Chương 103: Xuất hiện tình địch tại Bách Hoa Các!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Biện Bạch Hiền từ từ ngồi dậy, chậm rãi đứng lên, sau đó từng bước từng bước đi tới phía trước cửa sổ, nhìn thấy Phác Xán Liệt đi ra khỏi cửa biệt thự .

Hôm nay anh ăn mặc rất lịch sự, một thân trắng trang nhã bên trong là một chiếc áo sơ mi màu đen, cà vạt màu bạc, kẹp cravate màu vàng, trên ngực trái cài một chiếc khắn tay, nhìn anh thật tuấn mỹ, đẹp trai. . . . .

Mà theo như cậu nhớ, lần trước trong bữa tiệc thống nhất cậung ty anh mặc vô cùng tùy ý, không mặc quần áo cầu kì như vậy, rốt cuộc là bữa tiệc quan trọng như thế nào, lại làm cho anh ăn mặc chỉnh chu như thế?

Hay là. . . . . . Anh đi gặp một người rất quan trọng?

Đột nhiên!

Phác Xán Liệt đang ngồi lên xe hờ hững xoay người, nhìn về phía cửa sổ cậu đang đứng.

Biện Bạch Hiền hốt hoảng vội vàng ngồi xổm xuống, tránh khỏi để cho anh phát hiện.

Tim của cậu đang nhảy loạn lên, mơ hồ co rút đau đớn.

Rất bất an. . . . . .

Cảm giác rất quái lạ , nhưng là cậu lại không biết là tại sao, dù sao chính là không thoải mái, vô cùng . . . . . . Không thoải mái!

. . . . . .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Biện Bạch Hiền cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất lâu.

Cơm tối

Trên bàn ăn

Phác Thế Huân hết sức vui vẻ hưởng thụ mĩ vị trên bàn, nhưng nó vẫn chú ý tới phản ứng khác thường của Biện Bạch Hiền, nhìn thấy cha không ăn miếng nào, thỉnh thoảng không tự chủ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lên.

"Cha, cha làm sao vậy? Tại sao không ăn cơm?" Cậu nghi ngờ hỏi.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền trầm mặc, hồn phách như đi vào cõi thần tiên.

"Cha? Cha? Cha ——" Phác Thế Huân đột nhiên rống to.

Biện Bạch Hiền đột nhiên hồi hồn, kinh hoảng nói, "Thế nào? Bố con trở về chưa?" Cậu bật thốt lên hỏi, hoàn toàn không kịp suy nghĩ.

"Nha. . . . . . Cha, thì ra là cha đang suy nghĩ về bố nha!" Phác Thế Huân bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt giả tạo cười.

"Cha nào có!" Biện Bạch Hiền vội vàng phủ nhận.

"Được rồi được rồi, không cần ngượng ngùng, vợ nghĩ tới chồng, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi cha đang nghĩ tới bố con nha, con vui còn không kịp !"

"Cha không có, con đừng ở đó nói hưu nói vượn!"

"Cha. . . . . ." Phác Thế Huân giả bộ giật mình, nói, "Cha từ lúc nào học được mở mắt nói dối rồi? Gạt người cũng không phải là hành động tốt a!."

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi !©¸®!

Cậu đã không cách nào phản bác lại cho nên chỉ có thể trầm mặc.

"Hắc hắc he he. . . . . ." Phác Thế Huân cười tà.

Biện Bạch Hiền hốt hoảng để chén đũa trong tay xuống, vội vàng mượn cớ rời đi, "Cha ăn xong rồi, về phòng trước rồi !"

"Chậm đã. . . . . ." Phác Thế Huân vội vàng gọi cậu lại.

"Có chuyện gì, đợi ngày mai rồi hãy nói!" Biện Bạch Hiền cố chấp tiếp tục hướng cửa đi, một lòng nghĩ muốn bỏ trốn.

Phác Thế Huân thấy cậu muốn chạy trốn, lập tức nhanh chóng chất vấn, "Cha, con chỉ muốn biết, cha có phải hay không đã thích bố rồi !"

Nghe được vấn đề của bé, hai chân Biện Bạch Hiền đột nhiên dừng lại.

Thích anh ta?

Thích anh ta?

"Cha, cha nói cho con biết đi. . . . . . Cha có phải hay không đã thích bố rồi hả ? Cha có phải hay không động lòng với bố? Nói cho con biết đi. . . . . . Nói thật cho con biết có được hay không? Cha. . . . . . Van xin cha!" Phác Thế Huân thanh âm nhẹ nhàng, mấy bước nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh cậu, cầm lấy tay cậu, vừa lắc lắc, vừa làm nũng nói.

Biện Bạch Hiền sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt từ từ nhìn khuôn mặt Phác Thế Huân cùng Phác Xán Liệt giống nhau như đúc, trong nháy mắt hoảng hốt, giống như là anh ta đang ở trước mặt cậu không ngừng gặng hỏi.

Chợt , cậu khẽ nhếch miệng, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Phác Thế Huân, cười nói, "Con thật rất muốn hiểu rõ sao?"

"Ừ!" Phác Thế Huân dùng sức gật đầu.

Biện Bạch Hiền lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của bé, nói, "Không sai, cha đã thích bố, cha cam tình nguyện ở lại bên cạnh bố con, về sau chúng ta mỗi ngày đều hạnh phúc ở chung một chỗ, có được hay không?"

"Thật? Có thật không? Thật không? Cha không có lừa gạt con chứ? Cha nói đều là sự thật ? Cha thề?" Phác Thế Huân hưng phấn.

"Đúng vậy, cha thề!" Biện Bạch Hiền xác định.

"Yaho ~~~~~! Quá tuyệt vời, thật tốt quá, vạn tuế —— vạn tuế —— chúng ta rốt cuộc có thể vui vẻ ở cùng nhau, quá tuyệt vời, thật vui vẻ, vạn tuế —— vạn tuế —— a a a a a ——" Phác Thế Huân lớn tiếng hoan hô, cả người cũng bật lên thật cao.

Từ khi bé lớn tới giờ đây là lần đầu cậu vui vẻ như vậy, chờ một chút bố trở về, nhất định phải nói cho bố biết, nhất định phải cho bố biết. . . . . .

Biện Bạch Hiền nhìn bé vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Cậu cũng không có nói láo, cậu xác thực thật là đã thích anh, Nhưng lại có rất nhiều bất đồng, chỉ là, chỉ cần Thế Huân vui vẻ là được rồi, chỉ cần nó vui vẻ, cậu như thế nào cũng được, chỉ cần có thể thực hiện nguyện vọng của nó, cậu cho dù thống khổ, cũng không sao cả.

Chỉ cần nó vui vẻ. . . . . .

Chỉ cần nó sung sướng. . . . . .

Chỉ cần nó hạnh phúc. . . . . .

Cậu có thể đánh đổi tất cả, bao gồm cả tính mạng, bao gồm cả đau đớn vì tình yêu.

"Tốt lắm, cũng đừng nhảy nữa, mới vừa ăn cơm xong, cẩn thận đau bụng!" Biện Bạch Hiền oán trách nói, vội vàng giữ cậu lại.

"Cha, con sớm đã biết, cha nhất định sẽ thích bố!" gương mặt cậu vui vẻ, kiên định nói.

"Con lại đang nói hưu nói vượn rồi? Chẳng lẽ con biết trước tương lai?" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng nắm chóp mũi của cậu.

"Hắc hắc, mặc dù con không biết trước tương lai, nhưng mà mấy năm trước, có lần con nhìn thấy cha nhìn tờ báo có hình bố đến ngẩn người, hơn nữa còn ngẩn người tới năm giờ, có thể cha không biết, lúc cha ngủ, luôn nỉ non gọi tên bố, hơn nữa con càng lớn càng có khuôn mặt giống bố, cho nên có nhiều lúc cha nhìn con tới ngẩn cả người, thậm chí cha rất nhiều lần gọi sai tên của con, coi con như bố. . . . . . con chính là dựa vào những điều này, mới nhận định cha nhất định sẽ thích bố, cũng vì vậy con đã biết, từ bảy năm trước hình bóng của bố đã in đậm vào trong tâm trí của cha, từ từ mọc rể nảy mầm, cuối cùng. . . . . . Chỉ cần bố lại xuất hiện một lần nữa ở trước mặt của cha, cha nhất định sẽ thích bố, tuyệt đối sẽ thích bố. . . . . . Bởi vì điểm quan trọng nhất, chính là trong bảy năm này cha chưa bao giờ yêu ai chưa bao giờ động lòng với ai, cho dù là chú Chung Nhân mãnh liệt theo đuổi, cha cũng chưa từng có một chút xíu dao động, cho nên vô cùng rõ ràng, người quan trọng nhất trong lòng cha vẫn là bố. . . . ."

Biện Bạch Hiền nghe cậu thao thao bất tuyệt nói xong, nghe bé cặn kẽ tự thuật, cẩn thận phân tích, cùng minh xác phán đoán, cậu không khỏi khiếp sợ!

Là thế này phải không?

Trong bảy năm, cậu vẫn luôn nhớ tới anh ta sao? Tại sao cậu không phát hiện ra? Chính cậu cũng không biết trong bảy năm này cậu vẫn luôn nhớ tới anh ta.

"A. . . . . . Hoá ra là như vậy a, cha hiểu, cha hiểu biết rõ rồi, ha ha ha. . . . . . . Cha đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, cha đi nghỉ trước, con cũng ngủ ngon nha, bái bai!" Biện Bạch Hiền vội vàng hấp tấp mà nói xong, liền lập tức đứng lên, nhanh chóng đi ra cửa phòng ăn .

Phác Thế Huân nhìn bộ dáng hốt hoảng của cha không khỏi lắc đầu một cái.

Xem ra cha bệnh cũ lại tái phát, vừa nghĩ che giấu những thứ gì, sẽ bắt đầu nói hưu nói vượn.

Chỉ là. . . . . . Cha nghĩ che giấu cái gì đây?

Bé nghi ngờ cau mày.

. . . . . .

Tầng hai

Phòng ngủ chính

Biện Bạch Hiền vội vàng hấp tấp chạy vào gian phòng, lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó khẩn trương dựa lưng vào cửa phòng, từ từ trượt, ngồi liệt ở trên mặt đất.

Tại sao lại như vậy chứ?

Bảy năm trước cậu đã bắt đầu thích Phác Xán Liệt sao? Cái này không thể nào, cậu làm sao có thể thích anh ta?

Nhưng là. . . . . .

Cậu khi nào nhìn vào tờ báo có hình anh ta ngẩn ngơ tới tận năm tiếng đồng hồ?

Cậu khi nào ngủ lại gọi tên anh ta?

Cậu khi nào bắt đầu cảm thấy tướng mạo Thế Huân càng lúc càng giống anh ta ?

Cậu lúc nào đem tên Thế Huân gọi sai thành Phác Xán Liệt?

Cậu không nhớ rõ. . . . . . cậu không nhớ rõ mình đã làm chuyện như vậy, cậu một chút ấn tượng cũng không có!

Thật chẳng lẽ giống như Thế Huân nói, bảy năm trước anh ta đã không tiếng động tiến vào lòng của cậu, sau đó từ từ mọc rể nảy mầm? Nhưng là cậu không hiểu. . . . . .Cậu không hiểu khi đó mình, tại sao lại để ý tới anh ta. . . . . .

"A. . . . . ." Cậu đột nhiên chê cười, lầm bầm lầu bầu nói, "Thôi, dù sao cũng đã thích, còn truy cứu chuyện này để làm gì? Coi như là bảy năm trước thích thì sao? Coi như là hiện tại thích thì có khác gì chứ? Dù sao. . . . . . anh ta chỉ coi mình như một con rối mà thôi, nói không chừng một ngày kia anh ta liền. . . . . . Liền. . . . . . Liền. . . . . ."

Cậu không ngừng lặp đi lặp lại một chữ, chậm chạp cũng không có nói ra mấy chữ cuối cùng kia.

Nói không chừng một ngày kia anh ta liền. . . . quên cậu. . . . . .

Hai mắt Biện Bạch Hiền nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen nhánh không một ngôi sao nào ngay cả trăng sáng ẩn núp.

Hiện tại mấy giờ rồi?

Anh ta còn chưa có trở về sao?

Chẳng lẽ tối hôm nay thật không trở về?

Là loại tiệc gì mà quan trọng như vậy? Ăn mặc trang trọng như vậy, chẳng lẽ . . . . . . Là đi gặp người phụ nữ kia?

Trái tim đột nhiên đau đớn, mắt hơi có chút khô khốc, nhưng cậu quật cường nhẫn nại, đối mặt với màn đêm đen nhánh, lộ ra nụ cười xinh đẹp.

"Biện Bạch Hiền. . . . . . Ngươi phải kiên cường! Coi như anh ta không thích ngươi cũng không còn quan hệ, ngươi chỉ cần nhớ mình phải ở lại chỗ này, ngươi chỉ cần toàn tâm toàn ý nghĩ tới con trai bảo bối của ngươi là tốt rồi, ngươi chỉ cần như vậy là tốt rồi! Không sai, chính là như vậy, không có gì lớn đấy!" Cậu lớn tiếng tự nói với mình, ở trong cuộc đời của cậu, chỉ cần Thế Huân không sao, chỉ cần Tiểu Lộc không sao, như vậy cậu như thế nào cũng được.

Đột nhiên từ dưới đất đứng lên, đưa tay phải ra đè xuống công tắc đèn trong phòng, nháy mắt căn phòng trở nên sáng ngời.

OK! Chuẩn bị rửa mặt, tắm, sau đó ngủ.

Cậu mới vừa bước một bước, sau lưng cửa phòng lại đột nhiên bị gõ vang.

"Cộc, cộc, cộc!"

Là ai?

Chẳng lẽ là anh ta trở lại?

Tâm tình không tự chủ vui vẻ, lập tức xoay người, đem cửa phòng mở ra, nhưng là. . . . . .

Phác Tuấn Miên mặc một bộ quần áo vest trang nhã, áo sơ mi trắng tinh, cà vạt màu hồng nhạt, cũng cài một chiếc khăn trên ngực trái, cả người toát lên vẻ anh tuấn tiêu sái, đồng thời để lộ ra hơi thở hoa hoa công tử .

"Chào buổi tối hoàng tử điện hạ!" Anh đặt tay lên vai phải, hơi cúi đầu, hành động giống như vương tử điện hạ trong manga.

"Anh. . . . . ." Biện Bạch Hiền thất vọng nhìn anh ta, hai mắt trên dưới quét mắt một lần toàn thân của anh ta, nghi ngờ nói, "Hơn nửa đêm, anh ăn mặc như vậy làm gì?"

"Bởi vì tôi phải đi tham gia một bữa tiệc, cho nên phải ăn mặc đẹp trai đấy!"

"Anh phải đi tham gia bữa tiệc?" Anh ta cũng tham gia?

"Không sai!"

"Vậy bữa tiệc mà anh tham dự, với bữa tiệc Phác Xán Liệt tham dự, là cùng một cái sao?"

"Không sai! Là cùng một cái!"

Cùng một cái?

Nếu là cùng một cái, vậy anh ta nhất định biết bữa tiệc này là gì chứ?

Muốn hỏi sao?

Còn chưa hỏi?

"Ách. . . . . . Cái đó. . . . . ." Biện Bạch Hiền chần chờ kéo dài thanh âm, do dự không biết có nên hỏi anh ta hay không.

"Muốn cùng đi sao?" Phác Tuấn Miên đột nhiên mở miệng.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ!

"Tôi? Cùng đi?" cậu giật mình hỏi.

"Không sai, tôi tới nơi đây tìm cậu chính là muốn hỏi cậu có thể cùng tôi đi không, vừa vặn làm bạn gái tôi!" Phác Tuấn Miên mỉm cười mời, nhưng trong lòng đang âm mưu tính toán.

"Làm bạn gái anh? Nhưng là tôi không thể đi ra ngoài. . . . ."

"Yên tâm đi, tất cả trách nhiệm để tôi gánh chịu, tôi bảo đảm nó sẽ không làm gì được cậu, hơn nữa. . . . . . Tôi đã chuẩn bị tốt lối ra rồi. . . . . ." Anh nói xong, tay liền chỉ hướng phía chân tường bên phải .

Biện Bạch Hiền nghi ngờ theo ngón tay của anh từ trong cửa phòng thò đầu ra, nhìn về phía phía chân tường bên phải , chỉ thấy Diệc Phàm hôn mê nằm ở nơi đó, không nhúc nhích.

"Anh . . . . . Anh làm gì anh ta thế?" Cậu kinh hoảng hỏi.

"Tôi chỉ đem hắn đánh ngất xỉu, đại khái sáu bảy giờ sau liền hồi tỉnh."

"Đánh ngất xỉu? Làm sao anh có thể đánh anh ta ngất xỉu!"

"Không đem hắn đánh ngất xỉu, vậy chúng ta làm thế nào lén lén lút lút từ nơi này chạy đi? Chẳng lẽ cậu không muốn đi ra ngoài? Dù sao hơn phân người ở đây đều là do tôi dạy dỗ, bọn họ cũng đánh không lại tôi, chỉ là cậu chứ sao. . . . . . Có thể có chút khó khăn!"

"Anh nói cái gì? Người nơi này đều là đồ đệ của anh?" Biện Bạch Hiền không thể tin được.

"Không sai, ngay cả công phu của Phác Xán Liệt đều là do tôi dạy!" Phác Tuấn Miên gương mặt tự hào.

Thì ra là như vậy!

Biện Bạch Hiền hiện tại mới hiểu được, tại sao nhiều người như vậy đều sợ anh ta, tại sao Diệc Phàm cùng Mân Thạc đều kiêng kỵ anh ta, thậm chí ngay cả thời điểm Phác Xán Liệt cùng anh ta cãi vả, cũng chưa bao giờ động tay với anh ta, thì ra là người đàn ông này thật rất lợi hại, không. . . . . . Phải là vô cùng lợi hại.

"Như thế nào? Cậu rốt cuộc có đi hay không, không đi nữa, bữa tiệc sắp bắt đầu!" Phác Tuấn Miên có chút nóng nảy.

"Tôi. . . . . ." Biện Bạch Hiền lại bắt đầu chần chờ.

"Cậu suy tính nhanh một chút, thời gian không đợi người!" Phác Tuấn Miên thúc giục.

Biện Bạch Hiền nhíu chặt mi.

Nói thật, cậu rất muốn đi xem một chút, bởi vì trong lòng luôn là cảm thấy rất không thoải mái, giống như đang có một vướng mắc, nhưng nếu cậu đi sẽ nhìn thấy Phác Xán Liệt, nếu như bị anh ta thấy cậu cùng Phác Tuấn Miên đi cùng nhau. . . . . .

"Không có gì phải sợ, có tôi bảo vệ cậu, cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được, tôi bảo đảm cậu vẫn bình yên vô sự, không có bất kỳ người nào dám đả thương cậu một sợi tóc!" Phác Tuấn Miên tràn đầy tự tin bảo đảm, tiếp thêm dũng khí cho cậu.

  Biện Bạch Hiền nghe lời của anh vẫn có chút. . . . . .

"Thật ra thì, tôi cố ý tới tìm cậu chính là muốn cho cậu đi xem một thứ thú vị có liên quan tới Phác Xán Liệt nếu như cậu muốn biết, hãy cùng đi tôi, không muốn biết thì. . . . . . thôi!" Phác Tuấn Miên nói xong, liền lập tức xoay người, sải bước tránh ra.

Biện Bạch Hiền nhìn bóng lưng của anh, hồi tưởng lời nói của anh.

Chuyện thú vị gì?

Có liên quan tới Phác Xán Liệt?

Sẽ là gì chứ?

Anh ta cố làm ra vẻ huyền bí chính là muốn cậu cùng đi, anh ta rốt cuộc có mục đích gì?

Thôi, không muốn, đi thì đi, không có gì phải sợ!

"Chờ tôi một chút!" Cậu nói xong, liền lập tức đuổi theo.

Phác Tuấn Miên khóe miệng tà ác từ từ nâng lên. . . . . . Kịch hay, sẽ diễn ra!

Bách Hoa Các

Nhà của phụ nữ, thiên đường của đàn ông!

Nơi đây là câu lạc bộ đêm lớn nhất thành phố X, tất cả nhân viên đều là phụ nữ, khách mời là đàn ông, mỗi đêm mở cửa lúc 8 giờ, mỗi đêm mỗi người chỉ tiếp một khách.

Tên tiệm là Bách Hoa Các, tên như ý nghĩa, ở đây có một trăm phụ nữ, mỗi người đều là những bông hoa xinh đẹp kiều diễm, tướng mạo, dáng người, tài nghệ đều đã được đào tạo đặc biệt. Mà song song, mỗi người được huấn luyện bí mật đều có khả năng nghe ghi nhớ tin tức, trí nhớ cực tốt. Cho nên nơi này bề ngoài phong cách như một quán rượu, nhưng ngầm là nơi chuyên thu thập tin tức tình báo cho nhà họ Phác.

Nhưng đêm nay, có một chút khác biệt.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của hoa khôi Thủy Miểu, cho nên ngừng kinh doanh một ngày, phụ nữ không tiếp khách, đàn ông không mua hàng, chỉ đơn giản là đến dự tiệc sinh nhật, mặc dù không nói ra miệng, nhưng có tin đồn, đêm nay Thủy cô nương sẽ chọn ra một người đàn ông cùng trải qua một đêm tình, cô đã làm ở quán bar này bảy năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên tiếp khách qua đêm, vì vậy tất cả các nhân vật nổi tiếng, tất cả đàn ông đều dồn dập đến chúc mừng. Hoàn toàn không kiêng dè đến những lời đồn đại bên ngoài, chỉ mong muốn được chiếm giữ một đêm với hoa khôi.

Trong bữa tiệc.

Phác Xán Liệt xuất hiện khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, lúc này nhân vật làm mưa làm gió xuất hiện đúng là tin tức chấn động. Tuy chỉ mới xuất hiện trong giới kinh doanh nhưng khuôn mặt siêu cấp mê người, hơn nữa là tổng giám đốc điều hành toàn cầu, đứng tên trên hai mươi công ty lớn, công ty chi nhánh nhiều không đếm xuể, trong giới kinh doanh gọi là tổng giám đốc King, anh ta thật sự giống như là một con ngựa chiến, bất thình lình xông pha chiến trận, khiến cho tất cả kẻ thù trước mắt chết ngay lập tức.

Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, hoa khôi Thủy Miêu xuất hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên, liền khóa chặt trên người anh, mà cô mặc trên người bộ váy màu đỏ kiều diễm, sắc mặt mê người, ngay lập tức rung động toàn bộ hội trường, thu hút ánh mắt của tất cả đàn ông gắn lên trên người mình, nhưng chỉ duy nhất có Phác Xán Liệt vẻ mặt lạnh lùng, không có một tia kinh ngạc nào, thậm chí ánh mắt anh còn lãnh đạm, yên lặng nhìn cơ thể cô rồi rời đi, giống như hoàn toàn chưa từng nhìn thấy.

Bởi trong tim anh, đã không còn có người nào có thể thay thế được Biện Bạch Hiền, trong mắt anh, không có người phụ nữ nào mặc màu đỏ mà có thể so sánh được với cậu, khi Thủy Miểu xuất hiện, trong mắt anh cũng như tim anh, toàn bộ đều chỉ nghĩ đến Biện Bạch Hiền, khi anh nhìn thấy khuôn mặt cô, cũng chỉ nhớ đến người con trai kia, cho nên tầm mắt.......từ trên người cô vô ý dời đi.

Mà Thủy Miểu khi nhìn thấy tầm mắt anh dời đi, tâm trạng không khỏi cô đơn......

"Cảm ơn mọi người đã nể mặt đến dự bữa tiệc sinh nhật này của tôi, sau này mong mọi người quan tâm đến nhiều hơn, tôi thay mặt tất cả các cô nương ở Bách Hoa Các cảm ơn mọi người, như vậy bữa tiệc..........Chính thức bắt đầu!".

Giọng nói Thủy Miểu nhẹ nhàng rơi xuống, âm nhạc liền vang lên, đàn ông phụ nữ ghép thành đôi bắt đầu khiêu vũ, Thủy Miểu đi qua đám người, đi thẳng đến trước mặt Phác Xán Liệt, mỉm cười cực kì quyến rũ với anh.

Hai mắt Phác án Liệt nhìn khuôn mặt mỹ diễm kia, khóe miệng từ từ nâng lên một nụ cười dịu dàng, mở miệng nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ!".

Thủy Miểu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nghe được rõ ràng giọng nói của anh, ngay lập tức vui sướng lan tỏa trong lòng, cô hạnh phúc ôm chặt lấy cổ anh, vui vẻ nói to.

"Cảm ơn, cảm ơn đại ca đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi, cảm ơn ngài........Cảm ơn!". Cô không ngừng cảm ơn, cả người chợt trở nên hồi hộp, trái tim cũng không nhịn được đập loạn nhịp, trên mặt lập tức trở nên đỏ ửng, khiến cho nét mặt của cô trở nên kiều mị hơn.

Phác Xán Liệt nhìn cô, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, vươn tay mình ra, vỗ lên cánh tay trắng noãn của cô, nói: " Cảm ơn cái gì, nếu cô không mời tôi đến, tôi cũng sẽ đến ngắm cô".

Thủy Miểu nghe được những lời này của anh, trong lòng ấm áp vô tận.

"Đại ca, không mời tôi nhảy một điệu sao?". Cô vui vẻ nói ra, vẻ mặt chờ đợi anh.

Trên mặt Phác Xán Liệt hiện ra một giây do dự, sau đó cười nói: " Đương nhiên, vị tiểu thư xinh đẹp này, thật vinh hạnh nhảy với đệ nhất mỹ nhân đêm nay bản nhạc đầu tiên?". Anh nói xong, cực kì giống quý ông vươn tay phải của mình ra, hơi khom lưng xuống.

Phác Xán Liệt nắm tay cô, ôm hông của cô, hành động hai người hài hòa từ từ tiến vào sàn nhảy, khi hai người đứng ở chính giữa sàn, mọi người ngay lập tức tản ra, vây thành một vòng tròn to xung quanh bọn họ, phụ nữ nhìn Thủy Miểu hâm mộ, đàn ông nhìn Phác Xán Liệt tràn ngập ghen tị. Trên mặt hai người đều tràn ngập nụ cười, trước mặt biết bao nhiêu người hai mắt nhìn nhau, từng giây từng phút mãi không rời. Giống như một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, nhàn nhã mà sở hữu lẫn nhau......

Ba phút ngắn ngủi, tiếng nhạc dừng hẳn, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, Thủy Miểu nở nụ cười, nhưng trên mặt Phác Xán Liệt vẫn duy trì một nụ cười nhàn nhạt, không có nửa phần giảm bớt, cũng không có nửa phần gia tăng, nhưng ngay vào lúc quan trọng này thì bỗng nhiên nổi lên, "Ầm---" một tiếng, cửa chính đại sảnh đột nhiên mở ra.

Mọi người đều dừng lại tiếng nói, dừng lại vỗ tay, âm nhạc cũng im lặng. Ngay lúc này, toàn bộ đại sảnh đều im lặng. Ngay cả hô hấp dường như cũng ngừng lại, vô số ánh mắt đều đổ ra phía cửa.

Phác Tuấn Miên anh tuấn trên người mặc lễ phục màu bạc, dưới ánh đèn hơi hơi lóe lên ánh sáng lấp lánh, giống như hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra, một cậu trai đứng bên cạnh anh, trên người mặc bộ âu phục màu đen, tà áo sau lưng chạm xuống mặt đất, chân đi một đôi giày thêu trắng tinh xảo, cực kì giống đôi giày trong truyện cổ tích, cùng hoàng tử bên cạnh ghép thành một đôi. Thiết kế bộ âu phục ôm sát người, áo sơ mi bỏ hai cúc trên để lộ ra xương quai xanh, chiếc dây chuyền kim cương đắt tiền lẳng lặng nằm ở giữa xương quai xanh, chứng tỏ là một mỹ nam xinh đẹp, mái tóc của cậu được chải nếp gọn gang với rìa tóc nâu hơi xoăn, lộ ra chiếc cổ trắng noãn, nhìn có vẻ đáng yêu pha chút nghịch ngợm, nhưng cũng không làm mất sự thanh lịch. Nhưng khiến cho người khác tò mò, trên đôi môi mỏng quyến rũ, là một chiếc mặt nạ bươm bướm được thiết kế đặc biệt, che giấu một nửa gương mặt của cậu. Chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.....nhìn qua, từ trên xuống dưới cậu trai mang một nét đẹp huyền bí, khiến trong lòng mọi người hơi ngứa một chút, muốn đem chiếc mặt nạ kia gỡ xuống để được chiêm ngưỡng dung nhan phía sau, có phải là gương mặt khuynh quốc khuynh thành hay không.

Sau hàng chục giây im lặng, cậu trai bí ẩn kéo tay người đàn ông kia từ từ đi vào đại sảnh bữa tiệc, dần dần, có vài người bắt đầu bình luận xôn xao.....

"Chuyện gì đang xảy ra? Cậu trai này là ai? Là người của Bách Hoa Các à...?"

"Không rõ lắm.......Có thể là thế? Nhưng cũng có thể là không phải!".

"Làm sao có thể không phải, từ trước đến bây giờ Bách Hoa Các không có nhân viên nam, nếu không phải là người của nơi này, thì cậu trai kia đến đây làm gì?".

"Nói cũng đúng!".

"Mặc kệ là ai, tôi bây giờ chỉ muốn được nhìn thấy khuôn mặt đằng sau tấm mặt nạ kia thôi".

"Không sai, các người xem vóc dáng cậu trai ấy xem, chỗ cần lớn thì lớn, cần nhỏ thì nhỏ........nên không đoán tôi cũng chắc chắn là........mỹ nam!".

"Tôi cảm thấy cậu trai này hơi gầy nên đầy đặn một chút nữa mới ổn!".

"Tôi thích gầy như thế đấy!".

"Được rồi, tất cả đừng nói nữa, người ta đang đi đến đây rồi......".

Vừa dứt lời, cậu trai thần bí cùng người đàn ông kia đi đến bên này, đứng trước mặt Phác Xán Liệt và Thủy Miểu.

"Thủy cô nương, chúc mừng cô, sinh nhật vui vẻ!". Nụ cười như có như không, giơ tay phải về phía cô ta.

"Cảm ơn!". Thủy Miểu quyến rũ cười nhẹ, đưa tay phải của mình đặt vào trong tay anh.

Cầm tay của cô, để trước môi mình, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, rồi buông tay cô ra, đồng thời hai mắt nhìn về phía Phác Xán Liệt bên cạnh cô.

Phác Xán Liệt nhìn chăm chú vào người nam nhân bí ẩn bên cạnh anh ta, ngay từ lúc cậu bắt đầu xuất hiện, hai mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, trôi qua từng giây từng phút cũng không rời đi.

Cậu là Biện Bạch Hiền!

Anh xác định trong lòng!

Mặc dù cậu không nói gì, mặc dù cậu che khuất nửa gương mặt của mình, mặc dù không nhìn thấy được gương mặt cậu, nhưng ngay từ lúc cậu mới xuất hiện, anh xác định chắc chắn là Biện Bạch Hiền. Anh tuyệt đối sẽ không nhận lầm, dù có che kín toàn bộ gương mặt, anh vẫn có thể chắc chắn nhận ra cậu......Cậu chính là Biện Bạch Hiền!

Nhưng vì sao cậu lại đến đây? Cậu đến làm gì?

Cậu ấy lại một lần nữa dám trốn ra khỏi biệt thự, mà lại còn ở với người đàn ông này chung một chỗ, còn ăn mặc gợi cảm như vậy, còn khoác cánh tay của hắn.

Người nam nhân chết tiệt......

Đáng chết!

Khóe miệng tà ác khẽ nâng lên, nói nhẹ nhàng: " Thủy cô nương, có vẻ như không chỉ có tất cả mọi người ở đây, ngay cả người đàn ông bên cạnh cô, cũng có vẻ hứng thú đối với người bạn này của tôi!".

Vừa nghe thấy anh nói như thế, Thủy Miểu không khỏi quay đầu lại nhìn mặt của Phác Xán Liệt.

Anh cũng đã nghe thấy rõ ràng, thế nhưng lại vẫn không thu hồi tầm mất, vẫn như cũ nhìn chằm chằm người nam nhân bí ẩn kia, chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt này với cô, giống như đang tính giận, nhưng lại mang theo tình cảm sâu sắc, tràn đầy cảm giác ham muốn sở hữu!

Bọn họ quen biết nhau?

Cô gái này là ai?

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của Phác Xán Liệt, không khỏi, trong lòng phát sinh ra ngọn lửa ghen tị.

Nhếch miệng, che giấu sự ghen tị của bản thân, mỉm cười, cô yêu kiều nói: " Phác đại thiếu gia, anh cũng thật là, biết rõ nơi này là chỗ nào, biết rõ quy tắc của chỗ này, mà còn dám mang theo mỹ nữ vào đây, tôi thấy.......xem ra anh cố tình đến gây chuyện có phải không?".

"Ha ha ha......." Anh cười lớn, nói: " Tôi không phải đến để gây chuyện, tôi thành tâm thành ý đến để chúc mừng cô, hơn nữa.........Làm sao cô biết cô ấy có phải là phụ nữ?".

Hai mắt của cô ta nhanh chóng quét một lượt toàn thân Biện Bạch Hiền.....

Thân hình thon thả, chỉ trừ ngực hơi nhỏ một chút, không có hầu kết, không phải là phụ nữ thì gì?

"A........." Cười khẽ, hai mắt nhìn về phía Biện Bạch Hiền, thần thần bí bí nói: " Thật ra thì tôi cũng không biết cậu ấy là nam hay là nữ, chẳng qua là thấy dáng dấp cậu ấy rất đẹp, không đành lòng để cậu ấy phải ở nhà một mình, cậu đơn tĩnh mịch, cho nên dẫn cậu ấy cùng đi thôi, tôi biết Thủy cô nương là một người rất rộng lượng, cũng sẽ không phiền lòng chứ? Hơn nữa hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của cô, cũng không phải là thời gian kinh doanh, nên xem ra cũng không phải là tôi phá hoại quy tắc của nơi này chứ?".

"Chẳng qua là tôi nói với anh thế thôi, anh muốn thế nào thì sẽ như thế đi, ai bảo anh là khách quý của chỗ chúng tôi, cũng không thể không cho anh mặt mũi được!". Thủy Miểu dùng ngôn từ oán trách, nhưng giọng yêu kiều của cô nghe như làm nũng, khiền người nghe trong lòng cũng thấy tê dại, hoàn toàn bị cô chinh phục.

"Cảm ơn!". Phác Tuấn Miên đưa tay trái đặt lên vai phải, rồi hạ sâu xuống dưới eo.

"Nhưng mà......Tiểu thư này......Không, là tiên sinh này.....Vẫn lại là........Ách....". Thủy Miểu nhìn Biện Bạch Hiền, cố ý bày ra dáng vẻ nghi ngờ, kéo dài thanh âm không biết nên gọi như thế nào.

"Xem ra Thủy cô nương rất tò mò về giới tính của cô ấy, không bằng để tự cô ấy nói ra đi!". Nhìn về phía Biện Bạch Hiền, giọng dịu dàng nói: " Em nói cho cô ấy biết, em là đàn ông hay phụ nữ đi?".

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt đứng bên cạnh Thủy Miểu.

Chính là cô ta!

Chính là người phụ nữ cô nhìn thấy ở trên máy vi tính lần trước, cô ta chính là người phụ nữ làm tình cùng Phác Xán Liệt.

Quả nhiên.......Anh đến là để gặp cô ta, mà nếu nói là đi dự tiệc, chính là vì muốn chúc mừng sinh nhật.

Trái tim, không ngừng kịch liệt co rút, giống như bị dao cắt.

Thản nhiên, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười mê người, từ từ mở đôi môi mỏng, nhẹ giọng nói: " Không phải là nam cũng không phải là nữ không phải đồng bóng, giống nam giống nữ như ma quỷ, không nam không nữ không phải là người.......Tôi cũng chỉ là một con rối mà thôi, một con rối bị người ta nhốt!".

Con rối? Không phải là người?

Cô ta tại sao lại có thể giới thiệu về bản thân như thế, mà ánh mắt của cô ta lại nhìn Phác Xán Liệt như vậy, quật cường, tràn đầy ý chí không chịu khuất phục!

Cô ta rốt cuộc là ai?

"Vậy xin hỏi......Tôi phải xưng hô như thế nào?". Cô cười hỏi.

"Tôi tên là Biện Bạch Hiền! Tôi là nam nhân!" Biện Bạch Hiền thản nhiên nói ra tên cùng giới tính của mình.

Thủy Miểu toàn thân sửng sốt.

Cậu ta là Biện Bạch Hiền?

Là con trai?

Cậu ta chính là người được xăm trên lưng hình Huyết Long?

Đột nhiên.......Cô hoảng hốt hai chân lùi về phía sau vài bước, cơ thể khiếp sợ đứng không vững.

Phác Xán Liệt vội vươn tay, ôm lấy cơ thể cô, làm điểm tựa cho cô, lo lắng hỏi: " Cô làm sao vậy?".

"Không......Không sao, chỉ là đột nhiên đầu choáng váng, không có chuyện gì.........Không sao......."

Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn cô, khẩn trương hỏi: " Thật sự không có chuyện gì chứ? Có muốn đi gặp bác sĩ không?".

Biện Bạch Hiền đứng ở trước mặt anh, nhìn anh ôm cô ta, lo lắng cô ta, nhìn anh khẩn trương vì cô ta, mà khuôn mặt yêu thương của anh ngay lập tức khiến cho trái tim cô đau nhói, ngay lập tức khiến trái tim cậu tan tành thành từng mảnh nhỏ.

Thì ra là........Anh ta thích người phụ nữ này......

Cuối cùng cậu cũng hiểu rõ!

Thủy Miểu hốt hoảng rốt cuộc cũng ổn định lại tinh thần, hai mắt nhìn thấy sự mất mát trên vẻ mặt trong ánh mắt Biện Bạch Hiền, đột nhiên ý nghĩ bất chính xông ra, cố ý ôm chặt Phác Xán Liệt, nhu mì nói: " Không có việc gì, thật sự không sao, ngài xem bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra, mọi người đến để chúc mình tôi làm sao có thể bỏ đi được? Không bằng ngài đỡ tôi qua bên kia một lát, tôi nghỉ ngơi một chút thì lại không sao rồi".

Cô giơ tay, chỉ chỉ vào ghế ngồi bên phải.

Biện Bạch Hiền nhìn hai người bọn họ rời đi, bản thân thì sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác thương tâm một mình, âm nhạc cũng lại vang lên, giống như nhận ra tâm trạng của cậu bây giờ, chậm rãi.......nhẹ nhàng.........bình thản.......

Nhìn bộ dạng đau lòng của cậu, anh bỗng nhiên xoay người một cái, chắn trước tầm mắt của cậu, khom lưng nắm lấy tay phải của cậu, nói: Hoàng tử xinh đẹp của tôi, không biết tôi có được vinh hạnh, mời cậu nhảy cùng tôi một điệu không đây?".

Biện Bạch Hiền nhìn gương mặt mỉm cười của anh ta, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên.

Cậu không thể đau lòng, cậu không thể ở trước mặt người khác lộ ra bộ dạng đau thương, cậu là Biện Bạch Hiền......là người mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể chinh phục được, so với bất kỳ kẻ nào cũng đều là Biện Bạch Hiền kiên cường.

Không sai.......

Cậu chính là Biện Bạch Hiền vô địch!

"Được!". Cậu cười đáp ứng, ngón tay từ từ di chuyển vào trong lòng bàn tay anh, cùng anh nắm tay nhau.

Phác Tuấn Miên đứng thẳng hông, tay anh nhẹ nhàng đặt lên eo thon của cậu, đứng sát cơ thể cậu, từ từ di chuyển bước chân sang phải sang trái, khiêu vũ cùng cậu.

Bên kia

Phác Xán Liệt đỡ Thủy Miểu đến trước ghế, định đỡ cô ngồi xuống, chợt nhớ ra Biện Bạch Hiền, buông lỏng tay Thủy Miểu ra đột ngột xoay người, Thủy Miêu không có trọng lực ngay lập tức ngồi xuống ghế, hơi ngạc nhiên, mà Phác Xán Liệt lại trợn trừng mắt, tức giận nhìn Biện Bạch Hiền đang khiêu vũ ở đại sảnh.

Cơ thể của bọn họ gần sát vào nhau, dường như gần dựa vào nhau, còn tay anh ta thì đặt bên hông cậu, hai tràn ngập tình cảm nhìn cậu, nhìn về phía cậu nở nụ cười, đồng thời........Biện Bạch Hiền cũng nhìn vào hai mắt anh ta, mỉm cười với anh ta, di chuyển theo bước chân của anh ta, lắc lư qua lại cơ thể của mình. Hai người dáng vẻ thân mật, ở trong mắt người khác làm sao mà bình thường được. Trong mắt Phác Xán Liệt vô cùng chói mắt, lửa giận ngay lập tức bộc phát.

Đột nhiên đi về phía trước một bước, vừa định xông vào đại sảnh, nhưng mà tay của anh lại bị Thủy Miểu bắt được, nắm chặt.

"Đại ca......" Cô nhẹ giọng gọi anh.

Xem ra Hiền Nhi có đối thủ rồi! Má Miên đang cố tình chọc tức Xán nhi nha ~~~Mấy chương sau sẽ có biến lớn =)))

Hôm nay đi phượt trung thu về, đăng chap muộn quá. Chắc mọi người đi ngủ hết rồi phải không? Nếu vậy thì chúc các bạn ngủ ngon, đế sáng mai đọc truyện của Py thay bữa sáng =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro