Chương 107: Em đang cầu hôn anh sao? Hử?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi không có gì trở ngại

Hai mắt Phác Tuấn Miên nhìn chằm chằm chiếc Audi phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng, dưới chân nhấn mạnh chân ga, đưa tốc độ xe lên cao nhất, từng chút đuổi theo bên cạnh chiếc xe kia, hai chiếc xe sóng vai cùng đi.

Anh nghiêng đầu, nhìn cửa sổ xe tối đen, lái vô lăng về phía bên phải, va chạm vào thân xe hắn ta.

"Ầm - -" một tiếng, chiếc xe Audi kia nghiêng chếch đi, bánh xe trên đường cái chạy thành hình chữ "S".

Phác Tuấn Miên lộ vẻ mặt lạnh như băng, hung hăng trừng mắt nhìn, hai tay lại một lần nữa lái vô lăng về bên phải.

"Ầm - -" một tiếng, chiếc Audi lại một lần nữa nghiêng chếch vào bên trong.

Khóe miệng Phác Tuấn Miên nhếch lên, dẫm chân ga, vượt qua chiếc Audi rồi thắng xe, mà chiếc Audi kia không có thời gian vòng qua xe anh, chỉ có thể dùng sức đạp phanh, vừa vặn đụng vào đầu xe "Két" một tiếng, thanh âm chói tai vang lên trong đêm tối, sau đó bình tĩnh dừng lại.

Phác Tuấn Miên lập tức mở cửa xe, vừa đi xuống, vừa lấy khẩu súng bạc giấu ở trong áo, người trong chiếc Audi cũng kích động bước xuống, vừa thấy được anh liền lập tức xoay người chạy trốn. Phác Tuấn Miên nhìn bóng lưng của hắn, hai mắt khẽ buộc chặt, dưới chân tăng tốc đuổi theo, đột nhiên, anh nhấc chân phải, dùng sức đá vào lưng gã đàn ông kia, nháy mắt cả người của hắn ta ngã lăn ra đất, hung hăng KISS một phát với mặt đất.

Hắn ta kích động muốn bò dậy, Phác Tuấn Miên lập tức vươn chân của mình, dẫm lên lưng hắn ta, đè thân thể hắn ta xuống. Người nọ cuống quít muốn rút khẩu súng bên hông ra, mà chân Phác Tuấn Miên khẽ đạp xuống, vừa vặn chà sát lên tay hắn ta, khẩu súng kia cùng lúc ở dưới chân anh.

"Nói, là ai phái mày tới!" Anh lạnh lùng mở miệng, tức giận chất vấn.

"........." Người nọ trầm mặc, thân thể dùng sức giãy dụa.

Chân Phác Tuấn Miên dùng sức dẫm lên lưng hắn ta, lại một lần nữa lặp lại lời chất vấn, "Nói, là ai phái mày tới?"

".........." Hắn ta vẫn trầm mặc.

Trên mặt Phác Tuấn Miên lộ ra nụ cười giống ma quỷ, hai mắt lãnh liệt hiện lên một tia sáng.

Anh khẽ cúi người xuống, dùng thanh âm tà tứ, lạnh lùng nói, "Là chú Chung phái mày tới phải không?"

Rất rõ ràng, thân thể của gã khẽ chấn động, nhưng vẫn không nói.

"OK, tao đã biết đáp án rồi!" Phác Tuấn Miên nói xong liền dí khẩu súng của mình vào lưng hắn, chậm rãi bóp cò.

Gã đàn ông gục trên mặt đất không cách nào nhúc nhích, đột nhiên kích động.

"Không phải là lão gia tử phái tôi tới, không phải ông ấy.... Tôi sẽ nói cho anh biết người kia là ai, xin đừng nổ súng!" Thanh âm của hắn khẽ run, tìm kiếm một con đường sống.

"Lão gia tử?"

Phác Tuấn Miên lặp lại xưng hô này của hắn ta, nhẹ giọng nói, "Mày gọi thật thân thiết đấy, nếu không phải là người rất thân mật với ông ta, chắc cũng không gọi ông ta như thế.... Nói láo, mày cũng phải nhìn xem đối tượng là ai đã chứ hả? Mày cho rằng có thể lừa dối tao được sao?"

"Không.... Không phải, thật sự không phải....." Người nọ sợ hãi ngay cả nói cũng không rõ ràng, hoàn toàn bại lộ lời bịa đặt của mình.

Phác Tuấn Miên cầm súng trong tay nhích tới gần lưng hắn ta hơn, chỉ vào thận của hắn nói, "Một súng vừa nãy, mày bắn chính là chỗ này sao?"

"........" Người nọ kinh hãi, thân thể cứng ngắc, thanh âm dừng lại.

"Chẳng lẽ là đây?" Phác Tuấn Miên dán lên lưng hắn, đưa họng súng chuyển đến lá gan hắn ta.

"........." Người nọ khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

"Hay là....." Phác Tuấn Miên kéo dài thanh âm, đưa họng súng chuyển về phía trước, cuối cùng chỉ vào trái tim của hắn, nói, "Chỗ này?"

Sợ hãi khiến cho hắn ta hoang mang mở miệng.

"Tôi nói, tôi sẽ nói cho anh biết ai phái tôi tới, xin anh tha cho tôi một mạng, xin anh tha cho....."

"Xin lỗi!" Phác Tuấn Miên đột nhiên cắt đứt lời của hắn, lạnh lùng nói, "Từ lúc mày nổ súng bắn trúng Biện Bạch Hiền, mày đã định phải xuống địa ngục rồi!"

Người nọ hoảng sợ, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy.

Phác Tuấn Miên hai mắt tức giận nhìn chằm chằm hắn, súng trong tay chỉ thẳng vào trái tim hắn, lại một lần nữa mở miệng nói, "Thật sự rất đáng tiếc, lần này cho dù mày là phụ nữ, tao cũng không thể bỏ qua, nhưng nếu chú Chung đã phái mày là một thằng đàn ông tới, đã nói lên.... Mày hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Tiếng nói vừa dứt, tay anh liền bóp cò!

"Pằng - -" một tiếng, thân thể gã đàn ông thình lình chấn động, khẽ co quắp mấy cái, sau đó liền không còn bất kỳ thanh âm gì.

Phác Tuấn Miên thu hồi khẩu súng, lấy một cái khăn tay trong túi ra, lau họng súng nhuốm máu, sau đó rút lại chân đang giẫm lên thi thể hắn ta, vừa xoay người, vừa lấy điện thoại bấm một dãy số.

"Alô?" Trong điện thoại di động truyền tới một thanh âm thâm thúy.

"Chú Chung, phái người tới đây nhặt xác đi!" Phác Tuấn Miên lạnh lùng mở miệng.

"Nhặt xác? Cháu đang nói cái gì vậy?"

"Đừng giả bộ nữa, chú làm chuyện tốt gì, trong lòng chú rõ ràng nhất!"

"Nghe lời này của cháu, xem ra.... Kế hoạch của chú lại không thành công rồi?"

"Chú có kế hoạch gì tôi mặc kệ, chú có thể âm thầm làm gì đó để giết Phác Xán Liệt, chú có thể phái người theo dõi nó, tìm cơ hội hạ thủ với nó, chú muốn đối phó thế nào với nó tôi cũng có thể làm như không thấy, cũng coi như không biết, nhưng chú nhất định phải nhớ kỹ cho tôi.... Không được đụng vào cậu ấy!" Thanh âm của Phác Tuấn Miên lãnh liệt, từng lời vô cùng kiên định.

"Cậu ấy?" Chung Khuê nghi hoặc, "Cháu nói là ai?"

".........."

Phác Tuấn Miên không có trả lời, lập tức cúp điện thoại, sau đó sải bước đi tới xe mình, ngồi vào trong xe, lái xe đi.

Không biết bây giờ Biện Bạch Hiền thế nào, một phát súng kia sẽ không phải thật sự lấy mạng cậu ấy chứ?

Chân mày anh cau chặt, hai tay nắm chặt vô lăng, bắt đầu lo lắng sợ hãi......

Không được chết.......

Xin em!

***

Biệt thự nhà họ Phác

Phòng ngủ lầu hai

Phác Thế Huân nằm ở trên giường lớn mềm mại, lật tay sang phải, lại lật tay sang trái, sau đó mở hai chân, nằm ngang xếp thành hình chữ "đại" nhìn trần nhà tối đen, hoàn toàn không có một chút buồn ngủ.

Cảm thấy rất không an tâm, trái tim rầu rĩ, nhưng lại không biết tại sao như vậy.

Ngẫm lại lời cha nói lúc ăn cơm tối, tâm tình của bé liền cực kỳ cao hứng, nhưng rất kỳ quái, rõ ràng vui vẻ như vậy, tại sao lại không ngủ được cơ chứ? Chẳng lẽ là hưng phấn quá mức?

Buồn bực !

Bé ngồi dậy, sau đó vén chăn lên, đi tới cửa phòng.

Cửa phòng vừa mới mở ra liền thấy được khuôn mặt của Mân Thạc.

"Tiểu thiếu gia!" Mân Thạc lập tức cúi đầu, cung kính gọi bé.

"Tôi nói này, chú không cần ngủ sao? Mỗi ngày đều làm thần giữ cửa cả tối ở phòng của tôi, chú không có mệt hả?" Phác Thế Huân cau mày oán giận nói, tâm tình càng phiền muộn.

"Cám ơn tiểu thiếu gia đã quan tâm, tôi cũng không mệt, hơn nữa đây là....."

"Là mệnh lệnh của đại ca, cho nên chú không thể cãi!" Phác Thế Huân đoạt lấy lời của anh ta, tiếp tục oán giận, "Những lời này chú đều đã nói qua tám trăm lần, có thể đổi lại cái gì mới chút được không?"

"........." Mân Thạc trầm mặc nhìn bé, khẽ cúi đầu không nói.

Phác Thế Huân ngửa đầu nhìn gương mặt anh ta, tâm tình càng phiền muộn mãnh liệt, không hiểu sao lại như vậy, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.

"Tôi muốn tới chỗ cha, nếu chú sợ tôi chạy thì đi theo tôi!" Cậu bực dọc nói, bước chân đi về phòng Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt.

Mân Thạc khẽ nhíu mày nhìn bóng lưng của cậu, hờ hững theo sát phía sau.

...........

Phòng ngủ chính

Diệc Phàm ngồi liệt trên mặt đất, dựa lưng vào vách tường, đầu vô lực rũ xuống, rất rõ ràng là bị người đánh ngất xỉu.

Phác Thế Huân và Mân Thạc kinh ngạc nhìn anh ta, cũng không khỏi sửng sốt.

"Cha!" Phác Thế Huân đột nhiên kích động kêu lên, vội vàng chạy đến cửa, mở cửa phỏng ra vọt vào.

Mân Thạc cùng mấy người bước tới trước mặt Diệc Phàm, bàn tay to nắm lấy vai anh ta, dùng sức lay thân thể anh ta, gọi, "Diệc Phàm..... Tỉnh, Diệc Phàm...... Diệc Phàm......."

Đột nhiên, Diệc Phàm cau mày, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, rồi sau đó cổ vẫn cực kỳ đau nhức.

"Đây là có chuyện gì?" Mân Thạc lập tức hỏi thăm.

"Là đại thiếu gia!" Diệc Phàm trả lời.

"Đại thiếu gia? Là đại thiếu gia đánh anh ngất xỉu?"

"Đúng!"

" Thiếu phu nhân đâu?"

"Sợ rằng đã....."

"Không thấy cha đâu!" Phác Thế Huân chạy ra khỏi phòng, cắt đứt đối thoại giữa bọn họ, cũng đồng thời xác định suy đoán của bọn họ.

Chân mày Mân Thạc chau chặt, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho số của Phác Xán Liệt, nhưng bấm điện thoại vẫn không có người nhận.

Sao lại thế này?

Đại ca sao lại không tiếp điện thoại chứ?

Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?

Không khỏi kích động, Mân Thạc lại một lần nữa gọi điện thoại, như cũ không có ai nghe, anh khẩn trương tìm số của Thủy Miểu, lập tức gọi, nhưng cũng giống như đại ca, bấm, nhưng không ai nhận.

"Xem ra chúng ta phải tới Bách Hoa Các một chuyến rồi!" Anh nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã!" Phác Thế Huân đột nhiên kêu anh.

Hai chân Mân Thạc dừng lại, xoay người nghi hoặc nhìn bé, Diệc Phàm cũng đứng lên nhìn bé.

Phác Thế Huân vẻ mặt trấn định, nhẹ giọng nói, "Không bằng gọi cho bác cả đã, vừa rồi chú nói là bác ấy mang cha đi còn gì, vậy bác ấy nhất định biết cha ở đâu, nói không chừng cũng biết ba ở đâu!"

Mân Thạc và Diệc Phàm cùng nhíu mày, do dự trầm mặc.

"Đã tới mức này rồi, các chú còn suy nghĩ cái gì? Mau gọi điện thoại đi, nếu cha tôi mà có chuyện gì, hai người các chú ai gánh chịu trách nhiệm đây?" Phác Thế Huân lớn tiếng chất vấn, trái tim càng ngày càng bối rối, luôn luôn có một cảm giác.... Một cảm giác cực kỳ xấu.

Mân Thạc và Diệc Phàm nhìn nhau, bất đắc dĩ, Mân Thạc đành phải gọi điện cho Phác Tuấn Miên.

"Tít - - Tít - - Tít - -"

Ba tiếng vang lên liền được kết nối, truyền đến thanh âm lạnh như băng của Phác Tuấn Miên.

"Ai?"

"Đại thiếu gia, là tôi, Mân Thạc!"

"Cậu? Thật là ngạc nhiên, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi muốn hỏi ngài, thiếu thiếu phu nhân có phải bị ngài mang đi?"

"Đúng vậy!"

"Ngài mang cậu ấy tới Bách Hoa Các?"

"Đúng vậy!"

"Vậy.... Có thể nói cho tôi biết, Bách Hoa Các xảy ra chuyện gì?"

"A......" Phác Tuấn Miên khẽ cười một cái, sau đó nói tiếp, "Thật không hổ là thủ hạ của Phác Xán Liệt, rất nhạy cảm nhìn thấu suốt, bất quá thực đáng tiếc, Bách Hoa Các không có xảy ra chuyện gì, đại ca của cậu cũng bình an vô sự, nhưng mà thiếu thiếu phu nhân của cậu....."

"Thiếu thiếu phu nhân làm sao?" Mân Thạc kích động hỏi tới.

Phác Thế Huân nghe được anh ta nói ba chữ " thiếu thiếu phu nhân" này, trái tim đột nhiên buộc chặt, giống như là bị ai đó nắm chặt, trở nên hít thở không thông.

"Cậu ấy trúng đạn, hiện đang ở bệnh viện cấp cứu!" Phác Tuấn Miên cực kỳ chăm chú, khiến người ta không thể hoài nghi anh đang nói đùa.

Hai mắt Mân Thạc nhìn thoáng qua Phác Thế Huân trước mặt, nhìn bộ dáng lo lắng của cậu, khẽ nhíu mày.

"Đừng nói chuyện này cho Thế Huân, chỉ cần nói tôi đưa Biện Bạch Hiền đi, mấy ngày nữa sẽ mang cậu ấy về!" Phác Tuấn Miên vội vàng cảnh cáo anh ta, sợ anh ta không cẩn thận nói ra khỏi miệng.

"Vâng!" Mân Thạc lĩnh mệnh.

Phác Tuấn Miên cúp điện thoại, Mân Thạc cũng tắt điện thoại bỏ vào trong túi.

Phác Thế Huân vội vàng tiến lên, sốt ruột nói, "Cha làm sao rồi? Bác cả nói gì?"

"Ngài ấy nói thiếu thiếu phu nhân ngài ấy mang đi, mấy ngày nữa sẽ đưa bé ấy trở về!" Mân Thạc dựa theo lời Phác Tuấn Miên lặp lại.

Phác Thế Huân ngửa đầu nhìn gương mặt anh.

Anh ta vừa mới nói mấy ngày nữa mới đưa cha về?

Gạt người!

Anh ta nhất định là đang lừa người.

Nếu quả thật như vậy, anh ta không thể trấn định như vậy, hơn nữa lúc anh ta đang nghe điện thoại, ánh mắt kia rõ ràng nói cho bé biết, cha đã xảy ra chuyện.....

"Nói cho tôi biết, cha rốt cuộc là làm sao?" Bé lại một lần nữa hỏi tới, hai tay nắm lấy vạt áo anh ta.

"Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia ngài ấy quả thật nói......"

"Đừng gạt tôi!" Phác Thế Huân hét lên cắt đứt lời anh, hai mắt nhìn chằm chằm anh chất vấn, "Nói cho tôi biết, cha tôi rốt cuộc là làm sao?"

".............." Mân Thạc trầm mặc nhíu mày.

"Nói cho tôi biết - - Nói cho tôi biết - - Nói cho tôi biết - -" Bé hét lên ba tiếng, sau đó rít gào nói, "Cha rốt cuộc là làm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không được gạt tôi, nói thật đi, cha rốt cuộc làm sao? Cha bị làm sao?" Bé không ngừng kéo vạt áo anh ta, dùng khí lực nho nhỏ của mình không ngừng uy hiếp anh ta.

"..........." Mân Thạc như cũ khó xử trầm mặc, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của bé, rồi lại chậm rãi mở miệng, "Thiếu thiếu phu nhân cậu ấy....."

Phác Thế Huân nháy mắt ngưng lay động, ngửa đầu, nhìn mặt của anh, yên tĩnh đợi anh nói tiếp.....

" Thiếu thiếu phu nhân cậu ấy.... Cậu ấy....." Mân Thạc chần chờ, kéo dài thanh âm, dừng lại thật lâu thật lâu, mới nói ra những lời sau, "Cậu ấy bị trúng đạn!"

Trúng đạn?

Con ngươi Phác Thế Huân nháy mắt trừng lớn.

Sao lại trúng đạn? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cha không phải bị bác cả mang đi sao? Bác ấy không phải cực kỳ lợi hại sao? Làm sao lại để cha bị trúng đạn?

Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái trở nên trắng bệch như tờ giấy, thân thể cũng không khỏi run nhè nhẹ.

Cố gắng trấn định mình, sau đó lại mở miệng nói, "Cha hiện tại thế nào? Không có việc gì chứ? Cha.... không có.... không có.... chết chứ!" Hai chữ cuối cùng này, bé cơ hồ không có phát ra âm thanh, chỉ là đôi môi nhẹ nhàng giật giật.

Mân Thạc nhìn gương mặt trắng bệch kia, không đành lòng lại mở miệng, nhưng mà lời không nên nói cũng đã nói, nếu không nói cho bé, chỉ làm cho bé sẽ càng lo lắng.

"Thiếu phu nhân hiện đang trong bệnh viện cấp cứu, tiểu thiếu gia cậu không cần lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì!"

Phác Thế Huân nghe được câu trả lời của anh, bên tai "ầm" một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang, mà trái tim cũng đau đớn kịch liệt. Quả nhiên cảm giác bất an này là từ trái tim bé sao? Bằng không lúc đầu sao bé lại không ngủ được? Tại sao lại cảm thấy rất không yên tĩnh? Tại sao lại cảm thấy trái tim cực kỳ khó chịu?

"Tôi muốn tới bệnh viện thăm cha!" Bé nói xong liền buông lỏng vạt áo anh ta ra, kích động di chuyển chân của mình, đi tới cầu thang.

Mân Thạc và Diệc Phàm nhìn bóng lưng lay động của bé, lo lắng nhíu mày.

Hai người cùng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thanh âm chưa phát ra liền thấy thân thể nho nhỏ của Phác Thế Huân đột nhiên ngã trên mặt đất.

"Phịch - -" một tiếng vang lên, thân thể cậu vẫn không nhúc nhích.

"Tiểu thiếu gia!"

"Tiểu thiếu gia!"

Hai người đồng thanh nói, lập tức chạy tới.

Hai mắt Phác Thế Huân trở nên tối đen, ý thức liền biến mất, hôn mê, mà trước khi hôn mê, bé cảm giác trái tim mình rất đau.... Rất đau.... Đau giống như bị bóp nát.

Cha, đừng chết.....

Bé ở trong lòng gào thét!

******

Bệnh viện tư gia

Phác Xán Liệt đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia, mà hai tay gắt gao nắm lại, từng giây từng phút đều không có nới lỏng, áp chế xúc động muốn xông vào, xúc động muốn giết người.

Người nam nhân đáng chết!

Cậu ấy sao lại ngu như vậy?

Cậu ấy sao phải cứu anh?

Phác Xán Liệt lúc này hận không thể giết bản thân.

Tại sao anh vô dụng như vậy? Anh ngay cả một người nam nhân cũng không bảo vệ được, nhưng ngược lại lại để người nam nhân đó bảo vệ mình, đáng chết.... Tại sao anh không có chú ý tới xung quanh chứ? Tại sao anh không có đẩy tay cậu ấy ra.

Bỗng nhắm hai mắt lại, nắm tay bắt đầu run rẩy tức giận, thình lình xoay người một cái, đấm một quyền vào vách tường, "rầm" một âm thanh vang lên, quanh quẩn bên trong hành lang yên tĩnh.

Chết tiệt..... Anh nhất định phải tìm được người nổ súng, đem hắn ta ra mà bầm thây vạn đoạn.

.....

Sáu giờ sau

Trời đã sáng, kiên nhẫn của Phác Xán Liệt cũng tới cực hạn, anh không cách nào tiếp tục ngẩn ngơ chờ đợi ở đây, anh muốn đi vào, anh muốn thấy gương mặt của Biện Bạch Hiền, anh muốn ở cùng cậu, giống như lúc anh ở Anh quốc, cậu cũng ở bên bàn mổ cùng anh.

Bỗng.....

"Rầm" một tiếng, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một bác sĩ trẻ cao gần 1m9 đi ra từ bên trong.

Phác Xán Liệt thấy anh ta liền bước nhanh tới trước, kích động chất vấn, "Cậu ấy thế nào rồi? Cậu ấy không có việc gì chứ?"

"Anh là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ trẻ tuổi trấn định hỏi.

"Đúng, là tôi! Cậu ấy thế nào? Không có việc gì chứ? Cậu ấy không có việc gì phải không? Cậu ấy đã không còn có việc gì nữa phải không?" Phác Xán Liệt không ngừng hỏi, thanh âm run rẩy không ngừng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm anh ta, giống như anh ta dám nói chữ "không", anh sẽ lập tức giết anh ta.

Người đàn ông trẻ tuổi dùng ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh nhìn anh, nói, "Vâng, bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa!"

Trong nháy mắt, trái tim Phác Xán Liệt cũng thả lỏng.

Thật tốt quá, cậu ấy không có việc gì! Cậu ấy không có chết, cậu ấy vẫn còn sống, thật tốt quá..... Thật tốt quá.....

"Tuy đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mà....."

Bác sĩ lại mở miệng khiến trái tim vừa mới thả lỏng lại một lần nữa kinh hãi dâng lên khiến anh còn sợ hãi hơn lúc trước.

"Nhưng mà cái gì? Anh muốn nói cái gì?" Anh hỏi.

"Tôi muốn nói, nhưng mà viên đạn này trực tiếp bắn xuyên qua lưng bệnh nhân, bắn trúng phổi trái của cậu ấy, lá phổi bên trái đã hoàn toàn bị hư hại đồng thời chảy nhiều máu, cho nên hơn phân nửa phổi bên trái đã bị tôi cắt bỏ rồi, mặc dù không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với bệnh nhân, nhưng vận động quá kịch liệt sẽ khiến cậu ấy hít thở khó khăn, sẽ có chút khác biệt với người bình thường, vậy nên cần chú ý!" Bác sĩ trẻ kể lại rõ ràng tình huống bây giờ của Biện Bạch Hiền cho anh biết.

Phác Xán Liệt nghe xong, lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nghe anh ta nói xong, trái tim lại từ từ thả lỏng. Chỉ cần cậu ấy còn sống là tốt rồi, chỉ cần cậu ấy có thể mở mắt ra nhìn anh, chỉ cần cậu ấy còn nói chuyện được với anh, chỉ cần cậu ấy có thể xuất hiện trước mặt anh giống như trước, vậy thì..... Đây chính là niềm an ủi lớn nhất với anh.

"Phanh phanh - -"

Hai cánh cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, ba y tá đẩy Biện Bạch Hiền từ bên trong đi ra.

Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền nằm ở trên giường bệnh, vội vàng chạy tới, kích động nhìn gương mặt đang ngủ say của cậu.

"Bạch Hiền....." Anh khẽ gọi.

"....." Biện Bạch Hiền không có đáp lại.

"Thuốc gây mê trong người bệnh nhân vẫn chưa có tan hết, hơn nữa vừa rồi còn chảy ra một lượng máu lớn rồi hôn mê thêm một lần, cho nên phải năm sáu giờ nữa mới tỉnh lại được, tiên sinh anh không nên sốt ruột, bác sĩ trưởng Bạch Trú tiên sinh là người có uy tín nhất ở phương diện này, chỉ cần anh ấy nói không có việc gì, vợ anh tuyệt sẽ không có việc gì!" Y tá điềm đạm nói, vừa ngăn thân thể anh tới giường bệnh, vừa tiếp tục đẩy giường bệnh đi tới phòng điều trị.

Phác Xán Liệt căn bản là không nghe thấy cô ta nói cái gì, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Biện Bạch Hiền, mày nhíu lại thật sâu, thân thể lại một lần nữa tới gần giường bệnh, kéo tay cậu, nắm chặt trong tay, sau đó vừa đi cùng với giường bệnh, vừa không ngừng nỉ non, "Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền....."

Biện Bạch Hiền bình tĩnh nằm ở nơi đó, trên gương mặt bình tĩnh giống như mỹ nhân ngủ say trong truyện cổ tích, xinh đẹp đến mê người.

Mau dậy đi, may mở mắt nhìn anh đi, Bạch Hiền, mau lên..... Mau lên.....

Tay anh càng dùng sức nắm chặt tay cậu, trong miệng không ngừng nỉ non tên cậu, trong lòng không ngừng gọi cậu.....

Bức thiết muốn khiến cậu lập tức mở mắt ra, tham lam muốn nghe được giọng nói của cậu, sau đó thấy nụ cười của cậu, sau đó ôm cơ thể cậu, sau đó hôn đôi môi cậu.... Dùng các loại phương pháp muốn xác nhận cậu thực sự đã không còn có chuyện gì, xác nhận cậu vẫn còn sống bên cạnh anh trên thế giới này.

"Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền....."

Trong hành lang không ngừng quanh quẩn âm thanh nỉ non của anh, y tá đi bên cạnh nhìn bộ dáng anh như vậy, nghe thanh âm của anh cũng có chút hâm mộ Biện Bạch Hiền đang ngủ mê man trên giường bệnh.

Có thể có một người yêu quan tâm mình như vậy, đời này..... nguyện vọng thế cũng đủ rồi.....

.....

Sáu giờ sau

Phòng bệnh VIP

Biện Bạch Hiền bình tĩnh nằm ở trên giường, trên tay phải cắm kim, Phác Xán Liệt ngồi ở bên giường, vẫn nắm chặt tay trái cậu, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của cậu, bình tĩnh, rỗi lại vội vàng đợi tới lúc cậu mở mắt ra.

Bỗng nhiên.....

Ngón trỏ trên tay trái Biện Bạch Hiền khẽ nhúc nhích, Phác Xán Liệt lập tức cảm nhận được phản ứng này của cậu.

"Bạch Hiền....." Anh lập tức khẽ gọi cậu, thân thể nhích tới gần cậu, khẩn trương nhìn gương mặt cậu đợi cậu tỉnh lại.

Chân mày Biện Bạch Hiền khẽ nhăn, ý thức vừa vặn khôi phục được một chút liền nghe thấy thanh âm của Phác Xán Liệt.

Anh đang gọi cậu, cậu đang nằm mơ ư? Hay là nghe nhầm rồi?

"Bạch Hiền..... Bạch Hiền....."

Lại một lần nữa nghe thấy giọng nói của anh, chân mày Biện Bạch Hiền chau chặt, ngọ ngoạy khiến mình mở mắt ra, nhưng đôi mắt mệt mỏi giống như bị khâu lại, chính là không chịu mở, chính là không chịu để cậu tỉnh lại khỏi giấc mơ.

"Bạch Hiền..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền....."

"Bạch Hiền..... Em đã tỉnh chưa?"

"Bạch Hiền..... Em mau mở mắt nhìn anh..... Bạch Hiền..... Bạch Hiền....."

Lại một lần nữa nghe giọng nói của anh, Biện Bạch Hiền dùng hết toàn lực mở mắt ra, dùng hết toàn lực kêu gào: em dậy rồi, em lập tức mở mắt, em lập tức mở mắt, anh đợi thêm một lát, đợi thêm một lát.....

Cậu giống như là bị nhốt trong một không gian màu đen, tìm không thấy lối ra, tìm không thấy phương hướng. Cậu phải rời khỏi đây thế nào, cậu phải thế nào mới mở được hai mắt ra?

Phác Xán Liệt thấy chân mày cậu nhăn lại, vội vàng đợi cậu mở mắt, nhưng gần một phút trôi qua, cậu vẫn không có mở mắt ra, ngược lại biểu tình lại có vẻ càng ngày càng thống khổ, giống như là gặp cơn ác mộng, lại không có cách nào tỉnh lại.

"Bạch Hiền....." Anh khẽ nỉ non, đột nhiên đứng lên, sau đó nhích tới gần khuôn mặt cậu, cuối cùng..... Nhẹ nhàng áp môi mình lên mắt cậu, lưu lại một nụ hôn thoáng qua, giống như là công chúa ngủ trong rừng cùng hoàng tử trong truyện cậu tích, khẽ gọi:

"Bạch Hiền..... Tỉnh dậy đi....."

Giọng nói vừa dứt, chân mày Biện Bạch Hiền liền chầm chậm giãn ra, giống như kỳ tích, thật sự chậm rãi mở hai mắt ra.

Cậu mơ hồ nhìn gương mặt anh, sau đó nhẹ nhàng chớp chớp, tầm mắt trở nên rõ ràng, khuôn mặt anh cũng trở nên rõ ràng.....

"Vừa nãy là anh gọi em sao?" Cậu khẽ mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng khi vào tai anh lại cực kỳ dễ nghe.

Phác Xán Liệt mừng rỡ, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cậu, nhưng lại sợ đụng tới miệng vết thương của cậu cho nên liền nới lỏng hai tay.

"Đúng! Là anh đang gọi em..... Em đúng là người nam nhân đáng chết, tại sao lại làm việc ngu ngốc như thế? Tại sao lại muốn thương tổn bản thân? Anh đã nói mọi thứ của em đều thuộc về anh, thân thể này của em cũng là của anh, không có mệnh lệnh của anh, em không được tự tiện làm nó bị thương, anh không cho phép em làm tổn thương thân thể thuộc về anh..... Em nghe kĩ đây, anh tuyệt đối tuyệt đối không cho phép em tiếp tục làm những chuyện như vậy, anh tuyệt đối tuyệt đối không cho phép em lại khiến cho thân thể em bị thương, nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, em nên tránh xa anh ra, không được tới gần anh!" Anh lớn tiếng nói, bá đạo ra lệnh, hai tay không tự chủ ôm chặt thân thể cậu, sau đó cảm giác sợ hãi vẫn còn dư âm trong lòng anh, vẫn chưa hoàn toàn tán đi.

"Thật sự rất xin lỗi....." Biện Bạch Hiền khẽ mở miệng, từ từ nói, "Em không có biện pháp nghe lệnh của anh, cho dù chuyện như vậy lại xảy ra, em cũng sẽ lựa chọn làm như vậy, dù là em biết mình sẽ chết, em cũng sẽ không do dự....."

"Em nói cái gì?" Phác Xán Liệt nghe xong lời cậu, tức giận hung hăng trừng mắt nhìn cậu nói, "Em dám!"

"Em có cái gì không dám chứ?" Biện Bạch Hiền bỗng nhiên mỉm cười, có chút vô lực vươn tay trái, nhẹ nhàng chạm vào gò má anh, không hề giữ lại thản nhiên nói, "Bởi vì em thích anh, cho nên em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì, em nghĩ anh cũng giống em, tựa như lúc ở Anh quốc, anh biết rõ chính mình có thể sẽ chết, nhưng lại hoàn toàn không để ý tới an nguy của mình, ôm chặt em, bảo vệ em, vậy nên..... Em cũng giống như anh, không kém chút nào biểu đạt..... tình yêu của em với anh!"

Nghe được câu cuối cùng của cậu, Phác Xán Liệt trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn gương mặt mỉm cười của cậu.

Tuy rằng thần sắc có chút trắng bệch, nhưng trong mắt hắn lại xinh đẹp vô cùng.

"Lặp lại lần nữa!" Anh bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng.

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Anh bảo em lặp lại câu cuối cùng kia một lần nữa..... Anh muốn nghe!" Anh khát vọng nhìn cậu, giống như là đứa bé không lấy được kẹo.

Biện Bạch Hiền khẽ cười, đưa cả tay áp lên má anh, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cậu không cần phải giả bộ gì nữa.

"Em yêu anh, Phác Xán Liệt..... Em yêu anh, rất yêu rất yêu....." Cậu khẽ nói, nụ cười trên mặt biến thành vẻ hạnh phúc xinh đẹp nhất.

"Anh cũng vậy!" Phác Xán Liệt trả lời, "Anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu..... Yêu vô cùng....."

"Thật vậy chăng?" Cậu khẽ hỏi xác định.

"Thật..... Anh thề!"

"A....." Cậu cười vui vẻ, tay kia chầm chậm nâng lên, đụng vào gò má bên kia của anh, sau đó hai tay vòng qua cổ anh, nói, "Vậy em sẽ cố gắng mà tin tưởng anh thôi!"

"Cố gắng? Thế nào? Em còn muốn chứng cớ gì sao?" Anh có chút bất mãn.

"Chứng cớ? Anh có sao?" Biện Bạch Hiền hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là có!"

Phác Xán Liệt nói xong liền nhích gần cậu hơn, nhẹ nhàng hôn môi cậu nói, "Anh thề..... Cả đời này anh chỉ yêu một mình em!" Anh lại một lần nữa hôn môi cậu, nói tiếp, "Anh thề..... Anh sẽ khiến em hạnh phúc!" Lần thứ ba, anh hôn nhẹ môi cậu, thâm tình nói, "Anh thề..... Đời này anh..... Chỉ hôn một mình em!"

Biện Bạch Hiền vui vẻ cười!

"Thật chứ? Trừ em ra, anh sẽ không hôn người phụ nữ khác?"

"Ừ!"

"Vậy trừ em ra, anh cũng sẽ không..... lên giường cùng người phụ nữ khác."

"Ừ!"

"Anh thật sự..... Thật sự thật sự thật sự, quyết định muốn em làm cái dây treo cổ của mình?" Biện Bạch Hiền vẻ mặt thành thật hỏi.

Phác Xán Liệt 囧!

"Tại sao em cứ muốn nói thành như vậy? Ngay lúc này em không thể lãng mạn chút được ư?" Dù không phỉa là phụ nữ nhưng lời so sánh của cậu ở phương diện này, thật sự rất không văn nhã.

"Như thế nào? Em chính là thô lỗ, dã man, không lãng mạn như vậy đấy..... Nếu anh không thích thì đi mà chọn dây treo cổ khác đi, em sẽ không cưỡng cầu mà giữ anh lại!" Vẻ mặt Biện Bạch Hiền bỗng nhiên trở nên ngang ngạnh, giống như là cậu bé thích làm những điều trái ngược bày ra bộ dáng không chịu yếu thế.

Nhưng cậu lúc này, mang trên mặt chút vẻ xanh xao, mơ hồ lộ ra một mặt nhu nhược, nhưng cũng bộc lộ dáng vẻ kiêu ngạo, hơn nữa còn ngang ngạnh, quật cường..... Ở trong mắt anh, thật sự là đáng yêu cực kỳ.

"Được được được, anh chính là thích em thô lỗ, dã man, không lãng mạn, muốn em làm dây treo cổ của anh, vậy..... Em hài lòng chưa?" Anh thỏa hiệp, sủng nịch nói.

"Cũng tạm được!" Biện Bạch Hiền đắc ý, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ không che dấu.

Trên mặt Phác Xán Liệt rốt cục lộ ra vẻ mặt tà ác, hơn nữa tâm tình cũng hơi có chút tức giận mập mờ.

"Em cố ý hả? Em muốn ép anh dưới tình huống này dùng sức mạnh với em hả?"

"Cái..... Cái gì? Dùng..... Dùng sức mạnh?" Đầu Biện Bạch Hiền vốn mờ mịt, hiện tại liền choáng váng, kích động nói, "Anh đang đùa sao? Em hiện tại là bệnh nhân nhé!"

"Bệnh nhân thì đã sao? Phải biết anh kể từ sau lần đó với em vẫn nhịn tới giờ, mà bây giờ em lại chọc giận anh như thế, em nói..... Thân là một người đàn ông, anh có phải nên làm gì đó, thật tốt mà trừng phạt em không nhỉ?" Vẻ mặt anh tà ác, thân thể chậm rãi đè lên cậu, cố ý hù dọa cậu.

"Anh nói cái gì? Vẫn nhịn tới bây giờ? Nhưng anh cùng cái cô Thủy Miểu kia không phải......" Cậu bỗng nhiên kinh ngạc, muốn nói lại thôi.

"Anh thật không có làm!" Phác Xán Liệt phủ nhận trả lời.

"Không có làm? Anh cũng đã cởi hết ra như thế, còn dám nói không có làm?"

"Cho dù là cởi quần áo ra, sau đó cũng không nhất định là đã làm, cũng có thể là đã làm lúc trước!"

"Hứ..... Em hiểu, nguyên lai là em quấy rầy hai người, thật đúng là xấu hổ, sự xuất hiện của em thật không đúng lúc!" Biện Bạch Hiền tức giận.

"Anh nói em....." Phác Xán Liệt im lặng nặng nề.

Rõ ràng vừa mới thoát khỏi Quỷ Môn quan, gương mặt trắng bệch còn chưa có khôi phục, hôn mê vừa mới tỉnh lại, nhưng cậu còn thoải mái ở đây tính toán nợ cũ với anh, hơn nữa còn không nói lý lẽ như vậy.

Anh phục em!

Những lời này vừa đúng biểu đạt tiếng lòng lúc này của anh.

"Anh thật sự là không có làm, cũng không muốn cùng cô ấy làm, em rốt cuộc muốn thế nào mới tin tưởng anh?" Anh bất đắc dĩ hỏi.

Biện Bạch Hiền đột nhiên cười tà.

"Thật ra thì rất đơn giản!" Cậu giấu đầu hở đuôi.

"Nói đi, em muốn như thế nào?" Phác Xán Liệt trực tiếp hỏi.

Biện Bạch Hiền vươn tay trái, khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh: lại đây!

Phác Xán Liệt nghi hoặc chậm rãi cúi sát gần cậu, nghiêng đầu, đưa tai mình tới gần môi cậu.

Biện Bạch Hiền chần chờ một chút, trên khuôn mặt tái nhợt chợt bịt kín bởi một tầng ửng hồng, sau đó cậu chậm chạp mở miệng, nhỏ giọng nói, "Nếu anh lấy em..... Em sẽ tin tưởng anh!"

Lấy?

Phác Xán Liệt khiếp sợ, cái đầu liền trống rỗng.

Cậu ấy vừa mới nói cái gì? Lấy cậu ấy?

"Em..... Nói gì?" Anh không thể tin được hỏi.

"Lời hay không nói lần thứ hai, anh nếu không nghe thấy coi như xong, nhưng nếu anh nghe rõ rồi, lại giả vờ như không nghe thấy, vậy..... Em hiểu, em không bắt buộc anh, anh có thể trực tiếp cự tuyệt em!" Trên mặt Biện Bạch Hiền lộ ra biểu tình không vui.

Cậu đã cố lấy dũng khí rất lớn nói ra câu nói kia, nhưng anh..... Lại không thể ngờ cho cậu phản ứng như thế.....

Buồn bực!

Buồn bực! Rất buồn bực!

Hết sức buồn bực!

"A..... A a a..... Ha ha ha....."

Chẳng biết tại sao, Phác Xán Liệt đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, nhất là khi thấy bộ dạng tức giận kia của cậu, anh càng vui vẻ, quả thực toàn thân đều thư sướng.

"Em đang cầu hôn anh sao?" Anh đột nhiên cúi người, thình lình áp lên môi cậu, ái muội chất vấn, "Hử?"

Cưới đi mau cưới đi ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro