Chương 108: Anh nhất định sẽ lấy em! Anh thề với trời! - Ước vọng trong tim.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này dành tặng cho TearOfLov3 nhé! Cảm ơn vì bạn đã chăm chỉ ủng hộ và comment cho Py a~~~

Cầu hôn?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc trừng lớn hai mắt!

Môi anh nhẹ nhàng áp vào môi cậu, cũng không có nhích gần hơn, chỉ đơn thuần là chạm nhẹ nhàng, mà hai người gần kề nhìn đối phương khiến trước mắt cậu đều là khuôn mặt anh tuấn kia.

Trong nháy mắt!

Hai gò má ửng hồng nóng lên, màu tái nhợt liền bị che dấu, cậu ngây ngốc thật lâu cũng không có trở lại bình thường.

"Sao không nói? Trả lời anh!" Phác Xán Liệt áp lên môi cậu, ở trên môi cậu khẽ mấp máy, sốt ruột hỏi tới.

Biện Bạch Hiền bỗng lấy lại tinh thần, hai mắt lại một lần nữa trừng lớn, muốn né tránh môi của anh, nhưng phía sau lại không có đường lui.

"Ai ai ai ai ai ai..... Ai cầu cầu cầu..... Cầu hôn anh?" Cậu kích động lắp bắp.

"Em a!" Phác Xán Liệt ung dung trả lời.

"Em em em em em em..... Em nào có!"

"Em rõ ràng vừa mới nói xong, nhanh như vậy đã không nhận rồi?"

"Em em em em em em..... Em không có, anh anh anh anh anh anh..... Anh đứng lên!" Cậu lắp bắp ra lệnh, hai tay chống trước ngực anh.

"Anh không muốn!" Phác Xán Liệt tùy hứng cự tuyệt, cười đắc ý nói, "Em trả lời anh xong anh liền đứng lên!"

Cái gì?

Biện Bạch Hiền lúng túng nhìn anh, môi hai người vẫn còn đang áp vào nhau.

Cậu kích động muốn quay đầu, né tránh môi của anh, nhưng Phác Xán Liệt lập tức vươn hai tay bưng lấy mặt cậu, khiến đầu cậu không thể lộn xộn, vẫn duy trì tư thế mập mờ này.

"Mau trả lời anh, em nãy có phải cầu hôn anh không?" Anh hỏi tới.

Biện Bạch Hiền nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, trong nháy mắt giống như rơi vào bên trong vũng lầy, càng ngày càng sâu, không cách nào tự kềm chế.

Cậu trấn định tinh thần của mình, sau đó khống chế đôi môi cà lăm của mình, nói, "Em không có cầu hôn anh, em chỉ không muốn mình không danh không phận sống bên cạnh anh, em càng không muốn để con trai bảo bối của em làm con riêng của anh, vậy nên em mới hỏi..... hỏi..... Chỉ là hỏi một chút mà thôi!"

"Hỏi một chút?" Phác Xán Liệt bất mãn nói, "Lời vừa nãy của em cũng coi như một câu hỏi được sao?"

"Ai cần anh lo!" Biện Bạch Hiền tức giận, đỏ mặt xấu hổ lớn tiếng nói, "Em nói đó là câu hỏi thì đó là câu hỏi, anh không muốn thì thôi, đừng có dán vào em như vậy, cách xa em một chút, mau tránh ra....."

"Nếu đã nói ra rồi, em còn gì mà phải xấu hổ nữa? Mau thừa nhận đi!"

"Em không muốn! Quên đi, coi như em không có nói gì, em mới không cần gả cho anh đâu, sau này cho dù anh nói anh muốn kết hôn với em, em cũng sẽ không..... Ngô....."

Lời Biện Bạch Hiền còn chưa xong, môi Phác Xán Liệt lại đột nhiên áp xuống, hôn cậu thật sâu, ngăn lại miệng cậu, nuốt lấy lời cậu sắp nói, trực tiếp đưa lưỡi vào, dây dưa với cậu, trêu chọc cậu, chinh phục cậu, khiến cậu phối hợp với nụ hôn của anh, khiến cậu say mê vào nụ hôn của anh, sau một phút đồng hồ mới chậm rãi dừng lại, lại tham luyến không muốn rời đi, tiếp tục chạm vào môi cậu, vừa nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm, vừa nhẹ giọng nói, "Không cho phép em nói không gả cho anh!"

"Rõ ràng chính là anh không muốn!" Biện Bạch Hiền rụt rè.

"Anh không có không muốn, anh chỉ sợ em lại bị thương lần nữa, em chẳng lẽ còn chưa sợ ư? Làm vợ của người đàn ông trong hắc đạo, lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng! Rất khủng bố!"

"Em cũng đã như vậy, còn có gì phải sợ?" Biện Bạch Hiền khẽ nhíu mày.

"Cũng đúng, nhưng mà....." Phác Xán Liệt nói ra bốn chữ mâu thuẫn, muốn nói lại thôi.

"Nhưng mà cái gì?" Biện Bạch Hiền hỏi tới.

Hai mắt Phác Xán Liệt hiện lên một tia sầu lo, sau đó cười trả lời, "Không có gì!"

Biện Bạch Hiền trầm mặc nhìn anh, nhìn do dự trên mặt anh, không khỏi có chút thất vọng.

Từ đầu anh đã do dự, hơn nữa còn quanh co lòng vòng trì hoãn thời gian dài như vậy, thực sự anh vẫn không muốn kết hôn với cậu ư? Hay là anh có những nguyên nhân gì khác?

Thật mất mặt!

Cậu đã nói đến thế rồi, tối thiểu, anh cũng phải có lệ chút chứ?

Buồn bực!

"Quên đi, coi như em chưa nói gì hết!" Cậu chăm chú, nhưng trong lời nói tràn đầy mất mát.

"Không được, lời nói ra như gáo nước đổ đi, sao có thể lấy lại!" Phác Xán Liệt nghiêm trọng cảnh cáo.

"Vậy anh muốn em thế nào? Em nói cũng đã nói rồi, nhưng anh lại không muốn trả lời cho em, vậy em cũng không làm khó dễ anh nữa, không thể làm gì khác hơn là coi như chưa từng nói gì, nhưng mà anh còn nói không được, anh rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn em quỳ xuống cầu anh lấy em được không hả?" Biện Bạch Hiền tức giận nói, đã chẳng quan tâm mất mặt hay không nữa, hiện tại chỉ có tức giận, rất tức giận.

"Nếu anh nói "ừ", em sẽ quỳ xuống cầu anh hử?" Phác Xán Liệt được voi đòi tiên.

"Anh đi chết đi! Em không ngờ lại đi nói với đại hỗn đản anh những lời này, xem ra em đúng là bệnh không nhẹ, anh mau cút khỏi người em, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!" Biện Bạch Hiền nói xong, hai tay dùng sức muốn đẩy anh ra.

Phác Xán Liệt đột nhiên nắm lấy hai tay cậu, đôi môi lại một lần nữa áp xuống môi cậu, hôn cậu thật mạnh, sau đó lưu luyến không rời, trên mặt lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, nhìn chằm chằm cậu.

"Anh cưới em, chờ em khỏi bệnh, chúng ta lập tức kết hôn!" Anh kiên định nói, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Biện Bạch Hiền nhìn anh, nghe lời anh mới nói, trong lòng giống như là mùa xuân đã tới, tràn đầy hương vị ngọt ngào, mà toàn bộ thế giới tựa hồ đều biến thành màu hồng, tràn đầy hơi thở tình yêu.

"Đây chính là anh nói, em không có ép anh đâu nhé!" Biện Bạch Hiền vẻ mặt vui vẻ, nhưng lại cố ý đè nén chính mình, lộ ra tư thái cao cao.

"Đúng đúng đúng, em không có ép anh, chỉ là uy hiếp anh mà thôi!"

"Cái gì? Uy hiếp? Em?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

"Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi em lộ ra bộ dạng nếu anh không đáp ứng em, em liền đời này cũng không gả cho anh, anh có thể không thỏa hiệp sao? Ai..... Thân là đàn ông, lại bị người khác cầu hôn, còn bị bức hôn, a..... Không đúng! Là uy hiếp..... Ai, bị một người con trai uy hiếp để anh lấy cậu ấy, em nói xem, anh dễ dàng sao?" Phác Xán Liệt lắc đầu xót xa.

"Anh..... Anh nói cái gì? Anh lại nói..... Anh..... Anh....." Biện Bạch Hiền tức đến sắp nổ tung.

"Em không gả cho anh nữa, như vậy được chưa?" Cậu tức giận.

"Vậy cũng không được, hiện tại em đã không có quyền lợi được đổi ý rồi, em đã là người của anh, hơn nữa còn là bà xã anh, sau đó không lâu chính là cậu dâu của anh, anh muốn để cho mọi người trên toàn thế giới biết, vợ của Phác Xán Liệt anh..... Tên là Biện Bạch Hiền!"

Nghe lời nói rung động của anh, gương mặt Biện Bạch Hiền lạnh lùng ra vẻ trấn định khẽ tựa đầu chuyển hướng sang bên phải, khóe miệng không nén được len lén bật cười.

Cho tới nay đều cho rằng mình không có khả năng lại yêu, cũng quyết định phải độc thân cả đời, cho đến chết vẫn sống cậu độc một mình, không dựa vào bất kì người đàn ông nào, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, có người nào không muốn mặc vào bộ áo cưới xinh đẹp, đứng ở trong hôn lễ hoàn mỹ nhất của mình, cùng người mình yêu nhất đi vào lễ đường thần thánh, cùng nhau thề ước vĩnh hằng?

Cậu cũng từng ở trong lòng ảo tưởng trăm ngàn lần chuyện như vậy, mà bây giờ..... Ảo tưởng của cậu một nửa đã trở thành sự thật.

Phác Xán Liệt nhìn gò má của cậu, nhìn khóe miệng cậu cười trộm, cũng tự cười.

"Rất vui sao?" Anh cố ý mở miệng hỏi.

"Không có a!" Cậu phủ nhận.

"Vậy sao em cười trộm?"

"Em nào có cười trộm? Mắt anh có vấn đề hả?"

"A....." Phác Xán Liệt vui vẻ cười khẽ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nói, "Em có thể đừng lộ ra biểu tình đáng yêu thế được không? Tốt nhất cũng không nên nói ra những lời đáng yêu như thế, bằng không..... Anh thật sự sẽ không cầm giữ được đâu!"

Đáng yêu?

Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc.

Cậu nào có lộ ra vẻ mặt đáng yêu? Nào có nói lời đáng yêu? Hơn nữa anh nói cầm giữ không được là có ý gì? Không phải là hiện tại anh đã muốn.....

"Này, anh đừng làm loạn, em là bệnh nhân đấy!" Cậu kích động quay đầu, trừng mắt nhìn cảnh cáo anh.

"Em yên tâm đi! Anh sẽ nhẫn nại!"

"Thiệt hay giả?" Đối với nửa thân dưới của đàn ông, cậu cực kì không tin tưởng.

"Đương nhiên là thật, anh cho dù muốn phát tiết, cũng không thể ra tay với người bị bệnh nặng? Em coi anh là loại người nào? Cầm thú hả?"

"Ách..... Đây chính là anh nói, là anh tự thừa nhận!"

"Em..... Em đúng là người con trai đáng chết, cố tình ép anh đi vào khuôn khổ có phải không? Em có tin anh thật sự trở thành cầm thú ra tay với em không? Em tin không anh làm cho em coi?" Anh nói xong liền đè lên thân thể cậu, còn lộ ra vẻ mặt háo sắc.

"Được rồi được rồi, em không cho anh náo loạn, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh, nói chuyện nghiêm chỉnh....." Biện Bạch Hiền vội vàng thỏa hiệp, muốn nói sang chuyện khác.

"Nghiêm chỉnh?" Phác Xán Liệt nghi hoặc, "Là chuyện gì?"

"Đương nhiên là Thế Huân rồi, chuyện em trúng đạn anh tuyệt không thể nói cho nó biết, nó sẽ bị dọa cho sợ!" Biện Bạch Hiền chăm chú, chân mày cũng lo lắng khẽ chau lên.

"Yên tâm đi, anh còn chưa nói cho nó biết, nhưng em giờ đã không sao nữa rồi, anh nghĩ có nói cho nó biết cũng không sao chứ hả?"

"Không được!" Biện Bạch Hiền khẩn trương cự tuyệt, kích động nói, "Cho dù em không sao, anh cũng không thể nói cho nó biết, anh chỉ cần nói cho nó biết, anh đưa em tới chỗ nào đó, phải mấy ngày nữa mới về..... Chỉ cần anh nói như vậy, nó nhất định sẽ tin anh, chỉ cần là lời của anh, nó nhất định sẽ không hoài nghi!"

Phác Xán Liệt nghi hoặc nhìn cậu.

"Tại sao?" Anh hỏi, "Tại sao em khẳng định nó sẽ tin anh? Không nghi ngờ anh?"

"Bởi vì nó thích anh a!" Biện Bạch Hiền thẳng thắng trả lời.

"Thích anh?" Phác Xán Liệt kinh ngạc.

"Đúng vậy, kể từ sau khi em kể với nó chuyện của anh, nó đã thích anh rồi, vẫn hi vọng có thể gặp anh, làm anh vẻ vang, hi vọng mình cũng có thể trở thành người đàn ông giống anh, mặc dù em không rõ anh rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn nó như thế, nhưng mà nó thật sự vì anh làm rất nhiều chuyện..... Nó sợ mình sẽ không xứng làm con anh, cho nên mỗi ngày đều nghiêm túc học tập, mỗi ngày đều quấn quýt lấy tiểu Lộc dạy nó rất nhiều rất nhiều thứ, hơn nữa em chỉ nói với nó một lần, nói lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh giống như lập tức nhìn thấu tâm sự của em, chính xác đoán được em sau khi bị bạn trai bỏ, tự mình say rượu, tự mình phóng túng..... Nó sau khi nghe được những lời đó, liền đem ghi tạc trong lòng, cho nên từ khi biết chữ, liền đọc tiểu thuyết trinh thám, tiểu thuyết suy luận, mấy phương diện tâm lý học gì đó, đương nhiên nó nhiều chỗ cũng không hiểu, cho nên liền quấn quít lấy tiểu Lộc, bảo cậu ấy giải thích cho nó nghe, còn uy hiếp cậu ấy không được nói cho em biết, nhưng mà thân là cha nó, mỗi ngày đều ở chung với nó, em sao lại có thể không biết chứ? Em chỉ không có nghĩ đến, nó lại rất thích anh, vượt qua tưởng tượng của em, nó vì anh, không đơn thuần là ban ngày học tập, thậm chí tối lúc ngủ, cũng lấy ra học tập, rất nhiều buổi tối em đều thấy nó trong phòng, ngồi ở trước bàn đọc sách, mở đèn sáng ngời, chăm chú nhìn xem những kiến thức học tập không hợp với tuổi của nó, cũng có rất nhiều rất nhiều lần, em muốn vào bảo nó đi ngủ, bởi vì nó rất nhiều lần ngủ trễ hơn em, nó còn nhỏ như vậy, em rất sợ nó không chịu nổi, nhưng..... Khi nhìn thấy biểu tình vui vẻ trên mặt nó thì thật sự là không có cách nào vạch trần dụng tâm vụng trộm cố gắng của nó, cho nên đều làm bộ không biết, vậy nên..... Anh đừng tưởng rằng nó sinh ra chính là một thiên tài, nó cũng giống bao đứa trẻ khác, chỉ có một cái đầu, một tư tưởng, chỉ là nó chăm chỉ, dụng tâm, cố gắng hơn những đứa trẻ bình thường, mà nó làm những điều này, chính là muốn lúc gặp anh, khiến anh thích nó, khiến anh vẻ vang, khiến anh vui mừng vì có một đứa con trai thông minh..... Anh là thần tượng của nó, cho nên lời anh nói, nó nhất định sẽ tin, ít nhất..... Nó sẽ rất an tâm!"

Biện Bạch Hiền nói đến những điều đã trải qua nhiều năm nay, hốc mắt không khỏi ướt át, đau lòng con trai bảo bối của mình, mà đồng thời cũng phi thường ghen tị, ghen tị với người đàn ông chưa từng xuất hiện một lần này, vậy mà ở trong lòng con trai bảo bối của mình còn quan trọng hơn so với cậu

Rốt cuộc là tại sao vậy chứ?

Tại sao Thế Huân lại như vậy, sao lại thích anh như vậy chứ? Anh rốt cuộc là có chỗ nào tốt chứ?

Mà Phác Xán Liệt nghe cậu nói nhiều như vậy, trong lòng mơ hồ bùng lên ngọn lửa khiến anh có chút hưng phấn vui vẻ, cuồng vọng, cuồng vọng giống như sắp điên cuồng.

Thân là một người trong hắc đạo, khắp người đều nhuốm máu tươi, ngay cả chính anh cũng cảm giác mình dơ bẩn, nhưng mà lại sẽ có một người thích mình như vậy, sùng bái mình, vì mình làm nhiều chuyện như vậy, mà người kia lại còn là con trai ruột của mình..... Đây là vui mừng lớn bậc nào, rung động bậc nào.....

"Đây là thật sao?" Anh không thể tin được hỏi.

"Đương nhiên là thật, em cần gì phải lừa anh?" Biện Bạch Hiền trả lời.

"A..... Ha ha ha ha....." Phác Xán Liệt vui vẻ cười to.

Trong nháy mắt, anh có được rất nhiều thứ, giống như ông trời đem hạnh phúc đời này cho anh vậy.

Tình yêu..... Thân tình.....

Hai thứ này vốn cách anh xa xôi như vậy, hiện tại liền bày tại trước mặt của anh.

Đây là mộng ư?

Đây là ảo giác ư?

Đây là thật ư?

"Bạch Hiền..... Anh đáp ứng em, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc, khiến Thế Huân hạnh phúc, anh sẽ bảo vệ hai người, anh sẽ khiến hai người vui vẻ khoái lạc đến suốt đời..... Anh thề, anh thề với trời..... Anh nhất định sẽ dùng hết tất cả năng lực của anh, dùng hết tất cả khí lực của anh để cho hai người hạnh phúc hết đời....." Phác Xán Liệt kiên định thề, hai mắt thẳng tắp nhìn ánh mắt của cậu, nắm thật chặt tay trái cậu, hứa hẹn với cậu.

Cuối đời?

"Cám ơn anh!" Biện Bạch Hiền cũng nắm lấy tay anh.

"Đồ ngốc, nói cám ơn hẳn là anh mới đúng!"

"A..... Cũng đúng, vậy em phải nói khách khí rồi?"

"Sai..... Em phải nói em yêu anh!"

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi!!!

"Cái này với cái kia thì có quan hệ gì?"

"Có quan hệ, bởi vì anh muốn nghe!"

"Anh thật là bá đạo!"

"Anh chính là bá đạo đấy, nói đi..... Nói em yêu anh....."

"....."

"Nói a!"

"Em yêu anh....."

"Lại một lần nữa!"

"Em yêu anh....."

"Lại một lần nữa!"

"Em yêu anh.....Em yêu anh.....Em yêu anh.....Em yêu anh.....Em yêu anh....."

Biện Bạch Hiền không ngừng lặp lại, trái tim Phác Xán Liệt giống như tầng tầng sóng gợn nhộn nhạo, kéo dài vô tận.....

"Anh cũng yêu em..... Bảo bối của anh....."

Anh nói xong, lại một lần nữa, hôn môi cậu.....

*****

Biệt thự nhà họ Phác

Phòng ngủ

Phác Thế Huân yên tĩnh nằm ở trên giường, bỗng nhiên chân mày chau chặt, sợ hãi kêu tỉnh lại từ trong hôn mê.

"Cha - -" Bé giương đôi mắt, trừng lớn.

Bé vừa mới gặp ác mộng, mơ thấy cha bị người ta dùng súng chỉ vào đầu, sau đó chỉ nghe "pằng" một tiếng, cha..... Đã chết.....

"Tiểu thiếu gia!"

"Tiểu thiếu gia!"

Mân Thạc và Diệc Phàm đồng thanh gọi bé, cùng nhau tiến lên một bước.

Phác Thế Huân nhìn hai người bọn họ, thở hổn hển mấy hơi lớn, sau đó ổn định tinh thần của mình, nói, "Cha tôi đâu? Cha thế nào?"

"Xin lỗi tiểu thiếu gia, tạm thời còn chưa có tin tức của thiếu phu nhân!" Mân Thạc trả lời.

Phác Thế Huân run rẩy ngậm chặt đôi môi, hắn chậm rãi ngồi dậy, cũng không có vội vã đi tìm Biện Bạch Hiền, mà là bình tĩnh nói:

"Hai chú, đáp ứng tôi một chuyện!"

"Chuyện gì?"

"Chuyện gì?"

Hai người đồng thanh hỏi.

Đôi mắt Phác Thế Huân như ngọc trai đen cực kỳ chăm chú nhìn hai người bọn họ, hắn chậm rãi mở miệng, nói, "Tôi muốn hai chú đáp ứng tôi, không nói chuyện tôi té xỉu cho bố với cha biết!"

"....."

"....."

Hai người trầm mặc, chân mày chau lên.

"Hai chú mau đáp ứng tôi, tuyệt đối không đem chuyện tôi hôn mê nói cho bọn họ biết!" Phác Thế Huân lớn tiếng ra lệnh.

"....."

"....."

Hai người vẫn trầm mặc, không có trả lời.

"Nói đi! Trả lời tôi!" Phác Thế Huân lớn tiếng, nhưng thanh âm cũng rất bạc nhược.

Mân Thạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, bỗng nhiên nói, "Xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi không thể đáp ứng bé chuyện này, báo cho đại ca biết mọi chuyện của bé trong một ngày là chức trách của tôi!"

Diệc Phàm cũng khẽ cúi đầu, đồng dạng cự tuyệt nói, "Xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi cũng không thể đáp ứng bé chuyện này, nói cho đại ca biết sự thật là sự trung thành của tôi với đại ca!"

Phác Thế Huân nhìn hai người bọn họ, khóe miệng không kềm nổi gợi lên tà ác.

Quả nhiên, không lấy đòn sát thủ ra thì không cách nào khiến bọn họ thỏa hiệp.

"Được, vậy hai người cứ nói đi, nói toàn bộ mọi chuyện cho ba tôi biết, sau đó hai người nhớ nói một chuyện cuối cùng, nói là..... Tôi bị hai người bức tử!"

Lời bé vừa ra khỏi miệng, Mân Thạc và Diệc Phàm liền nghi hoặc nhíu mày, không rõ ý tứ của bé.

Phác Thế Huân nhìn biểu tình nghi hoặc của bọn họ, lập tức giải thích nói, "Nếu hai người cứ nhất định phải đem chuyện tôi té xỉu nói cho ba với cha biết, vậy thì..... Tôi lập tức chết, tôi muốn đi tự sát, hai người hiểu chưa?"

"Tiểu thiếu gia!"

"Tiểu thiếu gia!"

Hai người đồng thanh gọi bé, vẻ mặt kích động.

Không nghĩ tới bé lại dùng thủ đoạn này uy hiếp bọn họ, nếu bọn họ đáp ứng, chính là phản bội đại ca, nhưng nếu bọn họ không đáp ứng, bé liền lấy cái chết ra bức bách.

Nên làm cái gì bây giờ?

Bọn họ phải trả lời như thế nào?

Phác Thế Huân nhìn khuôn mặt khó xử của hai người bọn họ, khóe miệng đắc ý.

Đối với người quan tâm mình, vũ khí có lợi nhất chính là lấy tính mạng mình uy hiếp bọn họ, bé chính là nhìn đúng bọn họ quan tâm mình, cho nên biện pháp này..... Bách phát bách trúng!

"Hai chú yên tâm đi, tất cả trách nhiệm do tôi gánh chịu, hai chú chỉ cần đáp ứng tôi cái gì cũng không nói, coi như tối qua không có xảy ra chuyện gì, hai chú không thấy, không nghe thấy gì cả, cái gì cũng không biết..... Như vậy, chuyện này chính là một bí mật, trừ ba người chúng ta sẽ không có người thứ tư biết..... Có thể đáp ứng tôi chứ? Hai chú có thể làm được không? Hay là muốn thấy tôi chết?" Bé lại một lần nữa uy hiếp, hai mắt hung hăng trừng mắt bọn họ, cuối cùng bổ sung một câu, "Tôi tuyệt không phải đang nói giỡn với hai người, không tin hai người thử xem!"

Thử?

Bọn họ nào dám thử!

Mân Thạc và Diệc Phàm nhìn khuôn mặt nho nhỏ kia, trong mắt lộ ra ánh nhìn lạnh như băng giống như của đại ca, vừa lãnh khốc, vừa kiên định, còn tràn đầy kiêu ngạo.

Phác Thế Huân nhìn khuôn mặt rối rắm của bọn họ, chờ hơn hai phút, vẫn không có đợi được câu trả lời, bé tức giận muốn hét lên uy hiếp lần nữa, nhưng mà đột nhiên.....

"Cạch!" một tiếng, cửa phòng được mở ra.

Thân thể cao lớn của Phác Xán Liệt đứng ở cửa phòng, anh nhìn ba người bên trong phòng, không kềm nổi nhíu mày.

"Thế nào? Sao ở hết trong này?" Anh lạnh lùng hỏi, hai mắt đảo qua khuôn mặt mỗi người, cuối cùng dừng lại ở trên gương mặt tái nhợt của Phác Thế Huân, đột nhiên kích động, bước nhanh tới, lo lắng nói, "Con làm sao vậy? Sắc mặt sao không tốt như thế?"

Phác Thế Huân phản ứng cực nhanh, lập tức nhíu mày, giả bộ tội nghiệp, nói, "Bố, bố đi đâu? Bố mà không về sẽ không thấy con được nữa đâu!"

"Không thấy con nữa?" Phác Xán Liệt khẩn trương hỏi, "Con làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?"

"Ô....." Phác Thế Huân gắng sức rặn ra nước mắt, nghẹn ngào nói, "Tối qua con đi ước hẹn với dì Mã mười sáu lần, ba nói con có thể không chết sao? Ba xem khuôn mặt con này, xanh xao vàng vọt, không có một chút dinh dưỡng nào, toàn bộ đều là dì Mã gây họa."

"Dì Mã? Là ai a?" Phác Xán Liệt nghi hoặc.

"Chính là "Mã Dũng" (bồn cầu) trong truyền thuyết a!"

Phác Xán Liệt đổ mồ hôi! (︶﹏︶|||)~

Thì ra là bồn cầu, anh còn tưởng rằng dì Mã là người phụ nữ nào ở đâu tự dưng xuất hiện chứ?

"Ba....." Phác Thế Huân ai oán gọi anh, nói, "Con hoài nghi là bọn họ bỏ thuốc vào đồ ăn của con!" Bé đột nhiên chỉ ngón trỏ về phía Mân Thạc và Diệc Phàm, một câu hai ý nghĩa nói, "Bọn họ muốn hại chết con!"

Mân Thạc và Diệc Phàm nghe ra ý trong lời nói của bé đều cúi đầu, thân thể thình lình chấn động.

Phác Xán Liệt cau chặt mày lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, khẽ hé miệng, vừa muốn nói, Phác Thế Huân lại đột nhiên giành trước anh quát to lên.....

"Ai nha, không được không được, lại tới nữa, ô..... Cứu mạng a, con không muốn đi ước hẹn với dì Mã nữa đâu, con thật sự sẽ chết, ô..... A a a a....." Bé vừa gào thét vừa nhanh chóng xuống giường, vọt vào trong phòng tắm.

"Rầm - -" một tiếng, bé xoay tay lại đóng mạnh cửa, sau đó vẻ mặt thống khổ trên mặt biến mất, xoay người trở lại cửa phòng, áp tai vào cánh cửa nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ trong phòng ngủ.

Nếu bọn họ thật sự nói với bố, vậy thì bé liền..... Liền..... Liền..... Liền không còn cách nào!

Cũng không thể thật sự chết được? Chẳng qua là hù dọa bọn họ mà thôi, bé còn chưa có sống đủ đâu!

Bất quá bị bố biết..... Vậy thì thật sự hỏng bét.

.....

Trong phòng ngủ

Phác Xán Liệt đứng ở trước mặt hai người bọn họ, khẽ chau mày.

Vừa rồi ở trong bệnh viện đã thề với Biện Bạch Hiền, hiện tại liền gây rối cho anh, tuy rằng tiêu chảy chưa tính là chuyện lớn gì, nhưng mà khiến con trai bảo bối của anh tiêu chảy, vậy cũng chính là chuyện lớn rồi.

"Rốt cuộc là sao?" Anh lạnh lùng hỏi.

Mân Thạc và Diệc Phàm cùng nhau cúi đầu.

Bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại đã vô cùng cấp bách rồi, bọn họ phải khai thực ra hay là giấu diếm sự thật?

Nói?

Hay là không nói?

"Đại ca!"

"Đại ca!"

Hai người đồng thời quyết định, đồng thời kêu lên, cũng đồng thời lấy dũng khí nói thật, nhưng.....

"Thổ bao tử, tiểu Hỏa tử, hai người..... Hai người dám hạ độc tôi, hai người chờ đấy..... Chờ sau khi tôi chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hai người đâu!" Phác Thế Huân đúng lúc cắt lời bọn họ, ở trong phòng tắm hét lên với cánh cửa, đồng thời tạo áp lực cho bọn họ, lại một lần nữa uy hiếp bọn họ.

Trong nháy mắt, dũng khí của hai người biến mất, khiếp đảm âm thầm thở dài một hơi.

Nên làm cái gì bây giờ? Còn muốn nói thật ra sao?

Hai người rất ăn ý nhìn nhau, đều lộ ra biểu tình trầm trọng.

Mà Phác Xán Liệt đứng trước mặt bọn họ, lúc nghe thấy giọng Phác Thế Huân liền quay đầu nhìn về phía phòng tắm, vừa vặn bỏ lỡ biểu tình rối rắm của hai người bọn họ, mà bản thân anh lúc này cũng rối rắm một chuyện khác.

Thổ bao tử? Tiểu tử?

Đây..... Là cái biệt hiệu gì vậy?

Anh 囧!

"Đại ca!" Mân Thạc lại một lần nữa mở miệng, cúi đầu thật sâu.

Phác Xán Liệt quay đầu trở lại, nhìn anh, chờ anh tiếp tục nói.

Mân Thạc lại âm thầm thở dài một hơi, sau đó áp chế trái tim, nói, "Xin lỗi, là thất trách của tôi, không nên để cho tiểu thiếu gia ăn những thứ không sạch sẽ, xin ngài trách phạt!"

Diệc Phàm trừng lớn hai mắt, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Lá gan của anh ta thật lớn, lại dám nói dối đại ca? Nếu đại ca mà biết, vậy anh ta tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà nếu anh bây giờ vạch trần anh ta, không chỉ có anh ta chết, tiểu thiếu gia chết, cả anh..... Cũng không thoát khỏi cái chết.....

Thật sự là hỏng bét!

Ai.....

Anh than thở trong lòng.

Đôi mắt Phác Xán Liệt lạnh như băng nhìn hai người bọn họ, cảm giác hai người kia không giống như bình thường, thật giống như là phiền muộn chuyện gì đó, chẳng lẽ là Thế Huân lại trêu chọc hai người bọn họ ư? Đại khái..... Hẳn là như vậy.

Anh cũng không có nghi ngờ gì nhiều, bởi vì hai người này là những người anh tin tưởng nhất, anh tin tưởng bọn họ sẽ không dấu diếm anh bất cứ chuyện gì, nhưng là cũng bởi vì sự tin tưởng này khiến anh không biết được chân tướng sự thật.

"Được rồi, chuyện này cũng không phải ai cũng khống chế được, sau này chú ý ăn uống của tiểu thiếu gia, hai người ra ngoài đi!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói, tựa hồ là bởi vì nguyên nhân tâm tình thật tốt, anh một chút cũng không có trách phạt, hơn nữa giọng nói cũng hiền hoà rất nhiều.

Mân Thạc và Diệc Phàm cũng không khỏi có chút kinh ngạc, lập tức lui ra khỏi phòng.

Khi cửa phòng ngủ đóng lại thì cửa phòng tắm liền mở ra, Phác Thế Huân giả vờ ra vẻ thống khổ, tay phải ôm bụng, hai chân khẽ run lên, từ bên trong lung la lung lay đi ra.

"Con không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không?" Phác Xán Liệt lo lắng tiến lên, đỡ thân thể nho nhỏ của bé.

"Ai....." Phác Thế Huân vô lực rên rỉ, suy yếu nói, "Thuốc con đã uống rồi, cho dù bác sĩ tới, cũng không có biện pháp khiến con lập tức đoạn tuyệt với dì Mã, bố à bố yên tâm đi, không sao đâu, ai..... Đúng rồi, cha đâu ạ? Cả buổi sáng con cũng không có gặp cha, bố có phải lại khi dễ cha nữa không?" Bé vội vàng nói sang chuyện khác, đặt mông ngồi ở trên giường.

"Cha con......" Phác Xán Liệt dừng lại nửa giây, nói tiếp, "Cha con được bố đưa đến một nơi khác rồi, bố lần này về chính là muốn nói cho con biết, mấy ngày nữa bố với cha sẽ không về đây!"

"Tại sao?" Phác Thế Huân nghi hoặc hỏi, nhưng trái tim rốt cục thả lỏng.

Bởi vì từ lúc bố tiến vào, bé cũng đã đoán được kết quả, nhìn khuôn mặt đường làm quan rộng mở của bố, cũng biết cha nhất định không có chuyện gì, mà bây giờ thấy bố nói chuyện bình thường với bé như thế, bé càng xác định cha đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bố cũng không có nói chuyện tối qua cho bé biết, đã nói lên cha đã tỉnh lại, hơn nữa chính miệng nhờ bố không thể nói cho bé biết, không muốn bé lo lắng, nhưng mà, mặc dù đã xác định cha không có chuyện gì, nhưng bé vẫn sẽ lo lắng, muốn gặp cha, ít nhất..... Nghe một chút giọng nói của cha.

Phác Xán Liệt nhìn gương mặt bé, giả vờ làm ra vẻ mặt lạnh như băng, bá đạo nói, "Bố không cần phải nói nguyên nhân cho con biết, tóm lại trong khoảng thời gian bố không có ở đây, con nên đàng hoàng sống ở đây cho bố, không được đi nơi nào hết!"

"Hả? Dựa vào cái gì?" Phác Thế Huân bất mãn vô cùng toan tính nói, "Tại sao bố cha có thể ra ngoài tiêu dao sung sướng, mà con phải một mình ở đây? Không được, con kháng nghị!"

"Kháng nghị không có hiệu quả!"

"Con phản đối!"

"Phản đối không có hiệu quả!"

"Con muốn tố cáo, các người khi dễ một đứa bé chưa đầy mười tám tuổi, con muốn kiện các người!"

Phác Xán Liệt đổ mồ hôi!

Vỗ vỗ bả vai nho nhỏ của bé, lắc đầu nói, "Con từ chối cũng vô nghĩa, mấy ngày này con nhất định chỉ có thể sống ở đây."

Nước mắt Phác Thế Huân trong nháy mắt xuất hiện ở hốc mắt, dụi mắt dụi mũi, nói, "Tối thiể..... Tối thiểu..... Cũng phải để con gặp cha a, để con sờ cha, hôn cha, ôm ôm cha, ấp ấp cha.... Để cha cũng sờ con, hôn con, ôm con một cái, ấp ấp con..... Sau đó lại để con sờ cha, hôn cha, ôm ôm cha, ấp ấp cha..... Sau đó lại để cha......"

"Được rồi, đủ rồi!" Phác Xán Liệt cắt đứt lời bé cứ lặp đi lặp lại, không kiên nhẫn nói, "Bố gọi điện thoại cho cha, để con nói vài câu với cha được chưa?"

"Được a! Bố sớm nói như vậy, lãng phí mấy giọt nước mắt của con rồi!" Nước mắt Phác Thế Huân nháy mắt dừng lại, giống như là ảo thuật, lập tức khôi phục bộ dáng vốn có, ngay cả vòng mắt đỏ cũng biến mất.

Cao thủ..... Quả nhiên là cao thủ diễn trò.....

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lấy ra di động, gọi tới số phòng điều trị của bệnh viện.

Rất nhanh, điện thoại liền được chuyển, anh đưa điện thoại di động cho Phác Thế Huân.

Phác Thế Huân nhận lấy điện thoại di động, vui vẻ cười nói, "Alô? Cha?"

"Bảo bối!"

Nghe được giọng nói của Biện Bạch Hiền, tâm tình Phác Thế Huân thoáng cái chuyển biến tốt đẹp, ngay cả sắc mặt tái nhợt cũng đổi lại một tầng ánh mặt trời rực rỡ sáng rọi cười nói, "Cha, cha có khỏe không, bố có khi dễ cha không?" Bé thật tâm hỏi thăm, nửa câu sau là sương mù che dấu.

"Ừ, cha rất khỏe, con yên tâm đi, bố con không có khi dễ cha, bố con đối với cha rất tốt!"

"Bố sao? Rất tốt? Nha..... Sao nghe lại tràn đầy hương vị mập mờ vậy ạ? Hmm, Hmm, Hmm....." Bé cười một tiếng, tà ác nói, "Con biết rồi, hai người nhất định có JQ!"

"JQ? Là cái gì?" Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

"Ngốc nghếch, đi bách độ, ngay cả cái này cũng không hiểu!"

"Bách độ? Là cái gì vậy?"

"Không phải đâu cha, ngay cả bách độ cha cũng không biết? Cha cũng quá OUT rồi?"

"OUT? Cha nói này Phác Thế Huân, con học toàn những thứ cổ quái gì đâu không, cha không muốn quản, cũng không có tâm tình mà quản, nhưng phiền con lúc nói chuyện với cha thì dùng tiếng phổ thông, OK?"

"Cha..... "OK" hẳn là tiếng Anh mà? Con cũng phiền cha, lúc yêu cầu người khác làm gì, trước mình phải làm gương đã, cha hiểu chứ?" Phác Thế Huân chưa được ba câu xa khỏi nghề nghiệp, lại bắt đầu không tự chủ tổn hại người.

"Được được được, cha sai rồi, cha biết rồi! Hiện tại có thể giải thích cho cha JQ là gì rồi chứ?"

"Hắc hắc hắc, ý tứ chính là "gian tình" nha, dạ phụ âm đầu của hai chữ này, cha mau thành thực khai ra, có phải cha với bố JQ không?"

Biện Bạch Hiền ở đầu kia điện thoại điên cuồng đổ mồ hôi không dứt.

Có tí tuổi lại biết những từ ngữ này, thật sự là..... Trưởng thành sớm.

"Có không cũng không cần con xen vào, mấy ngày nữa con ngoan ngoãn ở nhà, biết không?"

"A? A? A?" Hắn liên tục a ba cái, khoa trương nói, "Ở nhà? Cũng đã coi nhà người ta như nhà mình, xem ra tiến triển vô cùng thuận lợi nha, được rồi..... Đành cố gắng một mình cậu độc ở nhà thôi, sau đó cha với bố cứ tận tình ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt đi!"

"Phong..... Phong..... Phong lưu? Con nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ai dạy con nói thế hả?"

"Đương nhiên là tự học thành tài!" Phác Thế Huân kiêu ngạo ngửa đầu.

"....." Biện Bạch Hiền hoàn toàn im lặng.

Bỗng, cậu lại mở miệng, nhưng là cực kỳ nghiêm túc nói, "Thế Huân, cha muốn nói cho con biết một chuyện."

"Chuyện gì ạ?" Phác Thế Huân nghi hoặc.

"Cha sắp thực hiện được nguyện vọng của con rồi!"

"Nguyện vọng..... Của con?"

"Đúng vậy, là nguyện vọng của con, chính là nguyện vọng con vẫn giấu kín trong lòng, cha sẽ rất nhanh thực hiện giúp con, nhưng mà con cũng phải đáp ứng cha, giúp cha thực hiện nguyện vọng vẫn giấu kín trong lòng!"

"Nguyện vọng..... Của cha?" Phác Thế Huân nghi hoặc nhíu mày.

"Ừ! Là nguyện vọng của cha, cha nghĩ con nhất định biết nguyện vọng của cha là gì, vậy nên con phải cố gắng lên..... Chúng ta cùng cố gắng!"

"Vâng!" Phác Thế Huân kiên định lên tiếng, dùng sức gật đầu, sau đó khóe miệng nở nụ cười từ trái tim.

Mà Phác Xán Liệt đứng ở bên cạnh nghe những lời bé vừa mới nói.

Cái gì mà nguyện vọng của cha? Nguyện vọng của con? Rốt cuộc nguyện vọng của hai người bọn họ là gì? Bọn họ còn có chuyện gì giấu diếm anh?

"Ước định thế nhé, ngoéo tay....."

"Vâng!"

"Ngoéo tay..... Treo cổ..... Một trăm năm..... Không thay đổi....."

"Ngoéo tay..... Treo cổ..... Một trăm năm..... Không thay đổi....."

Hai người trong điện thoại đồng thanh nói, mà mỗi người đều giơ ngón tay út của mình lên, trên không trung lắc tới lắc lui bốn lần, làm ra ước định.

Mà lúc này, trong đôi mắt như trân châu đen của Phác Thế Huân đột nhiên lóe ra một giọt nước mắt, lặng lẽ chảy xuống.

Phác Xán Liệt thấy nước mắt của con, không khỏi cả kinh.

"Con làm sao thế?" Anh kích động hỏi.

Chương thứ hai nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây!! Nhớ comment và ủng hộ cho Py nha. Py sẽ tặng các chương truyện cho các reader đó =))) Yêu yêu <3 ,<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro