Chương 109: Cô có tư cách trở thành người của tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thế Huân bối rối trở lại bình thường, tranh thủ cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng lau đi nước mắt, nói, "Cái này gọi là vui muốn khóc, bố có hiểu không!"

Vui muốn khóc?

Phác Xán Liệt nhìn gương mặt bé, nhìn hai mắt bé vẫn còn hồng nhuận.

Có cảm giác hai cha con bọn họ còn có chuyện rất lớn gạt anh, giống như lúc ở Anh, sau khi anh hôn mê tỉnh lại, không ngờ Biện Bạch Hiền lại nói xin lỗi Phác Thế Huân, hai người thần thần bí bí, còn nói có bí mật không nói cho anh biết, mà bây giờ lúc hai người gọi điện thoại cũng thần thần bí bí nói cái gì mà nguyện vọng của cha, nguyện vọng của con, rốt cuộc hai người bọn họ có nguyện vọng gì? Rốt cuộc hai người bọn họ còn giấu anh chuyện gì?

"Thế Huân....." Anh bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc gọi tên con trai.

Toàn thân Phác Thế Huân chấn động, cảm giác có chuyện lớn không ổn.

"Nãy con trong điện thoại nói nguyện vọng, rốt cuộc là nguyện vọng gì của con với cha thế?" Phác Xán Liệt nói thẳng ra nghi ngờ trong lòng.

Anh muốn biết, muốn biết tất cả mọi chuyện của bọn họ.

"Ách..... Cái này ạ....." Phác Thế Huân kéo dài thanh âm, con ngươi linh hoạt xoay tít, sau đó nói có lệ, "Bố, chuyện quan trọng như thế, đương nhiên không thể dễ dàng nói cho bố biết được rồi, nhưng mà bố không cần thương tâm, cũng không cần khổ sở, lại càng không cần nức nở chảy nước mắt nước mũi, bố phải tin là giấy không giữ được lửa, với lại chỉ cần bố với cha phát triển thuận lợi, vậy tự nhiên sẽ biết nguyện vọng của con với cha là gì rồi."

Bé đi một vòng luẩn quẩn, cuối cùng vẫn giấu phần chốt yếu đi.

Phác Xán Liệt nhìn bé, lúc vui mừng, lúc ưu sầu, hoàn toàn khiến người ta không hiểu được trong lòng bé nghĩ gì.

Phải làm sao mới hoàn toàn hiểu rõ được nó? Phải làm sao mới hoàn toàn hiểu rõ Biện Bạch Hiền đây?

Thật hy vọng thời gian có thể lui lại, hy vọng bảy năm trước anh không có ở tù mà ở bên cạnh bọn họ, nhìn Thế Huân trưởng thành, nhìn cuộc sống hai cha con trải qua từng ngày, gia nhập với bọn họ, trở thành một thành viên của bọn họ, trải qua cuộc sống hạnh phúc bình thường.

"A....." Anh vừa ảo tưởng vừa bất giác cười ra tiếng.

"Bố, bố đang cười cái gì thế? Hơn nữa.... Còn cười thật là YD!" Phác Thế Huân nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của anh, tà ác hỏi.

"YD? Có ý gì?" Phác Xán Liệt cũng giống với Biện Bạch Hiền, đối với những từ mới này hoàn toàn không hiểu.

"Ai....." Phác Thế Huân thở dài, sau đó lắc đầu nói, "Bố, con hiện tại mới phát hiện bố với cha tuyệt đối là trời sinh một đôi, đất tạo một đôi..... Thật sự là quá xứng đôi!"

"Con muốn nói cái gì?" Phác Xán Liệt cảm giác được câu mà hắn vừa nói mang theo nghĩa xấu nồng đậm.

"Không có gì, con chỉ có chút cảm xúc thôi, không nghĩ tới trên thế giới thật sự có tổ hợp "vợ chồng ngốc nghếch" như thế, nhưng mà hoàn hảo hoàn hảo..... Ngốc nghếch lại sinh ra đứa con thông minh như con đây, thì ra đây chính là biến đổi gen di truyền, thật khiến con mở rộng tầm mắt đấy!" Phác Thế Huân thở dài, cảm khái lắc đầu.

Ngươi nói..... Nhỡ một lần không cẩn thận khiến bé di truyền cái gien ngốc nghếch này của bọn họ, vậy cuộc đời bé thật là bi thảm a.....

Mà Phác Xán Liệt khi nghe vậy sắc mặt liền thay đổi.

Vợ chồng ngốc nghếch?

Ngốc nghếch?

"Tiểu tử thúi, con mới nói là ngốc nghếch? Con dám lặp lại một lần nữa không?" Giọng hắn lạnh băng, tràn đầy khí tức uy hiếp.

Phác Thế Huân hoàn toàn không sợ hãi, đắc ý nhìn anh nói, "Nếu bố có thể nói ra YD nghĩa là gì, con thừa nhận bố rất thông minh, cũng lập tức nói xin lỗi với bố, nhưng nếu bố không nói ra được..... Vậy bố chính là ngốc nghếch danh xứng với thực, từ nay về sau bố đổi tên là "Bổn Bổn" (ngốc nghếch), mà cha gọi là "Đản Đản", A ha ha ha..... Tuyệt phối!"

Cái trán Phác Xán Liệt quấn bện lại với nhau.

Đổ mồ hôi..... YD là có ý gì?

"Tới đây tới đây, con cho bố 3 phút suy nghĩ..... Thời gian đếm ngược bắt đầu!" Phác Thế Huân vui vẻ nói, mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ điện tử trên tay.

Đầu Phác Xán Liệt không ngừng vận chuyển, nhưng bằng vào những kiến thức máy móc này căn bản không thể hiểu được ngôn ngữ Hoả Tinh này của bé nhóc, rốt cuộc YD là gì? Anh nhớ rõ vừa rồi trong điện thoại nó nói JQ, nó nói JQ là gian tình, nó còn nói hai chữ này là phụ âm đầu của hai từ kia, vậy YD? Lẽ nào cũng là phụ âm đầu của hai chữ nào đó? Vậy cứ phối hợp với câu nó vừa nói là "cười thật YD", theo suy nghĩ này, đại khái..... Anh..... Có thể..... Hình như là.....

"Hết giờ!" Phác Thế Huân bộ dáng xem kịch vui, nói, "Bố, bố đoán được chưa?"

"Hừ....." Phác Xán Liệt khinh thường hừ lạnh, đắc ý nói, "Con cứ chờ đi, kế tiếp chính là thời khắc kỳ tích xảy ra!"

Gì?

Kỳ tích?

Phác Thế Huân điên cuồng đổ mồ hôi!

Không nghĩ tới bố cũng có lúc khôi hài như vậy a, thật đúng là khiến bé mở rộng tầm mắt, tuy rằng..... Bố không có kính mắt.

Phác Xán Liệt đắc ý nhìn bé, mở miệng trả lời, "YD, ý chính là dâm đãng, bố nói không sai chứ?"

"Oa, bố....." Phác Thế Huân trợn to hai mắt, sợ hãi than, "Bố thật là lợi hại, khiến con nhìn với cặp mắt khác nha! Quả nhiên bố không phải là ngu ngốc, bố là thiên tài, bố là xuẩn tài trên cả thiên tài!"

Đắc ý trên mặt Phác Xán Liệt nhanh chóng thay vào đó là hắc tuyến.

"Tiểu tử thúi, con đang đùa bỡn bố hả?"

"Ha ha ha, không có không có, con tuyệt đối không có đùa bỡn bố, bố phải tin tưởng con, con chỉ là muốn trao đổi tình cảm bố con với bố thôi mà!"

"Con nói cái gì? Trao đổi tình cảm bố con? Con vậy mà trao đổi hả?"

"Đúng vậy, con với cha cũng thường xuyên trao đổi tình cảm cha con như thế đó!"

"Con..... Con không ngờ dám so sánh bố với cha con hả? Con nghĩ bố cũng ngốc thế sao?"

"Nha....." Phác Thế Huân trừng lớn hai mắt, đại sự không ổn nói, "Bố, bố lại dám nói cha ngốc, bố thảm, bố nhất định còn chưa có hưởng qua thiết quyền của cha rồi?"

"Thiết quyền?"

"Đây chính là vũ khí hung hãn nhất trên thế giới, lần này bố nhất định phải chết, con gọi điện nói cho cha, bố nói cha là ngốc!"

"Cái gì? Đợi..... Đợi đã nào....."

Phác Xán Liệt vội vàng với lấy điện thoại trong tay bé, mà Phác Thế Huân lập tức nhảy xuống giường chạy trốn..... Hai bố con lần đầu tiên đùa giỡn vui vẻ như thế, trên gương mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.....

***

Biệt thự nhà họ Kim

Trải qua mấy ngày mấy đêm minh tư khổ tưởng, Lộc Hàm rốt cục đã làm ra phương án tốt, cậu tà ác đi tới cửa phòng Chung Nhân, vươn tay gõ ba cái lên cánh cửa.

"Cộc, cộc, cộc!"

"Ai đó?"

"Tôi..... Anh Lộc của cậu!"

"....." Trong phòng bỗng trầm mặc, không có bất kì thanh âm nào đáp lại.

Lộc Hàm khẽ nhíu mày, lại một lần nữa gõ ba cái lên cửa.

"Cộc, cộc, cộc!"

"....." Không người nào đáp lại.

Lộc Hàm khó chịu muốn mở cửa, nhưng lại khóa trái bên trong .

"Hừ....." Cậu bĩu môi, lầm bầm lầu bầu nói, "Anh cho rằng như vậy thì tôi không có cách vào sao? Cũng quá là xem thường..... Anh Lộc của cậu rồi!"

Cậu chìa hai tay ra, nắm chặt quả đấm, sau đó giống như hồi hộp gõ cửa phòng, sau đó vừa triển khai quả đấm, dùng bàn tay không ngừng gõ nhẹ cửa phòng.

"Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc..... Ba ba ba ba ba ba ba ba......"

Từng chuỗi tiếng vang còn chưa đủ, cậu còn phối hợp với tiết tấu trên tay, bắt đầu hát phụ hoạ, "Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mau mở cửa ra, mẹ đã về nhà..... Tiểu Nhân tử ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mau mở cửa ra, để thiếu gia vào....."

"Cạch!"

Lúc cậu vừa hát xong, cửa phòng liền mở ra, Chung Nhân khó chịu đứng ở cửa phòng, trừng mắt nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu.

"Này, tiểu Nhân tử, chào buổi tối!" Lộc Hàm đắc ý toát ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.

"Cậu tìm tôi có việc gì?" Chung Nhân lạnh lùng hỏi.

"Anh thật thông minh, thiếu gia đúng là tìm anh có việc, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng, không bằng chúng ta đi vào từ từ ngồi xuống nói chuyện đi!" Lộc Hàm vừa nói liền rất tự nhiên đi vào phòng anh.

Chung Nhân hoàn toàn không kịp ngăn cản, chỉ có thể đứng ở cửa, thở dài một hơi rồi đóng cửa lại.

.....


Trong phòng ngủ

Lộc Hàm hoàn toàn không câu nệ tiểu tiết, thoải mái ngồi ở trên giường của anh, hơn nữa còn xếp chân ngồi.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Chung Nhân đứng ở trước mặt cậu, trực tiếp hỏi.

"Đương nhiên là chuyện anh nhờ tôi rồi, liên tục mấy ngày mấy đêm không ăn không uống không ngủ, hao tổn tâm huyết giúp anh nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ, thế nào? Vui vẻ chứ? Cao hứng chứ?" Lộc Hàm đắc ý nói, khuôn mặt tự hào.

"Là kế hoạch gì?" Chung Nhân hoàn toàn trấn định, hờ hững hỏi.

"Hắc, hắc, hắc....." Lộc Hàm tà ác cười giống hệt Phác Thế Huân, không, phải nói là nét mặt cậu còn hơn một bậc khiến cho thân thể Chung Nhân không khỏi kinh hãi.

"Kỳ thật kế hoạch này rất đơn giản, chỉ là để tôi giả làm bạn gái anh, vậy đến khi cậu ta thấy chúng ta ân ân ái ái, sẽ biết khó mà lui thôi!"

Nghe xong kế hoạch của cậu, Chung Nhân chỉ cho cậu hai chữ, "Bác bỏ!"

"Cái gì? Người ta suy nghĩ lâu như vậy, anh lại còn nói bác bỏ?" Lộc Hàm tức giận oán trách.

"Cậu thật sự có nghiêm túc nghĩ tới chưa? Hay chỉ là qua quít cho có lệ?" Chung Nhân nghiêm túc hỏi.

"Ách..... Cái này sao....." Lộc Hàm bắt đầu ấp úng, "Thật ra thì..... Tôi..... Chỉ là..... Ách..... Ách....."

"Cộc, cộc, cộc!"

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt lời nói ấp a ấp úng của Lộc Hàm.

Chung Nhân nghi hoặc quay đầu, cau mày nhìn cửa phòng.

Lộc Hàm bỗng lộ ra nụ cười tà ác.

Không sớm không muộn, đúng lúc! Cậu bấm chuẩn thời gian mà đến, vậy thì kế tiếp..... Kịch hay bắt đầu rồi.....

"Ai vậy!" Chung Nhân lại một lần nữa lạnh lùng hỏi.

"Anh Nhân, là em, Thủy Ngưng!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm ngọt ngào của Hạ Thủy Ngưng.

Chân mày Chung Nhân chau lên, quay đầu nhìn thoáng qua Lộc Hàm ngồi ở trên giường.

Lộc Hàm lập tức chuyển đổi thành vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đứng thẳng, nói, "Anh nhìn tôi làm gì? Mau đi mở cửa đi!"

Mở cửa?

Anh chính là không muốn mở cửa, xem cô có biện pháp gì hay không.

Ai.....

Chung Nhân thở dài, sau đó xoay người đi về phía cửa phòng.

Lúc này, Lộc Hàm vội vàng vén chăn lên, chui vào chăn, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người, tạo ra một tràng diện mập mờ.

"Cạch!" Cửa phòng mở ra, Chung Nhân hoàn toàn không có chú ý tới tình huống phía sau, mà Hạ Thủy Ngưng cũng nở nụ cười nhìn anh, nhưng hai mắt lại nhạy cảm thấy được phía sau anh, ở trên giường phồng lên một bọc thật lớn, hơn nữa còn đang không ngừng nhúc nhích.

Ở trong đó có người?

Là ai?

Buổi tối lúc này lại xuất hiện ở phòng Anh Nhân, hơn nữa còn ở trên giường.....

Bất giác cô liền liên tưởng đến chuyện tình xấu nhất.

"Anh Nhân, đây là..... Chuyện gì xảy ra?" Cô kinh ngạc nhìn trong phòng, vươn tay chỉ vào phía sau anh.

Chung Nhân nghi hoặc quay đầu lại, trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn tòa núi nhỏ trên giường mình.

Lộc Hàm cậu ta làm gì trong chăn anh?

Không phải là thật chứ?

"Đây là làm sao?" Hạ Thủy Ngưng lại một lần nữa hỏi, hai mắt chuyển dời đến Chung Nhân.

"Không, đây..... Đây thật ra..... Đây thật ra là....." Anh bối rối nói, nhưng là hoàn toàn không cách nào giải thích tình trạng đột ngột xuất hiện này.

"Là ai?" Hạ Thủy Ngưng chất vấn.

"....." Chung Nhân trầm mặc, anh dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Chân mày Hạ Thủy Ngưng chau lên, ghen tị thiêu đốt ở trong lòng.

Hai tay cô nắm chặt, xúc động bước vào trong phòng, hai chân đứng ở bên giường, cố gắng để mình vẫn duy trì trấn định, sau đó nhấc chăn lên.


Lộc Hàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, y phục trên người vừa vặn cởi được một nửa, nhưng ở trong mắt Hạ Thủy Ngưng lại là vội vàng mặc lại một nửa.

Trong nháy mắt, ba người đều kinh ngạc sửng sốt, không khí nhanh chóng tiến vào căng thẳng nhất.

"Ách..... Cái kia..... Cái kia..... Đó cũng không phải như cô tưởng tượng, hai người chúng tôi thật ra..... Kỳ thật không có làm gì cả, cô nghe tôi giải thích....." Lộc Hàm vội vàng hấp tấp nói, hoàn mỹ diễn lại tiết mục bị bắt gian tại giường, hơn nữa hai tay của cậu bối rối sửa sang lại quần áo trên người, rồi lại vô ý lộ ra đôi vai cùng vùng cổ của mình, để cô ta thấy dấu hôn cậu đã làm sẵn lúc sáng sớm.

Quả nhiên, Hạ Thủy Ngưng thấy dấu hôn chi chít trên cổ cậu, sắc mặt đột biến, lửa giận tăng lên.

"Anh Nhân, anh có thể giải thích đây là chuyện gì xảy ra!" Cô vẫn duy trì một tia tỉnh táo cuối cùng, nhẹ giọng hỏi.

Chung Nhân nhìn bộ dáng Lộc Hàm, trầm mặc cau chặt mày.

Anh cũng không muốn dùng phương pháp này làm thương tổn cô, nhưng chuyện đã xảy ra, anh lúc này phải làm sao giờ? Anh hiện tại phải nói gì? Thừa nhận hay là phủ nhận? Sẽ có người tin tưởng lời anh sao?

Anh cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Lộc Hàm nhìn gương mặt rối bời kia, trong lòng len lén mừng thầm.

Cậu chính là muốn châm ngòi ly gián, cậu chính là muốn khiến cho Hạ Thủy Ngưng tức giận, cũng làm cho Chung Nhân tức giận, bởi vì hai người này thật sự khiến người khác rối rắm, một người nhiệt tình như lửa, nhưng luôn trưng ra cái mông lạnh, mà người kia thì trầm mặc như băng, luôn coi người khác như không khí, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của người khác. Mà Hạ Thủy Ngưng mỗi ngày đều tìm anh, nhưng anh luôn tránh né không gặp, ngay cả cửa cũng không mở, vậy nên..... Dứt khoát để hai người bọn họ ầm ĩ một trận, rốt cuộc là chia hay là hợp, thống thống khoái khoái chấm dứt, chứ đừng lề mà lề mề không dứt.

"Hạ tiểu thư, bọn tôi thật sự chuyện gì cũng không có, tôi..... Tôi..... Tôi..... Tôi đi trước, hai người cứ từ từ trò chuyện!" Lộc Hàm lúng túng nói, liền lập tức nắm chặt quần áo trên người, nhanh chóng nhảy xuống giường, trốn khỏi chiến trường sắp bùng nổ này.

"Cạch!"

Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Hạ Thủy Ngưng xoay người đối mặt với Chung Nhân, nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, cắn môi dưới, nhịn xuống nước mắt uất ức, nói, "Anh Nhân, anh thật sự không muốn giải thích với em ư? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người trong lòng anh không phải là cô gái tên Thất Thất sao? Như thế nào lại cùng người phụ nữ này..... Làm chuyện đó? Lẽ nào anh muốn dùng phương pháp này để em buông tha anh sao?"

Chân mày Chung Nhân nhăn lại, lạnh lùng nói, "Anh với cậu ấy không có làm chuyện gì hết!"

"Không có làm? Cũng đã để em thấy đến thế rồi, anh còn dám nói không có làm?"

"Em thấy cái gì? Em tận mấy thấy bọn anh làm chuyện đó sao?"

"Nhưng mà dấu hôn trên người cậu ta....." Nước mắt Hạ Thủy Ngưng lung lay trong hốc mắt, thanh âm nghẹn ngào không cách nào nói tiếp.

Chung Nhân nhìn nước mắt trong mắt cô, phiền lòng thở dài.

Hai bước đi tới trước mặt cô, vươn tay lau nước mắt cho cô, sau đó nghiêm túc nói, "Thủy Ngưng, thật ra mấy ngày nay anh đều nghĩ chuyện của chúng ta, cũng nghĩ phải nói với em như thế nào mới tốt, thừa cơ hội này, không bằng chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện đi..... Anh thật sự không cách nào tiếp nhận em, nhiều nhất, chỉ có thể coi em là em gái mà thôi!"

Em gái?

Hạ Thủy Ngưng trừng lớn hai mắt nhìn anh.

"Em đã là người của anh rồi, anh lại còn nói để em làm em gái anh? Sao anh có thể tàn nhẫn như thế, làm sao anh có thể....."

"Em thật sự là người của anh sao!" Chung Nhân hỏi ngược lại, "Em khẳng định em thật sự đã là người của anh sao?"

Chương này hơi ngắn một chút nha~~ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro