Chương 110: Cái gì anh cũng không có làm! =))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thủy Ngưng nghe thấy câu hỏi của anh, trái tim đột nhiên thắt lại, tầm mắt không tự chủ từ trên mặt anh dời đi, lộ ra bộ dáng chột dạ.

Chung Nhân nhìn vẻ mặt của cô, xác định suy đoán của mình.

"Quả nhiên, đêm hôm đó thật ra thì hai chúng ta căn bản cũng không có. . . . . ."

"Có!" Hạ Thủy Ngưng cắt đứt lời của anh, đột nhiên hít sâu một hơi, kiên định nhìn anh nói, "Ngày đó chúng ta quả thật có làm, em đã là người phụ nữ của anh rồi. . . . . . Em Hạ Thủy Ngưng xác thực đã là ngươi người phụ nữ của anh!

"Cô nói láo!" Chung Nhân phủ nhận.

"Em không có nói láo, em nói toàn bộ đều là thật!"

"Cô còn muốn gạt tôi?"

"Em không có lừa anh, em nói, em nói toàn bộ đều là thật, anh không phải đã thấy rồi sao? Lần đầu tiên của em. . . . . . Đã cho anh!" Hạ Thủy Ngưng lớn tiếng nói xong, dáng vẻ tức giận, giống như là đang che giấu sự chột dạ của mình.

"Tôi mới chỉ nhìn thấy hình ảnh đó thôi cũng không nhất định là sự thật!"

"Anh có ý gì?" Hạ Thủy Ngưng trợn to hai mắt của mình, nước mắt chực rơi ra, nói, "Anh đang nói là em tạo dựng nên những hình ảnh đó sao? Em là một người phụ nữ chưa từng bị một người đàn ông nào chạm vào, anh cho là em sẽ dùng sự trong sạch của mình để lừa gạt anh sao?"

". . . . . ." Chung Nhân trầm mặc.

Anh thừa nhận mình đang nghi ngờ cô, dù sao ở trong cái xã hội này, phụ nữ như vậy cũng không ít, nhưng là anh không thể nói ra lời như thế, bởi vì như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự ái của cô, nhưng là anh nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có cái gì không đúng. Coi như là uống say, coi như là không nhớ rõ, cũng có thể hiểu biết rõ ràng thân thể của mình có cùng phụ nữ lên giường hay không, chuyện như vậy không chỉ có phụ nữ mới có thể phân biệt được, đàn ông cũng là có thể phân biệt ra được, nhưng là buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh lại, anh thật không có một chút xíu cảm giác.

"Anh Nhân. . . . . ." Hạ thủy ngưng nhẹ giọng kêu anh, nén nước mắt nói, "Anh không phải là muốn chịu trách nhiệm với em sao? Anh không phải là muốn em sao? Chẳng nhẽ anh định không quan tâm tới em nữa?"

Chung Nhân trong nháy mắt nhức đầu.

Phụ trách! Phụ trách! Phụ trách!

Anh đã làm chuyện gì mà nhất định phải chịu trách nhiệm với cô?

Nếu bọn họ đổi giới tính, anh là phụ nữ, mà cô là đàn ông, như vậy khi anh say rượu, nếu cô không có một chút ý thức nào làm chuyện, có phải hay không tất cả trách nhiệm cũng nên thuộc về cô? Có phải hay không cô cũng nên bị mọi người chỉ trích, thậm chí nên bị cảnh sát bắt đi ngồi tù, kiện cô? Nhưng bởi vì cô là phụ nữ, mà anh là đàn ông, cho nên. . . . . . coi như anh không làm gì, coi như anh là người bị hại, nhưng bởi vì anh là đàn ông, cho nên tất cả lỗi đều thuộc về anh, tất cả trách nhiệm cũng đều thuộc về anh, anh chẳng những bị mọi người chỉ trích, còn phải đối chịu trách nhiệm với cô, thậm chí phải kết hôn với cô!

Tại sao?

Tại sao đàn ông cùng phụ nữ sự khác biệt lớn như vậy? Là đàn ông thì phải chịu thiệt sao? Đây là cái gì đạo lý gì?

"A. . . . . ." Anh cười thật châm chọc.

"Phụ trách? Cô muốn tôi chịu trách nhiệm với cô. . . . . . ? Tôi vì sao phải chịu trách nhiệm? Tôi rõ ràng không có làm gì cô không phải sao? Là tôi sai lầm rồi sao? Tôi làm gì sai? Tôi sai chổ nào? Cô nói cho tôi biết. . . . . . Tôi làm gì sai mà nhất định phải chịu trách nhiệm đối với cô?" Anh nhìn bộ dáng như đang phải chịu uất ức kia của cô, gầm nhẹ chất vấn, "Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì? Cô nói cho tôi biết, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với cô?"

Hạ Thủy Ngưng khiếp sợ lùi về phía sau hai bước.

Anh làm gì sai?

Anh làm gì sai?

Anh làm gì sai?

Cô không ngừng hỏi mình, không ngừng tìm kiếm đáp án, nhưng cuối cùng, cô lại không cách nào trả lời anh. . . . . .

Anh thật không làm sai gì cả! Người sai. . . . . . Là cô!

Nhưng cô là phụ nữ, đem bản thân mình trao cho anh rồi, anh chẳng lẽ không phải phụ trách sao? Nhưng anh cũng chưa từng nói muốn cô, là chính cô chủ động , anh cũng không sai, tại sao muốn anh phụ trách?

Thật kỳ quái. . . . . .. . . . . . Là nơi nào sai lầm rồi? Là ai sai lầm rồi?

Cô sao?

Anh sao?

Cô không biết, không biết, không biết. . . . . .

"Tại sao không nói?" Chung Nhân chất vấn.

". . . . . ." Hạ Thủy Ngưng trầm mặc nhìn anh.

"Trả lời vấn đề của tôi!" Chung Nhân lạnh lùng ra lệnh.

Hạ Thủy Ngưng chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói, "Anh Nhân, em rất thích anh, em yêu anh, thật. . . . . ."

"Vậy thì thế nào?" Chung Nhân hỏi ngược lại, sau đó nhẹ giọng nói, "Cũng bởi vì cô yêu thích tôi, tôi liền phải tiếp nhận cô sao? Cũng bởi vì cô yêu tôi, tôi phải cùng cô kết hôn sao? Như vậy tôi . . . . . . tôi cũng thích cậu ấy như vậy, tôi cũng rất yêu cậu ấy, tôi yêu cậu ấy hơn cô yêu tôi rất nhiều gấp mấy chục, mấy trăm lần, gấp mấy ngàn, nhưng mà. . . . . . Tại sao cậu ấy không có tiếp nhận tôi? Tại sao cậu ấy không gả cho tôi? Cho nên nói tình yêu là từ hai phía . . . . . . Không phải cô nói yêu, tôi liền nhất định phải cho cô, cũng không phải là tôi nói yêu, cô ấy liền nhất định phải gả cho tôi . . . . . cô hiểu không?"

"Nhưng mà. . . . . . Em trừ anh ra, ai cũng không muốn!" Nước mắt Hạ Thủy Ngưng rốt cuộc không kìm được rơi xuống.

Chung Nhân nhìn cô, tâm chợt rất đau. . . . . .

Mỗi lần nhìn cô như vậy, anh cảm giác mình như là đang soi gương, nhìn mình, mặc dù giới tính bất đồng, chiều cao bất đồng, tướng mạo bất đồng, nhưng mà bọn họ lại đồng dạng yêu một người không nên yêu, yêu một không có được, yêu một người không yêu mình. . . . . .

"Thật xin lỗi. . . . . ." Anh nhẹ giọng nói xin lỗi, lại một lần nữa đưa tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô , kiên định nói, "Tôi cũng vậy cũng giống cô, trừ cậu ấy ra. . . . . . Ai tôi cũng không muốn!"

Trong nháy mắt!

Nước mắt Hạ Thủy Ngưng như vỡ đê, lần lượt rơi xuống, thút thít khóc.

Rốt cuộc người nam nhân kia như thế nào lại làm cho anh si mê như vậy?

Rốt cuộc là người như thế nào có thể chiếm được trái tim của anh?

Cô thật hâm mộ cậu ta, ghen tỵ, thật hận cậu ta. . . . . .

Tại sao muốn cướp đi anh Nhân của cô?

Tại sao muốn cướp đi người cô thích nhất?

Tại sao. . . . . .

Tại sao. . . . . .

. . . . . .

Ngoài cửa phòng

Lộc Hàm đứng ở cửa phòng, nghe lén đối thoại của bọn hai người họ, chân mày không khỏi từ từ nhíu lại, thở dài một cái.

Xem ra kết quả đã xuất hiện, bọn họ quả nhiên là hữu duyên vô phận.

"Ai. . . . . ." cậu lại một lần nữa thở dài một cái, thật không có nghĩ đến Chung Nhân lại yêu Biện Bạch Hiền như vậy, như một cái động không đáy, không có cách nào nhìn đến đáy, hơn nữa một khi rơi vào, vĩnh viễn không thể thoát được.

Cho nên nói tình yêu là độc dược, cậu tuyệt đối sẽ không chạm vào.

Đột nhiên hít một hơi, tâm tình có chút bi thương, sau đó xoay người, sải bước rời khỏi cửa phòng Chung Nhân, trở về phòng của mình.

. . . . . .

Phòng khách

Lộc Hàm vừa đi vào cửa phòng, liền nghe thấy thanh âm dồn dập chấn động từ trên tủ đầu giường vang lên.

"Reng Reng reng. . . . . . reng reng reng. . . . . .."

Cậu sải bước đi tới, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, vừa nhấc máy, vừa đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, lấy ra một tờ khăn ướt, lau chùi mấy dấu ' vết hôn' trên cổ mình.

"Alô?" Cậu nhẹ giọng trả lời.

" Tiểu Lộc sao? "

Lộc Hàm nghe thấy giọng nói tựa như đàn violon của một người đàn ông, không khỏi đột nhiên sửng sốt.

"Bạch Trú học trưởng!" cậu kinh ngạc mở miệng.

" Đã lâu không gặp, không nghĩ tới em còn nhớ rõ anh! "

"Anh. . . . . . Làm sao biết số điện thoại của em?" Cậu giật mình hỏi.

" Thế nào? Nghe em nói như vậy, giống như em có rất nhiều số điện thoại vậy? "

"Ách. . . . . . Là có mấy cái!" Bốn năm qua, chỉ có số điện thoại này là cậu không dễ dàng nói cho người khác biết, chỉ để cho mấy người rất quan trọng đối với mình biết, liên lạc lúc khẩn cấp, chỉ là. . . . . . Anh cũng không bao gồm ở bên trong chứ? ? ?

"Anh rốt cuộc là làm sao biết số điện thoại này của em? Nói cho em biết nhanh lên!" Cậu khẩn trương lập tức hỏi tới.

" Em quên sao? Là em nói cho anh biết! "

"Em? Lúc nào?"

" Lúc còn học đại học. "

Đại học?

Lộc Hàm đầu bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, giống như thật có một sự việc như vậy, thôi, dù sao cũng không sao cả , biết cũng đã biết rồi.

"Nhiều năm như vậy không liên lạc, anh đột nhiên gọi điện thoại tới tìm em làm gì?" Cậu trực tiếp nhảy vào vấn đề nghi vấn.

" Thật ra thì cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là ngày hôm qua anh tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt! "

" Bệnh nhân đặc biệt?" Lộc Hàm nghi ngờ lặp lại.

"Không sai, bệnh nhân này em cũng biết! "


"Em biết? Người nào à? Chớ quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói tên đi!" Lộc Hàm phiền não.

" Ha ha. . . . . . Nói chuyện với em thật thú vị. Được rồi, anh sẽ nói cho em biết, người bệnh nhân kia tên là Biện Bạch Hiền! "

Biện Bạch Hiền?

Lộc Hàm trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, hốt hoảng nói, "Biện Bạch Hiền làm sao? Tại sao phải đi bệnh viện?"

" Cậu ấy trúng đạn! "

"Trúng đạn?" Lộc Hàm đột nhiên từ trên ghế đứng lên, trái tim trong nháy mắt đập mạnh, cậu hoảng sợ nói, "Cậu ấy. . . . . . Không sao chứ? Chẳng lẽ đã. . . . . ."

" Em yên tâm đi, anh đã cứu cậu ấy thoát khỏi quỷ môn quan rồi, cậu ấy hiện tại rất tốt! "

Lộc Hàm toàn thân vô lực mà co quắp ngồi trở lại trên ghế, nhưng trên trán còn để lại từng chuỗi mồ hôi lạnh như băng .

Cậu từ từ nhắm hai mắt lại, thật sâu hít thở mấy lần, trấn định lại tâm trạng của mình, sau đó có bộ mặt phớt tỉnh nói, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có thể nói rõ ràng cho em biết không?"

"Thật ra thì anh cũng không rõ chuyện đã xảy ra, anh chỉ là nhận được điện thoại của một người bạn, anh ta nói giúp anh ta cứu một người, sau đó khi vào phòng cấp cứu anh nhận ra đó là Biện Bạch Hiền! "

"Bạn của anh? Là ai?" Lộc Hàm hỏi.

"Anh ta họ Phác, tên Tuấn Miên! "

"Phác Tuấn Miên?" Lộc Hàm giật mình, "Làm sao anh biết hắn ?"

" Thế nào? Em cũng biết anh ta? " Bạch Trú hỏi ngược lại.

Lộc Hàm đột nhiên dừng lại nửa giây, sau đó lạnh lùng trả lời, "Em không biết hắn, chỉ là nghe người khác nói qua mà thôi!"

" A, như vậy a! Thật ra thì anh biết quen biết anh ta khi đi làm , anh cũng biết người trong hắc đạo rất ít đến bệnh viện công lập , bởi vì nếu như bị phát hiện là bị đạn bắn, bệnh viện sẽ lập tức thông báo cảnh sát, cho nên bọn họ cũng tạo dựng các mối quan hệ với bệnh viện tư nhân, hoặc là người quen biết mình tiến hành trị liệu, mà anh vừa vặn đi làm ở một nhà bệnh viện tư nhân, cho nên liền trùng hợp làm quen anh ta. 


Lộc Hàm nghe xong lời của anh nói, đã hoàn toàn không có ý định cùng anh tán gẫu nữa rồi, cho nên. . . . . .

"Em biết rõ rồi, cám ơn anh cho em biết chuyện này, em cúp trước!"

" Đợi đã nào...! " Bạch Trú vội vàng gọi lại giật cậu lại.

"Thế nào? Anh còn có việc?" Lộc Hàm nghi ngờ hỏi.

" Dĩ nhiên! "

"Nói đi, chuyện gì?"

" A. . . . . . " Bạch Trú đầu tiên là nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó mới chậm rãi mà nói, " Anh nhớ em từng nói với anh, em là người có nợ sẽ phải trả, cho nên tuyệt đối với sẽ không nợ ân tình của bất kì ai, như vậy anh báo cho em biết việc này, hơn nữa còn giúp em cứu người bạn tốt nhất, bây giờ em là không phải thiếu anh một cái nhân tình sao? "

"Anh muốn như thế nào?" Lộc Hàm lạnh lùng hỏi.

" Anh không muốn như thế nào, chỉ là muốn để em đáp ứng anh một chuyện mà thôi! "

"Chuyện gì?"

"Nội dung anh còn chưa nghĩ tới, cho nên chờ anh nghĩ ra, anh lại tới tìm em, cứ như vậy, bái bai! "

Bạch Trú nói xong, liền lập tức cúp điện thoại.

Chân mày Lộc Hàm thật sâu nhíu lại, cậu không lo nghĩ tới Bạch Trú, vì vậy dù anh có làm gì, cũng sẽ không thể làm khó cậu, mà cậu lo lắng cho Biện Bạch Hiền.

Tại sao cậu ấy lại trúng đạn?

Là ai muốn giết cậu ấy sao?

"Thiệt là. . . . . ." Cậu oán trách mở miệng, phiền não mắng, "Phác Xán Liệt hắn rốt cuộc là làm ăn cái gì không biết? Thậm chí một cậu trai cũng không bảo vệ được, uổng công mình đem bảo bối Biện Bạch Hiền nhà mình cho hắn, lại dám để cho cậu bị thương? Thật là phế vật, là sự sỉ nhục của đàn ông. . . . . . !"

"A a a a —— tức chết ta ——"

Cậu phiền não hô to, hận không thể lập tức vọt tới bên người Biện Bạch Hiền, đem cậu trực tiếp cướp đi.

Ai. . . . . .

Cậu thật sâu than thở.

Xem ra cậu cần suy tính lại một chút, có nên đem bảo bối Biện Bạch Hiền giao cho hắn. . . . . .

***

Sáng sớm hôm sau

Bệnh viện


Phòng bệnh VIP

Biện Bạch Hiền nằm ở trên giường bệnh ngủ nướng, đột nhiên, có vật gì đó chui vào chăn của cậu, man mát lành lạnh dán lên thân thể cậu, thậm chí còn có một chút gì đó man mát lành lạnh tiến vào bên trong quần áo của cậu, dán lên trước ngực cậu.

Cậu đột nhiên giật mình, trong nháy mắt mở to hai mắt.

"Chào buổi sáng, bảo bối của anh. . . . . ."


Bên tai chợt truyền đến thanh âm của một người, Biện Bạch Hiền lúc này mới ý thức trong chăn của mình còn có một người khác, hơn nữa còn là một người đàn ông, không, anh chính là một kẻ sắc lang.

"Anh. . . . . . anh . . . . . Tay của anh đang làm gì?" Cậu hốt hoảng chất vấn.

"Đang sờ a!" Phác Xán Liệt vô cùng bình thản trả lời.

"Sờ? Anh sờ nơi nào vậy? Cái đồ sắc lang này, cút ra ngoài cho em, lăn xuống đi, cút ra khỏi gian phòng này!" Biện Bạch Hiền liên tục mắng, tức giận đột nhiên xông lên đỉnh đầu.

Khóe miệng Phác Xán Liệt hơi nâng lên, chẳng những không nghe theo mệnh lệnh của cậu, ngược lại còn cố tình làm trầm trọng thêm, đem một bàn tay man mát lành lạnh khác đưa vào bên trong quần áo của cậu, vừa sưởi ấm, vừa di chuyển qua lại.

"Này, Phác Xán Liệt cái người đàn ông đại khốn kiếp này, đừng đụng vào em!" Biện Bạch Hiền đỏ bừng cả khuôn mặt, cực kỳ tức giận nói.

"Được được được, anh biết rõ rồi, em đừng kích động, cũng đừng lộn xộn, đừng quên em là bệnh nhân, cẩn thận làm đau vết thương sau lưng em ." Phác Xán Liệt tốt bụng cảnh cáo.

"Anh còn biết em là bệnh nhân? Vậy anh làm gì chạy vào chăn của em, hơn nữa còn động thủ với em? Anh nhanh lên cút ra ngoài cho em, lập tức!"

"Anh, không, muốn!" Phác Xán Liệt nói gằn từng chữ , cực kỳ giống một kẻ cố tình gây sự.

"Anh. . . . . . anh. . . . . . anh. . . . . ." Biện Bạch Hiền tức giận huyết áp trong nháy mắt lên cao.

"Em hãy yên tâm đi, anh cái gì đều không làm, chỉ là sờ sờ một chút mà thôi!" Anh nói xong, môi hôn lên gò má cậu một cái.

Cái này gọi là cái gì đều không làm?

Biện Bạch Hiền tức đến sắp nổ tung, nhưng lại không dám lộn xộn, cho nên không thể cự tuyệt.

Ô. . . . . . (T﹏T)~ khi dễ bệnh nhân, anh có được coi là anh hùng hảo hán không?

"Phác Xán Liệt, anh thật là quá đáng, mặc dù em đã thừa nhận em thích anh, nhưng là anh cũng không thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, ít nhất trước khi em xuất viện, anh cũng không được ôm em !" Biện Bạch Hiền gầm nhẹ ra lệnh, gương mặt nghiêm túc, hung hăng nhìn chằm chằm anh.

"Vậy cũng không được, bây giờ anh đang bị cấm dục, nếu như không để cho anh đụng vào em, anh nhất định sẽ chết, chẳng qua anh đáp ứng em, anh tuyệt đối sẽ không làm tình với em!"

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền kinh hãi.

Làm. . . . . . Làm. . . . . Tình?

Anh nghĩ làm gì?

Anh cứ như thế nói ra suy nghĩ của mình? Anh không biết xấu hổ!

"Đại khốn kiếp, anh đi chết đi!" Cậu rống to, đôi tay dùng sức khước từ anh.

Phác Xán Liệt khóe miệng tà ác nâng lên, đột nhiên lật người, nắm hai tay của cậu, đem hai tay của cậu đặt trên đầu giường, mà đôi chân của anh kẹp ở hai bên eo của cậu, dùng thân thể của mình bao phủ thân thể của cậu, cũng không có đè xuống, sợ làm đau vết thương sau lưng cậu .

"Nếu như mà anh chết rồi, em đi đâu tìm một ông xã tốt như thế này đây?" Anh gương mặt xuân phong đắc ý.

Hẳn là ông xã tốt =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro