Chương 111: Giây phút hạnh phúc của anh và em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 111: Giây phút hạnh phúc của anh và em.....- Bí mật của Lộc Hàm và Bạch Trú!

Ông xã?

Nghe anh nói thế, gương mặt Biện Bạch Hiền lập tức biến thành một trái cà chua, cậu nhìn bộ dáng đắc ý kia của anh, trong lòng lại mơ hồ có chút âu khí.

Tại sao anh có thể bình tĩnh nói ra những lời như thế? Anh chẳng lẽ một chút cũng không khẩn trương sao?

"Cái . . . . . . Cái gì ông xã, anh đừng nói hưu nói vượn, em còn chưa gả cho anh !" cậu nhắm mắt nói đến đây vốn định nổi giận anh, nhưng là lời nói mới vừa vặn vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy mình siêu cấp mất thể diện.

Mà Phác Xán Liệt nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của cậu, trong lòng không khỏi nhộn nhạo cảm thấy thật hạnh phúc.

"Làm cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi, con trai cũng đã sinh, hơn nữa ngày hôm qua em vừa thổ lộ với anh, còn cầu hôn anh, anh cũng đã đáp ứng em, vậy mà vừa nãy em lại nói như vậy. . . . . . Nên phạt!"

Nên phạt?

Biện Bạch Hiền nghe được hai chữ này, không khỏi bắt đầu khẩn trương.

"Anh nghĩ làm gì?Anh không phải muốn làm loạn chứ!"

"Yên tâm đi, anh sẽ có giới hạn!" Anh nói xong, tay phải lại một lần nữa đưa vào bên trong quần áo của cậu, vuốt ve da thịt bóng loáng của cậu, từ từ hướng lên, cuối cùng dừng lại ở trước ngực của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Cái người này còn nói có chừng mực? Đem tay anh bỏ ra, không nên đụng em!" Biện Bạch Hiền hốt hoảng nói xong, nhưng thân thể cũng là không nhúc nhích, thậm chí, trong nháy mắt giống như phát hỏa, bắt đầu từ từ nóng lên, nóng lên, không ngừng ấm lên.

"Biện Bạch Hiền, không cho phép cự tuyệt anh, nếu để cho anh hôn em một cái. . . . . . Liền xong. . . . . ." Anh chậm rãi nói xong, thanh âm tràn đầy ý đồ dụ dỗ, làm cho không người nào có thể mở miệng cự tuyệt.

"Ừ!" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đáp ứng, từ từ nhắm lại hai mắt, ngay cả mình cũng kinh ngạc tại sao lại có thể như vậy thuận theo anh.

Phác Xán Liệt nhìn cậu từ từ khép mắt lại, khóe miệng vui vẻ từ từ giơ lên, sau đó từ từ hạ thân thể mình trên người cậu, tận lực không để cho thân thể nặng nề của mình đè ép cậu, làm cậu bị thương, nhưng là môi lại càng ngày càng đến gần, càng ngày càng đến gần, cuối cùng từ từ đụng vào, thật sâu hôn, hưởng thụ giờ phút hạnh phúc này.

Nhưng là đột nhiên. . . . . .

"cốc, cốc, cốc!"

Ba tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt không khí hạnh phúc.

Biện Bạch Hiền nghe được âm thanh, đột nhiên mở hai mắt ra, đôi tay chợt khước từ thân thể của anh, bắt đầu hốt hoảng giãy giụa.

"Ưm ưm ưm. . . . . . Ưm ưm ưm. . . . . ."

'Có người gõ cửa. . . . . . Buông em ra. . . . . . '

Cậu muốn nói ra những lời này, nhưng là miệng bị hắn phong tỏa, hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào.

' Ưm ưm ưm. . . . . .. . ."

' Đại khốn kiếp. . . . . . Buông em ra. . . . . . '

Phác Xán Liệt hoàn toàn không để ý tới cậu, không để ý tới tiếng gõ cửa sau lưng, tiếp tục hôn môi của cậu, thậm chí đem đầu lưỡi thật sâu vùi sâu vào trong miệng của cậu, cướp lấy hô hấp của cậu, mà bàn tay trong áo cậu cũng hơi tăng thêm một chút sức lực.

Biện Bạch Hiền từ từ bắt đầu có chút choáng váng, sau đó ngực trái có chút đau đau.

"Rắc rắc!" Cửa phòng đột nhiên bị người tự tiện mở ra.

Một người mặc áo bác sĩ trẻ tuổi đi vào bên trong phòng bệnh, hắn đứng ở cuối giường, nhìn hình ảnh mập mờ trên giường bệnh, không có một chút kinh ngạc, ngược lại hơi nhếch miệng, lộ ra bộ dáng dịu dàng, đột nhiên sau đó mở miệng, nói, "Mặc tiên sinh, nếu như anh không muốn bệnh nhân chết trên giường bệnh, xin mời anh lập tức dừng lại loại hành vi này!"

Phác Xán Liệt nghe được thanh âm sau lưng, đột nhiên cau mày, rời môi của cậu, cũng đem tay phải từ bên trong quần áo của cậu rút ra, dùng hai tay chống nâng thân thể của mình.

"Hm. . . . . . Hm. . . . . . Hm. . . . . ." Biện Bạch Hiền từng ngụm hô hấp, bộ dáng thống khổ.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt của cậu, kinh ngạc mà nói, "Cậu ấy thế nào?"

Bác sĩ trẻ tuổi đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt Biện Bạch Hiền, thuần thục vươn tay, thận trọng đỡ cậu ngồi dậy, đem gối đầu đặt ở phía sau của cậu, để cho cậu khẽ nghiêng nằm, nói, "Tôi ngày hôm qua không phải đã nói cho anh biết rồi sao, phổi trái của cậu ấy bị cắt bỏ một nửa, cũng không chỉ là một vết đạn bắn đơn giản, mặc dù bây giờ cậu ấy không khác bình thường là mấy nhưng là khả năng hô hấp của cậu ấy chỉ có ba phần tư, thậm chí ít hơn, hơn nữa cậu ấy hôm qua vừa mới trải qua giải phẫu, cũng chưa hồi phục hoàn toàn, anh không đợi cậu ấy bình phục mà đã làm như vậy, cậu đương nhiên có thể cảm thấy đau, coi như là hô hấp như người bình thường, chỉ sợ cũng chịu không nổi được nụ hôn của anh?"

Phác Xán Liệt nghe anh ta nói , vội vã xuống giường, đứng ở bên giường, trên mặt lộ ra vẻ mặt áy náy.

Là anh sơ sót, là anh hưng phấn quá mức rồi, là anh không thể khống chế được mình! Thật là đáng chết, anh tại sao không cẩn thận như vậy? Còn nói cái gì sẽ đúng mực, SHIT!

Biện Bạch Hiền từ từ vững vàng hô hấp, thân thể cũng không khó chịu nữa, thế nhưng khi thấy vị thầy thuốc trẻ tuổi trước mặt, cậu khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

"Học trưởng Bạch Trú!" Cậu giật mình mở miệng.

Học trưởng?

Phác Xán Liệt cũng chợt khiếp sợ, nghi hoặc nhìn khuôn mặt của Bạch Trú.

"Em còn nhớ rõ anh sao!" Bạch Trú mỉm cười.

"Dĩ nhiên nhớ, làm sao có thể quên !" Biện Bạch Hiền khẽ nâng khóe miệng mỉm cười, nhưng lại có vẻ có chút khẩn trương.

"A. . . . . ." Bạch Trú hướng về phía cậu cười khẽ, nói, "Ngày hôm qua ở trong phòng phẫu thuật nhìn thấy em, thật đúng là làm anh giật cả mình, không nghĩ tới ba năm sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau như vậy, thật là làm cho anh run sợ, thiếu chút nữa đem dao giải phẫu rớt vào trong bụng em."

"Ha ha ha. . . . . ." Biện Bạch Hiền cũng nhẹ giọng hướng về phía anh cười, cười cười, "Học trưởng anh đang nói giỡn phải không, loại đồ vật này tại sao có thể rớt trong bụng được? Sẽ chết người đấy!"

"Em yên tâm, coi như rơi đi vào, anh cũng sẽ giúp em lấy ra!"

Trên trán Biện Bạch Hiền xuất hiện vô số hắc tuyến!

Bị một bác sĩ chuyên nghiệp đùa kiểu này, cậu một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.

"Đúng rồi!" Bạch Trú đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, nói, "Em không phải nên giới thiệu với anh một chút sao?"

Biện Bạch Hiền nhìn về phía Phác Xán Liệt, lúng túng mở miệng, "Anh ấy. . . . . . Anh ấy là . . . . . là. . . . . . là. . . . . .. Bạn trai em!" Cậu ấp úng nửa ngày, cuối cùng xấu hổ nặn ra ba chữ này.

"Xin chào!" Bạch Trú vươn tay về phía anh, lễ phép nói, "Tôi tên là Bạch Trú, là bác sĩ bệnh viện này, cũng là bác sĩ chủ trị của Biện Bạch Hiền, là học trưởng đại học, về sau thân thể Biện Bạch Hiền có chuyện gì, anh cũng có thể tới tìm tôi!"

Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền. . . . . .

Anh ta gọi thật đúng là thuận miệng!

Phác Xán Liệt khó chịu nhìn anh ta, cũng không có vươn tay, chỉ là lạnh lùng trả lời, "Xin chào, tôi tên là Phác Xán Liệt!"

Bạch Trú mỉm cười nhìn anh, từ từ thu tay trở về, cũng không lộ ra vẻ mặt lúng túng, cảm thấy người đàn ông này rất thú vị, chỉ là cũng rất không dễ chọc, bởi vì hiện tại có ai không biết thủ lĩnh hắc đạo một đêm liền biến thành thủ lĩnh tổng giám đốc, từ hắc đến bạch, phải có tài phú lại có thế lực mạnh, chỉ là gương mặt này, rất giống gương mặt của đứa trẻ ấy, chẳng lẽ. . . . . .

"Anh là cha của Thế Huân ?" Anh đột nhiên hỏi.

Phác Xán Liệt hơi kinh ngạc, lạnh giọng mà nói, "Không sai!"

"Quả nhiên là như vậy, đứa bé kia vừa sinh ra đã rất giống anh, nhìn một cái là có thể nhận ra hai người là cha con, chỉ là có chút đáng tiếc, nó năm nay chắc đã sáu tuổi. . . . . ."

"Học trưởng!"

Biện Bạch Hiền đột nhiên cắt đứt lời của anh, vội vàng hấp tấp mà nói, "Anh sao sáng sớm đã tới đây, hẳn không phải là tới ôn chuyện ? anh tìm em có chuyện gì không?"

"A!" Bạch Trú chợt xoay người nhìn cậu nói, "Anh tới xem xem sau khi phẫu thuật em có gì bất thường không, nhưng mà bây giờ xem ra tình huống của em rất tốt, nên rất nhanh là có thể xuất viện."

"Vậy sao, cám ơn anh!" Biện Bạch Hiền mỉm cười.

"Ừ, vậy anh sẽ không quấy rầy hai người, có chuyện có thể gọi anh, đây là danh thiếp của anh, phía trên có số điện thoại của anh!" Anh nói xong, liền từ trong túi lấy ra một tấm đưa cho cậu.

Biện Bạch Hiền nhận lấy danh thiếp, hơi gật đầu một cái, nói, "Được!"

Bạch Trú lập tức sải bước đi ra cửa phòng, nhưng là trong ánh mắt lại mang theo một điểm quái dị, thật giống như đang tính toán gì đó.

Lúc này trong phòng trở lại yên tĩnh đến lạ lùng.

Phác Xán Liệt đứng ở bên giường, nhìn khuôn mặt của Biện Bạch Hiền.

Đột nhiên tầm mắt anh lạnh như băng, anh đang tức giận, tầm mắt di chuyển từ mặt của cậu đến tấm danh thiếp trong tay cậu, tức giận nhanh chóng vươn tay, giật lấy tấm danh thiếp trong tay cậu.

"Anh. . . . . . Anh làm gì đấy?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn anh.

"Không cho phép em gọi điện thoại cho hắn, không cho phép em cùng hắn liên lạc!" Phác Xán Liệt bá đạo ra lệnh.

"Tại sao?" cậu hỏi.

"Bởi vì hắn là đàn ông, cho nên không được!"

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền khiếp sợ.

Đây coi là đạo lý gì đó? Là đàn ông lại không được? Anh muốn cậu đoạn tuyệt quan hệ cùng tất cả đàn ông sao? Cậu không phải cũng là đàn ông à?

Hoang đường ——

Bá đạo cũng phải có giới hạn.

"Này, Phác Xán Liệt, anh có thể hay không không cần trẻ con như vậy chứ? Anh ấy là học trưởng của em, anh làm gì mà vừa gặp đã không vừa mắt người ta? Chẳng lẽ. . . . . . Anh đang ghen?" Cậu oán trách hỏi.

"Không sai, anh đúng là đang ghen, không được sao?" Phác Xán Liệt sảng khoái trả lời, gương mặt nghiêm túc.

Ghen?

Thiệt hay giả?

Anh cũng sẽ ghen sao?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn anh, mới vừa rồi cậu chỉ là nhất thời buột miệng nói ra, không nghĩ tới anh lại thừa nhận.

Anh ghen? Anh đã thích cậu đến trình độ sẽ ghen ?

Chợt , trong lòng của cậu thật vui vẻ.

"Anh ấy chỉ cũng chỉ là học trưởng của em, anh làm gì phải ăn dấm chua, bọn em không có gì cả!" Biện Bạch Hiền e lệ giải thích, lúng túng khẽ cúi đầu.

"Anh chính là ghen, coi như hai người không có gì cả, anh cũng sẽ ghen, anh cho em biết Biện Bạch Hiền. . . . . . Tất cả đàn ông ở bên cạnh em, bao gồm cả Thế Huân, chỉ cần bọn họ đến gần em, nói với em, chạm vào em, thậm chí là nhìn em, cùng hít thở một bầu không khí với em, anh đều sẽ ghen, hơn nữa hận không thể đem thất cả đàn ông trên thế giới này sang địa cầu khác, khiến nơi này chỉ còn lại em và anh!" Phác Xán Liệt bá đạo nói xong, giọng nói tràn đầy ý vị độc chiếm.

Biện Bạch Hiền nghe anh nói, trong lòng không ngừng cảm thấy hạnh phúc.

"Nếu như anh thật sự đem tất cả đàn ông sang hành tinh khác, vậy còn dư lại phụ nữ phải làm sao? Chẳng lẽ anh nghĩ một mình độc chiếm tất cả phụ nữ?"

"Dĩ nhiên không phải, anh sẽ đem tất cả phụ nữ lại đưa đi một tinh cầu khác, làm cho cả thế giới, thậm chí cả vũ trụ đều chỉ có chúng ta, anh muốn để cho mọi người cũng hâm mộ chúng ta!"

"Tư tưởng của anh thật là tà ác!"

"Em không phải là thích anh tà ác như vậy sao?"

"Em không có!"

"Em dám lặp lại lần nữa?"

"Ách. . . . . . lời đã nói ra không nói lại!"

"Anh tin rằng em cũng không dám nói lần thứ hai!"

"Hừ!" Biện Bạch Hiền bĩu môi, gương mặt không cách nào che giấu vui mừng trong lòng.

Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt đáng yêu của cậu, đột nhiên lại nhớ lại chuyện vừa rồi, vội vàng nghiêm túc nói, "Đúng rồi, dù sao hiện tại rảnh rỗi không có việc làm, không bằng em kể cho anh nghe chuyện thời đại học của em đi, bao gồm chuyện tại sao em lại quen tay bác sĩ đó, sau đó hai người xảy ra chuyện gì, kể lại rõ ràng rành mạch mà cho anh nghe!"

"À? Em vì sao phải kể chuyện của anh ấy cho anh? Em đã nói em cùng anh ấy không có chuyện gì, anh không phải tin tưởng em sao?" Biện Bạch Hiền cau mày chất vấn.

"Anh tin tưởng em, nhưng mà anh cũng muốn biết, anh muốn biết tất cả về em, cho nên em nhất định phải nói cho anh nghe, đây là mệnh lệnh!"

Biện Bạch Hiền buồn bực trợn mắt lên một chút, thỏa hiệp mà nói, "Nói thì nói, dù sao cũng không có gì!"

"Thế mới ngoan nha, nói đi. . . . . ."

Biện Bạch Hiền đầu tiên là thở dài, sau đó nói đơn giản, "Thật ra thì anh ấy là bạn trai của Tiểu Lộc , em qua Tiểu Lộc, quen biết anh ấy!"

Tiểu Lộc?

Lộc Hàm?

Phác Xán Liệt nghe thấy cái tên, chân mày không khỏi nhíu lên.

Biện Bạch Hiền không chú ý tới biến hóa trên mặt của anh, nói tiếp, "Mặc dù bọn họ chỉ lui tới một ngày, thế nhưng tuyệt đối là một đoạn nghiệt duyên!"

"Lui tới một ngày? Nghiệt duyên?" Phác Xán Liệt nghi ngờ.

"Ai. . . . . . Tóm lại một lời khó nói hết, chuyện của người khác em không tiện nói nhiều, anh cũng không cần hỏi!"

"Sau đó?"

"Sau đó? Sau đó cái gì?" Biện Bạch Hiền giả bộ, mặt nghi ngờ hỏi.

"Em không cần giả bộ ngu ngốc, anh đang hỏi em, sau đó em cùng hắn xảy ra chuyện gì?" Phác Xán Liệt gương mặt nghiêm túc, bộ mặt quyết tâm phải hỏi đến tận cùng.

"Chuyện gì cũng không có, chỉ có thế thôi !" Biện Bạch Hiền trả lời.

"Hai người về sau cũng không có gặp lại sao?"

"Không có a, em sao lại muốn cùng bạn trai cũ của Tiểu Lộc gặp mặt?Không phải thật kỳ quái sao? Đương nhiên là có thể tránh liền tránh, có thể không thấy liền không thấy!"

"Thật?"

"Đương nhiên là thật, em sao phải gạt anh?"

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm gương mặt của cậu, cảm giác cậu lại giấu giếm cái gì đó. Nếu như bọn họ thật sự là quan hệ lạnh nhạt như vậy, vừa rồi tại sao lại biểu hiện thân mật như vậy? Hơn nữa lúc nãy khi Bạch Trú muốn nói gì đó với cậu, cậu lại đột nhiên cắt đứt lời của hắn, xem ra. . . . . . Bọn họ tuyệt đối không chỉ là quan hệ bình thường như vậy, nếu nói như Mặc Thiên: chẳng lẽ hai người bọn họ có JQ?

Âm thầm, anh vò nát tấm danh thiếp bỏ vào trong túi, giấu ở trong túi áo mình.

Anh nhất định phải làm rõ ràng chuyện này.

Biện Bạch Hiền nhìn vẻ mặt hoài nghi của anh, trong lòng hơi có chút bất an.

Hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ gặp lại Bạch Trú ở đây, càng không nghĩ tới anh sẽ trở thành bác sĩ chủ trị của cậu. Lần này nên làm cái gì? Cậu còn phải ở nơi này bao lâu?

Thật muốn lập tức liền rời khỏi nơi này. . . . . .

****
Phòng làm việc

Sau khi Bạch Trú ra khỏi phòng bệnh của Biện Bạch Hiền, liền trực tiếp trở về phòng làm việc của mình, anh mới vừa mở cửa phòng làm việc thì ngay lập tức thấy Phác Tuấn Miên ngồi ở trước bàn làm việc của anh, tựa hồ đợi anh thật lâu.

"Thật là khách quý nha, Phác đại thiếu gia luôn luôn chỉ biết viếng thăm phòng ngủ của phụ nữ, lại có thể biết ngồi ở trong phòng làm việc của tôi, thật là làm cho tôi cảm thấy vinh hạnh!" anh châm chọc nói xong, ngồi xuống ghế, đối mặt với cậu ta.

Phác Tuấn Miên nhìn khuôn mặt anh, oán trách mà nói, "Tôi chính là cố ý tới cảm tạ anh, anh không phải là muốn dùng cách này để lấy tôi làm trò cười chứ?"

"Nói cám ơn? Còn là cố ý hay sao? Oh. . . . . . my, god! Người này là bị bệnh sao? Hơn nữa khẳng định bệnh không nhẹ, có cần hay không tôi giới thiệu bác sĩ khoa thần kinh cho anh?" Bạch Trú khoa trương , trợn to hai mắt nhìn anh, giống như đang nhìn thấy vật thể lạ.

Khóe miệng Phác Tuấn Miên hơi co quắp, duy trì nụ cười nhàn nhạt, đè nén ý muốn phản kích của mình, nhẹ giọng nói, "Tóm lại. . . . . . Cám ơn anh đã cứu cậu ấy! Tôi chỉ muốn nói với anh một câu này, như vậy tôi đi trước!" Anh nói xong, liền đứng lên.

"Cậu ấy? Anh đang nói tới người nào? Biện Bạch Hiền sao?" Bạch Trú nghi ngờ hỏi.

"Là cậu ấy!" Phác Tuấn Miên đưa lưng về phía anh ta trả lời.

"Thật là ly kỳ, anh tại sao quan tâm cậu ấy như vậy? Cậu ấy không phải là phụ nữ, kể cả một mĩ nhân cũng không thể khiến anh hạ mình cảm ơn tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ. . . . . . Anh yêu cậu ấy?"

Phác Tuấn Miên đột nhiên trầm mặc.

Anh từ từ quay người lại, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có một tia lưu luyến biến mất hầu như không còn, tiếp theo che lên một khuôn mặt lạnh như băng, hai mắt anh, chăm chú nhìn anh ta, nói, "Ở trong thế giới của tôi, phụ nữ tôi thích có thể vô số, nhưng là có thể để cho tôi dùng từ ' yêu ', cũng chỉ có một, cậu ấy cũng không phải Biện Bạch Hiền."

"Vậy thì thật là kỳ quái, anh đã không yêu cậu ấy, như vậy tại sao muốn quan tâm cậu ấy như vậy? Anh đối với cậu ấy. . . . . ." Bạch Trú hơi dừng lại một chút, hai mắt từ từ nâng lên, chống lại tầm mắt của anh, nói tiếp, "Có ý đồ gì!"

"Không có ý đồ gì!" Phác Tuấn Miên trả lời.

"Không có ý đồ, cũng không phải là người yêu, anh thật đúng là làm cho tôi hồ đồ, anh rốt cuộc coi Biện Bạch Hiền là gì?" Bạch Trú khẽ cau mày, hết sức không hiểu.

"Tôi coi cậu ấy là ai có quan hệ gì? Anh cũng không phải là lần đầu tiên cùng người trong hắc đạo giao thiệp, anh nên rất rõ ràng, không nên hỏi thì không nên hỏi, không nên biết cũng không cần biết, nếu như muốn sống được lâu một chút, sẽ phải học được không nghe, không nói, không hỏi, lại càng không muốn đi tò mò, bởi vì biết càng ít. . . . . . Sẽ sống càng lâu!" Phác Tuấn Miên lạnh lùng nói xong, ngôn ngữ lộ ra nồng đậm uy hiếp.

Bạch Trú khẽ cười nhạt nhìn anh ta, không có một chút sợ, nhưng là có thể làm cho anh ta nghiêm túc nói ra những lời này, anh ít nhiều gì cũng sẽ có chút kinh hãi.

"Thật ra thì tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, dù sao tôi cũng quen biết Biện Bạch Hiền, về tình về lý tôi cũng nên quan tâm tới cậu ấy một chút!"

"Anh biết Biện Bạch Hiền?" Phác Tuấn Miên hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy, cậu ây là học muội thời đại học của tôi, chỉ là ở năm thứ hai đại học vì việc mang thai mà phải bỏ học, thật ra thì trước năm thứ hai tôi cũng không biết cậu ấy, chỉ là thông qua một người quen của cậu ấy, lúc ấy mới biết cậu ấy là học đệ của tôi." Anh nhẹ giọng tự thuật.

"Một người?" Phác Tuấn Miên nghi ngờ.

"Không sai, là học đệ của tôi, cậu ấy là Lộc Hàm, anh biết cậu ấy không?"

Lộc Hàm?

Lúc nghe thấy cái tên đó, trên mặt Phác Tuấn Miên xuất hiện biểu hiện kinh ngạc tột độ, nói không ra lời, là vui mừng hay là lo lắng, tóm lại là có rất nhiều cảm xúc bao trùm anh, nhưng chỉ sau ba giây anh liền khôi phục lại một vẻ mặt lạnh băng, phủ định nói, " Tôi không biết cậu ấy!"

"A, là như thế sao!" Bạch Trú hời hợt trả lời, nhưng là trong lòng đã xác định hai người nhất định biết nhau, hơn nữa còn là một mối thâm giao chưa dứt.

Bọn họ sẽ là quan hệ thế nào đây?

Thật đúng là làm cho người ta tò mò. . . . . .

"Không có vấn đề gì chứ? Tôi đi đây, giúp tôi chăm sóc thật tốt Biện Bạch Hiền!" Phác Tuấn Miên nói xong, lại một lần nữa xoay người.

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy!"

. . . . . .

Phác Tuấn Miên sải bước đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Trú, đi ra khỏi bệnh viện, lúc đi ngang qua phòng bệnh của Biện Bạch Hiền, anh hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn xuyên qua cửa cửa sổ, loáng thoáng nhìn bên trong phòng bệnh .

Hai người bọn họ giống như rất vui vẻ, thật cao hứng, hơn nữa. . . . . . Vô cùng hạnh phúc!

Khóe miệng không tự chủ từ từ nâng lên, anh nhàn nhạt nói năm chữ, "Thật hâm mộ các người. . . . . ."

Lúc nào thì mình cũng có thể có hạnh phúc chân chính đây?

Cảm giác ngày đó đối với anh mà nói sẽ không bao giờ quên được. . . . . .

***
Liên tiếp qua bảy ngày

Vết thương sau lưng Biện Bạch Hiền đã từ từ khép lại, nhưng vết thương cũng không lập tức chuyển biến tốt, cho nên cậu vẫn không thể ra viện, nhưng lại có thể xuống giường đi lại chút ít.

Sáng sớm

Biện Bạch Hiền ngồi ở trên giường, Phác Xán Liệt ngồi ở bên giường, hai người cùng ăn sáng.

"Há mồm. . . . . . A. . . . . ." Phác Xán Liệt dùng thìa xúc một muỗng cháo, đưa đến miệng Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền buồn buồn cau mày, nhìn bộ dáng thích thú của anh, phiền não mà nói, "Tự em có tay có chân, em có thể tự ăn đồ, anh không cần phải coi em như trẻ nít chứ?"

Trong bảy ngày này, mỗi ngày bốn bữa cơm, sớm trưa tối cộng thêm ăn khuya, tổng cộng 28 bữa ăn, Phác Xán Liệt mỗi một lần cũng dùng thìa xúc từng miếng cho cậu ăn, vừa bắt đầu, thật rất ngọt ngào, vô cùng ngọt ngào, cảm giác mình giống như là lên thiên đường, hoàn toàn được anh cưng chiều, nhưng là một lúc sau, cậu lại cảm giác mình giống như là một đứa trẻ chưa trưởng thành, Phác Xán Liệt thật giống như là rất thích thú, hoàn toàn thích thú, hơn nữa không để cho cậu đụng bất kỳ một cái bát đũa nào, nếu như muốn dùng bữa, sẽ phải nói với anh ' em muốn cái này ', nếu như muốn ăn cơm, liền há to mồm nói ' a. . . . . . ', trời ơi. . . . . . cậu điên rồi, tại sao cuộc đời của cậu lại trở thành như vậy?

"Há mồm. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ." Phác Xán Liệt hoàn toàn không để ý tới ánh mắt oán trách của cậu, tiếp tục nghiêm túc đem cơm đưa đến bên miệng của cậu.

Biện Bạch Hiền buồn bực, từ từ mở miệng.

Phác Xán Liệt đem thìa cơm đưa vào trong miệng của cậu, sau đó lại tiếp tục xúc thức ăn, vừa nói, "Biện Bạch Hiền, chúng ta sinh một đứa nữa đi!"

"Phốc ——" Biện Bạch Hiền mới vừa muốn nuốt xuống cơm, đột nhiên từ trong miệng phun ra, chính xác phun vào mặt Phác Xán Liệt.

"Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Cậu ho kịch liệt , thân thể chấn động khiến ngực trái hơi đau đớn.

Phác Xán Liệt vội vàng cầm cốc nước trên bàn đưa cho cậu.

Biện Bạch Hiền uống hai ngụm, lấy tay vuốt vuốt trước ngực của mình, sau đó ổn định hơi thở, quay đầu nhìn bộ mặt dính hạt cơm của Phác Xán Liệt.

" Thật. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Em không phải cố ý, anh làm em sợ hết hồn, sau đó em. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." cậu không ngừng nói xin lỗi, vội vàng cầm lấy khăn giấy, vội vàng hấp tấp lau cho hắn.

Mà Phác Xán Liệt lại hoàn toàn không quan tâm đến mặt của mình, vô cùng nghiêm túc bắt được hai tay của cậu, để cho cậu nhìn thẳng vào mình, lại một lần nữa nói, "Chúng ta lại sinh một đứa nhỏ đi, có được hay không?"

Gò má Biện Bạch Hiền đột nhiên đỏ bừng.

"Làm sao anh đột nhiên nói tới chuyện này?"

"Bởi vì lúc em mang thai Thế Huân, anh không có chăm sóc được cho em, lúc em sinh con anh cũng không ở bên em, lúc Thế Huân ra đời anh cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cho nên anh muốn bồi thường em, cũng là có chút ý đồ riêng muốn thể hiện cảm giác của một người chồng cảm giác được làm cha." Phác Xán Liệt nói xong, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Nhưng là. . . . . .

Biện Bạch Hiền đang phân vân, nói, "Em thấy anh chỉ là có một phần suy nghĩ này phần còn lại là do muốn thỏa mãn ham muốn phải không?"

Phác Xán Liệt đột nhiên rối rắm, cau mày.

"Anh rất nghiêm túc nói chuyện với em, em có thể hay không cũng nghiêm túc một chút?"

"Em cũng rất nghiêm túc a, chẳng lẽ anh dám nói anh không phải là nghĩ như vậy?"

"Anh. . . . . .Anh. . . . . ." Phác Xán Liệt mở to miệng muốn phản bác, nhưng cũng đột nhiên á khẩu.

Đúng vậy, anh thừa nhận, anh là nghĩ như vậy, bản thân là một người đàn ông khỏe mạnh, anh có suy nghĩ tới chuyện này không phải rất bình thường sao ? Nếu không nghĩ tới mới chính là một người đàn ông không bình thường ? Nhưng tại sao cậu luôn ở thời điểm lãng mạn nhất, đột nhiên liền dội cho anh một chậu nước lạnh, khiến không khí trong nháy mắt giảm xuống, ít nhất cậu cũng nên giống như người bình thường khác, hơi nhăn nhó một chút, xấu hổ một chút, lãng mạn một chút ?

( Bạch Hiền: Ý anh là em không bình thường???  - Xán Liệt: Không, không phải vậy, bà xã bớt giận....)

Ai. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Anh đang trong lòng thật sâu than thở.

Mà Biện Bạch Hiền nhìn bộ dáng của anh, nhưng trong lòng thì không ngừng cười trộm.

Cậu là cố ý!

Ai bảo anh nhiều ngày như vậy vẫn khi dễ cậu, nếu như không trả thù anh, cậu không phải là Biện Bạch Hiền có thù phải trả rồi, chỉ là. . . . . .

"Chuyện đứa nhỏ tính sao. . . . . ." Cậu cố ý kéo dài thanh âm này, trêu chọc người khác.

Quả nhiên, Phác Xán Liệt lập tức mắc câu.

Hai mắt anh trong nháy mắt bóng loáng, nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.

Biện Bạch Hiền nhìn vẻ mặt mong đợi của anh, khẽ xấu hổ nói tiếp, "Chờ em xuất viện, chúng ta thương lượng!"

"Vậy là em đáp ứng?" Phác Xán Liệt vui mừng nói.

"Em là nói sẽ thương lượng, anh nghe không ra sao?"

"Được,anh hiểu, chờ sau khi em xuất viện, chúng ta liền bắt đầu cố gắng tạo người. . . . . . Là con trai hay con gái thì tốt nhỉ? Nếu không một đôi Long Phượng cũng tốt lắm!" Phác Xán Liệt tự mình say mê nói, hoàn toàn đem lời của cậu trở thành gió bên tai.

Biện Bạch Hiền nhíu lại hai hàng lông mày, nhưng cũng từ từ đem chân mày giãn ra, sau đó nhìn đồng hồ đặt ở trên tủ đầu giường, nói, "Anh hôm nay không phải đi làm sao? Đi nhanh một chút đi, sẽ tới trễ!"

Vừa nghe đến đi làm, vẻ mặt vui vẻ của Phác Xán Liệt, liền thay đổi lạnh như băng.

Vốn là muốn đem tất cả mọi chuyện cũng giao cho thủ hạ đi làm, nhưng là quản lý công ty không giống quản lý tổ chức, nhất là công ty của anh mới vừa thống nhất, có rất nhiều rất nhiều chuyện đều muốn dựa vào anh đến xử lý, cho nên anh mỗi ngày đều phải đi làm, mà lúc này anh có chút hối hận khi sai Chung Đại đi bắt Lộc Hàm, bởi vì nếu như có anh ta, như vậy cả công ty cũng có thể an tâm giao cho anh ta.

Phiền não!

Anh hơi chau mày, sau đó lạnh lùng nói, "Vậy anh đi làm, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ anh trở lại!"

"Ừ, được!" Biện Bạch Hiền thuận theo gật đầu.

Phác Xán Liệt lưu luyến từ giường đứng lên, cũng không có vội vã ra khỏi phòng, mà là rướn cổ lên, nhắm hai mắt, nói, "Hôn anh!"

Biện Bạch Hiền nhìn mặt của anh, lòng khẩn trương lại bắt đầu rầm rầm rầm nhảy Popcorn. . . . . .

Từ ngày thứ hai vào ở bệnh viện này, sau lần hôn cậu đến thiếu chút nữa hít thở không thông, anh cũng không hôn cậu nữa, ngược lại là bắt cậu chủ động hôn anh, hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không lộn xộn, mặc cho cậu hôn anh, nhưng là chuyện này ngày nào cũng diễn ra, ngày nào cũng phải hôn, giống như anh giúp cậu lấy nước, giúp cậu ăn cơm.....còn có lúc rời đi, lúc trở lại, buổi sáng khi tỉnh lại, buổi tối lúc ngủ, ngay cả có lúc anh nhàm chán, cũng đều muốn cậu hôn anh. . . . . miệng cậu cũng mau hôn đến sưng lên.

"Nhanh lên một chút, nếu không anh thật sự tới trễ rồi!" Phác Xán Liệt thúc giục, hiển nhiên đã phải đợi đến không bình tĩnh rồi.

Biện Bạch Hiền nhìn anh khép chặt hai mắt, sau đó lại nhìn môi của anh, mặc dù đã không phải lần đầu tiên, nhưng là vẫn sẽ không khỏi khẩn trương, hơn nữa vừa nghĩ tới đôi môi của anh chỉ có cậu có thể chạm vào, cậu càng thêm khẩn trương, trái tim càng thêm không ngừng loạn nhịp.

Cậu từ từ đến gần môi của anh, từ từ đụng vào môi của anh, môi của anh thật giống như vĩnh viễn cũng man mát lành lạnh , giống như là bông tuyết rơi vào trên tay hòa tan, rất thoải mái, lại để cho người ta rất lưu luyến. . . . . .

Ba giây sau, Biện Bạch Hiền đột nhiên rời khỏi môi của anh, đỏ mặt nói, "Tốt lắm, hôn qua, anh có thể đi!"

Phác Xán Liệt từ từ mở hai mắt, nhìn đôi môi phấn hồng của cậu .

Không đủ, không đủ, không đủ. . . . . .

Anh còn muốn muốn hôn sâu hơn, anh còn muốn thời gian hôn dài hơn, anh muốn không phải loại hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước này . . . . . Vào giờ phút này, nửa thân dưới của anh giống như đang kêu gào anh nhào tới cậu, nặng nề đè cậu ở phía dưới, tận tình yêu cậu, nhưng là lý trí cũng đang không ngừng tự nói với mình, không thể làm như vậy, không thể làm như vậy, ít nhất không thể hiện tại là. . . . . .

Thật là đáng chết!

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Rõ ràng cậu ở trước mắt của mình, rõ ràng vươn tay đến liền có thể đụng, nhưng là anh lại nhất định phải nhẫn nại.

Hô. . . . . .

Anh âm thầm thở ra một hơi, sau đó lạnh lùng nói, "Anh đi đây!"

Nói xong, anh liền xoay người sải bước vội vã đi ra khỏi phòng.

Biện Bạch Hiền nhìn bóng lưng của anh, nhìn anh đem cửa phòng mở ra, nhìn anh một bước đi ra cửa phòng, đột nhiên miệng không kiềm chế nói, "Đi đường cẩn thận!"

Hai chân Phác Xán Liệt đột nhiên dừng lại, trong lòng tràn đầy ấm áp, khóe miệng từ từ nâng lên.

"Ừ!" Anh nhẹ giọng đáp lại, sau đó bước ra khỏi phòng, đem cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại.

Bên trong gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Biện Bạch Hiền.

Chợt, cậu chậm rãi cúi đầu, chân mày hơi nhíu lên.

Theo quy luật mấy ngày nay, anh 9h sáng rời khỏi bệnh viện, buổi chiều bốn giờ lại trở lại, mười hai giờ trưa sẽ gọi một cú điện thoại cho cậu, trước khi trở về có thể còn gọi cho cậu một cuộc, dĩ nhiên anh cũng sẽ không định giờ gọi điện thoại cho cậu, nhưng là mỗi cuộc điện thoại sẽ cách xa nhau nửa giờ trở lên, như vậy đã nói lên, cậu hiện tại có ước chừng nửa giờ thời gian đi làm chuyện của mình.

Đủ!

Đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt của cậu tràn đầy ý chí chiến đấu, đôi tay đem chăn vén lên, sau đó đi xuống giường. . . . . .

. . . . . .

Trong phòng làm việc

Bạch Trú mặc chiếc áo bác sĩ nho nhã ngồi ở bên trong bàn làm việc, nghiêm túc hai mắt nhìn chằm chằm tài liệu bệnh nhân trên bàn, cẩn thận nhìn từng chữ cái.

Đột nhiên. . . . . .

"Cốc, Cốc, cốc!"

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt yên tĩnh bên trong phòng làm việc, nhưng lại không cắt đứt đôi mắt nghiêm túc của Bạch Trú.

"Vào!"

Anh nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp tục xem tư liệu bệnh nhân.

"Rắc rắc!"

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Biện Bạch Hiền trong bộ quần áo bệnh nhân đứng ở cửa văn phòng, cậu nhìn dáng vẻ vùi đầu vào tài liệu của Bạch Trú, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, sau đó bước từng bước đi từ từ đến trước bàn làm việc.

"Anh rất giống trước kìa, lúc đang chuyên tâm nghiên cứu sẽ không nhìn đi nơi khác, chỉ biết nhìn tài liệu trong tay!"

Nghe được thanh âm quen thuộc, Bạch Trú đột nhiên cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt của Biện Bạch Hiền.

"Sao em lại tới đây? Thân thể của em vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, nên nằm ở giường nghỉ ngơi mới đúng!" Bạch Trú vẻ mặt kinh ngạc từ từ chuyển thành dịu dàng, đem văn kiện trên bàn từ từ khép lại.

"Em có chút chuyện muốn nói với anh, nói xong em liền đi về nghỉ!" Biện Bạch Hiền tiến lên một bước, gương mặt nghiêm túc.

"Em muốn nói gì?" Anh hỏi.

"Em muốn anh đáp ứng em, trước mặt của Phác Xán Liệt không nói lung tung !"

"Nói lung tung ? cái gì gọi là nói lung tung đây?" Anh hỏi ngược lại.

Chân mày Biện Bạch Hiền nhíu lại, lạnh lùng nói, "Anh rất rõ là em có ý gì, hơn nữa em tin tưởng anh nhất định sẽ đáp ứng em!"

"Tại sao? Tại sao tin tưởng anh?"

"Bởi vì anh không phải một người thích lo chuyện bao đồng!" Biện Bạch Hiền kiên định.

"A. . . . . ." Bạch Trú cười khẽ, nói, "Em hiểu rất rõ anh, không sai, anh không có ý định tố cáo việc kia cho bất luận kẻ nào, cho nên em hãy yên tâm đi,anh cái gì cũng sẽ không nói!" "Cám ơn!" Biện Bạch Hiền an tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Không cần khách khí, vốn là chúng ta làm thầy thuốc sẽ phải giữ bí mật bệnh tình của bệnh nhân, cho nên đây cũng là trách nhiệm của anh, chỉ là. . . . . . Như vậy thật sự không sao? Em vẫn phải giấu giếm anh ta sao?"

"Anh không không cần quản, em tự có tính toán!"

"A. . . . . . Được!" Bạch Trú không hỏi tới nữa.

"Vậy em đi về trước!" Biện Bạch Hiền hơi cúi đầu.
"Ừ!"

Bạch Trú nhẹ nhàng lên tiếng, hai mắt nhìn cậu xoay người đi ra cửa phòng, lại cực kỳ trùng hợp, lúc cậu đóng cửa phòng làm việc đồng thời, điện thoại đột nhiên vang lên.

"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . ."

Anh nghi ngờ lấy di động, nhìn trên màn hình là số điện thoại lạ.

Là ai đây?

Hôm nay đăng hai chap dài nha =)))

Đọc nhớ vote và comment cho Py nhé!! Mai Py làm bài kiểm tra toán một tiết rồi, hôm nay đến đây thôi =))) Sin với cos đang bay đầy đầu rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro