Chương 115: Anh là chồng lớn của em! Cái gì em cũng sẽ nghe theo anh!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biện Bạch Hiền nhìn gương mặt tức giận kia, ngay lập tức hốt hoảng nói: " Em....Em cũng không muốn đồng ý đi nha".

"Vậy vì sao không từ chối thẳng". Phác Xán Liệt bất mãn hỏi.

"Bởi vì.....Bời vì......Bởi vì". Biện Bạch Hiền mở miệng ngập ngừng, không ngừng lặp lại hai chữ này, hoàn toàn không thể lấy lí do qua loa với anh.

"Bởi vì sao?". Phác Xán Liệt truy đến cùng.

"Ách.......". Biện Bạch Hiền hoàn toàn không còn từ ngữ nói.

Cậu muốn kể lại lời Hạ Thủy Ngưng vừa nói trong điện thoại cho anh sao? Cho dù có định nói, anh cũng sẽ không nghe đâu? Bởi vì căn bản anh không để chuyện của người khác vào trong mắt, nhưng mà cậu không nghĩ sẽ nói dối để lừa gạt anh, cho nên....... Rốt cuộc thì làm thế nào mới tốt?

Phác Xán Liệt nhìn gương mặt cậu rối rắm, chân mày nhíu lại thật sâu, lạnh lùng mở miệng, nói: "Tại sao không nói? Vì sao không trả lời anh? Tóm lại là vì sao?".

"Bởi vì.....". Tiếng nói Biện Bạch Hiền lại kéo dài một lần nữa, đầu hơi rũ xuống, trong hốc mắt đôi mắt không ngừng loạn chuyển, liên tục hoang mang nghĩ đến biện pháp, đến cuối cùng, cậu đột nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn anh, miệng nhỏ hơi hơi cong lên, mày cũng hơi hơi nhăn lên, còn đôi tay chắp ở trước ngực, ngón tay giữa chống lên chiếc cằm, nũng nịu nói: "Làm ơn........Chỉ một lần này.......Có được không?".

Đột nhiên chứng kiến thấy bộ dạng cậu làm nũng, hai mắt Phác Xán Liệt ngay lập tức trợn to, trong lòng đột nhiên dao động.

Không ngờ........Cậu cư nhiên dùng chiêu mềm?

"Không được!". Anh đè xuống trái tim đang dao động, lớn tiếng từ chối.

Chân mày Biện Bạch Hiền tăng thêm lực, đôi môi cũng cong cao hơn, giọng nói thay đổi bắt đầu làm nũng: "Anh đồng ý với em nhé........Có được không?". Cậu nói xong, liền chìa tay trái của mình ra, cố ý lấy đầu ngón tay phải chỉ chỉ hắn, chậm rãi nhẹ nhàng đung đưa, nói tiếp: "Anh chỉ cần đồng ý với em lần này thôi.......Chỉ cần anh đồng ý với em lần này, em bảo đảm từ nay về sau tất cả mọi chuyện đều nghe theo anh, chờ chúng ta kết hôn, anh sẽ là chủ gia đình, anh nói phía đông em liền đi phía đông, anh nói em đi phía tây em liền đi phía tây, anh nói em đứng tuyệt đối em không dám ngồi, tóm lại chỉ cần là lời anh nói, bao gồm việc này.........việc kia....... Tất cả em đều nghe theo anh, có được không?".

Việc này? Việc kia?

Phác Xán Liệt nghe được lời nói nhỏ nhẹ hành động nhõng nhẽo. Nghe cậu nói câu này chính là câu rất mê người, trong lòng không khỏi bắt đầu ngưa ngứa, thật giống như một cây cỏ dại vô cùng động lòng, nhưng mà......

"Không được!". Anh vẫn như cũ đè xuống kích thích của mình, lạnh lùng từ chối.

"Vì sao?". Nét mặt Biện Bạch Hiền thất vọng, giống như là đứa trẻ nhỏ bị bắt nạt, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

"Cơ thể của em còn chưa hồi phục hoàn toàn, làm sao có thể đến tham dự bữa tiệc? Anh tuyệt đối sẽ không cho em đi, anh tuyệt đối không thể để em xảy ra chuyện gì, hơn nữa bọn họ đính hôn thì quan hệ gì đến em? Em nên cẩn thận suy nghĩ thử một lần xem, Kim Vân Sơn đã từng bán đứng anh, lần trước thiếu chút nữa chúng ta chết ở nước Anh, mà lần này đích thân con gái của hắn đến mời, nhỡ hắn lại có âm mưu gì thì phải làm sao đây? Tóm lại không nên đi..........Tuyệt đối không được!". Phác Xán Liệt nói kiên quyết, vẻ mặt nghiêm túc, mà còn vô cùng tức giận.

Biện Bạch Hiền nghe lời anh nói, trong lòng tự nhiên cảm thấy cảm động. Không thể ngờ được là anh lại suy nghĩ cho mình như vậy, đều cẩn thận suy nghĩ mọi việc như thế, thế nhưng cậu lại tùy hứng như vậy, không hiểu anh như vậy, nhưng mà........Cậu thật sự không nên đi sao? Cậu rất rối rắm, mà chuyện rối rắm duy nhất chính là việc Hạ Thủy Ngưng mai thai, cậu hiểu được cái loại cảm giác chưa cưới đã làm mẹ, cậu hiểu rất rõ, cậu rất thấu hiểu, nhưng nếu cậu thật sự có thể giúp đỡ bọn, như vậy ốm đau nho nhỏ trên người cậu thì tính làm cái gì? Thậm chí có chút nguy hiểm cậu cùng vui lòng trả giá. Nên làm thế nào mới phải đây? Có cách nào để vẹn cả đôi bên?

Thần thái trên gương mặt cậu hoàn toàn biến mất, mất mát cau mày, mất mát cúi đầu, mất mát buông lỏng đầu ngón tay ở trên người anh, cả người đều trở nên u ám ảm đạm.

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng cậu đột nhiên thay đổi, giống như một đóa hoa xinh đẹp đang tươi chớp mắt héo úa, làm cho tức giận trong lòng người khác không khỏi rút xuống.

"Như vậy em vẫn muốn đi sao?". Anh chợt mềm lòng mở miệng.

"............." Biện Bạch Hiền im lặng không nói, cậu không biết mình nên gật đầu, hay là lắc đầu.

"Anh đang hỏi em, tại sao không nói?". Giọng nói Phác Xán Liệt dịu dàng, hoàn toàn tháo bỏ tất cả tức giận, nhìn cậu trìu mến.

"Thật ra thì.......". Biện Bạch Hiền chậm rãi mở miệng, tiếng nói nho nhỏ, mà còn có chút không tình nguyện nói: "Không đi cũng được a.......Nhưng mà........Ách........Cũng không có gì đâu...Vậy thì không đi cũng tốt......Em không đi..........Không đi..........Không đi". Cậu nhai đi nhai lại ba chữ cuối cùng kia, giọng càng ngày càng nhỏ, cánh tay bắt đầu túm chăn trên đùi nắm lại, mà trên mặt, tràn đầy nét mặt mất mát treo ở trên mặt.

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng lúc này của cậu, vốn kiên định trong lòng trong chớp mắt nát tan, mà vừa nãy dao động ở trong lòng đột nhiên gia tăng.

Rốt cuộc nên nắm bắt cậu gái này thế nào mới tốt đây? Nhìn dáng vẻ cậu thất vọng, tim của anh liền mềm nhũn, nhìn dáng vẻ cậu thương tâm, tim của anh liền đau đớn...........Nhưng khi nhìn dáng vẻ cậu lúc vui vẻ, tim của anh liền vui mừng kích động không dứt, giống như cảm giác sau khi nhảy Bungee, trái tim nhảy lên bùm bùm dữ dội, mà tâm trạng cũng vô cùng sung sướng thoái mái, có một loại cảm giác hơn hẳn người khác........

"Nếu như em nói là em muốn đi, anh cũng sẽ không phải là không ưng thuận với em!". Anh đột nhiên mở miệng thỏa hiệp.

"Thật hả?". Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên ngay lập tức, gương mặt mất mát nhanh chóng biến mất, đổi thành vẻ mặt phủ lên một tầng sung sướng.

Nhìn mặt cậu rực rỡ hẳn lên, trong lòng Phác Xán Liệt cũng chuyển biến đi theo hướng tốt.

"Ừ, là thật, nhưng mà......Em phải đồng ý với anh ba điều kiện!". Vẻ mặt anh thật sự đưa ra ba điều kiện.

Ba điều kiện?

Chân mày Biện Bạch Hiền hơi nhíu lên?

Cậu do dự nói: "Có thể nghe trước ba điều kiện được không?".

"Thứ nhất: ba ngày sau em phải làm kiểm tra toàn diện, nếu như bác sĩ nói em có thể ra ngoài hơn hai tiếng, anh liền đồng ý với em!".

"Được, không thành vấn đề!". Biện Bạch Hiền thoải mái bằng lòng.

"Thứ hai: Nếu như xác định cơ thể của em có thể đi ra ngoài hơn hai giờ, đi dự lễ đính hôn đồng thời phải dẫn theo bác sĩ chủ trị Bạch Trú, để phòng ngừa bên ngoài!".

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, no problem!". Biện Bạch Hiền vui vẻ liền nói tiếng Anh khỏi miệng.

"Thứ ba: Ở bữa tiệc hôm ấy, em phải đi theo bên cạnh anh, anh nói cái gì em đều phải nghe lời anh, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của anh, không cho phép em được tùy hứng, hiểu chưa?".

"Vâng, chồng lớn, em tuyệt đối sẽ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, anh yên tâm 120% đi!". Vẻ mặt Biện Bạch Hiền vui vẻ, tay phải duỗi thẳng, lập tức hướng về phía anh chào theo kiểu quân đội, sau đó đột nhiên hưng phấn nâng người lên, hai đầu gối quỳ trên giường, ôm cổ của anh, hôn mạnh lên hai gò má anh.

"Mu------ah!". Âm thanh nụ hôn vang lên rất trong trẻo.

Phác Xán Liệt ngay lập tức sửng sốt, lần đầu tiên cảm thấy ba hồn bảy vía trong nháy mắt đều bay mất.

Cậu vui vẻ lại có thể chủ động hôn anh? Hơn nữa còn gắng sức ôm anh?

Còn nữa vừa nãy cậu mới nói gì?

Chồng lớn?

Anh sẽ không nghe nhầm chứ? Hơn nữa lúc trước ở trước mặt Bạch Trú chỉ giới thiệu anh là bạn trai thôi mà? Nhưng mà vừa mới.........Cậu cư nhiên......Lại gọi anh là......Chồng?

"Em......em.....vừa nãy em gọi anh cái gì hả?". Anh bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức chất vấn cậu.

"Hả? Em nói với anh cái gì hả?". Vẻ mặt Biện Bạch Hiền nghi hoặc, vừa nãy cậu nói cái gì vậy? Quá xúc động, không có nhớ nha.


"Em vừa nói cái gì, bản thân cũng không nhớ hả?". Phác Xán Liệt đột nhiên tức giận.

"Ách...em nhớ ........". Biện Bạch Hiền nhìn bộ dạng tức giận của anh, cảm giác được thất thố hình như vô cùng nghiêm trọng, vì thế lập tức cau mày, nhớ lại lời cậu vừa nói.

Không phải là cậu đã đồng ý với anh, để cho anh yên tâm, mà trong đó có có câu nào đặc biệt khi nói nha, cậu có nói cái gì sao? Cậu giống như........A......

Cậu đột nhiên nhớ đến mình vừa mới xưng hô với anh, hai gò má giống như nhân vật trong phim hoạt hình, trong chớp mắt xuất hiện hai quả cà chua nho nhỏ màu đỏ tươi.

Chồng lớn?

Trời ạ...Ai có thể giúp cậu tìm cái hang? Lúc này cậu muốn biến thành chuột chũi, đào cái hang, để mình chui vào, sau đó tự chôn mình.

Bạch Trú đi ngang qua nghe thấy những lời cậu vừa nói, nhìn mặt cậu đỏ rực.

"Ách....Em đâu có gọi anh cái gì, là anh nghe nhầm!". Biện Bạch Hiền vội vàng ngồi lên trên giường, lúng túng cầm chăn đắp lại lên trên đùi mình một lần nữa.

Phác Xán Liệt lập tức đến gần cậu, người anh dính sát, hai mắt khẽ khóa chặt, vô cùng nghiêm trọng nói: "Anh nghe nhầm rồi à? Vậy em nói, anh nghe nhầm câu nào? Là từ nào..?".

"Này........Này..... làm sao em biết!".

"Em không biết, vậy mà dám nói anh nghe nhầm?".

"Ách.......Cái này........Ách...........Cái đó.......".

"Đừng cái này cái nọ, nói cũng đã nói rồi, em còn sợ cái gì? Nhanh lên một chút......kêu lại lần nữa!". Phác Xán Liệt vội vàng nói xong, cơ thể tiếp tục đến gần cậu.

Biện Bạch Hiền tư tưởng bảo thủ nghiêng đi theo cơ thể anh, nhìn cặp mắt nóng bỏng kia, càng hại cậu thẹn thùng nói không nên lời.

"Em không nói!". Cậu lập tức cự tuyệt.

"Nói mau, nhanh lên, nếu không ba hôm sau em đừng hòng đi dự tiệc đính hôn của Chung Nhân!". Phác Xán Liệt uy hiếp.

"Anh........Anh....Sao anh có thể nói một đằng làm một nẻo? Anh vẫn còn là đàn ông sao?".

"Anh mặc kệ cái gì nói một đằng làm một nẻo của em, nếu anh không phải là đàn ông, tối hôm qua em biết rõ nhất nhưng mà............Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, nói với anh, nói lặp lại một lần nữa từ xưng hô em vừa nói với anh!".

".........." Biện Bạch Hiền hung hăng lườm anh, toàn bộ cơ thể đều nghiêng về một bên thành giường, sau cùng cặp mắt của cậu trợn trừng, bướng bỉnh khép đôi môi của mình lại, nặng nề kêu lên một tiếng: "Hừ!".

"Được, em không nói chứ gì!". Phác Xán Liệt chợt lấy điện thoại di động ra, vừa giả vờ bấm số điện thoại của Hạ Thủy Ngưng, vừa nói: "Ngay bây giờ anh sẽ nói với người phụ nữ kia, nói em không đi, ba ngày sau tuyệt đối em sẽ không xuất hiện!".

"Không được, đợi đã nào........!". Biện Bạch Hiền vội vàng ngăn lại, bắt được tay của anh.

"Vậy thì em nói với anh!".

"............" Biện Bạch Hiền rầu rĩ nhìn chằm chằm anh.

"Nhanh lên một chút, sự kiên nhẫn của anh cực kỳ có hạn, chỉ có thể cho em thời gian 3 giây đồng hồ để cân nhắc!". Phác Xán Liệt nói xong, ngón tay cái liền đặt lên phím gọi, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, đếm ngược thời gian mà nói: "Ba......Hai........".

"Ch.........". Biện Bạch Hiền đỏ mặt chậm rãi mở miệng.

Phác Xán Liệt dựng thẳng lỗ tai của mình lên, chờ cậu nói chữ kế tiếp.

"Ch........Ch..........Ch". Biện Bạch Hiền nói chứ 'ch' không phải là đùa, từ đầu đến cuối chần chừ không nói ra chữ tiếp theo kia.

Phác Xán Liệt chờ một lúc không kiên nhẫn, chân mày hơi nhíu lên.

"Ch cái gì? Nhanh lên một chút!". Anh thúc giục.

"Ch....................." Giọng Biện Bạch Hiền bị kéo dài hơi, cho đến khi không thở được không khí, cậu mới nhanh chóng nói: "Cha chồng!".

Nói xong, cậu lấy tay đẩy anh ra, chui thẳng vào chăn, đem chính mình chùm lên quấn thật chặt.

Phác Xán Liệt nghe tiếng cuối cùng của cậu, toàn thân đột nhiên sửng sốt.

Cha........Chồng?

Cha chồng?

Mặc dù chỉ nhiều hơn một chữ cái, nhưng mà ngay lập tức liền thay đổi vai vế.

Cậu trai đáng ghét này, lại dám gọi anh là cha chồng? Anh già lắm sao? Chết tiệt.....đáng giận.....

"Này, không cho phép em trốn, đi ra cho anh, nói rõ cho anh, cha chồng là có ý gì?". Bộ dáng anh hung dữ, lạnh như băng chất vấn cậu.

Biện Bạch Hiền trốn ở trong chăn, không nói tiếng nào.

"Này, Biện Bạch Hiền..........."

"............"

"Biện Bạch Hiền........"

".............."

"Chết tiệt!".

Phác Xán Liệt bỗng dưng mắng, chân mày nhanh chóng nhăn lại, đồng thời bắt được một góc chăn, sau đó đột nhiên dùng sức kéo lên.

Chăn bị nhấc lên thật cao, cơ thể Biện Bạch Hiền nhỏ bé mặc quần áo bệnh nhân ngay lập tức phơi bày ở đáy mắt anh.

"Ưm ưm ưm.....Ưm ưm........."

"Ưm ưm ưm.........."

"Ưm........"

Trên ga trải giường phát sinh âm thanh kỳ quái, mà hai người đang tiến hành chuyện thiếu nhi không nên nhìn........

***

Biệt thự nhà họ Kim

Thư phòng tầng ba.

Kim Vân Sơn ngồi ở trên ghế sa lông, mặt nở nụ cười giảo hoạt, còn Hạ Thủy Ngưng ngồi trên ghế sa lông đối diện ông ta, để điện thoại xuống, có chút bất an nhìn ông.

"Bác Kim, làm như vậy có được không?". Cô nhíu mày lo lắng không yên hỏi.

"Cháu cứ yên tâm đi, người con trai kia nhất định, nhất định sẽ giúp cháu làm cho Nhân nhi hoàn toàn chết tâm triệt để với cậu ta".

"Như mà.......Như vậy sẽ tổn thương anh Nhân, hơn nữa căn bản là cháu.........." Cô muốn nói lại thôi, chậm rãi cúi đầu.

Căn bản là cô không mang thai, căn bản là cô sẽ không thể mang thai, bởi vì đêm hôm đó, bọn họ đích thực chuyện gì cũng không xảy ra, cô căn bản không phải là người phụ nữ của anh Nhân, lần đầu tiên của cô.......Cũng chính là do cô tự dùng ngón tay của mình phá rách. Vốn là vào lúc ấy, cô hạ quyết tâm định đem lần đầu tiên của chính mình cho anh, cho dù cô phải chủ động, cô cũng không hề sợ hãi gì, nếu anh Nhân không chịu trách nhiệm, cô cũng không có cái gì hối hận, có thể đem cơ thể của mình dâng hiến cho người mình thích nhất, đó là vinh hạnh của cô, là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời cô, nhưng mà anh Nhân........Anh ấy căn bản không có nguyện vọng kia, có lẽ anh ấy trong lúc ngủ mê nhận ra cô không phải là Bạch Hiền, vì thế coi như là ngủ mê, coi như là uống say, nhưng mà cơ thể của anh, căn bản không tiếp nhận cô, bọn họ căn bản cũng không có cách nào tiến hành hoan ái giữa nam nữ. Mà vào lúc ấy cô cũng không hiểu, rõ ràng khi anh ấy đè cô ngã, khi nhận nhầm cô là Biện Bạch Hiền, cơ thể của anh ấy đã có phản ứng, cô rõ ràng cảm nhận được, nhưng mà sau khi anh ấy hôn mê, tại sao lại không được? Tại sao lại không thể? Tại sao lại không chịu tiếp nhận cô?

Cô không hiểu........Cô không hiểu cô không thể lí giải loại hiện tượng này......Cô không hiểu, không hiểu.........

Cơ thể của đàn ông là như vậy sao? Là khó có thể dụ dỗ như thế này sao? Không phải nói cơ thể của đàn ông dễ dàng lau súng cướp cò nhất sao? Nhưng mà vì sao cơ thể của anh Nhân không giống những người đàn ông khác vậy? Tại sao vậy chứ?

"Thủy Ngưng, cháu yên tâm!". Kim Vân Sơn nhìn dáng vẻ thương tâm của cô, vội vàng dịu dàng an ủi, nói: " Cho dù chúng ta làm tổn thương Nhân nhi, nhưng vết thương một ngày nào đó sẽ khép lại, một ngày nào đó sẽ nhìn thấy lòng tốt của cháu, một ngày nào đó nó sẽ toàn tâm toàn ý chấp nhận cháu......Cháu không phải lo lắng, chờ cháu gả vào Kim gia, bác Kim sẽ giúp cháu, bác gái cũng sẽ giúp con, chỉ cần cháu thật lòng thích Nhân nhi, thật lòng yêu Nhân nhi, nó nhất định cũng sẽ thích cháu, yêu cháu. Nhất định sẽ...........Nhất định sẽ..............."

Nghe lời của bác trai, nghe những câu nói tràn đây hi vọng, lòng Hạ Thủy Ngưng hơi ổn định hạ xuống.

"Thật sự có thể như vậy sao?". Cô nhỏ giọng hỏi xác định.

"Nhất định được, bác cam đoan với con!".

"Vâng......". Hạ Thủy Ngưng dùng sức gật đầu một cái, có lòng tin vào bản thân.

Kim Vân Sơn nhìn mặt cô, trên mặt lộ ra nụ cười cực kì sâu xa, giống như là đắc ý, giống như là quỷ dị, giống như là giảo hoạt, giống như là gian tà.......Nhưng không có một tí xíu hiền lành.

"Bác Kim cháu đi về trước đây, thời gian không còn sớm nữa, ba cháu sẽ lo lắng đấy!". Hạ Thủy Ngưng nói xong, liền từ trên ghế sa lông đứng lên.

"Không ở lại ăn cơm tối à?". Kim Vân Sơn hỏi.

"Không được ạ!". Hạ Thủy Ngưng hơi khởi động nụ cười, sải bước đi ra khỏi biệt thự.

Mà khi cô đi ra khỏi hành lang chưa được mấy bước, đột nhiên lại chạm mặt Chung Nhân đi về phía cô.

 Hôm nay Py đăng hai chap nha!! Chăm chỉ chưa? Khen Py đi nào =)))

Mà các reads sao im hơi lặng tiếng quá à, sao không comment nói gì đi chứ!!

Buồn bực quá nha!!! * Giận dỗi ~ing *Sao không có ai thương Py hết vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro