Chương 114: Hạ Thủy Ngưng hạ mình cầu xin....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chống lại đôi mắt anh, đột nhiên Biện Bạch Hiền cả kinh, định phản xạ muốn kết thúc nụ hôn này, nhưng mà lúc này Phác Xán Liệt đột nhiên mút lấy đầu lưỡi cậu, cũng trợn to hai mắt, giống như muốn nói cho cậu biết còn chưa đủ, còn chưa xong, thế này còn chưa được...

Biện Bạch Hiền dùng sức cau mày, hờn dỗi nhìn anh.

Bỗng hạ quyết tâm, buông thả hoàn hoàn bản thân.

Hai tay từ trên mặt hắn dần dần về phía sau, dùng hai cánh tay vờn quanh cổ anh. Sau đó để cho môi mình dán chặt lên môi anh, đầu lưỡi dĩ nhiên ở trong miệng anh vụng về đi lại lung tung, hoàn toàn không có quy luật, càng không có nửa điểm kỹ xảo, nhưng lại trêu chọc người nào đó càng ngày càng hưng phấn, đôi tay nhịn không được rục rịch.

"Cộc, cộc, cộc!".

Cứ mỗi lần đến khoảng thời gian này, luôn luôn sẽ có người cắt ngang ngọt ngào của bọn họ.

Biện Bạch Hiền nghe thấy tiếng gõ cửa, đột nhiên trợn to đôi mắt của mình, đôi tay đột nhiên dùng sức đẩy, hai người ngay lập tức tách ra.

Phác Xán Liệt vẫn chưa thỏa mãn nhìn cậu, nhưng hai hàng lông mày cũng dùng sức nhíu chặt.

Là kẻ nào không thức thời như vậy, cư nhiên gõ cửa vào lúc này? Chẳng lẽ lại là Bạch Trú?

Chết tiệt!

"Vào!". Anh tức giận quát.

"Cạch cạch!". Cửa phòng được mở ra, Diệc Phàm đứng bên ngoài cửa phòng bệnh đi vào, đứng ở trước mắt bọn họ.

Đầu tiên, anh cung kính hướng về phía Phác Xán Liệt cúi đầu, sau đó cứng nhắc mà nói: "Đại ca, thiếu phu nhân!".

"Anh đến đây làm gì?". Phác Xán Liệt lạnh lùng hỏi, tức giận chưa tiêu.

"Bẩm đại ca, vào buổi sáng hôm nay có một vị nói là Hạ Thủy Ngưng đến biệt thự tìm thiếu phu nhân, cô ấy nói có một chuyện rất quan trọng muốn nói với thiếu phu nhân, còn nói tôi mang hai vật này đến cho thiếu phu nhân, còn bảo thiếu phu nhân nhất định phải gọi điện thoại cho cô ấy!". Diệc Phàm nói xong, liền lấy ra một tấm thư mời và tấm danh thiếp, hai tay của anh ta đưa về phía cô.

Hạ Thủy Ngưng?

Khi Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền nghe đến cái tên này, cũng hơi có chút kinh ngạc.

Đây không phải tên vị hôn thê của Chung Nhân sao? Vì sao cô ta muốn tìm cậu hả? Tìm cậu muốn nói với cậu chuyện gì quan trọng?

Phác Xán Liệt nhận lấy vật trong tay Diệc Phàm, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, anh có thể đi về!".

"Vâng!". Diệc Phàm nhận chỉ thị, lập tức rút khỏi căn phòng.

Phác Xán Liệt nhìn thứ trong tay mình giống với thiếp mời, không khỏi nhíu mày lại.

"Là thứ gì?". Biện Bạch Hiền nghi ngờ nói xong, liền vươn tay muốn xem.

"Không cho phép đi!". Phác Xán Liệt đột nhiên mở miệng bá đạo.

Không cho phép đi?

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn anh?

"Anh đang nói cái gì ở đây thế? Không cho phép đi đâu?". Cậu hỏi.

"Không cho phép em đi dự tiệc đính hôn của Kim Chung Nhân!". Phác Xán Liệt kiên định lặp lại cặn kẽ lời vừa nói.

Chung Nhân sẽ tổ chức tiệc đính hôn?

Nói như vậy, trong tay anh là thư mời? Là thiếp cưới?

"Lấy ra cho em nhìn một chút!". Biện Bạch Hiền vươn tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.

"Có cái gì hay mà phải nhìn, hiện tại em đang nằm viện, căn bản cũng không thể đến tham dự được, vì vậy anh không cho phép em đi, tuyệt đối không cho phép em đi!".

"Em cũng chưa nói là em muốn đi, em chỉ là muốn xem một chút mà thôi!".

"Nếu không đi, thế còn xem làm gì?".

"Ai cần anh lo, lấy ra nhanh lên!". Biện Bạch Hiền hờn dỗi nói xong, một lần nữa vươn tay giành lấy.

Phác Xán Liệt ngay lập tức chuyển tay đi, để cho cậu không còn nhào về phía trước nữa.

Hai mắt Biện Bạch Hiền hung hăng nhìn chằm chằm anh, lại một lần nữa hướng tay phải của mình về phía anh, uy hiếp nói: "Đưa cho em nhanh lên, nếu không từ nay về sau anh đừng nghĩ sẽ chạm vào em, không cần bàn chuyện kết hôn với em, chuyện sinh con cũng khỏi phải nói nữa, chỉ đơn giản là... Chúng ta chia tay đi!".

Chia tay?

Phác Xán Liệt nghe cậu nói ra lời này, đột nhiên gầm gừ nói: "Em đừng mơ tưởng!".

"Nếu như anh không muốn chia tay, thì mau đưa đồ lại đây cho em, đưa cả hai thứ cho em!". Biện Bạch Hiền nhíu mày, ngẩng đầu lên thật cao, giống như bộ dạng mình là ông vua cao cao tại thượng.

Phác Xán Liệt nhìn gương mặt cậu bướng bỉnh thế kia, nhíu mày thật sâu.

Nếu mà nói về lúc trước, anh có thể bá đạo vứt đi mấy thứ này, hoàn toàn không cần để ý đến cảm nhận của cậu, nhưng mà bây giờ cậu đang là bệnh nhân, hơn nữa còn là người anh yêu, bọn họ còn tranh cãi gây gổ nữa, có thể làm cho cậu tổn thương càng thêm tổn thương, vậy thì càng hỏng bét!

Chết tiệt!

Anh dùng lực cắn răng một cái, bất đắc dĩ đưa vật đang cầm trong tay đặt vào trong tay cậu.

Mặt Biện Bạch Hiền cười hài lòng, đắc ý cầm lấy thiếp mời, mở phong bì ra, rút thiếp bên trong, nhìn mấy bên trên có thể đếm được vài chữ ít ỏi, sau đó lại nhìn đến tấm danh thiếp, mặt trên viết tên Hạ Thủy Ngưng, còn kèm theo dãy số điện thoại của cô ta.

Một cái vô thức, trán hơi hơi nhăn lên.

Cậu không hiểu, vì sao cô gái này muốn tìm cậu hả? Có việc gì quan trọng cần nói? Nhưng lại đem thiếp mời đưa dâu đến cho cậu, chẳng lẽ muốn thị uy cậu? Vẫn còn có chuyện quan trọng gì?

Bất kể như thế nào, có nên lịch sự gọi điện thoại cho cô ta không? Hẳn là nên gọi một cuộc điện thoại?

"Phác Xán Liệt, đưa điện thoại cho em mượn một lúc!". Cậu lại một lần nữa vươn tay, ra lệnh phục tùng quên mình đối với Phác Xán Liệt, hoàn toàn ngầm đúng với loại cử chỉ của hoàng tử cao cao tại thượng.

Cặp mắt Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm tay của cậu, trên mặt bày ra vẻ mặt lạnh như băng.

"Em định đi đúng không?". Anh hỏi.

"Em vẫn còn đang suy nghĩ!". Cậu cố ý chọc tức anh.

"Không cho phép em đi!". Anh cảnh cáo một lần nữa.

"Vì sao em không thể đi!". Cậu hỏi ngược lại.

"Bởi vì cơ thể của em chưa hoàn toàn hồi phục, căn bản không có sức để tham dự bữa tiệc, hơn nữa là còn là một người đàn ông, anh tuyệt đối không cho phép vợ của mình đi dự tiệc đính hôn của bạn trai cũ! Như thế nào... Hai lí do này đủ thuyết phục chứ?". Phác Xán Liệt kiên định nói xong, dùng sức mạnh cứng rắn khí thế áp bức trấn áp cậu.

Vợ?

Lúc Biện Bạch Hiền nghe thấy, ngay lập tức đỏ mắt.

"Ai... anh nói ai là vợ hả, anh không phải nói lung tung, chúng ta còn chưa kết hôn mà!". Cậu hốt hoảng mở miệng, vẻ mặt e lệ.


"Con cái chúng ta cũng đã có rồi, em còn nói lời như thế? Được... Nếu như vậy, sáng sớm ngày mai anh lập tức đưa em đến cục dân chính, lập tức làm giấy chứng nhận kết hôn cho chúng ta!". Vẻ mặt Phác Xán Liệt nghiêm túc, hận bây giờ không thể đi làm giấy chứng nhận kết hôn, đỡ phải nghe cậu lặp lại những lời dư thừa này nữa.

Biện Bạch Hiền nghe anh nói, trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.

Không ngờ anh sẽ nghiêm túc như vậy, xem ra cậu vui đùa có vẻ quá trớn, thật đúng là: con gái Hán, cậu vợ nhỏ, cậu co được duỗi được!

"Việc đó... Lời nói vừa rồi coi như em chưa từng nói, đừng nên kích động, cũng đừng nên tức giận, thật ra thì em muốn gọi điện cho cô ta để từ chối, anh nhìn bộ dạng này của em, kể cả là muốn đi, bác sĩ cũng sẽ không cho em đi, chẳng lẽ em thật sự là không muốn sống? Vì vậy anh yên tâm đi, em sẽ không đi... Tuyệt đối không đi..." Thái độ Biện Bạch Hiền ngay lập tức chuyển biến, vẻ mặt tươi cười, giống như lấy lòng anh.

Phác Xán Liệt nhìn mặt cậu, chân mày hơi giãn ra một chút, lại nói một lần nữa: "Em thật sự không đi?".

"Đương nhiên, không đi, thật sự!". Cậu trả lời kiên định

"Vậy thì tốt rồi!". Phác Xán Liệt gắng gượng đáp lại, từ trong túi quần tây rút ra điện thoại di động, đưa cho cậu.

Biện Bạch Hiền vui vẻ vội vàng lấy đi.

Phác Xán Liệt đột nhiên thu tay lại, hai mắt hơi khóa chặt, cẩn thận xác định lại một lần nữa: "Em chắc chắn em sẽ không đi?".

"Em chắc chắn, em thật sự sẽ không đi, em thề được chưa? Như thế anh đã tin chưa?". Biện Bạch Hiền nói xong, liền giơ tay phải của mình, làm ra tư thế thề.

Phác Xán Liệt an tâm, đưa điện thoại di động đặt vào trong tay cậu.

Biện Bạch Hiền cầm lấy điện thoại, lập tức bấm dựa theo dãy số trên tấm danh thiếp, bấm số điện thoại của Hạ Thủy Ngưng.

[Tút------tút------------tút] một chuỗi âm thanh khá dài vang lên trong điện thoại, rất nhanh sau đó đã kết nối được, giọng nói ngọt ngào của Thủy Ngưng truyền đến.


"Alô? Xin chào".

"Xin chào, Hạ tiểu thư, tôi là Biện Bạch Hiền!". Giọng nói Biện Bạch Hiền đột nhiên vô cùng dịu dàng, nhỏ nhẹ giống như gió mát thổi qua, làm cho người khác vui tươi thoải mái.

[...] Trong di động bỗng nhiên im lặng giật mình, không có bất kỳ một âm thanh gì.

Biện Bạch Hiền nghi ngờ khẽ cau mày, mở miếng nói lần nữa: "Hạ tiểu thư, cô đâu rồi?".

"A...Tôi ở đây, xin chào!" Hạ Thủy Ngưng rõ ràng là rất hốt hoảng, lại lặp lại lời chào một lần nữa.

"Ừ, xin chào, tôi nghe Diệc Phàm nói cô tìm tôi có việc quan trọng... xin hỏi... là chuyện quan trọng gì vậy?". Biện Bạch Hiền vẫn nói dịu dàng như trước, nhẹ nhàng, kèm theo một nụ cười hỏi.

"À, tôi tìm cậu, là muốn mời cậu nhất định nên đi tham dự lễ đính hôn của tôi và anh Nhân!"

"Ách... tôi chỉ sợ việc này không thể đồng ý được với cô".

"Vì sao?". Thủy Ngưng vội vàng hỏi

"Bởi vì bây giờ tôi đang phải nằm viện, cơ thể của tôi chưa hoàn toàn hồi phục, vì thế không thể đi lại trong một thời gian dài, thật sự xin lỗi!". Biện Bạch Hiền nói xin lỗi xong, đầu một cách vô thức nhẹ cúi một cái.

"Nằm viện? Bệnh tình của cậu rất nghiêm trọng sao?"

"Kỳ thật cũng không xấu lắm, cảm ơn cô quan tâm!"


"Như vậy... Nếu như bệnh không đặc biệt nghiêm trọng, cậu không thể đến dự một tiếng sao? Nửa giờ cũng được, tôi hi vọng... được gặp mặt cậu!"

"Gặp tôi?". Biện Bạch Hiền đột nhiên ngờ vực.

"Đúng! Tôi muốn gặp người đã anh Nhân đã từng thích, tôi muốn nhìn cô một chút, muốn gặp mặt cậu cùng cậu tâm sự!"

"Việc này..." Biện Bạch Hiền bỗng nhiên chần chờ.

Cô ta nói câu nói có ý gì? Nhìn xem cậu? Cùng cậu tâm sự?

Rõ ràng biết cậu là bạn trai cũ của Chung Nhân, còn cố ý tự mình đưa thiếp mời cho cậu, mà còn nói loại lời nói này, cảm giác giống như là đang ghen tỵ, là ghen, hoặc là muốn khoe khoang ở trước mắt cậu, nhưng giọng nói của cô ta quả thật dịu dàng như nước, khiến cho người khác không thể cảm nhận được một ít kiêu căng, ngược lại đều là ngữ khí ôn hòa.

Rốt cuộc cô gái này...Có mục đích gì?

[Anh Biện...]. Đột nhiên Hạ Thủy Ngưng kêu lên một tiếng ngọt ngào, sau đó nói tiếp [Vẫn không thể đến được sao? Bệnh của anh thật sự nguy hiểm như vậy ạ? Chỉ đến nửa tiếng, nói lời chúc phúc với em và anh Nhân cũng không được sao? Anh Biện... Anh thật sự không thể đến sao?].

Biện Bạch Hiền nghe lời nói của cô ta, ngôn ngữ tựa như miệng nam mô bụng một bồ dao găm, không khỏi hơi cau mày lại, tầm mắt từ từ di chuyển đến trên mặt Phác Xán Liệt, nhìn gương mặt hắn lạnh băng, cậu hạ quyết tâm, mà nói câu trả lời: "Thật sự xin lỗi, tôi thật sự không có cách nào đến tham dự được!".

[Anh Biện, anh thật sự không anhu đến sao? Nếu như anh sợ cơ thể không chịu được, em có thể mời bác sĩ chuyên nghiệp đi theo bên cạnh anh, bảo đảm bệnh tình của anh sẽ không gây thêm nguy hiểm, hơn nữa em nghe bác Bách nói, vào bảy năm trước anh Nhân đã cứu anh một mạng, như vậy...coi như là báo đáp ơn cứu mạng, có phải anh cũng không đến nhìn anh ấy một cái sao?

Biện Bạch Hiền nghe cô ta đem những lời này nói ra, thái độ đột nhiên thay đổi lạnh lùng.

Giọng nói của cô gái này mặc dù dịu dàng như nước, nhưng mà trong mỗi từ đều giống như cái gai, giống như đang ép buộc cậu, giống như là đang uy hiếp cậu, chắc chắn cậu không đến tham dự bữa tiệc đính hôn của họ.

Quả nhiên, cô ta là có mục đích gì đấy, nếu không đã không vội vã ép buộc cậu như vậy.

"A..." Cô đột nhiên cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Hạ tiểu thư, cô cũng sớm sẽ trở thành vợ của Chung Nhân, như vậy Chung Nhân anh ấy không có nói với cô sao? Tôi đã cắt đứt tất cả các mối quan hệ với anh ấy, chúng tôi đã là người xa lạ không quen biết, hơn nữa tôi đối với ân tình của anh ấy, toàn bộ đều đã trả nợ rõ ràng, vì vậy căn bản không cần thiết phải đến tham dự tiệc đính hôn, chẳng qua tôi muốn cảm ơn cô đã tự mình đến mời tôi, nhưng có một điều cô nhất định phải biết... có đi hay không, đều sẽ do tôi lựa chọn, mà không phải dựa vào sự uy hiếp của cô!".


[...] Trong điện thoại di động đột nhiên im lặng, có thể cảm nhận được Hạ Thủy Ngưng bây giờ đang rất tức giận.

[Cậu không thể đến sao?] cô ta đột nhiên mở miệng, đem xưng hô 'Anh Biện' này, lập tức đổi thành chữ ' cậu'.

"Thật xin lỗi!". Biện Bạch Hiền trả lời.

"Nếu như tôi cầu xin cậu thì sao!"

Biện Bạch Hiền đột nhiên kinh ngạc

"Cầu xin tôi!". Cậu nghi ngờ lặp lại.

"Không sai, tôi nói cầu xin cậu đến tham dự, cậu sẽ đến hay không vậy?"

"Này...". Biện Bạch Hiền chần chừ, chân mày một lần nữa nhíu lên, khổ sở nói: "Vì sao cô nhất định phải là tôi đến tham dự hả? Thật ra thì tôi không đi, không phải tốt hơn sao?'.

"Không... Cậu nhất định phải tới"

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi muốn anh Nhân hoàn toàn chết tâm với cậu"

"Cậu nói cái gì?". Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

"Thật sự anh Nhân vẫn còn chưa dứt tình cảm đối với cậu, anh ấy vẫn còn nhớ đến cậu, anh ấy căn bản không muốn cùng tôi đính hôn, nhưng mà tôi cũng không có cách nào, tôi thích anh Nhân, tôi yêu anh ấy, tôi nghĩ muốn trở thành vợ của anh ấy, tôi nghĩ muốn đi cùng anh ấy đến hết cuộc đời, mặc dù anh ấy không thích tôi, nhưng mà tôi có lòng tin tôi có thể làm cho anh ấy thích tôi, hơn nữa tôi cũng đã là người của anh ấy, buổi tối nửa tháng trước, tôi đã đem tất cả tặng cho anh ấy, hơn nữa hôm qua tôi đến khám ở bệnh viện, tuy mới chỉ được mười lăm ngày, nhưng bác sĩ xác định tôi đã mang thai... Tôi bây giờ không thể không có anh ấy, vì vậy tôi nhất định phải mời cậu đến tham dự tiệc đính hôn của chúng tôi, nhất định phải làm anh Nhân hoàn toàn chết tâm đối với cậu, tôi cầu xin cậu... tôi van xin cậu... Cậu nhất định phải đến tham dự tiệc đính hôn của chúng tôi!".

Biện Bạch Hiền nghe cô ta nói,... Khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

Mang thai?

Cô ta nói cô ta đã mang thai?

Mười lăm ngày, kể từ ngày mang thai của bọn họ? Bọn họ đã làm ra loại chuyện đó rồi sao?

Làm thế nào?

Cậu phải đồng ý cô ta sao? Nhưng mà chuyện tình yêu cũng có thể cưỡng cầu được sao? Hơn nữa cậu thật sự không muốn Chung Nhân lặp lại tổn thương một lần nữa sao?

Phác Xán Liệt đứng ở bên cạnh giường nhìn mặt Biện Bạch Hiền đột nhiên trở nên kích động, do dự đang dao động trong mắt cậu ấy, mà sắc mặt cậu ấy cũng hơi khó coi.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái người phụ nữ tên Hạ Thủy Ngưng có nói cái gì về anh không? Chẳng lẽ cậu sẽ đồng ý đi tham dự sao?

Đột nhiên, anh vươn tay ra bắt lấy cánh tay cậu, khẽ dùng lực. Biện Bạch Hiền đột nhiên quay đầu, nhìn khuôn mặt hơi hơi tức giận

Lúc trước đã đồng ý với anh là không đi, hơn nữa cơ thể của cậu hoàn toàn chưa hồi phục. Nhưng mà... Nếu như chỉ đến một tiếng đồng hồ, có thể... Không có vấn đề gì chứ? Nhưng mà...Cậu thực sự muốn đi sao? Nhưng mà... cô gái này đã mang thai, chẵng lẽ muốn cô ấy phá bỏ? Hay là muốn để cho cô ấy giống bản thân mình, một mình sinh con, một mình nuôi con khôn lớn? Nhưng mà...Cậu không muốn làm tổn thương Chung Nhân một lần nữa... nhưng mà... Nhưng mà... Nhưng mà...

Lòng của cậu hoàn toàn rối loạn!

Rốt cuộc cậu phải làm gì mới tốt?

[Anh Biện... Em cầu xin anh, làm cho anh Nhân hoàn toàn chết tâm với anh đi, làm cho anh Nhân được hạnh phúc một lần nữa đi, anh đã không thể cùng anh ấy ở chung một chỗ, như vậy...hãy để cho anh ấy quên anh đi...Anh Biện...Van xin anh...] Giọng nói Hạ Thủy Ngưng bắt đầu nghẹn ngào, thoang thoảng nghe thấy tiếng khóc.

Biện Bạch Hiền phiền muộn nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Hạ tiểu thư, chuyện này, xin hãy để cho tôi suy nghĩ lại một chút, nếu như tám giờ tối ba ngày sau, không nhìn thấy tôi ở tiệc đính hôn, đã nói lên là tôi sẽ không đi, chuyện riêng của các người tôi không can thiệp, nhưng nếu mà tôi đi, tôi sẽ để cho Chung Nhân hoàn toàn hết hy vọng, tôi sẽ để cho anh ấy quên tôi...

"Thật vậy ư? Đây là sự thật hả?" Giọng Hạ Thủy Ngưng hơi hơi có ít hưng phấ

"Ừm!". Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng trả lời.

"Tốt lắm, ba ngày sau tôi sẽ chờ anh ở bữa tiệc, anh nhất định phải đến!"

Chân mày Biện Bạch Hiền nhíu thật sâu, không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Gặp lại!". Sau đó liền tắt điện thoại.

Mặc dù cuối cùng cuộc nói chuyện đã kết thúc, nhưng mà người nào đó bên cạnh lửa giận cũng mãnh liệt vọt tới.

"Em không phải đã thề với anh, nói em không đi sao?". Phác Xán Liệt lạnh lùng chất vấn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro