Chương 113: Anh muốn một nụ hôn tiêu chuẩn! Đồng ý không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệc Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt khẩn trương của Hạ Thủy Ngưng, khẽ trầm mặc vài giây, sau đó mới lạnh lùng nói, "Hạ tiểu thư, không bằng như vậy đi, cậu đưa số điện thoại, tôi sẽ chuyển cho Biện Bạch Hiền thiếu gia, nhưng cậu ấy có liên hệ hay không phải xem lựa chọn của cậu ấy!"

Lưu lại số điện thoại?

Hạ Thủy Ngưng do dự nhíu mày.

Cô trước mặt người nam nhân này nói chuyện, cô cũng muốn biết một chút về người nam nhân này, nếu cậu ta thật sự không gọi điện thoại tới, vậy ngày cậu cùng anh Nhân đính hôn phải làm sao giờ? Cô nhất định phải mời cậu ta tới.

"Không thể để tôi gặp cậu ấy một lúc được ư? Nếu cậu ấy không ở đây, vậy cậu ấy hiện đang ở đâu? Tôi sẽ tự mình đi tìm!" Cô cố chấp hỏi.

"Hạ tiểu thư, rất xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu biết nơi ở của Biện Bạch Hiền thiếu gia, nếu cậu không đưa số điện thoại vậy..... Mời về đi!" Diệc Phàm nói xong liền vươn tay, ra lệnh trục khách.

"Chờ chút!" Hạ Thủy Ngưng cuống quít gọi anh lại, "Được rồi, tôi đưa số di động, nhưng xin anh chuyển vật này cho cậu ấy, cũng giúp tôi chuyển lời nói với cậu ấy nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu ấy!"

Cô nói xong liền từ trong túi lấy ra một danh thiếp cùng với một thiệp mời, đưa cả hai thứ cho anh.

Diệc Phàm nhận lấy hai thứ từ tay cô, sau đó lễ phép khom lưng nói, "Tôi nhất định sẽ đưa, cũng chuyển lời của Hạ tiểu thư cho Biện Bạch Hiền thiếu gia!"

"Cảm ơn!" Hạ Thủy Ngưng cũng lễ phép gật đầu, nhưng lại do dự chậm rãi xoay người, hai mắt nhìn về biệt thự ba tầng xa xa, vẫn muốn tự mình gặp người con trai tên Biện Bạch Hiền kia một lần.

Vốn là có ý định tự mình gặp mặt nói chuyện với cậu ta, vốn đã chuẩn bị xong lời giải thích và vẻ mặt, muốn ra oai phủ đầu với cậu ta, để cậu ta biết mình là một người phụ nữ ưu tú, là một người phụ nữ mạnh hơn cậu ta rất nhiều lần, là một người phụ nữ có thể xứng đôi với anh Nhân, nhưng..... Không nghĩ tới ngay cả mặt mũi cũng không thấy.

Rốt cuộc Biện Bạch Hiền là người như thế nào?

Cô càng ngày càng muốn gặp.....

.....

Diệc Phàm đứng ở trước cửa lớn, mắt nhìn Hạ Thủy Ngưng ngồi lên xe, rồi nhìn cậu lái xe đi, cuối cùng đuôi xe càng ngày càng xa, mới chậm rãi xoay người, nhìn thoáng qua danh thiếp và thiệp mời trong tay, sải bước tới biệt thự ba tầng.

Bên trong biệt thự

Chân Diệc Phàm vừa mới bước vào đại sảnh liền đụng phải Phác Thế Huân và Mân Thạc.

"Tiểu thiếu gia!" Anh cúi đầu, cung kính gọi.

"Ừ!" Phác Thế Huân khẽ đáp lại, nhưng hai mắt nhạy cảm thấy được thứ gì đó trong tay anh.

" Đây là cái gì? Thư?" Bé tò mò hỏi.

"Không, là thiệp mời!" Diệc Phàm khẽ trả lời, đưa tay ra phía sau, không muốn để bé tiếp tục hỏi nhiều.


Nhưng Phác Thế Huân thấy động tác này lại càng ngày càng hiếu kỳ.

Là thiệp mời gì đây? Tại sao anh ta giống như cực kỳ không muốn cho bé biết nhỉ? Anh ta muốn giấu diếm cái gì?

"Đưa cho tôi xem chút!" Bé đột nhiên chìa tay ra.

"Ách..... Này....." Diệc Phàm do dự nhíu mày.

"Lấy ra cho tôi, nhanh lên!" Phác Thế Huân lớn tiếng ra lệnh.

"Tiểu thiếu gia, đây là đồ của đại ca, vậy nên....." Diệc Phàm muốn tìm cái cớ để bé ta bỏ ý niệm này đi, nhưng không nghĩ tới lời của anh vừa thoát ra khỏi miệng, chân mày Phác Thế Huân liền chau lên.

"Là đồ của ba thì tôi không thể xem sao? Là đồ cơ mặt sao? Vậy có cần tôi gọi cho ba nói một tiếng không? Hay là anh muốn đứng ở đây?" Phác Thế Huân từng bước tiến lên, cố ý chắn trước mặt của anh, một bộ dáng 'chú không cho tôi xem, tôi sẽ không cho chú qua.'

Diệc Phàm khó xử nhìn bé, khuôn mặt rối rắm.

Hiện tại anh nên làm cái gì bây giờ? Cứng rắn xông qua? Không được! Cứ như vậy đứng ở chỗ này? Cũng không được!

"Tiểu thiếu gia, xin cậu đừng làm tôi khó xử!"

"Tôi nào có làm khó dễ chú? Là chú làm khó cho tôi chứ, tôi chỉ muốn nhìn một cái mà thôi, tôi một ngày hai mươi bốn giờ bị các chú giám thị, cho dù nhìn thấy thứ gì cơ mật cũng không thể tiết lộ ra ngoài a, cho nên để tôi xem một cái nha, đừng dễ giận như vậy nha, nhìn một ít chữ cũng được, không có cái gì lớn a?" Phác Thế Huân nói rõ ràng đâu ra đấy, miệng đầy ngụy biện rồi lại đúng lý hợp tình.

Diệc Phàm rối rắm đứng ở tại chỗ.

Rốt cuộc anh phải như thế nào mới tốt?

"Chú yêu....." Phác Thế Huân đột nhiên phát ra thanh âm khả ái, vừa đi tới trước mặt anh, vừa vươn tay cầm lấy thiệp mời trong tay anh, vừa khẽ nói, "Chú yên tâm đi, tôi cũng chỉ là xem một chút mà thôi, cũng chỉ xem một chút thôi..... Chỉ nhìn chút....."

Thủ Diệc Phàm chần chờ nắm chặt, nhưng Phác Thế Huân lại dùng sức kéo, mà anh cũng chỉ ỡm ờ đưa tay chậm rãi buông ra, bởi vì nếu không cho cậu ta nhìn, thực sự rất khó tưởng tượng, cậu ta sẽ dùng phương pháp gì để gây khó khăn cho anh, dẫu sao anh chỉ là thuộc hạ, mà cậu ta..... Chính là tiểu thiếu gia dưới một người trên vạn người.

Phác Thế Huân vui vẻ cầm thiệp mời, mở phong bì đẹp đẽ ra, rút một tấm thiệp bên trong sau đó nhìn mấy chữ được viết trong đó.

"Hả? Đây không phải cho mẹ sao? Sao chú lại nói là cho ba?" Bé đột nhiên nghi hoặc, để thiệp lại vào phong thư.

"Xin lỗi tiểu thiếu gia, vừa rồi là tôi nói dối!" Diệc Phàm cúi đầu, khuôn mặt giăng đầy mây đen.

"Thừa nhận thì thừa nhận, có cái gì phải xin lỗi? Bởi vì cái gọi là chẳng ai hoàn mỹ, ai chưa từng sai, ai chưa từng nói dối, tôi mỗi ngày đều nói dối, vậy nên không sao hết, thông cảm với nhau mới là thứ cần có nha!" Phác Thế Huân cực kỳ cao thượng đưa thiệp trả lại anh, đồng thời cười tà.

Thật không nghĩ tới chú Chung Nhân lại muốn đính hôn, hơn nữa còn là ba ngày sau, nhưng mà tại sao lại đưa thiệp mời cho mẹ? Lẽ nào đã bỏ ý với mẹ trong đầu? Hay là..... Có ý đồ khác?

Tóm lại, dường như rất thú vị!

Hắc hắc.....

Mặt tà ác trong nội tâm bé đột nhiên bùng nổ!

***

Chạng vạng

Bệnh viện

Phòng bệnh VIP

Biện Bạch Hiền nhàm chán nằm ở trên giường bệnh nhìn cảnh hoàng hôn, khẽ thở dài một hơi.

Bảy năm này cậu mỗi ngày đều bận rộn không có thời gian ngủ, cũng sớm đã thành thói quen, mặc dù có lúc rất hi vọng mình được nghỉ ngơi, nhưng hiện tại gì cũng không cần làm khiến cậu cảm giác cuộc sống có chút không thú vị.

"Ai..... Ai..... Ai....." Cậu không ngừng than thở, càng ngày càng nhàm chán.

Nhìn tới tờ báo đặt trên bàn, vươn tay cầm lấy, lại nói, cậu thật sự rất không thích xem báo, bởi vì chi chít đều là chữ, mắt cậu nhìn tới hoa luôn, mà ngược lại, con trai bảo bối của cậu Phác Thế Huân lại cực kỳ thích xem báo, mỗi sáng sớm đều giống như một ông già, vừa uống trà, vừa đọc báo, còn rất quan tâm chuyện quốc gia đại sự, ai..... Rốt cuộc là nhân tố gì khiến nó như ông cụ non thế chứ? Rốt cuộc báo chí có cái gì đẹp mắt đâu?

Cậu mở tờ báo ra, nháy mắt liền trợn trừng.

Cả tờ báo một lời cũng không có, chỉ có một tấm hình chụp cực lớn, hơn nữa nam chính trong hình còn là Chung Nhân.

"Sao lại thế này? Đính hôn? Ba ngày sau?" Biện Bạch Hiền nhìn mấy chữ thật to bên trên hình, khẽ líu ríu, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Không nghĩ tới trong một thời gian ngắn, liền xuất hiện biến hóa lớn như vậy, anh ấy đã quyết định đính hôn sao? Anh ấy thích người phụ nữ trong hình này sao? Thoạt nhìn là một người rất dịu dàng, hơn nữa lớn lên cũng xinh đẹp, hình khi cười rất hạnh phúc, đứng chung một chỗ với anh thật xứng đôi.

Không biết từ lúc nào khóe miệng bỗng mỉm cười.

"Chúc anh hạnh phúc!" Cậu nhẹ nhàng nói bốn chữ này, thật lòng chúc mừng anh có thể tìm được hạnh phúc của mình.

Nhưng nhìn anh cùng người phụ nữ khác đứng chung một chỗ, thực sự trong lòng vẫn sẽ có một chút cảm giác mất mát, mặc dù chỉ có một chút một chút xíu mà thôi, nhưng cậu hiểu rõ. Ngẫm lại, cậu không ngờ lại nói những lời tàn nhẫn với ân nhân của mình như thế, nói những lời tuyệt tình với anh, hơn nữa kể từ buổi tối bỏ đi, cậu cũng không lo lắng cho anh..... Quả nhiên, cậu là một người con trai hư hỏng, bị hạnh phúc trước mắt mê muội đến choáng váng, nhưng lại quên mất những người từng quan tâm cậu, bao gồm tiểu Lộc, cậu ấy hiện tại như thế nào? Có ăn cơm được tốt không? Có nghỉ ngơi được tốt không?

Chân mày chậm rãi chau lên, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Mười mấy phút sau.....

Biện Bạch Hiền vẫn đắm chìm trong trạng thái thất thần, mà lúc này vừa vặn đến bốn giờ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, "Cạch" một tiếng, thân thể 1m9 của Phác Xán Liệt xuất hiện ở cửa phòng.

Biện Bạch Hiền nghe được thanh âm, bỗng nhiên trở lại bình thường, bối rối thu lại tờ báo trong tay, dấu ở dưới gối.

Phác Xán Liệt nhạy cảm bắt được biểu tình bối rối của cậu, càng bắt được tờ báo cậu giấu đi kia.

Chân mày khẽ chau lên, sau đó bước nhanh tới giường, lạnh lùng nói, "Em vừa rồi làm gì đấy?"

Hả?

Biện Bạch Hiền kinh hãi.

"Không làm gì a, chỉ là đang ngẩn người mà thôi!" Cậu chột dạ.

"Không làm gì? Anh cũng muốn xem em thấy cái gì đến mức ngẩn người!" Anh nói xong, lập tức vươn tây lấy tờ báo đặt dưới gối mở ra.

Nháy mắt, chân mày anh nhíu chặt, lộ ra điềm báo tức giận.

"Em đang nhìn hắn ta sao?" Anh lạnh lùng chất vấn.

"Ách....." Biện Bạch Hiền chần chờ kéo dài thanh âm.

"Em nhìn hắn ta đến ngẩn người, là bởi vì em thấy hắn ta muốn đính hôn, cho nên em cảm giác trái tim rất đau hả?"

"Em không có!" Biện Bạch Hiền lập tức phủ nhận.

"Em không có? Em dám nói em không có một chút thất vọng nào, em dám nói lúc em thấy tấm hình, trong lòng một chút cũng không ghen tị, em dám nói trong đầu em không có đem khuôn mặt người phụ nữ này ảo tưởng thành mình?" Phác Xán Liệt từng câu ép hỏi, thanh âm càng lạnh lùng, mà khuôn mặt tức giận, dấm chua nồng nặc.

Biện Bạch Hiền nhìn anh bây giờ, khẽ nhíu mày.

Cậu không có phủ nhận, mà trực tiếp hỏi ngược lại, "Anh rốt cuộc muốn em thế nào? Em cũng đã nói em thích anh, em cũng đã nói em yêu anh, em cũng đã quyết định muốn kết hôn với anh, thậm chí ngay cả chuyện sinh con em cũng đã đáp ứng anh, anh tại sao vẫn chưa tin em? Tại sao anh cứ luôn thích ăn dấm chua lung tung thế? Anh không thể thành thục một chút được sao, không nên hơi tí là nổi giận? Chớ quên, em là bệnh nhân....."

Cậu cố ý lớn tiếng nói, cố ý lộ ra bộ dáng cực kỳ tức giận, sau đó lại cố ý lúc nói hết thở hổn hển, nắm chặt lồng ngực của mình.

Phác Xán Liệt thấy bộ dáng thống khổ của cậu, ngay lập tức tức giận trên mặt bay hết, lo lắng tiến lên, ngồi ở bên giường, đỡ cơ thể cậu, nói, "Em không sao chứ? Rất khó chịu sao? Anh đi gọi bác sĩ đến!"

Anh nói xong liền khẩn trương muốn đứng dậy.

"Em không sao!" Biện Bạch Hiền vội vàng nắm lấy tay anh, sau đó dịu dàng nói, "Em thừa nhận lúc em nhìn thấy tờ báo này rất kinh ngạc, nhưng em ngẩn người cũng không phải suy nghĩ chuyện của anh ấy, thật ra là chuyện khác, hơn nữa em cũng không có ghen tị với cô gái trên báo, em thành tâm thành ý chúc phúc cho bọn họ, em cũng thật tình thành ý chúc phúc Chung Nhân có thể tìm được người trong lòng mình, vậy nên anh đừng có nóng nảy nữa, cũng đừng nói những lời kỳ quái lung tung nữa, anh phải tin tưởng em, Biện Bạch Hiền em đời này chỉ biết giao trái tim với thân thể cho một người, mà người kia..... Chính là anh!"

Phác Xán Liệt nghe câu tỏ tình của cậu, tức giận liền tiêu tan hết, khóe miệng không tự chủ giương lên.

"Muốn anh tin em cũng không khó, muốn anh không tức giận cũng không khó!" Anh bỗng cười tà nói, "Chỉ cần em hôn anh một cái là được!"

Lại là hôn?

Biện Bạch Hiền buồn bực.

Anh hình như rất thích hôn, hơn nữa còn thích có chút quá mức, nhưng mà, nếu một nụ hôn có thể giải quyết chuyện này, dường như cậu cũng không có chịu thiệt, nhưng..... Khi môi cậu gần đụng đến môi anh, Phác Xán Liệt lại đột nhiên tránh về phía sau, sau đó được voi đòi tiên mở miệng:

"Lần này anh muốn nụ hôn tiêu chuẩn, em có hiểu cái gì gọi là tiêu chuẩn, cái gì gọi là hôn sâu hay không?"

Tiêu chuẩn? Hôn sâu?

Biện Bạch Hiền trừng mắt.

"Không thể nào!" Cậu trực tiếp cự tuyệt.

Phác Xán Liệt bất mãn nhíu mày, trở lại vẻ mặt tức giận vừa rồi, sau đó cố ý cầm tờ báo, nhìn tấm hình nói, "Em đã không đáp ứng, anh có phải nên tới tiệc đính hôn của hắn ta chơi đùa một chút không? Không bằng anh bảo thủ hạ đi tới chúc mừng bọn họ, tốt nhất toàn bộ đều mặc âu phục đen, cà vạt đen, sau đó....."

"Anh muốn làm gì? Anh điên rồi hả?" Chịu tang hả?

"Đúng vậy a, anh điên rồi, ai bảo em không đáp ứng hôn sâu tiêu chuẩn? Anh hiện tại rất tức giận, cho nên anh cũng không muốn hắn ta sống dễ chịu!" Phác Xán Liệt giống như là một đứa trẻ, vừa ngang ngạnh, vừa bá đạo, nhưng lại hoàn toàn không nói lý giận cá chém thớt người khác.

"Anh..... Anh..... Anh bị bệnh thần kinh hả? Lời như vậy cũng nói?" Biện Bạch Hiền hung hăng trừng mắt anh.

Phác Xán Liệt đắc ý nhìn cậu, nói, "Anh chính là bệnh thần kinh, nếu muốn chữa khỏi bệnh của anh, phải đáp ứng yêu cầu của anh, bằng không bệnh tình của anh đột nhiên phát tác, thật sự sẽ trở thành một kẻ điên nha!"

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt kia, trong lòng thập phần bực bội.

Hôn sâu tiêu chuẩn?

Tiêu..... Tiêu chuẩn? Hôn..... Hôn sâu?

Nghĩ đến bốn chữ này, đầu của cậu giống như trời long đất lở, mà vừa nghĩ tới hình ảnh kia, hai má cậu liền như bị nung đỏ, đầu choáng váng như đang đi mây về gió.

Nên làm cái gì bây giờ?

Nếu cậu không đáp ứng, anh không phải thật sự sẽ tới hôn lễ Chung Nhân gây rối chứ? Anh nói như thế nào cũng là một đại tổng giám đốc, có cần làm chuyện ngây thơ như vậy không? Nhưng mà..... Vốn cảm giác anh cũng không phải là đang nói đùa, mà là thật sự sẽ làm như vậy.

A a a a.....

Cậu hiện tại thật sự muốn lớn tiếng hò hét, cậu mới chính là người muốn điên đây.

"Bảo bối, em đã suy nghĩ kĩ chưa? Sự kiên nhẫn của anh rất có hạn, hơn nữa em bây giờ ngay cả hôn cũng không cho anh!" Giọng nói Phác Xán Liệt giống như là một đứa bé không chiếm được kẹo, nhưng biểu tình trên mặt anh lại giống như một ác ma tà ác, đang đợi mỹ thực đưa tới cửa.

Biện Bạch Hiền âm thầm thở dài.

Quên đi, không phải là một nụ hôn tiêu chuẩn thôi sao, có..... có..... có..... có gì hơn người?

Liều mạng!

Đột nhiên vươn hai tay, không hề báo trước bưng lấy mặt của anh, sau đó mãnh liệt hít một hơi, nhắm hai mắt lại, dũng cảm tới gần môi của anh.

Khóe miệng Phác Xán Liệt phác hoạ nụ cười vui vẻ, hai mắt nhìn chằm chằm môi cậu chậm rãi đến gần, mà anh lại không nhúc nhích, rất có kiên nhẫn đợi nụ hôn của cậu.

Rốt cục.....

Đôi môi Biện Bạch Hiền va chạm vào trên môi của anh, trong nháy mắt môi của cậu trở nên cực nóng, bắt đầu kích động khẽ run, sau đó cậu tựa đầu từ từ nghiêng đi, không yên vươn đầu lưỡi mình, nhẹ nhàng đụng vào khe hở ở giữa đôi môi anh, chậm rãi thăm dò vào, đưa đầu lưỡi mình luồn vào trong miệng anh, vụng về từng chút một dò xét, nhưng lại không cẩn thận va chạm vào đầu lưỡi bóng loáng của anh, cậu kinh ngạc trừng lớn hai mắt, vừa vặn..... Cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Huhu...các reads đi đâu hết rùi?? Sao không comment cho Py, Py cô đơn quá!!! Nhanh nhanh vote đi nào, mau mau còm men đi!!! =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro