Chương 118: Trong đầu anh chỉ muốn có cậu...Chỉ muốn có cậu..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành thục? Một chút?

Phác Tuấn Miên và Mân Thạc cũng đột nhiên sửng sốt, sau đó trong nháy mắt xấu hổ.

Tại sao bọn họ lại bị một đứa trẻ mặt búng ra sữa dạy dỗ? Hơn nữa vẻ mặt của bé còn làm như đó là một điều rất bình thường, rõ ràng tất cả đều là bé làm ra, bé như vậy cũng quá thẳng thắn đi?

"Này, tiểu quỷ , là cháu gọi bác ra ngoài, không động thủ cháu cho rằng có thể từ nơi này đi ra ngoài sao?" Phác Tuấn Miên khó chịu mở miệng.

"Nhưng cháu bảo bác ra ngoài cũng không bảo bác động thủ, cháu muốn bác tới để trợ giúp cháu thôi!" Phác Thế Huân cười xấu xa.

"Trợ giúp?"

"Không sai, bác xem. . . . . . Nhiều người như vậy đều là kẻ địch của cháu, cháu lại còn nhỏ, dĩ nhiên không thể đấu lại bọn họ, chỉ cần có bác ở đây, một mình bác trăm trận trăm thắng tất nhiên là sẽ không có vấn đề gì!" Phác Thế Huân tràn đầy tự tin nói.

Chân mày Phác Tuấn Miên hơi nhíu lên, nhìn vẻ mặt tự tin của bé, đột nhiên buông lỏng tay, nói, "OK! Bác sẽ xem cháu dùng cách gì để thuyết phục người đàn ông này!"

"Cứ giao cho cháu!" Phác Thế Huân vẻ mặt tươi cười quay đầu nhìn về phía Mân Thạc.

Mân Thạc không khỏi cả kinh.

"Tiểu thiếu gia, tôi sẽ tuyệt đối không thả cô đi!" Anh kiên định mở miệng trước.

Phác Thế Huân phát ra âm thanh buồn nôn nói, "Đừng cố chấp như vậy nha, chú suy nghĩ một chút, nếu như chú thật cùng bác tôi đánh nhau, chú là đối thủ của bác ấy sao? chú có thể ngăn cản được bác ấy sao?"

". . . . . ." Mân Thạc trầm mặc, cau mày.

Phác Thế Huân hai mắt lại hướng nhìn mấy người phía sau anh, nói, "Các ngươi, dám cùng bác ta đấu vài chiêu sao?"

". . . . . ." Một nhóm người trầm mặc.

"Chú xem đi, các chú cũng không dám đối nghịch lại bác của tôi, như vậy còn xứng là anh hùng sao, thật đúng là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, co được dãn được mới là đại trượng phu, cần gì tự làm mất mặt đây? Phải hay không?" Những điều bé nói ra làm đám người sau lưng sửng sốt .

Nhưng là Mân Thạc cũng không có một chút dao động nào, cố chấp nhìn bé, kiên định nói, "Kể cả tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng mà tôi cũng nhất định phải ngăn cản, đây là lệnh của đại ca, tôi tuyệt sẽ không bởi vì sợ liền lùi bước, tôi tuyệt sẽ không vì bảo vệ mạng của mình, mà phản bội đại ca!"

"Bị xử? ? ?" Phác Thế Huân bắt được từ ngữ trọng điểm , sau đó mặt tà ác nhìn anh ta nói, "Nói đến hai chữ bị xử này, tôi lại nhớ tới một chuyện, tôi muốn. . . . . . chú cũng có thể đã nghĩ tới đi, chính là sự kiện xảy ra hơn mười ngày trước!"

Hai mắt Mân Thạc trong nháy mắt trợn to, nhớ lại chuyện lần đó lừa gạt đại ca.

"Tôi nói tên nhà quê. . . . . ."

Người chung quanh nghe thấy biệt danh đó, đều không khỏi cười trộm trong lòng.

Phác Thế Huân tiến lên một bước đến gần anh ta nói tiếp, "Đừng quên tôi có nhược điểm của chú ở trên tay, nếu như chú còn muốn sống thật tốt trên thế giới này, nếu như chú còn muốn làm thủ hạ của bố tôi, nếu như chú còn muốn sống lâu trăm tuổi, như vậy sẽ phải. . . . . ."

"Tiểu thiếu gia!" Mân Thạc cắt đứt lời của bé, cau mày, cáu kỉnh nói, "Coi như cô đang uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ không để cho cô rời đi, tôi sẽ không phản bội đại ca, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội đại ca một lần nữa!"

"Ai. . . . . ." Phác Thế Huân thật sâu than thở, phiền muộn mà nói, "Tôi làm sao có thể để cho chú phản bội bố đây? Tôi giống loại người như vậy sao? Chuyện tôi đi ra ngoài đương nhiên có thể nói cho bố rồi, tôi nhất định sẽ thông báo cho bố biết, chỉ là tiền trảm hậu tấu mà thôi!"

"Tiền trảm hậu tấu?" Mân Thạc nghi ngờ lặp lại.

"Không sai không sai, chú suy nghĩ một chút, nếu như chờ tôi đi ra ngoài về, lúc tôi trở lại, tôi sẽ tự gọi điện thoại cho bố, nói tôi đi ra ngoài chơi một chút, cũng không có bất kỳ tổn thương gì, hoàn hảo trở lại, cũng không có chạy trốn, chú nói bố còn có thể nói gì đây? Tối đa cũng chỉ là mắng tôi một chút, tức giận một chút thôi, sẽ không làm gì tôi , mà các chú cũng không cần lo lắng, tôi tuyệt đối sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, khiến bố không đụng tới các chú một cọng tóc gáy, cho nên nha, đây chính là ' tiền trảm hậu tấu ', chỉ là thứ tự trên đảo ngược mà thôi, thật ra thì kết quả cũng giống nhau!" Phác Thế Huân múa mép nói, lại một lần nữa hù dọa người phía sau sửng sốt, còn gật đầu liên tục.

Mà Mân Thạc cũng không dễ đối phó như thế, hai hàng lông mày vẫn thật sâu nhíu chặt, cố chấp nói, "Thật xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi không có cách nào đồng ý, không bằng cô bây giờ liền gọi điện thoại xin phép đại ca, nếu như ngài đồng ý, tôi có thể cùng cô đi ra ngoài, cũng sẽ không có người ngăn cản cô!"

"Không được!" Phác Thế Huân đột nhiên kích động bắt được tay của anh ta, hốt hoảng nói, "Chú không thể nói cho bố, nếu như chú bây giờ nói với ông ấy tôi liền không ra được, làm sao chú có thể cư xử với tôi như vậy đây? Tôi chỉ là một đứa bé, mỗi ngày đều tiếp xúc với chú, nếu như chú có một đứa con, chú hi vọng nó mỗi ngày đều bị người giám thị sao? Làm sao chú có thể tàn nhẫn như vậy đây? Làm sao chú có thể vô tình như vậy đây? Tôi lớn như vậy, mẹ cho tới bây giờ cũng không có đối đãi với tôi như vậy, nhưng là các chú. . . . . . Các chú. . . . . ." Bé nói xong, nước mắt liền lập tức trào ra, nghẹn ngào nói tiếp, "Các chú mỗi ngày đều xem tôi giống phạm nhân, tôi cũng không làm chuyện phạm pháp, tại sao tôi lại bị đãi ngộ như vậy? Nếu quả như thật muốn tôi cả đời đều như vậy, như vậy các chú không bằng giết chết tôi đi cho rồi, tôi không muốn sống, tôi không cần cuộc sống như vậy, ô. . . . . ."

Bé nói lung tung lộn xộn xong, trong đại sảnh trống trải, chỉ còn tiếng khóc của bé, mà lời nói của bé đều làm cho người khác đau đầu, bắt đầu tự hỏi, đúng lúc này, Phác Thế Huân đưa một tay ra sau lưng của mình, hướng về phía Phác Tuấn Miên đứng ở sau lưng bé làm một ám hiệu.


Phác Tuấn Miên tinh mắt nhìn thấy động tác tay bé, cũng hiểu ý tứ của bé, nhưng mà đối với loại hành động mập mờ này anh thật rất khinh thường, chỉ là. . . . . . Anh cuối cùng vẫn thừa dịp tất cả mọi người bị Phác Thế Huân chất vấn, nhanh chóng vươn tay, đưa một con dao, bổ về phía cổ Mân Thạc , trong nháy mắt. . . . . . Mân Thạc - hoàn toàn không có ý thức, cả người vô lực ngã xuống.

"Nice!" nước mắt trên mặt Phác Thế Huân biến mất trong nháy mắt, đưa ngón tay cái khen ngợi mà nói, "Bác, bác làm quá đẹp, bác quả thật chính là thần tượng của cháu!"

"Được! Thôi, bác không muốn trở thành đối tượng của cháu nôn mửa!" Phác Tuấn Miên vội vàng dừng lại lời bé muốn nói ra khỏi miệng.

"Hắc hắc, bác, bác thật sự là quá thông minh, bác quả thật chính là tri kỷ của cháu, Oh~No~! Là tri âm!"

"Cháu đừng ở đó mà nói hươu nói vượn, ít đùa giỡn với bác đi!" Phác Tuấn Miên bất đắc dĩ liếc bé một cái.

"Ha ha ha, bác, đừng nói những điều mập mờ nha, người ta không phải không biết xấu hổ đâu!" Phác Thế Huân cố ý nói.

"Tốt lắm!" Phác Tuấn Miên tiến lên một bước, nhìn ánh mắt sững sờ của đám người phía trước, lạnh lùng nói, "Chúng ta đi thôi!"

"OK!" Thế Huân đứng ở bên người anh.

Trong nháy mắt đám người ngăn cản trước mặt tản ra, nhường đường.

Phác Tuấn Miên sải bước, vừa đi, vừa không khỏi oán trách.

"Về sau không cho phép dùng thủ đoạn hèn hạ này, đường đường chính chính đánh, dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải là đối thủ của bác!"

"Nhưng là có thể tiết kiệm một chút hơi sức, sẽ phải tiết kiệm một chút hơi sức, đây là tác phong trí giả !"

"So với trí giả, thân là nam nhân phải đường đường chính chính, lén lén lút lút đó là tiểu nhân!"

"Cháu vốn chính là tiểu nhân, bác xem, cháu mới một mét mốt, đủ nhỏ chứ?"

"Được kêu là lùn!"

"OK! OK! Cháu hiểu rồi, chờ khi cháu lớn lên nhất định đường đường chính chính làm nam nhân, hiện tại liền để cho cháu làm tiểu nhân đi, nói không chừng ngày nào đó, cháu biến thành nam nhân đường đường chính chính còn bác không cẩn thận, liền biến thành tiểu nhân như cháu bây giờ!"

"Cháu nói cái gì?"

"Không có gì, bác đừng để ý..., cháu đã nói với bác, đàn ông, nhất định phải có cảm giác hài hước, nữ nhân mới có thể thích!"

"Thật?"

"Tuyệt đối thật!"

". . . . . ."

Nhóm hộ vệ đứng ở cửa biệt thự nhìn bọn họ càng ngày càng đi xa, nghe bọn họ đối thoại kỳ quái giữa bọn họ mà cảm thấy lo lắng, đúng lúc bóng lưng của họ đã đi xa khuất, Mân Thạc đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, mọi người cũng đột nhiên xoay người, khiếp sợ nhìn anh?

Anh không có bị đánh ngất xỉu sao?

Hoàn toàn tỉnh táo ?

Mân Thạc đứng thẳng người, xoay người nhìn về phía Phác Thế Huân vừa đi khuất, thật sâu thở dài.

"Làm như vậy được không?"

Thanh âm đột nhiên xuất hiện, Diệc Phàm từ một góc hành lang đi ra, nhìn mặt của Mân Thạc.

"Không có gì không tốt!" Mân Thạc trả lời.

"Không đuổi theo ngăn cản sao?" Diệc Phàm hỏi.

"Tôi sao có thể ngăn cản con trai đi gặp cha đây?" Cho dù ai cũng biết, bé phí hết tâm tư đợi đến tối nay mới đi ra ngoài, chính là muốn đi đến bữa tiệc xem cha có thật bình yên vô sự hay không? Tâm tư của đứa trẻ đó, anh cũng sớm đã đoán được, đối với thủ đoạn của nó, anh cũng sớm đã nhìn thấu, chỉ là. . . . . . Không muốn ngăn cản thôi.

Diệc Phàm thu hồi tầm mắt của mình, khóe miệng không tự chủ khẽ mỉm cười, nói, "Lần này cô chỉ có thể trốn sự trừng phạt của đại ca!"

"Anh không phải cũng giống như vậy, vẫn đứng ở một bên nhìn, cũng không có ra tay!"

"A. . . . . ." Anh nhẹ giọng cười.

Trong nháy mắt, Mân Thạc cùng Diệc Phàm trên mặt đều lộ ra vẻ thống khổ, trong lòng cùng nhau nghĩ tới một chuyện. . . . . .

Đứa nhỏ này. . . . . . Quá đáng thương!

***

Khách sạn Rich

Tại phòng tiệc ở tầng mười

Đại sảnh hào hoa, xa xỉ phô trương, bốn cái bàn dài được xếp ngay ngắn hai bên, trên bàn bày những lẵng hoa tươi xinh đẹp, thức ăn, bữa ăn, rượu ngon, bên trong còn có một cái bục nhỏ trải thảm đỏ , xung quanh xếp đầy những giỏ hoa bách hợp, phía sau dán mấy chữ to màu đỏ, viết chúc Chung Nhân tiên sinh cùng Hạ Thủy Ngưng tiểu thư đính hôn vui vẻ.

Từ bảy giờ rưỡi, tân khách liền rối rít đi tới đại sảnh bữa tiệc, mỗi người đều trang điểm tỉ mỉ ăn mặc sang trọng, trang sức đeo đầy người, mỗi người phụ nữ đều giống như đang thi tuyển mỹ nhân, phô ra vẻ đẹp quyến rũ nhất của mình, mà những người đàn ông còn lại là đều là tây trang thẳng thớm, tóc bóng loáng, ra vẻ anh tuấn .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng cách tám giờ chỉ còn lại ngắn ngủn mười lăm phút. . . . . .

Phòng hóa trang

Hạ Thủy Ngưng mặc một chiếc váy trắng tinh được trang trí bằng những viên kim cương sáng bóng, chiếc váy chỉ ngắn đến đầu gối để lộ ra một đôi chân thon dài xinh đẹp trông cô thật đáng yêu, khuôn mặt được trang điểm rất tự nhiên bằng tông màu hồng, làm lộ ra vẻ mặt ngọt ngào, cả người nhìn qua tựa như là một tiểu công chúa, làm cho người ta không tự chủ yêu mến.

Hai mắt nhìn chằm chằm mình trong kính, đôi tay thật chặt khẩn trương nắm chặt lại, trong lòng mơ hồ lo lắng, anh Nhân sẽ tới hay không? Anh sẽ tới tham gia bữa tiệc đính hôn của bọn họ hay không? Bên ngoài đông người như vậy. . . . . . Anh thật không tới, như vậy cô. . . . . . Phải làm sao?

Đột nhiên, trong lúc tâm trạng cô đang bất an, cửa phòng phát ra tiếng gõ nhẹ nhàng.

"Cốc, cốc, cốc!"

Lòng Hạ Thủy Ngưng của đột nhiên treo lên, trong nháy mắt cuồng loạn không dứt.

Là ai?

Người đứng ở bên ngoài sẽ là ai chứ?

Sẽ là anh Nhân sao?

Vì cô đang ăn mặc hơi bất tiện cho nên thợ trang điểm sau khi nghe thấy tiếng, lập tức xoay người đi về phía cửa phòng, đem cửa phòng từ từ mở ra, sau đó nhẹ giọng lễ phép nói, "Kim tổng, mời vào!"

Kim tổng?

Quả nhiên là anh Nhân?

Trong nháy mắt trên mặt Hạ Thủy Ngưng hiện ra nụ cười vui vẻ, kích động lập tức từ trên ghế đứng lên, đôi tay thật nắm chặt đặt ở bụng của mình, hai gò má phấn hồng che lên một tầng xấu hổ, khóe miệng hơi nâng lên, lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp, muốn để cho anh nhìn thấy vẻ đẹp nhất của bản thân, nhưng là. . . . . .

Chung Nhân từ ngoài cửa phòng đi tới trước mặt cô, trên mặt lạnh như băng vẻ mặt căn bản cũng không có một chút xíu biến hóa, mà hai mắt cũng không có một chút điểm vui mừng.

"Nhân. . . . . . anh Nhân!" Cô nhẹ giọng gọi anh.

"Ừ!" Chung Nhân nhìn cô, chỉ là nhẹ nhàng đáp lại, cũng không muốn biết cô có thấy ổn không.

Trong nháy mắt, không khí giữa hai người thật lúng túng, trầm mặc nhìn lẫn nhau.

"Ách. . . . . . Cái đó. . . . . ." Chung Nhân chậm rãi mở miệng.

Hạ Thủy Ngưng chờ đợi lời của anh.

" Chuyện mười ba năm trước tôi đã nhớ ra!"

Nhớ ra?

Hạ Thủy Ngưng kinh ngạc trợn to cặp mắt.

"Anh thật đã nhớ ra?" Cô kích động hỏi.

"Ừ, đã nhớ ra!"

"Như vậy anh muốn nói, anh nhớ đã từng nói cái gì đi, anh nhớ anh đã nói để cho em với anh . . . . ."

"Thật xin lỗi!" Chung Nhân đột nhiên ngắt lời cô, nhìn cô nói, "Thật xin lỗi. . . . . . Thật vô cùng. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

"Tại sao muốn nói xin lỗi?" Cô nhẹ giọng mà hỏi, tâm lại bắt đầu mơ hồ đau đớn .

"Bởi vì mười ba năm trước tôi chỉ là muốn đùa cô một chút mà thôi, là lỗi của tôi, tôi không nghĩ tới cô sẽ cho là thật, cho nên. . . . . . thật xin lỗi, tôi không nên nói lung tung , tôi không nên nói với cô những lời như vậy, tôi không nên để cho cô sinh ra tình cảm với tôi, tôi không nên đem chuyện quan trọng như vậy quên mất, thật xin lỗi. . . . . . Thật thật. . . . . . Thật xin lỗi!" Chung Nhân không ngừng nói xin lỗi, anh thành tâm thành ý nói xin lỗi, nhưng là. . . . . . Hạ Thủy Ngưng lại càng ngày càng thương tâm.

"Thật xin lỗi. . . . . ."

"Đủ rồi!"

Hạ Thủy Ngưng cắt đứt lời anh, kiên cường nâng lên một nụ cười, ánh mắt mơ hồ nhìn anh nói, "Đã đến lúc rồi, chúng ta nên đi ra đại sảnh!"

". . . . . ." Chung Nhân trầm mặc nhìn cô, chân mày từ từ nhíu lên.

Hạ Thủy Ngưng chủ động tiến lên một bước, nhấc hai tay của mình khoác vào tay anh sau đó cười nói, "Anh từ khi đi vào đến bây giờ, cũng không nói gì, em hôm nay. . . . . . Xinh đẹp không?"

Hai mắt Chung Nhân quét một lần qua toàn thân của cô, sau đó nhẹ giọng nói, "Ừ, xinh đẹp!"

Hạ Thủy Ngưng nghe hắn khen ngợi, khóe miệng mỉm cười càng thêm xinh đẹp, cô dùng đôi tay khoác lên cánh tay của anh, sau đó vui vẻ nói, "Vậy chúng ta đi thôi!"

". . . . . ." Chung Nhân không trả lời, hai mắt liếc nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường .

Cách bữa tiệc chính thức còn chưa đến năm phút đồng hồ!

Cậu ấy có đến không?

Cậu ấy thật sẽ đến sao?

Hơn nửa tháng chưa gặp mặt, không biết cậu ấy có trở lên xinh đẹp hơn không ?

Muốn gặp cậu ấy. . . . . . . . . . Rất muốn rất muốn. . . . . .

Biện Bạch Hiền. . . . . .

Gặp lại nhau, em sẽ dùng ánh mắt gì nhìn anh? Em sẽ dùng thái độ gì nói chuyện với anh? Em còn có thể cười với anh không? Em có nguyện ý gọi tên anh không?

Biện Bạch Hiền. . . . . .

Nếu như anh hỏi em, em có nhớ tới anh một chút nào không, chỉ cần một chút xíu là tốt rồi. . . . . .

Chung Nhân chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn quên mất người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh anh sẽ trở thành vị hôn thê của anh, cũng hoàn toàn quên mất, cái bữa tiệc này, là bữa tiệc đính hôn của anh cùng một người phụ nữ khác.

Trong đầu anh chỉ muốn có Biện Bạch Hiền . . . .

Chỉ muốn cậu, chỉ có cậu!

Quay ra quay vào cái fic này thấy có mỗi Chung Nhân đáng thương thôi à =((( Py đang nghĩ không biết có nên đổi Hạ Thủy Ngưng thành Khánh Thù không nhỉ?

Thôi để xem hôn nhân có hạnh phúc không đã rồi hẵng đổi ha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro