Chương 119: Tình địch gặp nhau, hai bên đằng đằng sát khí!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi đại sảnh chỉ có mấy phút ngắn ngủn, tất cả tân khách cũng đã đến đông đủ, lúc này Chung Nhân cùng Hạ Thủy Ngưng trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi người, các tân khách đều nhao nhao đi tới, chúc phúc bọn họ đính hôn vui vẻ, Hạ Thủy Ngưng hơi khẩn trương nhìn bọn họ, trên mặt mang hạnh phúc, nhưng trên mặt Chung Nhân vẫn lạnh như băng, không có bất kỳ biểu hiện vui vẻ nào, hai mắt không ngừng ở trong đám người tìm kiếm, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.

Ở đâu?

Cậu ở đâu?

Còn chưa tới sao?

Hay cậu căn bản cũng sẽ không đến?

Hạ Thủy Ngưng ý thức được người bên cạnh căn bản cũng không đặt lòng mình trên người của cô, lòng của cô trong nháy mắt giống như bị xé nứt thật đau đớn, nhưng mà trên mặt lại không thể không treo lên nụ cười giả dối .

Anh Nhân thật để ý tới người con trai kia như vậy sao?

Vì nhìn thấy cậu ấy mà đến bữa tiệc đính hôn, vì cậu ấy mà hoàn toàn không đặt cô ở trong mắt, vì cậu ấy. . . . . . Cặp mắt kia thật giống như phát ra thần thái tinh anh , vừa vui vẻ, lại hưng phấn. . . . . .

Đột nhiên!

Đôi tay cô dùng sức nắm chặt cổ tay của anh.

Chung Nhân đột nhiên hồi hồn, quay đầu nhìn về phía cô hai mắt có chút tức giận, thần thái trong đôi mắt biến mất trong nháy mắt, trở nên lạnh lùng , áy náy.

"Ít nhất. . . . . ." Hạ Thủy Ngưng nhỏ giọng nỉ non, nói, "Đối với mọi người cười một cái. . . . . Cười một cái!"

Chung Nhân nghe được ý của cô..., chân mày mơ hồ nhíu lên, thái độ cũng không có bất kỳ thay đổi, chỉ là nhỏ giọng nói ba chữ, "Thật xin lỗi. . . . . ."

Nếu như anh có thể đủ vui vẻ bật cười, anh cũng đã sớm cười, chỉ là trong thời gian đau khổ này, anh đã sắp quên nụ cười là cái gì rồi, khóe miệng cứng ngắc, tựa như đã mất đi tri giác, không cách nào nâng lên.

Rất nhanh. . . . . . đến đúng tám giờ!

Bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Đúng lúc Chung Nhân cùng Hạ Thủy Ngưng cùng nhau đi đến khán đài nhỏ phủ kín thảm đỏ, muốn chính thức tuyên bố đính hôn, cửa chính đại sảnh đột nhiên bị mở ra, giống bấm đúng thời gian xuất hiện, Biện Bạch Hiền kéo cánh tay Phác Xán Liệt, đứng ở cửa chính.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đột nhiên quay đầu về phía sau, nhìn về phía hai người vừa xuất hiện .

Người đàn ông một thân tây trang màu đen, Người con trai thanh tú bên cạnh một thân lễ phục màu trắng, nhìn sang một cái, hai người kia giống như mới thật sự là người muốn đính hôn, nhất là nam nhân một thân lễ phục màu trắng, cổ chữ V thật to, đem trọn cá cổ cùng xương quai xanh lộ ra, tà áo bó sát người cho đến hai đầu gối, mỗi bước đều uyển chuyển, nhưng làm cho mọi người khiếp sợ cũng không phải hình ảnh này, mà là sau lưng Biện Bạch Hiền. . . . . .

Cả cái lưng cậu cũng lộ ra bên ngoài, tóc dài được buộc cao lên, hình xăm ở sau lưng cậu đập vào mắt của mọi người, khiến mọi người trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, cũng khiếp sợ ngưng hô hấp, mà. . . . . . Phác Xán Liệt mang cậu tới yến hội này là vì một nguyên nhân khác.

Anh muốn khiến người của toàn thế giới biết, cậu trai này. . . . . . Là vợ của Phác Xán Liệt .

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, từng bước từng bước đi tới khán đài phía trước, cùng nhau nhìn hai người đứng ở trên khán đài kia, sau lưng không ngừng truyền đến thanh âm xì xào bàn tán. . . . . .

"Trời ơi, sau lưng cậu trai kia xăm cái gì vậy? Hình rồng?"

"Rồng đỏ? Tại sao là màu đỏ, thật là đáng sợ!"

"Là Huyết Long!"

"Huyết Long?"

"Huyết Long là cái gì?"

"Ở trong hắc đạo, rồng đen được gọi là Hắc Long, thân, mắt đều là màu đen, trong mồn ngậm viên long châu, đây là tượng trưng cho vị trí tối cao, mà rồng đỏ được gọi là Huyết Long, thân màu màu đỏ, mắt màu đen, trong mồn ngậm viên Long Châu màu đen, đây là tượng trưng cho vợ của thủ lĩnh, cho nên. . . . . ."

"Cậu ta là người của lão đại?" Có người đã nói toạc ra .

"Không sai!"

"Trời ơi, cậu trai này cố ý đem trọn cái lưng lộ ra ngoài, là muốn cho tất cả mọi người thấy hình xăm này sao, cậu ta chẳng lẽ muốn mượn bữa tiệc long trọng tới nói cho mọi người, cậu ta là người của lão đại, anh ta hiện tại đang là người đứng đầu, là vợ của Phác Xán Liệt!"

Trong nháy mắt xôn xao, chúng tân khách phần lớn cũng nửa che miệng mình, trợn to hai mắt, nhìn sống lưng Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền nghe được âm thanh sau lưng, trên mặt hơi lộ ra vẻ mặt lúng túng, buồn bực chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Đều là lỗi của người đàn ông này, tại sao bắt cậu mặc thành như vậy? Tại sao phải lộ ra hình xăm trên sống lưng ? Coi như là muốn đem chuyện của bọn họ công khai, như vậy, cũng có thể đổi một cách khác chứ? Đây không phải là cố ý giành danh tiếng nhà họ Kim, để cho bọn họ lúng túng không xuống khỏi khán đài được hay sao?

Đột nhiên tức giận, cậu dùng sức lấy cùi chỏ đâm vào mạng xương sườn anh.

Phác Xán Liệt xuân phong đắc ý trên mặt đột nhiên hơi chau mày, sau đó từ từ quay đầu nhìn cậu nói, "Tại sao đánh anh?"

"Em muốn đánh liền đánh, như thế nào? Không được sao?" Biện Bạch Hiền tức giận mà nói.

"Em. . . . . ."

"Hừ!"

Phác Xán Liệt nhìn cậu, rồi lại không thể làm gì cậu, gương mặt Biện Bạch Hiền đắc ý, khóe miệng ngạo mạn khẽ nâng lên. Đứng ở đối diện bọn họ, từ lúc họ bước vào cũng dời tầm mắt khỏi hai người bọn họ.

Cậu đến rồi!

Hai mắt Chung Nhân trong nháy mắt tràn đầy dịu dàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cậu, nhìn nụ cười của cậu. Bất giác muốn lập tức chạy đến bên cạnh cậu, đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực của mình, nhưng bên cạnh là Hạ Thủy Ngưng, cũng dùng sức bắt hắn cánh tay lại, khống chế tâm trạng xúc động của anh.

Cậu ta chính là Biện Bạch Hiền?

Cậu ta chính là người mà anh Nhân thích?

Hai mắt cô lộ ra lửa giận cùng ghen tỵ.

Bất quá chỉ là một người con trai mà thôi. Nhưng....Tại sao cậu ta lại xinh đẹp như vậy? Tại sao da của cậu ta lại trắng nõn mềm mại như vậy? Tại sao cậu ta lại có vóc người đẹp như vậy? Tại sao khí chất của cậu ta có thể thanh cao như vậy? Tại sao cậu ta lại ăn mặc đẹp hơn cô vậy? Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao nhìn thấy cậu ta, cô lại có cảm giác bản thân bị hạ thấp xuống?

Đây chính là người con trai mà anh Nhân yêu thích. . . . . .

Không trách được, hôm nay anh nhìn cô cũng không có một chút xíu cảm giác, nguyên lai là bởi vì trong mắt anh đã có một mĩ nam xinh đẹp như vậy rồi.

Ghen tỵ! Ghen tỵ! Ghen tỵ!

Sự ghen tị ngày càng lớn làm cho nụ cười xinh đẹp đang từ từ biến mất, đột nhiên. . . . . .

Kim Vân Sơn đi lên khán đài, mặt cười tươi đứng bên cạnh Hạ Thủy Ngưng, một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô, sau đó hướng về phía mọi người tuyên bố:

"Hôm nay là bữa tiệc đính hôn của con trai tôi Chung Nhân, sau hai tháng rưỡi nữa,Nhân nhi sẽ cùng với Hạ Thủy Ngưng thiên kim của tập đoàn Hạ thị kết hôn, hi vọng đến lúc tất cả tân khách ở đây có thể tham dự, ăn mừng hạnh phúc cho hai đứa!"

"Ba ba pằng. . . . . . Ba ba pằng. . . . . ."

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều cười với Chung Nhân cùng Hạ Thủy Ngưng, chúc phúc cho bọn họ, đồng thời cũng làm tan không khí ngột ngạt trước đó, đứng ở phía trước Biện Bạch Hiền nghe được lời Kim Vân Sơn, cũng không nhịn được vỗ tay, bộ mặt thật lòng thành ý nụ cười, chúc phúc hai người bọn họ hạnh phúc.

"Như vậy. . . . . . Bữa tiệc bắt đầu!"

Kim Vân Sơn tiếp lời, tiếng nhạc liền lập tức vang lên, các tân khách bắt đầu bước ra sàn nhảy, Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt cũng chậm rãi bước sang bên cạnh, nhường sàn nhảy lại cho mọi người.

Chung Nhân đứng trên sân khấu vội vội vàng vàng đi xuống, muốn đi tìm Biện Bạch Hiền, nhưng Hạ Thủy Ngưng liền dùng sức bắt anh lại, hốt hoảng kêu một tiếng, "Anh Nhân!"

Chung Nhân nghe được tiếng của cô, chân từ từ dừng lại, dùng sức đè nén mong muốn của mình, nhưng hai mắt không cách nào dời khỏi Biện Bạch Hiền.

"Anh Nhân, không bằng. . . . . . Chúng ta ra nhảy một bản?" Hạ Thủy Ngưng mỉm cười nói xong, đôi tay nắm thật chặt anh, chỉ sợ anh sẽ hất tay cô ra.

"Tôi không muốn khiêu vũ!" Chung Nhân lạnh lùng trả lời.

"Vậy chúng ta đi tìm ba tâm sự? Ba đang chờ bên kia kìa !"

"Tôi không muốn nói chuyện phiếm!"

"Vậy chúng ta. . . . . ."

"Tôi hiện tại cái gì cũng không làm, tôi muốn đi gặp cậu ấy!" Anh đột nhiên kiên định nói xong, trực tiếp cứa lên vết thương của Hạ Thủy Ngưng.

Thật sự không thể chờ đợi sao?

Thật phải vội vàng như vậy sao?

Cũng không tiếc nói ra những lời tổn thương cô như vậy sao?

Cô đau đớn cau mày, gượng chống khóe miệng của mình, hơi cười cười nói, "Vậy em đi chung với anh!"

". . . . . ." Chung Nhân không có bất kỳ lời nào, lại một lần nữa bước về phía Biện Bạch Hiền.

Hạ Thủy Ngưng yên lặng đi bên anh.

. . . . . .

Bên cạnh sàn nhảy

Biện Bạch Hiền kéo cánh tay Phác Xán Liệt, nhìn từng đôi đang nhảy trong sàn nhảy, tâm cũng không nhịn được ngứa ngáy khó chịu, bởi vì cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng Phác Xán Liệt nhảy lần nào, nhưng là thân thể cậu bây giờ. . . . . .

"Mệt mỏi sao? Có muốn hay không ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!"

Bên tai vang lên thanh âm dịu dàng của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền lập tức quay đầu nhìn anh nói, "Em không sao, em không mệt!"

"Có thật không?" Anh hơi cau mày, lo lắng cậu cậy mạnh.

"Thật!" Biện Bạch Hiền kiên định trả lời.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm mặt của cậu, vẫn còn có chút trắng bệch, quả nhiên, không nên cho cậu đi tới nơi này, nên để cho cậu ở nhà tịnh dưỡng mới đúng, không bằng, hiện tại liền rời đi, nhưng là. . . . . .

"Biện Bạch Hiền . . . . . ."

Không nghĩ người không muốn nhìn thấy nhất đang đi tới trước mặt bọn họ, Phác Xán Liệt gương mặt lạnh lùng nhìn Chung Nhân, hai mắt toát ra thù địch ghen ghét.

Biện Bạch Hiền nghe thấy giọng nói của anh, hai mắt lập tức quay sang nhìn anh, khóe miệng tỏa ra một nụ cười xinh đẹp, trong lòng khẽ lúng túng, nhẹ giọng kêu một tiếng, "Chung Nhân!"

Chung Nhân?

Nghe được cậu gọi mình, trong lòng Chung Nhân lập tức hưng phấn, anh còn tưởng rằng cậu sẽ lạnh nhạt gọi anh ' Kim tiên sinh '. Thật tốt quá, cậu hoàn nguyện ý kêu tên của anh, cậu hoàn toàn nguyện ý hướng về phía anh mỉm cười, cậu hoàn toàn nguyện ý nhìn anh như vậy.

"Gần đây. . . . . . có tốt không?" Anh kiềm chế xung động, cười nhẹ giọng mà hỏi.

"Ừ, em rất khỏe!"

"Vậy sao? Nhưng là sắc mặt của em, giống như không tốt lắm, là bị bệnh sao?" Anh lo lắng hỏi , hai mắt từ lúc vừa nhìn thấy cậu, liền phát hiện cậu có chút suy kiệt.

"Ách. . . . . . Không có gì, chỉ là một ít vấn đề mà thôi!" Biện Bạch Hiền lúng túng trả lời.

"Vấn đề nhỏ? Quả nhiên ngã bệnh sao?" Chung Nhân không khỏi bắt đầu khẩn trương lên, chân phải đột nhiên tiến lên một bước, muốn cẩn thận tra xét thân thể cậu một chút.

Hạ Thủy Ngưng vẫn kéo cánh tay anh, bị anh mạnh mẽ kéo lại, hoảng hốt tiến lên phía trước một bước.

"A!" Cô nhẹ nhàng phát ra thanh âm kinh ngạc.

Lúc này, ba người bọn họ mới ý thức tới sự tồn tại của cô.

Hạ Thủy Ngưng hốt hoảng nhìn mặt của ba người bọn họ, lúng túng khẽ mỉm cười, trong nháy mắt đứng thẳng lên, không để cho mình luống cuống nói, "Xin chào, tôi là Hạ Thủy Ngưng, là vợ chưa cưới của anh Nhân, cám ơn hai người hôm nay tới tham gia bữa tiệc đính hôn của chúng tôi!"

Câu nhắc nhở này của cô, khiến Chung Nhân hơi thanh tỉnh lại, cũng nhắc nhở Biện Bạch Hiền nhớ tới mục đích tới đây.

Cậu không phải tới ôn chuyện, mà là muốn khiến Chung Nhân hoàn toàn chết tâm với cậu .

"Xin chào!" Biện Bạch Hiền nhẹ giọng mở miệng, mỉm cười với Hạ Thủy Ngưng nói, "Tôi là Biện Bạch Hiền, chúc hai người đính hôn vui vẻ!"

Cậu nói xong, liền đưa tay phải của mình ra!

Hạ Thủy Ngưng cũng đưa tay phải của mình ra, nhẹ nắm lấy tay cậu.

Chung Nhân nghe được câu chúc phúc này của cậu, trong lòng rất đau đớn, nụ cười trên mặt cũng chầm chậm biến mất, trở nên đau khổ.

Mặc dù có thể nhìn thấy cậu khiến anh vô cùng vui vẻ, nhưng là. . . . . . cậu tới không phải là để thấy anh, cậu tới chúc phúc anh, chúc phúc anh và một cô gái khác hạnh phúc. . . . . .

Đột nhiên!

Đúng lúc này, phục vụ bưng rượu vừa đúng lúc đi qua bên cạnh anh, Phác Xán Liệt vẫn trầm mặc không nói đột nhiên vươn tay, gọi hắn lại.

"Tiên sinh, ngài có gì cần sao?" Phục vụ cung kính hỏi.

"Cho tôi một ly nước!" Phác Xán Liệt mở miệng.

"Được, xin ngài chờ một chút!" Phục vụ hơi gật đầu, sau đó lập tức đi tới bàn dài bên cạnh rót nước cho anh.

Biện Bạch Hiền quay đầu nghi hoặc nhìn anh, hơi cau mày nói, "Anh khát sao? Tại sao không uống rượu?"

"Là cho em!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng trả lời.

"Cho em?" Biện Bạch Hiền giật mình.

"Không sai, em xem môi của em đã khô rồi, hơn nữa giọng nói cũng có chút khàn khàn, hôm nay em cả ngày đều ở trong bệnh viện làm kiểm tra, ngay cả một giọt nước cũng chưa uống, cho nên anh giúp em lấy một ly nước. . . . . . em nha, cũng đã lớn như vậy còn không chăm sóc được mình, khát nước phải nói ra, tại sao lại chịu đựng?" Phác Xán Liệt không khỏi oán trách, trên mặt không có chút lạnh lùng nào, đều là cưng chiều.

"Em nào có nhịn, em căn bản không khát!" Biện Bạch Hiền mạnh miệng.

"Được được, em không khát, là anh khát nước, chẳng qua anh uống không được nhiều như vậy, hi vọng em có thể giúp anh uống vài hớp, vậy được rồi chứ?"

"Này còn được!" Biện Bạch Hiền gương mặt đắc ý, cố ý ở trước mặt của Chung Nhân ân ái.

Nhưng Chung Nhân nghe lời của hai người, mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng quan trọng hơn là câu Phác Xán Liệt mới vừa nói kia .

"Bệnh viện? Em cả ngày đều trong bệnh viện làm kiểm tra? Thân thể của em thế nào? Là bệnh rất nghiêm trọng sao?" Anh hốt hoảng hỏi thăm, lo lắng cau mày thật chặt.

Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt của anh ta, khó chịu, âm thầm nắm chặt quả đấm.

"Không có gì!" Biện Bạch Hiền vội vàng giải thích, "Chỉ là có chút vấn đề mà thôi, thật không có gì!"

"Vấn đề nhỏ? Em không phải muốn gạt anh chứ, em rốt cuộc thế nào?" Anh chất vấn, hai hàng lông mày chau lại vào nhau.

"Ách. . . . . . Thật. . . . . . Không có gì. . . . . ."

"Biện Bạch Hiền!" Chung Nhân tiến lên một bước, kích động muốn bắt được tay của cậu.

Nhưng là Phác Xán Liệt nhanh hơn anh một bước chắn trước mặt của Biện Bạch Hiền, chiều cao gần 1m9 , so với anh cao hơn mấy centi mét, lạnh lùng nói, "Anh không nên tùy tiện chạm vào người của tôi!"

"Người của anh? Anh chăm sóc cho người của anh như vậy sao?" Chung Nhân khẽ ngửa đầu, chống lại tầm mắt của anh.

Phác Xán Liệt hai mắt hơi nhíu chặt, lửa giận từ từ bốc lên, nói, "Tôi chăm sóc cậu ấy như thế nào đều không liên quan tới anh, tôi sẽ không để cho cậu ấy bị một chút xíu tổn thương!"

"Vậy sao?" Giọng Chung Nhân mang theo ý châm chọc, nói tiếp, "Cậu ấy chỉ mới ở bên cạnh anh hơn nửa tháng mà thôi, đã phải vào bệnh viện rồi, anh còn dám nói anh sẽ không để cho cậu ấy bị một chút xíu tổn thương? Anh biết không? Cậu ấy ở bên cạnh tôi bảy năm. . . . . . Tôi cho tới bây giờ cũng không để cho cậu ấy từng đau đầu nhức óc."

Sắp có biến nha =))) Đánh nhau to a~~~~ Nhớ voter và comment cho Py nha, Py sẽ cố gắng ra chap đều đặn cho các reads a~~~

Ai đọc xong chương này thì Py chúc ngủ ngon nha! Mai là thứ hai rồi đó nha =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro