Chương 131: Anh Tiểu Miên....Em thích anh....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Tuấn Miên nghe cậu nói xong, đột nhiên không nói lời nào nữa

Sự kiện kia là lỗi của anh. Là anh phản bội cậu, anh đáng bị trừng phạt như vậy, xứng đáng bị cậu vứt bỏ mười lăm năm.

"Hàm nhi. . . . . ." Anh không biết phải nói gì lúc này, chỉ có thể nhẹ giọng gọi cậu.

"Tôi đã nói rồi, không cho phép như anh gọi tôi như vậy!" Lộc Hàm tức giận.

"Hàm nhi. . . . . . Em muốn thế nào mới tha thứ cho anh đây?" Phác Tuấn Miên nhẹ giọng hỏi.

"Đời này tôi không thể nào tha thứ cho anh!" Lộc Hàm quyết liệt mở miệng.

Lòng Phác Tuấn Miên đột nhiên đau đớn kịch liệt.

Lộc Hàm trầm mặc đứng yên hồi lâu. Đột nhiên cậu khẽ ngửa đầu nhìn trời mưa không ngớt ngoài kia, sau đó hít một hơi thật sâu, từ từ nói "Anh bây giờ đã biết chiếc nhẫn không có ở đây rồi. Vậy thì không cần tìm nữa, nhanh gọi thuộc hạ đưa anh về đi. Chúng ta . . . . . Vĩnh viễn cũng đừng gặp mặt."

Cậu nói xong, liền bước chân ra cửa, tiêu sái rời đi. Sau lưng Phác Tuấn Miên ngã ngồi ở trên bãi cỏ, cũng đang hốt hoảng đứng lên lần nữa. Hai chân dùng toàn bộ hơi sức, kiềm chế đau đớn, kiềm chế tê dại, không ngừng run lẩy bẩy, nhưng cuối cùng vẫn là ngã ngồi xuống bãi cỏ 1 lần nữa.

"Đừng đi!" Anh đột nhiên hô to.

Hai chân Lộc Hàm vẫn tiến về phía trước.

"Không được đi!" Phác Tuấn Miên tiếp tục hô to.

Lộc Hàm dùng sức nắm chặt quả đấm, tiếp tục sải bước.

Phác Tuấn Miên nóng nảy bò về phía trước mấy cái, sau đó hô to "Chẳng lẽ em muốn anh bò theo phía sau em sao? Em muốn nhìn anh như vậy sao? Được. . . . . . Anh bò. . . . . . Anh dù bò cũng phải đi theo em!"

Anh nói xong, liền bò trên bãi cỏ , đi theo phía sau cậu, hoàn toàn không quan tâm đến tự ái của bản thân, thậm chí không quan tâm đến ánh mắt của người qua đường.

Lộc Hàm nghe được anh rống to, khiếp sợ trừng lớn hai mắt, hai chân trong nháy mắt tự như nặng ngàn cân, không thể tiếp tục đi về phía trước. Mà thân thể không tự chủ quay lại, nhìn bộ dáng của anh, hốt hoảng nói "Anh điên rồi?"

"Đúng! Anh điên rồi! Anh khổ sở chờ đợi mười lăm năm. Nếu như ngay cả cơ hội duy nhất này cũng biến mất, anh nhất định sẽ phát điên. Lần này, anh sẽ không quan tâm bất cứ cái gì nữa." Chuyện trước kia là lỗi của anh. Anh có chết ngàn lần cũng không thể sửa chữa nhưng dù thế nào cũng không thể để cậu rời đi. Cho dù phải dùng đến khổ nhục kế hay thủ đoạn hèn hạ, anh cũng muốn giữ cậu lại.

"Anh . . . . . Anh không cần phải như vậy. Anh đang làm cái gì vậy, anh . . . . . anh. . . . . ." Cả người Lộc Hàm cũng luống cuống.

Nhớ tới hắn từng cao cao tại thượng, nhớ hắn từng kiêu ngạo. Mà bây giờ nhìn bộ dạng này của hắn, cả người cậu trong nháy mắt cũng rối loạn, tâm loạn, người loạn, tay chân loạn. . . . . . Toàn bộ đều rối loạn.

"Tốt lắm, đủ rồi!" Cậu đột nhiên rống to, vẫn như cũ bị hắn làm mềm lòng, "Tôi không đi được chưa? Anh không phải cần cử động. Anh xem anh bây giờ như thế nào? Bẩn lắm rồi, khó coi chết đi được!"

Phác Tuấn Miên nghe cậu nói, cả người trong nháy mắt dừng lại.

Ngửa đầu nhìn "Em không đi? Thật chứ?"

Trái tim Lộc Hàm dao động, nhưng miệng còn là cậy mạnh nói, "Đi là nhất định phải đi . Nhưng trước tiên phải đưa anh vào bệnh viện. Lỡ như anh ngu ngốc, chết ở ven đường, như vậy tôi . . . . ." Cậu đột nhiên im lặng, muốn nói lại thôi.

"Em thế nào?" Phác Tuấn Miên hỏi tới.

" Tôi . . . . .tôi. . . . . . không cần anh xen vào!" Lộc Hàm gầm nhẹ.

Tại sao anh chỉ cần giải thích vài câu, cậu liền mềm lòng? Rõ ràng có thể tiêu sái rời đi không phải sao? Chuyện hắn bò cũng không liên quan đến cậu. Nhưng tại sao khi nhìn thấy hắn như vậy, cậu không thể tiếp tục bước đi? Quả nhiên. . . . . . Từ lúc nhỏ tình cảm dành cho hắn quá sâu nặng, cho dù không thể tha thứ cho hắn, nhưng cũng không bỏ được hắn. Tình cảm với hắn, vẫn như trước, không thể nói không là không.

Không thích chính mình như thế, không thích lòng mình vẫn còn vấn vương.

Nhưng là. . . . . . trái tim. . . . . . Không phải cậu!

"Nhanh đứng lên , làm em khắp người toàn là nước, lỡ bị cảm thì làm sao? Nhanh lên!" Lộc Hàm vừa oán trách vừa đưa tay đỡ anh.

Phác Tuấn Miên nắm tay cậu, trong lòng như có từng dòng nước ấm chảy qua.

Nhưng hai chân không có sức, lại ngã ngồi trên trên đất.

"A. . . . . ." Anh nhẹ giọng kêu đau.

"Anh không sao chứ?" Lộc Hàm lo lắng hỏi.

"Không sao!" Phác Tuấn Miên cậy mạnh trả lời, khóe miệng hơi run rẩy.

"Không sao? Không sao tại sao anh không đứng nổi?" Từ đầu đến giờ đều ngồi dưới đất, té lên té xuống nhiều lần, hắn nghĩ cậu không biết sao?

"Để tôi nhìn xem!" Cậu nói xong, liền lập tức ngồi xổm xuống, nắm chân phải của anh.

Phác Tuấn Miên đau đớn cau mày, nhưng là hai mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt cậu, nhìn vào mắt cậu.

Lộc Hàm từ từ vén ống quần bẩn lên, mắt cá chân của anh sưng lớn gấp đôi, hơn nữa chung quanh da đều bầm đỏ . Cậu cẩn thận tra xét một chút, hơi lấy tay chạm vào, hơn nữa còn sờ nắn xương.

"Không có chuyện gì, chỉ là trật khớp thôi!" Cậu nhẹ giọng nói xong, trong lòng thở phào một hơi.

"Trật khớp? Em biết khám bệnh?" Phác Tuấn Miên nghi ngờ hỏi.

"Dĩ nhiên, tôi tốt nghiệp đại học y, hơn nữa còn được giữ lại trường làm giảng viên!" Lộc Hàm tự hào nói, khuôn mặt kiêu ngạo.

"Đại học y ? Giảng viên? Em?" Phác Tuấn Miên giật mình.

"Thế nào? Không được sao? Chưa từng thấy qua ai học tốt như tôi sao?" Lộc Hàm oán trách nói, hai tay thuận thế giữ chân phải anh.

"Anh chỉ giật mình một chút, Không ngờ người không thích học tập như em, lại thay đổi, yêu thích việc học, chẳng lẽ. . . . . . là vì cậu ấy?" Phác Tuấn Miên suy đoán.

Lộc Hàm chân mày đột nhiên nhíu lên.

Quả nhiên. . . . . .

Trong lòng Phác Tuấn Miên đã có kết quả.

Trong cuộc đời của cậu, người quan trọng nhất vĩnh viễn cũng chỉ có Biện Bạch Hiền. Mà cậu làm tất cả mọi chuyện cũng vì cậu ấy, vì bảo vệ cậu ấy, cho nên cùng anh học võ, từng bị té thương tích khắp người, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục luyện tập. Lúc trước cậu vừa nhìn thấy sách sẽ khó chịu, không ngừng oán trách, nhưng bây giờ chẳng những tốt nghiệp đại học, còn làm giảng viên. Có lúc anh ảo giác, cậu có phải đồng tính luyến ái, cậu yêu Biện Bạch Hiền, nhưng là. . . . . . Anh đồng thời biết tại sao cậu lại coi trọng Biện Bạch Hiền, anh biết nguyên nhân.

Thực buồn cười!

Thì ra cũng có lúc, anh vô cùng ghen tỵ với Biện Bạch Hiền, anh lại có thể ghen tỵ với nam nhân.

"Này, anh kiên nhẫn một chút, sẽ đau một chút!" Lộc Hàm đột nhiên mở miệng.

"Ách?" Phác Tuấn Miên đột nhiên hồi hồn.

Hai tay Lộc Hàm đột nhiên dùng sức, chỉ nghe mắt cá chân Phác Tuấn Miên kêu "Cờ -rắc...." Một tiếng, Phác Tuấn Miên trong nháy mắt đứng hình, mắt cá chân đau không thể kêu ra tiếng.

Cậu xác định cậu tốt nghiệp đại học Y?

Cậu xác định cậu là giảng viên?

Vậy tại sao. . . . . . Đau như vậy?

"Như thế nào? Tốt hơn nhiều chứ?" Lộc Hàm nhẹ giọng hỏi.

"Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Rất tốt!" Phác Tuấn Miên cố nén vẻ mặt thống khổ, vừa gật đầu, vừa đáp trả. Chân anh một chút cũng không có cảm giác.

"Tốt lắm, vậy đứng lên đi!" Lộc Hàm nói xong, liền đứng lên.

"Đứng?" Phác Tuấn Miên hơi co quắp khoé miệng.

Anh có thể đứng sao?

Không đứng nổi, cũng phải đứng?

Âm thầm hít sâu một hơi, sau đó chân trái dùng sức đứng lên. Thân thể hoàn toàn đứng vững, sau đó cơ thể đột nhiên nghiêng phải nghiêng trái, từ từ đứng không vững, lại một lần nữa ngã ngồi xuống đất.

"Ách? Anh.....!" Lộc Hàm hoảng hốt vội vàng đỡ lấy cơ thể chao đảo của anh, "Anh không sao chứ?" Cậu cau mày hỏi.

"Ha ha ha. . . . . ." Phác Tuấn Miên nhẹ giọng lúng túng cười, sau đó nói, "Em mới làm thật lợi hại, thật sự rất có hiệu quả , chân của anh không đau nữa, một chút cũng không đau, nhưng là. . . . . ."

"Nhưng là?" Lộc Hàm nghi ngờ.

"Nhưng tại sao chân anh không có cảm giác rồi !" Phác Tuấn Miên xấu hổ.

Không có cảm giác?

Lộc Hàm kinh ngạc cúi đầu nhìn chân của anh, xác thực mềm nhũn.

Không đúng, cách làm của cậu không có sai? Chẳng lẽ do một thời gian dài không làm việc này cho nên không quen? Chẳng lẽ cậu mới nắn một cái, thật sự bẻ gảy?

"Vậy. . . . . . Cái đó, anh không cần lo lắng, không sao, đây là hiện tượng bình thường, không. . . . . . Không bằng như vậy đi, tôi. . . . . . tôi cõng anh, chúng ta nhanh rời khỏi đây!" cậu hấp tấp nói, liền đưa lưng về phía hắn, đem hai tay hắn đặt trên vai mình.

"Em cõng anh?" Phác Tuấn Miên giật mình.

"Đúng vậy!"

"Anh rất nặng đấy!"

"Yên tâm đi, tôi rất khoẻ, . . . . . ." Lộc Hàm nâng đùi anh lên, áp lực nặng trịch đè lên lưng cậu, lo lắng trong nháy mắt biến mất, không còn hơi sức để nói , "Đi . . . . ."

Phác Tuấn Miên hai chân đột nhiên bay lên không, cả người cũng bám vào trên lưng cậu, anh kinh ngạc, rồi lại có chút cảm giác mới lạ.

Đây là lần đầu tiên anh dựa trên lưng người khác. Mặc dù trước kia nằm trên lưng phụ nữ mấy lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên trong sáng, đơn thuần như vậy.

Thú vị. . . . . .Cậu không phải là phụ nữ!

Có ý tứ!

"Em thực sự muốn cõng anh sao? Em không sao chứ?" Anh lo lắng hỏi.

"Tất ....... nhiên !" Lộc Hàm điều chỉnh hơi thở của mình trả lời.

"A?" Giọng Phác Tuấn Miên thâm thuý, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô cùng chi tà ác.

Rõ ràng cậu vừa nãy còn tức giận như vậy, từng lời từng chữ đều không tha thứ cho anh, nói cậu muốn đi, nói cậu vĩnh viễn không muốn gặp lại anh. Nhưng anh mới chỉ thực hiện một ít khổ nhục kế, giả bộ đáng thương. Cậu liền lập thay đổi, trở nên khẩn trương vì anh, săn sóc anh, quan tâm anh, còn gắng gượng cõng anh đi bệnh viện, ha ha ha. . . . . . Trong lòng anh vui vẻ cười to, cậu vẫn giống như mười lăm năm trước , vẫn vô cùng thích anh, vô cùng vô cùng thích anh. Hàm nhi! Anh cũng rốt cuộc cũng tìm được phương pháp có thể trị cậu rồi.

Mạnh mồm mềm lòng. . . . . . Thì ra là như vậy!

Lộc Hàm nặng nề cõng anh, từng bước một, vô cùng vững chãi mà đi. Lúc này, trên đường ngay cả một chiếc xe taxi cũng không có, quả thật có thể dùng "vô cùng xui xẻo" để hình dung cậu lúc này

Tại sao mình lại biến thành như vậy? Cậu rốt cuộc đang làm gì?

. . . . . .

Bệnh viện

Rốt cuộc hao hết tất cả sức lực đem Phác Tuấn Miên đến bệnh viện gần nhất, mặc dù đường đi không quá dài, nhưng cõng theo 1 người đàn ông gần 1m9, thật sự rất mệt. Hai chân cậu đã bắt đầu run run. ( Rất muốn sửa cái 1m9 kia đi =))))

Bên trong phòng bệnh

Chân phải Phác Tuấn Miên cũng không phải bó bột, chỉ băng bó một lớp thật dày. Kết quả kiểm tra cũng giống chẩn đoán của Lộc Hàm, chỉ là trật khớp mà thôi. Thật ra thì cách chữa của cậu cũng không sai, chỉ vì vết thương Phác Tuấn Miên để quá lâu, còn bị dính nước mưa, cho nên lần này mới không còn cảm giác. Nhưng bệnh tình cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ hoàn toàn hồi phục.

Lộc Hàm đứng ở bên giường, nhìn Phác Tuấn Miên mặc quần áo bệnh nhân sạch sẽ, nhìn một chút mắt cá chân băng bó của anh, sau đó xoay người.

"Em định đi đâu?" Anh khẩn trương hỏi.

"Tôi đi vệ sinh!" Lộc Hàm trả lời.

"Anh đi cùng em!" Phác Tuấn Miên liền thò hai chân xuống giường.

Cái gì?

Lộc Hàm khiếp sợ, xoay người nhìn anh nói, "Anh vừa nói gì? Anh đi theo tôi? Tôi đi vệ sinh, anh cũng muốn theo!"

"Đúng vậy!" Phác Tuấn Miên ung dung trả lời.

"Anh đừng náo loạn, ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương. Tôi sẽ nhanh quay lại, sẽ không chạy!" Khuôn mặt cậu xấu hổ, cái trán rối rắm, hờn dỗi lên tiếng.

"Em thật sẽ không chạy!" Phác Tuấn Miên xác định hỏi.

"Đúng, Tôi sẽ không chạy. Tôi thề! Được chưa?"

Phác Tuấn Miên nhìn cậu, rất rõ ràng trong mắt nghi ngờ rất lớn.

Cậu đi lần này, có thể một đi không trở lại. Nhưng là, anh đã muốn giữ cậu ba bốn lần. Anh còn có thể giữ cậu bao lâu? Có cách nào có thể để cậu không rời đi đây? Có phương pháp nào có thể để cậu tâm cam tình nguyện ở lại bên cạnh anh đây?

"Vậy anh ở đây chờ em. . . . . . Đợi đến em trở lại mới thôi!" Trong lời nói của anh như có uy hiếp cũng có van xin.

"Ừ, được!" Lộc Hàm nhẹ giọng trả lời, mặt hơi ngượng nghịu.

Sau đó xoay người, mở cửa bước ra.

An toàn tới bệnh viện, cho cậu biết nhẫn nhại không thừa. Nhìn mắt cá chân của hắn bị băng gạc gói kỹ, hơn nữa sẽ không dính mưa, còn có rất nhiều bác sĩ, hộ lí chăm sóc hắn, nên. . . . . . Không có gì có thể ảnh hưởng đến hắn? Coi như hắn ở nơi này chờ cả đời, cũng sẽ có ăn, có uống, có chỗ ở, không bị lạnh, không bị nóng, không bị thương cũng không bị đói, cho nên. . . . . . Cậu cũng không cần để ý đến hắn nữa rồi.

Khi hai chân cậu ra tới cửa phòng bệnh, bước chân liền nhanh chóng đi về phía cửa chính, chưa từng quay đầu lại một lần.

. . . . . .

Bên trong phòng bệnh

Phác Tuấn Miên lẳng lặng chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi.

10', 20', nửa giờ, một giờ. . . . . .

Đợi suốt 5 giờ, đợi đến khi ngoài cửa sổ mưa ngừng rơi, đợi đến khi mặt trời từ từ ló nhô lên, đợi đến trời sáng tỏ, thế nhưng anh cuối cùng cũng không đợi được Lộc Hàm.

Thật ra anh cũng đoán được, anh đã sớm biết cậu sẽ rời đi, nhưng trong nháy mắt, anh liều đánh cược, đánh cược cậu sẽ trở về. Cho dù chỉ có một chút cơ hội, anh cũng muốn thử một lần, nhưng là quả nhiên anh đã thua sao? Nên nắm cậu thật chặt mới đúng, cũng không để cho cậu có cách bỏ chạy. Nhưng là giữ được một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần. . . . . . Có thể giữ cậu lại sao?

Một người con trai luôn muốn trốn khỏi anh, chẳng lẽ muốn anh dùng xích sắt đem lấy cậu khoá lại bên người sao?

" Cốc, cốc, cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên, Phác Tuấn Miên đột nhiên vui mừng, cho là Lộc Hàm trở lại. Nhưng trong một giây kế tiếp, lại là một hộ lí mặc áo trắng. Cậu mỉm cười đi tới bên giường, khẽ xấu hổ nhìn hắn, nói, "Phác tiên sinh, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!" Khuôn mặt Phác Tuấn Miên thất vọng, nhưng không quên đối với phụ nữ dịu dàng mỉm cười

Tiểu hộ lí thấy anh anh tuấn nở nụ cười, trái tim đột nhiên vui vẻ.

"Phác tiên sinh, đây là của Lộc thiếu gia đưa cho ngài, cậu ấy còn , lần này. . . . . . Cậu tuyệt đối sẽ không quay đầu lại nữa!" Tiểu Hộ Sĩ nói xong, liền đem một hộp quà màu đỏ đưa cho anh.

Phác Tuấn Miên nghe lời cậu nói..., nhìn hộp quà đỏ trong tay cậu. Đây là cái hộp anh thấy hôm qua, lúc cậu lấy chiếc nhẫn ra, nói như vậy, đây là . . . . .

Anh cầm lấy cái hộp, đôi tay nhẹ nhàng mở ra, khẽ cau mày nhìn nhẫn bên hộp. Trái tim anh đột nhiên rất đau, so chân đau còn phải đau hơn mấy chục lần.

Đến cuối cùng, vẫn trả lại cho anh. Nhưng chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, vẫn không thể tháo ra được.

"Hàm nhi. . . . . ." Anh nhẹ giọng kêu, tựa hồ như nghe được giọng nói ngọt ngào của cậu mười lăm năm trước

"Anh Tiểu Miên . . . . . . Em thích anh. . . . . . Cực kỳ —— thích anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro