Chương 132: Hai cha con các người hợp tác khi dễ tôi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

Cái hình ảo vcl =)))

Ngoài cổng bệnh viện

Lộc Hàm vừa đi ra cổng chính, cảm thấy như có người theo dõi cậu, mà loại cảm giác này đã xuất hiện qua nhiều lần, chẳng lẽ là đã tìm được cậu? Nhưng là nếu như tìm được cậu..., tại sao không ra bắt cậu? Tại sao muốn đi theo cậu đây?

Không được!

Thật kỳ lạ, cậu phải cắt đuôi mới được, nếu như không cắt đuôi được . . . . . . Chỉ có Chết!

Hai mắt hơi liếc về phía sau, sau đó chân bước nhanh, đi với tốc độ nhanh trên đường, hòa vào trong đám người, cũng đồng thời chú ý sau lưng .

Chợt!

Ở bên đường nhiều người chật chội chen lấn, cậu đột nhiên chạy, trong nháy mắt đã chạy vào trong một cao ốc mua sắm, cùng lúc sử dụng tốc độ nhanh chất của mình chạy vào trong cầu thang, cực nhanh leo lên cầu thang lầu hai, ở cửa cầu thang chờ đợi người kia xuất hiện, nhưng là. . . . . .

"Lộc thiếu gia!"

Đột nhiên thanh âm lạnh như băng truyền đến tai của cậu, Lộc Hàm khiếp sợ xoay người, Diệc Phàm cao khoảng 2m đứng ở sau lưng cậu .

Là hắn? Nhanh như vậy?

Quả nhiên Phác Xán Liệt phái thủ hạ đắc lực nhất của mình tới bắt cậu.

"chào ~!" Cậu mỉm cười vẫy tay chào hỏi.

Diệc Phàm lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu.

Anh đã tìm cậu nửa tháng, dùng rất nhiều cách cũng không có tìm được cậu, không nghĩ tới cậu trốn ở bên trong biệt thự nhà họ Kim, nếu như không phải cậu từ biệt thự nhà họ Kim đi ra, anh có thể vẫn chưa tìm được, nhưng anh càng không nghĩ tới, cậu quen biết đại thiếu gia, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không tầm thường, giống như là trước kia đã có quen biết, nhưng bọn anh biết đại thiếu gia thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ cũng không có thấy qua đại thiếu gia cùng người con trai này gặp mặt, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có nghe anh ta nhắc tới, mà Lộc Hàm tiến vào nhà họ Phác, xông vào địa lao, chẳng lẽ là đại thiếu gia phái cậu đi làm hay sao? Còn là còn có âm mưu khác?

Chuyện này vốn là nên lập tức trở về báo cho đại ca, nhưng bây giờ lòng anh tò mò muốn đem chuyện này làm cho rõ ràng, mà bây giờ bắt cậu trở về, chính là biện pháp tốt nhất.

"Lộc thiếu gia, tôi không muốn tổn thương cậu, mời đi theo tôi một chuyến!" Diệc Phàm cứng nhắc nói, cung kính khẽ cúi đầu.

"Muốn tôi đi theo anh? Vậy phải xem anh có bản lĩnh hay không!" Lộc Hàm phách lối nói.

Diệc Phàm hai mắt thay đổi lạnh lùng, anh nhìn vào hai mắt cậu, giống như nhìn thấu tâm tư của cậu, đột nhiên đem súng lục ở bên hông rút ra, Lộc Hàm cũng đoán được động tác của anh, đồng thời cậu cũng vươn tay ra sau lưng rút ra một khẩu súng lục nhỏ màu bạc .

"Phanh ——" một tiếng súng vang lên, hai người động tác đồng thời ngưng lại.

Diệc Phàm hai mắt đột nhiên nhắm chặt, Lộc Hàm khóe miệng hơi nâng lên, trong nháy mắt, vai trái Diệc Phàm chảy ra máu tươi đỏ thắm.

Lần trước đã có lĩnh giáo qua thân thủ của cậu, nhưng không nghĩ tới cậu rút súng cùng nổ súng tốc độ nhanh như vậy, mà súng trong tay cậu anh cũng chưa thấy qua, so với súng của anh tốc độ nhanh hơn gấp đôi.

"Cậu rốt cuộc là người gì?" Anh cau mày nhịn đau hỏi.

"A. . . . . ." Lộc Hàm nhẹ giọng cười một tiếng, tự đắc thổi họng súng màu bạc một cái, sau đó cười nói, "Bản thiếu gia đương nhiên là người tốt, hơn nữa còn là người tốt nhất trên thế giới này!"

"Cậu đi địa lao nhà họ Phác là muốn tìm cái gì?"

"Địa lao nhà họ Phác? Là chỗ nào?" Lộc Hàm giả bộ không biết .

"Cậu không biết?" Diệc Phàm cau mày.

"Dĩ nhiên, Chuyện của nhà họ Phác các anh tôi tại sao phải biết, cái gì địa lao, cái gì thiên lao, bản thiếu gia tôi đây không có hứng thú!"

"Cậu nói láo, ngày đó người xông vào địa lao, chính là cậu!"

"Anh có chứng cớ sao?"

". . . . . ." Diệc Phàm trầm mặc.

Ngày đó camera trong địa lao đột nhiên bị hư, mà người canh gác địa lao cũng đã chết, anh xác thực không tìm ra bất kỳ chứng cớ nào, nhưng rõ ràng chuyện này căn bản cũng không cần chứng cớ, huống chi lần này là đại ca ra lệnh anh tới bắt cậu, coi như là không có chứng cớ, anh cũng nhất định phải đem cậu bắt về.

Đột nhiên, anh mơ hồ tiến lên một bước.

"Đừng động!" Lộc Hàm đột nhiên lạnh lùng mở miệng, súng lục màu bạc trong tay lần nữa chỉ về phía anh.

"Anh nên biết rõ phát súng vừa rồi là tôi đã cố ý bắn trật, nếu như không phải là tôi tha cho anh một mạng, thì bây giờ anh cũng đã sớm xuống địa ngục báo tên cùng Diêm Vương rồi, cho nên anh tốt nhất đàng hoàng một chút, đừng có đưa ra chủ ý xấu!" Cậu uy hiếp xong, hai mắt bén nhạy theo dõi khuôn mặt của anh.

Diệc Phàm lạnh lùng nhìn cậu, căn bản cậu cũng không có bị uy hiếp.

"Tôi hôm nay cho dù chết, nhất định cũng phải bắt cậu trở về gặp đại ca!" Anh nói xong, liền to gan lần nữa tiến lên.

Chân mày của Lộc Hàm trong nháy mắt nhíu chặt.

Cậu ghét nhất chính là loại đàn ông ngu xuẩn này. Nếu như không phải tại chỗ này có nhiều người, vừa rồi cậu đã giết anh ta, cậu cũng không muốn chọc đến cảnh sát, nếu như bị thẩm vấn, cậu cũng không có biện pháp nào bảo vệ Biện Bạch Hiền và Thế Huân rồi.

Phiền não!

Vội vàng thu hồi súng trong tay, sau đó đưa tay ra cùng anh ta triển khai một cuộc đánh nhau tay đôi, mà một mình anh ta một người đàn ông cao lớn, cậu đánh anh ta ngã xuống, căn bản cũng không thương không nhột, nhưng là lại không thể nổ súng, nếu như để người ta chú ý tới liền hỏng bét, nhưng, như vậy phải làm sao?

Thân thể uyển chuyển của cậu đi tới phía sau anh ta, tay cậu bắt được cánh tay đang bị thương của anh ta, sau đó dùng lực bẻ về phía sau, giữ chặt thân thể của anh ta.

"Này, tôi cho anh biết, không cần đánh với tôi nữa, bản đại gia không giết anh, anh nên vui mừng rồi, mau bò về nói với Phác Xán Liệt, chăm sóc thật tốt cho Biện Bạch Hiền, nếu như cậu ấy bị lời nói làm tổn thương, tôi liền khiến Biện Bạch Hiền cùng hắn chia tay, đoạn tuyệt tất cả lui tới!" Lộc Hàm tức giận nói xong, nghiêm trọng cảnh cáo.

Diệc Phàm gương mặt lạnh lùng, chân mày thật sâu nhíu lên.

Cậu xuất chiêu rất quen thuộc, mỗi một động tác của cậu cũng đều rất quen thuộc.

"Tôi hôm nay nhất định phải bắt cậu trở về!" Anh cố chấp than nhẹ, cánh tay trái đã đau đến không thể chịu nổi .


"Ai. . . . . . Thật là một người đáng ghét, xem ra tôi chỉ có thể dùng loại thuốc mới bào chế PC14508, còn có tên gọi là. . . . . . ' anh chết tôi sống ', để đối phó anh!" Cậu vui vẻ nói xong, từ trong túi sách của mình lấy ra một viên thuốc màu đen, đồng thời dùng sức kéo cái cánh tay trái của anh.



"A ——" Diệc Phàm đau đớn há mồm.

Lộc Hàm nhân cơ hội đem viên thuốc ném vào trong miệng của anh ta, sau đó dùng lực vỗ cái cằm của anh ta.

Diệc Phàm trong nháy mắt khép miệng lại, đồng thời cổ họng "Ừng ực" một tiếng, đem viên thuốc nuốt xuống.

"Cậu cho tôi ăn cái gì?" Anh hỏi.

"Hắc, hắc, hắc. . . . . ." Lộc Hàm tà ác cười, xoa xoa đôi tay nói, "Anh hãy yên tâm đi, tuyệt đối không độc hại không có tác dụng phụ, chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là?" Diệc Phàm nghi ngờ hỏi, hai mắt đột nhiên mơ hồ, sau đó trong nháy mắt thay đổi, cả người lập tức té xỉu trên đất.

Lộc Hàm đắc ý cúi đầu nhìn anh té xỉu nói, "Chỉ là sẽ làm cho người ta ngủ mấy ngày mấy đêm mà thôi, yên tâm đi!"

Cậu nói xong, liền vui vẻ xoay người rời đi. Chỉ là cổ nhân nói: mỗi ngày làm một việc thiện, tiêu tai giải nạn! Cho nên, cậu liền mở lòng thiện lương Từ Bi Chi Tâm, giúp anh ta chích mũi thuốc 120 giúp anh ta cầm máu!

            ****

Bệnh viện tư nhân

Phòng bệnh VIP

Buổi trưa đi qua, từ trong mây đen mặt trời từ từ lộ ra thân lửa nóng, mà lúc này Biện Bạch Hiền vẫn nằm ở trên giường ngủ lông mi khẽ động, sau đó hai mắt từ từ mở ra.

"Cha!" Phác Thế Huân vui vẻ kêu, cục đá ở trong lòng rốt cuộc đã có thể để xuống .

Biện Bạch Hiền nghe được thanh âm của bé, mơ hồ nhìn mặt bé, chợt kinh ngạc, dùng sức mở to hai mắt của mình, sau đó ngồi dậy, giật mình hỏi, "Thiên Tân? Làm sao con lại ở chỗ này?"

"Con tới xem cha nha, cha thật sự làm cho con quá thất vọng, làm cho con lo lắng hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ cha quên cha đã đáp ứng với con chuyện gì rồi sao?" Phác Thế Huân nhíu chân mày của mình lại, bộ mặt tức giận .

Biện Bạch Hiền đột nhiên cau mày, gương mặt kinh ngạc biến thành xin lỗi.

Bọn họ đã từng ước định qua, cậu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cố gắng để cho bệnh không phát tác, mà cậu cũng đáp ứng bé chăm sóc mình thật tốt, tuyệt đối không để cho bé lo lắng, mà ước định này chính là bí mật nhỏ của bọn họ, lần trước thời điểm ở Anh quốc, bọn họ nói bí mật này cho Phác Xán Liệt, chính là chuyện này, mà cậu đối với Phác Thế Huân nói câu xin lỗi,.

"Thật xin lỗi. . . . . ." cậu giống lần trước nói ra ba chữ này.

Phác Thế Huân bộ mặt tức giận, đột nhiên trong nháy mắt thay đổi, cười nói, "Thôi, ai kêu cha là cha của con chứ? Con lại không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể tha thứ cho cha, chẳng qua con chỉ muốn trừng phạt cha thôi!"   

"Trừng phạt?" Biện Bạch Hiền nghi ngờ hỏi.

"Không sai, cha mau qua đây. . . . . ." Phác Thế Huân dùng ngón trỏ chỉ vào gò má của mình nói, " Cha hôn con một cái con sẽ tha thứ cho cha!"

Thì ra là như vậy!

Biện Bạch Hiền lập tức nâng khuôn mặt đáng yêu của bé lên, hung hăng hôn lên má của bé một miếng thật lớn.

"MUM——A!" ở môi của cậu cùng mặt của cậu phát ra một tiếng kêu thật lớn .

"Khụ, khụ!"

Đột nhiên vang lên hai tiếng ho nhẹ, Biện Bạch Hiền lập tức quay đầu, thấy một người khác đứng ở bên giường của cậu.

"Thì ra là anh cũng ở đây!" Cậu chợt nói.

"Tại sao lại nói thì ra là anh cũng ở đây, anh vẫn luôn ở đây!" Phác Xán Liệt có chút tức giận, nhất là vừa nhìn thấy cha con bọn họ có hành động thân mật, trong lòng nổi giận .

"Vẫn luôn ở?" Biện Bạch Hiền cố ý nhắc lại, sau đó cố ý nói, "Thật sự xin lỗi, em thật không phát hiện sự tồn tại của anh, thì ra dáng dấp của anh tầm thường như vậy!"

"Em nói cái gì?" Phác Xán Liệt tức giận.

"Ai nha, hai người được rồi, không cần vừa nhìn thấy nhau là đã liếc mắt đưa tình? Con cũng đã biết hết rồi, cũng không cần biểu diễn cho con xem nữa..., con hiểu, cái gì con cũng đều hiểu!" Phác Thế Huân nói xong có chút hả hê, vẫn không quên hai người nói cậu tổn thương .

"Con biết cái gì?" Biện Bạch Hiền hỏi.

"Con hiểu cái gì?" Phác Xán Liệt hỏi.

Nhìn hai người ăn ý như vậy, Phác Thế Huân không khỏi len lén cười, nói " Con đương nhiên là hiểu hai người đã cái này cái kia, cái kia cái này!"

"Cái này là gì? Cái kia là gì? Cha không cho phép con nói lung tung, cũng không được nghĩ bậy!" Biện Bạch Hiền hai gò má đỏ ửng, lúng túng cảnh cáo.

"Ai nha, cha, cần gì phải như vậy chứ? bố có thể biểu hiện thành thật một chút, có gì mà xấu hổ!"

"Là được!" Phác Xán Liệt ở một bên hưởng ứng.

Biện Bạch Hiền nhìn hai người bọn họ, chỉ vào bọn họ nói "Hai người. . . . . . hai người. . . . . . cùng hợp lại khi dễ ta?"

"Chúng tôi nào có, chúng tôi chỉ nói thật mà thôi!"

"Chúng tôi nào có, chúng tôi chỉ nói thật mà thôi!"

Hai cha con vô cùng ăn ý . đồng thanh nói

Biện Bạch Hiền lần nữa kinh ngạc, ấm ức nói, "Còn nói không đúng?"

Hai cha con nhìn nhau, sau đó cùng nhau đứng thẳng, đồng thanh mà nói:

"Thật không có, cha phải tin tưởng con!"

"Thật không có, bà xã phải tin tưởng anh!"

Cái gì?

Biện Bạch Hiền hai mắt nhìn chằm chằm mặt Phác Xán Liệt .

Anh vừa nói gì?

Bà xã?

"A, a, a. . . . . ." Phác Thế Huân liên tục kêu, ồn ào mà nói, "Bố cũng đã gọi cha là bà xã, thì ra là hai người đã tiến triển đến mức này rồi, không biết hai người toàn bộ đánh vào thành lũy bốo nhiêu lần rồi?" gương mặt bừng bừng hào hứng hỏi.

Cái gì?

Đánh thành lũy?

Là người nào dạy nó đây, nó còn nhỏ làm sao biết được ý sâu xa như vậy?

"Tạm thời chưa có, phải chờ sức khỏe cha con hoàn toàn hồi phục, sau đó mới có thể đánh mấy lần thật tốt!" Phác Xán Liệt vẻ mặt thành thật trả lời.

Nạp ni?

Thật tốt đánh mấy lần?

Biện Bạch Hiền trong mặt đỏ tới mang tai. Không nghĩ tới lời như thế anh cũng có thể nói ra được.

"Bố!" Phác Thế Huân lại mở miệng nói " Vậy mấy ngày nay bố có thể rèn luyện thân thể thật tốt, như vậy lực chiến đấu mới có thể tăng cường!"

"Con yên tâm đi, bố đã chuẩn bị rồi!"

"Rất tốt, bố, con ủng hộ bố!"

"Ừ, bố sẽ cố gắng!"

Biện Bạch Hiền nghe hai cha con bọn họ đối thoại, liền đổ mồ hôi hột!©¸®!

Đây là cái gì?

Tại sao một lớn một nhỏ, một già một trẻ, nói chuyện sao lại hợp ý như vậy? Hơn nữa còn tán gẫu chuyện đó! Tại sao mặt bọn họ lại vô cùng bình thản? Chẳng lẽ trong lòng bọn họ một chút xấu hổ cũng không có sao? Bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ quả thật khinh người quá đáng.

"Bố, con muốn nói với bố, thật ra thì cha rất nhạy cảm!"

"A? con đây cũng biết!"

"Đó là điều dĩ nhiên, con có xem qua sách, sách nói trên cơ thể loài người chỗ dễ dàng nhột nhất chính là dây cảm giác, cho nên dây cảm giác của cha nằm ở cổ, trước ngực, còn có. . . . . ." Phác Thế Huân thao thao bất tuyệt.

"Àh. . . . . . àh. . . . . . àh. . . . . . Thì ra là như vậy. . . . . ." Phác Xán Liệt gật đầu liên tục.

"A, còn có. . . . . ."

"Đủ rồi! Hai cha con đại dâm tặc đều im miệng cho tôi!" Phác Thế Huân nói còn chưa nói hết, Biện Bạch Hiền lại đột nhiên rống giận, thanh âm chấn thiên động địa, tức giận cũng giống như núi lửa bộc phát.

Phác Xán Liệt cùng Phác Thế Huân nghe thanh âm của cậu, đồng thời ngậm miệng của mình lại, sau đó bốn con mắt đều nhìn khuôn mặt tức giận của cậu.

"Cha, cha không cần phải tức giận, giữa đàn ông với đàn ông đều là như vậy, về sau cha sẽ quen, sẽ tự nhiên tốt!" Phác Thế Huân nhẹ giọng an ủi.

"Đúng vậy đó bà xã, đàn ông đều là ' sắc ', hơn nữa tục ngữ nói không sai: đàn ông không sắc, đàn bà không thương, đàn ông càng sắc, đàn bà càng yêu, cho nên em. . . . . ."

"Anh, câm miệng, cho, em!!" Biện Bạch Hiền từng chữ từng chữ phun ra, lửa giận ngút trời nhìn anh nói, "Sắc sắc sắc, sắc cái đầu quỷ của anh, em cho anh biết, em tuyệt đối không sẽ không với anh làm cái đó, anh nghĩ cũng đừng nghĩ, dù cho sức khỏe em hoàn toàn hồi phục thì em cũng tuyệt đối sẽ không để cho anh làm cái đó, đời này anh cũng đừng nghĩ cùng em làm cái chuyện đó!"

Hai cha con tên khốn Phác Xán Liệt, nói vậy ý chỉ cậu không phải là đàn ông hay sao? Fuck! Ông đây là nam thẳng đó!!!!!  ( Tiếc là đã cong =)))

Nghe Biện Bạch Hiền nói, trên mặt hai cha con cùng lộ ra nụ cười tà ác, hơn nữa còn cùng nhau giảo hoạt hỏi:

"Cha, cái đó cái đó là cái gì vậy?"

"Bà xã, cái đó cái đó là cái gì vậy?"

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Biện Bạch Hiền ngón tay chỉ hướng của Phác Xán Liệt, sau đó lại chỉ đến hướng Phác Thế Huân, nhìn hai người bọn họ vẻ mặt đắc ý, cậu giận dữ rít gào, "Hai người thật khốn kiếp, tức chết tôi rồi!"

Đột nhiên!

Sau khi Biện Bạch Hiền gầm thét, nét mặt của cậu có chút thay đổi rất lạ, hơn nữa tay phải che lồng ngực của mình, bắt đầu thở từng ngụm từng ngụm, "Ơ. . . . . . A. . . . . . ơ. . . . . . A. . . . . . ơ. . . . . . A. . . . . ." Mỗi lần hít vào thở ra cũng phải dùng sức, hơn nữa tần suất thở không ngừng tăng nhanh.

"Cha? cha làm sao vậy?" Phác Thế Huân hoài nghi nhìn cậu.

Phác Xán Liệt thấy cậu giống như thở khò khè, liền vội vàng tiến lên, vịn thân thể của cậu nói, "Biện Bạch Hiền em không sao chớ? Thật xin lỗi anh sai rồi, anh không nên chọc giận em, là anh không đúng, em đừng tức giận, từ từ hô hấp, từ từ bình tĩnh lại. . . . . . Không được, anh đi gọi bác sĩ, em chờ một chút, anh lập tức đi liền!"

Anh nói xong, lập tức chạy ra khỏi phòng, dùng tốc độ nhanh nhất, xông vào phòng làm việc của bác sĩ.

"Cha? cha không sao chứ? Đừng làm con sợ nha!" Phác Thế Huân lo lắng cau mày, lo sợ nhìn cậu.

"Hắc hắc!" Biện Bạch Hiền đột nhiên mặt cười đắc ý, sau đó trừng mắt nhìn cậu, nghịch ngợm mà nói, "Cha lừa hai người thôi, cha không có chuyện gì đâu, ha, ha, ha, ha. . . . . ." Cậu ngửa mặt lên trời cười dài!

Hôm nay đăng chap muộn quá! Mấy reads có ai stream như Py không? Chờ dài cổ mới tới EXO đó, trời ơi xem mà hò hét quá trời luôn a~~~

Ai đọc truyện vào lúc này thì Py chúc ngủ ngon nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro