Chương 133: Bố! Tối nay là việc lớn đó nha!! Con trăm phần trăm ủng hộ bố!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Thế Huân ngạc nhiên nhìn Biện Bạch Hiền đang có vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, sau đó bé tà ác nói: "Cha thật hư! Cư nhiên lừa chúng con!"

"Ai bảo hai người hợp lại bắt nạt cha?" Biện Bạch Hiền quay sang nhìn bé chằm chằm

"Cha, con sai rồi. Nhưng thật ra con luôn đứng về phía cha, vĩnh viễn đứng về phía cha nha, không bằng.... Chúng ta.... Hắc, hắc, hắc..." Phác Thế Huân đột nhiên cười tà ác, vẻ mặt xấu xa.

Biện Bạch Hiền thấy bé có ý nghĩ xấu, vẻ mặt cùng nụ cười đều hiện lên vẻ tà ác , liền giơ ngón trỏ chỉ vào bé nói: "Con nha, con nha... xấu nhất phải là con mới đúng"

"Hắc, hắc, con hư cũng do di truyền từ cha nha, cha con mình cũng giống nhau thôi!"

"Tốt lắm! Cứ quyết định vậy đi" Biện Bạch Hiền vui vẻ nói, đồng thời đưa ngón áp út ra.

"Được!" Phác Thế Huân đồng ý, cũng giơ ngón áp út ra, ôm lấy cậu.

Hai người cười gian xảo, trong lòng cùng nhất trí, đùa giỡn... Phác Xán Liệt!

..........

Một phút sau.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo, Phác Xán Liệt và Bạch Trú vội vội vàng vàng đi vào, nhưng khi nhìn thấy người trong phòng, cả hai đều kinh ngạc và sửng sốt.

Biện Bạch Hiền đang yên ổn ngồi trên giường bệnh, tay cầm ly nước, uống một ngụm.

Tay Phác Thế Huân cũng đang cầm ly nước, ngồi trên giường nhẹ nhàng uống từng ngụm.

"Uhm... trà này mùi vị không tệ!" Biện Bạch Hiền tán thưởng

"Uhm... đúng là không tệ!" Phác Thế Huân hùa theo.

Hai người thâm ý nhìn nhau, sau đó cùng gật gật đầu.

Phác Xán Liệt và Bạch Trú nhìn hai cha con, trán không khỏi đổ mồ hôi.

Trà?

Đó không phải là nước sao?

Hơn nữa vừa rồi Biện Bạch Hiền không phải mới phát bệnh sao? Cậu không phải vừa thở hổn hển vừa cực kỳ khó chịu sao?

"Phác tiên sinh, này...." Bạch Trú nghi ngờ hỏi.

"Ách... mới vừa rồi cậu ấy thật sự mới phát bệnh!" Phác Xán Liệt trả lời

"Phát bệnh? Bệnh gì? Em rõ ràng rất khoẻ, anh xem, rất khoẻ nha, anh cũng không nên nói lung tung!" Biện Bạch Hiền vội vàng phủ nhận.

"Đúng vậy bố, cha vẫn rất tốt, phát bệnh gì? Không phải bố phát bệnh chứ? Lẽ nào là bệnh thần kinh?" Phác Thế Huân một bên phụ hoạ cùng hại người.

"Hai người... Hai người hợp lại trêu đùa tôi?" Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm hai cha con.

"Em không có!"

"Con không có!"

Hai cha con trăm miệng một lời, đồng thanh đáp.

Phác Xán Liệt nháy mắt biết được cảm nhận của Biện Bạch Hiền lúc nãy. Thật sự rất tức giận. Hơn nữa buồn bực nhưng lại không thể phát tiết.

Mà Bạch Trú đứng một bên nhìn cả nhà 3 người, không khỏi lắc đầu một cái, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt: "Phác tiên sinh, xem ra cuộc sống sau này của ngài, sợ rằng sẽ... ai..." Anh than thở lần nữa, lại lắc đầu.

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân cười trộm nhìn anh, nháy mắt cả hai đều vui vẻ.

"Hai người biết trêu chọc tôi, hậu quả là gì không?" Phác Xán Liệt đột nhiên âm trầm nói.

Hậu quả?

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân cùng nhau lắc đầu nói:

"Không ...biết"

Phác Xán Liệt khẽ nhếch khoé miệng lên, tà tà nói: "Hai người có muốn biết hay không?"

Biện Bạch Hiền liếc mắt nhìn Phác Thế Huân, còn ăn ý trăm miệng một lời hơn hắn và Phác Xán Liệt lúc nãy:

"Thôi, biết là biết, không biết thì không biết. Em không muốn biết, anh ngàn vạn lần đừng nói cho em biết, ngàn vạn lần đừng nói..."

"Thôi, biết là biết, không biết thì không biết. Con không muốn biết, bố ngàn vạn lần đừng nói cho con biết, ngàn vạn lần đừng nói..."

Phác Xán Liệt trong nháy mắt tức giận.

Biện Bạch Hiền cùng Phác Thế Huân mỉm cười đắc ý, lần nữa cùng uống "trà" trên tay.

Phác Xán Liệt cố gắng bình tĩnh, áp chế lửa giận, nhìn hai cha con vui vẻ ra mặt.

Thôi!

Đại trượng phu co được giãn được, không đấu cùng đàn bà và con nít.

"A, đúng rồi..." Bạch Trú đang xem náo nhiệt đột nhiên mở miệng.

Ba người cùng nhìn anh

"Thế nào?" Biện Bạch Hiền nghi ngờ hỏi

"Là như vậy!" Bạch Trú mỉm cười nói, " Qua hai ngày nữa cậu có thể xuất viện. Bởi vì tố chất cơ thể cậu rất tốt nên khôi phục rất nhanh. Chỉ là chưa hoàn toàn hồi phục. Dù sao cơ thể cậu cũng chưa ổn định, phải từ từ điều trị lâu dài mới được, chỉ là..." Anh đột nhiên hơi dừng lại, khoé miệng lộ ra vài tia tà ác, sau đó liếc mắt qua Phác Xán Liệt một cái, nói, "Mặc dù vận động kịch liệt không thể làm, nhưng vận động một chút cũng không có vấn đề gi, tóm lại... chúc hai người vận động tốt!". Anh nói xong ,lập tức xoay người chạy trốn.

Trong nháy mắt phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đang hồi tưởng lại những gi anh ta vừa nói.

Vận động kịch liệt không thể làm, nhưng vận động một chút cũng không có vấn đề gi?

Này...này...đây chẳng phải nói cậu cùng anh có thể...có thể... cái đó?

"Thì ra là như vậy, xem ra chúng ta rất nhanh có thể rời khỏi đây, sau đó..." Phác Xán Liệt đột nhiên muốn nói lại thôi, nhưng thái độ đã biểu hiện hết sắc tâm của anh.

Mặt Biện Bạch Hiền nháy mắt xanh mét!

Tên Bạch Trú nói gi không nói, lại nói cái này. Quả nhiên, đàn ông đều giống nhau, đều là đại sắc lang.

Mà Phác Thế Huân cũng len lén cười, có chút hả hê khi người gặp hoạ, nhìn hai người vẻ mặt khác nhau một trời một vực.

"Reng reng reng....Reng reng reng...."Đột nhiên chuông di động vang lên, cắt đứt không khí quỷ dị giữa bố người.

Phác Xán Liệt hơi nhíu chân mày, tay lấy điện thoại trong túi quần tây, nhìn màn hình hiển thị số gọi tới, chân mày nhíu chặt lại. Sau đó, anh đưa hai mắt nhìn Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân, nhẹ giọng nói: "Anh đi nghe điện thoại một chút"

Nói xong, anh liền lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Biện Bạch Hiền cùng Phác Thế Huân đều nhìn anh khác thường, nhưng vẫn là không hỏi, bởi vì... bọn họ cũng có chuyện muốn nói riêng.

......

Ngoài cửa phòng bệnh

"Uh?" Anh lạnh nhạt mở miệng

"Xin chào. Xin hỏi có phải Phác tiên sinh không?" trong di động truyền ra giọng nữ nhẹ nhàng.

Phác Xán Liệt đột nhiên cau mày.

Đây không phải điện thoại của Diệc Phàm sao? Tại sao lại là giọng nữ? Cô ta là ai?

"Cô là ai?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Tôi là y tá của bệnh viện tư nhân Bạch Vân. Vừa rồi có một người là Lộc thiếu gia, gọi tới bênh viện chúng tôi, nói là có người bị thương cần cấp cứu. Cậu ấy còn nói nhất định phải dùng điện thoại của Diệc Phàm tiên sinh gọi cho ngài, muốn ngài tới đây trả tất cả viện phí. Vì vậy, mong ngài có thể tới bệnh viện chúng tôi 1 chuyến?"

Phác Xán Liệt nghe thanh âm trong điện thoại, chân mày nhíu lại thật sâu.

Lộc thiếu gia? Chẳng lẽ là Lộc Hàm?

Bệnh nhân bị thương? Diệc Phàm bị thương?

Diệc Phàm là trợ thủ đắc lực nhất của anh, vô luận chuyện gi anh phái đi làm, tơi bây giờ cũng chưa xảy ra bất cứ sai sót nào. Bây giờ anh ta lại bị thương, còn phải đưa và bệnh viện?

Đáng chết!

Rốt cuộc chuyện gi đã xảy ra?

"Phác tiên sinh, ngài vẫn ở đấy chứ? Xin hỏi... ngài vẫn đang nghe máy sao?"

"Tôi đây!" Phác Xán Liệt lạnh lùng trả lời

"Vậy ngài có thể tới bệnh viện chúng tôi được không?"

"Cô nói là bệnh viện nào?" Phác Xán Liệt hỏi

"Bệnh viện tư nhân Bạch Vân"

Bạch Vân?

Phác Xán Liệt hai mắt trợn to.

Chẳng phải là nơi này sao?

"Tôi lập tức tới ngay!" Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại, bước ra ngoài.

....................


Trong phòng bệnh VIP

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Thế Huân, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm bé.

Mặt Thế Huân cũng sớm chuẩn bị tâm lí, ung dung mở miệng nói:

"Cha, ngươi muốn hỏi con cái gì? Cứ hỏi đi, nếu biết con sẽ trả lời cha đàng hoàng"

"Thật sao? Con sẽ trả lời đàng hoàng chứ?" Biện Bạch Hiền không tin hỏi lại.

"Ách.... Cái này..." Phác Thế Huân bắt đầu có chút chột dạ.

Biện Bạch Hiền nhìn thấu lòng bé thật giả, cho nên vẫn luôn do dự, muốn hỏi, nhưng dùng cách gì để hỏi mới khiến bé phải trả lời thật?

"Thế Huân, cha hỏi con, bố con đã biết bệnh tình của con rồi hả?" Biện Bạch Hiền trực tiếp hỏi.

"Dạ!" Phác Thế Huân gập đầu.

"Vậy bố có nói gì không?"

"Nói rất nhiều, chỉ là đều giống cha nói, cha chắc là biết chứ"

"Là bố nói cho con biết chuyện cha bị thương sao?"

"Không phải!"

""Vậy làm sao con biết được?"

"Hôm đó con nhớ nhà nên gọi cho bác cả, sau đó con ép hỏi mọi người, mới biết!"

"Vậy sau đó, còn chuyện gì xảy ra nữa không?"

"....Không có" Phác Thế Huân hơi trầm mặc nửa giây rồi mới trả lời.

Chính là nửa giây này, khiến cho Biện Bạch Hiền ý thức được trong lòng bé hoảng hốt, cũng biết bé nói dối.

"Thật không? Có thật không có chuyện gì xảy ra không? Con không bị hoảng sợ sao?" Cậu lại lần nữa mở miệng, chăm chú nhìn bé, quan sát biểu tình biến hoá của bé

"Có hoảng sợ, nhưng đúng là không có chuyện gì. Thật đấy. Con thề!" Dù sao bé cũng sắp chết, thề cũng chẳng sao, nói dối cũng không ảnh hưởng gì. Bé chỉ muốn cha vui vẻ là được rồi, nói dối có ý tốt cũng là một loại hạnh phúc. Với bé mà nói, chỉ cần như vậy thôi.

"Thế Huân..." Biện Bạch Hiền nặng nề gọi bé.

Phác Thế Huân có chút khẩn trương, hai tay không tự chủ nắm lại.

"Cha, người còn muốn hỏi cái gì? Con đều nói sự thật!" Bé thấp thỏm nói.

"Được! Vậy cha hỏi con một lần nữa, thật sự không xảy ra chuyện gì sao? Con nơi này..." Cậu đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim bé, nói tiếp: "Thật không có chuyện gì sao?"

"Không sao! Thật không sao!" Phác Thế Huân nâng lên khuôn mặt tươi cười, xác định trả lời.

Lòng Biện Bạch Hiền đột nhiên bất an.

Càng nhìn nụ cười của bé, cậu càng bất an. Mà câu trả lời của bé, giống như vô cùng nghiêm túc, không có điểm nào không đúng, nhưng lòng cậu lại nói cho cậu biết, bé đang nói dối. Nó đang lừa gạt cậu, trái tim nó làm sao không có chuyện gì được? Càng lúc càng tệ, mỗi ngày trái tim nó càng hư tổn, mỗi phút trôi qua càng suy yếu... Cậu rõ ràng biết, đã biết từ sớm, nhưng là....

"Thế Huân!" Cậu đột nhiên ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của bé cau mày thống khổ nói:

"Cha đáp ứng con, nhất định sẽ nghĩ cách chữa cho con, cha nhất định không để con..." từ "chết", cậu vẫn không thể nói ra.

Phác Thế Huân vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng tuy khổ sở, nhưng bây giờ bé lại vô cùng hạnh phúc. Lần này là thật, thật sự cảm thấy hạnh phúc, bởi vì bố cùng cha cuối cùng ở cùng nhau, cuối cùng cũng yêu thương nhau. Hơn nữa hai người đều quan tâm bé, thương bé. vì vậy bé vô cùng thoả mãn. Chỉ là, còn một tâm nguyện cuối cùng của bé chưa đạt được, chỉ thiếu một tâm nguyện cuối cùng này....

"Cha......!" Bé nhẹ giọng kêu, hai tay ngắn ngủn ôm chặt cậu, sau đó từ từ nói "Con nhớ cha đã từng nói cha biết tâm nguyện vẫn giấu ở đáy lòng của con là gì. Vậy thì, cha có thực hiện nguyện vọng cuối cùng của con không? Có thể không?"

"Dĩ nhiên có thể" Biện Bạch Hiền trả lời ngay, không chút suy nghĩ.

"Có thật không? Cha đáp ứng con sao?" Phác Thế Huân có chút kích động.

"Uh. Cha không giống con, toàn lời nói dối. Cha, Biện Bạch Hiền từ trước đến giờ đều nói được làm được, nhất ngôn cửu đỉnh!" Biện Bạch Hiền kiên định.

"Tuyệt quá! Chúng ta ngoéo tay!"

Phác Thế Huân vui vẻ nới lỏng tay mình, thoát khỏi ngực cậu, sau đó giơ tay phải ngón áp út... Biện Bạch Hiền cũng buông thân thể nho nhỏ của bé, đưa ngón áp út tay phải của mình về phía bé, ngoéo thật chặc ngón út của bé. Sau đó hai người trở lại như trước, vui vẻ nói:

"Ngoéo tay....Treo ngược...Một trăm năm.... Không cho đổi...."

"Ngoéo tay....Treo ngược...Một trăm năm.... Không cho đổi...."

Ngôn ngữ ước định giữa hai người, ngôn ngữ thành lời thề... Xung quanh họ, toả ra hạnh phúc.

.........................

Phòng cấp cứu

Phác Xán Liệt vội vội vàng vàng làm xong thủ tục nhập viện, liền tới phòng cấp cứu. Ngay lúc anh vừa tới, cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy y tá đẩy bệnh nhân từ trong phòng đi ra. Nằm trên giường, đúng là Diệc Phàm.

Phác Xán Liệt nhìn thấy anh ta, hốt hoảng đi tới. thấy anh ta hôn mê bất tỉnh liền tranh thủ đi theo bên cạnh bác sĩ, trực tiếp lạnh lùng hỏi "Anh ta như thế nào?"

Bác sĩ bị đôi tay anh mạnh mẽ bắt được, kinh ngạc, khi nghe đến giọng anh thật giống như đang tức giận, đột nhiên bị sợ hãi, cả người đều ngơ ngác, sửng sờ tại chỗ.

"Nói chuyện!" Phác Xán Liệt gầm nhẹ ra lệnh.

Tinh thần bác sĩ lập tức trở về

"Anh ta....anh ta.....anh ta....anh ta...." Anh nói nửa ngày không ngừng lập lại một chữ. Thật vất vả mới đem tâm tình kinh ngạc ổn định lại, sau đó hốt hoảng nói "Tay trái anh ta bị trúng đạn, nhưng không có gì nghiêm trọng. Tôi đã lấy đạn ra khỏi rồi, hơn nữa cũng không mất nhiều máu. Nhưng mà, hình như anh ta trúng phải loại thuốc đặc biệt, cho nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Tôi ... tôi cũng không có cách nào!"

Hôn mê bất tỉnh?

Phác Xán Liệt đột nhiên nghĩ đến lúc ở Anh quốc, Biện Bạch Hiền cho anh uống thuốc. Như vậy chắc là Lộc Hàm cho anh ta uống, nhất định là thuốc do cậu ấy chế ra.

"Đáng chết!" Anh mắng, buông bác sĩ ra.

Bác sĩ thấy anh tức giận, vội vàng bước lùi về phía sau, rất nhanh rời khỏi đó.

Hai mắt Phác Xán Liệt tản ra tức giận mãnh liệt, phủ thêm một tầng đỏ thắm chết chóc.

Người con trai kia rốt cuộc có rắp tâm gì?

Cậu ta xông vào đại đạo còn có thể đánh thương Diệc Phàm, hơn nữa cậu còn là bạn tốt của Biện Bạch Hiền, cha nuôi của Thế Huân. Nếu bắt được cậu ta, anh có thể làm gì cậu ta? Chẳng lẽ muốn nghiêm hình đánh phạt? Muốn giết người diệt khẩu? Nếu như Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân biết, chẳng phải họ sẽ hận chết anh?

"Đáng chết!" Anh vừa tức giận mắng, vừa lấy điện thoại di động ra, bấm xuống một chuỗi số.

Mấy giây sau....

"Đại ca!" trong điên thoại vang lên giọng của Khánh Thù.

"Khánh Thù, bây giờ bé lập tức đi tìm Nghệ Hưng, nói cậu ta mang theo thuốc tiêm cho tôi lần trước. sau đó hai ngươi lập tức trở về Đài Loan!"

"Dạ! Đại ca!"

Đơn giản trả lời một câu, điện thoại trực tiếp ngắt máy.

Phác Xán Liệt chân mày nhíu sâu, hai mắt lạnh lùng nhìn giường bệnh xa xa, sau đó sải bước ra ngoài.

......................

Hai ngày sau

Xuất viện

Trong phòng bệnh VIP

Biện Bạch Hiền đem bộ quần áo bệnh nhân khó coi cởi xuống, mặc vào quần jean và T-shirt cậu thích nhất, thân thể trong nháy mắt sảng khoái. Cả người vui vẻ, nhẹ nhàng, có thể dùng "vui vẻ đến quên trời đất" để hình dung.

Nhưng là người nào đó cùng một người nào đó và một người nào đó nữa, cả 3 trong đầu đầy ý nghĩ xấu xa, cũng đang tà ác nhìn cậu, hi hi cười trộm.

"Bố, tối nay là việc lớn. Bố phải cố lên. Con trăm phần trăm ủng hộ bố!" Phác Thế Huân kích động nắm chặt hai tay của Phác Xán Liệt.

Mấy hôm nay ôn làm bài kiểm tra 1 tiết Vật Lí không đăng chap được cho Py xin lỗi nha T^T Hôm nay đền cho ba chap nha =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro