Chương 139: Anh hứa với em bằng mọi giá anh sẽ cứu con của chúng ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày mai 3 chap tiếp đi =))) Py buồn ngủ quá eh ~~~~


Thân thể Biện Bạch Hiền hơi thay đổi, quay mặt đối diện với anh, nhìn hai mắt của anh, chần chờ mấy giây, sau đó âm thầm nắm chặt nắm tay, chậm rãi mở miệng, nói, "Có phải anh định tìm người sống hiến tim cho Thế Huân làm phẫu thuật?"

Phác Xán Liệt nghe cậu nói..., chân mày mơ hồ nhíu lại.

"Anh cũng không muốn làm vậy, nhưng nếu như thật sự không còn biện pháp khác, như vậy không thể làm gì khác hơn là. . . . . ." Anh muốn nói lại thôi, câu trả lời vô cùng rõ ràng.

"Anh không thể làm như vậy!" Biện Bạch Hiền đột nhiên cáu kỉnh.

Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn cậu, thái độ không thay đổi, tựa hồ đã sớm biết cậu nói như vậy.

"Phác Xán Liệt. . . . . ." Biện Bạch Hiền đột nhiên nắm thật chặt hai tay anh, hốt hoảng nói, "Anh không thể làm như vậy, không thể, nhưng tuyệt đối không thể!"

"Tại sao?" Phác Xán Liệt đột nhiên hỏi ngược lại.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc, không nghĩ anh sẽ hỏi ngược lại cậu.

"Đương nhiên bởi vì đây là hành động sai lầm. Người sống phải tiến hành phẫu thuật đổi tim, hơn nữa không có ai muốn đem trái tim khỏe mạnh của mình đưa cho người khác, như vậy người đó sẽ chết. Em tuyệt đối không cho phép anh cưỡng bức người khác lấy tim của họ đưa cho Thế Huân , em tuyệt đối không cho phép anh làm như vậy!"

"Vậy em cho phép con mình chết sao? Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn con bị đau đớn hành hạ, cuối cùng nhìn con chết ở trước mắt em sao?" Phác Xán Liệt lần nữa mở miệng, mạnh mẽ lạnh lùng tiếp tục hỏi lại.

Biện Bạch Hiền trong nháy mắt á khẩu!

Cậu không muốn nhìn Thế Huân bị đau đớn hành hạ, cậu cũng không muốn nhìn thấy con chết trước mặt mình. Nhưng cậu cũng không cho phép anh làm chuyện tàn nhẫn như vậy? Mạng của con họ là mạng, mạng của người khác cũng là mạng, sao anh có thể đem tính mạng của người khác thành đồ bỏ đi, chỉ quan tâm con trai của mình đây?

"Phác Xán Liệt, anh hãy nghe em nói, anh không thể. . . . . ."

"Biện Bạch Hiền. . . . . ." Phác Xán Liệt ngắt lời cậu, cầm tay cậu, "Em hãy nghe anh nói, nếu Thế Huân cùng những đứa trẻ khác rơi xuống biển, em sẽ cứu ai trước?"

Biện Bạch Hiền trầm mặc, kinh ngạc nhìn anh.

"Em nhất định sẽ cứu Thế Huân trước phải không?" Phác Xán Liệt trả lời thay cậu, tiếp tục nói, "Thế Huân ở trong lòng của em quan trọng như vậy, em đã nói nó trong lòng em xếp thứ nhất, cho nên nếu như anh và Thế Huân cùng rơi xuống biển, em nhất định cũng sẽ cứu nó trước đúng không? Cho nên cùng lí do. . . . . . Giữa tính mạng của con trai và tính mạng của người khác, em phải chọn Thế Huân , không phải sao? Em nên không do dự chọn Thế Huân mới đúng!"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền trầm mặc như cũ, nhưng thái độ lại vô cùng rối rắm.

Tại sao lại so tính mạng của Thế Huân với tính mạng của người khác?

Cậu nên lựa chọn Thế Huân ?

Không. . . . . . Không đúng. . . . . . Không phải như thế!

Nếu như cùng ở trong tình huống nguy hiểm, cậu sẽ lựa chọn như vậy. Nhưng hiện tại, rõ ràng những người đó đều vô tội, bọn họ và chuyện của Thế Huân căn bản cũng không có một chút xíu quan hệ, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .

Không. . . . . . Không đúng. . . . . . Không phải như vậy!


Bất kể ở dưới tình huống nào, cậu đều ưu tiên Thế Huân trước mới đúng, cậu nên ích kỷ bởi vì đó là con trai của cậu , cậu nên giống như Phác Xán Liệt, bất chấp tất cả lựa chọn cứu con, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .

Rối loạn!

Tư tưởng Biện Bạch Hiền hoàn toàn lẫn lộn.

Cậu hơi lắc đầu, sau đó lẩm bẩm nói, "Không phải như thế, không thể như vậy, không thể dùng phương pháp như vậy. . . . . . Đây chính là không đúng!"

" Biện Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt dùng sức nắm chặt tay cậu, vừa muốn mở miệng.

"Không đúng ——!" Biện Bạch Hiền đột nhiên la to, bỏ tay anh ra, từ trên ghế đứng lên.

"Anh nói không đúng, anh nói sai , không thể dùng tính mạng của người khác để đổi lấy tính mạng của Thế Huân . Nếu như anh dùng trái tim người sống cứu Thế Huân , vậy chẳng phải anh giết một người, anh là hung thủ giết người, việc đó không đúng, không đúng!" Cậu lớn tiếng nói xong , sợ hãi nhìn gương mặt lạnh lùng của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt nhìn cậu hai mắt hốt hoảng, chân mày hơi nhíu lại, cũng từ trên ghế đứng lên.

"Vậy em muốn Thế Huân chết sao?" Anh chất vấn.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền lại một lần trầm mặc.

"Em nếu không muốn con chết, vậy tại sao không cho anh cứu con? Nếu như em không muốn giết người, như vậy để anh làm, anh tuyệt đối không để Thế Huân chết. Coi như dùng chính trái tim anh để đổi, anh cũng tuyệt đối không để cho con chết!" Phác Xán Liệt kiên định nói, thanh âm bàng bạc thao thao bất tuyệt, đối mặt với Biện Bạch Hiền.

Cậu không còn lời nào để nói!

Cậu không cách nào thuyết phục anh!

Cậu không có một chút phản bác!

Biện pháp muốn cứu con của một người ba, cậu có thể phê bình anh sao? Làm mẹ Thế Huân , cậu có tư cách phê bình anh sao?

"Tóm lại anh làm như vậy là không đúng, em tuyệt đối sẽ không để cho anh làm như vậy, tuyệt đối sẽ không!" Biện Bạch Hiền kiên định nói, xoay người, chạy ra cửa.

Trong lòng vô cùng đau đớn, đồng thời cũng do dự. Mặc dù ngoài miệng khẳng định như vậy, nhưng trong lòng lại cực kỳ dao động. Cậu cũng muốn cứu Thế Huân , cậu cũng muốn bất chấp tất cả chỉ cần Thế Huân sống là tốt rồi. Nhưng trong lòng, thứ "lương tâm" kia như ngưỡng cửa, cậu như thế nào cũng không thể bước qua. Cậu không làm được, cậu thật sự không làm được. . . . . .

"Rầm ——" một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng lại.

Phác Xán Liệt kinh ngạc đứng tại chỗ, chân mày khoá chặt.

Anh hiểu được lòng Biện Bạch Hiền, anh cũng hiểu cảm thụ của cậu. Cậu vừa sinh ra chính là người thiện lương, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng chỉ sống trong thế giới yên bình. Cho nên có thể coi sinh mạng mỗi người đều giá trị, mà tính cách của cậu cũng vô cùng chính trực, khắp người cũng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, cho nên cậu mới không đồng ý cách làm của anh. Cũng không cách nào chấp nhận sự tàn nhẫn của anh. Nhưng anh thì khác, anh từ nhỏ sống trong thế giới bóng tối, coi nhẹ việc sống chết nên không quan tâm đến đem sinh mệnh của người khác. Vì vậy trong mắt anh, người khác như thế nào không quan trọng, chỉ cần Thế Huân của anh sống khỏe mạnh, cho nên anh sẽ không buông tha, coi như dùng trái tim người sống, anh cũng muốn chữa khỏi bệnh của Thế Huân !

. . . . . .

Phòng ngủ chính

Biện Bạch Hiền trở về phòng, liền trực tiếp đứng trước cửa sổ, nhìn lên trên trời những ngôi sao lấp lánh, và gió mát ban đêm.

Tâm tình thật hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh.

Cậu không muốn nhìn Thế Huân chịu đau đớn hành hạ, cũng không muốn nhìn nó càng ngày càng suy yếu, cuối cùng phải rời đi, rời đi thế giới này. Nhưng cách làm của Phác Xán Liệt thật sự quá tàn nhẫn, cậu không chấp nhận nổi. Nhưng trừ phương pháp này, cậu lại hoàn toàn không tìm được cách nào có thể cứu Thế Huân . Nếu như thế giới này thật sự có kỳ tích, có thể xảy ra ở trên người Thế Huân ? Chỉ cần nó có thể sống, cậu nguyện ý giảm bớt một nửa tuổi thọ, truyền cho nó, kể cả là toàn bộ sinh mạng cậu cũng nguyện ý.


"Ông trời. . . . . ." Cậu đột nhiên chắp tay trước ngực, nhìn về phía chân trời xa xôi, nhẹ giọng van xin, "Nếu như người hiển linh, xin hãy cứu con trai của con, hãy cứu Thế Huân . Nó còn nhỏ như vậy, vừa sinh ra đã phải chịu đau khổ, mỗi ngày đều phải dùng thuốc mới giảm bớt nỗi thống khổ. Nó rõ ràng không làm gì sai, tại sao lại cố tình đối xử với nó như vậy? Tại sao. . . . . . Nếu như người chịu cứu nó, người muốn con thế nào cũng được, chỉ cần Thế Huân có thể khỏe mạnh lớn lên, con thế nào cũng không trách cứ . . . . . con van cầu người. . . . . . Van cầu người. . . . . ." Cậu cái gì cũng có thể thử , cho dù là một chút xíu hi vọng, cậu cũng muốn thử, nhưng riêng lấy mạng đổi mạng, cậu không thể tiếp nhận.

Nếu như đến cuối cùng, thời điểm sinh mệnh Thế Huân chỉ còn một khắc, cậu còn có thể chấp nhất sao? Cậu còn có thể thản nhiên như vậy nói không thể?

Muốn cứu con. . . . . . Muốn cứu con. . . . . . Muốn cứu con. . . . . .

Trong lòng như có tiểu ác ma không ngừng tự nói với chính mình: cái gì cũng đều không cần quản, chỉ có con trai của mình là quan trọng nhất, người khác sống chết cùng với cậu có quan hệ gì? Không phải đều phải chết sao? So với con trai mình chết tốt hơn nhiều ?

Nhưng là đồng thời trong lòng tựa như còn có tiểu thiên sứ không ngừng nói với cậu: ngươi không thể làm như vậy, tuyệt đối không thể, sinh mạng người khác cũng là mạng, ngươi dùng mạng của người khác đổi cho con trai ngươi, ngươi cả đời cũng không thể thanh thản!

Rốt cuộc cậu phải làm sao?

Thật là loạn. . . . . .

Thật là phiền. . . . . .

. . . . . .

Nửa giờ sau

Biện Bạch Hiền vẫn đứng ở cửa sổ, suy nghĩ như cũ hỗn loạn. Phía sau cậu, cửa phòng mở ra cậu không hề biết, cũng không ý thức được Phác Xán Liệt đi tới phía sau cậu.

Hai tay của anh xuyên qua hông cậu, đem thân thể gió lạnh của cậu ôm chặt lấy, dựa đầu trên hõm vai cậu, nhẹ giọng nói, "Gió đêm quá lạnh, em đứng ở đây, sẽ cảm đấy!"

Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy sau lưng ấm áp, đầu óc suy nghĩ lung tung nháy mắt quay về, hơi cau mày, đẩy tay của anh nói, "Không cần anh quan tâm!"

"Không nên tức giận. . . . . ." hai tay Phác Xán Liệt khẽ dùng lực , ôm cậu chặt hơn,

"Chuyện lúc nãy là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh. Em không cần tức giận, được không?"

"Vậy anh đáp ứng em không cần dùng trái tim người sống cho Thế Huân ?" Biện Bạch Hiền đột nhiên hỏi.

". . . . . ." Phác Xán Liệt chợt trầm mặc.

"Anh vẫn nghĩ làm như vậy?" Cậu lại mở miệng hỏi.

". . . . . ." Phác Xán Liệt trầm lặng.

"Nếu như anh còn muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Anh từ nay về sau không cần chạm vào em, cũng không cần nói chuyện với em"

" Biện Bạch Hiền. . . . . ." Phác Xán Liệt cau mày nhẹ giọng gọi cậu, ở bên tai của cậu nói, "Chúng ta không cần nói chuyện này có được không? Chúng ta sống vui vẻ như ngày hôm qua không được sao? Thế Huân hiện tại vẫn sống tốt, anh nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp cứu con, hơn nữa không vạn bất đắc dĩ. . . . . . Anh sẽ không làm như vậy , chẳng lẽ em thật cho anh là ma quỷ giết người không chớp mắt sao?"

Biện Bạch Hiền nghe anh nói, mềm lòng cau mày lại, sau đó từ trong ngực anh, từ từ xoay người, nhìn mặt anh, nhìn khuôn mặt giống Thế Huân như đúc.

"Em vẫn sợ. . . . . ." Cậu nghẹn ngào mở miệng, tựa đầu vào lồng ngực của anh, nói tiếp,

"Em thật sợ hãi. . . . . . Nếu như Thế Huân thật sự chết thì sao? Nếu như con chết em phải làm sao? Em rất muốn cứu nó, em tình nguyện thay nó chịu khổ, nhưng em lại không có cách nào, em không có cách nào cứu nó, em không có cách nào để cho nó tiếp tục sống khoẻ mạnh . . . . . . Rốt cuộc tại sao? Tại sao ông trời đối đãi với nó như vậy? Là em đã làm sai điều gì sao? Là em làm sai điều gì, để cho nó chịu khổ như thế? Rốt cuộc tại sao lúc nó còn chưa sinh ra, đã có bệnh như vậy? Tại sao phải như vậy? Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . ." Cậu không ngừng hỏi tới, thanh âm nghẹn ngào từ từ biến thành khóc thút thít, mà nước mắt cũng nhanh thấm ướt áo sơ mi Phác Xán Liệt, dính sát trên ngực anh.

Anh duỗi tay đem cậu ôm chặt, đau lòng cau mày, nhẹ giọng nói, "Đều là lỗi của anh, toàn bộ đều là lỗi của anh. Nếu như bảy năm trước anh không lợi dụng lời nói của em, em cũng sẽ không thống khổ nhớ lại , có lẽ em có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn, sống hạnh phúc, em sẽ có con trai con gái, bọn nó cũng sẽ vô cùng khỏe mạnh, nhưng thật xin lỗi. . . . . . Nếu như quay ngược lại thời gian, trở lại bảy năm trước, anh nghĩ anh cũng sẽ chọn lợi dụng em, bởi vì anh có thể nhận định, ở trên thế giới này, trừ em ra, anh sẽ không thể yêu bất kỳ người nào khác. Cho nên tất cả đều là lỗi của anh, là anh bảy năm trước cưỡng bức em, để em mang thai, cho em một cuộc sống thống khổ, khiến Thế Huân chịu hết đau đớn bệnh tật. . . . . . Đây toàn bộ đều là lỗi của anh, em không có lỗi, có điều anh nhất định sẽ không để cho Thế Huân chết, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu con, anh nhất định sẽ cho con một cơ thể khỏe mạnh, cho nên em không cần phải sợ. . . . . . Không cần sợ hãi. . . . . . Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ Thế Huân . . . . . . Đừng sợ. . . . . . Đừng sợ. . . . . ."

Biện Bạch Hiền nghe anh an ủi, nước mắt càng thêm mãnh liệt, hai tay cũng ôm chặt lấy cơ thể anh, vùi mặt vào lồng ngực của anh, không ngừng khóc, lớn tiếng khóc, trút hết nước mắt. . . . . .

Phác Xán Liệt ôm cậu, bàn tay ở sau ót, theo mái tóc dài của cậu, vuốt ve qua lại.

"Là lỗi của anh. . . . . . Đều là lỗi của anh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Thế Huân sẽ không có chuyện gì . . . . . . Con nhất định sẽ không có chuyện gì. . . . . . Ngoan. . . . . . Đừng khóc nữa. . . . . ." Anh không ngừng an ủi cậu, không ngừng nhẹ giọng, mà tim của anh cũng thật sâu rỉ máu, đau đớn.

Anh tuyệt đối sẽ không để Thế Huân chết!

Tuyệt đối sẽ không!

Anh muốn cho nó sống lâu trăm tuổi. . . . . . Ít nhất đến khi anh chết, nó mới có thể chết.

Cho nên bất kể là Ngọc hoàng Đại đế hay Diêm Vương, anh cũng tuyệt đối không cho bọn họ mang Thế Huân đi, tuyệt đối sẽ không. . . . . .

Anh sẽ cứu nó!

Nhất định!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro