Chương 140: Cái chết thực đáng sợ! Con người thật của Phác Tuấn Miên!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nắng mới.

Phác Thế Huân hôm qua nghỉ ngơi suốt một ngày, sáng sớm nay, lúc thức dậy đã cảm thấy thân thể dễ chịu rất nhiều, cho nên vội vàng uống thuốc, sau đó quay lại phòng Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt.

"Cốc, cốc, cốc!" Bé dùng sức gõ cửa, cũng vui vẻ hô to, "Bố, cha, mặt trời đã chiếu đến mông.., nhanh lên một chút!"

" Cốc, cốc, cốc. . . . . . Cốc, cốc, cốc. . . . . ." Bé không ngừng gõ cửa.

Chưa đến mấy giây, cửa phòng lập tức mở ra, Biện Bạch Hiền quần áo xốc xếch đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của bé.

"Thế Huân, con. . . . . ." Cậu hốt hoảng mở miệng, lại sợ hắn lo lắng, cho nên cố trấn định nói, "Bụng của con đỡ chưa?"

"Đương nhiên rồi, toàn bộ tốt lắm!" Phác Thế Huân vui vẻ trả lời.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Biện Bạch Hiền lặp lại hai lần, tảng đá đè nặng trong lòng cũng hơi buông xuống.

Chợt, Phác Xán Liệt cuống quít ra cửa, quần áo cũng không ngay ngắn giống Biện Bạch Hiền.

Phác Thế Huân nhìn bộ dáng hai người , đột nhiên cười tà nói, "Bố, cha, quần áo hai người thế nào lại lộn xộn như vậy? Chẳng lẽ hai người vừa mới. . . . . . ôm ấp lăn lộn?"

Ôm ấp lăn lộn?

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

"Tiểu tử thúi, con lại đang nói hưu nói vượn những cái gì?" Biện Bạch Hiền cau mày oán trách.

"Hắc, hắc, hắc. . . . . ." Phác Thế Huân tà tà cười, sau đó bộ dáng đắc ý nói, "Đến khi con trưởng thành, lại không phong lưu được, cho nên, để cho con một người thế kỷ 21 giải thích cho hai người một chút, thế nào gọi ôm ấp lăn lộn!"

Bé giống như một người kiến thức uyên bác, chậm rãi nói. . . . . .

"Nếu nói đâm vào là X. Kẹp chặt lại chính là O, mà hai cái hợp lại là 'OOXX', mà có thể phiên dịch là 'ra ra vào vào' cho nên. . . . . . Hai ngươi có thể phát huy trí tưởng tượng, suy đoán một chút 'ra ra vào vào' là chuyện gì? Là vận động gì? Cái này không cần con giải thích chứ? Chỉ là. . . . . ."

Bé thở mạnh một hơi, tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Ở trên internet người phóng khoáng lạc quan cũng biết ý nghĩa OOXX, liền bắt đầu nghiên cứu, dù sao đây là vận động hai người, cho nên trải qua một phen suy nghĩ, bọn họ liền đem XX chỉ đàn ông, OO chỉ phụ nữ. Bất quá cha là đàn ông nên gọi là tiểu thụ, còn bố là công . Cho nên OOXX chính là chỉ thụ trên công dưới, mà XXOO chính là chỉ công trên thụ dưới. Vì vậy, con muốn sửa một chút, con nói như vậy: bố, cha, hai ngươi mới OOXX, hay là XXOO? Sẽ không phải . . . . . OX¬OX chứ?"

OOXX? XXOO? OX¬OX?

Thụ trên công dưới? Công trên thụ dưới?

Đổ mồ hôi !©¸®!

Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt sững sờ đổ mồ hôi !©¸®!

(⊙﹏⊙|||)(⊙﹏⊙|||)~

"Tiểu tử thúi, con học ở đâu những thứ này, đồ Tiểu Sắc Quỷ !" Biện Bạch Hiền mặt đỏ tới mang tai oán trách, theo thói quen đưa tay của mình ra, cho bé một cái cốc lên trán .

Trán Phác Thế Huân trong nháy mắt hiện lên dấu đỏ, bé cau mày, vô cùng bất mãn nói, "Cha, tục ngữ nói không sai, động khẩu bất động thủ, tại sao cha lại đánh con chứ , rất đau a!"

"Ai kêu con học những thứ không đứng đắn chứ , con đáng bị đánh đòn !" Biện Bạch Hiền lẽ thẳng khí hùng.

"Không đứng đắn? Cái gì gọi là không đứng đắn? Đây chính là chuẩn bị cho cuộc sống , hơn nữa con là một người đàn ông đương nhiên đối với loại chuyện này muốn rõ như lòng bàn tay , bố nói xem con nói có đúng hay không?" Phác Thế Huân trong nháy mắt đem đầu mâu chỉ hướng Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn bé, sau đó nhìn về phía Biện Bạch Hiền đứng ở bên cạnh , tình thế trong nháy mắt trở nên khó xử.

"Đúng. . . . . ." Anh kéo dài thanh âm , thấy cặp mắt Biện Bạch Hiền trong nháy mắt tức giận trừng lên, anh lập tức lại thấp thỏm tăng thêm một thán từ,

"Chứ. . . . . ." ( Chồng sợ vợ là đây =)))

"Cha xem, bố đều nói đúng rồi!" Phác Thế Huân đắc ý.

"Bố nói là ' đúng chứ ', chưa nói ' đúng '!" Biện Bạch Hiền cải chính.

" Ý đó không phải là ' đúng ' sao!"

"Sai !" Biện Bạch Hiền phủ định nói, "Đúng chứ, bên trong có thành phần nghi ngờ , cho nên không thể coi như là câu trả lời khẳng định , cha nhớ con thông minh như vậy, nên cũng hiểu ý này đi!"

"Hừ!" Phác Thế Huân thật cao nổi lên của mình nhất, "Cha, cha khi dễ con!"

"Ha, ha, ha. . . . . ." Biện Bạch Hiền đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó cúi đầu nói, "Cái này không gọi là khi dễ, cái này gọi là sự thật thắng hùng biện, thật đúng là: có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi, con mặc dù thông minh, nhưng là cuộc sống triết lý vẫn còn cần thời gian tích lũy!" Cậu bắt đầu lôi dậy.

"Hứ. . . . . ." Phác Thế Huân khinh thường, quyệt miệng nói, "Con không giống cha ' không , văn, hóa ' 'người , lâu , năm ' không thèm nói nữa, thôi con đi, bố và cha tiếp tục OOXX, XXOO, OX¬OX đi, hừ!" Bé cố ý đem hai lời quan trọng tăng thêm thanh âm, sau đó ngạo mạn ngẩng đầu lên, xoay người sải bước tránh ra.

Cái gì?

Biện Bạch Hiền sững sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng phách lối kia , ấm ức nói "Nó. . . . . . Nó mới vừa rồi nói em cái gì ? Không có văn hóa ? người già ? Nó lại dám nói em không có văn hóa? Dám nói em già ? Tiểu tử thúi, tức chết tôi rồi !"

Phác Xán Liệt nhìn mặt Biện Bạch Hiền rực rỡ giống một khuôn mặt mới , u ám trong lòng nháy mắt đều tan biến , thay đổi trong sáng.


Anh biết rõ, sáng sớm Phác Thế Huân đã tới gõ cửa phòng của bọn họ, là muốn cho Biện Bạch Hiền nhìn thấy bộ dạng nó bình an vô sự , là muốn cho hai người an tâm, mà nó lại cố ý nói ra những lời này, chính là muốn cho Biện Bạch Hiền quên mất ưu sầu, quên mất phiền não, tinh thần thật vui vẻ . Mưu kế nho nhỏ này của nó đã thành công, hoàn mỹ thành công, thật không hỗ là con trai của Phác Xán Liệt, là niềm kêu hãnh của anh.

"Tốt lắm, bảo bối. . . . . ." Anh nhẹ giọng kêu cậu, sau đó cười híp mặt nói, "Nếu con trai bảo bối của chúng ta cũng nói như vậy, như vậy chúng ta không phải cũng có thể đáp lại một cái kỳ vọng của con đi ?"

"Cái gì? Cái gì mong đợi?" Biện Bạch Hiền tâm thần chợt thấp thỏm.

Khóe miệng Phác Xán Liệt tà ác nâng lên, đột nhiên khom lưng bế cậu lên, xoay người, vừa dùng chân đóng cửa phòng lại, còn rất vui vẻ mà nói, "Em là muốn OOXX đây? Còn là XXOO đây? Còn là OX¬OX đây? Lựa chọn một đi, anh nhất định theo đến cùng!"

"Em không cần, kiểu nào em cũng không muốn!" Biện Bạch Hiền rống to cự tuyệt.

"OK! Anh hiểu rồi , chúng ta từng bước từng bước theo thứ tự là được , dù sao thời gian sáng sớm là khá dài. . . . . ."


"Anh . . . . . . Khốn kiếp, sắc lang, buông em ra. . . . . . A. . . . . ."

". . . . . ."

Bên trong phòng ngủ chính , trong nháy mắt một mảnh xuân sắc . . . . . .

. . . . . .

Trong hành lang

Thời điểm Phác Thế Huân đi đến cửa phòng , trái tim mơ hồ bắt đầu đau, mà nụ cười vui vẻ trên mặt bé biến mất trong nháy mắt.

"Tiểu thiếu gia!" Mân Thạc vẫn cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động của bé, cho nên chỉ cần có một chút xíu khác thường , anh lập tức có thể phát hiện ra.

"Tiểu thiếu gia, không sao chứ ?" Anh vội vã tiến lên đỡ.

Phác Thế Huân hất tay của anh ra, trấn định nói, "Tôi không sao, tôi có thể có chuyện gì?" Bé đột nhiên hỏi ngược lại, hai mắt nhìn mặt anh khẩn trương .

Thân thể Mân Thạc trong nháy mắt cứng ngắc, kinh ngạc nhìn bé.

"Không. . . . . . Không có gì!" Anh cứng nhắc trả lời, lập tức đứng thẳng thân thể, thật sâu hướng về phía bé khom lưng cúi đầu.

Phác Thế Huân nhìn động tác kỳ quái của anh, chân mày hơi nhíu lên.

Mới vừa rồi tại sao anh ta lại khẩn trương như vậy? Sao lại nói như vậy ? Chẳng lẽ lúc nãy anh ta phát hiện tim bé đau đớn? Bé cũng không có lộ ra bộ dáng đau đớn, chỉ là thư giãn nụ cười trên mặt, coi như là lo lắng cho bé, có phải có chút bận tâm hơi quá? Anh ta đã biết bệnh tình của bé đang tiếp tục giảm xuống? Cũng đúng, ngày hôm qua bé vội vội vàng vàng rời khỏi phòng ăn, lại đem mình nhốt ở trong phòng cả một ngày , bất luận là ai cũng sẽ phát hiện có cái gì không đúng chứ? Mà nói dối là đau bụng tựa hồ cũng rất yếu kém, nếu như anh ta cũng phát hiện, thì bố và cha cũng sẽ phát hiện mới đúng, nhưng mà bộ dạng bọn họ vừa rồi . . . . . .

"A. . . . . ." Bé đột nhiên cười khẽ.

Hoá ra là như vậy !

Sao bé lại ngu ngốc như vậy chứ ? Chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ đến, còn tưởng rằng kỹ thuật diễn xuất của mình rất giỏi , còn tưởng bọn họ lo lắng mình bị đau bụng, nhưng kỳ thật bố cùng cha là đang phối hợp diễn trò cho bé xem!

"Ha ha. . . . . ." Lại một lần nữa cười khẽ, mà nụ cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn.

Mân Thạc đứng ở một bên thấy thái độ của bé, chân mày không khỏi thật sâu nhíu lại, cảm giác bi thương ở trong lòng từng chút từng chút dâng đầy.

Quan sát bé một cách tinh quái, nhìn nụ cười tà ác của bé, thói quen dùng lời nói để tổn thương người, trò chơi trừng phạt ly kỳ cổ quái của bé, mặc dù tất cả thói quen của bé đều làm cho người ta rất tức giận, nhưng vào giờ phút này nhìn bộ dáng của bé, cũng cảm thấy đau lòng không thôi.

"Tôi muốn nghỉ ngơi một chút , bữa ăn sáng đã không ăn rồi, anh cũng không cần tới quấy rầy tôi!" Phác Thế Huân nhẹ giọng nói xong, liền mở cửa phòng trước mặt , hờ hững đi vào.

"Dạ!" Mân Thạc cúi đầu nhận lệnh, sau đó đứng ở phía bên phải cánh cửa.

Phác Thế Huân sau khi đi vào phòng , liền dựa lưng vào cửa phòng, hai mắt lạnh nhạt thất sắc.

Nước mặt không nhịn được rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn xuống.

Bé đưa bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào giọt nước mắt nóng bỏng kia, trái tim bắt đầu cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo, càng lúc càng đau.

"Tại sao phải khóc đây ? Rõ ràng mình đã nhẫn nại nhiều năm như vậy , tại sao còn khóc? Không nên. . . . . . mình đừng khóc, đừng khóc. . . . . . mình phải cười, mình phải vui vẻ, ha ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Bé lớn tiếng cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Cái chết càng đến gần , thì lại càng sợ. . . . . .

Càng sợ hãi, thì càng cảm thấy hoảng hốt. . . . . .

Thật là đáng sợ!

Thật là khủng khiếp!

Chết. . . . . . Thật sự là một chuyện rất đáng sợ .

Bé sợ, bé thật rất sợ.

Làm thế nào?

Bé còn sống được bao nhiêu ngày ? Chẳng lẽ ngày mai sẽ chết sao? Hay là ngày mốt? Ngày kia. . . . . . Hay là một giây sau?

"Ai có thể. . . . . ." Bé nghẹn ngào mở miệng, thanh âm run rẩy, đôi tay dùng sức đè trái tim đang còn đập của mình , van xin mà nói, "Cứu cứu tôi. . . . . ."

***

Ngày thứ ba

Buổi trưa

Vào thời điểm ăn trưa Phác Xán Liệt trực tiếp từ cậung ty đi tới bệnh viện tư nhân Bạch Vân , đi nhanh đến cửa phòng bệnh của Chung Đại , giống như lần trước không gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào.

"Đại ca!"

"Đại ca!"

Khánh Thù cùng Nghệ Hưng đứng ở cuối giường, cùng nhau mở miệng, cùng lúc tư thế cúi chào 90 độ.

"Chung Đại như thế nào?" Phác Xán Liệt lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Hồi đại ca, tôi đã nghiên cứu ra thuốc giải, đang muốn tiêm cho anh ấy!" Nghệ Hưng cứng nhắc trả lời, thân thể giữ vững tư thế cúi chào như cũ .

"Vậy liền bắt đầu đi!" Phác Xán Liệt ra lệnh.

"Dạ!"

Nghệ Hưng trả lời , đồng thời đứng thẳng lưng, xoay người đi tới đầu giường, cầm chiếc va-li nhỏ màu bạc để ở trên tủ đầu giường , sau đó đem va-li mở ra, thuần thục lấy thuốc và ống tiêm ra, đem chất lỏng màu lam nhạt trong bình pha lê hút vào trong ống tiêm, sau đó đem không khí bên trong ống tiêm đẩy ra, nhìn vạch kẻ trên ống tiêm.

Chợt, hai mắt của gương mặt lạnh như băng nhìn mặt của Chung Đại , vươn tay bắt cổ tay phải của anh ta, đem kim tiêm nhắm ngay mạch máu của anh ta, từ từ đâm vào, sau đó đem chất lỏng trong ống tiêm từ từ bơm vào máu của anh ta .

Một phút đồng hồ sau

Chung Đại như cũ lặng lặng nằm ở trên giường bệnh, trên mặt bình thản không có bất kỳ biểu hiện gì , giống như người chết .

"Tại sao còn chưa có tỉnh?" Phác Xán Liệt vội vàng hỏi.

"Hồi đại ca, xin đợi thêm hai phút, nếu như sau hai phút Chung Đại vẫn chưa tỉnh lại thì . . . . . ." Nghệ Hưng thanh âm đột nhiên dừng lại, chỉ thấy cậu hơi vén tà áo ngắn của mình lên, lấy ra một cây súng lục nhỏ màu đỏ cột ở trên đùi , lạnh lùng nói, "Tôi sẽ tự sát trước mặt của ngài!"

"Được !" Phác Xán Liệt sảng khoái đáp ứng, hai mắt chuyển dời đến mặt Chung Đại lần nữa, lẳng lặng chờ đợi.

Đứng ở đuôi giường cặp mắt Khánh Thù nhìn gương mặt lạnh lùng của Nghệ Hưng , không khỏi hơi cau mày.

Ba ngày nay cậu vẫn không có ngủ , mỗi ngày đều nghiên cứu ở phòng nghiên cứu của bệnh viện , mà cậu đối với thuốc của cậu cũng không có thập phần nắm chắc, nếu thật sự không có hiệu quả , như vậy. . . . . . Cậu thật muốn tự sát ?

Một phút nữa chầm chậm đi qua.

Ánh mắt của ba người chăm chú nhìn chằm chằm mặt của Chung Đại, nhìn khuôn mặt khoan thai của anh ta, nhìn hô hấp vững vàng của anh ta, mà chân mày Khánh Thù bắt đầu nhíu lên, không khỏi có chút lo lắng, nhưng thái độ vô cùng ung dung của Nghệ Hưng , cũng không phải biểu hiện vô cùng tự tin , chỉ là không có bất kỳ sợ hãi.

Ba phút từ từ kết thúc.

Phác Xán Liệt chân mày hơi nhíu lên, hai mắt hờ hững chuyển sang mặt của Nghệ Hưng .

Trên mặt của Nghệ Hưng lãnh băng như thường, mắt lạnh lẽo không có một tia gợn sóng, trong tay cậu nắm chặt súng lục màu đỏ , chỉ hướng huyệt Thái Dương của mình.

"Đại ca!" Khánh Thù hốt hoảng mở miệng.

"Ừ. . . . . ." Chung Đại đồng thời rầu rĩ lên tiếng.

"Đợi đã nào...!" Phác Xán Liệt cáu kỉnh gầm nhẹ.

Ngón trỏ của Nghệ Hưng đang bóp cò trong nháy mắt dừng lại.

Ba người đồng loạt nhìn hướng giường bệnh ,rốt cuộc trên gương mặt bình thản của Chung Đại hơi nhăn mày , thật giống như đang giãy giụa , từ từ mở hai mắt ra , mơ hồ nhìn trần nhà .

Lòng của Khánh Thù trong nháy mắt hạ xuống.

Mặt Nghệ Hưng vẫn lạnh như cũ , không có nửa điểm biến hóa.

Còn Phác Xán Liệt tiến lên một bước , đi tới bên giường, nhìn mặt của Chung Đại , nhẹ giọng nói "Đã tỉnh rồi ?"

Ánh mắt của Chung Đại mơ hồ nhìn thân thể Phác Xán Liệt, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng anh nhận ra thanh âm này là đại ca.

"Đại ca!" Anh hốt hoảng muốn đứng dậy, nhưng thân thể vừa mới chống lên được một nửa, liền vô lực ngã lại trên giường .

" Không cần ngồi dậy , chỉ cần nằm trả lời vấn đề của tôi là tốt rồi!" bàn tay Phác Xán Liệt đè ép thân thể của anh ta, lạnh lùng mở miệng.

"Dạ, đại ca xin hỏi!" Chung Đại hơi cau mày, hai mắt có thể thấy rõ mặt của anh,

"Tôi hỏi cậu, có phải cậu đã tìm được Lộc Hàm rồi ?"

"Dạ!"

"Tìm thấy ở đâu ?"

"Tôi vốn là đã dùng hết tất cả biện pháp đều không có tìm được cậu ấy , nhưng đột nhiên có tin tức nói cậu ấy từ Kim gia đi ra, cho nên tôi theo tin tức này mới tìm được cậu ấy !" Chung Đại cặn kẽ trả lời.

"Thì ra là như vậy, Kim gia. . . . . . Quả nhiên là địa điểm ẩn thân tốt nhất " Phác Xán Liệt tán thưởng, "Rồi sao nữa ?" Anh tiếp tục hỏi.

"Sau đó tôi vẫn theo dõi cậu ấy, muốn tìm cơ hội bắt cậu ấy trở lại, nhưng là không nghĩ tới cậu lại có thể đi dự tiệc đính hôn Kim gia !"

"Cậu ấy đi dự tiệc đính hôn Kim gia ? Là đi tìm Biện Bạch Hiền ?" Phác Xán Liệt khẩn trương hỏi. Vừa đụng đến chuyện tình Biện Bạch Hiền , anh sẽ không tự chủ hốt hoảng, không tự chủ suy nghĩ lung tung . Ngày đó Biện Bạch Hiền cùng Chung Nhân rời đi, hồi lâu mới trở về, mà thời điểm quay về mắt hồng hồng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Đụng phải Lộc Hàm rồi hả ? Họ nói những gì rồi hả ? Còn là. . . . . .

"Dạ, cậu ấy là đi tìm thiếu phu nhân, nhưng lại chưa cùng phu nhân gặp mặt, chỉ là len lén nhìn thiếu phu nhân mấy lần!" Chung Đại trả lời.

Phác Xán Liệt nghe anh ta nói , lo lắng trong nháy mắt buông xuống .

"Vậy cậu ấy còn làm những gì nữa ?" Anh hỏi tới.

"Cậu chỉ nói mấy câu với Chung Nhân , nhưng tôi lại thấy được một chuyện rất kinh ngạc !"

Kinh ngạc?

Chân mày Phác Xán Liệt trong nháy mắt nhíu lại.

Anh ta cư nhiên dùng ánh mắt như vậy , cho dù ai cũng không nghĩ tới là chuyện tình chứ?

"Là chuyện gì?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Tôi thấy đại thiếu gia đuổi theo cậu ấy không buông, mà quan hệ hai người bọn họ dường như không bình thường."

Đại thiếu gia?

Phác Tuấn Miên?

Phác Xán Liệt khiếp sợ trừng lớn cặp mắt của mình.

Đây quả nhiên là một chuyện rất kinh người , cho dù ai cũng không nghĩ đến hai người bọn họ quen biết nhau , mà anh luôn phái người giám sát anh ta nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của anh đều ở trong lòng bàn tay của anh, biết tất cả những người quen biết của anh ta, nhưng anh lại hoàn toàn không biết anh ta cùng Lộc Hàm quen biết nhau, quả nhiên người đàn ông này còn có rất nhiều bí mật mà anh không biết, ngoài mặt anh ta không lo việc đời, chỉ lo Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nhưng nhất định đang vụng trộm tính toán cái gì.

Rốt cuộc trong lòng của anh ta đang suy nghĩ gì? Mục đích thực sự của anh ta là cái gì?

"Cậu nói hai người bọn họ quan hệ không tầm thường? Là có ý gì?" Anh cau mày thật chặt , trong lòng tràn đầy nghi ngờ .

Chung Đại dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc , sau đó khàn khàn khẽ nói, "Tôi thấy hai người bọn họ cãi nhau , còn trông thấy Lộc Hàm đem thứ gì đó vứt bỏ sau đó lập tức ngồi xe rời đi, thế nhưng đại thiếu gia hoàn toàn không chú ý thân phận của mình, nằm ở trên cỏ tìm kiếm vật Lộc Hàm vứt bỏ, một mình tìm hết một buổi tối, ngay cả khi trời bắt đầu mưa, anh ta vẫn không ngừng tìm kiếm, vẫn bất chấp tất cả ngay khi chân của anh ta đã bị thương, cho đến khi Lộc Hàm xuất hiện một lần nữa, anh ta mới ngưng tìm kiếm, hai người bọn họ lại còn ôm hôn ngoài đường phố , cuối cùng vẫn là Lộc Hàm cõng đại thiếu gia đến bệnh viện, chỉ là. . . . . . Lộc Hàm đi khỏi bệnh viện, rời xa đại thiếu gia!"


Phác Xán Liệt nghe anh tự thuật, chân mày nhăn càng sâu.

Vạn lần cũng không nghĩ đến Phác Tuấn Miên lại theo đuổi một người con trai. Từ trước đến giờ anh ta đều là chạy vào trong bụi hoa, tùy tiện hái hoa, tùy tiện đem hoa vứt bỏ, cũng không nghiêm túc với bất kỳ người phụ nữ nào, mới vừa nghe Chung Đại nói, anh ta như biến thành một người đàn ông khác ,là một người đàn ông chung tình, mà hành động của anh ta đối với Lộc Hàm giống như muốn cứu vãn tình cảm đã bị anh ta vứt bỏ vậy. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Quá kỳ quái rồi !

Hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể nói là vô cùng hiểu nhau, nhưng anh từng biết Phác Tuấn Miên là một đàn ông thông minh, càng thêm phong lưu, mỗi một ngày anh ta quan hệ cùng với một người con gái khác nhau, có thể nói là ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng mới vừa rồi Chung Đại nói đến người đàn ông kia là ai? Là anh ta sao? Đó là Phác Tuấn Miên phong lưu đa tình ?

Không thể nào. . . . . . Phác Tuấn Miên tuyệt đối không phải là người đàn ông như vậy, anh ta sẽ vì một người phụ nữ, lại càng không vì một người con trai mà nằm ở trên cỏ tìm suốt cả đêm? Không để ý mưa gió, không để ý đau đớn, vì một người con trai ?

Cái này không thể nào. . . . . .

Tuyệt đối không thể nào!

  Py đăng chap muộn quá. Cơ mà chương này dài gấp 2 lần chương trước a, mỏi hết cả tay òi......

Hôm nay các readers đã tăng view cho Monster của các trai chưa nào? Nếu chưa thì hãy chăm chỉ lên nha, cố gắng vì mục tiêu MV MONSTER 100 MILLION VIEWS nha!!

EXO - L fighting ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro