Chương 148: Không thể không tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt ngồi ở bên giường, khẽ ngửa đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu, chờ đợi cậu nói tiếp.

Biện Bạch Hiền hơi dừng lại một chút, sau đó theo dõi tròng mắt thâm thúy của anh, chậm rãi nói:

"Anh lúc đó đem Thế Huân uy hiếp, em không phải không có cách cứu Thế Huân, mà là em nghĩ đến nguyện vọng cuối cùng của nó. Lúc Phác Tuấn Miên nói muốn cứu em và Thế Huân ra ngoài em cũng vì nguyên nhân này mà cự tuyệt. Tâm nguyện cuối cùng của Thế Huân chính là hi vọng em và anh có thể ở cùng nhau, hi vọng em và anh có thể trở thành một đôi phu thê hạnh phúc, hi vọng em và anh có thể lần nữa sinh hạ một hài tử. Như vậy cho dù nó rời khỏi thế giới này, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc, hơn nữa còn có một hài tử, như vậy chúng ta sẽ không tịch mịch. Nếu như mà em sinh con trai, như vậy hình dáng sẽ giống nó, cho nên chúng ta mà có thể đem đứa bé kia coi như nó, cũng không sẽ quên Thế Huân, không vì nó mà cảm thấy cô đơn. Đây chính là tâm nguyện nó giấu sâu trong lòng. Nó muốn em hạnh phúc, cũng mong anh hạnh phúc, cho nên nó đã sớm tính toán, khi anh vừa ra tù, nó tìm anh, còn cùng Tiểu Lộc thiết kế nhiều mưu kế như vậy, nó làm tất cả là vì em, vì anh, vì hai người chúng ta. . . . . . Anh hiện tại rõ ràng chứ?"

Phác Xán Liệt nghe cậu nói.., rốt cuộc biết lần đó hai người nói ' nguyện vọng của cha ', ' nguyện vọng của con ' rốt cuộc là ý gì. Cha vì con trai mình, có thể làm tất cả những việc mà cậu không muốn, mà con trai vì hạnh phúc của cha, đem hết toàn lực vì cậu tạo ra hạnh phúc tốt nhất. Cha con bọn họ suy nghĩ cho nhau, lo lắng cho nhau, hi sinh cho nhau...

"Anh hiểu!" Hắn nhẹ giọng trả lời, mà đồng thời hắn cũng hiểu tại sao vào thời điểm ban đầu, anh mỗi lần cưỡng bách cậu, cậu đều không cự tuyệt, chỉ là nhẫn nại tiếp nhận, mặc cho anh giày xéo mình, cậu làm tất cả cũng là vì Thế Huân, làm cho mình mang thai, thực hiện nguyện vọng của con trai bảo bối. Nhưng là. . . . . .

Phác Xán Liệt hai mắt đột nhiên thay đổi lạnh lùng.

Anh nhìn cậu, nói, "Nếu như em vì thực hiện nguyện vọng của Thế Huân, mới theo anh lên giường , như vậy bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không gặp mặt em!"

Biện Bạch Hiền khiếp sợ.

"Tại sao?" Cậu chất vấn.

"Bởi vì anh cho tới bây giờ không nhớ đã nói sẽ khiến cho Thế Huân chết. Nếu như anh phải mất đi một đứa con trai, lại dùng một đứa con khác để an ủi chính mình, như vậy anh thà quý trọng hiện tại, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào, anh cũng sẽ mang mạng Thế Huân về, anh sẽ không để cho nó chết. . . . . . Tuyệt đối sẽ không!" Phác Xán Liệt kiên định nói.

Biện Bạch Hiền dùng sức cau mày, "Anh quả nhiên muốn dùng trái tim người sống làm phẫu thuật đổi tim cho Thế Huân?"

"Đó là phương pháp cuối cùng. Nếu như có cách cứu Thế Huân, anh cũng không muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn này."

"Vậy nếu không có cách nào? Anh sao có thể làm như vậy sao? Dùng trái tim người sống?"

"Anh sẽ!" Phác Xán Liệt không chần chờ chút nào, kiên định trả lời.

Biện Bạch Hiền nghe được lời nói kiên định giống như bàn thạch, không khỏi hoảng hốt lui về sau một bước.

"Anh không thể làm như vậy. . . . . ." Cậu lắc đầu, nhẹ giọng nói.

"Anh đã quyết định, bất kể em nói gì đều vô dụng!" Phác Xán Liệt lạnh lùng, hai tay nắm chặt thành quả đấm.

"Anh làm vậy sẽ làm lương tâm Thế Huân bất an, dùng trái tim người sống tới cứu tính mạng của nó, nó nhất định sẽ bị lương tâm khiển trách. Nếu như trái tim người kia vĩnh viễn ở lại trong thân thể của nó, nó cũng thống khổ cả đời. . . . . . Anh không thể làm như vậy, anh không thể làm như vậy. . . . . . Anh không thể. . . . . ." Biện Bạch Hiền lớn tiếng nói xong, muốn để cho anh từ tư tưởng ác độc tỉnh táo lại. Nhưng là...

"Cho dù là như vậy, so với việc khiến Thế Huân chết, cũng mạnh hơn gấp trăm lần!" Phác Xán Liệt kiên định.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.

Cậu khuyên anh không được, cậu không có cách nào thuyết phục anh, anh đã quyết định, anh đã quyết định phải đi trên con đường tàn nhẫn này, anh đã quyết định muốn giết chết một sinh mệnh rồi, làm thế nào? Cậu phải ngăn anh như thế nào?

"Biện Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt đột nhiên kêu cả tên họ cậu, thanh âm ấy là chính là lạnh như băng, vô tình như vậy.

"Anh cảnh cáo em, không thể để cho Thế Huân biết chuyện này, anh không cho phép em ở trước mặt con nhắc tới việc dùng người sống để phẫu thuật tim. Hơn nữa anh cũng quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ không gặp mặt em, cho đến khi Thế Huân phẫu thuật thành công, đến khi Thế Huân khỏe mạnh, đến khi Thế Huân bình yên vô sự. . . . . . Anh với em sẽ không phát sinh quan hệ!" Anh không cần thực hiện nguyện vọng Thế Huân, anh cũng không cần thực hiện nguyện vọng của cậu, cái anh muốn, chỉ là tính mạng của Thế Huân. Không cần tiếc gì cả, cho dù anh bị cha con cậu căm hận, anh cũng sẽ không quay đầu.

Nghe được lời quyết tuyệt của anh, Biện Bạch Hiền không ngừng lắc đầu, không ngừng lắc đầu. . . . . .

"Anh không thể như vậy. . . . . . Anh không thể như vậy. . . . . . Anh không thể như vậy. . . . . ." Trừ những lời này, cậu đã không tìm được những lời nói khác.

"Em ra ngoài đi, anh không muốn nhìn thấy em, em cùng Thế Huân ngủ đi, chỉ là em phải nhớ kỹ lời anh vừa nói. Nếu như em còn yêu con trai mình, em còn quan tâm nó, em còn không muốn cho nó chết, như vậy. . . . . . Cũng không cần nói lung tung ." Anh uy hiếp ra lệnh, thanh âm vô cùng lạnh lùng, mà trái tim đau đớn kịch liệt.

"Phác Xán Liệt. . . . . . Anh không phải là người. . . . . . Anh thật đáng sợ. . . . . . Anh là ác ma. . . . . . Anh là ma quỷ. . . . . . Anh. . . . . ."

"Không sai!" Phác Xán Liệt ngắt lời cậu, chê cười nói, "Anh chính là ma quỷ, còn nhớ rõ lúc ở Anh quốc em hỏi anh, anh đã từng giết người sao? Anh hiện tại liền trả lời em rõ ràng. . . . . . Anh có! Hơn nữa không phải một, hai mà là rất nhiều rất nhiều, tay anh cũng dính đầy máu tươi. Trên lưng anh cũng toàn nợ máu, cho nên anh giết thêm một người nữa, anh cũng hoàn toàn không có cảm giác trách nhiệm . . . . . Em hiện tại hiểu anh là dạng người gì rồi chứ? Em hiện tại biết anh tàn nhẫn cỡ nào sao? Em hiện tại . . . . . ." Anh dừng lại, cổ họng đột nhiên nghẹn ngào, khó chịu tột cùng.

Biện Bạch Hiền nhìn mặt anh lạnh như băng, nhìn hai mắt anh lạnh như băng, nghe lời nói anh lạnh như băng , trái tim giống như bị đánh nát, đau đớn không dứt.

"Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . ." Cậu lắc đầu nỉ non.

Anh không phải là người như thế, anh không phải người tràn ngập tội ác như anh nói, anh rõ ràng đối với cậu dịu dàng như vậy, ngày hôm qua còn dịu dàng ôm cậu, hôn cậu, vuốt ve cậu, anh làm sao có thể là người như vậy.

"Em ra ngoài đi!" Phác Xán Liệt một lần nữa ra lệnh.

"Không!" Biện Bạch Hiền cự tuyệt.

"Anh nói em ra ngoài!" Anh rống to.

"Em không đi!" Cậu cũng rống to phản kháng.

Phác Xán Liệt cau mày thật sâu, đột nhiên cáu kỉnh, "Diệc Phàm!"

"Rắc rắc!" Cửa phòng mở ra, Diệc Phàm đứng ở cửa, cung kính cúi đầu, cứng nhắc nói, "Đại ca, ngài có gì phân phó?"

"Đem thiếu phu nhân đưa ra ngoài!" Phác Xán Liệt lạnh lùng ra lệnh.

Diệc Phàm kinh ngạc một chút, ngẩng đầu nhìn mặt của Biện Bạch Hiền.

"Tôi bảo cậu đưa cậu ấy đi ra ngoài, cậu không nghe thấy sao? Đưa ra ngoài!" Phác Xán Liệt cáu kỉnh gầm nhẹ.

"Dạ!" Diệc Phàm lập tức lĩnh mệnh, sải bước đi tới bên người Biện Bạch Hiền, cúi đầu nói, "Thiếu phu nhân, xin ngài theo tôi ra ngoài đi!"

"Em không muốn!" Biện Bạch Hiền cự tuyệt, hai mắt nhìn Phác Xán Liệt nói, "Anh không thể làm như vậy, anh không thể khiến cho Thế Huân trên lưng đeo tội nghiệt trầm trọng như vậy, anh không thể để cho nó sống trong thống khổ , anh không thể, không thể. . . . . ."

"Còn muốn để cho tôi nói mấy lần, đem cậu ấy kéo ra ngoài cho tôi, nếu như cậu ấy dám cãi lại, liền đem cậu ấy nhốt vào địa lao, không để cho cậu ấy cùng tiểu thiếu gia gặp mặt!" Phác Xán Liệt tức giận gầm nhẹ, uy hiếp nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền.

"Dạ!" Diệc Phàm lần nữa cúi đầu lĩnh mệnh.

Anh ta dùng sức khéo tay Biện Bạch Hiền , sau đó lôi kéo thân thể của cậu, hướng cửa phòng đi. Sức lực Biện Bạch Hiền hoàn toàn đánh không lại anh ta, mà thân thủ lại không bằng anh ta. Cho nên chỉ có thể từ từ bị anh ta lôi kéo đi ra khỏi phòng, mà tại thời điểm cửa phòng bị đóng, cậu như cũ lớn tiếng nói, "Phác Xán Liệt, chẳng lẽ anh muốn cho tay Thế Huân nhiễm máu tươi sao? Chẳng lẽ anh cũng muốn nó giống như anh, lưng đeo nợ máu sao?"

"Ầm ——" một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng.

Phác Xán Liệt hai mắt đau buồn nhắm lại, bên tai quanh quẩn lời nói cuối cùng của Biện Bạch Hiền.

Anh cũng không muốn cho Thế Huân đi trên con đường của anh, nhưng mà anh hiện tại. . . . . . Đã không còn đường lui.

. . . . . .

Ngoài cửa phòng

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm Diệc Phàm ngăn ở cửa, hai mắt hơi dời đi nhìn cửa phòng phía sau anh ta, chân mày thật sâu cau chặt, gương mặt tức giận.

"Anh tránh ra, tôi còn có lời muốn nói cùng anh ấy!" Cậu lạnh giọng ra lệnh.

Cậu muốn thuyết phục anh, cậu không thể để cho anh làm việc gì sai!

"Thật xin lỗi thiếu phu nhân, ta không thể để cho cậu đi vào, hơn nữa. . . . . ." Anh hơi dừng lại một chút, mới vừa bọn họ ở trong phòng nói, anh mơ hồ nghe được một chút, anh biết rõ thân là thuộc hạ không nên nhiều lời, nhưng anh lại mở miệng nói, "Hơn nữa quyết định của đại ca, là cho dù ai cũng không thể thay đổi, thiếu phu nhân ngươi buông tha đi!"

"Tôi không buông, anh cho tôi vào đi, tôi nhất định có thể thuyết phục anh ấy!" Biện Bạch Hiền kiên định, hai mắt nhìn cửa phòng đóng chặt.

Mặc dù cậu căn bản cũng không có bất kỳ lời nói gì đi thuyết phục Phác Xán Liệt, nhưng là cậu chưa nghĩ buông tha, cậu rất muốn cứu Thế Huân, nhưng cậu không thể để cho Thế Huân lưng đeo tội nghiệt như vậy, cậu rất rõ nội tâm Thế Huân, cậu rất hiểu con trai của mình, nếu như nó biết trái tim của mình là dùng trái tim người sống thay thế, nếu như nó biết là bởi vì mình mà hại chết một người, như vậy nó nhất định sẽ tự trách, nó sẽ tự trách cả đời. Khi đó, nó sẽ không vui vẻ như hiện tại, sẽ không hạnh phúc như hiện tại, càng không mỉm cười. Cậu không cần con trai của mình sống trong thống khổ, cậu không muốn nhìn chuyện như vậy xảy ra.

"Thiếu phu nhân!" Diệc Phàm đột nhiên nhẹ nhàng kêu cậu một tiếng, trong thanh âm không có lạnh băng thường ngày, nhàn nhạt phủ lên một tầng dịu dàng.

Biện Bạch Hiền chợt cả kinh, hai mắt nhìn mặt của anh ta.

"Thiếu phu nhân!" Diệc Phàm hơi cúi đầu, còn gọi là một tiếng, sau đó mới nhẹ giọng nói, "Thuộc hạ dám can đảm hỏi một câu, ngươi thật không muốn cứu tiểu thiếu gia sao? Ngươi thật nhẫn tâm nhìn cậu ấy chết sao?"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền khiếp sợ, trầm mặc vô ngữ.

"Nếu thiếu phu nhân cũng không hi vọng tiểu thiếu gia chết, vậy tại sao còn phải phản đối cách làm đại ca? Nếu như cậu cảm thấy tiểu thiếu gia biết chuyện này, cậu sẽ không an lòng cả đời, như vậy cậu có nghĩ qua, này đem sự kiện này giấu giếm tiểu thiếu gia?"

Biện Bạch Hiền trợn to cặp mắt, "Anh để cho tôi lừa gạt Thế Huân?"

"Lời nói dối có ý tốt, cũng là một loại hạnh phúc, huống chi. . . . . . Đó là con trai của cậu, là cậu mang thai mười tháng, cũng tân tân khổ khổ dưỡng dục sáu năm, coi như vì cậu ấy, giấu giếm một ít chuyện có cái gì không được? Coi như vì cậu ấy, lừa gạt cậu ấy một lần như thế nào? Coi như vì cậu ấy, lưng ngươi đeo một chút tội nghiệt. . . . . . cũng không có việc gì? Nếu như ngươi là cha của tiểu thiếu gia, làm những chuyện này cho cậu ấy, chẳng lẽ không thể?" Diệc Phàm nhẹ giọng nói xong, hai mắt nhìn cậu dao động ánh mắt.

"Kẻ điên. . . . . . Kẻ điên. . . . . ." Biện Bạch Hiền hoảng sợ nỉ non, hai chân không ngừng lui về phía sau, sau đó chỉ vào Diệc Phàm cùng người bên trong cửa phía sau anh ta, nói, "Các người đều là kẻ điên. . . . . . Các người toàn bộ đều là kẻ điên. . . . . . Cư nhiên không đem tính mạng của người khác là mạng. . . . . . Cư nhiên để cho tôi giúp các ngươi giết người. . . . . . Kẻ điên. . . . . . Kẻ điên. . . . . . Các ngươi toàn bộ cũng điên rồi!" Lưng của cậu đụng vào tường, sau đó xoay người, nhanh chóng chạy đi.

"Thiếu phu nhân!" Diệc Phàm tiến lên một bước, cũng là không có đuổi theo.

Cậu nói không sai, bọn họ là kẻ điên, ở trong hắc đạo mỗi người đều là kẻ điên, nếu như bọn họ không hung ác, không mạnh tay, như vậy người chết chính là bọn họ. Bọn họ cũng không có cách nào mới đi tới bước này, nếu như có thể, người nào lại lựa chọn con đường không có lối về?

. . . . . .

Trong phòng

Phác Xán Liệt cao ngạo ngồi ở bên giường, gương mặt hắn u sầu, chân mày khóa lại, hai mắt nhắm thật chặt, bên tai là không ngừng vang lên lời nói cuối cùng của Biện Bạch Hiền

"Phác Xán Liệt, chẳng lẽ anh muốn cho tay Thế Huân nhiễm máu tươi sao? Chẳng lẽ anh cũng muốn nó giống như anh, lưng đeo nợ máu sao?"

Nợ máu?

Anh không muốn tàn nhẫn như vậy, nhưng anh không thể không tàn nhẫn.

Từ khi sinh ra, anh chưa cho Thế Huân tình thương của một người ba, cũng chưa chăm sóc nó một ngày. Thân là ba, anh muốn dùng gấp đôi tình yêu tới bồi thường, nhưng là ông trời không cho anh cơ hội. Thế nhưng tàn nhẫn đoạt được tính mạng của con trai anh, anh không thể trơ mắt nhìn nó chết, anh không thể trơ mắt nhìn nó chịu thống khổ hành hạ, cho nên điều duy nhất anh có thể làm, duy nhất có thể bồi thường cho nó, chính là đem sinh mệnh của nó kéo dài, chính là đem trái tim khuyết tật của nó chữa khỏi, để cho nó có thể giống những đứa trẻ khác khoẻ mạnh lớn lên, kết hôn, chết....

Anh đã không có đường lui, anh chỉ có thể làm như vậy!

Anh muốn sớm tìm được Lộc Hàm, anh muốn từ trong miệng cậu biết được người thích hợp là ai, anh muốn cứu Thế Huân. Nhưng là nếu như hiện tại điều tra lời nói của cậu, sẽ không có thời gian, trái tim Thế Huân đã từ từ đến gần cực hạn, anh phải lập tức tìm được cậu mới được, nhưng là cậu ở đâu? Cậu ở đâu? Có ai biết?

Đột nhiên!

Anh mở hai mắt, cũng thức tỉnh trợn to.

Nếu như theo lời của người kia nói..., anh có lẽ biết!

Nếu như theo lời của hắn, coi như không cần nghĩ biện pháp bắt được cậu!

Không sai!

Phải đi tìm hắn!

Phác Xán Liệt đột nhiên từ bên giường đứng lên, sải bước đi về phía cửa phòng.

***

Biệt thự 200m2 phía tây của nhà họ Phác, gác nhỏ lầu hai, bốn bề cửa sổ khép chặt, không người nào đến gần.

Phác Xán Liệt một mình đi lên lầu, trực tiếp vươn tay đem cửa phòng mở ra, sau đó sải bước đi vào bên trong phòng, cũng trực tiếp đi tới mảnh đất trống dưới bậc thang lầu hai, đem thảm vén lên, nhìn chằm chằm khối hình vuông thật to dưới mặt thảm sàn nhà, đưa tay lật sàn nhà lên, hai mắt nhìn ánh đèn sáng mơ hồ phía dưới khóe miệng không khỏi hơi cười cười , sau đó đi vào phòng dưới đất.

Trong phòng dưới đất

Đèn chân không sáng ngời chiếu sáng cả phòng dưới đất, mà ở trong phòng để tất cả chai lọ lớn nhỏ rậm rạp chằng chịt, còn có đồ thí nghiệm: ống nghiệm, đèn cồn, cốc chịu nhiệt, một chút dụng cụ hóa học, mà dược liệu nổi tiếng càng đếm không xuể, nhưng có thể làm Phác Xán Liệt không chớp mắt, duy nhất chỉ có người mặc áo trắng thờ ơ nằm trên ghế sa lon.

"Tôi biết rõ anh đã tỉnh, không cần giả bộ nữa, đứng lên đi!" Anh lạnh giọng mở miệng.

Phác Tuấn Miên nằm trên ghế sa lon chợt mở ra hai mắt, khóe miệng hơi cười cười, từ trên ghế salon ngồi dậy, sau đó mặt bất cần đời nhìn anh, nói, "Hôm nay cơn gió nào cư nhiên đem chú đại giá tới, thật đúng là để cho anh thất kinh, thụ sủng nhược kinh a!"

"Anh không phải cần phải nói nhảm với tôi, tôi hôm nay tìm anh, là có chuyện nhờ anh!" Phác Xán Liệt lời nói sắc bén, khí phách mười phần, không có một chút bộ dáng cầu người.

Cầu xin?

Phác Tuấn Miên nhìn cái khuôn mặt lạnh như băng, rất kinh ngạc khi hắn nói ra lời như vậy, nhưng là thái độ này. . . . . Thật là làm cho người khác cực kỳ khó chịu.

  "Em chính là như vậy cầu người sao? Như thế nào ở trong trí nhớ của anh, lúc nhờ vả người cũng không phải giống như chú nha? Hơn nữa thái độ cũng không như vây? Thật sự là kỳ quái. . . . . . Chú thật sự là đi nhờ anh sao? Sẽ không phải là anh mới vừa nghễnh ngãng, nghe lầm chứ? Phác đại tổng giám đốc?"

Phác Xán Liệt hai mắt tức giận nhìn chằm chằm anh ta, lạnh lùng nói, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Cái này sao. . . . . . Nếu như chú kêu anh một tiếng 'anh trai', anh có thể suy tính một chút, có nghe hay không chuyện chú yêu cầu?"


Tự nhiên cảm thấy thương cho anh Phác nhà ta quá~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro