Chương 149: Gọi hai tiếng " anh trai ", tôi sẽ giúp chú!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh trai?

Phác Xán Liệt cau mày kinh ngạc nhìn anh ta.

Đã qua bao nhiêu năm không có gọi anh ta như vậy? Cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như thời điểm lần trước gọi anh ta là anh trai mình còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, mà sao đã nhiều năm rồi, hai chữ này là môt loại âm sắc gì anh cũng sắp quên, nhưng bây giờ. . . . . . Cư nhiên để mình gọi anh ta là anh trai?

Hoang đường!

Chuyện cười!

Hai mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, tức giận trầm mặc, đôi tay âm thầm nắm thành nắm đấm.

Nhìn khuôn mặt tức giận kia Phác Tuấn Miên cười hì hì, trong lòng rất rõ ràng nó không thể nào gọi, bởi vì căn bản nó không xem anh là anh trai, nhưng anh chính là muốn làm khó, muốn chọc giận nó, để cho nó bộc phát ra phẫn nộ của mình, như vậy. . . . . . Mới thú vị.

Phác Xán Liệt dùng sức cắn chặt răng, đột nhiên thở ra một hơi, sau đó tự mình kiểm soát sức lực, môi mỏng của mình từ từ mở ra. . . . . . Mặc dù không muốn, mặc dù không nguyện ý, nhưng vì con trai của mình, vì Thế Huân , cho nên. . . . . .

"Anh trai!" Thanh âm anh nhẹ vô cùng, nhưng lại lạnh như băng, ngạo mạn.

Nghe được thanh âm của anh, Phác Tuấn Miên khiếp sợ!

Anh trợn to hai mắt của mình nhìn cái khuôn mặt thỏa hiệp kia, lỗ tai của chính mình thật không thể tin được, thế nhưng nó thật sự đã gọi? Là chuyện quan trọng gì lại để cho nó hạ mình nói như thế ? Là dạng chuyện trọng đại gì, thế nhưng lại khiến Phác đại tổng giám đốc cao cao tại thượng, đường đường là thủ lĩnh hắc đạo lại thuận theo ý anh như vậy ?

Thật là kỳ tích!

Thật làm cho người không thể tin nổi ! Thật làm cho người ta kinh hãi.

"A. . . . . ." Anh khẽ cười một cái, sau đó trong nháy mắt chuyển thành cười to, "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . ."

Thật là thú vị, rất thú vị rồi! Khả năng đây là chuyện thú vị nhất mà đời này anh gặp phải.

Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn chằm chằm anh ta, nghe anh ta cuồng tiếu thanh âm, đè nén lửa giận trong lòng, mà hai tay của anh đã nắm quyền thật chặt càng thêm dùng thêm sức, phát ra tiếng vang "Răng rắc" .

"Được !" Phác Tuấn Miên đột nhiên ngưng cười, tâm tình cực kỳ vui mừng cười nói, "Hãy nói cho anh nghe xem, chú là muốn cầu xin anh chuyện gì, nếu như có thể giúp được, anh đây là anh trai nhất định nghĩa bất dung từ!"

Phác Xán Liệt tức giận hơi hòa hoãn hạ xuống , vội vàng hỏi, "Anh biết một người con trai tên là Lộc Hàm có đúng không?"

Lộc Hàm?

Nghe đến cái tên này, nụ cười trên mặt Phác Tuấn Miên trong nháy mắt biến mất.

"Làm sao chú biết anh biết cậu ấy? Chú phái người theo dõi tôi ?" Anh nghĩ đến chuyện mấy ngày dự tiệc ở Kim gia gặp phải Lộc Hàm .

"Anh cũng không cần quản, tóm lại tôi hiểu biết rõ anh quen biết cậu ấy, tôi còn biết quan hệ của hai người rất sâu !"

Hai mắt Phác Tuấn Miên mơ hồ lộ ra bóng tối lo lắng!

Tại sao đột nhiên nó lại nhắc đến Lộc Hàm đây? Chẳng lẽ nó muốn tổn thương Lộc Hàm? Hay là còn có mục đích gì khác? Bất kể như thế nào, nếu như nó dám tổn thương Lộc Hàm, coi như là anh em, anh cũng sẽ không bỏ qua .

"Sau đó thì sao? Anh biết thì thế nào? Chú muốn nói gì ?" Anh chợt thay đổi nghiêm túc, lạnh lùng hỏi.

Phác Xán Liệt nhìn anh ta chuyển biến thái độ, xác định tầm quan trọng của Lộc Hàm ở trong lòng anh ta, xem ra giữa bọn họ không chỉ là mối quan hệ sâu sắc như vậy, giữa bọn họ. . . . . . Nhất định còn sâu hơn ràng buộc.

"Tôi muốn tìm cậu ấy, anh có thể giúp tôi tìm cậu ấy được không?"

"Chú tìm cậu ấy? Chú tìm muốn tìm cậu ấy làm gì?" Phác Tuấn Miên cẩn thận hỏi ngược lại.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm thương tổn cậu ấy, tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy một ít chuyện !" Phác Xán Liệt tránh né trả lời.

"Chú muốn hỏi cậu ấy cái gì ?" Phác Tuấn Miên trực tiếp hỏi tới.

". . . . . ." Phác Xán Liệt đột nhiên trầm mặc, chân mày nhăn sâu.

Phác Tuấn Miên nhìn mặt anh do dự, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nếu như anh không biết nguyên nhân rõ ràng, anh sẽ không giúp hắn, anh cũng không muốn làm Lộc Hàm bị nguy hiểm, cũng không muốn để cậu có một chút tổn thương nào

"Nếu như chú không nói rõ ràng, vậy thì mời trở về đi !" Anh lạnh giọng cự tuyệt, hạ lệnh đuổi khách.

Phác Xán Liệt đứng tại chỗ, chần chờ suy tính, cuối cùng mở miệng nói "Tôi muốn hỏi cậu ấy nơi ở của một người!"

"Một người? Người nào?" Phác Tuấn Miên hỏi tới.

"Người thích hợp cùng Thế Huân làm phẫu thuật đổi tim !" Phác Xán Liệt trả lời.

Thế Huân?

Phác Tuấn Miên hơi cau mày.

Chuyện của Thế Huân anh đã nghe nói qua, ngày hôm đó nó còn chưa ra đời, đang ở trong bụng Biện Bạch Hiền kiểm tra ra nó có bệnh tim dị dạng bẩm sinh, sau đó trái tim còn phát ra rất nhiều bệnh tật, khiến cho nó lúc còn rất nhỏ phải chịu đựng đau ốm hành hạ, chỉ có thể uống thuốc của Lộc Hàm bào chế mới giảm bớt đau khổ, mà trước kia bác sĩ cũng đã sớm phán định, nó không thể sống quá bảy tuổi . Nhưng mà bệnh của nó cũng không phải là không thể chữa, chỉ cần làm phẫu thuật đổi tim thì có thể kéo dài sự sống, nếu như giải phẫu thành cậung, nó còn có thể giống như những đứa trẻ bình thường khỏe mạnh lớn lên, nhưng khó khăn duy nhất là loại máu của nó, là loại máu thực sự hiếm thấy rất khó tìm được người thích hợp, chẳng trách Phác Xán Liệt gấp gáp như vậy, mạng sống của con trai mình đang treo lơ lửng rồi, nó không thể nào trơ mắt nhìn con của mình chết trước mặt mình, nhưng tại sao Lộc Hàm lại phải biết người thích hợp là ai đây? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy cậu đều ở đây tìm kiếm? Nhưng nếu biết, tại sao lại không lập tức tiến hành phẫu thuật? Chẳng lẽ nguyên nhân là phải dùng trái tim người sống sao? Việc này cũng không giống tác phong của cậu, theo như anh hiểu thì nhất định là Biện Bạch Hiền không đồng ý, mà Biện Bạch Hiền nói gì cậu cũng sẽ nghe nấy, cho nên cậu không cho Thế Huân làm giải phẫu, như vậy tất cả mọi chuyện có thể nghĩ thông suốt, Phác Xán Liệt sốt ruột là vì cứu con, cho nên mới phải khúm núm đi cầu anh, mặc dù thái độ làm cho anh cực kỳ khó chịu, nhưng nếu như là vì Thế Huân . . . . . .

"Được , tôi giúp chú tìm cậu ấy !" Anh đột nhiên sảng khoái đáp ứng.

Lửa giận của Phác Xán Liệt trong nháy mắt biến mất, trợn to hai mắt, vui mừng nhìn anh.

"Anh có biết cậu ấy ở đâu không ? Anh thật có thể giúp tôi tìm được cậu ấy ?" Anh vội vàng hỏi.

"Anh mặc dù không biết cậu ấy ở đâu, nhưng có một người nhất định biết, chú hãy yên tâm đi, cho anh thời gian hai ngày, anh sẽ giúp chú tìm được cậu ấy, nhưng chú phải bảo đảm với anh, không được phép tổn thương cậu ấy, nếu như chú dám động vào cậu ấy, thì chỗ ngồi hiện tại mà chú vất vả lắm mới ngồi được . . . . . . Anh sẽ không chút do dự đoạt lấy!" Phác Tuấn Miên nói mang tính cảnh cáo , khuôn mặt nghiêm túc, không có một điểm đùa cợt .

Phác Xán Liệt nhìn mặt của anh ta, trong lòng cảm thấy có chút mơ hồ. Quả nhiên anh có chút không hiểu rõ về người đàn ông này, anh biết Phác Tuấn Miên là người bất cần đời khuôn mặt tươi cười, nói chuyện luôn là nửa đùa nửa thật, là thâm ảo không cho người khác có thể suy đoán được, nhưng vào giờ phút này anh ta lại thật sự nghiêm túc, thản nhiên, bình tĩnh và lãnh khốc như vậy , . . . . . . Đây mới là diện mạo thật của anh ta sao?

"Anh yên tâm đi, cậu ấy và Biện Bạch Hiền là bạn bè tốt, là cha nuôi của Thế Huân, anh không cần phải uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ không làm tổn thương cậu ấy!" Anh nghiêm túc trả lời, cho anh ta một khẳng định.

"Được! Vậy chú hãy chờ tin tức tốt của anh đi!" Phác Tuấn Miên khóe miệng đột nhiên nâng lên, lần nữa lộ bộ dạng bất cần đời như trước .

Phác Xán Liệt hờ hững xoay người, vừa muốn một bước rời đi, nhưng mà lại chần chờ, sau đó hơi xoay người, nhìn anh ta nói "Anh cùng Lộc Hàm rốt cuộc là quan hệ gì? Hai người quen biết khi nào? Tại sao anh lại quan tâm cậu ấy? Chẳng lẽ. . . . . ."

"Chuyện của chúng tôi không cần chú quan tâm!" Phác Tuấn Miên cắt đứt lời của anh, uy hiếp nói "Nếu như chú còn muốn cứu con trai bảo bối của chú, nên nhanh rời khỏi đây đi, đừng ở chỗ này làm trở ngại thí nghiệm!" Anh nói xong, liền cầm một ống nghiệm ở trên bàn lên, nhẹ nhàng khuấy chất lỏng màu lam ở bên trong .

Phác Xán Liệt chân mày sâu nhăn, xoay người sải bước đi ra khỏi phòng .

Hiện tại quan trọng nhất là bệnh của Thế Huân, chờ Thế Huân phẫu thuật thành cậung, chờ nó hết bệnh , tiếp tục điều tra Lộc Hàm cũng không muộn.

. . . . . .

Mắt Phác Tuấn Miên nhìn bóng lưng của anh rời đi, khóe miệng không khỏi hơi nâng lên, lộ ra nụ cười nhạt.

Không nghĩ tới em trai của anh máu lạnh vô tình, cũng sẽ quan tâm người như vậy, thì ra trong người nó còn có chút nhân tính, nó chưa có hoàn toàn biến thành ma quỷ, nhưng nếu như chuyện này mà bị Biện Bạch Hiền phát hiện, không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây? Hai người bọn họ mới vừa có được hạnh phúc, lại muốn phá hủy sao?

"Ai. . . . . ." Anh thở dài, trong lòng có trăm ngàn mối nghi ngờ, nhưng bây giờ quan trọng nhất là cứu Thế Huân.

Anh thân là bác của Thế Huân, làm sao có thể để cho nó chết đây?

***

Cửa phòng ngủ

Biện Bạch Hiền ngần ngại đứng ở cửa phòng Phác Thế Huân, trên người mặc chiếc áo ngủ hồi sáng, mái tóc nâu xoăn bù xù, hơn nữa khuôn mặt cũng hơi tái nhợt, cho nên cả người nhìn qua, có cảm giác giống hung thần lúc nửa đêm .

Cậu muốn đem mọi chuyện nói cho Thế Huân sao? Cậu có nên nói không?

Nhưng đứa bé kia đã chịu đựng quá nhiều đau khổ , còn muốn cho nó lo lắng thêm chuyện này sao ? Hơn nữa đối với một người làm cha mà nói, có một ít hi vọng, cũng là động lực hấp dẫn a, tựa như Diệc Phàm nói vậy, cậu là một người cha vì cứu con trai của mình, chịu một chút xíu tội nghiệt thì có làm sao? Nhưng tấm lòng thiện lương của cậu lại cảm thấy cực kỳ buồn, rất khó chịu, rất là loạn. . . . . .

Rốt cuộc nên làm sao mới phải?

Nói ?

Hay không nên nói?

"Rắc rắc!"

Cửa phòng đột nhiên mở ra, bóng dáng nho nhỏ của Phác Thế Huân xuất hiện ở cửa phòng.

Bé kinh ngạc nhìn Biện Bạch Hiền, nghi ngờ nói "Cha, cha ở đây làm gì? Tại sao không đổi bộ quần áo khác vậy? Dọa chết người!"

"Cha . . . . ." Biện Bạch Hiền hốt hoảng mở miệng, "Cha . . . . . cha. . . . . . cha. . . . . ." không biết lặp lại bao nhiêu lần , âm thanh càng lúc càng nhỏ hơn, mà hai mắt càng ngày càng hốt hoảng.

"Cha? Cha làm sao vậy? Sao lại ấp a ấp úng? Cha muốn nói gì sao ?" Phác Thế Huân xem chừng dáng vẻ cậu, nghi ngờ hỏi.

"Không có. . . . . . Không có gì , không có sao!" Biện Bạch Hiền mở miệng cười.

"Không có gì?" Phác Thế Huân cau mày nhìn chằm chằm mặt của cậu, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng không có chuyện gì, "Cha, chẳng lẽ cha bị cha tìm được, sau đó lại bị bố. . . . . . xiên xiên vòng vòng rồi hả?" Bé đoán hỏi.

"Tiểu tử thúi, chớ có nói hươu nói vượn!" Biện Bạch Hiền theo thói quen mắng, mà mới vừa rồi sắc mặt còn hốt hoảng, đã biến mất trong nháy mắt.

"Không phải như thế sao?" con mắt của Phác Thế Huân ở trong hốc mắt vòng một vòng, sau đó tiếp tục đoán "Không lẽ cha chọc giận bố , sau đó bị bố đuổi ra khỏi phòng, cuối cùng chỉ có thể đến nơi này tìm kiếm an ủi của con?"

"Con . . . . ." Cái trán Biện Bạch Hiền rối rắm, tức giận nói "Con còn nói hưu nói vượn nữa, cha liền đem miệng con may lại!"

"Vậy cha nói đi, rốt cuộc cha sao vậy? Cha hấp tấp đứng ở cửa phòng của con, còn ấp a ấp úng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi? Nói đi nói đi, con rửa lỗ tai cung kính lắng nghe!" Phác Thế Huân ngửa đầu nhìn mặt của cậu, bộ dáng tự đại .

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, nghĩ đến bệnh tình nó suy yếu cấp tốc , nghĩ đến lời Phác Xán Liệt vừa nói với cậu, cảm giác hốt hoảng đột nhiên lại dâng lên trong lòng. Cậu không muốn lừa gạt con, không muốn để nó không hay biết gì, cho nên cậu thu hết can đảm, chậm rãi mở miệng "Thế Huân, thật ra thì. . . . . ."

"Tiểu thiếu gia!"

Thanh âm đột nhiên chen vào, kịp thời cắt đứt lời nói của Biện Bạch Hiền .

Phác Thế Huân cùng Biện Bạch Hiền kinh ngạc quay đầu, nhìn Diệc Phàm đi tới .

Hai tay của Biện Bạch Hiền đột nhiên nắm chặt, khẩn trương nhìn anh ta.

Phác Thế Huân nghi hoặc nhìn anh ta nói, "Anh kêu tôi làm gì?"

"Tiểu thiếu gia!" Hai chân Diệc Phàm dừng ở trước mặt của bé, hai mắt cũng không có nhìn mặt cửa Biện Bạch Hiền, thật bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, "Tôi tới là muốn thay đại ca chuyển vài lời đến tiểu thiếu gia, đại ca nói bắt đầu từ hôm nay, thiếu phu nhân sẽ ở phòng của tiểu thiếu gia, hơn nữa muốn tôi bảo vệ thiếu phu nhân 24h, cho nên nếu tiểu thiếu gia và thiếu phu nhân có chuyện gì, cũng có thể giao phó cho tôi !"

"Hử? ? ?" Phác Thế Huân phát ra giọng nghi ngờ.

Bố muốn cha ngủ cùng bé? Tại sao?

Chẳng lẽ lời nói của bé bố đã nghe lọt lỗ tai, cho nên muốn thi triển phương pháp vừa lùi vừa tiến? Thỉnh thoảng xa lánh, thỉnh thoảng dây dưa?

Nhưng thật kỳ quái, tại sao bé cảm thấy không khí có cái gì không đúng? Xem mặt cha hốt hoảng như vậy, giống như đang xảy ra chuyện lớn vậy, chẳng lẽ bố đem chuyện bé té xỉu nói cho cha nghe, cho nên cha mới có thể hốt hoảng như vậy? Cho nên mới đáp ứng cha tới ngủ cùng bé sao? Cảm giác thế nào . . . . . . Cũng có chút là lạ?

"Cha, cuối cùng cha và bố đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cãi nhau thật? Hay còn có chuyện gì khác? Không thể nói với con sao? Con không thể biết sao? Nhất định phải giấu giếm con sao?" Bé không ngừng hỏi , chân mày thật sâu nhíu lên, lộ ra bộ mặt tội nghiệp ,

Biện Bạch Hiền nghe bé nói, nhìn mặt của bé, trong lòng không khỏi có chút dao động.

Phải nói với nó sao?

Thật ra thì trước đây rất lâu, Tiểu Lộc cũng từng đem chuyện này nói với bọn họ, khi đó Thế Huân và cậu nhất định cự tuyệt, cho nên Tiểu Lộc cũng đành phải bỏ đi ý niệm này, không nghĩ tới bây giờ phải nhắc lại chuyện cũ, mà bệnh tình Thế Huân nghiêm trọng như vậy, cậu thật không muốn kiên trì lập trường của mình, còn có thể cự tuyệt sao? Nếu như cự tuyệt Thế Huân nhất định phải chết, như vậy cậu. . . . . . Có hay không muốn tiếp nhận cái tội nghiệt tàn nhẫn này đây?

"Cha? Cha làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?" lòng Phác Thế Huân càng ngày càng nghi ngờ, lại một lần nữa hỏi tới.

"Thế Huân. . . . . ." Biện Bạch Hiền chợt mở miệng.

Diệc Phàm đứng ở một bên, hai mắt lạnh lùng nhìn cậu.

"Thật ra thì. . . . . ." Biện Bạch Hiền chần chờ nói, không ngừng do dự.

"Thiếu phu nhân!" Diệc Phàm chợt ngắt lời cậu, nhẹ giọng kêu cậu.

Biện Bạch Hiền kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, Phác Thế Huân cũng nghi ngờ nhìn về phía anh.

"Thiếu phu nhân, đại ca còn có vài lời muốn tôi chuyển đến cho thiếu phu nhân, không biết có thể kiếm một chỗ nói chuyện được không?"

Kiếm một chỗ?

"Là tôi không thể nghe sao?" Phác Thế Huân trực tiếp hỏi.

"Đúng vậy, tiểu thiếu gia!" Diệc Phàm thẳng thắn trả lời.

"Tại sao?" Phác Thế Huân chất vấn.

"Tôi đây cũng không biết , tôi chỉ là theo sự phân phó của đại ca mà làm!"

"Chú. . . . . ."

"Thế Huân!" Biện Bạch Hiền cắt đứt lời của bé, sau đó cười nói "Đây là chuyện của người lớn chúng ta với nhau, con không nên nhúng tay vào !"

Phác Thế Huân cau chặt chân mày.

Chuyện giữa người lớn với nhau ?

Không cho phép nhúng tay?

Chuyện này liên quan đến mình chứ? Hai lần cắt đứt lời cha muốn cùng mình nói, chẳng lẽ bọn họ coi bé như đứa ngốc, như vậy cũng không nhìn ra được sao? Hừ!

"Diệc Phàm, bé đi theo tôi !" gương mặt Biện Bạch Hiền nghiêm túc, đôi tay nắm thành quả đám thật chặt, lòng bàn tay lạnh như băng tràn đầy mồ hôi .

"Dạ!" Diệc Phàm cúi đầu lĩnh mệnh, lập tức đi theo cậu, hướng khúc quanh của hành lang đi.

Phác Thế Huân ấm ức đứng tại chỗ, trong lòng cực kỳ nghi ngờ, bé nhất định đem chuyện này tra rõ .

. . . . . .

Hành lang

Biện Bạch Hiền đối mặt với Diệc Phàm, mặt lạnh lùng nói "Anh ấy muốn nói gì với tôi?"

Diệc Phàm khẽ cúi đầu, sau đó cứng nhắc mà nói, "Đại ca muốn nói cho thiếu phu nhân biết tiểu thiếu gia đã hôn mê ba lần rồi!"

Hôn mê?

Ba lần?

Biện Bạch Hiền khiếp sợ!

"Anh nói cái gì? Hôn mê bố lần chuyện gì đã xảy ra?" Cậu hốt hoảng chất vấn

"Thật ra thì trong ngày thiếu phu nhân bị thương, tiểu thiếu gia biết chuyện người bị thương, bởi vì đả kích quá lớn, cho nên không chịu nổi, hôn mê lần đầu tiên, mà thời điểm Hạ Thủy Ngưng đưa thiếp mời tới, tiểu thiếu gia biết cậu sẽ được tham gia, cho nên bàn với đại thiếu gia cùng nhau từ biệt thự chạy trốn, vốn là muốn đến bữa tiệc đính hôn xem cậu có bình yên vô sự hay không, nhưng lại thấy người hôn mê bất tỉnh, cho nên tiểu thiếu gia sợ hãi té xỉu lần hai, bệnh tình bắt đầu cấp tốc giảm xuống, mà lần thứ bố là tại hai ngày trước, nếu như không phải là đại ca bắt Lộc thiếu gia lần nữa tăng thêm lượng thuốc, sợ rằng tiểu thiếu gia bây giờ đã. . . . . ." Diệc Phàm cố ý muốn nói lại thôi, đem sợ hãi trong lòng trực tiếp đánh úp về phía Biện Bạch Hiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro