Chương 151: Manh mối tìm cha Tiểu Lộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa ngày kế

Ông mặt trời sáng ngời treo chính giữa bầu trời, Phác Thế Huân hai mắt sưng phù ngồi ở thư phòng lầu ba , đang nghe thầy giáo không ngừng rầm rầm rào rào giảng bài .

Quả nhiên ngày hôm qua khóc quá lợi hại đi, mắt rát quá, rất mệt, rất khó chịu, bây giờ hai mắt thấy thế giới cũng nhỏ hơn một chút , thật là buồn a, cha cũng không khá hơn chút nào, nếu như bé đoán không sai, cha nhất định sẽ núp ở trong phòng, cầm hai miếng khoai tây thật to để đắp lên mắt của mình, ai. . . . . . cha thật phiền phức, xấu xí một chút cũng không dám ra ngoài gặp người, còn đắp khoai tây, bé đổ mồ hôi !©¸®!

"Cốc, cốc, cốc!"

Cửa thư phòng đột nhiên bị gõ, lời thầy giáo đang thao thao bất tuyệt bị cắt đứt.

Phác Thế Huân cùng Mân Thạc cũng cùng nhau nhìn về phía cửa phòng, lộ ra bộ mặt nghi ngờ .

Bình thường vào giờ lên lớp sẽ không có người quấy rầy, chỉ có lần trước đại bá đột nhiên xông vào , còn lần này là vị khách không mời nào đến đây?

Thầy giáo vội vã bước đến cửa, đem cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao 1m87 đứng ở cửa phòng , trên người hắn một thân tây trang màu trắng, chân mang giày da màu đen bóng loáng, nụ cười bất cần đời trên gương mặt tuấn tú mở ra, hai mắt thâm thúy mà lại thần bí.

"Xin chào ~!" Anh ngoắc tay chào hỏi.

"Bác?"

"Đại thiếu gia?"

Phác Thế Huân cùng Mân Thạc kinh ngạc trăm miệng một lời, mà hai mắt sưng vù của Phác Thế Huân trong nháy mắt trợn to , thế giới trong mắt lập tức to lên gấp đôi.

"Chào ~! Thế Huân, bác tìm cháu thật lâu!" Phác Tuấn Miên vừa nói, vừa cười đi vào thư phòng, hoàn toàn không thấy thầy giáo đang tồn tại.

"Bác, bác tìm cháu làm gì?" Phác Thế Huân nghi ngờ hỏi.

"Cái này . . . . . ." Phác Tuấn Miên hơi dừng lại một chút, sau đó thần thần bí bí mà nói, "Đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi !"

"Chuyện quan trọng? Tìm cháu ?" Phác Thế Huân kinh ngạc.

"Không sai không sai, là rất quan trọng, chuyện vô cùng quan trọng!" Phác Tuấn Miên khoa trương , khuôn mặt nghiêm trọng.

"Nha. . . . . ." gương mặt Phác Thế Huân bừng tỉnh hiểu ra, sau đó dựa theo nguyên văn của hắn nói "Vậy điều rất quan trọng, chuyện vô cùng quan trọng, là chuyện gì ?"

"Cái này sao. . . . . ." Phác Tuấn Miên đột nhiên dừng lại, sau đó cố ý để nhẹ thanh âm của mình, thần thần bí bí nói, "Chuyện này bác chỉ có thể nói riêng với cháu, về phần những người rãnh rỗi kia . . . . . ." Hai mắt hắn nhìn về phía Mân Thạc khuôn mặt cứng nhắc.

Mân Thạc lấm tấm mồ hôi!

Phác Thế Huân theo tầm mắt của anh quay đầu về phía sau, cũng nhìn mặt của Mân Thạc, sau đó cười hì hì nói " Bánh bao đất, không biết chú có thể mở lưới, để cho hai người chúng tôi đơn độc nói tình, nói yêu không ?"

Nói tình ? Nói yêu?

Mân Thạc trong nháy mắt lúng túng!

"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không lừa cậu để đem tiểu thiếu gia chạy đi, hiện tại cho là tôi có ý định lừa đi, người ta cũng không nhất định cùng tôi chạy nha!" Phác Tuấn Miên sử dụng sắc sắc tỷ dụ, lại dùng cao cấp thanh âm, còn mặt sắc sắc nhìn người khác.

Mân Thạc lập tức tránh khỏi tầm mắt của anh, trái tim khẽ run.

Thật ra thì ngày hôm qua điện hạ cũng nói qua với anh, nếu như Phác Tuấn Miên có động tĩnh gì, thì phải toàn lực phối hợp anh ta.

"Dạ, tôi hiểu rồi!" Anh khẽ cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó lập tức bước đi, sải bước ra cửa phòng, vẫn không quên mang theo thầy giáo đang ngơ ngác .

Phác Thế Huân kinh ngạc nhìn Mân Thạc, trong nháy mắt liền nổi lên lòng nghi ngờ.

Xem ra. . . . . . Đây tất cả đều là âm mưu nha.

"Nói đi, bác tìm cháu có chuyện gì quan trọng không?" tay Phác Thế Huân ôm ngực, phách lối dựa về phía sau, hai chân nhếch lên thật cao, bộ dáng đại gia cao cao tại thượng .

Phác Tuấn Miên nhìn khuôn mặt đắc ý kia, cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp nói "Cháu nhất định biết cha Tiểu Lộc của cháu ở nơi nào, đúng không?"

Phác Thế Huân nghe được vấn đề của anh, đắc ý trên mặt biến mất trong nháy mắt.

"Cháu không biết!" Bé phủ nhận.

"Cháu không biết? Bác nghĩ cháu nhất định biết, hơn nữa cháu không phải biết rõ, mà còn có thể liên lạc với cậu ấy, càng có thể tìm được cậu ấy!" Phác Tuấn Miên kiên định nói, hơn nữa khí thế hào hùng, hoàn toàn làm cho người ta không còn đường phủ nhận.

". . . . . ." Phác Thế Huân không nói, trầm mặc nhìn anh.

Phác Tuấn Miên cười tà, "Bác nói cũng không sai chứ? Cháu không trả lời, coi như bác đã nói đúng ?"

"Cuối cùng bác muốn làm cái gì? Nói đi!" Phác Thế Huân trực tiếp hỏi.

"Bác muốn cháu tìm cậu ấy, đem cậu ấy mang tới nhà họ Phác!"

"Cháu cự tuyệt!" Phác Thế Huân lập tức từ chối .

"Tại sao? Chẳng lẽ cháu không muốn gặp cậu ấy sao? Chẳng lẽ cháu không muốn cậu ấy ở bên cạnh chăm sóc cháu sao? Chẳng lẽ cháu không muốn cùng cậu ấy hưởng thụ hạnh phúc hiện tại sao?" Phác Tuấn Miên chất vấn.

"Cháu dĩ nhiên là muốn rồi !"

"Vậy tại sao còn cự tuyệt bác?"

"Cháu cự tuyệt bác không phải bởi vì cháu không muốn tìm cha Tiểu Lộc, mà căn bản cháu cũng không biết cha Tiểu Lộc ở đâu, đúng rồi đúng rồi, lần trước không phải cháu đã cho bác số điện thoại rồi sao , bác tự mình điện thoại tìm cậu ấy đi!"

"Cậu ấy đã sớm đổi số!"

"Vậy cháu hết cách rồi, xem ra bác nên mời cao minh khác đi!" Phác Thế Huân quyệt miệng, đứng thẳng lưng, gương mặt không thể làm gì.

Tiểu ranh mãnh!

Phác Tuấn Miên nhìn bộ dáng Phác Thế Huân đánh chết cũng không nhận tội , khóe miệng không khỏi tà tà cười.

"Thật ra thì có chuyện bác có thể không nói cho cháu biết!" Hắn thần thần bí bí mở miệng.

Có chuyện?

Hiếu kỳ trong lòng Phác Thế Huân nháy mắt bị hắn khơi lên, hắn nhìn cái khuôn mặt cười tà kia, trong lòng rất rõ ràng đây là một cái bẫy, nhưng thực tế là lòng hiếu kỳ quá lớn, cho nên hắn không thể cầm lòng của mình.

"Chuyện gì vậy ?" Hắn hỏi.

Phác Tuấn Miên đắc ý , khóe miệng tà ác gia tăng cường độ.

"Thật ra thì. . . . . ." Hắn cố ý kéo dài thanh âm, sau đó chầm chậm nói "Cha Lộc của nhóc là vị hôn thê của bác !"

Vị hôn thê?

Phác Thế Huân khiếp sợ, trừng lớn hai mắt sưng vù của mình.

"Chuyện này không thể nào!" Hắn cáu kỉnh hủy bỏ.

"Tại sao lại không thể ? Chẳng lẽ cháu cho rằng bác đang gạt cháu sao ? Nếu như cháu không tin tưởng lời bác nói , cháu có thể tự mình đi hỏi cậu ấy !" Phác Tuấn Miên kiên định.

"Hỏi cậu ấy ? Bác đang ở đây lôi kéo cháu sao , nếu mà cháu đi hỏi cậu ấy , cháu đây chẳng phải là đã trúng gian kế của bác ưh ? Hứ. . . . . . Bác cho rằng cháu là đứa trẻ ba tuổi sao ? Thế mà lại dùng cái thủ đoạn thối này sao !" Phác Thế Huân bĩu môi, gương mặt phách lối.

"Bác dĩ nhiên biết là không gạt được cháu , không bằng như vậy đi, bác hỏi cháu , cháu có khi nào tắm cùng với cha Tiểu Lộc không ?" Phác Tuấn Miên đổi loại phương thức.

"Đương nhiên là có!" Phác Thế Huân trả lời.

"Vậy cháu có nhìn qua thân thể của cậu ấy không ?"

"Cái đó còn cần phải hỏi sao? Tắm cũng tắm rồi, muốn không nhìn cũng không được ? Ngu ngốc !" Phác Thế Huân chửi hắn.

Phác Tuấn Miên hoàn toàn không tức giận, ngược lại vui vẻ cười, còn tiếp tục hỏi tới.

"Vậy cháu có tỉ mỉ xem qua thân thể của cậu ấy không ?"

"Cái này . . . . . ." Phác Thế Huân hơi chần chờ nói "Mặc dù cháu còn nhỏ, nhưng cũng là một người đàn ông , căn cứ vào bản tính đàn ông , còn có hiếu kỳ bất đồng giới tính , cho nên có tổng hội quan sát qua mấy lần, hắc hắc he he. . . . . ." sắc cười , gương mặt tà ác.

"Như vậy, có phải ở bên đùi phải cha Lộc , chỗ gần bắp đùi , có hai dấu răng, hơn nữa dấu răng trên là bảy cái dấu răng , dấu răng dưới là năm cái dấu răng, bác nói không sai chứ?" Phác Tuấn Miên miêu tả vô cùng cặn kẽ. ( Anh Tuấn Miên chắc chắn là cẩu xực =)))

Phác Thế Huân lại một lần nữa kinh ngạc.

Tại sao hắn lại biết chuyện này chứ ? Hơn nữa còn là chỗ bí mật như vậy ? Chẳng lẽ hắn cùng cha Tiểu Lộc thật sự có ? Nhưng mà từ lúc hắn ra đời đến nay , cha Tiểu Lộc chỉ có một người bạn trai , chính là Bạch thúc thúc trong bệnh viện , hơn nữa bọn họ chỉ lui tới một ngày , liền vinh quang chia tay . Nhiều năm như vậy hắn cũng không thấy qua cha Tiểu Lộc tới lui cùng người đàn ông nào khác, căn bản cũng không nhưng có thể sẽ cùng phát sinh loại chuyện đó a ? Chẳng lẽ rất sớm rất sớm hắn đã quen biết cha Tiểu Lộc ? Chẳng lẽ . . . . . . Hắn thật sự là . . . . . . Mr. Secret của cha Tiểu Lộc ? (Mr. Secret : người đàn ông bí mật )

"Tại sao bác lại biết chuyện này ? Thật sự bác là vị hôn phu chưa cưới của cha Tiểu Lộc sao ? Vậy tại sao cho tới bây giờ cậu ấy cũng không nói qua với tôi ?" Phác Thế Huân liên tục hỏi.

"Đầu tiên, nguyên nhân bác biết rõ chuyện này là vì dấu răng đó là do bác cắn, cho nên bác có thể biết rất rõ ràng ! Thứ hai, không sai bác thật sự chính là chồng chưa cưới của cha Tiểu Lộc của cháu , chuyện này rất chính xác! Thứ ba, cha Lộc của cháu chưa bao giờ nhắc qua với cháu , đó là bởi vì bác đã làm ra một chuyện rất sai lầm, cho đến bây giờ cậu ấy cũng không có tha thứ cho bác , cho nên đối với chuyện giữa bác và cậu ấy một chữ cậu ấy cũng không nói ra !" Phác Tuấn Miên cặn kẽ nhất nhất trả lời vấn đề của hắn. ( Quả nhiên không sai =))

Phác Thế Huân nghe nói ...... trong lòng vẫn còn nghi ngờ, đối với chuyện đột nhiên xuất hiện một người bố nuôi , bé rất không tin tưởng .

"Coi như là như vậy, vậy bác nói với cháu cũng vô ích nha , cháu thật sự , thật không biết cha Tiểu Lộc đang ở nơi nào, bác muốn cháu làm thế nào mới tin tưởng cháu đây ? Muốn cháu thề sao ? Hay muốn cháu viết giấy cam đoan ? Hay là cháu chết để chứng tỏ thành tâm của cháu ?"

Phác Tuấn Miên theo dõi khuôn mặt nhỏ nhắn giảo hoạt của nó , chỉ hận không thắt cổ của nó, để ép hắn nói ra vị trí của Lộc Hàm . Thật không nghĩ tới đứa trẻ sáu tuổi cư nhiên mạnh miệng như vậy , xem ra hắn phải đổi phương thức khác .

"Thế Huân. . . . . ." Hắn nhẹ giọng gọi.

"Cháu ở đây!" Phác Thế Huân vui vẻ trả lời.

"Cháu cứ việc nói thẳng đi, rốt cuộc phải như thế nào, cháu mới bằng lòng để Lộc Hàm tới Phác gia ?" Phác Tuấn Miên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cho hắn một tờ giấy trắng , mặc cho hắn tùy tiện ra điều kiện.

"Ách. . . . . ." Phác Thế Huân theo dõi bộ mặt nghiêm túc của hắn , nghi ngờ nói "Tại sao bác lại để cho cháu đi tìm cha Lộc vậy ? Bác lợi hại như vậy , sao bác không tự mình đi tìm chứ ?"

"Nếu như chỉ là tìm thì dĩ nhiên bác không cần cháu giúp một tay rồi, nhưng mà mục đích của bác là muốn cháu đưa cậu ấy đến Phác gia, cháu hiểu chưa?"

"Nha. . . . . . Thì ra là bác muốn thả dây dài , câu cá lớn. Bác muốn cháu đưa cha Tiểu Lộc đến đây , như vậy mỗi ngày bác đều có thể nhìn thấy cậu ấy , mỗi ngày đều mãnh liệt triển khai phương thức theo đuổi cậu ấy , thỉnh thoảng còn có thể động tay động chân với cậu ấy , tỷ như cái gì đó như nhìn trộm, xem trộm , chụp trộm. . . . . . đại loại như chuyện trộm gà sờ chó. Và bởi vì cháu ngã bệnh , thời gian không còn nhiều lắm , cho nên cha Tiểu Lộc sẽ cùng cháu trân trọng thời gian ngắn ngủi cuối cùng này , nên cậu ấy sẽ không rời bỏ cháu , vậy dĩ nhiên cậu ấy cũng sẽ không rời khỏi Phác gia , như vậy bác có thêm thời gian tìm kiếm sự tha thứ của cậu ấy , để cậu ấy lần nữa tiếp nhận bác , hơn nữa ở dưới sự trợ giúp của cháu , để cho bác dễ dàng ôm được mỹ nam về, bác nói xem . . . . . . cháu nói có đúng hay không ?" Phác Thế Huân thao thao bất tuyệt , đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng hắn tất cả nói ra hết , nhưng ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến mục đích thực sự của hắn .

"Không sai không sai, Thế Huân cháu thông minh quá , cháu đều biết tất cả , như vậy cháu không phải là nên đáp. . . . . ."

"Cháu cự tuyệt!"

Phác Thế Huân cắt đứt lời của hắn, một lần nữa quả quyết cự tuyệt , sắc mặt Phác Tuấn Miên trong nháy mắt xanh mét.

Tiểu quỷ thối này , kỹ thuật đùa bỡn người cư nhiên so với hắn còn lợi hại hơn , thật không hổ là con nuôi của Tiểu Lộc , quả nhiên có đầy đủ phong cách của cậu .

"A. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Hắn đột nhiên cười khẽ, sau đó từ từ cười to, "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ."

"Bác cười cái gì?" Phác Thế Huân nghi ngờ hỏi.

"Bác cười cháu đần a!"

"Cháu đần?"

"Không sai, mới vừa rồi cháu nói cháu cự tuyệt , như vậy liền bày tỏ cháu biết Lộc Hàm ở đâu , nói cách khác những lời cháu vừa nói đều là giả , gạt người!"

Phác Thế Huân đột nhiên á khẩu, trúng gian kế của hắn.

Khó chịu nhìn hắn, ngước đầu phách lối mà nói " Cho là cháu biết, vậy thì thế nào? Chính là cháu không nói cho bác, bác có thể làm gì cháu đây ?"

"Dĩ nhiên bác không thể làm gì cháu rồi , nhưng cháu nên suy nghĩ một chút đi , hiện tại thân thể của cháu có thể không chống đỡ được bao lâu nữa , chẳng lẽ cháu thật không muốn gặp cha Tiểu Lộc của cháu sao? Hơn nữa cháu cho rằng cha Tiểu Lộc cũng không muốn gặp cháu một chút sao ? Các ngươi muốn gặp nhau như vậy , muốn ở chung một chỗ vui vẻ vượt qua những ngày cuối cùng như vậy , vậy tại sao không đem cậu ấy đến đây ? Nếu như là cháu sợ cậu ấy gặp nguy hiểm, vậy thì cháu có thể yên tâm , không chỉ có mình bác có thể bảo vệ cậu ấy , cháu cũng có thể bảo vệ cậu ấy , còn cha của cháu nữa . . . . . . Ba người chúng ta cùng nhau bảo vệ cậu ấy, cháu nghĩ xem còn có nguy hiểm gì nữa đây ? Hơn nữa cháu đưa cậu ấy tới , ngu ngốc giải quyết vấn đề của cháu , cũng là giải quyết vấn đề của tôi , càng thêm giải quyết vấn đề của cha cháu , đây không phải là một công ba việc sao ?" Phác Tuấn Miên cẩn thận phân tích, không ngừng khuyên.

Phác Thế Huân nghe lời của hắn, thật ra cũng không phải là vô lý , hơn nữa bé rất muốn gặp cha Tiểu Lộc , bé muốn cùng cậu vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này, ít nhất là như vậy , vậy khi chết bé cũng sẽ không còn tiếc nuối . Nhưng biểu hiện của Mân Thạc lúc nãy , khẳng định bố cũng đã nhận ra chuyện này , hơn nữa rất có thể cùng bác hợp mưu, hai người đã thông đồng muốn bé đi tìm cha Tiểu Lộc, lừa gạt cậu tới Phác gia , nhưng bố đã đáp ứng bé sẽ không làm tổn thương đến cha Tiểu Lộc , nhìn bộ dáng của bác , cũng không giống như muốn tìm cậu báo thù , như vậy điều nghi ngờ duy nhất của bé là, cha Tiểu Lộc tại sao không tới Phác gia tìm bé đây ? Cậu đang sợ chính là cái gì đây ? Cậu cùng cha có thâm thù đại hận gì ? Đã đụng chạm chuyện gì ?

Phác Tuấn Miên nhìn mặt bé do dự , trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Hay là như vậy đi, cháu suy nghĩ cẩn thận , nếu như nghĩ thông suốt , ngày mai dùng hành động thực tế để trả lời cho bác !"

Ngày mai?

Hành động thực tế?

Phác Thế Huân hơi cau mày. Hơi ngẫm nghĩ xuống.

"Được , quyết định như vậy, nếu như tám giờ sáng ngày mai cháu đi ra cửa chính Phác gia , đã nói lên cháu đã đáp ứng bác , ngày mai trước khi trời tối nhất định sẽ đưa cha Tiểu Lộc mang đến nơi này , nhưng mà nếu như cháu không có đi ra cửa chính Phác gia , vậy đã nói rõ cháu không có đáp ứng bác, cho nên từ đó về sau, bác không thể quay lại làm phiền cháu!"

"Không thành vấn đề!" Phác Tuấn Miên đồng ý, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.

Chân mày Phác Thế Huân thật lâu cũng không có giãn ra, trong lòng vẫn còn do dự, tâm thần càng thêm thấp thỏm . Gần đây bé cảm giác mỗi người bên cạnh cũng đều rất kỳ quái, bao gồm cả cha và bố , giống như đang cất giấu bí mật gì, bé thủy chung cũng không nghĩ ra , rốt cuộc bọn họ muốn những gì đây ? Mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện chuyện của cha Tiểu Lộc , ai. . . . . . Làm sao đây ? Làm sao đây ? Bé phải làm thế nào mới tốt đây?

Đêm khuya

Phác Thế Huân nằm ở trên giường , Biện Bạch Hiền nằm ở bên cạnh hắn, hai người cũng không ngủ nhìn trần nhà , mỗi người có chuyện phiền não riêng của mỗi người .

Đột nhiên!

"Cha, cha đã ngủ chưa ?" Phác Thế Huân nhỏ giọng mở miệng.

"Vẫn chưa !" Biện Bạch Hiền trả lời.

"Cha, con hỏi cha , cha có nhớ cha Tiểu Lộc không ?"

Tiểu Lộc?

Đầu Biện Bạch Hiền chợt quay sang bé , mơ hồ nhìn không rõ gò má của bé nói "Tại sao đột nhiên con lại hỏi như vậy ?"

"Bởi vì con rất nhớ cha Tiểu Lộc , đã rất lâu cũng không có gặp qua , rất lâu cũng không được nghe giọng nói của cha Tiểu Lộc rồi , không biết hiện tại cha đang sống như thế nào ? Ăn cơm có ngon không , uống nước có được không , ngủ có ngon không , đi cầu có được không !"

Đi nhà cầu?

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi !©¸®! (¯﹏¯|||)~

"Con hãy yên tâm đi , cậu ấy đã trưởng thành rồi , cậu ấy có thể tự chăm sóc mình!"

"Ai. . . . . ." Phác Thế Huân đột nhiên thở dài nói "Đã rất lâu con không cùng cha Tiểu Lộc cãi nhau rồi, con còn nhớ cùng cậu ấy khi dễ cha đó nha!"

Khi dễ cậu?

Biện Bạch Hiền giận! (╰﹏╯)~

"Tiểu tử thúi, con đang cố ý chọc giận cha sao?"

"Ai. . . . . ." Phác Thế Huân lại thở dài nói " Cha, ba người chúng ta sống cùng nhau lâu như vậy, hình như cho tới bây giờ cũng không có chụp qua tấm ảnh gia đình nào , cũng không có cùng cha chụp qua ảnh gia đình, không bằng hôm nào mọi người chúng ta cùng nhau đi chụp một tấm ảnh gia đình, để lại làm kỷ niệm đi, có được hay không?"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền đột nhiên trầm mặc.

Đêm đã khuya , cậu nhìn không rõ thái độ của bé, nhưng có thể tưởng tượng được dáng vẻ những lời bé nói ra .

Chợt , trái tim mơ hồ đau, cổ họng khô khốc ngứa ngáy, hai mắt hơi ướt át. . . . . . Mà kỷ niệm lần này, hàm nghĩa quá nặng!

"Được , hôm nào chúng ta đi chụp hình !" Cậu đáp ứng.

"Vậy thì tốt quá!" Phác Thế Huân vui vẻ hoan hô , sau đó lập tức lại trở lại vấn đề chính "Đúng rồi cha, cha vẫn chưa trả lời con , cha có nhớ cha Tiểu Lộc hay không ?"

"Có. . . . . . Đương nhiên là có, Tiểu Lộc là người bạn tốt nhất thế giới ,là người thân nhất của cha , tại sao cha có thể không nhớ cậu ấy chứ !"

"A , như vậy sao !" Phác Thế Huân đơn giản đáp lại, trong lòng hơi có quyết định.

"Tại sao đột nhiên con lại hỏi cha chuyện này ?" Biện Bạch Hiền nghi ngờ hỏi.

"Không có gì , chỉ là trong đầu không tự giác suy nghĩ lung tung , có thể đây chính là cảm xúc của con người đi!"

"Cứt?"

"Cứt á..., cha!" Phác Thế Huân cuồng đổ mồ hôi !©¸®! (Từ " cảm xúc" và từ " cứt" trong tiếng Hoa đồng âm khác nghĩa !!!)

Chết?

Biện Bạch Hiền bừng tỉnh hiểu ra!

"Tiểu tử thúi, cha nói bao nhiêu lần rồi , không cho phép con nói hưu nói vượn!"

"Con chính là không muốn nói cái chữ kia , mới dùng đến phương thức đối thoại lưu hành này để đối thoại với cha , chỉ là con đã đánh giá cha quá cao rồi. . . . . . Cha quả thật ngốc đến nỗi để cho con đập đầu xuống đất!" Bé thật to cảm thán.

"Tiểu tử thúi, có bản lãnh con cho cha nói lại thêm một lần!" Một người lửa giận lên cao.

"NO, NO, NO ! Tục ngữ nói không sai, lời hay không nói lần thứ hai , được rồi đối thoại tối nay đến đây là kết thúc, ngủ, bái bai, ngủ ngon, sayonara. . . . . ." Phác Thế Huân nhanh chóng nói xong, liền lập tức lật người, giả bộ ngủ.

"Không cho phép con ngủ , tiểu tử thúi , hôm nay cha nhất định sẽ tiêu diệt con !" Biện Bạch Hiền tức giận từ giường ngồi dậy , một tay liền nắm lấy lỗ tai của hắn, đem hắn từ từ kéo lên.

"Ai nha nha nha nha. . . . . . Đau chết con rồi , cha lỗ tai của con muốn đứt rồi, con biết sai rồi, con sai rồi, về sau con không dám nữa !"

"Ừ, biết sai có thể sửa, thì mới tốt hơn , chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là? Cha buông tay ra trước rồi nói tiếp có được hay không. . . . . . Đau chết con !"

"Được rồi, xem con nhỏ tuổi như vậy nên cha không so đo , tạm tha cho con !" Cậu nói xong, buông tay ra.

Phác Thế Huân trong nháy mắt được cứu, lỗ tai giật giật đỏ lên.

"Được rồi , ngủ đi!" Biện Bạch Hiền nằm lại trên giường.

"Àh ? Cha, cha lúc nãy cha nói chỉ là... sao?"

"Chỉ là ? Không có gì chỉ là vậy , ngủ đi!"

". . . . . ."

Một mình trầm mặc!

Trong lòng hắn khóc không ra nước mắt , lớn tiếng gầm thét: " Tại sao bị thương luôn là tôi?"

***

Ngày thứ hai

Bảy giờ năm mươi phút

Phác Tuấn Miên cùng Phác Xán Liệt đứng ở trước cửa sổ thư phòng lầu hai, bốn con mắt cùng nhìn chằm chằm cửa chính, chờ đợi một người xuất hiện.

"Thật không nghĩ tới người anh nói lại là Thế Huân , làm sao anh biết nó có thể tìm được Lộc Hàm ?" Phác Xán Liệt lạnh lùng mở miệng.

"Rất đơn giản, lần trước nó cho tôi một số điện thoại di động , để cho tôi gọi điện thoại cho Lộc Hàm , hỏi cậu ấy một chút chuyện, cho nên tôi biết ngay nó nhất định sẽ có biện pháp tìm được Lộc Hàm!" Phác Tuấn Miên khẳng định.

"Chỉ bằng điểm này?"

"Đương nhiên không chỉ vậy !"

"Còn có cái gì?"

"Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút , nếu Lộc Hàm dám đem Thế Huân cùng Biện Bạch Hiền để ở Phác gia , vậy đã chứng tỏ cậu ấy nhất định cũng đã sắp xếp thỏa đáng , một người con trai thông minh như vậy , không thể nào không biết để lại cho mình một đường lui , cho nên Biện Bạch Hiền cùng Thế Huân một trong hai người đó nhất định có một người biết cách liên lạc với cậu ấy , mà Biện Bạch Hiền là người quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu, nếu đem phương pháp liên lạc nói cho cậu biết , vậy nhất định sẽ rất nhanh bị người khác phát hiện , nhưng cùng Thế Huân không giống nhau , đứa bé tinh quái kỳ lạ , thủ đoạn nham hiểm nhiều vô cùng , hơn nữa thông minh lanh lợi , còn là con nuôi do một tay Lộc Hàm dạy dỗ , coi như hắn không có phương pháp liên lạc với Lộc Hàm , nhưng hắn nhất định cũng có biện pháp tìm ra Lộc Hàm , bởi vậy tìm hắn giúp một tay. . . . . . Là chính xác không sai!" Phác Tuấn Miên đạo lý rõ ràng nói.

Phác Xán Liệt nghe lời của hắn, hai mắt hơi rủ xuống!

Không thể không thừa nhận phân tích của hắn đúng, phân tích ở mỗi thời điểm luôn có thể bắt đến trọng điểm , đem vấn đề ra giải quyết , mà cuối cùng hắn không thể không thừa nhận chính là. . . . . . Hắn so với mình thì thông minh hơn rất nhiều. . . . . .

"Thế nào? Đệ đệ ngoan của tôi , tại sao không nói chuyện? Có phải hay không quá sùng bái tôi , bị thông minh và tài trí của tôi hù sợ ?" Gương mặt Phác Tuấn Miên bất cần đời.

"Không cần gọi tôi bằng cách đó !" Phác Xán Liệt lạnh giọng, tức giận.

"Tại sao? Ngày hôm qua cậu không phải đã gọi tôi là ca ca sao?"

Phác Xán Liệt hung hăng trừng hắn, nắm chặt hai quả đấm áp chế lửa giận trong lòng, sau đó hai mắt lần nữa nhìn về phía cửa chính của biệt thự , lạnh lùng nói sang chuyện khác, "Anh xác định nó sẽ đi tìm cậu ấy ?"

"Dĩ nhiên, nó nhất định sẽ đi!"

"Vậy nếu như nó không đi thì sao đây?"

"Vậy tôi sẽ gọi bé là ca ca , như thế nào? Có muốn cùng tôi đánh cuộc hay không ?"

"Tốt, tôi cá là nó sẽ đi !" Phác Xán Liệt nhanh tay lẹ mắt , giành phần đánh cuộc trước.

Phác Tuấn Miên đổ mồ hôi !©¸®!

"Thôi được rồi, chúng ta còn không phải muốn đánh cuộc. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro