Chương 152:Con đương nhiên đi bằng hai chân đền gặp cha Tiểu Lộc rồi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng ngủ lầu 2

Phác Thế Huân đứng trước gương, toàn thân mặc tây trang đen, tay cầm một cây lược, đem tóc chải gọn gàng, sau đó vuốt 1 lớp keo, để lộ cái trán cao, còn dùng sức đem những sợi tóc còn lại chải ra sau đầu, cực kỳ giống diễn viên điện ảnh 《 đổ thần 》 mà Châu Nhuận Phát tạo hình.

Chợt. . . . . .

"Rắc rắc!" Một tiếng, Biện Bạch Hiền từ trong phòng tắm đi ra.

Cậu hai mắt kinh ngạc nhìn bộ dạng mỹ mạo của Phác Thế Huân, giương mắt nói, "Thế Huân, con đang làm gì? Tại sao lại ăn mặc thành như vậy?"

"Hắc, hắc, hắc!" Phác Thế Huân tà ác cười, mặt đắc ý nói, "Hôm nay con có một chuyện rất quan trọng, cho nên hơi ăn diện một chút, như thế nào? Đẹp trai chứ? Khốc chứ? Có hình chứ?"

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi, liếc mắt sang bên phải, trốn tránh ánh mắt của bé!

(→﹏→)~

"A. . . . . . Đúng vậy a, rất đẹp trai a, cực giỏi a, có ngoại hình a. . . . . . Bảo bối con hôm nay quả chính là Phan An tái thế!" Cậu che giấu lương tâm, nói dối.

"Hắc hắc he he!" Phác Thế Huân đắc ý.

"Đúng rồi!" Biện Bạch Hiền vội vàng quay đầu trở lại, nghi ngờ nói, "Con có chuyện quan trọng à? Ăn mặc thành ra như vậy, chẳng lẽ muốn đi ra ngoài?"

"Cái này sao. . . . . ." Phác Thế Huân quay đầu, đem lược đặt trong túi sách của mình, thần bí nói, "Bởi vì chuyện quan trọng, cho nên cha. . . . . . Vô cùng xin lỗi, con không thể trả lời!"

"Con nói cái gì?" gương mặt Biện Bạch Hiền âm trầm, âm thầm nổi giận.

"Tóm lại con sẽ không nói, chờ đến buổi tối cha sẽ biết, cho nên. . . . . . Con đi đây, bái bai cha!" Phác Thế Huân vội vàng hấp tấp nói, lập tức chạy ra khỏi cửa phòng.

Biện Bạch Hiền vội vàng đuổi theo, nhưng bé đóng cửa phòng, không mở được.

"Phác Thế Huân. . . . . . Phác Thế Huân cái tên tiểu tử thúi, con phải đi đâu? Con có cái gì chuyện quan trọng? Con rõ ràng cho cha. . . . . . Phác Thế Huân. . . . . . Phác Thế Huân. . . . . . PHÁC, THẾ , HUÂN. . . . . ." Biện Bạch Hiền lớn tiếng kêu lên , dùng sức vặn tay nắm cửa, gõ cửa liên tục, nhưng cửa phòng cao cấp, chẳng những mở không ra, mà còn không hề có chút xê dịch, tổn hại.

. . . . . .

Ngoài cửa phòng

Phác Thế Huân vừa chạy ra cửa phòng, liền xông về cầu thang. Diệc Phàm và Mân Thạc vẫn đứng ở cửa phòng, thừa dịp bé chạy đi, liền tranh thủ khoá cửa, đem Biện Bạch Hiền ngăn cản, sau đó hai người vẫn đứng nghiêm trước cửa, không hề đuổi theo.

Phác Thế Huân dễ dàng chạy đi, giống như có người đã sớm sắp xếp, vừa ra cửa chính biệt thự, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi Bentley, bên cạnh xe là tài xế mặc âu phục, ngay khi nhìn thấy bé, liền cung kính khom lưng 90 độ, cũng nhẹ giọng nói, "Tiểu thiếu gia, buổi sáng tốt lành, ta đợi ngài đã lâu, mời ngài lên xe đi!"

A?

Phác Thế Huân kinh ngạc nhìn chiếc xe cùng người kia, trong lòng rất rõ ràng.

Quả nhiên là bố cùng đại bá thông đồng, bọn họ dường như cũng rất tò mò cha Tiểu Lộc đâu rồi, quả nhiên trong lòng vẫn có chút bất an a, nếu như hiện tại cự tuyệt tựa hồ còn chưa kịp, nhưng là. . . . . . Từ lòng riêng, bé quả thật muốn đi tìm cha Tiểu Lộc, hơn nữa tối hôm qua cha cũng nói muốn gặp cha Tiểu Lộc, cho nên. . . . . . Thôi! Cha Tiểu Lộc thông minh như vậy, cho dù hành tung bị phát hiện, cậu nhất định có biện pháp giải quyết, về phần cậu có muốn hay không tới Phác gia. . . . . . Đến lúc đó cùng cậu thương lượng sau.

"OK! Chúng ta lên đường!" Phác Thế Huân nâng lên nụ cười vui vẻ, ngước đầu đắc ý ngồi lên xe.

Xe lập tức khởi động, hướng ra cửa chính.

Biệt thự lầu hai, một cánh cửa sổ mở ra!

Phác Tuấn Miên cùng Phác Xán Liệt nhìn Phác Thế Huân ngồi lên xe, nhìn chằm chằm xe chạy ra khỏi cửa chính, lúc này. . . . . . khóe miệng hai người bọn họ cũng từ từ giơ lên, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của mình.

. . . . . .

Mười lăm phút sau

Xe hơi Bentley dừng ở cửa đại học y khoa, Phác Thế Huân tiêu sái từ trên xe đi xuống, nhìn phong cảnh bên trong trường, sáp chải tóc bị mặt trời chiếu lấp lánh, thu hút người nhìn.

"Đứa bé kia là ai vậy? Thật đáng yêu!"

"Cư nhiên mặc âu phục? Rất đẹp trai nha!"

"Tóc của bé thật kỳ quái, nhìn thật thích!"

"Bé tới trường học của chúng ta làm gì? Có thể ngồi xe hào hoa như vậy, là con của lão sư sao? Còn là. . . . . ."

". . . . . ."

Phác Thế Huân nghe thanh âm bàn tán, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Trước kia đã muốn ăn diện đẹp trai như vậy rồi, hiện tại rốt cuộc mơ ước thành sự thật, thật thú vị, bé giống như minh tinh trên TV, luôn có người vây xung quanh bé.

"Tiểu thiếu gia!" Tài xế đứng bên cạnh bé cung kính cúi người chào 90 độ, cứng nhắc nói, "Có muốn tôi lái xe đưa ngài vào?"

"Không cần!" Phác Thế Huân học bộ dạng của bố, lạnh lùng mở miệng, cũng ra lệnh mà nói, "Ngươi đứng ở chỗ này chờ ta, ta ra liền!"

"Dạ!" Tài xế lĩnh mệnh khẽ hạ thấp đầu, sau đó hai tay đặt trước bụng, đứng nghiêm bên cạnh xe.

Phác Thế Huân ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo mạn bước một bước, đám người vây quanh lập tức tạo thành một con đường ở giữa, Phác Thế Huân đắc ý nhếch khóe miệng, lãnh khốc đi qua đám người, sải bước đi vào cửa trường đại học y khoa.

Người phía sau kinh ngạc nhìn bóng lưng của bé, lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

" Đứa trẻ cực giỏi a, còn có tài xế!"

"Các ngươi nghe sao? Người tài xế kia gọi tiểu thiếu gia, nhất định là đứa trẻ nhà có tiền!"

"Cái gì? ? ? Nghe ngươi nói như thế, ta cảm thấy khuôn mặt kia giống đã gặp qua!"

"Đúng đúng đúng, ta cũng vậy cảm thấy có chút quen thuộc!"

"Ta cũng thế. . .  . . Ta cũng thế. . . . . . !"

"A! Ta nhớ ra rồi, chính là người thời gian trước đột nhiên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, tạp chí văn báo, tổng giám đốc tập đoàn lớn nhất thế giới, tập đoàn King – Phác Xán Liệt!"

"Không sai! Chính là hắn!"

Một nhóm người bừng tỉnh hiểu ra, cũng kinh ngạc trợn to cặp mắt của mình, há miệng.

"Tổng giám đốc lại có con trai lớn như vậy?"

"Chẳng lẽ là con riêng?"

"Nhưng hắn không phải đi bảy năm tù sao?"

"Nhìn đứa bẻ cũng không sai biệt lắm bảy tuổi rồi, chẳng lẽ trước khi bị giam liền. . . . . ."

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời tất cả nữ sinh cũng trong nháy mắt tan nát cõi lòng, mộng đẹp trong hiện thực trở thành bọt nước.

. . . . . .

Đại học y khoa - phòng nghiên cứu

Phác Thế Huân đi tới trước lầu, ngửa đầu nhìn cửa sổ lầu ba, sau đó khóe miệng gợi lên nhất mạt cười tà.

"Tiểu Thế Huân?"

Đột nhiên từ sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc.

Phác Thế Huân lập tức xoay người, nhìn người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, bé lập tức vui vẻ chạy tới, đứng trước mặt của bé, vô cùng lễ phép, kêu một tiếng, "Chào Lý giáo sư!"

"Hảo hảo hảo!" Lý giáo sư tươi cười đầy mặt, rất dễ nhận thấy là người vô cùng thích trẻ con.

"Lâu rồi không thấy Tiểu Thế Huân, hôm nay rãnh rỗi tới đại học y khoa à?" Bé cười hỏi.

"Con tới tìm cha Tiểu Lộc đấy!" Phác Thế Huân khéo léo trả lời, nụ cười thiên chân vô tà, thanh âm cũng thay đổi vô cùng mềm mại đáng yêu, đối lập với cái tà ác trước kia.

"Tiểu Lộc? Tiểu Lộc cũng một thời gian dài không tới trường học, con không ở cùng cậu ấy sao?" Lý giáo sư nghi ngờ hỏi.

Nhớ năm Thế Huân còn là một đứa con nít, Lộc Hàm lại đánh bạo ôm bé đi lên học, chấn động cả trường, cả hiệu trưởng cũng tìm cậu đến phòng làm việc nói chuyện. Không biết cậu cùng hiệu trưởng nói những gì, chẳng những bình yên vô sự đi ra, hơn nữa ngày thứ hai vẫn như cũ ôm đứa bé kia đi học, còn nói hiệu trưởng cho phép , từ đó về sau. . . . . . Trong sân trường Đại học y khoa liền có hơn một đứa bé sở sinh. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng là đứa trẻ mới ra đời, nhưng vô cùng nghe lời, không khóc không làm khó, mỗi ngày đều cười với người khác, hơn nữa lúc Lộc Hàm bận rộn, bé nhất định sẽ ngoan ngoãn ngủ. Bé đói bụng, cũng không nháo không khóc, chỉ là trầm mặc không có bất kỳ thanh âm gì, trợn to cặp mắt của mình nhìn thẳng người khác. Cho nên đứa bé đáng yêu nghe lời như thế rất nhanh liền khiến rất nhiều học sinh và lão sư yêu thích, so với hoa khôi và hot boy của trường, còn nổi danh hơn,. . . . . . Thoáng cái đã sáu năm, đứa bé năm đó cũng trở thành tiểu thiếu niên, thay đổi làm người khác càng thêm ưa thích.

Phác Thế Huân nghe bé nói , cũng không cảm thấy kỳ quái, vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nói, "Con mấy ngày trước cùng cha đi Anh quốc, du ngoạn một thời gian, cho nên mới chia tay cha Tiểu Lộc , chỉ là bây giờ cậu ấy không có ở đây sao, giáo sư ngươi có chìa khóa phòng thí nghiệm của cậu ấy chứ? Có thể đưa con dùng một chút, con muốn đợi cậu ấy!"

"Đương nhiên là có thể, con đi theo ta, chìa khóa của Tiểu Lộc ta để ở phòng làm việc. Chỉ là hôm nay không biết cậu ấy có tới hay không, một mình con chờ sẽ chán, không bằng qua phòng làm việc của ta chờ, buổi sáng ta chỉ có một tiết!" Lý giáo sư hòa ái dễ gần nói, liền sải bước hướng lên lầu.

Phác Thế Huân đi theo bên cạnh bé, nói, "Con không sao á..., con ở đây, sẽ quấy rầy Lý giáo sư làm việc!"

"Nói cái gì quấy rầy, có con theo ta, ta vui còn không kịp !"

"Ha ha ha.. . . . . Vậy con liền cung kính không bằng tuân lệnh!"

"Tiểu ma đầu, học ở đâu văn từ như vậy?"

"Đương nhiên là ở cha Tiểu Lộc!"

"Ha ha ha. . . . . ."

Một già một trẻ vừa đi vừa trò chuyện, tiếng cười không ngừng truyền ra, nghe hài hòa như vậy.

. . . . . .

Mười phút sau

Phác Thế Huân rốt cuộc nói xong chuyện với Lý giáo sư, mượn cớ cầm cái chìa khóa liền vội vội vàng vàng chạy đến phòng thí nghiệm lầu ba của cha Tiểu Lộc.

Đem cửa phòng thí nghiệm mở ra, vào trong phòng tràn đầy mùi dược liệu hóa học, nhìn những chai lọ đủ kiểu trên bàn, trực tiếp đi tới tủ sắt đặt cuối phòng.

Bé nhìn khóa mật mã phía trên tủ sắt, chân mày hơi nhíu lên, sau đó lại ngẫm nghĩ.

Bé nhớ mật mã là . . . . .

Bé từ từ đưa ngón trỏ ngắn ngủn mập mạp, vừa ấn phía trên con số, vừa nhẹ giọng nói, "14. . . . . . 54. . . . . . 74. . . . . . 8. . . . . . !"

Mới vừa ấn con số cuối cùng, liền nghe đến"Rắc rắc" một tiếng, tủ sắt thuận lợi mở ra.

Quả nhiên!

Phác Thế Huân không có bất kỳ vui mừng, mà là gương mặt xấu hổ!

Sở thích của cha Tiểu Lộc quả nhiên không người nào có thể tiếp nhận, đây là mật mã gì? Nếu như theo âm phiên dịch, là . . . . . Ngươi chết, ta chết, toàn bộ chết đi!"

Đổ mồ hôi !©¸®!

Hoàn toàn đổ mồ hôi !©¸®!

Đây là muốn đồng quy vu tận sao?

"Ai. . . . . ." Bé than thở, rất không may mắn, nhất là cái người bệnh nặng này, ai ai ai. . . . . . Bé trong lòng không ngừng than thở.

Bé từ phiền muộn lên tinh thần, mãnh liệt hít một hơi, sau đó đem cửa tủ sắt mở ra, từ bên trong lấy ra một Laptop nhỏ, sau đó nghi ngờ mở máy.

Đợi 1 chút,màn hình liền hiện ra, từ trên xuống chỉ có một file tài liệu, trên đó viết ' bé cưng, xin mở ra! '. Phác Thế Huân dùng ngón tay điều khiển chuột, đem file mở ra, ai ngờ cậu cài virut, màn hình tối đen, sau đó thành màu lam, cuối cùng khôi phục lại như cũ. Con chuột tự động lần lượt mở ra gì đó, cuối cùng màn hình máy vi tính hiện lên 1 bản đồ, trên bản đồ viết cặn kẽ vị trí cùng các tên đường phố, tên cửa hàng, mà kỳ quái nhất , rõ ràng nhất, một chấm tròn màu đỏ, đang không ngừng di động nhanh chóng.

"Nha. . . . . . Thì ra là như vậy!" Phác Thế Huân bừng tỉnh hiểu ra.

Thì ra là cha Tiểu Lộc mang theo máy định vị, chỉ có máy tính này là có thể xác định vị trí, Nhưng trong máy vi tính lại cài đặt virus, chỉ cần vừa mở file, sẽ lập tức dính virut, cũng xác định được chỗ cha Tiểu Lộc. Đồng thời thông qua một webcam nhỏ trên màn hình, cha Tiểu Lộc có thể thấy được người mở máy. Nếu như là người lạ, như vậy cậu sẽ có đủ thời gian chạy trốn, nhưng nếu như là người quen, cậu mà có thể an tâm ngồi tại chỗ, chờ đợi hắn đến.

Thật thông minh!

Quá thông minh!

Phác Thế Huân hướng về phía màn hình Laptop, "Cha Tiểu Lộc, cha lại một lần nữa vinh dự trở thành thần tượng của con, con thật ngưỡng mộ!"

Trong nháy mắt, bên tai bé giống như nghe được thanh âm tức giận của Lộc Hàm: nếu như ta là thần tượng, vậy con là thiên sứ, bầu trời là một bát phân!

"Hắc hắc he he. . . . . ." Bé vui vẻ cười, sau đó ghi nhớ địa chỉ, lập tức cầm laptop rời khỏi phòng thí nghiệm.

*****

Khách sạn Rich

Phòng VIP số 107

Lộc Hàm nhìn hình ảnh đại học y từ máy vi tính truyền đến, thấy mặt Phác Thế Huân đỏ thắm, còn nghe được bé chọc cậu, nháy mắt tâm tình liền thay đổi cao hứng vô cùng. Bởi vì có thể nhìn thấy bé bình yên vô sự, cậu liền an tâm, nhưng mà bé làm thế nào từ Phác gia trốn ra được? Không đúng, nhìn y phục của bé, còn kiểu tóc quê mùa, không hề giống trốn ra, càng giống cố ý tìm đến cậu, như vậy. . . . . . Sẽ không phải là Phác Xán Liệt thả bé ra ? Thông minh như bé có thể phát hiện ra tung tích của cậu không? Hắn có thể thuyết phục tiểu ma đầu Thế Huân? Không đúng không đúng. . . . . . Cậu dùng sức lắc đầu, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không phải hắn, như vậy có thể là ai đây? Ai có thể đến gần Thế Huân cùng thuyết phục hắn đây?

Cậu đột nhiên khiếp sợ trợn to hai mắt.

"Không thể nào. . . . . ." Cậu nhẹ giọng bật thốt lên.

Chẳng lẽ là Phác Tuấn Miên?

Chỉ có người đàn ông kia mới có thể tự do ra vào Phác gia, hơn nữa có thể đến gần Thế Huân, nếu như không phải là hắn, còn có thể là ai?

"Đáng chết!" Cậu mắng!

. . . . . .

Ngắn ngủi 10 phút sau

Phác Thế Huân đứng ở khách sạn Rich, phòng VIP 107!

Hai mắt bé nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng!

Thật không hổ là cha Tiểu Lộc nha, nơi nào đắt giá, nơi nào hào hoa liền nghỉ ngơi ở đó, cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy nha? Cậu nghĩ như thế nào mà phải ở khách sạn Rich đây? Thật đúng là an toàn, cho dù là ai cũng không thể ngờ một nhân viên nho nhỏ thế nhưng lại ở nơi này tiêu dao khoái hoạt.

Vươn tay, nhón chân lên, nhẹ nhàng nhấn hai cái chuông cửa.

"Leng keng —— leng keng ——"

Rất nhanh, cửa phòng liền"Rắc rắc" một tiếng bị mở ra, Lộc Hàm mặc bộ quần áo thể thao, đứng ở cửa phòng, nhắm mắt lạnh lùng nhìn bé, không nói một lời, xoay người vào phòng.

Phác Thế Huân kinh ngạc nhìn mặt của cậu, vội vàng đi theo phía sau cậu vào bên trong.

"Cha Tiểu Lộc, cha làm sao vậy? Nhìn thấy con không cao hứng sao? Làm gì khuôn mặt nhăn nhó à? Cười một cái đi? Con chính là cố ý tới tìm cha!" Bé làm nũng nói, thân mật nắm tay của cậu, lắc lắc.

"Cố ý tới tìm cha? Tìm cha làm gì? Muốn hại cha sao?" Lộc Hàm đột nhiên xoay người, chất vấn.

"Con nào có muốn hại cha? Con chỉ là nhớ cha rồi !" Phác Thế Huân gương mặt vô tội.

"A? Con nói là thật?"

"Dĩ nhiên!"

"Tốt lắm, Cha hỏi con, con mặc bộ quần áo này ra khỏi Phác gia như thế nào?"

"Ách. . . . . . Cái này sao. . . . . ." Phác Thế Huân chần chờ, sau đó mặt cười đùa mà nói, "Con đương nhiên là dùng hai chân đi ra!"


Mấy hôm nay phải ôn bài để viết bào TLV số 3, lại còn kiểm tra  1 tiết Hóa, Lí, Sinh loạn hết cả đầu nên không thể ra chap thường xuyên cho mấy bạn được a~~~Thành thật xin lỗi!!

Tháng 11 này là trọng điểm để Py ôn thi cấp tỉnh cho nên Py sẽ không ra truyện nhanh được, sẽ có thời gian phải tạm thời dừng fic á. Các reader thông cảm nha!! Sau khi thi, Py sẽ bù lại hết nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro