Chương 153: Bước vào Phác gia...là phúc hay họa?!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chân?

Lộc Hàm theo dõi hai mắt bé, âm lãnh mà nói, "Tiểu tử thúi, con đang chơi chữ với ta sao?"

"Cha Tiểu Lộc. . . . . ." Phác Thế Huân lại một lần nữa làm nũng kêu cậu, cầm lấy tay cậu, không ngừng lắc lắc.

Lộc Hàm nhìn khuôn mặt đáng yêu nhỏ nbé, coi như là tức giận, cũng không phát tác.

"Được rồi được rồi!" Cậu hất tay của bé ra, ngồi vào bên giường chất vấn, "Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Hắc hắc he he. . . . . ." Phác Thế Huân vui vẻ cười, vội vàng thân mật ngồi ở bên cạnh cậu, nói, " Thật ra là đại bá cùng bố thông đồng khiến con tới tìm cha, con biết rõ giữa cha và bố có chút vấn đề, cũng biết cha không chịu tới Phác gia, nhất định có nguyên nhân, nhưng mà con thật thật. . . . . . vô cùng nhớ cha, mới đến tìm cha!"

"Có thật không? Con nhớ cha? Nghĩ đến cha sao?" Lộc Hàm cố ý không ngừng hỏi tới, nhíu mày ngạo mạn nhìn bé.

"Thật mà, cha Tiểu Lộc, con rất nhớ cha, cha con cũng rất muốn gặp cha , chúng ta lo lắng cha có ăn ngon, ngủ ngon, đi nhà cầu tốt không. . . . . . !"

Đi nhà cầu?

Lộc Hàm đổ mồ hôi !©¸®! (╯﹏╰|||)~

"Loại chuyện như đi nhà cầu, cha không thèm nhịn , cho nên không cần các ngươi lo lắng!" Cậu lúng túng trả lời.

"A. . . . . . Đúng rồi!" Phác Thế Huân đột nhiên thức tỉnh, nắm thật chặt cổ tay của cậu, nói, "Cha Tiểu Lộc, cha không ngoan, cha cư nhiên. . . . . . Hắc, hắc, hắc!" Bé nói được một nửa liền giả điên cười hề hề.

Lộc Hàm mặt nghi hoặc nhìn bé, chân mày hơi nhíu lên.

"Cư nhiên cái gì à? Con muốn nói cái gì?" Cậu hỏi.

"Cha đừng giả bộ, con đã biết rồi !" Phác Thế Huân tiếp tục vòng quanh.

Lộc Hàm đột nhiên không bình tĩnh nhìn bé, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, nói, "Vậy sao? Con cũng biết rồi hả ? Vậy con nói một chút con biết cái gì? Cho cha xem xem con có biết thật hay không!"

"Cái này sao. . . . . ." Phác Thế Huân cố ý do dự, sau đó đến gần bên tai của cậu, nhỏ giọng nói, "Con đã biết cha và đại bá có quan hệ rồi, hắn là vị hôn phu của cha có đúng hay không?"

Đại bá? Vị hôn phu?

Phác Tuấn Miên?

Lộc Hàm khiếp sợ, hai mắt hình viên đạn!

" Là ai nói cho con?" Cậu tức giận chất vấn.

" Chính miệng đại bá nói cho con biết nha, hơn nữa hắn còn nói chính xác vị trí dấu răng trên đùi cha. Còn nói phía trên là bảy dấu răng, phía dưới là năm dấu, hắn còn nói đó la do hắn cắn. Có thể cắn được vị trí bí mật như vậy, cha con nói, cha cùng bé không có bất cứ quan hệ gì sao? Ân?" Phác Thế Huân vừa nói, vừa nhìn chằm chằm mặt của Lộc Hàm, thấy sắc mặt cậu từ trắng trở nên đỏ, lúc sau hồng rồi xanh biếc, cuối cùng biến thành đen thui. Xem ra, đại bá nói không sai nha, hai người bọn họ quả nhiên léng phéng.

" Xú nam nhân, lại dám nói hưu nói vượn với một đứa bé, đáng chết, một ngày nào đó cha muốn giết hắn!" Lộc Hàm cắn răng nghiến lợi nói xong, hai mắt tức giận đang bốc lửa.

"Cha Tiểu Lộc, ý tứ của cha. . . . . . Là thừa nhận đại bá ta là vị hôn phu?" Phác Thế Huân nhỏ giọng thử mở miệng.

"Vị hôn phu cái đầu ngươi, hắn là tên đại lăng nhăng, làm sao xứng với cha? Cha và hắn một chút quan hệ cũng không có, cha mới không biết tên đó thật ngu xuẩn!" Lộc Hàm tức giận giận sôi lên.

Ngu xuẩn nam nhân?

Phác Thế Huân vô cùng để ý cách xưng hô này, quả thật có thể có thêm cục cưng rồi. Hơn nữa nhìn cha Tiểu Lộc dáng vẻ hốt hoảng, xem gò má cậu phác hồng, tựa hồ bọn họ không chỉ có một chân, là có mấy chân mới đúng.

"Cha Tiểu Lộc, thật ra thì đại bá ta vô cùng tốt, chẳng những lớn lên đẹp trai, đối với nữ nhân còn đặc biệt dịu dàng, hơn nữa đầu óc vô cùng thông minh, thân thủ cũng không phải lợi hại bình thường. Ở Phác gia không người nào dám động đến hắn, ngay cả bố cũng kị hắn ba phần, nhưng này đều không quan trọng, quan trọng nhất là. . . . . ." Bé hơi dừng lại, sau đó mặt nụ cười giảo hoạt, nói, "Nếu như cha gả cho đại bá, cha chính là đại bá mẫu rồi, cha và cha con sẽ là anh em dâu, thân càng thêm thân rồi, như vậy chúng ta chính là người một nhà, cha xem. . . . . . Nhất cữ lưỡng tiện, cha hy sinh một chút đi!"

"Hy sinh?" Lộc Hàm khiếp sợ, sau đó trả lời ngay, "Không thể nào!"

"Tại sao?" Phác Thế Huân buồn buồn cau mày, dẩu môi.

"Không có tại sao, cha nói không thể chính là không thể nào, cha đời này cũng sẽ không gả cho Phác Tuấn Miên, cha cả đời cũng sẽ không tha thứ cho hắn!" Lộc Hàm kiên định.

Tha thứ?

Phác Thế Huân tò mò.

"Đại bá làm chuyện thật có lỗi với cha sao? Chẳng lẽ hắn. . . . . . Bắt cá hai tay?" Bé đoán nói.

"Chuyện của chúng ta con không phải quản, tóm lại cha tuyệt đối không tha thứ cho hắn, nói gì cũng vô dụng, không cần nhắc đến nam nhân ngu xuẩn, đúng rồi. . . . . ." Cậu đột nhiên nói sang chuyện khác, "Con còn chưa nói cho cha biết, con tìm đến tìm cha rốt cuộc có chuyện gì?"

A. . . . . . Thiếu chút nữa quên việc chính rồi !

Phác Thế Huân cũng lập tức trở lại vấn đề, lần nữa lôi kéo tay của cậu, vừa đung đưa, vừa làm nũng mà nói, "Cha Tiểu Lộc, cha theo con cùng nhau trở về Phác gia có được hay không?"

Trở về Phác gia?

Kia không phải tương đương với đi tìm chết?

"Cha cự tuyệt!" Cậu trả lời ngay.

"Tại sao? Chẳng lẽ cha không muốn Thế Huân sao? Chẳng lẽ cha không muốn gặp cha con sao? Cha không phải muốn sống cùng chúng ta sao? Cha muốn vứt bỏ chúng ta sao?" Hốc mắt Phác Thế Huân trong nháy mắt ướt át, rơi lệ nói, "Con không còn nhiều thời gian, chẳng lẽ đoạn cuộc sống cuối cùng cha không muốn cùng con sao? Chẳng lẽ nhất định chờ con chết rồi, cha mới bằng lòng tới xem một chút con sao? Cha Tiểu Lộc. . . . . . Cha thật ác, để cho con chết không nhắm mắt sao? Ô. . . . . ."

Lộc Hàm nghe lời của bé, rõ ràng bé đang diễn trò, nhưng trái tim lại như cũ mơ hồ đau.

Bé nói không sai, bé sắp chết, bé không còn nhiều thời gian, nếu như cậu không nắm lấy thời gian ngắn ngủi này, có thể về sau cậu không cách nào gặp lại bé, cùng bé cãi vả, cùng bé phụ Biện Bạch Hiền rồi. Hơn nữa cậu cũng rất muốn gặp bé và Biện Bạch Hiền, muốn bồi bên người họ, càng muốn bảo vệ họ, nhưng nếu như cậu đi Phác gia, Phác Xán Liệt tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu, hơn nữa Phác Tuấn Miên vẫn còn ở Phác gia, chuyện phiền toái thật sự rất nhiều....

"Cha Tiểu Lộc. . . . . ." Phác Thế Huân khóc không thành tiếng kêu, mà đột nhiên. . . . . .

Bé dùng tay phải của mình ôm chặt lồng ngực, thân thể khom xuống, gương mặt thống khổ, hơn nữa thở mạnh, nói, "Thật là đau. . . . . . Cha Tiểu Lộc. . . . . . Thật là đau. . . . . . Con thật là đau. . . . . . Cha Tiểu Lộc. . . . . . Thật là đau, đau. . . . . . Con không cần chết. . . . . . Con không cần. . . . . . Con. . . . . ." Bé nói xong, thân thể liền nghiêng tới trước, cuối cùng vô lực từ bên giường ngã xuống đất, giống như chết, không nhúc nhích.

Lộc Hàm nhìn bé diễn, bất đắc dĩ thở dài, "Ai. . . . . ."

Cậu dùng chân nhẹ nhàng đá thân thể bé, sau đó không nhịn được nói, "Chớ giả bộ, nhanh lên một chút. . . . . . Con còn muốn gạt cha sao? Quả thật là múa rìu qua mắt thợ, không tự lượng sức!"

". . . . . ." Phác Thế Huân trầm mặc, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.

"Tiểu tử thúi, cha gọi con đứng lên có nghe thấy không? Nhanh lên một chút, chớ giả bộ!" Lộc Hàm dùng sức cau mày, dưới chân cũng phiền não dùng chút sức lực.

Thân thể Phác Thế Huân mềm nhũn ngửa ra sau, nửa người trên nằm thẳng dưới đất.

Lộc Hàm nhìn sắc mặt tái nhợt, trợn to mắt, hốt hoảng quỳ hai đầu gối xuống đất, ôm lấy thân thể bé, nhẹ vỗ vỗ hai gò má của bé, hoảng sợ nói, " Thế Huân? Thế Huân con đừng làm cha sợ, con nhanh lên một chút mở mắt. . . . . . Đừng nháo, nhanh một chút tỉnh lại a. . . . . ."

". . . . . ." Phác Thế Huân như cũ trầm mặc, thân thể mềm nhũn mặc cho cậu tùy ý lắc lư.

Lộc Hàm cả người hoàn toàn luống cuống.

Đem thân thể bé đặt trên đùi mình, sau đó hai tay run run lục lọi trên người bé, tìm hộp thuốc hồng hồng. Cậu vội vã đổ ra 3 viên thuốc, bỏ vào miệng bé, để cho bé nuốt vào, sau đó ôm lấy bé thân thể nho nhỏ, để cho bé thoải mái nằm trên giường , cậu quỳ gối bên giường, nắm thật chặt tay của bé.

" Thế Huân, con không thể có chuyện, con nhất định phải tỉnh lại. . . . . . Thế Huân, con không được làm cha sợ, con nhất định phải tỉnh lại, nếu không cha con sẽ lo lắng, cha Tiểu Lộc cũng sẽ lo lắng, con nhanh tỉnh lại có được hay không? Nếu như con bây giờ tỉnh lại, con nói gì cha đều đáp ứng con. . . . . . Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . . Nhanh tỉnh lại a!" Lộc Hàm dùng sức cầm lấy tay bé, trái tim đau đớn kịch liệt , sợ hãi càng lúc càng lớn, để cho cậu sắp hít thở không thông.

Bệnh tình của bé đã vô cùng nghiêm trọng, hôn mê chỉ làm bệnh tình càng lúc càng tăng nhanh, hơn nữa bây giờ không còn người khống chế bệnh của bé, nói không chừng lần này hôn mê, sẽ trực tiếp tử vong.

" Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . . Con nhanh tỉnh, nhanh một chút mở mắt a!" Lộc Hàm sợ hãi không có biện pháp trấn định, cậu nhìn chằm chằm mặt Phác Thế Huân tái nhợt, nhai đi nhai lại, "Nhanh một chút tỉnh, nhanh một chút tỉnh, nhanh một chút mở mắt, nhanh một chút. . . . . . Thế Huân, con không muốn cho cha con lo lắng,nhất định phải mở mắt, nhất định phải sống, nếu như con mở mắt, cha Tiểu Lộc sẽ cùng con trở về Phác gia, con nói cái gì cha đều đáp ứng con, toàn bộ tất cả nghe theo con. . . . . ."

"Có thật không?" Phác Thế Huân đột nhiên mở miệng.

Lộc Hàm khiếp sợ nhìn bé!

Phác Thế Huân nghịch ngợm mở ra một con mắt phải, gian kế thực hiện được nói, "Cha Tiểu Lộc thật toàn bộ cũng nghe con? Có thật không"

"Con. . . . . ." Lộc Hàm kinh ngạc nhìn bé, nhìn bé mở mắt, nhìn nụ cười trên mặt bé, trong nháy mắt lửa giận ngất trời, hất tay bé ra, rống to nói, "Con gạt cha?"

"Hắc hắc he he. . . . . . Con chỉ thực hiện một ít mưu kế nhỏ nhỏ mà thôi!" Phác Thế Huân chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

"Tiểu tử thúi, con có biết con mới vừa làm cha sợ muốn chết, con cư nhiên dùng loại phương pháp này tới lừa gạt cha, con hù chết cha rồi. . . . . . Tiểu tử thúi, trái tim của cha cũng mau bị con hù dọa, nhìn con thật hôn mê bất tỉnh, giống như con thật đã chết rồi, như vậy cha. . . . . . Cha. . . . . . Cha. . . . . ." Cậu nói xong, thanh âm đột nhiên nghẹn ngào, hai chân cũng không có hơi sức, xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất.

Mới vừa dọa cậu, trái tim bây giờ còn đang rầm rầm cuồng loạn, hô hấp vẫn còn dồn dập thở dốc, dư âm cảm giác càng thêm kinh hãi, thật lâu không thể xua đi.

Phác Thế Huân thấy cậu ngã ngồi trên mặt đất, vội vàng xuống giường, quỳ gối bên cạnh cậu, nói xin lỗi, "Cha Tiểu Lộc con sai lầm rồi, con thật sự hiểu rõ sai rồi. Thật ra con sớm biết cha sẽ không đáp ứng, hơn nữa con cũng biết cha nhất định sẽ nhìn ra con giả bộ bệnh. Cho nên sáng sớm hôm nay con cố ý không uống thuốc, cố ý hoãn lại thời gian nói nhăng nói cuội với cha chờ đợi phát bệnh, vì vậy vừa rồi trái tim của con thật đau, chỉ là không có té xỉu hôn mê mà thôi. Sau khi cha cho con uống thuốc, con liền tốt hơn, chỉ là muốn cha đáp ứng con, cùng trở về Phác gia, cho nên mới phải tiếp tục giả vờ hôn mê . . . . . . Cha Tiểu Lộc, con bảo đảm nhất định sau này sẽ không làm chuyện như vậy, cha tha thứ cho con lần này được không? Cha cùng con trở về Phác gia được không? Coi như tâm nguyện cuối cùng, con muốn cùng cha Tiểu Lộc, cùng cha, cùng bố, cùng đại bá, thật vui vẻ khoái lạc vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này. Con biết cha không muốn đi Phác gia là có nguyên nhân, nhưng mà con rất nhớ cha, rất muốn rất muốn. . . . . . Ít nhất, con muốn cùng mọi người chụp ảnh gia đình, con muốn lưu lại hình ảnh cuối cùng cho mọi người!"

Lộc Hàm nghe lời của bé, nghe bé sám hối, cũng nhìn bé biểu tình mất mác, tất cả lửa giận trong lòng cũng nháy mắt tan thành mây khói.

"Thôi! Cha không tức giận rồi !"

"Thật?" Phác Thế Huân đột nhiên vui vẻ, khuôn mặt u sầu trong nháy mắt tinh thần toả sáng.

"Cha Tiểu Lộc thật không tức giận rồi hả ? Như vậy cha đáp ứng cùng con trở về Phác gia rồi hả ?"

Lộc Hàm nhìn ánh mắt mong chờ của bé, đầu tiên là bất đắc dĩ thở dài, sau đó không có cách mà nói, "Dạ dạ dạ, cha đáp ứng con, cha cùng con trở về Phác gia, coi như Phác gia là đầm rồng hang hổ, cha nhất định sẽ đi theo ngươi chuyến này, được chưa? Hài lòng sao?"

"Được ——" đôi tay Phác Thế Huân giơ lên thật cao, vui vẻ nói, "Quá tốt, cha Tiểu Lộc chịu theo con cùng nhau về nhà rồi, người một nhà chúng ta rốt cuộc đoàn tụ, thật tốt quá —— quá tuyệt vời —— vạn tuế ——"

Người một nhà?

Lộc Hàm nghe bé hưng phấn nói, trong lòng cũng phiêu dật ấm áp hạnh phúc.

Ở trên thế giới này, chỉ có bé và Biện Bạch Hiền cho cậu là người một nhà, chỉ có hai người họ coi cậu như thân nhân, trong lòng cậu cũng chỉ có hai người họ là quan trọng nhất.

Không muốn làm Biện Bạch Hiền thương tâm, không muốn làm Thế Huân chết đi. . . . . . Cậu không phải muốn đem người thích hợp làm phẫu thuật tim cho Thế Huân đưa cho Phác Xán Liệt? Nhưng nếu như vậy, Biện Bạch Hiền nhất định sẽ ghét bé, giống như Thế Huân cũng sẽ ghét cậu, mà trong mắt bọn họ cậu là người một nhà. . . . . Chính vì ích kỷ, cậu tự hỏi nhiều năm như vậy, chần chờ nhiều năm như vậy. . . . . .

Rốt cuộc làm thế nào mới tốt đây?

Nói?

Không nói?

"Cha Tiểu Lộc, chúng ta nhanh thu dọn đồ đạc đi!" Phác Thế Huân nóng nảy lôi kéo tay của cậu đứng lên.

Lộc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Phác Thế Huân tái nhợt, chưa khôi phục màu sắc, đau lòng nói, "Con ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, cha tự dọn dẹp là được rồi, dù sao cũng không có gì, chờ một chút có thể đi, cha sẽ gọi con!"

"Được!" Phác Thế Huân vui vẻ đáp ứng, vô cùng nghe lời nằm trên giường, đắp chăn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Lộc Hàm nhìn bé quay ngoắt 180° thiên Chân Vô tà, không khỏi hơi lắc đầu một cái.

Thật ra nghĩ theo hướng tích cực, đi Phác gia cũng không nhất định chỉ có chuyện xấu, cậu vừa vặn tìm thêm cơ hội điều tra địa lao, hơn nữa còn có thể hiểu cách bố trí nội bộ thủ vệ Phác gia, thật đúng là: biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng!

Không sai, có Biện Bạch Hiền và Thế Huân, còn có nam nhân ngu xuẩn, cậu cũng không cần sợ, Phác Xán Liệt tuyệt đối không dám động vào một cọng tóc của cậu, hơn nữa hắn còn có thể một mực cung kính nịnh bợ cậu, cầu xin cậu nói ra người thích hợp. Nghĩ như vậy, dường như chỗ tốt thật đúng là không ít!

"A. . . . . ." Cậu nhẹ giọng tà ác cười, đắc ý xoay người, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nếu là muốn đi Phác gia, nhất định phải mặc xinh đẹp một chút mới được.

( -___- Hết cách với Lộc đại ca!)

. . . . . .

Một canh giờ sau

Lộc Hàm một cái tay cầm một cái túi xách nho nhỏ, một cái tay khác dắt tay nhỏ bé của Phác Thế Huân, hai người cùng nhau đi đến đại sảnh lầu một khách sạn Rich, vừa vặn ở cửa chính, thấy Chung Nhân từ ngoài cửa lớn sải bước đi vào, mà phía sau hắn đi theo bốn năm thuộc hạ, thật giống như vừa làm xong chuyện vội vã trở lại.

Ba người đột nhiên mặt đối mặt nhau, không khí hơi có chút xấu hổ.

"Tiểu Lộc? Thế Huân? Các ngươi đây là. . . . . ." Chung Nhân bước chân dừng ở trước mặt bọn họ, nghi ngờ hỏi.

"A, tôi đã quyết định rời khỏi nơi này, cám ơn anh trong khoảng thời gian này trợ giúp!" Lộc Hàm chớp đôi mắt rạng rỡ như ánh mặt trời, thành tâm thành ý cảm tạ.

"Cậu phải đi? Đi đâu?" Chung Nhân nghi ngờ hỏi, nhưng là hai mắt nhìn Phác Thế Huân, chợt đoán nói, "Chẳng lẽ cậu. . . . . . Muốn đi Phác gia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro