Chương 154: Chiếm hữu mạnh mẽ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm hơi trầm mặc, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ.

"Không sai!" Cậu nhẹ giọng trả lời.

"Tại sao đột nhiên muốn đi Phác gia? Phác Xán Liệt không phải muốn bắt cậu sao?" Chung Nhân nghi ngờ hỏi.

Bắt?

Phác Thế Huân đem từng chữ thu vào trong lòng.

Phác Xán Liệt?

Lộc Hàm nghe thế, kinh ngạc nhìn hắn, lạnh lùng chất vấn, "Làm sao anh biết là anh ta muốn bắt tôi? Anh điều tra tôi?

Trên mặt Chung Nhân thoáng chần chờ nửa giây.

"Tôi không điều tra cậu, thật ra chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể biết người kia là Phác Xán Liệt. Nếu không phải là Phác Xán Liệt, hiện tại hắn và Biện Bạch Hiền ở chung, nhưng cậu lại trốn ở chỗ tôi, không đi tìm Biện Bạch Hiền, không phải là kỳ quái sao? Hơn nữa, nếu không phải là Phác Xán Liệt, như vậy so với Kim gia chúng ta, Phác gia không phải an toàn hơn sao? Còn có thể cùng Biện Bạch Hiền và Thế Huân ở chung một chỗ, này không phải là một công đôi việc? Nhưng cậu lại lựa chọn Kim gia chúng ta, không đi Phác gia. . . . . . Cái này rõ ràng, cậu không phải không muốn đi, mà là không thể đi. Mà nguyên nhân, chính là người đuổi bắt cậu là Phác Xán Liệt!" Hắn tinh chuẩn phỏng đoán, thao thao bất tuyệt.

Lộc Hàm cau mày nhìn hắn không có nửa điểm biến sắc, trong lòng như cũ có chút nghi ngờ. Nhưng cho dù hắn đi điều tra, nhất định cũng không tra được thứ gì, hơn nữa hắn lại giúp cậu mấy lần, cho nên. . . . . .

"Không sai, người bắt tôi chính xác là Phác Xán Liệt, nhưng bây giờ không sao, hắn sẽ không làm thương tổn tôi, cho nên Thế Huân mới đến đón tôi đi Phác gia, đoàn tụ cùng Biện Bạch Hiền!

"Vậy sao? Vậy thì tốt!" Khóe miệng Chung Nhân hơi cười cười, nhưng không ôn nhu như trước kia. Hai mắt hắn lạnh băng nhìn về phía Phác Thế Huân, hơi hé miệng giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, hai môi mím chặt, bỏ qua lời nói.

"Chung Nhân thúc thúc!" Phác Thế Huân mỉm cười nhẹ giọng kêu hắn.

Chung Nhân hơi kinh ngạc, nghi ngờ mở miệng, "Ân? Thế nào? Có chuyện gì sao?"

"Không có gì!" Phác Thế Huân lắc đầu, sau đó quan sát mặt hắn, đến khi thần thái hai mắt hắn biến mất, mới nói, "Con chỉ muốn nói với Chung Nhân thúc thúc, hi vọng thúc thúc có thể hạnh phúc, hi vọng người có thể vui vẻ, hi vọng người có thể cười rộ lên như ngày trước. Con người khi sống chung khó tránh có thể bị tổn thương, nhưng miễn là còn sống, chỉ cần sống thật khỏe, một ngày nào đó vết thương sẽ khép lại, sau đó sẽ gặp thật nhiều chuyện tốt. Cuộc sống không phải chỉ có thống khổ, mặc dù không thể đoán được tương lai, nhưng ông trời rất cậung bằng, có khổ thì có ngọt. . . . . . Người nhất định có thể tìm được thứ quan trọng nhất, chỉ cần còn sống, nhất định tìm được!"

Nghe lời nói của Phác Thế Huân, Chung Nhân hiểu rõ ngụ ý của bé, chỉ là có chút kinh ngạc, không nghĩ tới một đứa bé lại nói như vậy, cư nhiên có hiểu được, hơn nữa còn an ủi hắn.

"A. . . . . ." Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, khóe miệng dịu dàng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc bé, nói, "Ta hiểu, con yên tâm đi, ta sẽ sống thật khỏe, tìm cho mình thứ quan trọng nhất!" Chỉ là. . . . . . Không biết có thể tìm được hay không!

Phác Thế Huân nhìn nụ cười của hắn hơi hòa hoãn một ít, trong lòng đột nhiên vui vẻ.

"Vậy thúc thúc nhất định phải nhớ một câu nữa, cũng chính là lời của con: vui vẻ mỗi ngày, quý trọng mỗi ngày!"

"Được, ta nhớ rồi, cám ơn!" Chung Nhân cảm tạ.

"Vậy con đi trước đây, con sẽ thay ngươi chào hỏi cha!"

Cha? Biện Bạch Hiền?

Hai mắt Chung Nhân trong nháy mắt lóe sáng, trong lòng mơ hồ có dòng nước ấm ở chảy quanh.

Phác Thế Huân cười đi qua người hắn, Lộc Hàm cũng đi theo bên cạnh, hai người tay cầm tay sải bước về phía cửa chính.

"Thế Huân, vừa rồi con nói rất hay, rất phong độ, vô cùng đẹp trai!" Lộc Hàm vừa ra khỏi cửa, không khỏi mở miệng tán dương.

"Hắc hắc he he. . . . . ." Phác Thế Huân cười đắc ý, nói, "Được không, đẹp trai đi, con cũng vậy cảm thấy vừa rồi con rất tuấn tú, thêm kiểu tóc này nữa, càng thêm đẹp trai không phản đối!"

Kiểu tóc?

Lộc Hàm nhìn đầu tóc kiểu xưa của bé, khóe miệng không khỏi hơi co quắp, đem hai mắt nhìn sang nơi khác, giống hệt vẻ mặt hồi sáng của Biện Bạch Hiền.

(→﹏→)~

"Đúng vậy. Đúng vậy, kiểu tóc này thật sự đẹp ngây người! rất phong độ, quả thật không cách so sánh được. . . . . . không có cách nào so sánh !" Ai. . . . . . Cậu dối lòng thở dài nói.

Bé vui vẻ ngẩng đầu lên, gương mặt kiêu ngạo.

. . . . . .

Khách sạn Rich

Trong thang máy lầu một

Chung Nhân đứng trong thang máy, hai mắt mất hồn nhìn về phía trước.

Sau ngày đính hôn, hắn đã điều tra được việc Biện Bạch Hiền bị thương, cũng biết phổi của cậu bị cắt bỏ một nửa, đồng thời phát hiện Phác Thế Huân mắc bệnh tim. Không nghĩ tới sống chung bảy năm, ngay cả Thế Huân có bệnh hắn cũng không biết. Thật là có chút buồn cười, vừa rồi nhìn thấy Thế Huân, hắn mở miệng muốn hỏi thân thể bé dạo này như thế nào ? Biện Bạch Hiền có khỏe không? Thế nhưng lời nói đến khóe miệng, lại khó khăn không cách nào nói ra. Bởi vì hiện giờ hắn chỉ là một bằng hữu bình thường, về sau có thể không gặp lại họ, bất giác tự hỏi, hắn quan tâm cha con họ như vậy được không? Bọn họ đã có Phác Xán Liệt rồi, còn cần sự quan tâm của hắn sao? Sự quan tâm của hắn hẳn là dư thừa? Hơn nữa không chừng còn mang lại gánh nặng cho Biện Bạch Hiền. Nhưng câu nói cuối cùng của Phác Thế Huân, cũng khiến hắn vui vẻ ' Con sẽ thay thúc chào hỏi cha! '

"A. . . . . ." Hắn không khỏi cười khẽ, nụ cười giống như trước kia, chỉ là ẩn bên trong sự dịu dàng có chút khổ sở.

***

Phác gia biệt thự

Thư phòng lầu hai

Phác Tuấn Miên và Phác Xán Liệt chưa từng rời khỏi phòng, hơn nữa hai người còn ngồi đối diện nhau bên trà cạnh cửa sổ, thong thả hớp 1 ngụm hồng trà. Nhưng hai mắt lại chăm chú nhìn cổng chính, chờ đợi chiếc nào đó xe hiện ra.

Đột nhiên!

"Linh Linh linh. . . . . . Linh Linh linh. . . . . ."

Mặt bàn hơi rung lên, hai người nháy mắt chuyển sự chú ý đến chiếc điện thoại trên bàn, trên mặt đồng thời lộ vẻ khẩn trương.

"Nghe điện thoại đi, có thể có tin tức!" Phác Tuấn Miên mở miệng thúc giục.

"Không cần anh nói, em cũng sẽ nhận!" Phác Xán Liệt lạnh lùng cãi lại, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn, liếc nhìn dãy số phía trên, đem điện thoại kết nối đặt bên tai.

『 Đại ca! 』 trong điện thoại di động truyền tới thanh âm của đàn ông.

"Như thế nào?" Phác Xán Liệt hỏi.

『 tiểu thiếu gia đi đại học y khoa, sau đó cầm một Laptop đi ra, sau đó chúng ta tới khách sạn Rich, mà tiểu thiếu gia đã đi vào nửa giờ rồi, ta sợ . . . . . . Có gì nguy hiểm, hoặc là trốn? 』

" khách sạn Rich?" Phác Xán Liệt khẽ cau mày.

『 Dạ! 』

Phác Xán Liệt nhắm mắt nghĩ ngợi!

Khách sạn Rich do Chung Nhân quản lý, mà lần trước Lộc Hàm từ biệt thự Bách gia đi ra . Quả nhiên trở lại Kim gia, cho dù ai cũng không nghĩ đến, đừng nói đi tìm. Đúng là nơi ẩn thân hoàn hảo! Vậy Thế Huân vào lâu như vậy để khuyên cậu? Không thì lại giở trò gì ? Chẳng lẽ gặp nguy hiểm? Không được. . . . . . Bây giờ không phải thời điểm hoài nghi, nếu Thế Huân đã nói với Phác Tuấn Miên trước khi trời tối đem Lộc Hàm mang về, như vậy hắn nên lựa chọn tin tưởng hắn.

"Cậu tiếp tục chờ tại đó, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ tiểu thiếu gia ra ngoài là được rồi!" Hắn lạnh giọng ra lệnh.

『 Dạ! 』

Điện thoại bị ngắt, Phác Xán Liệt cau mày thật sâu.

Phác Tuấn Miên ngồi đối diện nhìn sắc mặt của hắn, những lời vừa rồi hắn cũng nghe rất rõ.

" Khách sạn Rich a. . . . . . chỗ rất an toàn nha, thật không hỗ là cậu ấy!" Hắn không khỏi mỉm cười than thở.

Hai mắt hẹp dài của Phác Xán Liệt chợt nâng lên, lạnh lùng nhìn cái khuôn mặt tươi cười kia.

"Rốt cuộc anh cùng cậu ta quan hệ như thế nào?" Hắn hỏi.

"A. . . . . ." Phác Tuấn Miên cười khẽ, đem ly trà trên tay để xuống, tà mị nói, "Theo cách hiểu của em, anh cùng phụ nữ sẽ có quan hệ gì?

"Cậu ta là nam nhân của anh?"

". . . . . ." Phác Tuấn Miên trầm mặc, khóe miệng nhếch lên, không trực tiếp trả lời hắn.

Chân mày Phác Xán Liệt chợt nhíu lại, nghĩ lại tới Chung Nhân từng nói hắn vì Lộc Hàm tìm đồ trên bãi cỏ suốt đêm, hơn nữa bám theo cậu không nghỉ, cho nên. . . . . . Lửa giận trên mặt hắn đột nhiên biến mất, khóe miệng tà ác khẽ gợi.

"Chẳng lẽ. . . . . . Anh thích cậu ta, nhưng cậu ta không thích anh?

Nụ cười trên mặt Phác Tuấn Miên đột nhiên cứng đờ.

Phác Xán Liệt tinh mắt bắt được biểu tình của hắn, khóe miệng mỉm cười vui vẻ.

" Không nghĩ tới a, thì ra còn có người không chịu anh. Chẳng qua em không nghĩ tới đường đường Phác đại thiếu gia cũng có lúc tương tư đơn phương. Thật thú vị. . . . . . Thú vị a. . . . . ."

Nghe lời nói châm chọc của Phác Xán Liệt, lửa giận trong lòng hắn mơ hồ dấy lên.

"A. . . . . ." Hắn cười nhẹ một tiếng, sau đó bất cần đời mà cười nói, "Theo như anh biết, lúc em theo đuổi Biện Bạch Hiền cũng chịu không ít cực khổ. Hình như còn để cho cậu ấy từ trong tay em chạy trốn một hai lần. Anh cũng không nghĩ tới a, thì ra đại tổng giám đốc Phác gia, thậm chí người của mình cũng không quản được, tương lai Phác gia thật đáng lo lắng a, ai. . . . . ."

Trong nháy mắt!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi cũng tràn đầy hừng hực lửa giận, giống như một khắc sau sẽ lao vào nhau.

"Đông, đông, đông!" Cửa phòng đột ngột bị gõ vang, cắt đứt tia lửa giận, cứu vãn một cuộc va chạm.

"Vào!" Phác Xán Liệt lạnh lùng mở miệng, chân mày nhíu lại

Phác Tuấn Miên mỉm cười cầm lên ly trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một hớp.

Mà cửa phòng"Rắc rắc" một tiếng bị mở ra, Biện Bạch Hiền đứng ở cửa phòng, hai mắt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, sau đó sải bước đi tới trước bàn.

"Biện Bạch Hiền?"

"Biện Bạch Hiền?"

Phác Xán Liệt và Phác Tuấn Miên trăm miệng một lời, đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Thế Huân đâu?" Biện Bạch Hiền cáu kỉnh chất vấn, hung hăng nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt.

". . . . . ." Phác Xán Liệt trầm mặc không nói , chân mày hơi nhíu lại, lộ ra khổ sở.

"Nói a, Thế Huân đâu? Hắn đi đâu rồi ? Nói cho em biết nhanh lên!" Biện Bạch Hiền đem thanh âm đề cao N dB, rống to lần nữa chất vấn.

". . . . . ." Phác Xán Liệt như trước trầm mặc không nói.

Biện Bạch Hiền trong nháy mắt tức giận, cậu đưa ngón trỏ chỉ vào mặt hắn, uy hiếp nói, "Em cảnh cáo anh, anh không nói cho em biết, em liền đem Phác gia của anh phá huỷ?"

Phác Xán Liệt nhìn mặt cậu tức giận, rốt cuộc chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói, "Nếu như em thích, vậy thì hủy đi. Anh sẽ vì em xây một ngôi nhà khác tốt hơn!"

"Anh. . . . . ." Biện Bạch Hiền lửa giận ngút trời.

"Phốc!" Người khác thiếu chút nữa đem Hồng Trà trong miệng phun ra.

Biện Bạch Hiền lập tức dời đi tầm mắt, nhìn chằm chằm Phác Tuấn Miên vẻ mặt bất cần, đồng dạng chất vấn, "Anh biết Thế Huân ở đâu có đúng hay không?"

"Anh?" Phác Tuấn Miên kinh ngạc.

Ngược lại người nào đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười trộm cầm ly trà của mình, nhấp nhẹ một hớp, sau đó im lặng xem kịch hay.

"Chính là anh, anh nhất định biết, nói mau, Thế Huân đi đâu? Nếu như anh không nói cho em biết, em sẽ. . . . . . sẽ. . . . . ." Biện Bạch Hiền đột nhiên á khẩu, không tìm được lý do uy hiếp hắn.

"Em sẽ làm gì?" Phác Tuấn Miên nhìn có chút hả hê hỏi, còn cố ý khiêu khích mà nói, "Nếu như em còn muốn dùng việc phá nhà uy hiếp anh, cứ tự nhiên. Dù sao đây cũng không phải nhà của anh, có điều anh thắc mắc . . . . . Chỉ bằng một mình em có thể phá huỷ căn biệt thự này sao? Phải làm đến lúc nào a? Tục ngữ nói không sai: Có công mài sắc có ngày nên kim! Cho nên anh trăm phần trăm ủng hộ em, hủy đi, đến đây huỷ đi. . . . . ."

"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Biện Bạch Hiền chỉ ngón trỏ vào hắn, lửa giận càng ngày càng tràn đầy.

"Được rồi được rồi, đừng anh anh em em nữa, đến đây. . . . . . Cùng nhau chờ, cùng chờ Thế Huân trở lại!" Phác Tuấn Miên vội vàng đứng lên cầm một cái ghế tới, đặt cạnh bàn, vừa vặn ba người ngồi xung quanh, có thể cùng nhau nhìn phía ngoài cửa sổ.

Biện Bạch Hiền nhìn ghế ngồi phía trước, cau mày khó chịu ngồi xuống.

"Cùng nhau chờ Thế Huân? Anh có ý gì?" Cậu hỏi.

"Chính là ý tứ trên mặt chữ!" Phác Tuấn Miên trả lời.

"Vậy tại sao anh không trực tiếp nói cho em biết Thế Huân ở đâu?"

"Ai nha, em cũng đừng sốt ruột, Thế Huân không có việc gì, chờ một lát sẽ trở lại, đến đây. . . . . . Uống ly trà, cho thanh giọng!" Phác Tuấn Miên đem ly trà của mình đặt trước mặt cậu.

Biện Bạch Hiền cau mày nhìn chằm chằm hắn, rốt cuộc hai người kia trong hồ lô đang bán thuốc gì (giở trò gì) ? Tại sao phải ngồi đây uống trà? Hơn nữa tại sao cái bàn đặt sát cửa sổ như thế? Còn có ánh mắt của bọn họ, tại sao luôn nhìn ra goài cửa sổ? Chẳng lẽ đang đợi Thế Huân? Chẳng lẽ Thế Huân thật sự rời khỏi biệt thự? Hắn đi đâu ? Đi làm cái gì? Tại sao hai người bọn họ không chịu nói cho cậu biết?

Ghê tởm!

Cậu buồn bực trợn mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó giận dữ cầm ly trà trước mặt lên định uống.

Phác Xán Liệt đột nhiên cau mày, nhanh chóng đưa tay ra, ngay lúc môi cậu sắp chạm vào ly, đoạt lấy ly trà.

"Anh làm gì đấy?" Biện Bạch Hiền rống to.

"Ly này uống rồi, uống ly này đi!" Phác Xán Liệt đem ly trà trong tay trả lại cho Phác Tuấn Miên, sau đó đẩy ly của mình đến trước mặt cậu.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn ly trà trước bàn, sau đó nghi hoặc nhìn Phác Xán Liệt như có chút tức giận. Không phải đều là trà giống nhau sao? Có gì bẩn? Ly này cùng ly hồi nãy có cái gì khác nhau sao?

Thôi! Cũng vậy!

Cậu ly trà của Phác Xán Liệt, sau đó đem Hồng Trà trong chén toàn bộ cũng nuốt vào trong miệng.

"Nha. . . . . . Thì ra là như vậy!" Phác Tuấn Miên vào lúc này đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, cầm lên ly trà của mình, mặt cười mờ ám nói, "Thì ra là em là sợ hai người bọn anh hôn gián tiếp a. Không nghĩ tới dục vọng độc chiếm của em mạnh như vậy, gián tiếp đụng chạm cũng không được!"

Hôn gián tiếp?

Biện Bạch Hiền hai mắt trợn to, miệng phồng lên, đột nhiên. . . . . .

"Phốc ô ——" nháy mắt cậu đem hồng trà trong miệng toàn bộ phun ra.

Phác Xán Liệt và Phác Tuấn Miên thân thủ nhanh nhẹn, vội vàng đứng dậy, kéo ghế, cơ thể lùi ra sau nửa bước, tránh thoát tai nạn.

"Anh anh anh . . . . . Anh nói, cái cái gì. . . . . . Cái gì? Hôn hôn hôn..... hôn gián .... Gián tiếp?" Biện Bạch Hiền đột nhiên hốt hoảng cà lăm, gò má trong nháy mắt nung đỏ, toàn thân lúng túng cũng bắt đầu cứng ngắc.

"Đúng vậy! Thế nào? Em phản phản phản phản....phản ứng lớn.. lớn ...lớn như ....như ..như .. vậy sao?" Phác Tuấn Miên học bộ dạng cà lăm của cậu hỏi ngược lại.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Biện Bạch Hiền bị tức cả người muốn nổ tung.

Đột nhiên cậu cầm bình trà, muốn dùng nó đập hắn.

"Đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng. . . . . . kích..kích...kích ...động động động nha!" Phác Tuấn Miên tiếp tục học cậu cà lăm, kích thích cậu.

"Anh. . . . . . Anh khốn kiếp!" Biện Bạch Hiền thịnh nộ, giơ cao bình trà trong tay, đang muốn nhắm tới hắn.

"Đủ rồi!" Phác Xán Liệt đột nhiên rống giận, khuôn mặt toàn mùi dấm, trong cơn giận dữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro