Chương 155: Bước vào Phác gia....Nguy hiểm trùng trùng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Tuấn Miên và Biện Bạch Hiền nghe tiếng hô của hắn, khiếp sợ nhìn mặt hắn tức giận.

"Biện Bạch Hiền. Em đi ra ngoài cho anh!" Hắn đột nhiên ra lệnh.

"Tại sao? Em không muốn ra ngoài!" Biện Bạch Hiền quật cường cự tuyệt.

"Anh muốn em ra ngoài ngay. Lập tức, lập tức!" Phác Xán Liệt tức giận ra lệnh, cũng đưa tay phải chỉ ra bên ngoài cửa phòng.

"Em không muốn!" Biện Bạch Hiền hoàn toàn không e ngại hắn.

Hai tay Phác Xán Liệt nắm chặt thành quả đấm, tức giận khẽ run.

Vừa nhìn bộ dạng bọn họ liếc mắt đưa tình, nhìn mặt Biện Bạch Hiền đỏ bừng đối diện với hắn, bọn họ giống như một đôi tình nhân đang cãi yêu, sự phẫn nộ của hắn liền xông lên đầu, bình dấm chua trong nháy mắt lan tràn.

Đáng chết!

Hắn hiện tại có xung động giết người.

Phác Tuấn Miên ngồi một bên xem kịch hay, không khỏi mở miệng, lắm mồm nói, "Xem ra. . . . . . Người nào đó là đang ghen!"

Ghen?

Người nào đó?

Hai mắt Biện Bạch Hiền đột nhiên nhìn về phía Phác Xán Liệt đang tức giận, to gan nói, "Anh ghen? Cũng bởi vì em nói mấy câu với anh ấy?"

". . . . . ." Phác Xán Liệt trầm mặc, chân mày rối rắm cau chặt.

"A. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Biện Bạch Hiền đột nhiên chê cười, sau đó châm chọc nói, "Anh ghen cái gì , anh không phải nói vĩnh viễn đều không muốn chạm vào em sao? Anh không phải nói em về sau ngủ ở phòng Thế Huân sao? Anh và em đã vạch rõ giới hạn, anh ghen cái gì chứ?" Cậu cố ý chọc giận hắn, nhưng tại sao cậu phải làm như vậy? Ngay cả bản thân cậu cũng không biết nguyên nhân, chính là rất tức giận.

Lửa giận của Phác Xán Liệt sắp không kiểm soát được, lại nghe cậu nói như vậy, hắn thật muốn lập tức đem cậu tới phòng ngủ, hung hăng chà đạp thân thể cậu, nhưng là. . . . . . Hắn không thể làm như vậy, hắn không thể đụng vào cậu, cho tới khi Thế Huân bình phục, hắn không thể để cho cậu mang thai.

"Em cút ra ngoài cho anh!" Hắn lớn rống, chấn thiên động địa.

Biện Bạch Hiền hơi có chút sợ, trái tim đột nhiên run lên.

Mà Phác Tuấn Miên ngồi một bên thấy không khí tựa hồ có chút không đúng, lập tức đứng lên, cười đùa giỡn nói, "Ta nói đệ đệ, đây chính là em không đúng. Đối đãi với vợ yêu nhất định phải dịu dàng, sao em có thể đuổi cậu ấy ra khỏi phòng? Chẳng lẽ cơ thể em có vấn đề gì sao? Không bằng cùng nói cho anh biết? Nếu quả thật trên cơ thể có vấn đề, vậy em không cần lo lắng, trên phương diện này anh chính là chuyên gia, tuyệt đối làm cho em ' khoẻ mạnh như xưa '!"

Trong nháy mắt!

Hai mắt tức giận của Phác Xán Liệt trừng tới hắn, tức giận chẳng những không giảm, ngược lại càng thêm dâng trào.

Phác Tuấn Miên cảm thấy đại sự không ổn, vội vàng thu nhỏ miệng lại. Quả nhiên vợ chồng gây gổ, người ngoài còn muốn chen miệng vào, chỉ biết càng giúp càng rối, cuối cùng chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng bây giờ phải thu xếp như thế nào? Xem ra lửa giận của Phác Xán Liệt rất khó biến mất, chẳng lẽ muốn cùng hắn đánh một trận, cho hắn bớt giận? Ngay lúc hắn đang nghĩ biện pháp, khóe mắt liếc một chiếc xe hơi Bentley màu đen xuất hiện bên ngoài cửa chính.

Cứu tinh trở lại.

"Thế Huân trở lại, hai ngươi mau nhìn!" Hắn đột nhiên mở miệng.

Thế Huân?

Lửa giận Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền biến mất trong nháy mắt, đồng thời nhìn chằm chằm chiếc xe Bentley màu đen đang lái vào bên ngoài cửa sổ.

Cuối cùng cũng trở lại!

Khóe miệng Phác Xán Liệt dương lên nụ cười. Mà Biện Bạch Hiền hơi cau mày, trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, rốt cuộc sáng sớm Thế Huân ra ngoài làm gì? Hơn nữa nhìn hai người kia giống như đều biết mọi chuyện, cùng ngồi đây chờ Thế Huân, quả nhiên. . . . . . Chuyện kỳ hoặc.


"Chúng ta ra ngoài nghênh đón bọn họ đi!" Phác Tuấn Miên vội vàng mở miệng, mà trong lòng mình cũng cực kỳ vui vẻ.

Có thể gặp mặt cậu, lần này phải làm gì để cậu tha thứ đây? Hắn phải làm gì để cậu hồi tâm chuyển ý? Mà lần này không dễ mới có được cơ hội, hắn nhất định không thể bỏ qua.

"Được!"

"Được!"

Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền vô cùng ăn ý trăm miệng một lời, sau đó hai người kinh ngạc nhìn nhau 1 cái.

"Hừ!" Biện Bạch Hiền bực bội hừ ra tiếng, hung hăng liếc hắn một cái, sau đó liền quay đầu hướng cửa thư phòng đi.

Chân mày Phác Xán Liệt hơi nhíu lại, trong lòng có chút buồn buồn.

Phác Tuấn Miên lắc đầu một cái, không nói gì thêm.

Nam nhân này thật kỳ quái, rõ ràng rất tức giận, vậy mà bây giờ lại hối hận, ai. . . . . . Đều nói lòng người sâu như đáy biển, hắn thấy, lòng nam nhân này cũng sâu không kém gì.

. . . . . .

Bên trong biệt thự Phác gia

Đại sảnh lầu một

Phác Xán Liệt, Phác Tuấn Miên, và Biện Bạch Hiền, ba người cùng nhau xuống cầu thang. Vừa vặn Phác Thế Huân và Lộc Hàm đang bước vào đại sảnh chính. Năm người mười con mắt, trợn to, kinh ngạc, không khí cũng lúng túng.

"Cha, cha xem, con mang cha Tiểu Lộc đến!" Phác Thế Huân mở miệng đầu tiên, vui vẻ hô to.

"Tiểu Lộc!" Biện Bạch Hiền nhẹ giọng nỉ non, hai mắt nhìn mặt Lộc Hàm, sau đó hưng phấn cười, kích động chạy tới ôm chặt lấy cậu, nói, "Tiểu Lộc, xú tiểu tử này, mấy ngày không thấy, thế nào mập nhiều như vậy?"

"Tớ nào có mập, làm phiền cậu trợn to mắt lên xem kỹ một chút, tớ rõ ràng gầy!" Lộc Hàm oán trách nói, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui vẻ.

"Vậy sao? Cậu gầy? Vậy để mình sờ 1 chút!" Biện Bạch Hiền vui vẻ nói xong, đôi tay xấu xa bắt đầu sờ loạn.

"Oa. . . . . . Mình không phải được sờ loạn, a ha ha ha. . . . . . Thật là nhột. . . . . . Được rồi được rồi, đừng sờ nữa, mình . . . .cái đồ sắc nam... ."

Lộc Hàm nhắc đi nhắc lại. Hai người giống như trẻ con, vừa thấy mặt đã bắt đầu náo loạn lên. Phác Thế Huân đứng bên cạnh thấy họ vui vẻ như thế, đôi môi không khỏi cười rộ lên. Mà đứng cách đó không xa, hai người nào đó nhìn hình ảnh trước mắt, không khỏi có chút lúng túng.

"Khụ, khụ!" Phác Xán Liệt khẽ dùng sức ho nhẹ hai tiếng.

Biện Bạch Hiền và Lộc Hàm lập tức dừng lại động tác, cùng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn.

"Lộc thiếu gia, hoan nghênh cậu đến Phác gia, bắt đầu từ hôm nay cậu có thể coi đây như nhà của mình. Nếu như có yêu cầu gì, có thể nói với người giúp việc!" Phác Xán Liệt hào phóng khách khí nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm mặt cậu, trong lòng bắt đầu tính toán, muốn từ trong miệng cậu hỏi người thích hợp đó.

"Phác tổng, anh quá khách khí, tôi chỉ ở tạm thôi. Dù sao cũng phải cảm ơn anh!" Lộc Hàm bỏ xuống khuông mặt tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời, hai mắt chống lại hắn, trong nháy mắt liền đoán được tâm sự của hắn.

Mà nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Phác Xán Liệt, Phác Tuấn Miên từ lúc nhìn thấy cậu, tầm mắt chưa hề rời khỏi người cậu. Ngay cả vẻ mặt bất cần đời kia cũng biến mất, thay vào đó là bộ dạng si tình, ánh mắt ôn nhu nhìn người mình yêu.

"Lộc nhi. . . . . ." Hắn nhẹ giọng nỉ non, ngâm ngâm ra thanh.

Lộc Hàm nghe gọi, hai mắt cuối cùng cũng chuyển đến người hắn, chống lại tầm mắt của hắn, trong nháy mắt hoảng hốt, trái tim đột nhiên đập loạn.

Mà Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân nghe được Phác Tuấn Miên gọi, cũng kinh ngạc nhìn hắn, nhìn ánh mắt thâm tình, nhìn vẻ mặt si tình, không khỏi khiếp sợ sửng sốt, đồng thời trong lòng sinh ra một cái nghi vấn: người đàn ông này. . . . . . Thật sự là Phác Tuấn Miên sao?

Nhưng Phác Xán Liệt nghe được thanh âm của hắn, đột nhiên nhíu mày.

Cái tên này, tại sao cảm thấy có chút quen tai?

"Ách. . . . . ." Lộc Hàm hốt hoảng mở miệng, đưa tay bắt được Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân, vội vàng nói, "Đúng rồi, Thế Huân phòng của con ở đâu? Không bằng cha ngủ chung với con, Biện Bạch Hiền hôm nay mình cũng ngủ cùng đi. Ba người chúng ta lâu rồi không nói chuyện, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau tán gẫu. . . . . . Đi thôi, chúng ta đi mau!"

Cậu dứt lời, lập tức lôi kéo hai người bọn họ vội vàng đi lên cầu thang lầu hai, giống như đối với nơi này vô cùng quen thuộc.

Ngắn ngủi mấy giây, đại sảnh lầu một chỉ còn lại Phác Xán Liệt và Phác Tuấn Miên.

Phác Xán Liệt xoay người nhìn vẻ mặt mất mát của Phác Tuấn Miên, khóe miệng không khỏi hơi nâng lên, châm chọc nói, "Xem ra nam nhân của anh căn bản cũng không coi trọng anh, cậu một câu cũng không nói với anh đã vội vội vàng vàng chạy trốn, ai. . . . . . A, em đột nhiên nhớ ra, cậu ấy không phải nam nhân anh? Bởi vì là anh đơn phương yêu mến cậu ấy có đúng không?"

Phác Tuấn Miên nghe được hắn nói , nhanh chóng hồi hồn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên lạnh, nụ cười có chút tuỳ tiện.

"A. . . . . ." Hắn cười khẽ, "Đúng vậy a, thật sự cậu ấy không phải, nhưng sớm muộn cậu ấy cũng sẽ là nam nhân của anh, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Tóm lại ta muốn cậu ấy, cậu ấy không phải của anh thì của ai. Mà tựa hồ bây giờ không phải lúc em quan tâm chuyện của anh chứ? Biện Bạch Hiền giống như rất giận em, anh đoán một ngày hai ngày cậu ấy cũng không tha thứ cho em, hơn nữa chuyện của Lộc Hàm nhất định cũng làm em vô cùng nhức đầu. Đừng tưởng rằng em đem cậu ấy đến nơi đây này, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn nói cho em biết tung tích người kia. Không ai hiểu cậu ấy bằng anh, hơn nữa nếu như Biện Bạch Hiền biết chuyện, hạnh phúc của em. . . . . . cũng không sai biệt lắm – chấm dứt!"

Chân mày Phác Xán Liệt đột nhiên nhíu lại, hai mắt trong nháy mắt bắn ra tia lửa giết chóc.

Phác Tuấn Miên mỉm cười đắc ý, quay người đi lên lầu, nhẹ giọng nói, "Nếu như em muốn anh giúp, anh nhất định sẽ giúp em, nhưng mà lần này giá cao, không đơn giản chỉ gọi một tiếng ca ca như vậy, tóm lại. . . . . . Cố gắng lên đi, chúc em thành công!"

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, đôi tay hung hăng nắm thành nắm đấm.

"Em nhất định sẽ hỏi được, em nhất định từ trong miệng cậu ấy hỏi ra tung tích người kia!" Hắn gầm nhẹ, kiên định.

Phác Tuấn Miên nghe tiếng hô của hắn, khóe miệng hơi nâng lên.

Vừa rồi, hắn chỉ nhất thời nói vậy, hắn chắc chắn sẽ giúp, bởi vì hắn cũng không muốn Thế Huân chết.

****

Lầu hai

Phòng ngủ

Biện Bạch Hiền, Phác Thế Huân, Lộc Hàm, ba người vội vã đi vào trong phòng, đem cửa đóng chặt, chỉ sợ có người tới quấy rầy bọn họ.

Mà Lộc Hàm nhìn phòng lớn, trong phòng bài biện xa xỉ, còn có giường lớn Simmons rộng hai thước, không khỏi há to mồm cảm thán, "Oa. . . . . . Thế Huân, phòng của con quá mức hào hoa? Xem ra ba con rất thương con? Lần này cha yên tâm, Biện Bạch Hiền về sau cũng không cần ra ngoài kiếm tiền, ở nhà làm phu nhân chơi bời lêu lổng là được rồi, mà Thế Huân cũng có thể học trường tốt nhất, ăn đồ tốt nhất, mặc y phục tốt nhất, đi du lịch chỗ tốt nhất!"

Hai mắt cậu vẫn nhìn căn phòng, không ngừng cảm thán, nhưng hai cha con nào đó ngồi trên giường, hai tay ôm ngực, nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn cậu.

"Khụ, khụ!

"Khụ, khụ!"

Hai cha con đồng thời ho nhẹ.

Lộc Hàm biết tai hoạ của mình tới rồi, lập tức xệ mặt nở nụ cười, đối mặt với hai người bọn họ, trầm mặc.

"Nói đi!" Biện Bạch Hiền mở miệng.

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Phác Thế Huân phối hợp chất vấn.

"Cái gì chuyện gì xảy ra? Hai ngươi đang nói gì đấy? Ta nghe không hiểu nha?" Lộc Hàm giả bộ nghi ngờ.

"Đừng giả bộ ngu, em rõ ràng cũng biết!" Biện Bạch Hiền cáu kỉnh.

"Đúng, cha chớ giả bộ, thẳng thắn được khoan hồng. . . . . ." gương mặt Phác Thế Huân nghiêm túc.

"Kháng cự bị nghiêm trị. . . . . ." Bạch Hiền nói tiếp!

Mà đột nhiên, hai người vô cùng có ăn ý trăm miệng một lời:

"Im lặng. . . . . . Giết không tha!"

"Im lặng . . . . . Giết không tha!"

Lộc Hàm nhìn hai người bọn họ lúc này, giống như đã sớm bày mưu, phối hợp vô cùng ăn ý, lời nói cũng được thiết kế, một xướng một họa thật giống. Nhưng là cậu hiện tại phải làm sao? Cũng không thể nói mình từ nhỏ đã biết Phác Tuấn Miên? Như vậy không phải lộ sao?

"Ách. . . . . . Thật ra thì ta vô tình biết hắn, vô cùng bình thường , đàn ông gặp gỡ nhau . . . . . . Mà thôi!" Cậu ấp a ấp úng ấp úng nói xong, không có một câu trả lời thật.

Nhưng là Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân nghe cậu nói..., kinh ngạc tin là thật, còn đoán.

"Chẳng lẽ là tình một đêm?"

"Chẳng lẽ là tình một đêm?"

Hai người trăm miệng một lời!

Sắc mặt Lộc Hàm trong nháy mắt đen thui. Năng lực ảo tưởng của hai cha con này thật kinh khủng, cậu rất muốn, rất muốn, rất muốn, tìm cục gạch đập chết bọn họ, chỉ là. . . . . .

"Ha ha ha. . . . . ." Cậu mặt lúng túng cười, nói, "Thật ra thì. . . . . . Cũng không sai biệt lắm, đại khái. . . . . . chuyện chính là như vậy!"

Dù sao cậu cũng không tìm được lý do không bằng theo mong muốn của bọn họ, hơn nữa cậu đã từng này tuổi, nếu như nói mình còn là xử nam, nhất định sẽ bị chê cười chết .

"Tiểu Lộc, cậu cùng anh ta thật sự là quan hệ kia sao? Chuyện khi nào? Mình thế nào không biết?" Biện Bạch Hiền khẩn trương hỏi.

"Cha Tiểu Lộc, sao cha không học cái tốt, lại bắt chước cha làm chuyện đó? Hai ngươi có làm các biện pháp an toàn không? Chẳng lẽ cha cũng có một em bé bên ngoài?"

"Phanh ——"

Biện Bạch Hiền đạp trán Phác Thế Huân, tức giận nói, "Con nói gì? Chuyện kia là chuyện gì? Cái gì bắt chước cha? Tình một đêm không phải cha phát minh , tại sao muốn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người cha? Cha cũng là người bị hại? Tiểu tử thúi. . . . . . Cha nên đem miệng con vá lại mới đúng!" Cậu nói xong, liền nhéo hai môi mỏng của hắn.

"Ngô. . . . . . Ô. . . . . . Cha, đau, đau, cha có thể dịu dàng một chút, không cần luôn động tay động chân, con kiên quyết phản đối bạo lực!" Phác Thế Huân một tay xoa cái trán đau đớn, một tay xoa môi của mình, khuôn mặt oán trách, tức giận bất bình.

"Ai kêu con luôn nói hưu nói vượn, bị đánh đáng đời!" Biện Bạch Hiền đúng tình hợp lý nói.

"Ô. . . . . . Cha Tiểu Lộc, cha khi dễ con, cha đánh con. . . . . ." Phác Thế Huân vội vàng tìm người giúp.

Lộc Hàm ôm lấy Phác Thế Huân, cau mày oán trách nói, "Mọi người đều nói, đánh con, đau lòng cha. Mình tại sao lại thích ngược đãi chính mình như vậy? Một ngày không đánh người mình ngứa tay đúng không? Hơn nữa mình lại khinh dễ trẻ con? Có bản lãnh phải đi đánh Phác tổng thân ái của mình kìa!"

Nghe từng câu cậu nói, Biện Bạch Hiền trong nháy mắt á khẩu.

Phác Thế Huân nằm trong ngực Lộc Hàm đắc ý cười trộm, quả nhiên trên thế giới này có thể nói lại cha chỉ có cha Tiểu Lộc, thật là đặc sắc!

"A, đúng rồi!" Bé lấy tay đẩy Tiểu Lộc ra, sau đó lập tức phản bội chất vấn, "Cha còn chưa nói rõ ràng, cha và đại bá rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lửa giận Lộc Hàm từ đỉnh đầu thoát ra! (╰﹏╯)~

Cái tiểu tử thúi này, cậu vừa mới giúp nó, nó nhanh như vậy liền vong ân phụ nghĩa rồi hả ? Cậu thật đau lòng vì nó. Biện Bạch Hiền cũng trở về vấn đề cũ, nói "Đúng vậy, cậu phải nói rõ ràng tỉ mỉ cho chúng ta!"

Gương mặt Lộc Hàm bỗng nhiên nhăn nhó.

"Ai. . . . . . chuyện này nói ra rất dài. . . . . ."

"Vậy thì nói tóm tắt!"

"Vậy thì nói tóm tắt!"

Hai cha con vô cùng ăn ý lại trăm miệng một lời.

"Được rồi!" Lộc Hàm đứng thẳng thân thể, vẻ mặt thành thật mở miệng, "thật lâu trước kia. . . . . ."


Cú đêm hiển linh =))) Mấy ngày nay bận không ra chap đều được, các bạn thông cảm cho Py a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro