Chương 157: Con có ý kiến! Chúng ta cùng chụp ảnh gia đình đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau lòng?

Nghe thấy hai chữ chói tai này, gò má Biện Bạch Hiền trong nháy mắt đỏ ửng, khuôn mặt lúng túng , mà người nào đó ngồi ở ghế chủ vị, lại có chút kinh ngạc, sau đó khóe miệng hờ hững nở nụ cười vui vẻ.

Biện Bạch Hiền cúi thấp đầu, sau đó tức giận quay đầu, chân nhấc lên, đá mạnh tới bắp chân người nào đó.

"A!" Lộc Hàm đau đớn hét lên.

"Xú tiểu tử, cậu không nói lời nào, không ai bảo cậu là người câm!" Biện Bạch Hiền tức giận nói, nhưng là răng môi không động.

"Tớ chỉ là nói thật thôi mà!" Lộc Hàm vẻ mặt vô tội.

"Ăn cơm của cậu đi, chưa từng nghe qua ăn không nói, ngủ cũng không được nói (thực bất ngôn, tẩm bất ngữ) sao?" Biện Bạch Hiền cảnh cáo.

"Được được được, tớ ăn cơm, tớ không nói, được chưa!" Lộc Hàm rầu rĩ cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đánh cậu một cái, sau đó hai mắt không tự chủ chuyển dời đến Phác Xán Liệt, mà Phác Xán Liệt từ đầu đã nhìn chằm chằm cậu, cho nên cả hắn và cậu cùng 4 mắt nhìn nhau.

Phác Xán Liệt khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười ôn nhu với cậu.

Biện Bạch Hiền lập tức thu hồi tầm mắt, bối rối cúi đầu, lúng túng ăn cơm.

Phác Xán Liệt tâm tình trong nháy mắt cực kỳ vui mừng.

Hắn tiếp tục không để ý vết thương trên tay mình, tùy ý để máu tiếp tục thấm ẩm khăn tay, vui vẻ ăn mỹ vị trên bàn, nhưng là tất cả thức ăn tiến vào trong miệng của hắn, đều biến thành mùi vị —— ngọt!

Bàn dài bên trái

Phác Thế Huân một mình ngồi ở chỗ đó, hai mắt nhìn Lộc Hàm, lại nhìn Biện Bạch Hiền, rồi nhìn Phác Xán Liệt, cuối cùng lại nhìn Phác Tuấn Miên, sau đó khóe miệng mở lớn, vui vẻ cười trộm.

"Hắc hắc hắc. . . . . . Hắc hắc hắc. . . . . ."

Bốn người cũng nghe được tiếng cười của Phác Thế Huân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía bé.

"Thế Huân, con cười cái gì? Có cái gì buồn cười hả?" Biện Bạch Hiền mở miệng nghi hoặc hỏi.

"Hắc hắc hắc. . . . . ." Phác Thế Huân miệng không khép nổi, hắn vui vẻ nói, "Bởi vì con cao hứng a, cho nên liền không nhịn được cười!"

"Cao hứng?"

"Cao hứng?"

"Cao hứng?"

"Cao hứng?"

Bốn người đồng thanh.

"Ừ!" Phác Thế Huân dùng sức gật đầu, càng thêm vui vẻ nói, "Con thật là cao hứng, cực kỳ cao hứng, hôm nay là ngày con cao hứng nhất, ha ha ha!"

Bốn người vẫn nghi ngờ, nhìn lẫn nhau, sau đó lại một lần nữa đồng thanh:

"Có cái gì mà cao hứng ?"

"Có cái gì mà cao hứng ?"

"Có cái gì mà cao hứng ?"

"Có cái gì mà cao hứng ?"

Phác Thế Huân buông đĩa xuống, hai mắt quét tới khuôn mặt mỗi người, ghi tạc bộ dáng này của bọn họ vào trong lòng, sau đó nói, "Con cao hứng, là bởi vì người một nhà của con rốt cục đoàn tụ rồi, hơn nữa bố với cha ân ân ái ái như vậy, cha tiểu Lộc với bác cả trai tài gái sắc như vậy, thật sự hạnh phúc, con thật quá hạnh phúc rồi, vô cùng vô cùng hạnh phúc!"

Ân ân ái ái?

Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt quay đầu nhìn nhau cùng đỏ mặt.

Trai tài gái sắc?

Lộc Hàm cùng Phác Tuấn Miên cũng quay đầu nhìn nhau, nhưng là Lộc Hàm lại hung hăng nhìn chằm chằm hắn, Phác Tuấn Miên thì cười gian.

"Con quyết định. . . . . ." Phác Thế Huân đội nhiên đứng lên ghế nói, "Trưa mai chúng ta cũng phải mặc thật đẹp, sau đó cùng chụp ảnh gia đình!"

"Ảnh gia đình?"

"Ảnh gia đình?"

"Ảnh gia đình?"

"Ảnh gia đình?"

Bốn người lại đồng thanh, rồi lại nhìn nhau, trong lòng tràn đầy hạnh phúc ấm áp.

Đây thật là tốt chú ý, hơn nữa nhiều người như vậy cùng nhau chụp ảnh gia đình, là thể nghiệm mà bọn họ chưa bao giờ trải qua.

"Không sai, ngày mai năm người chúng ta nhất định phải cùng nhau chụp ảnh gia đình, một người không thể thiếu, đây là con. . . . . . Phác gia tiểu thiếu gia ra lệnh!" Phác Thế Huân lên giọng, cười tươi lớn tiếng ra lệnh.

"Được!"

"Được!"

"Được!"

"Được!"

Bốn người cùng gật đầu, trên mặt là nụ cười sáng lạn, mà trong lòng không tự chủ ảo tưởng lúc chụp ảnh, cảm thấy hạnh phúc, trước giống như quả bóng nhỏ, rồi bắt đầu bành trướng càng lúc càng lớn.

"Chúng ta ngoéo tay, nếu như ngày mai người nào vắng mặt, chính là con rùa đen nhỏ, tiểu vương bát, tiểu đản đản!" Phác Thế Huân vươn ngón út ra.

Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền, Phác Tuấn Miên, Lộc Hàm, bốn người cùng vươn ngón út ra, móc lại với nhau, sau đó năm người cùng nhau nói.

"Ngoéo tay. . . . . . Treo ngược. . . . . . Một trăm năm. . . . . . Không thay đổi!"

"Ngoéo tay. . . . . . Treo ngược. . . . . . Một trăm năm. . . . . . Không thay đổi!"

"Ngoéo tay. . . . . . Treo ngược. . . . . . Một trăm năm. . . . . . Không thay đổi!"

"Ngoéo tay. . . . . . Treo ngược. . . . . . Một trăm năm. . . . . . Không thay đổi!"

"Ngoéo tay. . . . . . Treo ngược. . . . . . Một trăm năm. . . . . . Không thay đổi!"

Ước định từ giờ phút này bắt đầu, khoảng cách trưa mai, còn có mười bảy giờ. . . . . .

***

Sau khi ăn xong

Lộc Hàm cùng Phác Thế Huân trở về phòng tiếp tục tán gẫu, Phác Tuấn Miên rầu rĩ chỉ có thể trở về phòng của mình, tiếp tục suy nghĩ tìm cơ hội khiến Lộc Hàm tha thứ cho hắn, mà Phác Xán Liệt đi trở về phòng của mình, chuẩn bị xử lý công việc ngày mai, để trống thời gian chụp ảnh, mà Biện Bạch Hiền còn lại là len lén cầm hòm thuốc, đi tới trước cửa phòng Phác Xán Liệt, do dự muốn gõ cửa, rồi lại chần chờ thu tay về, sau đó lại lần nữa vươn tay muốn gõ cửa, rồi lại bối rối thu trở lại, cứ như vậy lặp đi lặp lại. . . . . . Không có biện pháp.

"Hô. . . . . ." Cậu nhìn cửa phòng rồi thở ra một hơi dài.

Không có gì phải sợ, đi vào thì sẽ như thế nào? Hơn nữa người đàn ông kia, nhất định lại sẽ giống như khỉ ở khách sạn Rich, hoàn toàn chẳng ngó ngàng gì tới vết thương, cứ mặc cho nó như vậy, sau đó để nó vỡ ra, nhiễm trùng, rồi đợi nó tự nhiên khôi phục.

Chẳng lẽ hắn là người vượn từ rừng rậm nguyên thủy đi ra sao? Cho dù là người vượn cũng sẽ tự tìm thuốc để đắp vào vết thương chứ?

Ai. . . . . . Quả nhiên hắn ngay cả người vượn cũng không bằng.

Không cách nào yên tâm, Biện Bạch Hiền chần chờ một lúc, rốt cục lấy tất cả dũng khí, vươn tay, nhắm mắt lại, dùng sức gõ ba cái.

"Cộc, cộc, cộc!"

". . . . . ." Bên trong phòng không người nào lên tiếng.

Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn cửa phòng, khẽ chau mày.

Không đúng nha! Diệc Phàm rõ ràng nói hắn trở về phòng xử lý công tác nha, làm sao lại không có ai đáp lại đây? Chẳng lẽ là ngủ rồi? Không phải là chảy máu quá nhiều, chết rồi chứ? Không đến mức vậy chứ?

"Cộc, cộc, cộc!" Cậu lại gõ ba cái.

". . . . . ." Bên trong phòng vẫn không người nào đáp lại.

Chuyện gì xảy ra?

Biện Bạch Hiền mày nhíu chặt, cậu ôm chặt cái hòm, sau đó dùng một tay khác nắm tay cầm cửa, thử xoay xoay , chỉ nghe "cạch" một tiếng, cửa phòng cư nhiên bị mở ra.

"Em vào nhé. . . . . ." Cậu nhẹ giọng nói, sau đó liền thò đầu lén lén lút lút đi vào.

Hai chân đứng ở bên trong gian phòng, hai mắt quét bốn phía, trên quầy ba bày đặt một chai rượu trốn trơn cùng một ly rượu không, trên bàn trà bày đặt một chiếc Laptop cùng một đống văn kiện thật dầy, bên giường xốc xếch để quần áo Phác Xán Liệt mặc hôm nay với điện thoại di động, mà ở phía sau cậu, từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Hắn đang tắm?

Biện Bạch Hiền từ từ xoay người, đồng thời tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra, Phác Xán Liệt lõa thể đứng đó, kinh ngạc nhìn cậu.

"A ——" Biện Bạch Hiền thét chói tai, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, xoay người.

Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, đi ra khỏi phòng tắm, đi qua Biện Bạch Hiền, đứng ở bên giường, cầm lấy áo ngủ đặt ở đầu giường thượng.

Biện Bạch Hiền hai tay nắm chặt hòm thuốc, hai mắt nhắm chặt, khẩn trương căn bản không thấy được hắn đã tới trước mặt cậu.

"Sao em lại tới đây? Tìm anh có việc hả? Không phải là. . . . . . Em muốn hấp dẫn anh chứ?" Phác Xán Liệt nhẹ giọng mở miệng, nhìn chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Hấp dẫn?

Biện Bạch Hiền giận giữ mở hai mắt ra, đột nhiên thấy hắn đứng ở trước mặt của mình, bị hù dọa lùi về sau, sau đó quét một vòng toàn thân của hắn, nhìn hắn đã mặc áo ngủ vào, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, sau đó âm thầm hít một hơi, giơ cái hòm trong tay lên, nói, "Em chỉ là muốn đem thứ này tới cho anh thôi, nhưng em gõ hai lần anh cũng không có trả lời, cho nên liền tự tiện tiến vào!"

Phác  Xán Liệt nhìn hòm thuốc trong tay cậu, khẽ mỉm cười.

"Em đang lo lắng cho anh ư?" Hắn hỏi, nhưng là giọng nói lại khẳng định .

"Em. . . . . . Em chỉ là không muốn để người khác không biết tự chiếu cố bản thân mà thôi!" Biện Bạch Hiền tìm bậc thang cho mình xuống.

"A. . . . . ." Phác Xán Liệt cười khẽ, "Phải không? Thì ra là em quan tâm tới người khác vậy a?"

"Đó là đương nhiên, anh cho rằng ai cũng là động vật máu lạnh không tim không phổi giống như anh sao?" Biện Bạch Hiền không tự chủ liền mở miệng chửi hắn.

"A. . . . . ." Phác Xán Liệt lại cười khẽ, sau đó nói, "Em đã có tâm lại nhiệt tình như vậy, không bằng em băng bó giúp anh đi, vừa nãy bị dính một ít nước lúc tắm, tựa hồ lại chảy máu."

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền bỗng nhiên khẩn trương, vội vàng cầm lấy tay của hắn.

Cái khăn buộc lỏng đã hoàn toàn thấm ướt, cậu cuống quít cởi ra, nhìn bàn tay của hắn, bởi vì bị dính nước, cho nên vết thương vô cùng đỏ lòm, ngay cả thịt bên dưới cũng nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa ở trên vết thương còn giữ lại mảnh ly vỡ, khiến cho máu đỏ tươi còn đang không ngừng trào ra ngoài.

"Anh. . . . . . Anh rốt cuộc đã làm gì vậy, tại sao tay lại biến thành như vậy?" Cậu bối rối hỏi, vội vàng kéo hắn ngồi lên giường, mở hòm thuốc trên tay ra.

"Anh chỉ là không cẩn thận đập vỡ một ly rượu thôi!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng trả lời.

"Đập vỡ? Đập vỡ ly rượu sao lại giữ lại nhiều mảnh ly vỡ trên tay thế được? Em thấy là anh bóp nát cái ly a?" Cậu cau mày suy đoán.

"Em thật thông minh, em làm sao biết được?" Phác Xán Liệt so sánh hỏi.

"Em trước kia cùng tiểu Lam từng đọc qua y dược, dĩ nhiên có thể nhìn ra!"

"Em trước kia đọc qua y dược?"

"Ừ!"

"A. . . . . . Thật không nhìn ra, người bạo lực giống như em, cũng có thể làm bác sĩ, thật đúng là có chút kinh khủng!" Phác Xán Liệt không khỏi trêu ghẹo, tâm tình đặc biệt tốt.

Biện Bạch Hiền nghe được lời của hắn, đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

"Khụ!" Phác Xán Liệt lúng túng ho nhẹ, nói, "Câu lúc nãy, anh rút lại!"

Biện Bạch Hiền lúc này mới thu hồi tầm mắt của mình, lại cúi đầu, lau vết thương, cũng thuần thục băng bó vết thương, ngắn ngủn mấy phút sau, vết thương đã dược băng bó kỹ, máu cũng không có tiếp tục chảy, nhưng Biện Bạch Hiền thao thao không ngừng nhắc nhở, "Bắt đầu từ hôm nay, cái tay này không được phép dính nước, không được phép dùng sức, không được phép làm việc, ngay cả viết chữ cũng không được, hơn nữa mỗi ngày phải thay thuốc, khoảng một tuần sau vết thương sẽ khép lại, còn nữa. . . . . . Phiền anh sau này đừng nên nữa tự mình hại mình nữa có được không? Sinh ra thân thể sắt đá, cho dù anh không cảm thấy đau, nhưng là cũng sẽ rất phiền toái a? Thật là không hiểu nổi anh, đã bị thương thành như vậy, tại sao còn có thể thờ ơ, thật giống như chuyện gì cũng không có xảy ra, chẳng lẽ anh cũng không có cảm giác đau sao? Anh không cảm giác được đau đớn sao? Ngươi là cái xác không hồn sao? Ai. . . . . . Thật là, cũng không phải là trẻ con 3 tuổi, tại sao luôn khiến người khác quan tâm như vậy? Tại sao thì không thể hảo hảo chiếu cố mình đây? Tại sao chính là. . . . . . Ngô. . . . . ."

Phác Xán Liệt đột nhiên kéo cơ thể cậu qua, hôn môi cậu, che lại cái miệng đang thao thao bất tuyệt của cậu.

"Ngô. . . . . . Ngô ngô ngô. . . . . ." Biện Bạch Hiền trợn to hai mắt nhìn hắn, hai tay dùng sức vỗ vào lưng hắn, nhưng là từ từ , động tác giãy dụa của cậu mềm hóa, hai tay nhẹ nhàng leo lên lưng hắn, tùy ý hắn hôn, cũng phối hợp với nụ hôn của hắn.

Phác Xán Liệt hai tay xuyên qua cái hông của cậu, ôm lấy cậu, sau đó khẽ dùng lực, tung mình đặt cậu lên giường, hơn nữa càng mãnh liệt hôn cậu, mút lấy mọi thứ trong miệng cậu nuốt vào cổ họng của mình, nuốt vào trong bụng, mà bàn tay to thì tiến vào bên trong áo cậu, khẽ vuốt ve thân thể cậu, tiến lên phía trước, vuốt ve bộ ngực mềm mại của cậu, đột nhiên. . . . . . Dục hỏa của hắn thiêu thân, phía dưới bắt đầu ức chế không được mà thức tỉnh, tay của hắn đi tới phía dưới thân thể cậu, tiến vào trong đáy quần.

"A. . . . . ." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng rên rỉ, cả người nóng lên.

Phác Xán Liệt nghe được thanh âm của cậu, đột nhiên trừng lớn hai mắt, dùng hai tay chống đỡ thân thể, đầu óc liền thanh tỉnh.

Hắn không thể đụng vào cậu, hắn không thể khiến cậu mang thai, hắn phải nhịn. . . . . . Nhất định phải nhịn!

Hắn chau mày, rời khỏi thân thể cậu, sau đó nhanh chóng xoay người, lại một lần nữa xông ào vào phòng tắm, dùng nước lạnh dội sạch lửa nóng trong người.

Biện Bạch Hiền mờ mịt nằm ở bên giường, áo thì bị kéo lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng, mà quần jean phía dưới cũng đã được cởi ra, kéo xuống một chút.

"A. . . . . ." Cậu khẽ cười giễu cợt.

Thật không nghĩ tới hắn cũng sẽ có lúc nửa đường dừng xe, thì ra là hắn nói thật sự, hắn thật sẽ không đụng vào cậu nữa, hắn thật đã quyết định dùng trái tim người sống phẫu thuật cho Thế Huân, như vậy hắn có nghĩ tới hay không, nếu như để Thế Huân làm phẫu thuật, nếu như Thế Huân phẫu thuật thành công, như vậy cả nhà bọn họ sẽ như thế nào? Nếu Thế Huân biết rõ chân tướng, nó nhất định sẽ thống khổ cả đời, nhất định sẽ tự trách cả đời, nhất định sẽ vĩnh viễn sống trong đau khổ, mà cậu? Biết hắn khư khư cố chấp giết người, biết bản tính hắn tàn nhẫn như thế, cậu vẫn có thể cho rằng chưa từng xảy ra chuyện gì, ở lại bên cạnh hắn sao? Cậu còn có thể mỉm cười với lương tâm mình, ôn nhu với hắn, nói chuyện với hắn được sao?

Làm sao bây giờ?

Mắt thấy nhà sẽ tan nát. . . . . . Cậu phải làm thế nào mới tốt?

Có biện pháp nào có thể không cần thương tổn một người, có thể cứu Thế Huân? Có biện pháp nào có thể ngăn lại hành động điên cuồng của Phác Xán Liệt, nhưng đồng thời cũng có thể giữ được mạng sống cho Thế Huân?

Có biện pháp nào vẹn cả đôi đường không? Có sao? Có sao? Nếu có. . . . . . Ai nói cho cậu biết?

Không muốn để Thế Huân chết!

Không muốn dùng trái tim người sống!

Không muốn dùng phương pháp một mạng đổi một mạng này!

Nhưng là, cậu chỉ có thể ở giữa hai người này chọn một, là chọn để cho Thế Huân chết, hay là lựa chọn để cho người vô tội chết?

"Tôi nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ. . . . . ." Cậu nhìn trần nhà, khẽ nhẹ giọng rù rì, mà nước mắt đột nhiên chảy xuống, hết giọt này đến giọt khác. . . . . .

. . . . . .

20' sau

Phác Xán Liệt thân thể hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn một cái tay đẩy vách tường, cúi đầu thở dài thật sâu.

Thiếu chút nữa liền không khống chế được mình, thiếu chút nữa là muốn cậu, nhưng là cho dù hắn bắt đầu từ bây giờ không đụng vào cậu, nhưng là vài ngày sau khi xuất viện, hắn cơ hồ ngày ngày phát sinh quan hệ cùng cậu, hơn nữa không có bất kỳ biện pháp an toàn nào, nếu cậu ấy đã mang thai thì làm sao bây giờ? Nếu trong bụng cậu ấy đã có một sinh mạng nhỏ thì làm sao bây giờ? Không được. . . . . . Hắn phải tìm thời gian đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, nhưng là mới chỉ là ngắn ngủn mấy ngày, có thể kiểm tra được không?

"Ai. . . . . ." Hắn lại một lần nữa than thở, bỗng nhiên lại nghĩ đến Biện Bạch Hiền còn ở trong phòng.

Hắn bối rối vội vàng tắt vòi hoa sen, sau đó mặc áo ngủ đã bị thấm ướt ra mở cửa phòng tắm.

"Phần phật ——" cửa phòng tắm bị hắn đột nhiên kéo ra, mà bên trong phòng. . . . . . không còn một bóng người.

Cậu ấy đi rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro