Chương 158: Biện Bạch Hiền là mặt trời, Lộc Hàm là mặt trăng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt nhìn căn phòng trống rỗng , chân mày thật sâu nhíu lên, khuôn mặt lạnh như băng , cũng lộ ra đau đớn.

Có lúc hắn cũng nghĩ , nếu như cứu Thế Huân sẽ phải mất Biện Bạch Hiền , như vậy hắn khư khư cố chấp như vậy sao? Mà có lúc hắn cũng tự hỏi lòng mình , rốt cuộc là Thế Huân quan trọng hay Biện Bạch Hiền quan trọng? Nhưng tất cả đáp án đều là trầm mặc. . . . . . Hắn không cách nào làm đưa ra quyết định , hắn không muốn bỏ qua bất kỳ bên nào.

Hắn muốn nắm chặt hai cha con , nhưng hai người bọn họ giống như là đồng hồ cát vậy , bên này càng ngày càng nhiều , bên kia sẽ càng ngày càng ít , mà sau khi lật ngược lại , bên này càng ngày càng ít, bên kia là càng ngày càng nhiều, vĩnh viễn cũng như vậy trôi qua, sẽ không tìm được thăng bằng.

Chân hắn từ từ đi đến bên giường , nhìn ra trải giường Biện Bạch Hiền mới vừa nằm qua , nhìn ra trải giường bị cậu ấy ép tới xốc xếch , khóe miệng không khỏi khổ sở khẽ cười một tiếng , sau đó hai mắt hẹp dài nhìn tủ thuốc đặt ở bên giường , giống như hôm đó tỉnh lại một dạng , có dán một tờ giấy tiện lợi , viết mấy chữ xinh đẹp ở phía trên :

"Tự chăm sóc thật tốt mình , không để cho tay thấm nước, không làm cho mình quá mệt mỏi, sớm một chút nghỉ ngơi đi , ngủ ngon!"

"A. . . . . ." Hắn nhẹ giọng cười , ngón tay vuốt ve mấy chữ ấm áp , sau đó đưa tay phải của mình ra , nhìn băng gạc mà Biện Bạch Hiền băng bó cho hắn , may mắn thời điểm hắn rửa nước lạnh có chú ý một chút , vẫn chưa để cho nước thấm ướt băng gạc , bằng không ngày mai bị cậu nhìn thấy , nhất định sẽ thao thao không dứt , nhưng là rất kỳ quái , mặc dù lúc nghe cậu càu nhàu sẽ cảm thấy rất phiền , nhưng mà trong nội tâm lại cảm thấy khoái trá, có cảm giác sảng khoái.

Chẳng lẽ hắn cuồng ngược đãi sao?

"Đông đông, đông!"

Cửa phòng đột ngột gõ vang , cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn , đồng thời cũng cắt đứt nụ cười của hắn .

Đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn cửa phòng.

Tiết tấu gõ cửa cảm giác có chút quái dị , mỗi khi gõ một cái thì trung gian cũng sẽ có một đoạn quỷ dị dừng lại.

Sẽ là ai?

Hắn cau mày, lạnh giọng mà nói, "Vào!"

Thanh âm rơi xuống, bên trong phòng yên tĩnh hai giây, sau đó cửa phòng mới chậm rãi mở ra

"Rắc rắc!"

Lộc Hàm xuất hiện ở cửa, mặt đầy nghề nghiệp mỉm cười , hai mắt thẳng tắp nhìn hắn, làm cho người ta đoán không ra thần vận.

Là cậu?

Phác Xán Liệt kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới hắn còn chưa có ra mặt tìm cậu , cậu đã tự động đưa tới cửa ? Tuy nhiên xem tư thế của cậu , người đến phải là không có ý tốt chứ?

"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Hắn hỏi.

"Không có!" Lộc Hàm trả lời.

"Vậy cậu tới phòng tôi làm gì?" Hắn nghi ngờ.

"Bởi vì tôi biết anh có chuyện tìm tôi , cho nên tôi đã tự động đến , miễn cho anh phải tránh né Thế Huân , lại tránh Biện Bạch Hiền , cũng không phải lãng phí tâm tư suy nghĩ biện pháp , tạo cho chúng tôi có cơ hội một mình!" Lộc Hàm mỉm cười nói xong , nói ra toàn bộ lời trong lòng hắn , đuôi lông mày hơi nhích lên một chút , khiêu khích hắn.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu , thế nhưng hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư của người con trai này , càng không nghĩ ra ý đồ của cậu , chẳng lẽ là cậu đã nghĩ thông suốt , cũng không muốn Thế Huân chết , cho nên định đem người thích hợp đó nói cho hắn biết? Hay là. . . . . . Còn có ý đồ gì khác ?

"A. . . . . ." Hắn đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng , lúc này không muốn cậu đoán được nghi ngờ trong lòng của hắn , sau đó từ từ nói "Cậu đã biết tôi nhất định sẽ tìm cậu , cậu đã tự động tìm tới đây , như vậy cậu cứ nói đi, nói lời cậu muốn nói!"


Lộc Hàm nghe hắn giảo hoạt nói , trên môi nụ cười hơi mở rộng , mang theo một tia quỷ dị.

"Được , anh người nhanh lời nhanh như vậy , tôi cũng vậy không vòng vo với anh nữa , tôi tới đây chính là muốn nói cho anh biết , tôi tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . ." Cậu một lần lại một lần nữa nhắc lại , lần thứ hai so với lần thứ nhất kiên định hơn " Tôi sẽ không nói cho anh biết người thích hợp cùng Thế Huân làm phẫu thuật đổi tim là ai , nếu có bản lĩnh , anh tự mình đi tìm!"

Hai mắt Phác Xán Liệt trong nháy mắt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.

"Cậu thực sự không chịu nói cho tôi biết?" Hắn xác định hỏi.

"Không sai!" Lộc Hàm trả lời.

"Chẳng lẽ cậu không sợ tôi giết chết cậu?" Hắn uy hiếp.

"Anh sẽ không giết tôi ! Anh cũng không dám giết tôi ! Bởi vì chỉ cần anh giết tôi , bây giờ anh sẽ mất đi tất cả , bao gồm Biện Bạch Hiền , Thế Huân , bao gồm vị trí thủ lĩnh hắc đạo!" Cậu khẳng định , mỗi câu nói đều tựa như một lưỡi dao sắc bén , uy hiếp hắn, đe dọa hắn.

Phác Xán Liệt tà ác nhìn cậu chằm chằm , vào giờ phút này hắn rất muốn giết người con trai khoác lác vô liêm sỉ này , nhưng cậu nói rất đúng , hắn không thể giết cậu , bởi vì hắn còn phải hỏi ra vị trí của người thích hợp đó , mà hắn cũng thật không dám giết cậu , vì một khi giết cậu , Biện Bạch Hiền cùng Thế Huân sẽ hận hắn rời bỏ hắn , mà Phác Tuấn Miên cũng sẽ vì cái chết của cậu mà tức giận , sẽ bắt đầu cùng hắn đối đầu , mà tất cả của hắn đều sẽ biến mất trong nháy mắt.

Cậu đúng là một người nam nhân ác độc , thế nhưng lại bức hắn đến con đường cùng, làm cho hắn không có đường lui , chỉ có thể đứng tại chỗ, tiếp tục bàng hoàng.


Cậu thật là một người nam nhân thông minh , đã trải ra rất nhiều con đường an toàn cho chính mình , mỗi một con đường cũng có thể cho mình toàn thân trở lui.

Đáng chết!

Thật là đáng chết!

Hắn Phác Xán Liệt đường đường là thủ lĩnh hắc đạo , đứng thật cao ở trên đỉnh núi , nhưng lại thua trên tay người con trai này . Quả nhiên một người đàn ông từ nhỏ sống ở trên lưỡi đao , không nên thật lòng đối với bất cứ người nào , bởi vì khi thật lòng , chính là nhược điểm để kẻ địch đối phó hắn , tựa như tình cảnh một dạng vậy , hắn thật lòng đối với Biện Bạch Hiền cùng Thế Huân , cho nên người nam nhân này đã bắt lấy hai nhược điểm này của hắn , uy hiếp , đe dọa hắn , muốn hắn không thể không thỏa hiệp, không thể không nhận thua.

"A. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Tôi không hiểu rõ. . . . . . Tôi thật sự là không hiểu. . . . . . Vô cùng không hiểu. . . . . ." Hắn đột nhiên chê cười , bắt đầu điên khùng nói lời điên khùng .

Không hiểu?

Lộc Hàm nhìn biểu tình của hắn giống như điên , không khỏi hơi cau mày.

"Anh không hiểu cái gì?" Cậu nghi ngờ hỏi.

"Tôi không hiểu , tại sao các ngươi không chịu cứu Thế Huân ? Tại sao các ngươi đều trơ mắt nhìn nó chết? Rõ ràng có biện pháp có thể cứu nó , nhưng các ngươi lại không chịu dùng ? Mà trong miệng mỗi người các ngươi đều nói Thế Huân trong lòng của các ngươi là quan trọng nhất, nếu là quan trọng nhất , như vậy không phải nên đem hết toàn bộ sức lực để bảo hộ sao ? Nhưng mà các ngươi từng bước từng bước toàn bộ đều ở đây ngăn cản tôi . Tại sao. . . . . . Tại sao lại muốn ngăn cản tôi ? Tôi không hiểu . . . . . . Tôi không hiểu trong lòng của các ngươi rốt cuộc muốn gì , lương tâm các ngươi rốt cuộc là cái gì, thật quan trọng như vậy sao ? So với mạng của Thế Huân có quan trọng hơn không?" Phác Xán Liệt lần lượt chất vấn , thật ra thì ở trong lòng hắn rất rõ ràng đạo lý này, nhưng chính là hắn không có cách nào tiếp nhận, càng không có biện pháp hiểu ' sát thân thành nhân ' tinh thần vĩ đại như vậy .

Lộc Hàm nghe hắn nói , nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn , trái tim mơ hồ đau đớn.

"Thật ra thì. . . . . . Tôi cũng không hiểu!" Cậu nỉ non mở miệng.

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu cũng không hiểu?

Cậu cũng giống như hắn sao?

Nhưng cậu ấy rõ ràng cùng Biện Bạch Hiền một dạng cố chấp như vậy , làm sao sẽ không hiểu đây?

Khóe miệng Lộc Hàm hơi nâng lên cười khổ , sau đó cảm khái nhẹ giọng nói "Thật ra thì tôi cũng không hiểu tại sao Biện Bạch Hiền cùng Thế Huân đều cố chấp như vậy ? Tại sao bọn họ không thể tiếp nhận chuyện này ? Chẳng lẽ đây chính là tư tưởng của người tốt sao? Chẳng lẽ đây chính là làm một người thiện lương bình thường sao? Nhưng tôi thì không nghĩ như vậy , bởi vì trong thế giới của tôi , chỉ cần Thế Huân cùng Biện Bạch Hiền không sao , cho dù tất cả mọi người chết hết , tôi cũng thấy không sao cả , tôi quan tâm đến cuộc sống của bọn họ hơn so với những người khác , cho nên đừng nói là giết một người , coi như là một trăm , một ngàn người , một vạn . . . . . . Chỉ cần là vì bọn họ , tôi tuyệt đối cũng sẽ không nương tay. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . . !"

"Vậy tại sao cậu không chịu nói cho tôi biết vị trí của người thích hợp làm phẫu thuật đổi tim cùng Thế Huân ?" Phác Xán Liệt chất vấn

"Bởi vì tôi cũng là có một người có máu có thịt , tôi cũng có ích kỷ riêng của tôi !"

"Ích kỷ riêng?" Phác Xán Liệt nghi ngờ. 

"Không sai, thật ra tôi là một rất người rất ích kỷ , tôi không ngại nói thật với anh , so với tính mạng của Thế Huân , tôi quan tâm đến Biện Bạch Hiền hơn , ở trong lòng của tôi , không có gì quan trọng hơn Biện Bạch Hiền , chỉ cần cậu ấy nói một câu , tôi có thể chết vì cậu ấy , chỉ cần là chuyện cậu ấy giao cho , dù tôi có vào nước sôi lửa bỏng cũng nhất định sẽ vì cậu ấy mà làm được , nên Biện Bạch Hiền nói không thể sử dụng biện pháp này , vậy tôi cũng không thể dùng , tôi cũng sẽ không nói cho anh biết , bởi vì nói cho anh biết , về sau Biện Bạch Hiền nhất định sẽ đau lòng , nhất định sẽ thống khổ, nhất định sẽ. . . . . ."

"Chẳng lẽ cậu không nói cho tôi biết , cậu ấy sẽ không thương tâm sao ? Cậu ấy sẽ không thống khổ sao?" Phác Xán Liệt đột nhiên ngắt lời cậu, cáu kỉnh hỏi ngược lại.

". . . . . ." Lộc Hàm lập tức á khẩu, chân mày sâu nhăn.

Phác Xán Liệt nhìn mặt cậu rối rắm , cuối cùng cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của người con trai này , mà chính là hắn không nghĩ tới cậu lại quan tâm Biện Bạch Hiền như vậy , giống như Biện Bạch Hiền là mặt trời, mà cậu là mặt trăng . . . . . . Hai người rõ ràng là tồn tại bất đồng , nhưng mà mặt trăng vĩnh viễn cũng sẽ nhờ vào ánh sáng của mặt trời chiếu sáng mình , để cho mình ở trong đêm tối tỏa sáng.

Nhưng tại sao cậu lại quan tâm đến Biện Bạch Hiền như vậy đây ? Rốt cuộc giữa các cậu có cái gì ràng buộc , để cho cậu quý trọng cậu ấy như vậy đây? Thậm chí còn hơn cả tình yêu của hắn đối với Biện Bạch Hiền , loại tình cảm chuyên chú chuyên nhất này , càng thêm nồng đậm nóng bỏng.

"Bất kể anh nói như thế nào . . . . . ." Lộc Hàm đau đớn kiên định nói "Tôi cũng sẽ không nói cho anh biết , coi như anh thật giết chết tôi , tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói cho anh biết!"

Phác Xán Liệt canh chừng đôi mắt kiên định của cậu , trong lòng tức giận không khỏi bộc phát lần nữa .

Đối với người nam nhân này tuyệt đối không thể cứng rắn được , cậu là loại người không sợ chết , nhưng cũng không thể mềm lòng , bởi vì mới vừa nãy cũng đã nói rồi, trừ Biện Bạch Hiền cùng Phác Thế Huân ra , bất luận tánh mạng của người nào cậu cũng không quan tâm , mà hắn lại không thể lấy Biện Bạch Hiền cùng Thế Huân ra để uy hiếp cậu , như vậy hắn còn có thể dùng phương pháp gì ? Về phía người nam nhân này mà nói , còn có biện pháp gì có thể để cho cậu ấy mở miệng đây?

"Được rồi , thời gian không còn sớm , nếu như tôi không trở về , Thế Huân cùng Biện Bạch Hiền sẽ hoài nghi , cho nên tôi đi trước , về sau nếu như anh nghĩ ra phương pháp gì tốt hơn thì hãy nói với tôi , tôi nhất định sẽ hoan nghênh anh đến tìm tôi !" Nụ cười hoàn mỹ lại trên mặt Lộc Hàm , sau đó xoay người đi ra cửa phòng.

Phác Xán Liệt đứng tại chỗ nắm chặt quả đấm.

Đáng chết!

Mặc dù tìm được cậu, nhưng cậu ta còn không có cách.

Rốt cuộc phải như thế nào mới có thể để cậu mở miệng nói cho hắn biết đây ? Chẳng lẽ nên ép Biện Bạch Hiền thỏa hiệp , để cho cậu ấy tự mình mở miệng nói với cậu , cậu mới bằng lòng nói cho hắn biết sao?

"Đáng chết!" Hắn mắng, khuôn mặt tức giận.. . . . . .

Lầu hai

Phòng ngủ

Biện Bạch Hiền sau khi rời khỏi phòng của Phác Xán Liệt , liền trực tiếp trở về phòng của Phác Thế Huân , nhưng lúc cậu mở cửa bước vào , chỉ thấy Phác Thế Huân đứng ở bên giường , vui vẻ sửa sang lại đệm giường.

"Tiểu Lộc đâu ?" Cậu đột nhiên nghi ngờ hỏi.

Phác Thế Huân xoay người nhìn cậu nói "Cha Tiểu Lộc nói đi lấy trái cây ướp lạnh ăn."

"Cậu ấy tự mình đi hay sao? Tại sao không gọi Diệc Phàm đi ?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

Cái tiểu tử lười đó , bình thường uống ly nước cũng muốn người khác giúp cậu rót , thế mà hôm nay lại chịu khó như vậy ? Thật là kỳ quái chứ?

"Đúng vậy , là con để cho cậu ấy đi , bởi vì mấy ngày trước con thấy trên TV hoạt hình Nhật Bản có dạy mọi người đem quả táo cắt thành hình con thỏ , chơi rất vui cũng rất đáng yêu , cho nên con gọi cha Tiểu Lộc cũng làm thỏ quả táo cho con , cha cũng biết đó , những cái khác cha nuôi không làm được, nhưng kỹ thuật cắt rau cũng là hạng nhất !" Phác Thế Huân vui vẻ nói xong, lòng tràn đầy mong đợi.

Thỏ quả táo?

Đây cũng là hy kỳ cổ quái đó? Muốn quả táo cắt thành hình dáng con thỏ ?

"Trái cây rửa sạch sẽ là có thể ăn , phiền phức như vậy làm cái gì chứ ?" Biện Bạch Hiền oán trách nói, hai chân đi tới bên người Phác Thế Huân .

"Cha, cha quá không hiểu phong tình đi , nếu như cuộc sống trôi qua quá cứng nhắc , sẽ rất nhàm chán!"

"Cha thì thích bình bình đạm đạm , như vậy mới có thể khoái khoái lạc lạc!"

"Dạ dạ dạ, cha nói cũng đúng , cha nói đều là chân lý , con không cãi với cha , vậy được rồi chứ?" Phác Thế Huân lập tức thỏa hiệp.

"Vậy cũng được!"

Phác Thế Huân mặt đầy nụ cười đi tới trước tủ , đem cửa tủ mở ra , sau đó đem toàn bộ y phục bên trong lấy ra , thả đầy giường.

Biện Bạch Hiền nhìn mặt bé vui vẻ , thật giống như từ khi ra đời tới nay , lần đầu tiên được vui vẻ như vậy, mới vừa nãy cùng cậu có cơ hội cãi vả bé cũng lập tức buông tha , cả người hoàn toàn đắm chìm trong vui vẻ cùng hạnh phúc.

" Thế Huân. . . . . ." Cậu chợt nhẹ giọng gọi bé.

"Dạ?" Phác Thế Huân nhẹ nhàng ứng tiếng, nhưng đôi tay vẫn không dừng lại.

"Hôm nay nhìn con rất vui !" Biện Bạch Hiền mỉm cười nói

"Dĩ nhiên vui vẻ á ... , bởi vì cha Tiểu Lộc tới nha, hơn nữa cha cùng đại bá cũng đáp ứng ngày mai theo chúng ta đi chụp ảnh gia đình , cho nên con muốn chọn vài bộ y phục đẹp nhất , cha xem cái này như thế nào ?" Phác Thế Huân cầm lên một bộ đồ vest nhỏ màu trắng , ướm thử lên người của mình .

"Đẹp mắt!" Biện Bạch Hiền cười gật đầu.

"Vậy thì cái này thì sao !" Phác Thế Huân đem y phục đã chọn để qua một bên , lấy thêm một bộ vest đuôi tôm khác nói "Cái này ? Nhìn qua có phải vô cùng phong độ không ?

"Ừ, rất có phong độ!" Biện Bạch Hiền lần nữa gật đầu cười .

"Cái này thì sao ?" Phác Thế Huân lại đem một cái cà vạt nhỏ màu đen lên nói "Cái này không phải cũng rất đẹp trai?"

"Ừ, đẹp trai!" Biện Bạch Hiền lần thứ ba gật đầu cười .

Phác Thế Huân nghe cậu nói qua loa , đột nhiên cau mày lại , sau đó thả y phục trong tay ra nhìn cậu nói "Cha làm sao vậy? Tại sao không vui ? Cha ở đây phiền não cái gì thế?"

Phiền não?

Biện Bạch Hiền hốt hoảng cười nói, "Cha nào có phiền não , cha có gì để phiền não chứ ?"

"Vậy tại sao dáng vẻ của cha hoàn toàn không vui vẻ ? Cha xem trên gương mặt cha cười quả thật so với khóc còn khó coi hơn!" Phác Thế Huân oán trách nói, liền đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu có bộ mặt phớt tỉnh nói "Có phải cha có tâm sự gì hay không ? Kể từ khi cha đến ở cùng con , cả người đều kỳ quái . Nếu như cha thật sự có tâm sự gì , có thể nói với con a , tuy con không thể giải trừ buồn phiền cho cha, nhưng nói ra rồi trong lòng nhất định sẽ rất thoải mái , hơn nữa cha yên tâm đi , con rất kín miệng , tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai !"

Biện Bạch Hiền nghe bé nói , nhìn biểu tình lo lắng của bé , trong lòng đột nhiên khổ sở , mà đôi tay cũng không tự giác đưa ra , nhẹ nhàng vuốt ve gò má của bé , vuốt ve mái tóc mượt mà của bé , vuốt ve hai cánh tay cùng thân thể nho nhỏ của bé .

Phác Thế Huân nghi ngờ nhìn cậu , từ từ mở miệng , "Cha. . . . . . Cha làm sao vậy ? Rốt cuộc. . . . . . Thế nào?'

"Cha không sao !" Biện Bạch Hiền nhẹ giọng trả lời, khóe miệng miễn cưỡng nâng lên nụ cười, mà hai mắt tranh đấu , nhưng nước mắt trong suốt cũng là hờ hững rơi xuống .

"Cha!" Phác Thế Huân kinh ngạc "Sao cha lại khóc?"

" Thế Huân ——" Biện Bạch Hiền đột nhiên lớn tiếng kêu tên bé, sau đó đem bé ôm vào trong ngực mình , ôm thật chặt , nghẹn ngào nỉ non "Cha phải làm thế nào ? Rốt cuộc cha phải làm thế nào mới tốt ? Cha phải làm thế nào. . . . . . Làm thế nào đây. . . . . .

"Sao lại làm thế nào ? Cha, rốt cuộc cha thế nào ? Là lo lắng bệnh tình của con sao? Còn là. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro