Chương 159: Cha....Con sẽ không tiếp nhận giải phẫu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện rất quan trọng?

Phác Thế Huân lộ ra vẻ nghi ngờ hoặc, đôi tay khe khẽ đẩy ngực cậu, từ trong ngực của cậu thoát ra, sau đó nhẹ giọng hỏi " Là chuyện gì?"

"....." Biện Bạch Hiền đột nhiên trầm mặc, lại bắt đầu bỏ cuộc giữa đường.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy cha? Cha nói chuyện quan trọng là chuyện gì ? Tại sao lại không nói nữa ?" Phác Thế Huân càng ngày càng nghi ngờ hỏi , chân mày hơi nhíu lên.

Biện Bạch Hiền nhìn mặt của bé , đôi tay vuốt ve tóc của bé , sau đó theo cánh tay của bé, nắm hai cái tay nho nhỏ .

"Thế Huân. . . . . ." Cậu nhẹ giọng gọi bé.

"Ừ!" Phác Thế Huân dùng sức gật đầu một cái, chờ đợi cậu nói .

Biện Bạch Hiền chậm chạp không mở miệng, rối rắm theo dõi mặt của bé.

Cậu quyết định phải nói cho bé biết rồi , cậu không muốn giấu giếm bé nữa , tựa như bảy năm trước biết mình mang bầu bé , cũng là thời điểm quyết định đem bé sinh ra , cũng quyết định đem chuyện Phác Xán Liệt nói cho bé biết vậy , cậu cho là bé có quyền được biết rõ chân tướng , dù sao đây cũng là chuyện của bé , đây liên quan đến chuyện sống chết của bé , bé là người trong cuộc nhất định phải biết rõ chân tướng , cũng phải lựa chọn con đường tương lai của mình , để tránh. . . . . . Tương lai hối hận.

Nói ra đi!

Căn bản là cậu không giấu được bí mật.

"Thế Huân. . . . . ." Cậu lại một lần nữa nhẹ nhàng kêu tên của bé.

"Ừ!" Phác Thế Huân rất kiên nhẫn một lần nữa gật đầu , yên lặng chờ đợi lời kế tiếp của cậu .

"Thật ra thì cha muốn nói chuyện này cho con biết , là liên quan đến bệnh tình của con , mà chuyện đó chúng ta cũng từng đàm luận qua. . . . . ."

Đã từng?

Phác Thế Huân mơ hồ giống như đã biết cậu muốn nói gì , thái độ chợt thay đổi nghiêm túc , đôi tay không tự chủ nắm tại một nơi , sau đó nhẹ giọng mở miệng hỏi "Là chuyện gì?"

Biện Bạch Hiền lại một lần nữa trầm mặc, chần chờ , rõ ràng đôi môi đã mở ra , Nhưng lại không tự chủ khép lại, lời nên nói thủy chung đều muốn nói , hơn nữa cậu đã nói ra một nửa , nếu như không nói ra , bé nhất định sẽ càng ngày càng nghi ngờ , sau đó chính mình tự đi điều tra , bằng đầu óc thông minh của bé , cuối cùng cũng sẽ biết , cho nên hiện tại cậu nói ra , bởi vì cậu tin tưởng con trai của mình có thể chịu đựng được , hơn nữa có thể lựa chọn con đường cho mình .

"Chuyện này. . . . . ." Chậm mở miệng, nặng nề mà nói, "Chính là chuyện dùng trái tim người sống làm phẫu thuật đổi tim cho con !"

Người sống?

Phác Thế Huân trong nháy mắt trợn to hai mắt của mình , khiếp sợ nhìn cậu.

Quả nhiên là chuyện này , mới vừa nãy khi cậu nói chuyện đã từng nói qua , bé cũng suy đoán có phải chuyện này hay không , mà ở hai năm trước , cha Tiểu Lộc cũng nhắc qua chuyện này , bé đối với số mạng của mình đã sớm chết tâm , mà ở thời điểm cha Tiểu Lộc nói còn có một biện pháp , trong lòng bé tốt lên giống như cây cỏ nhỏ đợi mùa xuân vậy , giống như hạt giống hưng phấn nảy mầm , cả người của bé mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy lên , nhưng là khi cha Tiểu Lộc vừa nói phải dùng trái tim người sống , hy vọng trong lòng bé trong nháy mắt bể tan tành , đau đớn phân tán , vui vẻ chuyển thành không vui , hưng phấn biến thành mất mác. . . . . .

Nguyên nhân cũng có lẽ là vì sinh mạng của mình rất ngắn , cho nên bé biết sinh mạng vô cùng quý giá , cũng hiểu sinh mạng đối với người là quan trọng cỡ nào . Nếu bé đồng ý , như vậy sẽ có người thống khổ giống như bé vậy , thậm chí có thể thống khổ hơn so với bé , mà bé dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để kéo dài sinh mạng của mình , bé nhất định sẽ có cảm giác tội lỗi , ngày thứ hai sau khi cha Tiểu Lộc nói chuyện này , bé liền thử đem trái tim chính mình cho người khác , suốt cả một ngày , cũng không có cảm giác gì bất đồng , vốn định cho là thí nghiệm của mình không thành công , nhưng tại ngày đó vào ban đêm ,bé lần đầu tiên gặp ác mộng, nằm mơ thấy người kia tìm bé đòi mạng , bé kinh sợ từ trong mộng thức tỉnh . . . . . . Cũng chính đêm hôm đó để cho bé hiểu , nếu như trái tim trong thân thể mình không phải là của mình , nếu như bởi vì bệnh của mình mà hại chết một người khỏe mạnh , như vậy. . . . . . Đời này bé sẽ bất an , sẽ đau khổ , cũng sẽ sống ở trong tội ác .

"Cha. . . . . ." Gương mặt bé bình tĩnh , nhẹ giọng kêu cậu nói " Tại sao đột nhiên cha nói với con chuyện này ? Chẳng lẽ nguyên nhân cha cùng bố chia phòng ngủ . . . . . . Chính là chuyện này sao ?"

"Ừ!" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Phác Thế Huân hít một hơi thật sâu , hai tay nắm chặt tràn đầy mồ hôi lạnh , lại một lần nữa mở miệng nói "Chẳng lẽ cha muốn dùng trái tim người sống để cho con làm giải phẫu?"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền trầm mặc mấy giây, sau đó gật đầu nói "Ừ!"

Lòng của Phác Thế Huân "Ầm" một tiếng , Giống như sét đánh ngang tai.

Bé biết rõ bố làm như vậy là vì cứu bé , cũng biết cha là bởi vì quan tâm bé , cho nên mới xúc động như vậy.

"Cha, cha yên tâm , con sẽ tìm cơ hội khuyên bố , con sẽ không để cho bố vì con mà làm chuyện tàn nhẫn như vậy , con nhất định sẽ thuyết phục bố!" Tay Thế Huân tràn đầy mồ hôi bắt lấy tay của cậu , rõ ràng mình cũng rất khiếp sợ, nhưng lại cố làm ra vẻ trấn định an ủi cậu.

Biện Bạch Hiền cảm nhận được hai tay bé lạnh như băng, cảm nhận được tay bé đầy mồ hôi , trái tim trong nháy mắt lạnh như băng, giống như lọt vào Bắc Cực .

"Thế Huân, thật ra thì cha có chuyện vẫn luôn muốn hỏi con!" Cậu cầm tay của bé, khẩn trương mở miệng.

"Cha muốn hỏi con chuyện gì?" Phác Thế Huân hỏi.

"Nếu như. . . . . . Nếu như bố con tìm được người thích hợp làm phẫu thuật đổi tim , như vậy. . . . . . Con có thể tiếp nhận hay không ?"

Phác Thế Huân đột nhiên cả kinh.

"Bố đã bắt đầu tìm rồi sao?" Bé chợt hỏi ngược lại.

"Đã bắt đầu rồi !"

"Đã tìm được chưa?"

"Cha muốn . . . . . . Nhưng còn chưa có!" Nếu như hắn tìm được , nhất định sẽ không chờ đợi lập tức bắt đầu giải phẫu.

"Cha là bởi vì khuyên bố , cho nên mới phải chạy tới phòng của con ngủ sao ? Cha cùng bố cãi nhau sao ? Hai người cãi nhau sao ?" Phác Thế Huân lo lắng hỏi tới.

"Không. . . . . ." Biện Bạch Hiền phủ nhận , sau đó giải thích nói, "Thật ra thì chúng ta cũng không tính là gây gổ , cũng không có trở mặt , chỉ là bố quyết định trước khi con làm phẫu thuật sẽ không chạm vào cha ."

"Không chạm vào cha ?"

"Là . . . . . Hắn không hy vọng cha lại mang thai , hắn nói, cho đến nay hắn không nghĩ là sẽ để cho con chết , nếu như nhất định để cho hắn mất đi một đứa con trai , lại dùng một đứa con khác để an ủi mình , như vậy hắn nhất định sẽ quý trọng hiện tại , cho dù là không chừa thủ đoạn nào , hắn cũng muốn cứu mạng của con , hắn còn nói hắn sẽ không để cho con chết. . . . . . Tuyệt đối sẽ không!" Biện Bạch Hiền đem Phác Xán Liệt ngày đó nói với cậu, nguyên văn tái diễn cho bé nghe.

Phác Thế Huân nghe lời nói này, khóe miệng chợt hạnh phúc nâng lên, trái tim giống như mặt trời ấm áp.

Có thể được bố quý trọng như vậy , bé cảm thấy cực kỳ vui vẻ , có thể được bố quan tâm như vậy , bé cảm thấy vô cùng vui vẻ , mà có thể sống cùng bố như vậy , bé cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thật tốt quá, nhiều năm như vậy tất cả bé làm đều không có uổng phí , bố hiện tại rất thích bé, có thể đã xem bé như niềm kiêu hãnh của mình , mấy năm nay bé cố gắng học tập , bé chỉ muốn mình trở thành người ưu tú , trở nên thông minh , trở thành người có thể nhìn thấu tâm sự người khác , những thay đổi này chỉ muốn để bố thích bé , mà sau khi được thích , trong lòng bố không nỡ từ bỏ , nếu như bé sớm nghĩ đến vấn đề này , vậy nhất định bé sẽ làm cho mình thành ngu ngốc , trở thành người hư hỏng , để cho mọi người vô cùng ghét bé , như vậy khi bé chết . . . . . . Bố cũng sẽ không thương tâm.

Dường như sự lạnh lùng trong người bố đã không còn nữa, ít nhất là đối với bé và cha...

"Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . ."

"À?"

Biện Bạch Hiền kêu vài tiếng , mới đưa ba hồn bảy vía của Phác Thế Huân gọi trở về , mới vừa rồi nhìn bé suy nghĩ đến mất hồn , lòng của cậu cũng thấp thỏm , không tự chủ bắt đầu lo lắng.

"Thế Huân, lúc nãy con vẫn chưa trả lời vấn đề của cha , nếu như bố con tìm được người thích hợp , như vậy. . . . . . Con sẽ tiếp nhận giải phẫu không ?" Biện Bạch Hiền hỏi lại , trong lòng dằng dặc đau đớn.

"Cha, cha cho là con có nên tiếp nhận hay không đây ?" Phác Thế Huân hỏi ngược lại.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền đột nhiên á khẩu. Sauk hi chần chờ mấy giây , cậu chậm rãi nói "Cha. . . . . ." Một âm kéo dài , cuối cùng vẫn không biết phải trả lời như thế nào .

Lòng của Phác Thế Huân không khỏi mơ hồ sinh ra một tia tà ác.

"Cha , nếu như mà con nói tất cả đều nghe lời cha , cha sẽ chọn để cho con tiếp nhận , hay là không nên tiếp nhận?" Bé thử thăm dò , cũng thử đem trách nhiệm nặng nề nhiều năm qua trên vai của mình giao cho cậu.

Biện Bạch Hiền khiếp sợ trừng lớn cặp mắt của mình.

Nghe theo cậu?

Bé đem sinh mệnh giao cho cậu?

Bé muốn cậu phán quyết sự sống chết của bé?

Trong nháy mắt , trái tim cậu như nặng ngàn cân , làm cậu thở không nổi.

Nguyên lai đây chính là cảm giác vướng mắc trên người Thế Huân , thì ra mỗi ngày bé đều là vượt qua loại thống khổ này , thật sự rất khó chịu , giống như sắp ngạt thở vậy .

"Con thật muốn cha thay con quyết định?" Biện Bạch Hiền thấp thỏm hỏi.

"Hắc hắc hắc hắc. . . . . ." Phác Thế Huân chợt nở nụ cười , sau đó nghịch ngợm mà nói "Con chỉ nói giỡn với cha mà thôi , cha không cần phải để ở trong lòng , coi như con chưa nói gì là được ." Thật ra thì bé cũng có một chút quan tâm , bé muốn biết ở trong lòng của cha , là lương tâm quan trọng , hay là bé quan trọng.

"Thế Huân!" Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt tươi cười của bé , trái tim đột nhiên đau đớn kịch liệt , đôi tay cũng đột nhiên dùng sức bắt lấy hai tay bé.

"Ch....cha?" Phác Thế Huân kinh ngạc.

"Thế Huân, con ngốc quá . . . . . . Cha làm sao sẽ để cho con chết , cha làm sao để cho con rời xa cha chứ , nếu để cho cha lựa chọn , cha nhất định sẽ để cho con tiếp nhận giải phẫu , cái gì cha cũng không quan tâm , cha cũng không muốn suy nghĩ cái gì cả , cha chỉ muốn con sống , cha chỉ muốn con mạnh mạnh khỏe khỏe , Thế Huân. . . . . . Chúng ta tiếp nhận giải phẫu đi , Bạch Hiền đột nhiên kích động ôm bé , ôm bé thật chặt , cậu hận không thể dụi vào trong thân thể mình , hận không thể đem sinh mệnh của chính mình cho bé , tất cả đều cho bé.

"Cha. . . . . ." Phác Thế Huân nhẹ giọng gọi , trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

Vừa nãy là bé cố ý nói như vậy với cậu , bởi vì lòng bé chính là muốn nghe lời nói đó , bé muốn cảm nhận tình yêu và quan tâm của cha đối với bé , bé muốn xem dáng vẻ không nỡ của cậu , bé muốn xem bộ dạng bởi vì bé tử vong mà thương tâm của cậu . . . . . . Rất ích kỷ phải không ? Rất biến thái phải không ? Nhưng cũng là như vậy bé càng thêm cảm nhận được cậu thương yêu bé nồng đậm , càng thêm càng thêm nồng đậm quan ái...

Từ lúc nào bé bắt đầu tham lam như vậy ?

Từ lúc nào bé lại ích kỷ như vậy?

"Cha, cha hãy yên tâm đi , con sẽ không tiếp nhận phẫu thuật đâu !" Phác Thế Huân kiên định mở miệng.

Không chấp nhận?

Biện Bạch Hiền khiếp sợ cúi đầu nhìn hắn.

"Tại sao?" Cậu hỏi.

"Bởi vì con không muốn mỗi đêm cũng gặp ác mộng , hơn nữa trong thân thể của mình lại mang trái tim của người khác, nhất định sẽ rất không thoải mái ? Tục ngữ nói không sai : đồ của mình là tốt ! Cho nên con quyết định tuyệt đối sẽ không tiếp nhận phẫu thuật , hơn nữa cũng sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục bố, cho nên cha nhất định phải đáp ứng con , bắt đầu từ bây giờ cha đem tình thương và sự quan tâm của cha đối với con cả đời này toàn bộ hãy đem ra , hãy dành riêng cho con đến khi con chết , thì cha hãy quên con . . . . . . Coi như thời gian bảy năm này đều là một giấc mộng . . . . . . Một giấc mộng thật đẹp!" Phác Thế Huân vui vẻ nói xong , hoàn mỹ đem tất cả thống khổ giấu đi .

Biện Bạch Hiền nghe hắn nói , cũng là lắc đầu một cái!

"Cha không muốn !" Cậu cự tuyệt nói, "Cha sẽ không quên con , bất kể con còn sống hay phải chết , con ở trong lòng của cha vĩnh viễn đều là con trai quý giá nhất , là đứa con quan trọng , là đứa con trai mà cha thương nhất , không có người nào có thể cướp đi vị trí thứ nhất của con trong lòng cha."

"Cha. . . . . . Cha như vậy , về sau sẽ rất đau khổ!" Phác Thế Huân khẽ cau mày.

Ngược lại Biện Bạch Hiền lại nhàn nhạt cười, cậu nói "Không. . . . . . Đây không phải là đau khổ , đây là hạnh phúc , sự tồn tại của con chính là hạnh phúc lớn nhất của cha , và để lại cho cha những kỉ niệm vui vẻ trong cuộc sống của cha !"

Phác Thế Huân nghe cậu nói, xem chừng khuôn mặt tươi cười của cậu , đột nhiên nhào vào trong ngực của cậu, nước mắt hạnh phúc từng giọt từng giọt rơi xuống.

Chết. . . . . . Thật ra thì cũng không đáng sợ!

Đáng sợ. . . . . . Là thời gian lãng quên . . . . . . Sẽ không có người nào nhớ đến bé. . . . . .

Thời điểm hai cha con vô cùng ấm áp , cửa phòng đột nhiên mở ra , Lộc Hàm cầm một khay trái cây đứng ở cửa phòng , kinh ngạc nhìn bộ dáng của bọn họ vào giờ phút này .

"Hai người . . . . . . Làm gì cùng ôm nhau khóc vậy? Có chuyện gì đau lòng sao không bằng cũng nói cho tôi nghe đi , để cho tôi cũng vui vui vẻ vẻ!" Lộc Hàm hào hứng bừng bừng.

Vui vui vẻ vẻ?

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân cùng nhau xấu hổ!

~(╯﹏╰|||)(╯﹏╰|||)~

"Được rồi, cậu đã muốn nghe như vậy , tôi sẽ kể từ đầu đến cuối một lần nói cho cậu biết !" Biện Bạch Hiền cắn răng nghiến lợi, gương mặt tà ác.

"Không sai, trước khi chúng tôi nói , cha phải chịu sự trừng phạt của chúng tôi !" Phác Thế Huân gương mặt cũng tà ác.

"Trừng phạt?" Tâm thần Lộc Hàm có chút thấp thỏm , "Trừng phạt cái gì?"

"Cậu lập tức sẽ biết thôi ! Thế Huân chúng ta lên!" Biện Bạch Hiền chỉ huy.

"Dạ!" Phác Thế Huân nghe lệnh.

Hai người đột nhiên cùng nhau xông lên , giống như con sói đói kiếm ăn , chỉ muốn ăn thịt người khác!

"Oa —— cứu mạng ——" Lộc Hàm kêu to , thanh âm thảm thiết xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh.


****


Sáng sớm hôm sau 

Biện Bạch Hiền cùng Phác Thế Huân đều còn ngủ khò khò , có thể bởi vì đã giải quyết vấn đề trầm trọng trong lòng , cho nên hai người ngủ đều vô cùng ngọt ngào , hơn nữa còn ôm nhau thật chặt , nếu như không phải là thân thể của Thế Huân quá nhỏ , vậy đây tuyệt đối chính là tư thế ngủ thân mật của một cặp vợ chồng . Mà về Lộc Hàm thì lại là một đêm không ngủ , nguyên nhân có thể bởi vì nơi này là Phác gia , làm cậu luôn nhớ tới một chút chuyện cũ đã qua , cho nên cậu không thể làm gì khác hơn là rời giường thật sớm , chuẩn bị vận động buổi sáng mà rất lâu đã không làm qua .

"Rắc rắc!"

Lộc Hàm nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra , hai mắt nhìn hai cha con trên giường , chỉ sợ đánh thức hai người bọn họ , nhưng . . . . . . Khi cậu đi ra cửa phòng , đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại , lúc xoay người , cậu đột nhiên sửng sốt cả người , hai mắt khiếp sợ trợn to , thấy Phác Tuấn Miên dựa vào vách tường đối diện cửa phòng .

"Anh. . . . . . Sao anh lại ở nơi này?" Cậu hốt hoảng hỏi.

Phác Tuấn Miên nụ cười háo sắc , cặp mắt đào hoa của hắn quét từ trên xuống dưới toàn thân của cậu.

Quần áo thể thao màu lam nhạt , giày thể thao màu trắng , cả người nhìn qua tràn đầy sức sống , hơn nữa vô cùng xinh đẹp.

"Tôi đang đợi em đó!" Hắn cười trả lời.

"Đợi tôi?"

"Không sai , tôi đoán tối hôm qua em nhất định sẽ mất ngủ , hơn nữa người mất ngủ sẽ dậy rất sớm để tập thể dục buổi sáng , cho nên khi trời còn chưa sáng tôi đã đứng ở chỗ này chờ em , chờ em ra ngoài , sau đó cùng em tập thể dục , em xem. . . . . . Tôi toàn bộ đã chuẩn bị xong!" Phác Tuấn Miên đắc ý nói xong , liền mở hai cánh tay của mình ra , lộ ra bộ quần áo thể thao màu lam nhạt hoàn toàn giống của cậu , sau đó nghiêng người sang , hơi nhếch cái mông lên , lộ ra bình nước cùng khăn lông được cột vào bên hông .

"A. . . . . ." Lộc Hàm chê cười.

"Anh muốn cùng tôi vận động?" Cậu hỏi.

"Không sai!" Phác Tuấn Miên cười trả lời.

Lộc Hàm tức giận cắn răng nghiến lợi , hai mắt nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên tiến lên một bước.

Phác Tuấn Miên sợ hết hồn.

"Anh đi chết đi!" Cậu tức giận mắng , chân dài duỗi một cái , hung hăng đá tới bắp chân hắn.

"A ——" tên con trai ôm bắp chân của mình kêu gào bi thống.


Hic Py bỏ bê fic này lâu quá rồi, tại lười quá mà =((( Hic ủng hộ Py cho Py có động lực edit với nào!! Càng ngày càng nản, huhu.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro