Chương 170: Tung tích của Thế Huân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi biết Thế Huân đang ở đâu rồi , cái tên tiểu tử thúi kia , lại dám trốn ở nơi đó !" Lộc Hàm vui mừng nói , lập tức bước chân ,muốn đi tìm Thế Huân.

"Tiểu Lộc!" Phác Tuấn Miên bắt được tay của cậu , nghi hoặc nhìn cậu nói "Cậu biết Thế Huân ở đâu rồi hả ?"

"Không sai, lần này tuyệt đối sẽ không lầm , còn phải cám ơn anh đã nhắc nhở tôi !" Lộc Hàm vui vẻ hướng về phía hắn cười.

Canh chừng nụ cười của cậu , Phác Tuấn Miên đột nhiên sửng sốt.

Nụ cười như vậy đã bao lâu không có thấy qua? Không nghĩ tới cậu còn có thể cười vui vẻ như vậy với hắn.

"Đi thôi, chúng ta mau đi bắt tiểu tử thúi kia về !" Mặt Lộc Hàm nụ cười tà ác , lần nữa bước chân , sải bước đi về phía bệnh viện lầu hai .

Phác Tuấn Miên đi sau cậu, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

. . . . . .

Bệnh viện lầu hai

Cửa phòng làm việc

Lộc Hàm đứng đó nhìn cửa phòng đóng chặt , cậu đưa tay của mình ra , nặng nề gõ cửa phòng ba cái.

"Đông, đông, đông!"

"Vào!"

Cửa truyền đến thanh âm dịu dàng.

Khóe miệng Lộc Hàm hơi nâng lên , sau đó đem cửa phòng mở ra, đi đến trước bàn làm việc , nhìn thấy Bạch Trú ngồi ở bàn làm việc đang nghiêm túc cúi đầu xem lịch bệnh. Mà Phác Tuấn Miên theo cậu tiến vào , còn dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Trú , chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn lớn mật ôm Lộc Hàm từ phòng cấp cứu ra , trong lòng liền nổi giận.

"Này, tật xấu của anh có thể sửa đổi một chút được không ? Đối xử với khách đến thăm thật không có lễ phép!" Lộc Hàm oán trách nói, hai chân đã đứng trước bàn làm việc , mà tật xấu cậu nói chính là thói quen nghiêm túc của hắn có chút quá trớn , rõ ràng nghe thấy tiếng gõ cửa , cũng không đáp lại , nhưng đôi mắt kia sống chết cũng không chịu rời lịch bệnh , nói dễ nghe chính là nghiêm túc , nói khó nghe chính là trong mắt không có người.

Bạch Trú nghe thanh âm của Lộc Hàm , đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

"Hai người. . . . . . Tìm tôi có việc ?" Hai chữ đầu rõ ràng hắn phát ra thanh âm khiếp sợ , mà bốn chữ phía sau đột nhiên lại trở về bình tĩnh như nguyên bản .

"Không sai, chúng tôi tìm anh có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!" Lộc Hàm cố ý liên tục xác định trả lời, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn.

"Rất quan trọng? Là chuyện gì?" Bạch Trú rất nhanh liền trấn định mình , vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ.

"Tôi hỏi anh, tối hôm qua Thế Huân mất tích , tại sao anh lại là người đầu tiên phát hiện?" Lộc Hàm đặt ra câu hỏi.

"Bởi vì tôi muốn kiểm tra xem bệnh tình của hắn có ổn định hay không , cho nên phải đến phòng bệnh của hắn!" Bạch Trú trả lời.

"Hơn nửa đêm anh không về nhà nghỉ ngơi, tại sao lại chạy đến phòng của bệnh nhân ? Những chuyện như vậy không phải là y tá phụ trách sao?" Lộc Hàm tiếp tục chất vấn.

"Bởi vì Thế Huân là người mà Biện Bạch Hiền cùng cậu coi trọng nhất , cho nên tôi muốn tự mình trông chừng hắn, hơn nữa bệnh tình của hắn chắc là cậu cũng biết rõ , tùy từng thời điểm mà sinh mạng của hắn cũng có thể gặp nguy hiểm , cho nên buổi tối tôi đến thăm hắn, có gì không đúng sao? Em không phải là nghi ngờ tôi đem Thế Huân giấu đi chứ?" Bạch Trú đột nhiên hỏi ngược lại.

"A. . . . . ." Lộc Hàm đột nhiên cười khẽ.

Trên mặt Bạch Trú không khỏi tăng thêm mấy phần khẩn trương. Phác Tuấn Miên cùng Lộc Hàm quan sát sắc mặt của hắn, khóe miệng nâng lên một nụ cười giả tạo.

"Thật kỳ lạ, sao lại kỳ quái như đây? Tại sao lại kỳ quái như thế đây?" Lộc Hàm đột nhiên đi vòng quanh đặt câu hỏi.

Bạcn Trú nhìn khuôn mặt xảo quyệt của cậu, không thể không mỉm cười nói "Em ở đây kỳ lạ cái gì?"

"Tôi thấy kỳ lạ tại sao anh chưa đánh mà đã khai? Rõ ràng tôi cũng chưa có nói gì, nhưng anh lại tự mình thừa nhận anh đem Thế Huân giấu đi, anh cũng đã nhận tội rồi, vậy thì mau giao người ra đi!" Lộc Hàm bộ khí hung hăng, nhận định hắn chính là đầu sỏ.

"A. . . . . ." Bạch Trú cũng đột nhiên cười khẽ, sau đó hoang đường nói " Thời điểm nào tôi thừa nhận đem Thế Huân giấu đi chứ? Tôi chỉ muốn nói em không cần hoài nghi tôi!"

"Vậy thì lại càng kỳ quái, nếu như không phải là anh, thì phản ứng đầu tiên của anh sẽ là : ' chẳng lẽ em cho rằng tôi đang gạt em ? ' hoặc nói là : ' chẳng lẽ em cho rằng tôi đang nói dối? ' nhưng tại sao anh lại phải nói : 'Em không phải là nghi ngờ tôi đem Thế Huân giấu đi chứ ? ' Bạch Trú tôi nghĩ anh sẽ không có quên, thời điểm trước đây khi còn học đại học môn chính khóa của tôi là khoa tim mạch, nhưng môn phụ của tôi lại chính là khoa tâm lý học, anh cho rằng anh có thể gạt được tôi sao? Nói mau, anh đem Thế Huân giấu rồi hả?" Hai mắt Lộc Hàm hung hăng nhìn chằm chằm hắn, lửa giận từ từ dâng trào chất vấn.

Bạch Trú nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu , biết mình đã hoàn toàn bại lộ.

Thật không hỗ là Lộc Hàm, vẫn là thông minh giống như trước kia vậy, chuyện gì cũng không thể gạt được cậu.

"Không sai, là tôi đã giấu Thế Huân, nhưng là nó tới tìm tôi, là nó cầu xin tôi đem hắn giấu đi đó!" Hắn thản nhiên thừa nhận, khóe miệng lại treo lên nụ cười.

"Anh nói nó đi tìm anh? Nó cầu xin anh sao?" Lộc Hàm tái diễn.

"Không sai, nó nói nó không muốn dùng trái tim người sống để làm phẫu thuật, nó không muốn hại chết người vô tội, nó không muốn bởi vì mình mà để cha mình trở thành hung thủ giết người, nó còn nói nó không muốn các người về sau sống trong đau khổ tự dằn vặt bản thân mình, nó hy vọng các người mỗi người đều hạnh phúc , cho nên nó lựa chọn chạy trốn, lựa chọn chờ chết. . . . . ." Bạch Trú đem lời của Mặc Thế Huân đêm hôm đó nói tái diễn cho bọn họ nghe, mà trong đầu của mình cũng không tự giác nhớ lại chuyện đêm đó.

Thật ra thì hắn rất lo lắng cho bệnh của Thế Huân nên mới ở lại bệnh viện tăng ca, hơn nữa còn đang tham khảo rất nhiều tài liệu về bệnh tim, một lần rồi lại một lần xem xét bệnh tình của Thế Huân, mà thời điểm nửa đêm lúc một giờ năm phút , cửa phòng làm việc của hắn đột nhiên bị gõ, hắn trả lời giống như thường ngày, nhưng chẳng những không có người đi vào,mà còn lại vang lên tiếng gõ cửa, hắn cũng không có để bụng, lại một lần nữa trả lời, nhưng là cửa phòng vẫn là không ngừng gõ vang, một lần lại một lần, một lần lại một lần, hắn cuối cùng từ trong tài liệu nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn cửa phòng đang đóng, nghe tiếng gõ cửa một lần lại một lần vang lên. Cho nên hắn không thể không đứng lên mở cửa phòng, lúc này hắn kinh ngạc khi thấy Thế Huân vô lực co quắp té xuống đất, mà nguyên nhân hắn không vào được , cũng là bởi vì hắn đã dùng hết toàn bộ sức lực, nên không còn có hơi sức đứng lên.

Vào lúc đó hắn hoàn toàn hiểu rõ câu nói đầu tiên của Phác Thế Huân:

"Chú Bạch. . . . . . Cầu xin chú . . . . . Giúp tôi một chút. . . . . ."

Sau hắn liền ôm Thế Huân vào trong phòng làm việc của mình, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, hiệp nghị được thỏa thuận.

Lộc Hàm nghe Bạch Trú nói, tưởng tượng ra tâm trạng cầu tình của Thế Huân lúc ấy , chợt trái tim cậu bắt đầu co rút đau đớn, càng ngày càng đau. . . . . .

"Đứa ngốc. . . . . ." Cậu oán trách mắng, hốc mắt hơi ướt át.

Chợt, cậu hít một thật sâu, đem toàn bộ thương cảm nuốt xuống, sau đó hai mắt kiên định nhìn Bạch Trú, lạnh lùng nói "Dẫn tôi đi gặp Thế Huân, không cho phép anh cự tuyệt, tôi nhất định muốn gặp nó!"

Bạch Trú hơi cau mày, suy nghĩ một lát sau đó thở dài mà nói "Được rồi, tôi dẫn em đi gặp nó!"

Hắn nói xong, liền vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh cậu, hai người cùng nhau đi ra cửa .

Phác Tuấn Miên trầm mặc không nói vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn đi ra, chợt tức giận cau mày.

"Này, hai người cứ như vậy đi sao? Không thông báo cho Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt biết sao?" Hắn khó chịu mở miệng.

Bước chân của Bạch Trú cùng Lộc Hàm đột nhiên dừng lại, đồng thời xoay người nhìn hắn.

"Thế Huân nói không muốn gặp bọn họ!" Bạch Trú mở miệng.

"Có muốn hay không cũng không phải là do nó định đoạt đâu!" Phác Tuấn Miên đột nhiên lạnh giọng, gương mặt bất mãn.

Lộc Hàm nhìn hắn có vẻ tức giận, không khỏi khẽ cau mày, nói, "Anh có ý gì?"

"Ý của tôi chính là hiện tại tôi rất không vui vẻ, tôi rất tức giận, hơn nữa tôi vô cùng ghen, cho nên hiện tại các người đều phải nghe theo tôi, anh. . . . . ." Phác Tuấn Miên đột nhiên đưa ngón trỏ ra chỉ vào Bạch Trú nói "Đi nói cho Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt, nói đã tìm được Thế Huân, chúng tôi muốn cùng nhau đi đón hắn, mà em . . . ." Hắn đem ngón trỏ chuyển dời đến Lộc Hàm, ra lệnh mà nói, "Theo tôi ra xe!"

Lộc Hàm nghe lời của hắn, nhìn bộ dáng phách lối của hắn, tức giận cau mày nói "Đồ điên, đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi!"

Cậu nói xong, lập tức xoay người, dắt tay Bạch Trú tiếp tục đi ra cửa.

Phác Tuấn Miên nhìn cậu chủ động dắt tay Bạch Trú đi, toàn bộ bình dấm chua trong nháy mắt đổ, lửa ghen ngất trời.

"Được, các người đi đi, chỉ là sau khi chờ hai người đi tôi sẽ đi tìm Biện Bạch Hiền tố cáo, nói một người đem Thế Huân giấu đi, mà một người khác đã tìm được Thế Huân nhưng không nói một lời liền len lén đi thăm hắn, hơn nữa tôi còn muốn nói láo, nói hai người các ngươi thông đồng trói Thế Huân đem đi, nói hai người có mưu đồ bất chính khác, nói hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, nói hai người gian phu dâm phụ, nói hai người. . . . . ."

"Đủ rồi Phác Tuấn Miên, anh còn dám nói hươu nói vượn, tôi sẽ chặt đầu lưỡi của anh xuống!" Lộc Hàm tức giận xoay người, hờ hững buông lỏng tay Bạch Trú ra.

Phác Tuấn Miên nhìn thấy tay của hai người bọn họ tách ra, trong lòng có chút vui mừng, khóe miệng cũng không nhịn được len lén cười.

"Hừ. . . . . ." Hắn đắc ý hừ một tiếng, cố ý bày ra tư thái thật cao nói "Nếu như hai người không muốn tôi nói hươu nói vượn trước mặt Biện Bạch Hiền, thì phải nghe theo lời tôi..... theo lời chỉ huy của tôi mà làm!"

"Phác Tuấn Miên!" Lộc Hàm rống giận, lửa giận xông lên chín tầng mây.

Mặt Phác Tuấn Miên bất cần đời cười cười, đôi tay ngạo mạn ôm ngực, trêu chọc nhìn cậu nói "Tôi nhớ trong lòng của em Biện Bạch Hiền là quan trọng nhất, em nói xem cậu ấy biết em tìm được con trai của cậu ấy , Nhưng lại không nói cho cậu ấy biết ở nơi nào, em đoán cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào? Em đoán xem sau này cậu ấy còn có thể tin em nữa hay không?"

"Anh. . . ." Lộc Hàm thịnh nộ nhìn chằm chằm hắn, đôi tay dùng sức nắm chặt quả đấm, hận không lập tức giết hắn được. Nhưng cậu cũng không phải là đối thủ của hắn, mà hắn cũng rất giống loại người sẽ làm ra chuyện hèn hạ này, cậu cũng không thể để Biện Bạch Hiền hoài nghi cậu, tuyệt đối không thể.

Bạch Trú nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, chân mày không khỏi hơi nhíu lên.

Không nghĩ tới Phác đại thiếu gia luôn phong độ lỗi lạc lại cũng chơi xỏ, hơn nữa còn dùng cái thủ đoạn hèn hạ này.

"Thôi, nghe theo hắn đi!" Bạch Trú thỏa hiệp.

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn hắn.

"Đúng vậy, đây chính là : thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, bác sĩ Bạch thật không hổ là tuấn kiệt trong tuấn kiệt , quả nhiên biết thức thời a, nếu đã quyết định, như vậy hành động đi!" Phác Tuấn Miên mang những câu thép gai nói, lộ ra ý ghen tuông vô cùng rõ ràng của mình.

Bạch Trú nhìn mặt hắn đắc ý, trong lòng mơ hồ có chút ấm ức, nhưng nếu không làm như vậy thì có thể làm thế nào đây? Hắn có năng lực ngăn cản người đàn ông này sao? Hơn nữa thời khắc bị Lộc Hàm nhìn thấu, hắn cũng đã thua, cho nên chỉ có thể nghe Phác Tuấn Miên nói xoay người đi khỏi phòng làm việc, theo lời hắn vừa nói, đi tìm Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt, nói cho bọn họ biết tin tức đã tìm được Thế Huân.

Lộc Hàm nhìn chằm chằm Phác Tuấn Miên.

"Tại sao phải làm như vậy?" Cậu chất vấn.

"Bởi vì chỉ một mình em nói thì không thể thuyết phục được Thế Huân đâu!" Phác Tuấn Miên trả lời.

"Anh cho rằng Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt có thể thuyết phục được Thế Huân sao?"

"Không. . . . . . Bọn họ cũng không thể!"

"Vậy tại sao anh. . . ."

"Bởi vì tôi không muốn Thế Huân chết!" Phác Tuấn Miên ngắt lời cậu, đột nhiên lạnh lùng nói "Thế Huân tính tình quật cường giống Biện Bạch Hiền một dạng vậy, một mình em nói thôi là không thể thuyết phục được hắn, đối với hắn chỉ có ba người các ngươi là vô cùng quan trọng, ba người cùng nhau thuyết phục hắn mới có thể có một chút hy vọng, hơn nữa em có nghĩ tới hay không, thời điểm em không thuyết phục được hắn, em còn có cơ hội tìm Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đến nói chuyện với hắn nữa sao? Một mình hắn xem thường tính mạng chạy trốn khỏi bệnh viện, sau đó yên lặng chờ chết, hắn không nghĩ qua tự sát trước khi phẫu thuật sao? Em nghĩ xem Thế Huân là một đứa trẻ thông minh như vậy, sẽ không nghĩ đến thủ đoạn tự sát để ngăn cản các ngươi sao?"

Nghe hắn nói, Lộc Hàm khiếp sợ hai mắt trợn to.

"Không. . . . . . Không. . . . . . Thế Huân nó sẽ không!"

"Nó sẽ không? Tại sao em biết nó sẽ không? Đừng tưởng rằng em là giun đũa trong bụng nó thì sẽ hiểu được nó, dù sao em cũng không phải bản thân của nó, không thể nào biết hết tất cả ý nghĩ trong lòng của nó, bằng không khi nó muốn chạy trốn, em nên biết mà ngăn cản nó trước!"

Lộc Hàm nghe hắn nói từng câu từng chữ chân chân thật thật, thân thể không khỏi hơi lay động.

Qủa thực hắn nói không sai, Thế Huân rất có thể sẽ làm như vậy, rất có thể nó sẽ dùng loại thủ đoạn tự sát này để ngăn hành động tàn nhẫn của bọn họ lại, hơn nữa toàn bộ chuyện vừa rồi Phác Tuấn Miên cũng đều không có làm sai, hắn ngăn cản bọn họ đơn độc đi gặp Thế Huân, còn kêu Bạch Trú đi thông báo cho Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt trước, chính là không cho Thế Huân có cơ hội tự sát, nếu bọn họ quả thật đơn độc đi như vậy , lại không có khả năng thuyết phục được nó, nếu chờ chờ bọn nó trở lại tìm Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt chỉ sợ cũng đã quá trễ . . . .

"Cám ơn anh!" Cậu đột nhiên cảm tạ, trên mặt lộ ra vẻ hốc hác tiều tụy.

Phác Tuấn Miên tiến lên đến trước mặt cậu, dùng hai tay của mình ôm lấy thân thể cậu, sau đó nhẹ giọng nói "Em hãy yên tâm đi, coi như các người không ai có thể thuyết phục được Thế Huân, tôi cũng sẽ có biện pháp cứu nó, em phải tin tưởng tôi, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó Phác Tuấn Miên đây!"

Lộc Hàm an tâm hai mắt nhắm lại.

Đã từng đã từng. . . . . . Cũng mấy lần hắn nói qua những lời như vậy, mà mỗi một lần hắn cũng không để cho cậu thất vọng.

"Cám ơn. . . . . ." Cậu cảm ơn một lần nữa, cảm ơn xuất phát từ đáy lòng .

"Ngốc quá, mau đi thôi, chúng ta đi lấy xe!" Phác Tuấn Miên chợt dịu dàng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Lộc Hàm hốt hoảng còn chưa có lấy lại tinh thần, hoàn toàn không để ý đã bị người khác chiếm hết tiện nghi. . . . .

. . . . . .

Bên trong phòng bệnh VIP

Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt ngồi trong phòng, chờ đợi tin tức của Lộc Hàm , mà Hổ Phách cùng Trân Châu cũng đã tìm lâu như vậy vẫn không có tin tức, Biện Bạch Hiền đối với Lộc Hàm lòng tin mười phần, nhưng trải qua suốt cả ngày chờ đợi, cậu bắt đầu hốt hoảng, bắt đầu lo lắng, bắt đầu nóng nảy.

Ngay cả Tiểu Lộc cũng không tìm được Thế Huân?

"Đông, đông, đông!"

Cửa phòng đột nhiên gõ vang, Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt trong nháy mắt nhìn về phía cửa phòng, khẩn trương mở cửa phòng ra. Thế nhưng thời điểm bọn họ đem cửa phòng mở ra, là Bạch Trú.

Trong nháy mắt, hai người đều lộ ra khuôn mặt thất vọng.

"Biện Bạch Hiền!" Bạch Trú nhẹ giọng kêu cậu.

"Có chuyện gì không?" Biện Bạch Hiền nặng nề hỏi.

"Tôi là đến đón hai người đi gặp Thế Huân đấy!"

Thế Huân?

Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt khiếp sợ nhìn hắn.

"Anh nói 'gặp' là có ý gì?" Phác Xán Liệt đột nhiên bắt được trọng điểm chữ hỏi.

"Thật ra thì. . . . . . Thế Huân là tôi mang đi đấy!"

"Anh nói cái gì?" Phác Xán Liệt tức giận, đôi tay dùng sức bắt lấy cổ áo của hắn lại, rống to chất vấn "Tại sao anh lại dẫn nó đi? Tại sao cùng nó thông đồng gạt chúng tôi? Anh có biết thân thể của nó bây giờ vô cùng suy yếu không? Tùy thời nó có thể sẽ chết, anh làm sao có thể dẫn nó đi chứ?"

"Phác Xán Liệt, anh bình tĩnh một chút, trước tiên buông tay ra!" Biện Bạch Hiền cầm tay hắn, vội vàng ngăn hắn lại, những lời hắn vừa nói, cũng là lời cậu muốn hỏi .

Mà gương mặt của Bạch Trú vẫn bình tĩnh, mặc cho hắn nắm cổ áo của mình, bình tĩnh nói "Nếu như hai người muốn biết câu trả lời, xin hãy đi cùng tôi, Tiểu Lộc đang đợi hai người đó, chờ các người gặp được Thế Huân rồi, các người tự mà hỏi hắn đi!"

Phác Xán Liệt hung hăng nhìn chằm chằm hắn, đầu tiên là dùng sức nắm chặt cổ áo của hắn, sau đó lại đột nhiên buông ra, áp chế lửa giận trong lòng.

Bạch Trú hơi sửa sang lại cổ áo của mình, sau đó nhẹ giọng nói "Đi thôi!"

Hắn xoay người sải bước ra cửa bệnh viện, Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt theo sát phía sau. . . . . .

i�f:�� 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro