Chương 171: Tính mạng của con là do cha quyết định!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch gia

Hai chiếc xe một đen một trắng lần lượt tiến vào cổng chính của biệt thự Bạch gia , sau đó dừng ở trước cửa chính biệt thự.

Mấy cửa xe đồng thời mở ra, năm người theo thứ tự từ trong xe đi ra nhìn vào biệt thự ba tầng sang trọng của Bạch gia, khí thế và hùng vĩ tất cả đều không thua gì biệt thự Phác gia .

Đây chính là nhà Bạch Trú?

Phác Xán Liệt, Phác Tuấn Miên, Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm cũng có chút kinh ngạc nhìn biệt thự này, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ biết nhà Bạch Trú có tiền như vậy, hơn nữa cũng là lần đầu tiên biết Bạch Trú là con của một phú gia.

"Vào đi, Thế Huân đang ở trong phòng khách lầu hai!" Bạch Trú nói xong, liền dẫn đường đi vào cửa chính của biệt thự.

Bốn người nhìn nhau, nghi ngờ đều dấu ở trong lòng, theo hắn đi vào bên trong biệt thự.

. . . . . .

Phòng khách lầu hai

Hai chân Bạch Trú dừng lại trước cánh cửa phòng, hắn cũng không có gõ cửa, mà trực tiếp nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra.

Bên trong gian phòng

Ánh đèn sáng tỏ, chung quanh bài trí rất hoa lệ , ở trên giường rộng hai mét , Phác Thế Huân lẳng lặng nằm ở đó, sắc mặt bé tái nhợt tiều tụy, cả người cũng mất đi thần thái thường ngày, thoi thóp thở thật giống như chỉ còn lại vài ngụm cuối cùng.

"Thế Huân!"

"Thế Huân!"

"Thế Huân!"

Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm ba người đồng thanh gọi, cũng vội vội vàng vàng đi vào phòng, chạy tới bên giường, khẩn trương nhìn Phác Thế Huân chìm vào giấc ngủ. Còn Phác Tuấn Miên thì không nhanh không chậm bước vào, hai mắt hẹp dài cùng đi bên cạnh Bạch Trú, mấy lần quan sát thấy mặt hắn có chút phức tạp, sau đó liền thu hồi tầm mắt, giống nhau nhìn về phía Phác Thế Huân đang nằm trên giường.

"Thế Huân? Thế Huân? Thế Huân?" không biết Biện Bạch Hiền gọi hết bao nhiêu lần, hai tay nắm chặt tay của bé, hai mắt theo dõi mặt tái nhợt của bé.

Phác Xán Liệt cùng Lộc Hàm cũng khẩn trương nhìn phản ứng của Phác Thế Huân.

Chợt!

Lông mi thật dài của Phác Thế Huân hơi run run, sau đó từ từ mở hai mắt như đen như hai viên trân châu ra, mơ mơ hồ hồ nhìn người đứng ở bên giường , yếu đuối mở miệng nói "Cha. . . . Cha.. . . . Cha Tiểu Lộc. . . . Bác. . . . . Quả nhiên. . . . Các người đã tìm tới."

"Đứa nhỏ ngốc nghếch này, tại sao con lại muốn làm như vậy? Tại sao phải lén từ bệnh viện chạy đến đây trốn chứ? Con có biết cha rất lo lắng cho con không? Con làm cha sợ muốn chết con có biết không? Cái tên tiểu tử thúi này. . . . . . Tiểu tử thúi. . . . . . Tiểu tử thúi. . . . . ." Biện Bạch Hiền kích động ôm hắn, tức giận oán trách, tức giận mắng, mà nước mắt trong hốc mắt cũng mãnh liệt chảy ra.

Phác Thế Huân nghe giọng hơi run của cậu, tay cảm nhận được nóng bỏng, trái tim lại mơ hồ bắt đầu đau.

"Cha, thật xin lỗi!"Bé nói xin lỗi.

Biện Bạch Hiền ôm bé chặt hơn, nước mắt chảy càng mãnh liệt hơn, mà cảm giác sợ hãi cứ quanh quẩn trong lòng của cậu, vẫn không cách nào biến mất.

Phác Xán Liệt nhìn hai cha con bọn họ, không khỏi nặng nề nhíu mày, sau đó đưa tay của mình ra , nhẹ nhàng đặt lên bả vai của Biện Bạch Hiền, dịu dàng nói "Chúng ta mau đưa Thế Huân trở về bệnh viện đi, để nó ở bệnh viện nghỉ ngơi cho khỏe."

"Con không muốn trở về bệnh viện!" Phác Thế Huân đột nhiên cự tuyệt.

Biện Bạch Hiền lập tức ngồi dậy, nhìn bé nói "Tại sao?"

"Bởi vì. . . . . ." Phác Thế Huân nhẹ nhàng cười, nhàn nhạt nói, "Con không muốn tổn thương bất kỳ ai, con không muốn bởi vì con mà khiến người khác phải hy sinh tánh mạng. . . . . Nếu như sinh mệnh của con cũng chỉ có thể đến đây, thì cứ như vậy đi, con không có gì tiếc nuối cả, thật không có, cho nên. . . . . . Cha. . . . . ." Hai mắt bé nhìn mặt của Phác Xán Liệt, thỉnh cầu nói "Bố không cần bởi vì con mà làm tổn thương bất cứ người nào, có được hay không?"

"Không được!" Phác Xán Liệt kiên định cự tuyệt.

"Cha. . . . . ."

"Con không cần nói gì nữa, bố sẽ không để cho con chết, bố tuyệt đối sẽ không để cho con chết. Nếu như con không muốn bố tổn thương người khác, vậy thì hãy để bố làm phẫu thuật đổi tim với con đi, đem trái tim của bố đổi lấy khỏe mạnh cho con, như vậy mọi người cũng không phải cảm thấy tội lỗi, cũng không cần tự trách, càng không cần phải đau khổ, bởi vì bố thân làm bố của con, mà không thể nhìn con ra đời, không thể chăm sóc con lớn lên, không có hoàn thành trách nhiệm một người bố, cho nên chút chuyện nhỏ này. . . . . . Là bố phải làm!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói xong, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai mắt của bé, mà khóe miệng hơi cười cười, đã dùng hết tất cả sự dịu dàng của chính mình.

Mọi người nghe hắn nói những lời này, cũng không khỏi khiếp sợ trợn to hai mắt, sững sờ nhìn hắn.

Phác Thế Huân càng không tin vào lỗ tai của mình.

Bố vừa nói cái gì?

Bố muốn dùng trái tim của mình trao đổi cho bé?

Bố muốn dùng sinh mạng của mình để cứu bé?

"Không. . . . . . Bố. . . . . ." Bé hốt hoảng mở miệng.

Phác Xán Liệt ngồi ở bên giường, bắt lấy bàn tay nho nhỏ của bé nói "Thế Huân, bố đã đáp ứng với con, nhất định sẽ không để cho con chết, nhất định sẽ làm cho con sống lâu trăm tuổi, sống đến khi con mệt mỏi mới thôi. Mặc dù Phác Xán Liệt bố cũng không phải là người tốt gì, cũng không phải là người đáng tin cậy, nhưng chỉ cần bố đáp ứng chuyện của con, bố nhất định sẽ làm được, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"

"Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . ." Phác Thế Huân không ngừng lắc đầu, không ngừng cự tuyệt, nước mắt nhanh chóng xông ra, từng giọt từng giọt từ khóe mắt chảy xuống.

"Con không muốn . . . . . con không muốn như vậy. . . . . Bố không cần phải làm như vậy, con không muốn tim của bố đâu, con muốn bố sống thật tốt, con muốn bố chăm sóc cho cha thật tốt, con không muốn . . . . con không cần. . . . .con không cần. . . . ." Bé cự tuyệt , một lần lại một lần dùng sức lắc đầu, nhưng thời điểm bé nghe được những lời này, trái tim đau đớn của bé chợt thấy ấm áp, giống như đang được bao quanh bởi một luồng khí, trái tim của bé không khỏi tuôn ra cảm giác vui vẻ, là loại cảm giác vừa vui vẻ lại cảm động, còn có chút chua xót .

Biện Bạch Hiền nghe hai bố con bọn họ đối thoại, nước mắt đã tuôn ra thành sông.

Cậu không muốn Thế Huân chết, cậu cũng không muốn Phác Xán Liệt chết, cậu muốn bọn họ đều phải sống tốt, sống vui vui vẻ vẻ.

"Hai người không thể chết, không bằng dùng trái tim của tôi, tôi là cha của Thế Huân, chúng tôi là cha con huyết nhục tương liên, trái tim của tôi nhất định thích hợp với bé, hãy dùng trái tim của tôi đi!" Cậu bắt đầu không khống chế được tâm tình của mình, cả người đã dồn đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ.

Tại sao không có cách nào là toàn vẹn đây? Tại sao không có biện pháp nào để cho mọi người hạnh phúc? Tại sao chuyện tàn nhẫn này lại giáng lên người của bọn họ? Chẳng lẽ hai cha con bọn họ chịu đau khổ còn chưa đủ sao? Ông trời còn muốn hành hạ bọn họ đến bao giờ? Phải làm thế nào mới có thể vượt qua vận mệnh bi thảm này.

"Dùng trái tim của tôi. . . . Dùng trái tim của tôi đi . . . . hãy dùng của tôi. . ."

"Không. . . . Cha, con không muốn. . . . Con không muốn. . . ."

"Biện Bạch Hiền hãy nghe tôi nói, chỉ có trái tim của tôi mới thích hợp với Thế Huân, tôi là cha của bé, đây là chuyện tôi phải làm, hãy dùng trái tim của tôi, dùng tôi. . . . !"

"Không. . . . . Con không cần. . . . .trái tim của người nào con cũng không cần, con không cần!"

Lộc Hàm nhìn cả nhà bọn họ ba người đẩy đẩy nhường nhường đối thoại, đột nhiên chau chặt chân mày, gầm nhẹ mà nói, "Các người đủ rồi đó!"

Trong nháy mắt, cả ba người liền dừng lại, bên trong gian phòng cũng thay đổi yên tĩnh.

Lộc Hàm nhìn bọn họ nói "Các người không cần kích động như vậy, hiện tại bệnh tình của Thế Huân rất nghiêm trọng, xúc động quá mức sẽ làm bệnh tình của bé thêm nghiêm trọng hơn, có lời gì muốn nói chúng ta trở về bệnh viện rồi nói sau, nơi này thuốc men cùng thiết bị quá ít, nếu như bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, căn bản cũng không có biện pháp để cấp cứu, cho nên mọi người phải thật tỉnh táo, giải phẫu ghép tim không phải là chuyện các người nói có thể là có thể được, toàn bộ phải nghe theo bác sĩ, hiểu chưa?"

Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền trầm mặc trấn định hoảng loạn trong lòng của mình, Phác Thế Huân lại nhìn Lộc Hàm, đôi mắt quật cường cùng đôi mắt của Biện Bạch Hiền giống nhau như đúc.

"Cha Tiểu Lộc. . . . . ." Bé lại một lần nữa nhẹ giọng mở miệng, yếu đuối nói, "Con không muốn vào bệnh viện, con muốn ở chỗ này!"

"Không được!" Lộc Hàm cự tuyệt.

"Con cầu xin cha, đây là tâm nguyện cuối cùng của con, con không muốn đi bệnh viện làm giải phẫu, con thà chết cũng không muốn để người khác chết vì con!"

"Tạm thời con đừng có nói nhảm, cha nói không được là không được!" Lộc Hàm tức giận lại cự tuyệt một lần nữa, cũng lạnh lùng nói "Phác Thế Huân cha cho con biết, sống chết của con không tới phiên con làm chủ đâu, cha với cha ruột của con bảy năm nay vất vả khổ sở nuôi con khôn lớn, cha đã từ bỏ ước mơ của cha để chọn làm bác sĩ khoa tim mạch, chính là vì muốn chữa bệnh cho con, nhưng bây giờ con lại muốn nằm ở nơi này chờ chết? Con muốn ung dung phủi mông mà đi? Không có cửa đâu! Nghĩ cũng không được nghĩ đến! Cha cảnh cáo con một lần nữa, con nghe cho rõ đây, vì con mà cha đã dùng hết tất cả tuổi thanh xuân của cha, vì con mà hằng đêm cha không ngủ sống ở trong phòng thí nghiệm, những gì con nợ cha cả đời này cũng không trả nổi, cho nên mạng của con là thuộc về cha, cha muốn con chết con mới có thể chết, cha không cho con chết , coi như là còn chút hơi tàn này, cũng phải cố mà sống!"

Nghe cậu tức giận nói chân mày của Phác Thế Huân thật sâu nhíu lên, không nói gì chỉ có thể trầm mặc.

Cha Tiểu Lộc nói rất đúng, bé không có quyền lựa chọn sống chết của mình, từ lúc bé vừa sinh ra đã bắt đầu liên lụy các cậu, từ lúc bé bắt đầu biết nhận thức, thì mỗi ngày cha Tiểu Lộc đều đến trường đại học ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, còn cha thì mỗi ngày đều phải ra ngoài làm việc, làm thêm giờ, kiếm thêm tiền để nuôi bé, bọn họ cho bé những điều tốt nhất, họ vì bé đã bỏ ra rất nhiều, đời này bé cũng không thể trả hết, nhưng bé không muốn dùng sinh mạng người sống để đổi lấy tính mạng của mình, bé không muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

Phác Tuấn Miên vẫn trầm mặc , nãy giờ đứng xem trò vui đột nhiên nhìn bé nói "Thế Huân. . . .Tục ngữ có một câu, hiện tại bác thấy rất thích hợp nói cho cháu biết, đó chính là. . . . . . Chết liên tục còn không sợ, còn sợ sống sao? Người đã chết thì cái gì cũng hết, đời sau gì chứ, kiếp sau gì chứ, quỷ thần đều là lời nói hoang đường, chỉ khi còn sống mới có thể báo đáp những người mà con cảm kích, hơn nữa người hiến trái tim cho con cũng không phải vì con mà chết không công, hắn cũng đạt được điều mà hắn muốn, đây là một vụ giao dịch công bằng!"

Hắn cũng đạt được điều mà hắn muốn? Giao dịch công bằng?

Phác Thế Huân kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.

"Lời của bác . . . Là có ý gì?" Bé nghi ngờ hỏi.

"Nếu như cháu muốn biết lời nói của bác có ý gì, thì hãy trở về bệnh viện, để người hiến trái tim cho cháu tự mình giải thích với cháu đi!"

Phác Thế Huân nghe hắn nói, bắt đầu do dự,hai mắt quật cường cũng chầm chậm có chút dao động.

Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm thấy có chút hy vọng, trong lòng chợt vui vẻ.

"Đúng vậy Thế Huân, con trở về bệnh viện đi, cha sẽ để con cùng người đó nói chuyện với nhau, cha sẽ không ép buộc con, cha xin thề với con , cam đoan với con!" Biện Bạch Hiền lập tức nhẹ giọng nghênh hợp, dụ dỗ bé đáp ứng.

Con ngươi trong hốc mắt của Phác Thế Huân do dự chuyển động, cuối cùng hai mắt dừng lại trên mặt của Bạch Trú nhưng vẫn không có mở miệng, nhìn bé tựa như đang hỏi hắn, cháu có nên trở về bệnh viện không? Cháu có nên nghe lời bọn họ nói không?

Tất cả mọi người chú ý đến ánh mắt của bé, cũng đều đi theo ánh mắt của bé nhìn về phía Bạch Trú .

Trên mặt của Bạch Trú không có nhiều biểu hiện, vẫn luôn bình bình thường thường, hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phác Thế Huân, nhìn hai mắt hắn dao động, sau đó lại nhìn lướt qua thái độ của bốn người kia, trong lòng yên lặng nghĩ ngợi. Thật ra hắn cũng không biết đưa Thế Huân trở về bệnh viện là đúng hay sai, càng không biết dùng trái tim người sống cứu mạng nó là đúng hay là sai. Nếu đứng trên lập trường của một người bạn, hắn có thể hiểu được tâm tình của bọn họ bây giờ, nhưng nếu đứng ở góc độ của một thầy thuốc, thì loại chuyện như vậy là không thể công nhận, coi như bệnh viện của bọn họ có liên quan đến hắc đạo, cũng đã giúp không ít người trong hắc đạo, nhưng bản chất là một thầy thuốc, hắn không có biện pháp nào để tiếp nhận cách dùng trái tim của một người khỏe mạnh, đi cứu vớt tính mạng đang bị đe dọa của bệnh nhân, như vậy là một mạng đổi một mạng, cách làm này hắn không cách nào tiếp nhận được.

"A. . . . . ." Hắn đột nhiên cười một tiếng, thái độ vô cùng phức tạp.

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên cười, đồng thời nghi ngờ cau mày lại.

"Chuyện của mấy người tôi không muốn quản, hãy coi như chuyện gì tôi cũng không biết đi, tôi sẽ xin một vị bác sĩ chuyên khoa tim khác để phụ trách chữa trị cho Thế Huân, những chuyện còn lại. . . . . . Hãy theo ý của mấy người đi!" Bạch Trú bình thản nói hết những lời này, liền lập tức xoay người, sải bước ra khỏi phòng .

Mọi người nhìn bóng lưng của hắn, cũng trầm mặc lộ ra khuôn mặt u sầu.

Bọn họ có thể hiểu được đạo đức nghề nghiệp của một thầy thuốc, cũng hiểu rõ trong lòng của hắn đang trong tình thế khó xử, mà hắn lựa chọn làm như vậy chính là đã ủng hộ bọn họ nhất, cho nên hắn làm chuyện này bọn họ cũng không trách hắn, bọn họ chỉ có thể trách ý trời trêu người, ông trời không thương xót.

"Thế Huân, chúng ta đi thôi!" Lộc Hàm hồi hồn, nhẹ giọng mở miệng.

Trong lòng Phác Thế Huân vẫn mê mang như cũ, vẫn còn bồi hồi dao dộng không chừng, mà đang ở thời điểm bé do dự không quyết, Phác Xán Liệt dùng hai tay rắn chắc của mình đem bé từ trên giường thận trọng ôm lấy, sau đó sải bước đi về phía cửa phòng, Phác Tuấn Miên, Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm theo sát phía sau. . . . . .

Phác Thế Huân nhìn bọn họ mỗi người một thái độ, trái tim lại càng thêm đau đớn, bé đem lấy khuôn mặt tái nhợt của chính mình vùi sâu vào lồng ngực rộng rãi của Phác Xán Liệt, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Nói thật, nếu thật sự có người tự nguyện hiến trái tim cho hắn, thì có người nào lại muốn nằm ở trên giường chờ chết đây? Nhưng tại sao người kia lại tự nguyện muốn hiến tim của chính mình đây? Hắn không phải một người rất khỏe mạnh sao? Hắn bị bệnh sao? Còn bố đã sử dụng thủ đoạn gì để uy hiếp hắn? Hắn là bất đắc dĩ sao?

Thật là loạn a. . . . . .

Quả nhiên thời điểm một người phải đối mặt với cái chết , sẽ luôn hy vọng mình còn có một cơ hội sống sót, cho nên mới không ngừng do dự, cũng như bé bây giờ vậy, rõ ràng đã quyết định rồi, tuy nhiên bởi vì bọn họ nói mấy câu nói liền dao động. Thật là không có tiền đồ, bé thật là không có tiền đồ. Nhưng mà bé tin tưởng mình sẽ không để cho người vô tội chết oan, chờ bé thấy người hiến tặng đó xong, chờ bé cùng người đó tán gẫu xong, bé có thể phân biệt được trong lời của người đó là thật hay giả, nếu thật sự là bố ép buộc , như vậy bé tuyệt đối sẽ không tiếp nhận giải phẫu, nhưng là nếu như hắn tự nguyện. . . . . . Vậy bé sẽ tiếp nhận sao?

Tay Phác Thế Huân nho nhỏ không tự giác nắm chặt cánh tay Phác Xán Liệt, cả người càng thêm dùng sức gần sát hắn, hận không được trốn vào trong cơ thể của hắn.

Bé sợ chết. . . . . . Thật sợ hãi, thật sợ hãi. . . . . .

Cho dù bé đã cảm thấy rất thỏa mãn, thế nhưng bé lại không khống chế được lòng tham của mình, muốn nhiều hơn . . . . . Nhiều hơn nữa. . . . . .

Làm thế nào?

Bé nên làm gì mới đúng?

※※※

Tám giờ sáng hôm sau

Ba chiếc xe màu đen lái vào cổng chính của bệnh viện tư nhân Bạch Vân, cũng theo thứ tự dừng ở trước cửa bệnh viện, đồng thời cửa xe ở ghế lái của ba chiếc xe cùng nhau mở ra, Chung Đại, Diệc Phàm, Mân Thạc ba người cùng nhau từ chỗ ngồi của tài xế bước ra, cũng cùng nhau đi đến cửa chỗ ngồi phía sau xe của chiếc xe chính giữa .

Chung Đại đưa tay đem cửa xe mở ra, sau đó ba người cùng nhau cúi đầu.

"Tuyết thiếu gia, Tuyết tiểu thư, mời xuống xe!" Chung Đại cứng nhắc mở miệng.

Tuyết Minh hướng về phía bọn họ mỉm cười , sau đó quay đầu nhìn Tuyết Lê, dịu dàng hướng về phía cậu nói, "Tuyết Lê, chúng ta đã đến, chúng ta nên xuống xe. . . . ."

Hắn nói xong, liền dắt tay phải của cô từ từ đi xuống xe, mà khuôn mặt ngốc trệ của Tuyết Lê vẫn như thường ngày, chỉ có hai chân dựa theo động tác hắn mới vừa xuống xe để đi xuống xe, sau đó đứng ở bên cạnh bé."Tuyết thiếu gia, Tuyết tiểu thư, mời. . . . ."

"Tuyết thiếu gia, Tuyết tiểu thư, mời . . . ."

"Tuyết thiếu gia, Tuyết tiểu thư, mời. . . . ."

Ba người đồng thanh nói, cũng đồng thời đưa tay phải của mình ra hướng cửa lớn bệnh viện.

Tuyết Minh nhìn con đường trước mặt, hắn biết đây là một con đường đi đến địa ngục, thế nhưng hắn lại không cảm thấy có bất kỳ sợ hãi nào, vẫn thản nhiên như cũ khóe miệng treo lên nụ cười tự nhiên, sau đó quay đầu nhìn em gái yêu quý nhất, nhẹ giọng nói:

"Tuyết Lê, chúng ta đi thôi!

t&qux.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro