Chương 175: Một trái tim, hai linh hồn dung hợp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói, trong lòng từ từ có chút an tâm, nhưng hai mắt vẫn nhìn Phác Thế Huân ngủ say, lo lắng muốn hắn mau chút tỉnh lại.

"Em có thể vào xem hắn một chút? Em muốn ngồi bên cạnh nó, em muốn khi nó tỉnh lại nhìn thấy em đâu tiên!" Cậu nhẹ giọng nói.

"Được, anh liền kêu bác sĩ sắp xếp!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói xong, liền xoay người tránh ra.

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm mặt Phác Thế Huân bên trong phòng bệnh ICU, khóe miệng hơi nâng lên, nhiều cảm xúc hỗn loạn.

. . . . . .

Bên trong phòng bệnh ICU

Phác Thế Huân lẳng lặng nằm trên giường bệnh, trầm trầm lâm vào trong mộng cảnh.

Ở trong mộng. . . . . .

Hắn một lần nữa thấy được Tuyết Minh, Tuyết Minh đứng trước mặt mình, hai mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, khóe miệng như cũ mỉm cười thản nhiên, mặt đầy thoải mái, sau đó hắn từ từ mở môi, nhẹ giọng tái diễn hắn trước khi chết, "Phác Thế Huân, em nhất định phải vững vàng nhớ kỹ cho anh, em phải chăm sóc muội muội của anh thật tốt, em phải thay anh báo thù, em phải hoàn thành tất cả tâm nguyện của anh, em tuyệt đối không được quên..., em tuyệt đối không được quên tâm nguyện của anh, tuyệt đối không được khi dễ muội muội anh, anh đã đem trái tim của anh cho em, anh đã đem mạng của anh cho em, cho nên đây là em thiếu nợ của anh. . . . . . Là em nợ anh . . . . . . em nợ anh . . . . . . Em nợ anh . . . . . . Thiếu nợ anh. . . . . ."

Phác Thế Huân nghe lời nói của hắn, nghe thanh âm của hắn, không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần. . . . . . Mà thanh âm của hắn càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, càng ngày càng âm trầm, thái độ cũng thay đổi càng ngày càng hung ác, hai mắt từ từ thay đổi càng ngày càng tà ác. Phác Thế Huân nhìn hắn từ từ biến chuyển dung nhan, kinh hoảng không ngừng lui về phía sau, đột nhiên sau đó sống lưng giống như đụng phải thứ gì, hắn hốt hoảng nhìn phía sau, rõ ràng không có gì cả, thế nhưng khi hắn xoay người lại, mặt của Tuyết Minh đã biến thành bộ dáng lúc hắn tự sát, huyệt thái dương run rẩy, khuôn mặt máu tươi, hai mắt đột ngột trợn to.

"Không ——" Bé đang trong mộng kêu to, mà thực tế trong nháy mắt mở hai mắt, cái trán tràn đầy từng chuỗi mồ hôi lạnh như băng.

"Thế Huân!"

Nghe được thanh âm quen thuộc, bé đem tầm mắt từ từ hướng sang phải, thấy Biện Bạch Hiền, còn có Phác Xán Liệt, trong nháy mắt an tâm, tất cả hoảng sợ từ từ tản đi.

Bé vẫn còn sống?

Bé chưa chết?

Kia Tuyết Minh đâu?

Hắn quả nhiên đã chết rồi sao?

"Bố. . . . . . Cha. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh khàn khàn.

Biện Bạch Hiền rốt cuộc yên tâm lộ ra nụ cười vui vẻ, nước mắt vui sướng nhẹ nhàng chạy xuống, đôi tay nắm thật chặt tay bé, cảm thụ bé ấm áp, cảm thụ bé còn xúc cảm.

"Thế Huân. . . . . . Bảo bối của cha, thật tốt quá. . . . . . Con rốt cuộc không có chuyện gì, thật tốt quá. . . . . ." Cậu nghẹn ngào nỉ non, muốn dùng hai cánh tay của mình đem bé ôm thật chặt vào trong ngực, nhưng trên tay bé còn móc kim châm, vết dao trên lồng ngực cũng chưa khép lại, trên người bé các nơi cũng toàn y cụ, tất cả ngăn lại sự vọng động của cậu, để cho cậu không cách nào ôm bé một cái.

Phác Thế Huân nhìn nước mắt nhẹ nhàng trong mắt cậu, mặc dù bé không thích thấy nước mắt của cậu, nhưng nước mắt vui vẻ như vậy, bé rất thích. Thế nhưng khi tầm mắt của bé thấy mặt của Phác Xán Liệt thì thái độ cũng là hờ hững nặng nề, rồi lại chợt lạnh nhạt, trong thân thể có loại cảm giác nói không ra lời, không phải vui vẻ, không phải thương tâm, cũng không phải là bình tĩnh. . . . . .

Phác Xán Liệt chống lại tầm mắt của hắn, nhìn hai mắt bé so với trước kia hoàn toàn bất đồng, trong lòng tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của bé giờ khắc này, cho nên bé từ từ mở miệng, nhẹ nhàng nói, "Thế Huân. . . . . . Thật xin lỗi!"

Thật xin lỗi?

Phác Thế Huân nghe thanh âm đau đớn của hắn, sầu não trong lòng đột nhiên biến thành bọt, từ từ bay lên không, sau đó từng cái từng cái bể tan tành.

"Bố. . . . . . Bố tại sao muốn nói xin lỗi với con? Bố làm cái gì sai lầm rồi đúng không?" Bé khàn khàn nói xong, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mặc dù giống như trước kia, nhưng cũng mất đi sáng rỡ nào đó.

Phác Xán Liệt trầm mặc im lặng, chỉ cảm thấy ngực có chút buồn bực, rồi lại không phải cảm giác khó chịu.

"Bố. . . . . . Thật ra con muốn cám ơn ba, cám ơn bố cứu mạng của con, cám ơn bố có thể để cho con tiếp tục sống, bố không cần nhận lỗi với con, bố cũng không làm gì có lỗi, mọi người chúng ta cũng không có làm gì sai, chỉ là. . . . . . Ý trời trêu người!" Phác Thế Huân có chút sầu não nói, chân mày hơi nhíu lên.

Bé biết rõ tất cả mọi người vì tốt cho bé, bọn họ chỉ muốn để cho bé bình an vô sự, tất cả mọi chuyện trên thế giới này, bọn họ chỉ muốn cứu bé, mà bây giờ tất cả mọi chuyện cũng đã xảy ra, hối hận cũng vô ích, thương tâm cũng không thể cứu vãn mạng Tuyết Minh, oán trách cũng không thể thay đổi gì, cho nên hiện tại việc duy nhất bé có thể làm chính là tiếp nhận, sau đó kéo dài sinh mệnh hoàn thành tâm nguyện Tuyết Minh.

"Con mệt quá. . . . . ." Phác Thế Huân nhẹ nhàng mở miệng, sau đó từ từ khép lại cặp mắt nỉ non, "Để cho con nghỉ ngơi một chút được không?"

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt nhìn mặt bé mệt mỏi, đều không khỏi hơi cau mày.

Phác Xán Liệt vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn thái độ bé một chút, sau đó hai người cùng nhau đứng lên, từ từ xoay người, hướng ra cửa phòng bệnh. Mà Biện Bạch Hiền đang đi ra cửa phòng lại quay đầu liếc nhìn mặt của Phác Thế Huân, trong lòng hờ hững mất mác, sau đó đi ra.

"Rắc rắc!"

Nghe được thanh âm cửa phòng bị đóng, Phác Thế Huân từ từ mở hai mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà thật cao, nghe dụng cụ bên cạnh "Nói nhỏ".

Bé còn sống!

Bé vẫn còn tồn tại, bé vẫn có thể thấy cái thế giới này, bé vẫn có thể hô hấp không khí, cũng hưởng thụ cảm giác sủng ái từ người khác. Nhưng Tuyết Minh lại chết rồi, cho dù bé một lần lại một lần cự tuyệt, nhưng là hắn vẫn lựa chọn đem trái tim cho bé, còn lựa chọn dùng cách tự sát để kết thúc cuộc sống. . . . . . Thật là khờ a, trên thế giới tại sao có thể có người ngu như vậy? Một lòng muốn chết, tại sao vậy chứ?

Đột nhiên!

"Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . ."

Bé nghe tim mình nhảy một tiếng, cảm thụ da ngực bên trái di động, sau đó bé từ từ đưa tay, bao trùm trái tim, vuốt ve nó.

Cảm giác thật kỳ diệu! Rõ ràng trái tim này không phải của bé, thế nhưng lại duy trì tánh mạng của bé, rõ ràng trái tim của bé đã chết rồi, nhưng bé lại thật tốt sống ở nơi này, kỳ diệu hơn nữa là trong thân thể của bé chẳng những nhiều hơn một trái tim, còn giống như nhiều hơn một linh hồn, là linh hồn Tuyết Minh, linh hồn của hắn giống như quấn lấy thân thể của bé, ở bên tai của bé lặp đi lặp lại một câu nói:

"Em phải giúp anh chăm sóc muội muội, em phải giúp anh báo thù, đây là em thiếu nợ anh. . . . . .

"Em phải giúp anh chăm sóc muội muội, em phải giúp anh báo thù, đây là em thiếu nợ anh. . . . . ."

Bé thiếu hắn. . . . . .

Không sai, đây là bé thiếu hắn, chỉ cần bé một ngày chưa hoàn thành tâm nguyện của hắn, thanh âm của hắn sẽ vĩnh viễn vang vọng ở bên tai của bé, mà hình ảnh lúc hắn tự sát cũng vĩnh viễn khắc in trong đầu óc bé, đời đời kiếp kiếp đều không thể lau đi.

"Em sẽ giúp anh chăm sóc muội muội. . . . . . Em sẽ giúp anh báo thù. . . . . . Em sẽ hoàn thành tất cả tâm nguyện của anh. . . . . . Em biết rồi. . . . . . Em biết rồi. . . . . . Em nhất định sẽ. . . . . . Cho nên. . . . . ." Bé hơi dừng lại, cổ họng trong nháy mắt giống như bị thứ gì nhét chặt, hốc mắt cũng chợt chua xót, cuối cùng bé chỉ có thể nghẹn ngào nói, "Không cần nhắc lại, không cần nói. . . . . . Em thật sự sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện, em thật sự biết, thật sự. . . . . ."

Bé nói xong, trong hốc mắt đột nhiên tích đầy chất lỏng trong suốt, sau đó những chất lỏng kia hóa thành từng viên như thủy tinh, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, bé lúc này, không biết là mình đang khóc. . . . . . Hay là Tuyết Minh đang khóc. . .

Người sống có việc thống khổ, người chết cũng chết thống khổ, mặc dù bé hiện tại bình an vô sự rồi, nhưng nỗi thống khổ của bé giống như trong nháy mắt biến thành gấp đôi, bởi vì Tuyết Minh chết đi để trái tim ở lại trong thân thể bé, đem linh hồn hắn ở lại trong người bé, giống hai người bọn họ đã dung hợp thành một người, mà người sống và người chết cùng tồn tại trong một thân thể, tiếp theo nỗi thống khổ của cả hai người hóa hai làm một, cho nên nỗi thống khổ của bé. . . . . . Liền thay đổi thành gấp đôi.

Rốt cuộc bé sống sót, là may mắn. . . . . . Hay không phải may mắn đây?

Phác Thế Huân chảy nước mắt nhìn trần nhà thật cao, khóe miệng hơi nâng lên, muốn mỉm cười vui vẻ, nhưng là nụ cười của bé giống như bị Tuyết Minh trong thân thể ràng buộc, không cách nào thuận lợi hoàn thành. . . . . .

Hành lang bệnh viện

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt chậm rãi bước đi , trong đầu cũng hồi tưởng Phác Thế Huân sau khi tỉnh dậy, rõ ràng mặt của bé vẫn giống như trước kia, nhưng bé lại lộ ra vẻ mặt so với trước kia hoàn toàn bất đồng, giống như không vui vẻ sáng rỡ, càng không có hồn nhiên, tinh quái như trước kia. . . . . . Bởi vì chịu quá nhiều đả kích và thống khổ sao? Bởi vì thấy Tuyết Minh chết thảm mà bị hù sợ sao? Hay bởi vì trong lòng của bé có quá nhiều ưu sầu cùng tâm sự không giải được? Dù sao, bé là một đứa trẻ rất thông minh, so với đưa trẻ bình thường trưởng thành sớm hơn, là một đứa trẻ nhiều tình cảm.

"Thế Huân không sao chứ?" Biện Bạch Hiền đột nhiên lo lắng mở miệng.

"Yên tâm đi, hắn không có việc gì, chỉ là vừa mới làm xong giải phẫu, chưa khôi phục thể lực và tinh thần!" Phác Xán Liệt an ủi trả lời.

"Nhưng là. . . . . . biểu tình nó mới vừa, ánh mắt nó, nụ cười của nó. . . . . . Đều có u buồn không nói ra được, cùng nó trước kia hoàn toàn bất đồng!"

"Em không cần suy nghĩ lung tung, nó chỉ là trong lúc nhất thời chịu quá nhiều áp lực, chờ thêm mấy ngày nó từ từ nghĩ thông suốt, sẽ trở về bộ dáng lúc trước!"

"Có thật không?" Biện Bạch Hiền ngửa đầu nhìn hắn.

"Là thật, em phải tin tưởng anh, Thế Huân nhất định không sao, chờ qua mấy ngày, nó nhất định sẽ giống trước kia!" Phác Xán Liệt kiên định nói xong, nhưng tim nó cũng là thấp thỏm lo lắng.

Biện Bạch Hiền nhìn mặt của hắn, khe khẽ gật đầu, nhưng cách nào giãn được lông mày, vẫn giữ bộ dạng lo lắng.

"Anh dẫn em về nhà nghỉ ngơi một chút, nơi này anh sẽ tìm người trông coi, em không cần phải lo lắng!" Phác Xán Liệt dịu dàng.

"Được!" Biện Bạch Hiền nhẹ giọng đáp ứng, dưới chân theo bước tiến của hắn đi về phía cửa chính bệnh viện.

Từ trước đây thật lâu từng suy nghĩ dùng trái tim ngừoi sống cho Thế Huân làm giải phẫu, cũng nghĩ đến sẽ tự trách, sẽ hối hận, sẽ thống khổ, nhưng vừa chứng kiến mặt mũi hắn thì lòng của cậu chợt đau đớn kịch liệt một chút, tất cả vui sướng cũng trong nháy mắt tiêu tán, mà loại ' nơi này vô thanh thắng hữu thanh ' cảm giác làm cho ngực người ta buồn buồn, ê ẩm. . . . . .

Thế Huân nó thật sẽ thay đổi trở về bộ dáng lúc trước sao?

. . . . . . Sẽ luôn luôn như vậy chứ?

※※※

Nửa tháng sau

Phác Thế Huân chuyển đến phòng bệnh bình thường, bác sĩ nói nó khôi phục tốt, cũng không có xuất hiện bất kỳ hiện tượng bài xích, tinh thần của nó cùng thể lực cũng không sai biệt lắm toàn bộ khôi phục, sắc mặt trắng bệch giờ đỏ thắm giống như hồng táo tây, hơn nữa còn có thể xuống giường đi lại, hoàn toàn biến thành một người bình thường khỏe mạnh. Chỉ duy nhất một điều không đúng, kể từ khi nó tỉnh lại, phương thức nói chuyện giống trước, nhưng nụ cười trên mặt chưa có lấy thiên chân vô tà như xưa, luôn là mơ hồ mang theo ưu thương nhàn nhạt , rồi lại không phải như thế, chỉ có người thân nhất của nó mới có thể phát hiện, trong lòng nó còn có tâm sự không thể để xuống.

Bên trong phòng bệnh VIP

Phác Thế Huân ngồi trên giường, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, hai mắt nhìn cha xinh đẹp, Biện Bạch Hiền ngồi bên giường, trong tay cầm dao và quả táo, thuần thục gọt vỏ.

"Cha. . . . . ." Phác Thế Huân đột nhiên mở miệng.

"Ừ?" Biện Bạch Hiền thanh âm nhẹ nhàng, động tác trong tay vẫn đang tiếp tục.

"Thân thể của con đã khôi phục, con có thể xuất viện hay không nha?" Thanh âm hắn có chút nghịch ngợm hỏi.

"Xuất viện?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, động tác trong tay trong nháy mắt dừng lại.

"Đúng vậy a, ở bệnh viện thật sự rất nhàm chán a, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng, đây quả thực là đang ngồi tù, quả thực là khổ thân, con không chịu nổi, không cho con xuất viện, trên người con nhất định sẽ lôi thôi, con nhất định sẽ phát điên!" Phác Thế Huân buồn bã oán trách.

Lôi thôi? (⊙﹏⊙)?

Biện Bạch Hiền nhìn gương mặt phiền muộn của bé, không khỏi hơi lắc đầu một cái. Thật ra cậu cũng rõ ràng thống khổ ở bệnh viện, bởi vì cậu đã từng thể nghiệm qua, nhưng bé vừa làm đại phẩu thuật, mặc dù bác sĩ nói đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hơn nữa không có bất kỳ hiện tượng bài xích, có thể hoàn toàn yên tâm, nhưng là cậu vẫn có bất an, suy nghĩ muốn để bé ở lại thêm vài ngày, có một bảo đảm.

"Cha ~~~~~~" Phác Thế Huân nắm tay cậu, vừa lay động, vừa chiến âm.

Xương Biện Bạch Hiền đều như bị bé dao động giải tán, cho nên vội vàng dùng sức khống chế thân thể của mình, nói, "Tốt lắm, con đừng nữa lung lay, chuyện này không phải ta nói là được, phải nghe thầy thuốc mới được!"

"Nghe thầy thuốc?" Phác Thế Huân tái diễn.

"Không sai!" Biện Bạch Hiền xác định trả lời.

"Vậy có phải hay không chỉ cần bác sĩ nói có thể xuất viện, con liền có thể trở về nhà?" Phác Thế Huân hỏi.

"Không sai!"

"Cha xác định?"

"Cha xác định!"

"OK!" Phác Thế Huân mặt vẻ mặt tà ác, đột nhiên đưa bàn tay mập mạp, "Pằng" một cái vỗ tay vang lên.

"Rắc rắc!" Cửa phòng lập tức mở ra, tất cả đều giống như đoán an bài trước, bác sĩ chủ trị Lưu mặc áo trắng đi tới bên giường, mỉm cười nhìn Biện Bạch Hiền.

"Anh. . . . . . Này. . . . . ." Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn bé, sau đó lại nhìn một chút mặt Phác Thế Huân.

"Hắc, hắc, hắc!" Phác Thế Huân phát ra tiếng cười gian âm, sau đó đối với Lưu thầy thuốc nhìn trộm nháy một cái bên phải đuôi lông mày.

Lưu thầy thuốc nhận được ám hiệu của bé, lập tức xoay người nhìn Biện Bạch Hiền, đầu tiên là rất lễ phép khẽ thấp một cái đầu, sau đó cười nói, "Phác thiếu phu nhân, là như vậy. . . . . ."

Phác thiếu phu nhân?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

"Đợi. . . . . . Đợi đã nào...!" Cậu đột nhiên mở miệng gọi hắn nói, "Tôi họ Biện, hơn nữa tôi còn chưa kết hôn !"

"Chưa kết hôn?" Lưu thầy thuốc rõ ràng kinh ngạc.

Rõ ràng mỗi ngày đều thấy cậu cùng đại danh đỉnh đỉnh Phác Xán Liệt ra vào một đôi, hơn nữa bộ dạng hai người thân mật rõ ràng chính là một đôi vợ chồng, còn có vị này Phác tiểu thiếu gia, hắn từng tiếng từng tiếng kêu bọn họ là bố là cha, cái này có thể xác định bọn họ là quan hệ vợ chồng, nhưng là bây giờ. . . . . .

"Ách. . . . . . Biện thiếu gia!" Hắn vô cùng có nhãn lực giá chuyển đổi, sau đó nói tiếp, "Thật ra bệnh tình Phác tiểu thiếu gia đã rất ổn định, chỉ cần về sau cẩn thận chăm sóc một chút, cũng sẽ không có vấn đề, cho nên hắn bây giờ, có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi ."

Biện Bạch Hiền nghe hắn nói , ngay lập tức đem tầm mắt chuyển dời đến trên người của Phác Thế Huân.

Phác Thế Huân mặt vô tội nhún vai một cái.

"Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ suy tính để cho nó xuất viện!" Biện Bạch Hiền dịu dàng mỉm cười.

"Vậy tôi ra ngoài trước!"

"Được!"

Lưu thầy thuốc lại một lần nữa đối với cậu hơi gật đầu, sau đó xoay người sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Biện Bạch Hiền đưa mắt nhìn hắn rời đi, sau đó đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Phác Thế Huân nói, "Tiểu tử thúi, lại là con giở trò quỷ?"

Phác Thế Huân lại một lần nữa mặt vô tội nhún vai một cái, nói, "Cha, cơm có thể ăn lung tung, lời nói không thể nói lung tung, cha có chứng cớ sao?"


Laptop của Py hỏng pin mất rồi, phải ngồi lấy iPad gõ truyện từ nãy tới giờ mới xong.....=))))) Cho nên chương sau các bạn chờ hơi lâu tí nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro