Chương 176: Che giấu sự thống khổ trong tim!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm cái khuôn mặt đắc ý kia, tức giận nói, "Phác Thế Huân cha cảnh cáo con, nếu như con còn dám trêu cợt bác sĩ và hộ sĩ, cha liền đưa con trở về phòng bệnh ICU!"

Phác Thế Huân hoàn toàn không chịu ảnh hưởng uy hiếp của cậu, tiếp tục đắc ý nói, "Cha, ở tại cha nhốt con vào phòng bệnh ICU, cha sẽ không quên chính cha mới nói chứ? Cha nói chỉ cần bác sĩ nói con có thể xuất viện, con liền có thể rời đi rồi !"

Bé thật vất vả thuyết phục Lưu thầy thuốc, tại sao có thể ở chỗ này kiếm củi ba năm thiêu một giờ đây? Tóm lại bé hôm nay nhất định phải xuất viện, nhất định phải về nhà.

Biện Bạch Hiền buồn bực cau mày, vừa định mở miệng cự tuyệt.

"Rắc rắc!" Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Phác Xán Liệt mặc toàn thân tây trang màu đen, tan việc từ công ty trực tiếp chạy tới nơi này.

"Bố!" Phác Thế Huân vui vẻ kêu, khóe miệng thật to nâng lên, nhưng tươi cừơi như ánh nắng mặt trời rực rỡ, lại thiếu hụt ý vị ' rực rỡ '. ( Bên ngoài vui vẻ mà bên trong không vui vẻ =((( )

Phác Xán Liệt mỉm cười nhìn bé, thế nhưng khi hắn thấy Biện Bạch Hiền tức giận, mặt cũng lập tức hơi cau lại.

"Bạch Hiền, em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn nghi ngờ hỏi.

"Không có sao!" Biện Bạch Hiền giận dữ trả lời.

"Thế nào không có sao? Bố, cha có chuyện nói với bố!" Phác Thế Huân giảo hoạt mở miệng, tà ác nhìn bọn họ.

Phác Xán Liệt lần nữa nghi hoặc nhìn Biện Bạch Hiền, nhìn cậu tức giận, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phác Thế Huân, đại khái đoán được bảy tám phần.

"Bạch Hiền, rốt cuộc có chuyện gì? Em muốn nói gì với anh?" Hắn hỏi lần nữa, thanh âm nhẹ nhu, muốn cho cậu hết giận.

Biện Bạch Hiền cuối cùng đem tầm mắt nhìn chằm chằm Phác Thế Huân chuyển dời đến trên mặt của bé, sau đó buồn buồn thở dài, nói, "Thế Huân nói nó muốn xuất viện!"

"Xuất viện?" Phác Xán Liệt kinh ngạc.

"NO, NO, NO!" Phác Thế Huân đột nhiên chen miệng, sau đó giảo hoạt cười nói, "Cha mới vừa nói sai rồi, phải là ' Em đã đồng ý cho Thế Huân xuất viện '!"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền trầm Phác vô ngữ, đích xác là mình trúng gian kế của bé.

Phác Xán Liệt nhìn tinh thần con phấn chấn dáng vẻ, hắn mỗi ngày đều cặn kẽ hỏi bác sĩ bệnh tình hiện giờ, cho nên hắn đối với tình trạng thân thể con vô cùng hiểu rõ, mà nó gấp như vậy phải ra khỏi viện nhất định có đạo lý của mình, từ tâm sự trên mặt có thể nhìn ra, nó cũng không phải bởi vì nhàm chán mới xuất viện, mà là có những chuyện quan trọng khác.

Nó nghĩ làm cái gì đây?

"Được rồi, con đã muốn xuất viện như vậy, vậy thì hôm nay xuất viện tốt lắm, chỉ là con phải đáp ứng bố, sau khi về nhà chỉ có thể ở nhà đi lại, nếu như muốn ra ngoài, nhất định phải báo trước cho bố biết, lấy được sự đồng ý của bố mới có thể đi ra cửa chính Phác gia, còn có. . . . . . Mỗi ngày đều đúng giờ để bác sĩ kiểm tra thân thể,có một chút điểm không thỏa, sẽ phải lập tức trở về bệnh viện trị liệu, quan trọng nhất là, không thể giở âm mưu quỷ kế, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời cha và bố!" mặt Phác Xán Liệt vô cùng nghiêm túc nói.

"Dạ dạ dạ!" Phác Thế Huân liên tiếp đáp ứng, sau đó oán trách mà nói, "Bố, bố từ lúc nào bắt đầu dài dòng như vậy? Xem ra. . . . . . ba rất có tiềm chất nữ nhân nha?"

"Con nói cái gì?" Phác Xán Liệt trong nháy mắt tức giận.

"Không có gì, con chỉ nói là, bố đời này liền khỏi nghĩ đến làm nữ nhân, coi như bố có lòng, nhưng là bố cũng không có tiềm chất nha, cho nên bố liền đàng hoàng làm nam nhân đi!" Phác Thế Huân vừa thốt lên xong, liền mang theo nồng đậm tổn hại người.

"Ngươi. . . . . ." Phác Xán Liệt hung hăng nhìn chằm chằm hắn, Nhưng lại không dám ra tay, chỉ có thể duy trì tức giận.

Cái tiểu tử thúi này!

Xem ra chờ sau này hắn cần quản tốt cái miệng này của con.

"Hô. . . . . ." Hắn thở sâu thở ra một hơi, sau đó bình tĩnh nói, "Anh lập tức liền điện thoại gọi người trong nhà chuẩn bị, Bạch Hiền em giúp Thế Huân đổi quần áo một chút, anh đi làm xuất viện!" Hắn nói xong, liền xoay người hướng cửa phòng đi.

" Thật sự như vậy sao?" Biện Bạch Hiền vội vàng đưa tay lôi kéo hắn, lo lắng hỏi.

Phác Xán Liệt quay người lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu, dịu dàng nói, "Em yên tâm đi, ta sẽ dẫn Lưu thầy thuốc cùng nhau trở về, hơn nữa cũng sẽ xin mấy hộ lí chuyên nghiệp tới chăm sóc Thế Huân thường ngày, hắn không có việc gì."

Biện Bạch Hiền nghe lời của hắn, từ từ an tâm.

"Yeah ~~~~! Rốt cuộc có thể trở về nhà, quá tuyệt vời!" Phác Thế Huân vui vẻ hoan hô.

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt nhìn mặt của hắn, cũng hơi lộ ra nụ cười, dĩ nhiên. . . . . . Cũng đều nhìn ra trong tươi cười của hắn có miễn cưỡng.

Phác Thế Huân lập tức xuống giường cầm y phục trong tủ treo quần áo, mà thời điểm thân thể mình đưa lưng về phía bọn họ, nụ cười trên mặt bé biến mất trong nháy mắt, lộ ra vẻ mặt khổ sở.

Mệt quá a. . . . . .

Giống như cưỡng bách mình cười, thật sự mệt chết đi. Nhưng nếu như bé không cười nói, bố và cha nhất định sẽ lo lắng, bọn họ nhất định sẽ bởi vì bé mà thương tâm, cho nên bé muốn cười, bé muốn vui vẻ cười, bé muốn giống như trước đây trêu cợt người, thích tổn hại người, thích trò đùa dai, thích tà ác hãm hại người, bé không muốn làm cho bố và cha lo lắng và thương tâm.

Muốn cười a, Phác Thế Huân. . . . . .

Vui vẻ cười, cao hứng cười, hạnh phúc cười. . . . . .

Ngươi có thể!

Ngươi có thể làm được!

Giống như là trước kia một dạng. . . . . . Biến mình trở về trước kia đi!

※※※

Biệt thự Phác gia

Một chiếc xe Bentley màu đen từ đàng xa lái tới, cửa chính Phác gia lập tức rộng mở hoan nghênh bọn họ trở về, xe từ cửa chính lái vào, xuyên qua sân cỏ bát ngát, xuyên qua vườn hoa xinh đẹp, xuyên qua hồ bơi phòng ngoài thật to, còn có vài tòa tiểu lầu các cùng nhân viên trụ sở, đi thẳng tới cửa chính biệt thự ba tầng hào hoa, chậm rãi dừng lại.

Ba nam nhân mặc đồng phục màu đen tới trước cửa xe, cùng mở cửa xe ra, đồng thời cung kính cúi đầu.

Phác Xán Liệt từ ghế lái đi ra đầu tiên, tiếp theo Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân từ phía sau đi ra, ba người cùng nhau nhìn hai hàng người hầu đứng ở cửa chính, bọn họ đồng thời cúi người 90 độ chào, kêu lên hô to:

"Hoan nghênh thiếu chủ, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia về nhà!"

Phác Thế Huân nhìn trận thế khoa trương trước mắt, có chút bị thanh âm rung động.

Phác Xán Liệt hoàn toàn không đem chuyện này không coi vào đâu, hờ hững xoay người, nhìn Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân nói, "Chúng ta vào thôi!"

"À? A. . . . . . Nha. . . . . ."

"À? A. . . . . . Nha. . . . . ."

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân vô cùng ăn ý lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó cùng nhau đi bên trái và phải hắn, ba người cùng đi vào biệt thự Phác gia, mà người hầu đứng tại cửa ra vào lập tức đi theo sau lưng bọn họ, vì bọn họ chuẩn bị quần áo tắm rửa, vì bọn họ chuẩn bị bữa ăn tối, vì bọn họ chuẩn bị nước ấm. . . . . . Đợi đã nào...!

Phòng khách lầu hai

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đem Phác Thế Huân đưa đến phòng của bé, chia ra hàn huyên dặn dò mấy câu, sau đó liền rời đi, trở lại phòng mình. Phác Thế Huân một thân một mình đứng trong phòng, nhìn bốn phía tất cả quen thuộc, trong lòng từ từ hiện ra cảm giác ấm áp, khóe miệng hơi cười cười.

Chợt, bé giống như nhớ ra cái gì, lập tức sải bước tới cửa, đem cửa phòng mở ra.

"Tiểu thiếu gia, chào mừng ngài về nhà, xin hỏi ngài có gì phân phó sao?" Mân Thạc chẳng biết lúc nào đứng ở cửa, cung kính cúi đầu, cứng nhắc nói.

"Ách. . . . . ." Phác Thế Huân có chút do dự mở miệng, từ từ nói, "Cô gái gọi Tuyết Lê, cô ấy ở đâu?"

"Cô ấy đang gian phòng cách vách!" Mân Thạc trả lời.

"Cám ơn!" Phác Thế Huân cảm tạ nói, liền lập tức hướng tới phòng bên cạnh, nhưng mới vừa đi được hai bước, bé lại đột nhiên dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn Mân Thạc, nhìn mặt hắn, "Chú làm sao vậy? Hôm nay không thấy làm sao chú gầy nhiều như vậy? Hơn nữa sắc mặt cũng không tốt, ngã bệnh sao?"

Mân Thạc khẽ ngẩn ra, không nghĩ tới bé sẽ chú ý đến sự khác thường của hắn.

Lập tức cúi đầu lần nữa, có chút vui vẻ nói, "Cám ơn tiểu thiếu gia quan tâm, tôi không có ngã bệnh, thân thể của tôi rất tốt!"

"Có thật không?" Phác Thế Huân nghi ngờ.

"Dạ, tôi biết rõ rồi !" Mân Thạc kiên định trả lời.

Phác Thế Huân đột nhiên hơi nhếch miệng, sau đó cười tà nói, "Chẳng lẽ chú lại quá mức tưởng niệm tôi, cho nên mới ăn không ngon ngủ không ngon, lo lắng cho tôi gầy thành như vậy? Ai. . . . . . Tôi thật sự là nghiệp chướng nặng nề a, chỉ là chú buông tha tôi đi, không nên quá chấp nhất, bởi vì. . . . . . Bản thiếu gia đối với đàn ông không có hứng thú!"

Nghe được hắn nói , Mân Thạc trực tiếp đổ mồ hôi !©¸®!

(¯﹏¯|||)~

Tiểu thiếu gia quả nhiên vẫn là tiểu thiếu gia, năng lực tổn hại người vĩnh viễn đều mạnh mẽ như vậy, chỉ là, bé có thể cùng hắn nói giỡn như vậy, cũng coi là một loại chuyện vui.

"Dạ!" Hắn đột nhiên cúi đầu, cung kính trả lời.

Trên người Phác Thế Huân nổi da gà trong nháy mắt rớt đầy đất, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước nhìn Mân Thạc khẽ cười nhạt.

Này không phải là thật sao?

Chẳng lẽ hắn. . . . . . Thật đối với nam nhân. . . . . . Có hứng thú?

Nhưng hắn vẫn là con nít sáu tuổi, nói như vậy, người này có tính yêu thích trẻ con?

Trời ơi!

Hắn chẳng phải vô cùng nguy hiểm? ( Đầu óc lại nghĩ thành cái gì rồi bé ơi =)))) Người ta có ý gì với con đâu =))))

Phác Thế Huân khóe miệng hơi co quắp mấy cái, sau đó vội vàng đi tới trước cửa sát vách, hơi có chút chần chờ hít sâu một hơi, sau đó vươn tay, gõ cửa phòng.

"Đông, đông, đông!"

". . . . . ." Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không người nào đáp lại.

"Đông, đông, đông!" BÉ lại gõ ba cái.

". . . . . ." Gian phòng như cũ không người nào đáp lại,

Đang lúc bé muốn gõ lần thứ ba, Mân Thạc đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất hiện ở phía sau hắn.

"Tiểu thiếu gia!"

"Oa ——" Phác Thế Huân kêu to một tiếng, kinh hoảng quay đầu nhìn hắn, tức giận nói, "Chú đi bộ cũng không có thanh âm sao? Chú nghĩ hù chết tôi sao? Cho dù tim của tôi tốt lắm, cũng chịu không được hù dọa à? Tôi xem chú là vì ái thành hận, cố tình muốn hại chết tôi có đúng hay không?"

Mân Thạc 囧!

Vì ái thành hận? ( Vì yêu thành hận =)))

Hắn lập tức cúi đầu thật sâu, xin lỗi nói, "Thật xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi cũng không phải muốn hù dọa ngài, tôi chỉ muốn nói, cho dù ngài đập cửa, cũng sẽ không có người đáp lại!"

"Tại sao?" Phác Thế Huân tò mò hỏi.

"Này. . . . . ." Mân Thạc chần chờ mở miệng, sau đó nhẹ giọng nói, "Ngài đi vào rồi sẽ biết!"

"Ta vào đây? Như vậy không lễ phép chứ? Tự tiện xông vào phòng của một cô gái, đây là hành động gì!" Phác Thế Huân một bộ vô cùng có nguyên tắc.

"Tiểu thiếu gia, thật không có quan hệ, mời ngài vào đi!" Mân Thạc mở miệng lần nữa.

Phác Thế Huân nghi hoặc nhìn phiến cửa phòng đóng chặt trước mắt, đang nhìn nhìn biểu tình kỳ kỳ quái quái của Mân Thạc, hơi có chút thấp thỏm đem bàn tay đến nắm cửa, sau đó vừa từ từ mở ra, vừa nhỏ giọng nói, "Excuse me? Xin lỗi, quấy rầy sao. . . . . ."

Cửa phòng từ từ mở ra, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là giường lớn trắng như tuyết, bên giường là một cô gái nhỏ mặc áo đầm màu trắng, cô đưa lưng về phía hắn, đối mặt với cửa sổ, thân thể không nhúc nhích giống như một pho tượng đá. Phác Thế Huân canh chừng bóng lưng cô, nghi ngờ một bước đi vào bên trong phòng, sau đó Mân Thạc đóng cửa phòng lại.

Phác Thế Huân quét mắt một lần gian phòng này, tất cả nơi đây đều là màu hồng, trên đầu giường còn để ảnh cậu và Tuyết Minh chụp chung, trong hình cô gái không có bất kỳ nụ cười, chỉ là sững sờ, vô hồn nhìn ống kính.

"Ngượng ngùng, tôi vừa gõ hai lần cửa, nhưng không có ai ứng tiếng, cho nên tôi mới tự tiện đi tới, thật xin lỗi!"

". . . . . ."

Phác Thế Huân xin lỗi nói xong, nhưng Tuyết Lê không có phản ứng chút nào, vẫn như cũ không nhúc nhích ngồi ở đó.

"Cái đó. . . . . . Thật ra thì tôi là một người rất lịch sự, cũng không phải có thái độ gì, nếu không tôi hiện tại liền ra ngoài gõ cửa lần nữa như thế nào?"

". . . . . ."

Phác Thế Huân mở miệng lần nữa, trên mặt mang nụ cười lúng túng, nhưng Tuyết Lê như cũ trầm mặc ngồi ở chỗ đó, một câu cũng không nói, một động tác cũng không có, thậm chí là hô hấp, đều giống như không có.

Phác Thế Huân cau mày nghi hoặc nhìn bóng lưng của cô.

Tại sao cô không nói lời nào đây? Là tức giận sao? Hay là đang tự cao tự đại? Nhưng là cô không nhúc nhích chút nào? Quả nhiên có vấn đề!

Bé lòng nghi ngờ bước chân, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, dò đầu nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô.

Côcó một đôi mắt to xinh đẹp, nhưng con ngươi đen nhánh trống rỗng , đờ đẫn, không có một chút điểm sáng rỡ, giống như người mù, trên mặt cậu cũng không có bất kỳ biểu tình, thật yên lặng không hề gợn sóng, ngay cả tâm trạng và cảm xúc thương tâm cũng không có, giống như người đeo mặt nạ mỏng cứng ngắc, nếu như không phải ánh mắt của cô còn có thể chớp động, cô thật giống như một tượng người xinh đẹp, không có một chút điểm còn sống .

Cô gái này là thế nào?

Phác Thế Huân nghi ngờ vươn tay, ở trước mắt cô quơ quơ.

Tuyết Lê không có bất kỳ phản ứng, như cũ ngơ ngác nhìn phía trước, không có bất kỳ giao điểm.

Phác Thế Huân nhìn dáng vẻ của cô, nhớ tới Mân Thạc vừa nói, lại nghĩ tới lúc Tuyết Minh chết, dáng vẻ cô đi tới, chợt có chút bừng tỉnh hiểu ra, đại khái hiểu cô tại sao lại giống như người rối.

Hắn một bước đứng trước mặt cô, nhìn mặt cô một hồi, sau đó một bước xoay người ngồi bên cạnh cô, cũng quay đầu nhìn gò má cậu, hơi cười cười nói, "Cậu tên là Tuyết Lê có đúng hay không?"

". . . . . ."

"Cậu đang đợi ca ca của mình sao?" Hắn hỏi.

". . . . . ."

"Tôi biết rõ ca ca của cậu ở nơi nào a, cậu biết không?"

". . . . . ."

Phác Thế Huân đột nhiên cầm tay phải của cô, đem bàn tay cô dính vào trái tim mình, sau đó nhẹ giọng nói, "Ca ca cậu đang ở nơi này, cậu cảm nhận được sao? Cái trái tim đang đập này, là của ca ca cậu!"

". . . . . ."

Phác Thế Huân nhìn mặt cô không có bất kỳ biến hóa nào, trái tim mơ hồ co rút đau đớn , sau đó mặt nặng nề mà nói, "Tôi không muốn lừa dối cậu, bởi vì chuyện này cậu sớm muộn cũng sẽ biết, thật ra ca ca của cậu. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn đã chết!"

". . . . . ."

"Ta nói hắn đã chết, cậu nghe sao?"

". . . . . ."

"Cậu không thương tâm sao? Cậu không khổ sở sao? Ca ca của cậu là bị tôi hại chết, chẳng lẽ cậu không phải tức giận sao? Cậu đánh tôi đi. . . . . . Đánh tôi đi, đánh tôi đi đánh tôi đi. . . . . . Là tôi hại chết ca ca cậu , là tôi hại chết hắn, cậu nhanh một chút đánh tôi đi . . . . . Đánh tôi đi. . . . . . Đánh tôi đi. . . . . ." Phác Thế Huân cầm lấy tay cô, không ngừng dùng sức đánh thân thể mình, nhưng Tuyết Lê lại như cũ không có bất kỳ phản ứng, mặc cho hắn cầm tay, mặc cho hắn cầm tay cậu đánh chính hắn, cũng mặc cho động tác của bé lung tung khiến thân thể mình không ngừng lay động.

Chợt, Phác Thế Huân ngưng động tác của mình, chầm chậm buông tay cô.

"Tại sao. . . . . ." Bé nghẹn ngào nói xong, "Tại sao không đánh tôi? Tại sao không mắng tôi? Tại sao không sinh tức? Tôi hại chết ca ca cậu, tại sao cậu một chút phản ứng cũng không có? Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . ." Bé còn tưởng rằng cô sẽ hận chết bé, bé còn tưởng rằng cô sẽ dùng lực đánh bé, dùng sức mắng bé, nhưng bây giờ, cô si si ngốc ngốc như vậy, để cho bé càng thêm đau lòng, càng thêm hối hận, càng thêm thống khổ. . . . . .

"Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn đột nhiên nói xin lỗi, nước mắt mãnh liệt từ trong vành mắt rơi xuống.

"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn không ngừng nói xin lỗi, mặc dù hắn đã đem hết toàn lực ngăn lại, mặc dù hắn đã đem hết toàn lực cự tuyệt, nhưng cuối cùng ca ca cô vẫn bị chết trước mặt bé, mà trái tim của ca ca cô còn đưa cho bé, cứu mạng bé.

Ta không giết người, nhưng người lại bởi vì ta mà chết!

Cho nên. . . . . . Bé là hung thủ!

Là hung thủ giết người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro