Chương 178: Buổi sáng vui vẻ của Phác Thế Huân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt, Phác Tuấn Miên, Biện Bạch Hiền, Lộc Hàm, bốn người đồng thời lắng nghe, nhìn bộ dáng mơ hồ ngay lúc này của bé đều cười tà ác.

"Ai. . . . . . Không nghĩ tới nha, còn nhỏ tuổi cũng đã hiểu được phong hoa tuyết nguyệt rồi, thật là có phong phạm của bác cả đó a!" Phác Tuấn Miên nói.

"Ách. . . . . . Thế Huân, chuyện này đối với con có lẽ còn sớm, con ngàn vạn lần không nên học thứ này a!" Phác Xán Liệt nói.

"Thế. . . . . . Con đang làm cái gì đây? Quần áo xốc xếch, con còn ra thể thống gì nữa?" Biện Bạch Hiền nói.

"Ừ. . . . . . Quả nhiên là bố nào con nấy, gien di truyền quả nhiên rất cường đại, có thời gian tôi nhất định phải hảo hảo nghiên cứu một chút!" Lộc Hàm nói.

Phác Thế Huân không hiểu ra sao nhìn bọn họ, nghe những lời khó hiểu của bọn họ, không nhịn được chau mày.

Bỗng nhiên!

Hai mắt bé nhìn đến Tuyết Lê trên người mình, trong đầu nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, mà bây giờ cái áo ngủ có hình hoạt họa lại bị mở vạt áo, trực tiếp lộ ngực của mình, hơn nữa còn bởi vì đồ ngủ bị nới lỏng, cho nên lộ ra vai bên phải, hoàn toàn một bộ dáng quần áo xốc xếch. . . . . . Còn cả Tuyết Lê nằm trên người bé, lúc bọn họ vừa mới vào, cô bé ấy mặc dù quần áo còn nguyên, nhưng lại cực kỳ thân mật bò tới nơi tim Phác Thế Huân ngủ say, dường như quần áo do cô bé trong mộng tùy tiện cởi ra, chính là vì có thể nghe rõ hơn tiếng tim đập của bé, mà vừa rồi bé lại ngồi dậy, cho nên Tuyết Lê liền trượt xuống đùi bé, tiếp tục ngủ say, mà cũng bởi vì động tác này đã đẩy toàn bộ vạt áo của bé, khiến bé trở thành như này, nhưng quan trọng nhất là. . . . . . Bọn họ cô nam quả nữ thế mà lại ôm nhau ngủ, yếu tố mập mờ này tuyệt đối không thua gì hai đại nam nhân như Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt.

"A a a a ——"

Phác Thế Huân đột nhiên kêu to, liền tranh đẩy thủ Tuyết Lê đang ngủ say ra, trên mặt Tuyết Lê vẫn không có thay đổi gì, nhưng hai mắt lại từ từ mở ra, sau đó ngồi dậy trống rỗng nhìn về phía trước, không nhúc nhích.

"Cha. . . . . . Cha. . . . . . Cha, cha. . . . . . Cha. . . . . . Cha hãy nghe con nói!" Bé cà lăm muốn giải thích.

"Ai! Quên đi, không nên giải thích, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật, hơn nữa hiện tại bốn người tám đôi mắt chúng ta đều rõ ràng thấy được, bằng chứng như núi, con còn nói được cái gì?" Lộc Hàm cười xấu xa xen mồm, đắc ý ngẩng đầu lên.

"Không. . . . . . Không. . . . . . Không phải như thế, con. . . . . . Con. . . . . . Con. . . . . ."

"Thế Huân, nam tử hán đại trượng phu, làm chính là làm, không việc gì phải ngụy biện, cũng không cần sợ gì cả, nhớ năm đó bác mặc dù không quen thuộc sớm như cháu, nhưng bác cũng đã sớm từ bỏ thân xử nam, cháu xem, bác hiện tại nhưng là thân kinh bách chiến, hơn nữa trăm trận trăm thắng!" Phác Tuấn Miên vẻ mặt kiêu ngạo cắt đứt lời của hắn, tự hào nói.

"Khốn kiếp!" Lộc Hàm đột nhiên đá một cước vào bắp chân của hắn, đồng thời hung hăng mắng, "Anh tên tử sắc quỷ, đại sắc lang, lão sắc nam hoàn toàn dựa vào nửa người dưới hành động, đừng có ở nơi này nói hưu nói vượn, dạy hư trẻ nhỏ!"

Tử sắc quỷ? Đại sắc lang? Lão sắc nam?

Hai hạng trước hắn có thể ủy khuất tiếp nhận, nhưng là phía sau hắn dù chết cũng không thể tiếp nhận.

Lão (già)? =))))

Hắn già chỗ nào? Mới ngoài ba mươi mà thôi, chẳng lẽ cậu ấy chưa nghe qua một câu danh ngôn rất nổi danh sao? Đó chính là. . . . . . Đàn ông bốn mươi như một đóa hoa, đàn ông ba mươi như một nụ hoa! Hắn hiện tại là một đóa nụ hoa chưa ra khỏi nụ, là thời khắc tuổi trẻ khí thịnh nhất, nhưng cậu ấy lại nói hắn là. . . . . . Già. . . . . . Già . . . . . Già. . . . . .

"Sĩ có thể giết, không thể nhục, anh là sắc lang, nhưng anh không già! Anh yêu cầu em thu lại câu em vừa nói kia!" Phác Tuấn Miên đột nhiên vô cùng nghiêm túc gầm nhẹ.

Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền nghe được hắn những lời này, trong nháy mắt xấu hổ!

(︶﹏︶|||)(︶﹏︶|||)~

Phác Thế Huân nghe được câu này, 囧 miệng co quắp,đem tầm mắt chuyển dời đến phía bên phải!

(→﹏→)~

Mà Lộc Hàm nghe được những lời này, đột nhiên tức giận, khuôn mặt thịnh nộ.

(╰﹏╯)~

"Em nói anh già thì thế nào? Anh cũng không xem lại cái mặt mo này của anh đi, nếp nhăn cũng có thể gắp chết con ruồi rồi, hơn nữa da anh sần sùi cũng có thể khiến con ruồi đậu trên mặt anh ngã ngửa, xem lại nếp nhăn trên trán anh kìa, một cái, hai cái, hằn sâu trên trán anh thành chữ "hai", anh nói xem. . . . . . Hai thì hai đi, tại sao phải biểu hiện rõ ràng như vậy?" Lộc Hàm thao thao bất tuyệt châm chọc, những câu giống như từng lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng yếu ớt của người nào đó.

Phác Tuấn Miên tức giận nhìn chằm chằm cô, hai tay nắm chặt, nhưng là hắn lại không thể xuất thủ, bởi vì hắn sẽ đau lòng, cho nên hắn chỉ có thể nhịn nhịn, nhẫn nại, nhẫn nại nữa, cuối cùng trở thành Ninja rùa trong truyền thuyết, ngay cả đầu cũng không có sức mà ngẩng lên

Quá thất bại rồi!

Ở trên thế giới này, hắn duy nhất đấu không lại , chính là chỗ cậu gái này!

Một nhà ba người bên cạnh xem trò hề này, cũng không trộm cười thầm, sau đó cùng ném ra ánh mắt đồng tình người nào đó.

"A. . . . . . Đúng rồi!" Phác Thế Huân đột nhiên hoàn hồn, sau đó vội vàng giải thích nói, "Cha bố, cha Tiểu Lộc, bác cả, mọi người đừng nên hiểu lầm, thật ra thì con với em ấy không có gì, hơn nữa cho dù con muốn cùng em ấy có cái gì cũng không được a, con còn nhỏ như vậy, đâu có thể xảy ra loại chuyện đó a, thật ra thì chuyện là như vậy. . . . . ." Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt ngớ ra của Tuyết Lê, tiếp theo sau đó nói, "Tối qua em ấy đột nhiên chạy vào phòng con, sau đó lên giường con, lại bỗng nhiên ôm lấy con, con thật ra thì cũng bị sợ hết hồn, nhưng em ấy thật ra chỉ là coi con như anh trai em ấy, muôn ôm con ngủ, hơn nữa con có chứng cớ, mọi người xem phần tài liệu này, phía trên viết rõ ràng, Tuyết Minh dùng một năm dạy em ấy ngủ trên giường, hơn nữa em ấy còn dưỡng thành thói quen, chỉ cần Tuyết Minh nằm ở trên giường, em ấy lập tức sẽ ngủ!" Bé vừa nói liền đem tài liệu Phác Tuấn Miên cho bé đưa về phía bọn họ, bày tỏ sự trong sạch của mình.

Biện Bạch Hiền bốn người bọn họ liếc nhìn tài liệu trong tay hắn, sau đó cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

"Nha. . . . . . Thì ra là như vậy a, bất quá ngủ thì ngủ, tại sao quần áo xốc xếch , cũng không thể trách chúng ta suy nghĩ lung tung nha!" Phác Tuấn Miên nói.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, mau mặc quần áo tử tế đi!" Phác Xán Liệt nói.

"Ai. . . . . . Làm cha sợ muốn chết!" Biện Bạch Hiền nói.

"Chờ một chút!" Lộc Hàm đột nhiên kinh ngạc, nói, "Con mới nói cô bé coi con trở thành anh trai? Chẳng lẽ cô bé đem con thành Tuyết Minh? Nói như vậy cô bé hiện tại chính là một cô nhi, vô thân vô cố, không bằng Phác Xán Liệt anh hãy thu nuôi cô bé đi, như vậy cô bé chính là anh em với Thế Huân rồi!"

Phác Xán Liệt có chút kinh ngạc, sau đó hai mắt nhìn Tuyết Lê si ngốc ngơ ngác, hơi chút ngẫm nghĩ vài giây, nhớ lại điều kiện thứ hai Tuyết Minh từng nói với hắn, lập tức đáp ứng nói, "Được!"

"Thật tốt quá, Bạch Hiền, cậu không cần tân tân khổ khổ mang thai mười tháng đã có đứa con gái lớn như vậy rồi, cậu nhìn cô bé đi, quá khả ái, quá xinh đẹp, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nữ, tớ mặc kệ tớ muốn làm cha nuôi!" Lộc Hàm vui vẻ nói, ý đồ xào nhiệt bầu không khí.

Con gái?

"Chờ một chút!" Biện Bạch Hiền vẻ mặt trịnh trọng, vô cùng nghiêm túc nói, "Cô bé là con gái hắn, không quan hệ với tớ!"

Lời này vừa nói ra, bốn người còn lại đều khiếp sợ nhìn cậu.

Không quan hệ?

Bọn họ đều ở cùng một chỗ, ngủ chung một cái giường, còn nói không quan hệ?

"Phác Xán Liệt!" Hai mắt Lộc Hàm đột nhiên lạnh như băng nhìn hắn, sau đó vô cùng trực tiếp nói, "Anh chừng nào thì kết hôn với Bạch HIền a?"

Phác Xán Liệt hai mắt chuyển dời đến Biện Bạch Hiền, vốn là ánh mắt cực nóng, nhưng bỗng nhiên lại biến thành lãnh đạm, tiếp theo hắn nhẹ giọng mở miệng nói, "Chuyện này tôi đã có an bài!"

"An bài? Có ý gì?" Lộc Hàm hỏi, Biện Bạch Hiền nghi hoặc nhìn hắn.

"Chính là còn cần một chút thời gian chuẩn bị!" Phác Xán Liệt trả lời.

"Thời gian chuẩn bị?" Lộc Hàm nhíu mày, "Vậy là bao lâu?"

"Đại khái. . . . . . Hai tháng!"

"Cái gì?" Lộc Hàm đột nhiên nổi giận, nhìn chằm chằm hắn hung ác rống to, "Kết hôn cần dùng thời gian dài như vậy sao? Một ngày phát thiếp mời, một ngày chuẩn bị lễ đường kết hôn, một ngày đi xem áo cưới với lễ phục, rõ ràng ba ngày là có thể kết thúc, anh lại muốn dùng hai tháng? Anh đây là đang trì hoãn thời gian sao? Chẳng lẽ anh không muốn. . . . . . Ngô. . . . . . Ngô ngô ngô. . . . . ."

Lời cậu mới vừa vặn nói đến một nửa, Phác Tuấn Miên liền lập tức bụm miệng cậu lại, sau đó cười nói, "Mấy người không nên nghe cậu ấy nói hươu nói vượn, ba ngày sao có thể kết hôn a, chuyện quan trọng như vậy dĩ nhiên phải chuẩn bị tốt một chút, ha ha ha. . . . . . Đúng rồi, buổi sáng hôm nay chúng ta còn chưa ăn đâu, không bằng chúng ta đi ăn đi, như thế nào?" Hắn lập tức nói sang chuyện khác, bởi vì có một số việc các cậu ấy còn rất không rõ ràng.

"Ngô ngô ngô. . . . . . Ngô ngô ngô. . . . . ." Lộc Hàm dùng sức giãy dụa.

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt tươi cười của Phác Tuấn Miên, thật ra thì vừa rồi Lộc Hàm nói, cũng là lời cậu muốn nói. Cậu không rõ hắn cứ đẩy lý do này đến lý do khác, có thể hắn thật sự lo lắng cơ thể cậu đi, còn có Thế Huân nữa, có lẽ hắn là muốn chờ hai người bọn họ đều hoàn toàn hồi phục, lại bắt đầu chuẩn bị việc này. Quả nhiên. . . . . . Là cậu quá nóng lòng sao? Nhưng là. . . . . . Đối với một một người chưa lập gia đình có một đứa con mà nói, tân tân khổ khổ chịu đựng những lời châm chọc suốt sáu năm, cậu thật sự có chút nóng lòng.

Quên đi!

Dù sao cũng nhịn sáu năm, hai tháng cũng không có khác là mấy.

"Được thôi, chúng ta đi ăn điểm tâm đi, tớ cũng đói bụng rồi!" Cậu cười nói, vẻ mặt lạnh nhạt.

Phác Tuấn Miên và Lộc Hàm thấy nụ cười sáng lạn của cậu, cũng không khỏi sửng sốt, vốn tưởng rằng cậu sẽ tức khí, ít nhất cũng có thể khó chịu một chút, nhưng cậu ấy lại rộng lượng như vậy!

"A. . . . . . Được, đi thôi!"

"A. . . . . . Được, đi thôi!"

Hai người đồng thanh nói, ba người liền đi tới cửa phòng.

Phác Xán Liệt một mình đứng phía sau, không khỏi khẽ chau mày, trong lòng có chút phiền muộn.

"Bố . . . . . . Mặc dù con không biết ba có gì khó nói, nhưng mà cha coi trọng nhất chính là hôn nhân, người chồng, với con cái, nhưng trình tự phát triển của bố với cha tựa hồ có chút đảo lộn, dường như là có con, sau đó lại có chồng, cuối cùng mới bắt đầu nói về cưới xin. Thật ra thì bố có thể đổi vị trí để suy nghĩ, bố không kết hôn lại có con, bố không kết hôn lại bị gọi là thiếu phu nhân, vậy bố trong mắt người khác cũng chỉ là tình nhân danh bất chính, ngôn bất thuận, mặc dù người bên cạnh bố không nói ra miệng, cũng không dám nói ra khỏi miệng, nhưng lòng dạ không ai biết rõ a? Cho nên. . . . . . Sách sách sách!" Phác Thế Huân bỗng nhiên lắc đầu, thở dài nói, "Cha con mạng khổ, bị người ta ngầm bàn tán suốt sáu năm, bây giờ rõ ràng cũng đã lưỡng tình tương duyệt rồi, nhưng là bố lại. . . . . . Ai. . . . . ." Hắn muốn nói lại thôi, đau lòng lắc đầu.

Sắc mặt Phác Xán Liệt nháy mắt âm trầm.

Hắn tại sao có thể không rõ đạo lý này chứ, nhưng là bây giờ còn không phải là lúc, phải đợi thêm nữa hai tháng mới được, phải chờ mới được. . . . . .

"A, đúng rồi, ba . . . . . ." Phác Thế Huân đột nhiên kinh ngạc vừa mở miệng, sau đó cười tà ác, "Con vừa rồi quên nhắc nhở bố một câu, nếu ba không sớm giữ lại nước phù sa bên trong ruộng mình, như vậy bố phải cẩn thận không nước phù sa sẽ chảy tới ruộng người ngoài nha!"

Ruộng người ngoài? ( Ý nói nếu Phác tổng không nhanh, Hiền nhi sẽ có người khác cướp đi =))))

"Con nói cái gì?" Phác Xán Liệt bắt đầu tức giận.

"Không có gì, con chỉ là nhắc nhở bố mà thôi, con là có ý tốt!"

"Phải không? Điều này cũng trầm trồ khen ngợi toan tính?" Hắn rõ ràng chính là nhìn có chút hả hê.

"Hắc hắc hắc. . . . . ." Phác Thế Huân cười tà ác nói, "Cùng tùy tâm sinh, nếu bố cho là con có ý tốt, con đây chính là ý tốt, nếu bố cho là con toan tính, con đây chính là toan tính, nhưng nếu bố cho rằng con vô ý, như vậy. . . . . . Bố thân yêu của con ơi, con vô cùng thành khẩn nói cho bố biết, bố có thể đi bệnh viện kiểm tra thị lực được rồi đó!"

"Con . . . . ." Phác Xán Liệt tức giận.

"Bố, cha bọn họ đã đi rất xa rồi, bố không đuổi theo sao? Dường như mới vừa tâm tình cha thật giống như không phải là rất tốt nga, bố nếu không đi qua an ủi một chút, cẩn thận hôn lễ hai tháng sau ngâm nước nóng nga!" Phác Thế Huân cắt đứt lời của hắn, vui vẻ nói.

Phác Xán Liệt áp chế cơn giận giữ, sau đó xoay người chạy ra cửa, nhưng là hắn đột nhiên dừng bước lại xoay người, vẻ mặt tà ác nhìn con nói, "Đúng rồi, bố cũng quên mất nói cho con biết một chuyện, nếu bố đã quyết định thu dưỡng Tuyết Lê làm con gái bố, mà nó lại coi con trở thành anh trai Tuyết Minh, như vậy bắt đầu từ hôm nay sẽ phải cực khổ con chiếu cố sinh hoạt thường ngày của nó rồi, bố nghĩ thân là anh trai, con nhất định sẽ nghĩa bất dung từ nhận lấy mỹ sai này chứ hả?"

"Đó là đương nhiên, con nhất định sẽ chiếu cố em ấy!" Phác Thế Huân sảng khoái đáp ứng kiên định. Bởi vì tối ngày hôm qua hắn cũng đã quyết định hảo hảo chiếu cố em ấy, giống như lúc Tuyết Minh chiếu cố em ấy.

"Rất tốt! Như vậy. . . . . . Công việc thứ nhất của con chính là giúp nó thay quần áo, thật là cực khổ con, cố gắng lên đi!" Phác Xán Liệt nói xong, liền lập tức đi ra cửa phòng.

Bên trong gian phòng trong nháy mắt cũng chỉ còn lại có bé và Tuyết Lê ngồi ngơ ngác bên cạnh.

Bố vừa mới nói gì?

Thay. . . . . Thay. . . . . . Thay quần áo?

Em ấy là cô bé a, bé tại sao có thể. . . . . . Tại sao có thể. . . . . .

Trong nháy mắt, cả khuôn mặt bé như nung đỏ, không nghĩ tới mình thế nhưng trúng quỷ kế của ba, làm sao bây giờ? Bé phải giúp em ấy thay ư? Dường như trong tư liệu có ghi đến, Tuyết Minh mỗi ngày đều giúp em ấy tắm rửa thay quần áo, nhưng mà bởi vì là anh em ruột, cho nên không sao, nhưng là bé. . . . . .

"Ách. . . . . . Cái kia. . . . . . Em có thể tự thay quần áo không?"

". . . . . ." Tuyết Lê không có bất kỳ phản ứng.

"Ách. . . . . . Anh. . . . . . Giúp em thay được không?"

". . . . . ."

"Em không nói lời nào, anh coi như đồng ý nha?"

". . . . . ."

Phác Thế Huânhai tay từ từ nhích tới gần cô bé, thấp thỏm đi tới trước ngực của cô bé, sau đó lại từ từ cởi nút cài đồ ngủ của cô bé ra.

"Cạch!"

Cửa phòng đột nhiên lại bị mở ra, Phác Xán Liệt vừa đứng ở cửa phòng, nhìn bộ dáng con cởi cho cô bé, còn cười tà ác nói, "Bố quên mất nói cho con một câu quan trọng, con hôm nay cười rất được, phải tiếp tục giữ vững nha. . . . . . Cứ như vậy!" Hắn nói xong, tựu lập tức lần nữa đóng cửa lại.

Phác Thế Huân lăng lăng cứng tại chỗ, hai tay dừng ở trên nút cài áo ngủ thứ hai của cô bé.

Xinh đẹp?

Cái từ này thật giống như không thích hợp với bé đi? Hơn nữa. . . . . . Bố là cố ý chọn đúng lúc này mở cửa sao?

Ô. . . . . . (T﹏T)~

Bé khóc không ra nước mắt!

※※※

Ba giờ đêm

Lúc mà tất cả mọi người ngủ say, gian phòng khách nào đó mở ra, Lộc Hàm mặc một bộ thể thao màu đen xuất hiện ở cửa phòng, cậu cảnh giác nhìn hành lang, sau đó thân thể đi hoàn toàn ra khỏi cửa, xoay tay lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Hiện tại thân thể Bạch Hiền có thể nói là hoàn toàn bình phục, bệnh tình Thế Huân cũng đã ổn định, mà cậu cũng tìm kiếm rõ ràng Phác gia từ trên xuống dưới, cho nên khuya hôm nay cậu sẽ tìm địa lao Phác gia, xem người kia có thật bị giam ở nơi nào đó hay không.

Cậu vô thanh vô tức bước đi, chọn trúng đường ít người trông coi không dễ bị phát hiện nhất đi tới địa lao. Mà khi cậu vừa bước xuống cầu thang, cửa phòng cách vách mở ra, Phác Tuấn Miên ra ngoài nhìn hành lang, chân mày không nhịn được chau lên.

Đã trễ thế này cậu ấy muốn làm gì?

Chẳng lẽ. . . . . .

Hắn đột nhiên căng thẳng khẩn trương, sau đó vô thanh vô tức bước đi tới cầu thang, đi theo phía sau của cậu.

Lầu một

Lộc Hàm xảo diệu dễ dàng tránh khỏi tất cả người canh giữ, thuận lợi đi tới cửa thông hướng địa lao.

Cậu vươn tay vừa định mở cánh cửa trước mặt, đột nhiên. . . . . .

"Em muốn làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro