Chương 179: Đột nhập cấm địa Phác gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái hình chả liên quan đâu mọi người =)))))) Đọc truyện vui vẻ



Lộc Hàm nghe được thanh âm, khiếp sợ quay đầu, nhìn về phía sau.

Phác Tuấn Miên mặc một bộ âu phục màu trắng đứng cách cậu ba thước, mà cả đoạn đường hắn đi theo nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được, ngay cả chỗ hắn đứng gần cậu như vậy cậu cũng mảy may không cảm ứng được.

"Anh theo dõi tôi?" Cậu lạnh lùng hỏi.

"Anh chỉ sợ em trong đêm bỏ trốn, cho nên mới phải đi theo em!" Phác Tuấn Miên nhẹ giọng trả lời.

"Tôi trốn hay không trốn liên quan gì đến anh, anh đừng tới gây trở ngại cho tôi!" Lộc Hàm tức giận nói, lập tức quay đầu mở cánh cửa trước mặt ra, sau đó nhìn đi cầu thang thông xuống dưới đất.

"Em muốn tới địa lao làm gì? Em muốn làm cái gì?" Phác Tuấn Miên khẩn trương chất vấn.

"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!" Lộc Hàm vừa nói liền bước xuống.

Phác Tuấn Miên vội vàng chạy tới, nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu, lần thứ ba chất vấn, "Em rốt cuộc muốn tới địa lao làm gì? Em không nói, anh tuyệt đối sẽ không buông tay!"

Lộc Hàm đột nhiên quay đầu, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, lửa giận thiêu đốt.

"Tôi đi tìm người!" Cậu trả lời.

"Tìm người? Tìm ai?" Phác Tuấn Miên hỏi tới.

"Anh hẳn biết người tôi muốn tìm là ai, đừng có biết rõ còn cố hỏi, buông tay cho tôi!" Lộc Hàm lạnh lùng nói, dùng lực muốn hất tay hắn ra.

Phác Tuấn Miên nắm chặt tay cậu, khiến cậu không cách nào tránh thoát, hơn nữa hai hàng lông mày nhíu chặt lại, suy đoán người kia trong miệng cậu.

Chẳng lẽ là hắn?

"Hắn đã chết rồi, không có khả năng bị nhốt trong địa lao!"

"Hắn không có chết!" Lộc Hàm hét to phủ nhận.

"Đây là anh tận mắt thấy , chẳng lẽ còn là giả sao?"

"Nhưng tôi không có tận mắt thấy, chỉ cần không phải tôi tận mắt thấy, tôi sẽ không tin!"

"Em. . . . . ." Phác Tuấn Miên buồn phiền, nhìn chằm chằm cậu nói, "Làm sao em cứ cố chấp như vậy? Chẳng lẽ em ngay cả anh cũng không tin sao?"

"Tin anh?" Lộc Hàm lặp lại, sau đó giễu cợt, "A. . . . . . Ở trên thế giới người tôi không tin tưởng nhất chính là anh!"

Trái tim Phác Tuấn Miên đau đớn kịch liệt.

Hắn chẳng qua làm sai một lần mà thôi, cậu ấy đã chối bỏ hắn, trực tiếp phán định tử hình, hoàn toàn không cho hắn cơ hội sửa đổi, thậm chí ngay cả giải thích cậu ấy cũng không nguyện ý nghe. Tại sao lại trở thành như vậy chứ? Hai người bọn họ yêu thương lẫn nhau như vậy, nhưng tại sao lại trở thành bộ dạng này?

"Tiểu Lộc. . . . . ."

"Đừng gọi tôi!" Lộc Hàm cắt đứt, tức giận nhìn chằm chằm hắn, hung hăng cảnh cáo, "Sau này anh không được gọi tôi như vậy nữa, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ anh đừng có quấn lấy tôi, tôi đời này không có khả năng sẽ cùng anh, tôi chán ghét anh, tôi vừa nhìn thấy anh liền muốn ói!"

Nghe cậu nói, bàn tay Phác Tuấn Miên đang nắm lấy cậu không khỏi mạnh hơn, hơn nữa hai mắt nổi giận nhìn chằm chằm cậu.

Đột nhiên!

Hắn mạnh mẽ kéo cậu vào trong ngực, buông tay cậu ra, tiếp theo lại dùng hai ôm trọn lấy thân thể cậu, đồng thời áp môi mình lên môi cậu, thô bạo hôn cậu.

"Ngô. . . . . . Phác. . . . . . Anh. . . . . . Ngô ngô. . . . . . Thả. . . . . ." Lộc Hàm nói mơ hồ không rõ, thân thể giãy dụa, nhưng trốn không thoát khỏi lồng giam từ hai cánh tay hắn.

Phác Tuấn Miên mạnh mẽ vây cậu trong hai cánh tay của mình, phẫn nộ trong lòng bắt đầu cắn nuốt lý trí của hắn, dẫn đến nụ hôn của hắn càng lúc càng hung mãnh, càng ngày càng thô bạo, càng ngày càng cuồng loạn, hoàn toàn khiến cậu không cách nào kháng cự, mà hắn hiểu rõ kỹ thuật hôn lại càng xuất thần nhập hóa, cái lưỡi vừa mới tiến vào trong miệng của cậu liền chính xác tìm được nơi mẫn cảm, trong nháy mắt làm khí lực cậu biến thành tương hồ, làm cho thân thể cậu mềm mại vô lực, mà đôi môi linh hoạt của hắn như con sói hôn lấy cậu, hút mọi thứ trong miệng cậu vào miệng hắn, chuẩn bị nuốt ngấu nghiến, khiến cậu có cảm giác choáng váng hít thở không thông. . . . . . Sau đó hắn khẽ đá cánh cửa phía sau cậu, đóng cánh cửa lại rồi đẩy lùi cậu về phía sau, để cho lưng cậu tựa vào trên vách cửa, tiếp theo bàn tay to của hắn từ lưng cậu chạy tới trước ngực, sau đó lại trượt xuống hông, trong nháy mắt luồn vào bên trong áo cậu, chạm vào da thịt mềm mại của cậu, vuốt ve cái bụng bằng phẳng, sau đó đi lên trên, bắt đầu khiêu khích vuốt ve. . . . . . Tiện đà hắn được voi đòi tiên, để hạ thân dán chặt vào bụng cậu, dùng thứ đồ đã cứng rắn của mình chậm rãi ma sát.

Lộc Hàm cảm nhận được thứ đó của hắn, mắt mở trừng, nhưng thân thể mềm nhũn không cách nào đẩy hắn ra.

Bỗng nhiên!

Phác Tuấn Miên ngừng hôn cậu, khẽ cúi đầu chống trán cậu nói, "Tiểu Lộc, anh muốn em, bây giờ muốn!"

"Phác Tuấn Miên, anh dám đụng vào tôi? Anh không sợ tôi sẽ hận anh sao?" Lộc Hàm thở hỗn hển hét to.

"Hận? Em sẽ không , bởi vì anh biết em thích anh, hơn nữa còn là. . . . . . Rất thích rất thích!" Hắn vừa nói, liền dán lên môi cậu, ở trên môi của cậu động chạm nói.

Lộc Hàm trái tim nhảy loạn, hai gò má đã sớm cực nóng màu đỏ bừng. Hắn nói không sai, cậu thật rất thích rất thích hắn, cho dù hắn hiện tại thật làm chuyện đó, cậu cũng sẽ không hận hắn, nhưng cậu không muốn. . . . . . Cậu không muốn cùng người đàn ông này phát sinh bất cứ quan hệ nào.

"Anh buông tôi ra!" Cậu lại một lần nữa ra lệnh, dùng hết mình khí lực toàn thân giãy dụa.

Phác Tuấn Miên mạnh mẽ giữ chặt cậu, chính là muốn lại cường hôn cậu, nhưng trong khoảng không đen nhánh hắn lại thấy nước mắt thoáng hiện trong hốc mắt cậu.

Khóc?

Cậu ấy không ngờ lại?

Mặc dù nước mắt còn không có chảy xuống, nhưng đôi mắt ngập nước này hắn đây là lần thứ hai nhìn thấy, còn nhớ rõ lần trước là mười lăm năm trước, là lúc cậu rời bỏ hắn, ánh mắt cậu cũng như thế, tràn đầy thương tâm, tràn đầy thống khổ, nhưng lại chết cũng không chịu rơi xuống, vẫn hết mức gắng gượng.

"Tiểu Lộc. . . . . ." Hắn nhẹ giọng kêu.

"Tôi nói rồi đừng gọi tôi như vậy nữa, không cho phép anh gọi tôi như vậy nữa!" Cậu khẽ run nói, thanh âm mang theo nhiều tia nghẹn ngào.

"Tiểu Lộc. . . . . ."

"Đừng gọi nữa, dừng dùng xưng hô này gọi tôi, tôi chán ghét xưng hô thế này, tôi chán ghét!" Cậu hét lên, trái tim đau đớn kịch liệt.

Phác Tuấn Miên nhìn khuôn mặt tức giận của cậu, hai cánh tay buông lỏng, sau đó ôn nhu ôm lấy cậu, thống khổ nói bên tai cậu, "Anh xin em, tha thứ cho anh có được không? Anh biết sai rồi, anh vô cùng hối hận, anh sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không, thế nên. . . . . . Đừng tức giận anh nữa, Tiểu Lộc. . . . . . Đừng tức giận. . . . . . Tiểu Lộc. . . . . . Tiểu Lộc. . . . . ."

Lộc Hàm nghe hắn không ngừng gọi tên cậu, nước mắt dâng trào, nhưng cậu lại cắn mạnh môi dưới không để cho nước mắt rơi xuống, hai tay cũng nắm chặt không để cho trái tim mình dao động.

"Tôi không muốn thảo luận vấn đề này với anh nữa, anh mau buông ra, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm!" Cậu lạnh lùng nói, quyết tuyệt nhìn chằm chằm hắn.

"Tiểu Lộc, em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao? Chỉ một lần thôi. . . . . . Một lần. . . . . ."

"Tôi nói không muốn thảo luận vấn đề này nữa, anh mau buông ra, tôi muốn tới địa lao!"

"Hắn thật sự đã chết, cho dù em tới địa lao, em cũng không tìm được hắn!"

"Không cần anh quan tâm, tôi chính là muốn đi!" Lộc Hàm cố ý.

"Được, em muốn đi phải không? Anh đi với em!" Phác Tuấn Miên nói xong liền buông lỏng cậu ra, nắm chặt tay trái của cậu, sau đó kéo cậu tới địa lao, bước nhanh xuống cầu thang, Lộc Hàm đi theo phía sau hắn, hai người cùng đi đến tầng ngầm đầu tiên.

. . . . . .

Cửa vào địa lao

Phác Tuấn Miên lôi kéo tay Lộc Hàm đi thẳng tới hành lang, hoàn toàn không để ý tới người canh gác ngăn trở, đi thẳng tới cửa địa lao, mà trong đó vẫn giống lần trước Lộc Hàm nhìn qua, vách tường bằng sắt, cửa lao bằng sắt, còn khe hở thật nhỏ giữa vách tường và cửa lao dường như ngay cả gió cũng không thể lọt qua.

"Đại thiếu gia!"

Mấy người đàn ông canh gác địa lao cùng đi tới, chắn trước cửa địa lao, nói, "Nơi này là cấm địa Phác gia, không có đại ca cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào!"

"Cấm địa Phác gia?" Phác Tuấn Miên khinh thường lặp lại, sau đó lạnh lùng gầm nhẹ, "Không muốn chết thì tránh ra cho tôi!"

Mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen đều bị thanh âm của hắn làm cho rung động, thân thể bắt đầu khẽ run rẩy, khiếp đảm ngừng cả hô hấp.

"Đại . . . . . Đại thiếu gia, xin. . . . . . Xin ngài không nên làm khó. . . . . ."

Người canh gác còn chưa nói xong, Phác Tuấn Miên ngay lập tức rút một khẩu súng lục ra, chỉ vào đầu của hắn nói, "Anh bây giờ đi nói cho Phác Xán Liệt, Phác Tuấn Miên tôi muốn vào địa lao xem xét một chút, nếu như hắn có ý kiến gì thì để hắn trực tiếp tới tìm tôi!"

Người canh gác hoảng sợ chân run lên, cả người toát ra mồ hôi lạnh, hắn khẽ giương mắt nhìn Phác Tuấn Miên, trong nháy mắt hoang mang thu hồi tầm mắt, sau đó lập tức bối rối nói, "Vâng. . . . . . Vâng. . . . . . Vâng. . . . . . Tôi lập tức đi!"

Hắn nói xong, ngay lập tức rời đi, mấy người còn lại cũng đi theo.

Lộc Hàm nhìn bóng lưng bọn họ vội vã rời đi, sau đó nhìn biểu tình lạnh như băng của Phác Tuấn Miên, không khỏi khẽ nhíu mày.

Hắn tức giận!

Hắn lần này là giận thật à!

Mỗi lần hắn tức giận đều nhíu chặt mày, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ hung ác, hơn nữa hắn còn có một thói quen, lúc tức giận lại dùng ánh mắt khẽ liếc xéo người ta, khiến mắt mình càng thêm sắc bén, hung ác.

"Đi theo anh!" Hắn vừa nói, liền nắm tay cậu kéo tới cửa lao.

"Chờ một chút!" Lộc Hàm kéo hắn, nói, "Trên cửa này có điện!"

"A. . . . . ." Phác Tuấn Miên cười khẽ, quay đầu nhìn cậu nói, "Em đang lo lắng cho anh? Em sợ anh bị điện giật chết?"

"Tôi không có rảnh mà nói giỡn, tôi nói thật đấy!"

"Thì ra em thật sự lo lắng cho anh, thật là làm cho anh rất vui!"

"Anh. . . . . ." Lộc Hàm giận giữ, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm hắn, một chữ cũng không nguyện nói với hắn.

"Yên tâm đi, trước khi rước em vào cửa, anh sẽ không chết, cho dù muốn chết. . . . . ." Hắn đột nhiên dừng lại, sau đó nhích tới gần bên tai của cậu nói, "Anh cũng muốn chết trong thân thể em!"

"Phác Tuấn Miên, anh tên đại biến thái!" Lộc Hàm mặt đỏ tới mang tai mắng to, hất mạnh tay hắn ra.

Phác Tuấn Miên mỉm cười nhìn cậu, cả khuôn mặt hoàn toàn khác so với lúc nãy, chỉ thấy hắn đột nhiên xoay người nhìn vách tường với cửa lao phong kín, sau đó đi về phía trước hai bước, hai mắt rủ xuống nhìn thiết kế hình vuông dưới mặt đất, sau đó hắn ở trong lòng yên lặng đếm, ngang bảy dọc bốn, tìm được cái sàn hình vuông nào đó, sau đó nhắm ngay khẩu súng tới ô vuông đó mà nhanh chóng bóp cò.

"Phanh —— phanh —— phanh —— phanh —— phanh —— phanh —— phanh ——"

Hắn bắn toàn bộ đạn ra, sàn vuông kia bị đạn bắn nát, nhưng miếng sắt dưới mặt sàn lại không có động. Hắn nhìn miếng sắt hoàn hảo vô khuyết kia, anh tuấn ném súng xuống, sau đó vươn tay nói, "Đưa súng của em cho anh!"

Lộc Hàm nhìn sàn nhà bị bắn nát kia, khẽ nhăn lông mày, sau đó đưa súng lục màu trắng của cậu đặt vào tay hắn.

Phác Tuấn Miên đem họng súng hướng về phía tấm sắt, giống như trước nhanh chóng bóp cò.

"Phanh —— phanh —— phanh —— phanh —— phanh —— phanh —— phanh ——"

Hắn bắn toàn bộ đạn ra, mà miếng đồng hình vuông cũng chỉ lõm một chút.

Hắn lại vứt súng trong tay, rồi vươn tay như trước, nói đơn giản, "Cho anh súng!"

Lộc Hàm rõ được khớp xương tay của hắn, lạnh lùng trả lời, "Không có!"

Không có?

Phác Tuấn Miên lập tức xoay người nhìn cậu, nói, "Thân là một sát thủ, mỗi ngày đều mang theo hai khẩu súng, nhất là lúc có nhiệm vụ, phải mang theo mọi thứ chuẩn bị, em lại chỉ có một khẩu súng? Em muốn tự tìm chết hả?"

"Tôi không còn là sát thủ nữa, hơn nữa anh không phải cũng chỉ có một khẩu thôi sao!" Lộc Hàm phản bác.

"Anh khác với em!" Phác Tuấn Miên vẻ mặt chủ nghĩa đại nam tử, hoàn toàn xem thường cậu.

Lộc Hàm khó chịu nhìn chằm chằm hắn, hờn dỗi nói, "Tóm lại tôi không có, anh nói nữa cũng vô ích, hơn nữa anh phải nhớ kỹ, anh bây giờ không phải là huấn luyện viên của tôi, anh không có tư cách dạy dỗ tôi!"

"Em. . . . . ." Phác Tuấn Miên đột nhiên tức giận nhìn cậu, theo thói quen tiến lên một bước, vừa định mở miệng nói thêm gì nữa, tuy nhiên lại lập tức đè nén lửa giận, sau đó để nhẹ giọng nói, "Em thật không có hai khẩu súng?"

"Không có!" Lộc Hàm trả lời.

"Đạn?"

"Cũng không có!"

"Vậy thì không có biện pháp rồi, chúng ta hôm nào đó lại đến thôi!" Hắn vừa nói, liền kéo tay cậu muốn đi.

"Chờ một chút!" Lộc Hàm gọi hắn lại, quật cường nói, "Muốn đi thì một mình anh đi, tôi hôm nay nhất định phải vào!"

Phác Tuấn Miên cau mày nhìn khuôn mặt quật cường kia của cậu, tức giận nói, "Cánh cửa này là điều khiển ở xa, em ở đây căn bản không tìm được chốt mở, phương pháp duy nhất chính là phá hư mạch, làm cho dòng điện trên tường dừng lại, sau đó lại phá hư cánh cửa này, mà trong cả cái địa lao này, cũng chỉ có chỗ này là yếu nhất, nhưng nếu không có mấy chục hay mấy trăm khẩu liên tục bắn vào, nó sẽ không có một chút hư hao . . . . . . Em hiểu chưa?"

Lộc Hàm lắng nghe, hai mắt quét một lần vách tường với cửa lao, sau đó lại lại tấm sắt trên mặt đất.

Thật không nghĩ kiến tạo nơi này lại chắc chắn như vậy, không trách được cậu lần trước không có tìm được chốt mở cửa, nguyên lai là điều khiển ở xa, vậy phòng điều khiển ở đâu? Cậu ở đây thời gian dài như vậy, điều tra tất cả gian phòng cũng không có phát hiện cái gì đặc thù a?

"Anh tại sao hiểu rõ nơi này như vậy?" Cậu đột nhiên hỏi.

"Bởi vì anh từng tới đây mấy lần, là ba dẫn anh tới, bất quá nơi này mấy năm trước bị Phác Xán Liệt cải biến rất nhiều, cho nên anh cũng không biết chuyển phòng điều khiển tới đâu nữa, bằng không anh cũng không có dùng phương thức thô bạo đến vậy!" Nhớ tới hắn từng tới nơi này mấy lần, cũng không có cái gì tốt mà nhớ lại, đây cũng không phải là nơi khá khẩm gì.

". . . . . ." Lộc Hàm trầm mặc nhíu mày, hai mắt ngó chừng cửa lao.

Cậu muốn đi vào!

Nhưng là. . . . . . Phải thế nào mới có thể đi vào?

"Đi thôi, hôm nào trở lại!" Phác Tuấn Miên vừa nói, liền tiếp tục dắt tay cậu, muốn rời khỏi.

"Chờ một chút!" Lộc Hàm lại gọi lại hắn lần nữa.

Phác Tuấn Miên cau mày xoay người nhìn cậu.

Lộc Hàm do dự một chút, sau đó rút tay trái lại, cởi áo ra, mà bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng đen che lưng, nhưng trên cánh tay phải của cậu lại buộc một vỏ súng lục tinh xảo, cậu dùng tay trái lấy súng ra, đó là một khẩu súng lục màu nâu gỗ rất nhỏ, mà ở trên thân súng bên phải khắc hai chữ——HM. Phác Tuấn Miên kinh ngạc nhìn khẩu súng lục màu lam kia, giật mình nói, "Em còn giữ nó?"

"Chỉ là bởi vì tùy thân mang rất dễ dàng, cho nên mới không có ném mà thôi!" Lộc Hàm thuận miệng trả lời, nhưng rõ ràng chỉ là lấy cớ.

"A. . . . . ." Phác Tuấn Miên vui vẻ cười khẽ, sau đó cầm lấy khẩu súng nói, "Em sớm lấy ra, cũng không cần lãng phí nhiều đạn như vậy!"

Hắn vừa nói liền hướng súng tới tấm sắt "Phanh ——" bắn một phát, tấm sắt liền bị xuyên thấu, đồng thời cắt đứt dây điện phía dưới, chỉ nghe "Cờ-rắc ——" một tiếng dòng điện trên vách tường liền biến mất. Hắn mỉm cười lại giơ khẩu súng lên, hướng về phía trên cửa lao một chút, "Phanh ——" lại một phát, đường dẫn khống chế cửa lao liền bị phá hỏng, sau đó đột nhiên đèn cửa lao đồng loạt sáng lên màu đỏ phát ra còi báo động "Linh Linh linh. . . . . . Linh Linh linh. . . . . .".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro