Chương 180: Tôi nhất định sẽ thay hắn bảo vệ em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lộc Hàm hốt hoảng nhìn còi báo động màu đỏ không ngừng lóe sáng, mà còi báo động chói tai làm cậu khó chịu chau mày. Phác Tuấn Miên hoàn toàn ổn định, hoàn toàn không quan tâm hiện tại đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp kéo tay Lộc Hàm sải bước đi về phía cửa nhà tù địa lao, sau đó đột nhiên nâng chân phải của mình lên, dùng sức đá cửa tù một cái, cửa tù bằng sắt phát ra thanh âm "Đông", sau đó cửa lập tức mở ra.

Trong địa lao vô cùng sáng, bên trong dùng vô số cây sắt thô khoảng 4cm để phân chia thành từng gian nhà giam, thời điểm Phác Tuấn Miên cùng Lộc Hàm đi tới, nhìn thấy hết toàn bộ nhà tù, mà trong nhà lao cũng chỉ có một gian nhà giam nhốt một người ở trong đó, đó chính là Chung Đại.

Hai người bọn họ đến gần quan sát trước cửa phòng giam Chung Đại, nhìn hắn giờ phút này bộ dáng thê thảm.

Chung Đại ngồi ở trên một cái ghế rất đặc thù, hai tay hai chân cũng bị xích sắt khóa chặt, chung quanh thân thể có đặt một cái máy vô cùng kỳ quái, mà trên máy có rất nhiều dây điện cũng cắm vào trên người của hắn, thậm chí còn có vài cái ống chích trên người của hắn, mà hắn ngay lúc này thần trí cũng đã mơ hồ, toàn thân trên dưới cũng chỉ mặc một cái quần lót bó sát người, lộ ra toàn bộ cơ thể của hắng cùng bắp thịt săn chắc, nhưng mà đầu của hắn vô lực rũ xuống, thật giống như chết vậy.

"Hắn sao thế?" Lộc Hàm nghi ngờ hỏi.

"Hắn đang tiếp nhận trừng phạt!" Phác Tuấn Miên trả lời.

"Trừng phạt?" Lộc Hàm vẫn không hiểu.

Phác Tuấn Miên xoay người nhìn Chung Đại, mặt lạnh như băng từ từ giải thích, "Gian địa lao này trừ nhốt người phản bội tổ chức ra, cũng là nơi huấn luyện và trừng phạt người, dĩ nhiên phương thức huấn luyện cùng trừng phạt cũng không sai biệt lắm, đều là tiêm thuốc để kích thích thân thể của con người, bao gồm bắp thịt, thần kinh, máu, làm cho bên trong thân thể sinh ra một loại đau khổ không cách nào chịu đựng nổi, nếu có thể trải qua huấn luyện như thế, thân thể sẽ có thể đề cao năng lực chịu đựng của con người, chờ một chút em sẽ tận mắt thấy loại trừng phạt tàn khốc này!"

Lộc Hàm nghe lời của hắn, hai mắt tò mò nhìn chằm chằm vào Chung Đại.

"Tại sao hắn lại bị trừng phạt vậy? Hắn đã làm sai chuyện gì?" Cậu nghi ngờ hỏi.

"Thật ra hắn chưa được tính là làm sai việc gì, chỉ là làm việc dư thừa mà thôi, hắn vốn chỉ bị trừng phạt có mười ngày thôi, nhưng Diệc Phàm cùng Mân Thạc không cách nào chịu nổi mười ngày đau khổ này, chỉ đến ngày thứ bảy thì miệng bắt đầu sùi bọt mép, thiếu chút nữa là tử vong, cho nên hai người kia còn dư lại sáu ngày ,toàn bộ đều chuyển cho hắn, để hắn một mình gánh chịu, cho nên hắn bị trừng phạt kéo dài đến ngày hôm nay, chỉ là qua tối hôm nay, ngày mai thì hắn cũng sẽ được thả ra!" Phác Tuấn Miên nhẹ giọng trả lời.

Lộc Hàm nghe hắn nói, chân mày không khỏi hơi nhíu lại, khi cậu vừa muốn lần nữa mở miệng hỏi thăm, đột nhiên máy móc ở xung quang Chung Đại phát ra thanh âm nho nhỏ, sau đó ở trong ống tiêm lập tức xuất hiện chất lỏng màu xanh lá cây, trực tiếp tiêm vào trong mạch máu trong cánh tay của hắn, trong nháy mắt, Chung Đại thần trí không rõ đột nhiên ngẩng đầu lên, bắp thịt toàn thân của hắn trong nháy mắt cũng trở nên căng thẳng, mạch máu màu xanh trên cơ thể tuôn ra rõ ràng, mà mặt của hắn bộ dáng dữ tợn đáng sợ, hai mắt đột ngột trợn to, tiếp theo hắn thống khổ lớn tiếng kêu la "A a a a a —— a a a a a a —— a a a a a a a ——"

Nghe thanh âm của hắn, nhìn bộ dạng của hắn, Lộc Hàm sửng sốt, thân thể bắt đầu hơi run rẩy.

Đây rốt cuộc là loại hình trừng phạt gì? Đây rốt cuộc là loại hình hành hạ gì? Tại sao lại khiến một người đàn ông cao hai mét, bắp thịt khắp người phát ra thanh âm thê thảm như vậy? Thanh âm gào khóc thảm thiết như vậy thật giống như từ 18 tầng địa ngục truyền đến, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi, khủng hoảng, thậm chí đáng sợ.

"Em thấy đó, đây chính là thuốc trừng phạt, khoảng nửa tiếng máy sẽ tự động đem thuốc tiêm vào trong cơ thể của hắn, đại khái sau mười lăm phút thuốc sẽ hết tác dụng! Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cứ tái diễn như vậy không phân biệt ban ngày hay ban đêm." Phác Tuấn Miên nhìn Chung Đại thống khổ, bình tĩnh giải thích.

"Chuyện. . . . . . Chuyện tàn nhẫn như vậy làm sao có thể chịu được hai mươi ngày chứ? Hắn sẽ chết, hắn sẽ bị hành hạ đến chết đấy!" Lộc Hàm hoảng sợ mở miệng.

"Sẽ không chết, chỉ là hai mươi ngày mà thôi, tôi từng ở nơi này ngây người chịu đựng toàn bộ là hai tháng! Chẳng qua tôi cùng hắn không giống, tôi là tiếp nhận huấn luyện, còn hắn là tiếp nhận trừng phạt!" Phác Tuấn Miên thuận miệng nói, khóe miệng hơi nâng lên, cũng không được tự nhiên.

Hai tháng?

Lộc Hàm trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Phác Tuấn Miên.

"Anh cũng đã từng chịu đựng loại hình tra tấn như vậy ?" Cậu kinh ngạc hỏi.

"A. . . . . ." Phác Tuấn Miên cười khẽ, buông lỏng nói "Tôi thừa nhận dược tính của tôi so với hắn còn lợi hại hơn nhiều, thuốc của hắn chỉ là loại cấp hai mà thôi, loại của tôi chính là cấp S, so với hắn thì còn cao cấp hơn rất nhiều lần!" Hắn cười nói, khóe miệng tiếp tục giương lên.

"Ngu ngốc!" Lộc Hàm đột nhiên mắng, tức giận đưa chân của mình ra, hung hăng hướng bắp chân hắn.

"A ——" Phác Tuấn Miên kêu đau một tiếng, lập tức ôm lấy mình chân phải, oán trách mà nói, "Sao em lại đá tôi, rất đau đó!"

"Anh cũng biết đau sao? Không phải anh đã tiếp nhận qua loại hình trừng phạt này rồi sao?"

"Tôi đã nói là tôi cùng hắn không giống nhau, tôi là tiếp nhận huấn luyện, là huấn luyện đó em có hiểu hay không?"

"Còn không hợp thành một!"

"Làm sao có thể là một dạng được, ý nghĩa rất bất đồng!"

"Có cái gì bất đồng chứ, không phải đều là chịu tội!"

"Tối thiểu chính là mặt chữ không giống nhau !"

"Anh . . . . . Ngu ngốc!" Lộc Hàm tức giận nói xong, một lần nữa đưa chân của mình ra, hung hăng đá vào một bắp chân khác của hắn .

"A ——" Phác Tuấn Miên lần nữa đau khổ kêu gào, trong nháy mắt cả người ngồi xổm xuống , ôm lấy hai chân của mình, giống như đứa trẻ vậy , lớn tiếng oán trách, "Sao em lại đá tôi chứ ? Đau chết!"

"Đáng đời anh!" Lộc Hàm tức giận.

"Cái gì? Đáng đời . . . . Tôi ? Rốt cuộc là tôi chọc tới nơi nào của em, tại sao em lại trút giận với tôi chứ? Thiệt là. . . . . . Thật là đau!" Hắn oán trách nói, gương mặt vô tội.

Đột nhiên!

Cả người Lộc Hàm ngồi xổm xuống, hai mắt đau lòng nhìn hắn, chuyển biến 180° mà nói, "Rất đau sao?"

"À?" Phác Tuấn Miên khiếp sợ nhìn cậu, đối với sự chuyển biến đột ngột của cậu có chút bất ngờ, si ngốc trả lời, "A. . . . . . Rất đau!"

"Đau có một chút mà cũng không nhịn được, khi nói chuyện mặt cũng không cần phải cố gắng thả lỏng, anh có biết lúc nãy trông anh cười rất khó coi hay không, so với khóc còn khó coi hơn!" Lộc Hàm vừa tức giận nói, vừa dùng tay của mình nhẹ nhàng vuốt vuốt bắp chân của hắn.

Phác Tuấn Miênsững sờ quan sát mặt của cậu, trông thấy cậu lo lắng, khóe miệng của hắn chợt nâng lên một nụ cười so với nụ cười lúc nãy hoàn toàn không giống nhau, đây là nụ cười cực kỳ vui vẻ.

Thì ra lúc nãy cậu tức giận cũng bởi vì hắn đang làm bộ, thì ra cậu đã sớm nhìn thấu hắn cố giả bộ trấn định, thì ra cậu đau lòng khi hắn đã từng chịu thống khổ như thế, thì ra cậu là đang lo lắng cho hắn a. . . . . . , thống khổ đã trải qua giờ đã không thống khổ nữa, ngược lại thành kí ức ngọt ngào.

"Tiểu Lộc. . . . . ." Hắn không tự chủ nhẹ giọng gọi cậu.

Lộc Hàm đột nhiên ngẩn ra, nghe hắn gọi cậu thân mật như vậy trong nháy mắt thanh tỉnh.

Cậu đang làm gì thế?

Lo lắng cho hắn? Đau lòng vì hắn? Quan tâm đến hắn?

Hơn nữa tay của cậu đang làm gì thế?

Sao lại nhẹ nhàng xoa bắp chân hắn?

Cậu đột nhiên đứng lên, sau đó hốt hoảng lui về phía sau mấy bước, tạo ra khoảng cách với hắn, cũng đồng thời đổi chủ đề nói "Địa lao trừ nơi này ra, có còn chỗ khác hay không? Cũng sẽ không chỉ có một loại thôi chứ?"

"Cũng chỉ có nơi này thôi, giống như hiện tại em đang trông thấy vậy, nơi này chỉ có một mình Chung Đại thôi!" Phác Tuấn Miên nhẹ giọng trả lời, đứng dậy cảm thấy có chút mất mát . Mới vừa nãy trong nháy mắt kia, đáng lý hắn không nên gọi tên cậu, còn hơn trực tiếp đẩy cậu ra xa. Đáng chết, hắn lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

"Chỉ có gian phòng này thôi sao?" Hai mắt Lộc Hàm một lần nữa quét qua toàn bộ địa lao trống trải này, trừ gian nhà giam ở ngoài ra, thì cũng không có bất kỳ người nào.

Tại sao lại như vậy chứ?

Hắn nhất định phải ở chỗ này mới đúng, thế nhưng trong đây cũng không có người mà cậu muốn tìm. Chẳng lẽ. . . . . . Hắn đã chết thật rồi?

"Không đâu, hắn sẽ không chết. . . . . . Hắn không thể nào chết được. . . . . ." Cậu nhẹ giọng nỉ non, trong đôi mắt tràn đầy hốt hoảng cùng khổ sở.

Phác Tuấn Miên một bước đến gần cậu, bàn tay của hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu nói, "Tôi không có lừa em, là chính mắt tôi thấy hắn đã chết, nếu như hắn vẫn còn sống thì. . . . . . Tôi cũng sẽ không nhốt hắn ở chỗ này!"

"Không. . . . Không. . . . Không đâu. . . . . Không đúng . . . . Hắn sẽ không chết. . . . . . Sẽ không. . . . . Sẽ không chết. . . . ." Lộc Hàm lặp đi lặp lại, đôi tay không khỏi dùng sức bắt lấy ống tay áo của hắn, sau đó từ từ dựa vào trong ngực của hắn, mà nước mắt trong hốc mắt quật cường của cậu ấy, đột nhiên tuôn ra rơi xuống, từng lớp từng lớp tuôn ra biến thành chuỗi trân châu xinh đẹp.

Phác Tuấn Miên nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nhíu mày tan nát cõi lòng.

Trên thế giới này, trừ Biện Bạch Hiền, Phác Thế Huân, và trừ người kia ra, cậu sẽ không vì người thứ tư nào mà để nước mắt chảy xuống, mà khi cậu đối mặt với hắn thì chỉ keo kiệt đem nước mắt dừng lại ở trong hốc mắt mà thôi, chưa từng khiến nó rơi ra, lại càng không vì hắn mà khóc thành ra như vậy. . . . . .

Thật ghen tỵ !

Thật hâm mộ !

Thật nhớ dáng vẻ cậu khóc cho hắn thấy, nhưng đồng thời cũng yêu thương những giọt nước mắt xinh đẹp này, vĩnh viễn muốn đem nó cất giấu trong mắt của cậu.

"Đừng khóc . . . . Tôi sẽ thay thế hắn vĩnh viễn bảo vệ em . . . . . Lam Lam. . . . . . Tiểu Lam Lam. . . . . ." Hắn nhẹ giọng an ủi.

Nước mắt của Lộc Hàm đột nhiên thay đổi mãnh liệt, rất nhanh liền đem hắn ra thật dầy váy ẩm thấp, mà lúc này thanh âm thống khổ của Chung Đại đã biến mất, mà giờ đổi lại là tiếng khóc của cậu thay thế.

Hàm Hàm. . . . . .

Đây là cách mà người kia hay gọi cậu!

***

Sáng hôm sau

Bên trong phòng ngủ chính.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng hoa lệ, chiếu lên chiếc giường to lớn, chiếu lên mặt của hai người đang ngủ say .

Chợt, Biện Bạch Hiền hơi cau chân mày lại, sau đó từ từ mở hai mắt của mình ra, mà đầu tiên cậu trông thấy là khuôn mặt anh tuấn của Phác Xán Liệt. Tối hôm qua rõ ràng cậu đã đợi thật lâu cũng không thấy hắn về, nhưng chuyện như vậy cậu không thể trách được, bởi vì mấy ngày này gần đây, mỗi ngày hắn đều đến cậung ty thật sớm, sau đó rất khuya mới trở về nhà, mà thời kỳ Thế Huân nằm viện, có nhiều khi vào giờ tan ca hắn vội vội vàng vàng đến bệnh viện đón cậu về nhà, sau đó không kịp ăn cơm tối, hắn lại lập tức lái xe đến cậung ty để làm thêm giờ, chỉ có một việc thế nhưng hắn lại chưa bao giờ thậm chí không ngày nào quên, bất kể công việc làm đến mấy giờ, dù chỉ có một chút ít thời gian để nghỉ ngơi, hắn cũng sẽ đi trong đêm để về nhà, ôm cậu cùng với cậu ngủ trên giường.

Biện Bạch Hiền nhìn mặt hắn ngủ, chân mày hơi nhíu lên, khóe miệng hơi nâng lên, bàn tay mảnh khảnh của cậu thận trọng đưa ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của hắn, sau đó đem chân mày giãn ra, khuôn mặt lộ ra hạnh phúc.

"Rốt cuộc gần đây anh đang bận rộn cái gì thế?" Cậu nhỏ giọng len lén hỏi.

". . . . . ." Phác Xán Liệt ngủ say không trả lời.

"Là chuyện của công ty sao?" Cậu lại hỏi.

". . . . . ." Hắn vẫn ngủ say.

"Không muốn nói cho em biết chuyện gì sao?"

". . . . . ."

Biện Bạch Hiền thừa dịp trong lúc hắn vẫn còn đang ngủ say, cậu nhẹ nhàng nhếch môi của mình lên, sau đó từ từ đến gần môi của hắn, giống như chuồn chuồn lướt nước vậy chạm vào môi của hắn một cái, sau đó cười cười mà nói, "Không nên làm việc quá sức nha. . . . Nhất định phải chú ý đến sức khỏe của mình!"

Cậu nói xong, từ trong ngực của hắn rời đi, chuẩn bị rời giường.

Mà hai cách tay của Phác Xán Liệt đột nhiên dùng sức ôm chặt cậu, sau đó nhắm mắt, kéo chăn lên, để chăn trùm lên người bọn họ, vừa lật người đè lên cậu , thừa dịp cháy nhà hôi của liền hôn lên môi của cậu.

"Ưm . . . . Ưm ưm. . . . ." Biện Bạch Hiền hoảng hốt giãy giụa, không hiểu nói "Anh. . . . Ưm . . . . Đã tỉnh rồi hả ? . . . . Anh . . . . Giả bộ ngủ sao?"

"A. . . . . ." Phác Xán Liệt buông môi cậu ra, sau đó giương đôi mắt lên nhìn cậu nói "Nếu như anh không giả bộ ngủ, thì làm sao có thể nghe được lời nói chưa thỏa mãn dục vọng của người này đây?"

"Em nào có chưa thỏa mãn dục vọng chứ? Anh mau buông em ra, chớ đè ép em như vậy, nặng chết đi!" Biện Bạch Hiền mặt đỏ tới mang tai oán trách.

"Anh không cần biết!" Phác Xán Liệt nằm ở trên người của cậu vui vẻ nói "Em cũng đừng có chối nữa, mới vừa nãy chính anh đã nghe rất rõ ràng, rõ ràng em hỏi anh : 'công việc cùng em rốt cuộc cái nào quan trọng hơn'?"

"Em nào có hỏi như thế chứ!" Biện Bạch Hiền phủ nhận.

"Em không có hỏi như thế sao, nhưng trong lời nói của em thì ý tứ chính là như vậy!"

"Em không có!"

"Em có!"

"Em không có!"

"Em có!"

"Em không có mà, không có không có không có . . . . . ." Biện Bạch Hiền liên tiếp rống to, không ngừng phủ nhận.

Phác Xán Liệt kiên nhẫn đợi cậu ngưng nói, hắn tiếp tục cười nói "Em có, em có, chính là có!"

"Anh. . . . . Khốn kiếp , anh mau buông em ra, em muốn xuống giường!" Biện Bạch Hiền tức giận nhìn chằm chằm hắn, dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi thân thể nặng nề của hắn.

Nhưng cái không biết bất động này, vừa động lại bị hù giật mình!

Phía dưới của Phác Xán Liệt nguyên bản đang cùng cậu áp sát, đột nhiên bởi vì ma sát lộn xộn của cậu mà bộ phận nào đó đã phản ứng lên, cả thần kinh trong nháy mắt thức tỉnh.

"Bảo bối, vừa nãy em không những dùng ngôn ngữ để dụ dỗ anh, nay còn dùng hành động để câu dẫn anh. Xem ra. . . . . Bởi vì mấy ngày nay anh hơi bận rộn, cho nên khiến em chưa thỏa mãn dục vọng nha!" Phác Xán Liệt ở bên tai cậu, liên tục dùng lời tà mị nhỏ nhẹ rót vào tai cậu.

Biện Bạch Hiền nghe hắn nói , cảm nhận được thân dưới của hắn nhô ra, động tác lập tức ngưng giãy giụa, lúng túng nói, "Em. . . .Em không động rồi, anh không cần phải làm loạn!"

"Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn mỉm cười nói xin lỗi, sau đó vừa hôn cậu, vừa nói "Quá muộn rồi!"

"Cái gì? Không cần ......" Biện Bạch Hiền kinh hoảng kêu to, mà mới vừa mở miệng, thì miệng cậu lập tức bị hắn che lại.

Phác Xán Liệt có chút gấp gấp đem lưỡi dài xâm nhập vào trong miệng của cậu, bàn tay cũng gấp gáp sờ loạn trên thân thể của cậu, hai chân càng thêm vội vàng tách hai đùi của cậu ra, cuối cùng đôi tay dùng sức bắt được eo thon của cậu, từ từ thẳng tiến.

"Đợi. . . . . . Đợi một chút. . . . . ." Biện Bạch Hiền mới vừa mở miệng cự tuyệt, một giây kế tiếp Phác Xán Liệt liền xâm nhập vào bên trong thân thể của cậu.

"A. . . . . ." Cậu đột nhiên nhẹ giọng kêu, chuyện kế tiếp có thể nghĩ.

Rõ ràng mỗi ngày hắn đều dậy sớm về muộn, rốt cuộc hơi sức của hắn là lấy từ nơi nào ra đây? Thật giống như vô tận vậy . . . . .

. . . . . .

Sáng sớm sau mập mờ

Bữa ăn sáng trên bàn

Phác Xán Liệt lại vắng mặt , sau khi làm xong sự kiện kia, hắn lập tức rời giường đi tắm, sau đó vội vội vàng vàng tiến đến công ty.

Rốt cuộc là có chuyện gì gấp chứ? Thời gian ăn cơm cũng không có sao?

Biện Bạch Hiền buồn buồn ngồi trước bàn ăn, dùng sức đâm đâm cơm trong chén. Mà trên bàn cơm thật dài , chỉ có ba người vắng ngắt, một người là cậu, một người nữa là Phác Thế Huân, một người khác chính là Tuyết Lê, Phác Tuấn Miên cùng Lộc Hàm cũng không biết đã biến đi nơi nào, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

"Con nói cha nha, cơm là dùng để ăn, không phải dùng để đâm đâu, cha xem một chút đi cha làm cho mặt bàn đều là dính cơm rồi, chẳng lẽ cha không biết cái gì gọi là 'dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần sao'?" Phác Thế Huân đột nhiên oán trách nói.

Biện Bạch Hiền nghe hắn nói, chợt hồi hồn, lúng túng nhìn lên mặt bàn trông thấy một mảnh bừa bãi, lập tức nói "Thật xin lỗi!"

"Cha không cần xin lỗi con, người cha nên xin lỗi chính là những bác nông dân cực cực khổ khổ !" Phác Thế Huân tiếp tục châm chọc, cũng không quên đem đũa trong tay gắp thức ăn đến miệng Tuyết Lê, sau đó nhẹ giọng dịu dàng nói "Tuyết Lê, . . . . . . Há miệng a. . . . . ."

Tuyết Lê đờ đẫn nhìn về phía trước, cái miệng nho nhỏ từ từ mở ra, Phác Thế Huân đem thức ăn thận trọng bỏ vào trong miệng của cậu, sau đó mỉm cười nói "Ăn đi, từ từ ăn nhé, nhất định phải nhai kỹ nuốt chậm!"

Tuyết Lê cũng không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng lại giống như nghe hiểu lời của hắn, miệng bắt đầu từ từ nhai, đem thức ăn từ từ nuốt vào.

"A , đúng rồi!" Phác Thế Huân đột nhiên nhớ đến một chuyện



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro