Chương 183: Hai mảnh ghép cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit xong chương này ta thấy thương cho anh Nhân quá :_____; anh Liệt còn sống sung sướng lắm =)))))))))))


Chung Đại?

Phác Xán Liệt hơi nhăn đầu lông mày, nghĩ ngợi!

Vốn là trừng phạt hắn mười ngày, nhưng vì Diệc Phàm và Mân Thạc không thể chịu đựng đến mười ngày, một người tám ngày, một người sáu ngày, hai người còn thiếu sáu ngày, mà chủ mưu là Chung Đại, cho nên hắn liền đem chịu thêm số ngày thiếu của hai người bọn họ. Tổng cộng ở trong địa lao 16 ngày, hôm nay vừa vặn là ngày được thả. Không nghĩ tới năng lực chịu đựng hắn mạnh như vậy, nhanh như vậy đã tỉnh.

"Được rồi, dẫn ta đi gặp hắn!" Hắn lạnh lùng mở miệng.

"Dạ!" Diệc Phàm lĩnh mệnh, lập tức xoay người tới phòng ngủ Chung Đại.

. . . . . .

Bên trong phòng

Diệc Phàm không gõ cửa, trực tiếp đem cửa phòng mở ra, Phác Xán Liệt sải bước đi vào trong phòng, đứng bên giường, nhìn Chung Đại nằm trên giường, mặt tiều tụy, giống như đã tử vong.

"Đại. . . . . . Đại ca!" Chung Đại khàn khàn mở miệng, khẽ ngọa nguậy thân thể xụi lơ, muốn đứng dậy.

Chân mày Phác Xán Liệt không khỏi hơi nhăn lại, sau đó lạnh lùng nói, "Được rồi, cậu nằm đi, đừng động! Nói đi. . . . . . cậu muốn nói gì với ta?"

"Tối hôm qua. . . . . . Đại thiếu gia mang Lộc thiếu gia tới địa lao!" Hắn mở đôi môi khô nứt, gian nan mở miệng.

"Ta biết rồi!" Tối hôm qua hắn về rất khuya, vừa trở lại nghe còi báo động của đại lao, sau đó mấy người trông chừng địa lao liền vội vã chạy đến trước mặt hắn, đem sự tình báo cáo.

"Tôi còn. . . . . . Nghe được đối thoại của bọn họ!" Mặc dù lúc ấy hắn nửa tỉnh nửa mê, ý thức không rõ ràng, nhưng khi tiêm dược liệu, đau đớn để hắn nháy mắt thanh tỉnh, đồng thời cũng nghe bọn họ nói chuyện.

"A? Cậu nghe được cái gì?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Tôi nghe đến. . . . . . Bọn họ nói. . . . . . Người kia!" Chung Đại đứt quãng nói, hô hấp đột nhiên thay đổi dồn dập.

Người kia?

"Người kia là ai vậy?" Hắn lại hỏi.

"Bọn họ không nói, nhưng là. . . . . . Ta nghe Đại thiếu gia. . . . . . Hắn nói với Lộc thiếu gia, người kia đã chết, là hắn tận mắt thấy , cho nên tôi nghĩ. . . . . ." Hắn muốn nói lại thôi, hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Chết?

Tận mắt thấy?

Chẳng lẽ là hắn?

Quả nhiên người cậu ta muốn tìm là hắn sao?

Phác Xán Liệt khóe miệng đột nhiên tà tứ nâng lên, xem ra thân phận Lộc Hàm thật không đơn giản, lại muốn tìm người kia, thật là tức cười.

"Bọn họ còn nói cái gì?" Hắn hỏi nữa.

Chung Đại lắc đầu một cái, nói, "Không có!"

"Rất tốt!" Phác Xán Liệt tán thưởng, bởi vì những lời này mà hắn có thể xác định, người Lộc Hàm muốn tìm nhất định là hắn, chính là hắn, Phác Tuấn Miên tận mắt thấy người của hắn chết, mà lời nói của Phác Tuấn Miên hắn cũng sẽ tin, cho nên bắt đầu từ hôm nay, Lộc Hàm sẽ không trở lại tìm hắn gây phiền phức.

"Ngươi tốt nhất tu dưỡng đi, nhanh khoẻ lại, ta còn rất nhiều chuyện muốn ngươi giúp ta xử lý, chỉ là chuyện này các ngươi đều phải nhớ kỹ cho ta, không cần tự ý làm chủ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu như tái phạm lần nữa. . . . . . Các ngươi đều chết trong địa lao, biết không?" Phác Xán Liệt lạnh lùng nói, hồi tưởng bộ dáng chết thảm của Tuyết Minh, hồi tưởng Thế Huân và Bạch Hiền vì kinh sợ mà té xỉu, tức giận trong lòng liền dâng trào.

"Dạ!"

"Dạ!"

Chung Đại và Diệc Phàm cùng nhau trả lời, trên mặt đều lộ biểu tình nặng nề.

Thật ra họ không sợ chết, trừng phạt ở địa lao cũng không đáng sợ, bọn họ chỉ là thần phục hắn, muốn giúp hắn chia sẻ gian nan, nhưng chuyện Tuyết Minh, thật sự bọn họ nhiều chuyện rồi, nhưng bọn họ đoán không ra ý định bây giờ của đại ca, rốt cuộc hắn có kế hoạch gì? Rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì?

Phác Xán Liệt cuối cùng nhìn mặt Chung Đại tiều tụy một lần cuối, sau đó xoay người sải bước đi khỏi.

. . . . . .

Phòng ngủ chính lầu hai

Phác Xán Liệt mở cửa, hai chân từ từ dừng lại, khóe miệng hơi nâng lên, lộ ra nụ cười dịu dàng, cố ý không gõ cửa, còn cố ý vặn nắm cửa, không tiếng động đem cửa phòng mở ra.

Biện Bạch Hiền theo thói quen đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời bao la càng lúc càng tối, gió thu mát rượi, trong lòng nghĩ tới chuyện Chung Nhân, chân mày không khỏi ưu thương nhíu lại, cũng âm thầm than thở, thầm sầu não, cảm thấy thua thiệt. . . . . . Cậu chưa từng quên Chung Nhân đã từng đối xử tốt với cậu, 7 năm chăm sóc, cậu cũng chưa quên, mặc dù hai người dùng giao dịch phủi sạch tất cả ân tình, nhưng cậu như cũ cảm giác mình mắc nợ, mắc nợ hắn rất nhiều, nghe Thế Huân nói hắn gầy, nói hắn không còn dịu dàng như trước kia, cậu bắt đầu lo lắng, hắn đã từ bỏ sao? Hắn có thể sống như trước kia sao?

Đột nhiên!

Hai cánh tay từ phía sau cậu đưa ra, ôm chặt lấy thân thể cậu, đồng thời bên tai truyền tới thanh âm quen thuộc, " Sao em lại đứng ở cửa sổ? Không nghe lời?"

"Anh đã trở lại?" Biện Bạch Hiền không có bất kỳ kinh ngạc, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười xinh đẹp.

"Đúng vậy , anh đã trở về, em đứng ở đây nghĩ gì thế? Đang suy nghĩ tới anh sao?"

"Không phải!" Cậu trả lời.

Phác Xán Liệt có chút bất mãn cau mày, như hài tử bình thường tức giận nói, "Vậy em đang suy nghĩ tới người nào? Không phải là nghĩ tới đàn ông khác trừ anh?"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền đầu tiên trầm mặc một chút, sau đó cố làm ra vẻ huyền bí nói, "Nếu như em nói đúng, anh sẽ như thế nào?"

"Anh sẽ phái người giết người tên kia!" Phác Xán Liệt trực tiếp trả lời, không hề nghĩ ngợi. ( anh Liệt lúc nào cũng chỉ chém giết là giỏi =))))

"Anh thật là bá đạo!" Cậu nhỏ giọng oán trách.

"Đây không phải là bá đạo. . . . . ." Hắn hơi siết chặt tay cậu, mập mờ nói, "Đây là bởi vì anh quá yêu em!"

Yêu?

Nghe từ đó, lòng Biện Bạch Hiền đột nhiên mênh mông, đột nhiên lành lạnh.

Cậu không phải không tin tưởng hắn, mà là cảm thấy bất an, nếu như vậy yêu cậu, tại sao còn đem hôn sự của bọn họ kéo dài? Chẳng lẽ hôn nhân của bọn họ có cất giấu bí mật gì, cẩn thận suy nghĩ một chút Phác Tuấn Miên cũng từng thần thần bí bí nhắc qua chuyện này, ngay cả Chung Khuê cũng thế, giống như hôn nhân của bọn họ rất đáng sợ, giống như hôn nhân của bọn họ sẽ thương tổn đến cậu, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn không nói cho cậu biết? Cậu muốn hỏi? Muốn chất vấn hắn?

Thôi!

"A. . . . . ." Cậu hơi cười khẽ, trong tiếng cười cảm xúc hỗn tạp trào dâng.

Phác Xán Liệt nghe cậu nhẹ nhàng cười, đột nhiên cau mày, khẩn trương quay thân thể cậu lại, để cậu quay về phía mình, sau đó chất vấn nói, "Em cười cái gì? Chẳng lẽ em đang nghĩ tới đàn ông khác? Là ai? Tên kia là ai?"

"Là người anh quen!" Biện Bạch Hiền tiếp tục cố làm ra vẻ huyền bí.

"Người anh quen biết? Chẳng lẽ là Chung Nhân?" Hắn tinh chuẩn suy đoán, bởi vì trong cuộc đời cậu, trừ Thế Huân, trừ Lộc Hàm, cũng chỉ có Chung Nhân có thể để cậu lộ ra bộ dạng vừa rồi.

"Không sai! Chính là hắn!" Biện Bạch Hiền vô cùng trả lời thành thật.

"Anh đi giết hắn!" Phác Xán Liệt vẻ mặt thành thật nói, đem cậu buông ra, lập tức xoay người hướng cửa phòng đi.

"Uy!" Biện Bạch Hiền liền vội vàng kéo hắn, khẩn trương nói, "Anh thật đúng là đi à? Giết người là phạm pháp!"

"Anh bất kể, tóm lại trừ anh ra không cho phép em nghĩ tới đàn ông khác, em nghĩ người nào, anh giết kẻ ấy!" Phác Xán Liệt bá đạo nói xong, gương mặt tùy hứng, giống như là đứa nhỏ không hiểu chuyện.

"Vậy nếu em nghĩ tới Thế Huân đây?" Biện Bạch Hiền cố ý hỏi.

"Thế Huân?" Phác Xán Liệtlúng túng do dự, sau đó nói, " Ngoại trừ Thế Huân!"

"Vậy ba em?" Biện Bạch Hiền lại hỏi.

"Ba em?" Phác Xán Liệt lại lúng túng, "Ba em cũng ngoại trừ!"

"Vậy nếu như là con trai bảo bối tương lai?"

"Em. . . . . ."

Biện Bạch Hiền đắc ý, vui vẻ cười nói, "Anh xem đi, ngoại trừ nhiều người như vậy, cũng thêm Chung Nhân ah..., hắn là ân nhân cứu mạng của em, nếu bảy năm trước không có lời nói của hắn, bây giờ cũng không có em, cũng không có Thế Huân, đừng nói thêm em bé sau này của chúng ta, cho nên trên tổng thể mà nói hắn cũng coi là ân nhân của anh, cho nên anh phải "có ân tất báo", coi hắn là ân nhân của mình mà cung phụng mới được!"

Cung phụng?

Ân nhân?

Hai mắt lạnh lùng của Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm cậu, khẽ tức giận nói, "Em không được học theo Thế Huân và Lộc Hàm, há mồm ngậm miệng đều là ngụy biện!"

"Ha ha. . . . . ." Biện Bạch Hiền đột nhiên cười khẽ, sau đó kéo cánh tay hắn, đổi chủ đề mà nói, "Được rồi, đừng nóng giận á..., đúng rồi, anh gần đây không phải cũng rất bận sao? Thế nào hôm nay trở về sớm như vậy? Làm xong rồi?"

"Dĩ nhiên không có! Anh chỉ là rút ra hai giờ trở lại bồi em mà thôi, chờ một chút còn phải về công ty!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng trả lời.

"Bận rộn như vậy sao? Anh rốt cuộc đang bận cái gì?" Biện Bạch Hiền nghi ngờ.

"Đang bận chuyện rất quan trọng, hơn nữa chờ khoảng thời gian này....." Hắn hơi dừng lại, đôi tay nhẹ nhàng nắm hông cậu, ôm cậu nói, "Chúng ta có thể kết hôn!"

Kết hôn?

Biện Bạch Hiền đột nhiên kinh ngạc sửng sốt.

"Thế nào?" Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt cậu, nghi ngờ nói, "Em không vui vẻ sao? Chẳng lẽ em còn tức giận? Em muốn nhanh chóng gả cho anh sao? Hai tháng cũng không chờ được?" Hắn đột nhiên đem mặt mình kề sát cậu, cố ý mập mờ chất vấn.

Biện Bạch Hiền gò má bắt đầu khẽ ửng hồng, cậu dùng sức đẩy hắn ra, hốt hoảng nói, "Ai muốn gả cho anh a, anh đừng mơ mộng!"

"A? Em không muốn gả cho anh? Rõ ràng em thổ kộ với anh, cũng là em cầu hôn anh trước , cư nhiên bây giờ muốn đổi ý? Em cho rằng anh sẽ đồng ý sao?" Phác Xán Liệt một bước đi tới, khóe môi nhếch lên dáng cười tà mị.

"Em thổ lộ với anh khi nào? Cầu hôn anh khi nào ? Em không có!" Biện Bạch Hiền kinh hoảng lui về phía sau.

"Em không? Tốt. . . . . . Đều học "mở mắt nói mò" rồi, nên phạt!" Hắn nói xong, liền một phát bắt được cậu, lôi cậu vào trong ngực của mình.

"A!" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng sợ hãi kêu, sau đó phản kháng nói, "Anh muốn làm gì? Anh buông em ra, không được đụng tới em!"

" Để anh ôm một chút đi, anh cái gì cũng sẽ không làm!" Phác Xán Liệt dùng sức ôm cậu, dùng sức hút mùi thơm cơ thể từ trên người cậu tản mát ra.

"Anh thật cái gì đều không làm?" Biện Bạch Hiền thấp thỏm hỏi.

"Ừ, Anh phải lập tức về công ty, coi như muốn làm, thời gian cũng không đủ rồi !" Hắn tiếc nuối trả lời.

Biện Bạch Hiền nghe lời của hắn, trong nháy mắt bương xuống giãy giụa, an tâm mặc cho hắn ôm mình, nhưng lại không khỏi có loại cảm giác mất mát. Trong óc không tự chủ nhớ lại sáng sớm hôm nay hắn đã nói: công việc và em rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?

Rất muốn hỏi!

Nhưng cậu sẽ không hỏi!

"Ai. . . . . ." Phác Xán Liệt thật sâu than thở, buồn buồn nói, "Hai tháng. . . . . . Thật là dài đăng đẳng!"

Biện Bạch Hiền nghe thanh âm phiền muộn của hắn, khóe miệng chợt vui vẻ nâng lên, trầm mặc không nói .

"Bảo bối. . . . . . Em chờ một chút. . . . . . Hai tháng sau anh nhất định sẽ cho một mình em hôn lễ hoàn mỹ nhất thế giới, anh muốn toàn thế giới đều biết em là người yêu của Phác Xán Liệt, là cậu trai anh thích nhất!"

"Ừ!" Biện Bạch Hiền trong ngực nhẹ nhàng ứng tiếng.

"Cũng chỉ có chút phản ứng như vậy sao?" Phác Xán Liệt bất mãn.

"Nếu không anh còn muốn như thế nào?"

"Ít nhất cũng phải hôn anh một chút đi?"

Lại tới!

Biện Bạch Hiền cau mày nhìn hắn, đột nhiên trong lòng thoáng qua một tia tà niệm, cố ý bày khoan dung nói, "Tốt, chỉ là phải chờ tới ngày anh chính thức lấy em!"

"Cái gì?"

"Thế nào? Anh có ý kiến?"

"Đương nhiên là có, hơn nữa vô cùng lớn!"

"Có ý kiến liền cất giữ đi, anh nên trở về cậung ty đi!" Biện Bạch Hiền bắt đầu đuổi người.

"Bảo bối, em không thể vô tình như vậy!" Phác Xán Liệt bất mãn vô cùng.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền trầm mặc đẩy hắn hướng cửa phòng.

"Bảo bối, hôn anh một cái cũng không chết, em cần thiết hẹp hòi như vậy sao?"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền tiếp tục trầm mặc, hai chân dừng ở cửa phòng, đưa tay mở cửa ra.

"Bảo bối, anh nói bảo bối. . . . . ."

"Gặp lại! Phác tổng!" Biện Bạch Hiền mỉm cười cắt đứt lời của hắn, một tay đẩy hắn ra cửa phòng, "Phanh" một tiếng đóng cửa, cũng khóa lại.

Phác Xán Liệt đứng ngoài cửa phòng, sững sờ nhìn cửa phòng trước mặt!

Cậu mới vừa nói gì?

Gặp lại?

Phác tổng?

Đáng chết nam nhân này, chờ hai tháng sau hắn đem cậu chính thức cưới vào cửa, nhất định phải dạy dỗ cậu thật tốt. . . . . .

Phác Xán Liệt buồn bực xoay người, sải bước rời đi!

------------------ Ta là ranh giới cho sự đường phấn của hai người-----------------------------

Nửa đêm

Khách sạn Rich

Chung Nhân buổi sáng từ biệt thự Kim gia trực tiếp trở lại khách sạn, bận rộn một ngày, cho đến nửa đêm mười hai giờ, hắn mới ra khỏi khách sạn, khi hắn ngồi trên xe, đôi tay và hai chân giống như mê muội, cuối cùng. . . . . . Lái đến một căn nhà cũ!

Những tháng ngày hanh phúc ở phòng trọ nhỏ

Chung Nhân từ trên xe đi xuống, hai mắt nhìn cánh cửa sổ lầu ba nào đó, khóe miệng chợt từ từ nâng lên, lộ ra nụ cười dịu dàng, giống như trở lại chính mình.

7 năm trước, hắn mỗi buổi sáng sẽ cố ý lái xe qua nơi này, sau đó nói mình thuận đường, hỏi cậu có muốn đi nhờ xe hay không, cậu mỗi lần sẽ vui vẻ đáp ứng, sau đó ngồi xe của hắn tới cậung ty. Nhưng rất kỳ quái , mỗi khi hắn nói muốn đưa cậu trở về, cậu đều cự tuyệt, sau đó đón xe buýt, có thể cậu không đành lòng lần nào cũng cự tuyệt hắn, cho nên mới tìm cớ, nhưng có thể vì cậu luôn nghĩ, 'đi nhờ xe ' là bằng hữu, mà ' tiễn ngươi về nhà ' lại là giữa nam nữ, nhưng cậu lại không biết. . . . . . Mỗi đêm cậu về đến nhà, hắn sẽ tới dứoi lầu, nhìn cửa sổ nhà cậu, cho đến khi cửa sổ tắt đèn, mới lưu luyến rời khỏi.

"A. . . . . ." Hắn nhẹ giọng cười ra tiếng, hồi tưởng hình ảnh ấm áp, sau đó bước vào nhà trọ.

. . . . . .

Lầu ba, trước cửa nhà trọ.

Chung Nhân đứng ở cửa phòng, theo thói quen vươn tay muốn nhấn chuông, nhưng khi hắn chạm tới cửa chống trộm lạnh như băng thì mới chợt nghĩ đến bên trong đã không có người, bọn họ hơn mấy tháng nay không trở lại rồi. Tại sao hắn biết đây? Bởi vì. . . . . . hai tháng trước đến kỳ kí hợp đồng, khi đó Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân vẫn còn ở Anh quốc, hắn muốn bí mật mua lại, tưởng rằng chờ chuyện Phác Xán Liệt chấm dứt, hắn có thể là chủ cho thuê nhà, nhưng . . . . . . Ai ngờ bọn họ đi lần này, không trở về.

Hờ hững thu tay lại, sau đó từ trong túi lấy ra một chìa khóa màu bạc. Hắn đem cái chìa khóa nhét vào ổ, nhẹ nhàng vặn, đem cửa phòng mở ra.

"Rắc rắc!"

Đây là lần đầu tiên, hắn dùng loại cách này mở ra cửa.

Đem cửa phòng kéo ra, sau đó đi vào bên trong, mở đèn, hai mắt quét phòng khách nho nhỏ còn nguyên vẹn, chậm rãi bước một vòng, tiếp hắn đem tầm mắt đến phòng ngủ Biện Bạch Hiền, hai chân thẳng tắp hướng gian phòng đi tới.

Phòng ngủ nho nhỏ, chỉ có một cái giường và một cái tủ treo quần áo!

Chung Nhân chỉ bước hai bước liền tới bên giường, hắn hơi khom lưng, dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khăn trải giường trắng, sau đó chậm rãi ngồi xuống, tiếp theo từ từ nằm ở trên.

Mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi hắn, đó là mùi trên người Biện Bạch Hiền!

Khổ cho anh quá rồi, Chung Nhân ;____;

l;"S]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro