Chương 184: Sống trong hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Nghe chừng mấy chương sau, anh Nhân còn diễn nhiều lắm =)))))))))))))) Tối muộn vui vẻ...Đọc truyện sau đó ngủ ngon nhé =)))))))))


Chung Nhân nằm trên giường đơn nho nhỏ, hồi tưởng từng ký ức của Biện Bạch Hiền và hắn.

"Chung Nhân? Anh tới rồi, mau vào ngồi. . . . . ."

"Bạch Hiền, em tìm được công việc sao?"

"Còn chưa có!"

"Vậy em có hứng thú đến khách sạn anh làm việc không?"

"Khách sạn của anh? Khách sạn Rich? Anh thuê em?"

"Dĩ nhiên! Chỉ là. . . . . . Phải có một tháng thử việc, nếu như em không cách nào đảm nhiệm, anh sẽ theo quy củ đuổi em ra khỏi cửa!"

"Thật? Quá tuyệt vời! Cám ơn anh!"

. . . . . .

"Chung Nhân, hôm nay em có chuyện rất quan trọng, anh nhất định phải giúp em!"

"Là chuyện gì?"

"Anh chờ!"

Nửa giờ sau, Biện Bạch Hiền đem mười cái chén đặt trước mặt hắn, trong mỗi chén đều có một đống hỗn độn mới nấu xong.

"Đây là. . . . . . ?"

" Thật ra là như vậy, bảo bối nhà em vô cùng thích ăn hỗn độn, cho nên muốn để anh giúp em nếm thử một chút!"

" Chính là muốn anh làm chuột bạch?"

"Yên tâm đi, sẽ không chết người, nhiều nhất là đau bụng thôi!"

"Đau bụng?"

"Hắc hắc he he. . . . . . Bởi vì bên kia còn có bại phẩm, chờ một chút anh thể hiện ' độ lượng ', đem chúng tiêu diệt hết!"

. . . . . .

"Chung Nhân? Đã trễ thế này, sao anh lại tới đây? Hôm nay là sinh nhật của anh, anh không phải nên ở nhà, mở tiệc sinh nhật sao?"

" Bởi vì là sinh nhật anh, cho nên anh cố ý tới cửa đòi quà sinh nhật!"

"À? Em nghèo khó như thế, nào có tiền tặng quà cho anh à?"

"Quà ít lòng nhiều, không bằng như vậy đi, anh hiện tại rất đói, em nấu chén mỳ trường thọ cho anh ăn!"

"Nấu mì?"

"Không sai, thừa dịp chưa tới mười hai giờ, em nhanh nấu đi, anh chết đói!"

"Phi phi phi, đại cát đại lợi, sinh nhật không được nói chữ ' chết '!"

"Vậy còn không dễ dàng, em nấu mì chặn miệng của anh lại!"

"Được rồi được rồi, em đi ngay bây giờ, anh vào ngồi đi!"

Mười phút sau, Biện Bạch Hiền bưng một chén mỳ trường thọ nóng hổi đi tới trước mặt hắn, đặt lên bàn, sau đó thần thần bí bí hướng về phía hắn cười.

"Mời dùng. . . . . ." Cậu mặt vui vẻ nấu trứng gà trước mặt của hắn.

"Đây là?"

"Trứng gà a, không nhận ra?"

"Anh dĩ nhiên biết, chỉ là không hiểu em cho anh làm gì? Chẳng lẽ giúp anh đánh hà bao?"

"Ngu ngốc! Hà bao là lúc nấu mì, không phải hiện tại, đây là tặng quà cho anh!"

"Quà tặng?"

"Không sai, sinh nhật chẳng những ăn mỳ trường thọ, còn phải ăn trứng gà, đây chính là cơ bản thông thường!"

"Là thế này phải không?"

"Ai. . . . . . thiếu gia nhà có tiền liền khó phục vụ, cầm thôi. . . . . . Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

Hắn nhận lấy trứng gà nóng hổi, sau đó nghi hoặc nhìn, tò mò đem trứng gà lộn tới, thấy phía trên vẽ một khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng yêu, còn lộ ra một hàm răng chỉnh tề, nhe về phía hắn vui vẻ cười.

"A. . . . . . Ha ha. . . . . . Cám ơn, đây là quà sinh nhật đẹp nhất trong cuộc đời anh!"

Chung Nhân nằm trên giường nghĩ tới những chuyện xảy ra trong phòng cùng Biện Bạch Hiền, từng ly từng tý, hình ảnh trong đầu xuất hiện trước mắt hắn, không ngừng tái diễn những thứ tốt đẹp đã trải qua .

"Bạch Hiền. . . . . ." Hắn nhẹ giọng nỉ non, không khỏi vươn tay muốn bắt được cậu. Nhưng khi ngón tay đụng phải những hình ảnh kia, tất cả đều đột nhiên biến mất, chỉ còn lại căn phòng trống rỗng.

Cậu không ở nơi này. . . . . .

Cậu đi rồi. . . . . .

Cậu từ trong cuộc đời hắn rời đi, cậu đã trở thành nam nhân của người khác, cậu đã có người mình thương yêu nhất.

"Bạch Hiền. . . . . ." Hắn một lần nữa nhẹ giọng kêu, nụ cười vui vẻ trên mặt bắt đầu thay đổi khổ sở.

Thật muốn gặp cậu một chút, thật muốn nhìn mặt cậu, nhìn lại nụ cười của cậu, nghe thanh âm của cậu, nói chuyện với cậu. . . . . .

Hắn thống khổ từ từ nhắm hai mắt, trong đầu tiếp tục hồi tưởng bóng dáng cậu, sau đó đem bản thân từ từ hạ xuống, mệt mỏi tiến vào giấc ngủ.

Ngày mai. . . . . .

Đi thăm cậu một chút!

Chỉ len lén nhìn cậu một cái là tốt rồi, chỉ len lén. . . . . . Xa xa liếc nhìn cậu một cái. . . . . . một cái. . . . . .

"Bạch Hiền. . . . . ." Hắn trong mộng như cũ nỉ non tên cậu, không ngừng nỉ non, không ngừng lặp lại, không ngừng kêu cậu. . . . . .

****

Sáng sớm ngày thứ hai

Khi Chung Nhân mở mắt, trời vừa sáng, suốt đêm hắn nằm trên giường Biện Bạch Hiền, mơ bộ dáng Biện Bạch Hiền, nhớ tới Biện Bạch Hiền . . . . . Giống như thật lâu không mơ thật như vậy, mặc dù gian phòng trống rỗng không có một người, nhưng lúc ngủ, Biện Bạch Hiền giống như ở bên người hắn, có loại tịch mịch ấm áp, để cho hắn trong thống khổ lấy được một chút an ủi.

Hắn từ từ ngồi dậy, quét mắt gian phòng nho nhỏ một lần, khóe miệng hơi nâng lên, sau đó đứng lên, trực tiếp đi vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.

Hai mươi phút sau

Đứng ở phòng khách nhỏ, hướng về phía bàn ăn không người, ảo tưởng Biện Bạch Hiền mặc tạp dề, cười nói, "Anh phải đi, anh sẽ trở về sớm!"

"Đi đường cẩn thận!"

Hắn tựa hồ nghe thanh âm xinh đẹp của Biện Bạch Hiền

"Anh biết rồi!" Hắn mỉm cười nói xong, lưu luyến không rời hướng cửa phòng.

Hai chân đứng ở cửa phòng, thân thể hơi quay lại, lần nữa nhìn phòng khách không người, khổ sở cười, quay người đem cửa phòng mở ra, sau đó sải bước ra khỏi gian phòng trọ.

. . . . . .

Biệt thự Phác gia

Một chiếc xe BMW trắng xa xa dừng ở bên đường, Chung Nhân xuyên qua cửa sổ xe nhìn bên trong cửa chính Phác gia.

Bạch Hiền ở đây sao?

Đã tám giờ sáng, cậu rời giường chưa?

Không biết cậu ở phòng nào? Có thể cho hắn nhìn một cái?

Chung Nhân lấy ra ống nhòm mới mua, nhìn biệt thự phía xa, nhưng là hắn tìm tất cả cửa sổ biệt thự, đều là rỗng tuếch, một người cũng không có.

"A. . . . . ." Hắn đột nhiên chê cười, đem ống nhòm để xuống, sau đó hoang đường chất vấn mình, "Ta đang làm gì? Ta theo dõi sao? Ta là biến thái sao? Ta làm sao sẽ làm chuyện như vậy? Ta rốt cuộc là thế nào? Không phải đã nói muốn buông tay sao? Không phải đã nói sẽ không đang dây dưa với cậu nữa sao? Chung Nhân. . . . . . Tỉnh đi, cậu đã có người trong lòng rồi, cậu đã là người của người khác, tỉnh thôi. . . . . . Tỉnh thôi. . . . . . Nhanh lên một chút tỉnh đi!"

Hắn không ngừng gầm nhẹ cảnh cáo mình, nhưng hai mắt không ngừng nhìn hướng biệt thự nơi xa.

Không bỏ được. . . . . .

Hắn như cũ không cách nào buông tay, lúc này đây cuồng dại. Là gười con trai xinh đẹp nhất trong đời hắn.

"Bạch Hiền. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Anh không nên tới nơi này, anh nhất định là không được bình thường, anh nhớ em muốn điên rồi. . . . . . Thật xin lỗi, anh lập tức đi ngay!" Hắn lầm bầm lầu bầu nói xong, liền lập tức khởi động xe, rời khỏi nơi này, nhưng đột nhiên. . . . . .

"Xích ——" một tiếng.

Một chiếc Bentley màu đen dừng trước xe hắn, chặn lại đường đi của hắn.

Chung Nhân khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn xe hơi hào hoa trước mắt, nhìn Phác Xán Liệt từ ghế lái đi ra, nhìn hắn sải bước về phía mình, dừng ở cửa xe.

"Đông, đông, đông!"

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe ba cái.

Chung Nhân đầy mặt lạnh như băng khẽ cau lại, sau đó tắt máy, mở cửa xe, một bước đi xuống, cùng hắn mặt đối mặt nhìn lẫn nhau.

" Kim tổng khách sạn Rich, anh hôm nay thế nào có thời gian đi tới gia môn của tôi? Là đi ngang qua? Hay tìm người?" Hai mắt Phác Xán Liệt thâm thúy lạnh như băng nhìn mặt hắn, giọng nói tà tứ chất vấn.

Chung Nhân vô cùng trấn định nhìn hai mắt hắn, khóe miệng hơi nâng lên, lộ ra một tia cười lạnh, sau đó nhẹ giọng trả lời mà nói, "Tôi tới tìm anh đấy!"

"A? Anh nghĩ tìm ai?" Phác Xán Liệt lại hỏi, lửa giận mơ hồ từ đáy lòng thoát ra.

Tối ngày hôm qua Biện Bạch Hiền còn đứng ở cửa sổ ngơ ngác nghĩ tới hắn, hiện tại hắn liền lập tức xuất hiện ở cửa, chẳng lẽ hai người kia là "Tâm Hữu Linh Tê"? (thần giao cách cảm =))))). Đáng chết, thật là khó chịu, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, hắn liền đầy bụng hỏa, nghĩ tới tối hôm qua Biện Bạch Hiền nhớ hắn, hắn thật sự hận không thể giết chết người đàn ông này, để cho hắn vĩnh viễn biến mất.

Chung Nhân theo dõi hai mắt hắn, từ trong mắt hắn nhìn ra tâm tình tức giận, sau đó vô cùng trấn định trả lời, nói, "Tôi tới tìm anh!"

"Tìm tôi?" Phác Xán Liệt cảm thấy ngoài ý muốn, "Anh tìm tôi có chuyện gì?" Hắn nghi ngờ hỏi.

"Tìm anh nói chuyện làm ăn!" Chung Nhân trả lời.

Nói chuyện làm ăn?

Hốc mắt Phác Xán Liệt hơi buộc chặt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia.

Hắn không phải tìm Biện Bạch Hiền sao? Hắn không phải đến xem cậu? Lại còn nói tìm hắn nói chuyện làm ăn? Chẳng lẽ chỉ là lấy cớ?

Hai mắt đột nhiên sắc bén nhìn bên trong xe, liếc mắt liền phát hiện ống nhòm đặt ở trước tay lái.

Quả nhiên. . . . . .

"Tôi xem anh không phải là tới cùng tôi nói chuyện làm ăn ?" Hắn chê cười.

Chung Nhân theo tầm mắt của hắn, lúc nãy vì hốt hoảng mà đặt ống nhòm lung tung, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm hốt hoảng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như cũ, không lộ ra mảy may sơ hở .

"A. . . . . ." Hắn đầu tiên là nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó hào phóng nói, "Không sai, tôi vốn là có chút ý đồ bất chính, nhưng anh yên tâm, tôi chỉ muốn xa xa nhìn cậu một cái mà thôi, tôi đã đáp ứng Bạch Hiền sẽ buông tay, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống hai người, hơn nữa. . . . . . Tôi thật sự có chuyện buôn bán muốn nói với anh, hi vọng anh có thể cùng tôi hợp tác!"

"Nếu như tôi cự tuyệt?" Phác Xán Liệt trực tiếp hỏi.

"Nếu như anh cự tuyệt, vậy tôi không quấy rầy!" Hắn nói xong, liền xoay người trở lại ghế lái, lúc này rời đi thôi.

Phác Xán Liệt nhìn gò má gầy gò trước mặt, nhìn sắc mặt hắn khó coi, sau đó nhìn bóng lưng mỏng manh xoay người, trong lòng không khỏi nghĩ tới biểu tình của Biện Bạch Hiền tối qua đứng ở cửa sổ lúc, đó không phải là biểu tình nhớ một người, cũng không phải biểu tình tưởng niệm một người, mà là biểu tình lo lắng cho một người.

Cậu lo lắng cho hắn!

Mặc dù điểm này còn làm hắn tức giận, nhưng cậu nói rất đúng, nếu như bảy năm trước không có người đàn ông này, như vậy sẽ không có Biện Bạch Hiền ngày hôm nay, cũng sẽ không có Phác Thế Huân, càng không có hắn giờ phút này được hưởng hạnh phúc.

"Chờ một chút!" Hắn chợt mở miệng.

Chung Nhân vừa mở cửa xe, tay đột nhiên dừng lại.

Hắn từ từ xoay người, nhìn hắn nói, "Anh muốn cùng tôi nói chuyện sao?"

"Mặc dù tôi không có hứng thú gì, nhưng nghe một chút cũng không sao, vừa đúng tôi bận rộn cả đêm vừa trở lại, không bằng đi vào từ từ tán gẫu như thế nào?" Phác Xán Liệt hào phóng mời, khóe miệng nâng lên nụ cười.

Đi vào?

Chung Nhân nghe thế không khỏi kinh ngạc ngẩn ra.

Hắn có thể vào? Hắn có thể vào xem cậu một cái sao? Không nghĩ tới hắn thế nhưng lại mời hắn tiến vào biệt thự, chẳng lẽ hắn không lo lắng, không ăn giấm, không tức giận sao? Còn là. . . . . . Hắn muốn ở trước mặt mình cùng Biện Bạch Hiền ân ân ái ái, để cho hắn triệt để tâm tư?

"Thế nào? Anh không phải muốn vào sao? Sợ tôi sẽ hãm hại anh? Vậy không bằng anh nói đia điểm, chẳng qua thời gian của tôi tương đối ít, hi vọng anh không muốn đi quá xa!" Phác Xán Liệt nhìn hắn kinh ngạc, không khỏi mở miệng lần nữa.

"Không!" Chung Nhân đột nhiên hốt hoảng cự tuyệt, trả lời ngay, " Vào trong nhà anh nói đi!"

Bất kể hắn từ nguyên nhân gì, hắn đều mơ tưởng thấy cậu, nếu mục đích Phác Xán Liệt là muốn cho hắn hoàn toàn đối với cậu chết tâm, như vậy cũng là một chuyện tốt, để cho hắn hoàn toàn hết vọng tưởng cuồng dại thôi.

"Tốt lắm, chúng ta vào thôi!" Phác Xán Liệt nói xong, liền xoay người sải bước trở về xe của mình, sau đó ngồi ở ghế lái, lái xe vào biệt thự.

Chung Nhân cũng trở lại trong xe của mình, đi theo xe của hắn, tiến vào cửa chính Phác gia, hai chiếc xe cùng nhau xuyên qua sân cỏ, xuyên qua vườn hoa xinh đẹp, xuyên qua hồ bơi thật to, cuối cùng. . . . . . Dừng ở cửa chính biệt thự.

. . . . . .

Thư phòng lầu hai

Phác Xán Liệt cởi tây trang trên người, mặc áo sơ mi trắng ngồi ở bàn đọc sách.

Chung Nhân ở bên ngoài, ngồi mặt đối mặt với hắn.

"Nói đi, anh tìm tôi nói chuyện gì?" Phác Xán Liệt trực tiếp đi vào chính đề.

"Tôi hi vọng anh hợp tác, thu mua Kim gia!"

"Thu mua Kim gia?" Phác Xán Liệt khẽ kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nghi ngờ nói, "Anh đây là ý tứ gì?"

"Chính ý trên mặt chữ, tôi hi vọng anh có thể thu mua toàn bộ công ty của Kim gia, bao gồm hàng trăm tập đoàn, bao gồm khách sạn Rich, dĩ nhiên tôi sẽ với anh trong ứng ngoài hợp, tôi sẽ đem hết toàn lực trợ giúp anh. Sau khi thành cậung, tôi với anh 5:5 chia đều tài sản Kim gia!" Chung Nhân giải thích, hai mắt kiên định nhìn hắn, không có một tia nói dối hay nói đùa.

Phác Xán Liệt nghe lời của hắn, nhìn hai mắt hắn nghiêm túc, chân mày không khỏi nhíu lên.

"Anh tại sao muốn làm như vậy? Tài sản Kim gia sớm muộn cũng là của anh, nếu như lời anh nói, Kim gia sẽ mất đi một nửa cơ nghiệp, hơn nữa bên ngoài nếu tôi không giữ lời hứa, đem toàn bộ tài sản Kim gia nuốt hết, vậy Kim gia các ngươi thành hai bàn tay trắng, thậm chí sẽ phá sản, món nợ thật mệt mỏi!" Hắn giả thiết nói, cũng theo dõi mặt của hắn, suy đoán nội tâm của hắn.

"Không sao cả!" Chung Nhân chê cười mở miệng, "Nếu như anh thật muốn đem Kim gia tóm thâu , như vậy anh liền làm đi, như vậy càng hợp tâm ý của tôi!"

"Ý của anh là. . . . . . Là muốn phá hủy cơ nghiệp Kim gia? Tại sao? Tại sao muốn làm như vậy?" Phác Xán Liệt nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì chỉ cần Kim gia tồn tại một ngày, cuộc đời tôi sẽ không được tự do, cho nên tôi muốn hoàn toàn hủy diệt Kim gia, tôi muốn bắt đầu cuộc sống lần nữa!" Hắn kiên định nói xong, đôi mắt lạnh như băng trong mơ hồ lộ ra một tia ti hận ý.

Phác Xán Liệt theo dõi mặt của hắn, chân mày thật sâu nhíu lên.

Mặc dù hắn không rõ ràng ý tứ trong lời của hắn, cũng không thể xác định mục đích thực sự là gì, chẳng qua nếu như đây là tâm nguyện của hắn, như vậy hắn nguyện ý giúp một tay, bởi vì hắn muốn thừa cơ hội này thay Biện Bạch Hiền trả hắn nhân tình, cũng đem thiếu nợ trong lòng Biện Bạch Hiền tiêu trừ, như vậy. . . . . . Cậu sẽ không lộ ra biểu tình áy náy nữa, cũng sẽ không lại mất hồn nghĩ tới hắn, quả thật chính là chuyện tốt.

"Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, có thể để cho tôi suy tính một chút?" Ít nhất hắn muốn điều tra lời nói này là thật hay giả, bên ngoài là bẫy rập, vậy hắn có thể thua thiệt lớn.

"Dĩ nhiên có thể!" Chung Nhân trả lời ngay.

" Ba ngày sau anh chờ tôi trả lời chắc chắn!"

"Được!"

Hai người giao dịch thành công một nửa, Chung Nhân không còn gì nói với, cho nên vội vàng đứng lên, muốn rời khỏi. Chỉ là không thấy Biện Bạch Hiền, cũng đúng, sớm như vậy cậu có lẽ còn đang ngủ, hơn nữa phòng ốc lớn như vậy, cũng không dễ chạm mặt, thôi, số mệnh đã như thế, hắn cũng không cưỡng cầu.

Đột nhiên!

"Đông, đông, đông!"

Cửa phòng đột ngột bị gõ vang, Phác Xán Liệt và Chung Nhân cùng nhau nhìn về phía cửa phòng.

"Vào!" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ứng tiếng.

"Rắc rắc!" Cửa phòng mở ra, Biện Bạch Hiền đứng ở cửa phòng, mỉm cười nhìn bên trong thư phòng, khi cậu nhìn thấy Chung Nhân, đột nhiên khiếp sợ trừng lớn hai mắt, khuôn mặt tươi cười biến thành khuôn mặt kinh ngạc.

Hắn tại sao ở đây?

"Bạch Hiền. . . . . ." Chung Nhân vui mừng nhìn cậu, đôi môi nhẹ giọng nỉ non


Ngày mai Py quay lại trường rồi.....hết hè rồi............Ôi đời tôi =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro