Chương 192: Em đến để quan tâm anh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này hường phấn một tẹo thôi =))))) Mọi chuyện sắp rẽ sang hướng khác rồi =)))))))))) Nghe chừng không tích cực lắm đâu =)


Biện Bạch Hiền nhìn kim tiêm nhỏ xíu trong tay , sau đó nắm thật chặt.

Lão già chết tiệt , lão già ghê tởm , lão già khốn kiếp kia . . . . Chỉ cần vừa nghĩ tới Chung Khuê thôi , Biện Bạch Hiền liền nghĩ đến bữa tiệc đính hôn của Chung Nhân cùng Hạ Thủy Ngưng , hắn đã ở bên tai cậu nói. . . . . .

Nhớ lại!

"Bây giờ ông có thể nói đi?"

"Ha ha. . . . . . Được , bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết , nhưng tôi chỉ nói cho một mình cậu biết thôi. . . . . ."

Chân mày của cậu hơi nhíu lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, sau đó đem thân thể chính mình từ từ đến gần hắn.

Chung Khuê hơi thấp cổ xuống , từ từ đến gần bên tai của cậu , chậm rãi nói bốn chữ:

"Tôi . . . . . Lừa gạt. . . . . . Cậu . . . . . . . . ."

. . . . . .

"Khốn kiếp!" Biện Bạch Hiền hồi tưởng chuyện trước kia , không khỏi thầm mắng , đôi tay cũng nắm thành quả đấm, không ngừng dùng sức.

Hắn dám gạt cậu , nói ba của cậu là sát thủ, hiện tại lại gọi điện thoại nói mẹ của cậu cũng là sát thủ, cái miệng của ông già đó chỉ toàn là lời nói dối , cậu sẽ không tin lời nói của hắn nữa , nhưng tại sao hắn biết được tên của mẹ ? Tại sao hắn biết được tất cả mọi chuyện ? Trong lời nói của hắn rốt cuộc lời nào là thật lời nào là giả đây ? Rốt cuộc hắn cùng ba mẹ là quan hệ gì?

"Ba tôi không phải là sát thủ , mẹ tôi cũng không phải là sát thủ , tôi nhất định phải chứng minh cho hắn thấy , tôi nhất định phải phơi bày lời nói dối của hắn !" Cậu kiên định nói , hai mắt tràn đầy ngọn lửa tức giận.

. . . . . .

Một tiếng sau

Cửa phòng ngủ

"Rắc rắc!" Cửa phòng được mở ra , Biện Bạch Hiền đẩy xe thức ăn ra khỏi phòng , mặt mỉm cười nhìn Diệc Phàm đứng ở cửa phòng.

"Thiếu Thiếu phu nhân !" Diệc Phàm lập tức cúi đầu, đồng thời nhận lấy xe thức ăn.

"Đúng rồi, Diệc Phàm , tôi có thể mời cậu giúp tôi một việc được không ?" Biện Bạch Hiền mở miệng thỉnh cầu.

Hai mắt của Diệc Phàm lạnh lùng nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu cung kính nói "Thiếu Thiếu phu nhân xin ngài nói đi!"

"Tôi muốn đến tập đoàn King , cậu có thể đưa tôi đi được không ?"

Diệc Phàm hơi kinh ngạc, sau đó chần chờ nói " Việc này. . . . . Tôi muốn báo cho điện hạ biết!"

"Đừng nói cho hắn biết!" Biện Bạch Hiền vội vàng ngăn cản.

"Nhưng . . . . . ."

"Tôi muốn cho hắn một bất ngờ , cho nên mới đến tập đoàn King , nếu như cậu thông báo cho hắn biết , vậy thì không còn gì là vui nữa , vậy tôi sẽ không đi nữa , thật ngại quá , tôi chỉ là tự nhiên cảm thấy muốn gặp hắn mà thôi!" Biện Bạch Hiền buồn buồn nói xong khuôn mặt lộ ra vẻ xin lỗi .

Diệc Phàm xem chừng mặt cậu , nghe cậu nói ... lại hồi tưởng lời cậu nói.

Cậu muốn đi tập đoàn King không phải là muốn gặp điện hạ sao? Không phải là nhớ điện hạ sao ? Tại sao lại còn phủ nhận vậy? Nếu đã phủ nhận tại sao lại muốn đi? Tại sao lại làm cho mâu thuẫn rắc rối như vậy chứ? Thật kỳ quái , tại sao lại không nói thẳng là tôi muốn hắn đây?

"Thiếu phu nhân , trách nhiệm của tôi chính là bảo vệ ngài, đem tất cả hành động của ngài báo cáo cho điện hạ biết , nếu mà tôi giấu giếm điện hạ , như vậy tôi. . . . . ."

"Cậu yên tâm đi, tôi bảo đảm hắn sẽ không làm gì cậu cả , hơn nữa tôi cũng sẽ không chạy trốn , cậu sợ cái gì chứ ? Tuyệt đối không thành vấn đề chứ!" Biện Bạch Hiền cắt đứt lời của hắn, vỗ ngực bảo đảm.

"Thiếu phu nhân , xin thứ cho tôi khó có thể nghe theo lệnh của ngài!" Diệc Phàm cúi đầu cự tuyệt , bởi vì lần trước cãi lời điện hạ , ba người bọn hắn đều bị nhốt vào địa lao , thời gian tám ngày quả thật chính là đau đến không muốn sống, giống như địa ngục trần gian vậy , hắn thật không muốn đi vào cái địa phương quỷ quái ấy nữa , hơn nữa hắn cũng không muốn cãi lời điện hạ .

Biện Bạch Hiền thất vọng nhìn hắn, buồn buồn nói "OK! Tôi hiểu rồi, vậy cậu có thể đem điện thoại di động của cậu cho tôi mượn một chút được không?"

"Dĩ nhiên được , nhưng tôi muốn hỏi Thiếu phu nhân , là ngài muốn gọi cho ai đây ?" Diệc Phàm cẩn thận hỏi.

Biện Bạch Hiền tức giận cắn răng nghiến lợi, ác ngoan ngoan nói "Gọi cho điện hạ đại nhân mà cậu thích nhất , có được không ?"

Thích nhất?

Diệc Phàm đổ mồ hôi !©¸®!

"Tôi hiểu rồi !" Hắn nói xong lấy điện thoại di động ra, đưa cho cậu .

Biện Bạch Hiền lấy di động, cũng không có xoay người đi vào nhà, mà ở trước mặt hắn tìm số điện thoại của Phác Xán Liệt , trực tiếp ấn nút gọi , đặt ở bên tai để người khác khỏi lắm điều hoài nghi cậu .

『 Tút —— Tút —— Tút ——』

Thanh âm khá dài , hồi lâu mới chậm rãi thông.

『Alô ?』 trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Phác Xán Liệt .

"Là em!" Biện Bạch Hiền mở miệng.

『Cái gì? ?. . . . . . Biện Bạch Hiền ?』Trong điện thoại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Phác Xán Liệt , còn có thanh âm của đồ vật rơi nữa , giống như bị kinh sợ mà đụng rớt thứ gì đó.

"Thế nào? Không thể là em sao?" Biện Bạch Hiền cười trộm , nhưng giọng nói lại bất mãn vô cùng.

『 khụ! 』 Phác Xán Liệt ho nhẹ một tiếng , sau đó trấn định nói『 Anh không phải có ý này, chỉ là không nghĩ tới em sẽ gọi điện thoại cho anh ! 』

"Chuyện anh không nghĩ tới còn rất nhiều !" Biện Bạch Hiền cố ý thừa nước đục thả câu , tỷ như chuyện vừa nãy Chung Khuê gọi điện thoại cho cậu vậy , hắn nhất định cũng không nghĩ tới.

『 Em gọi điện thoại cho anh có việc gì sao? Chẳng lẽ. . . . . . 』

"Anh yên tâm đi , em tuyệt đối không phải vì nhớ anh đâu!" Biện Bạch Hiền lập tức cắt lời của hắn, chặn ngay lời nói sắp nói ra miệng .

『Cái người này không đánh đã khai?』

"Anh là xú đẹp trai!"

『ha ha ha . . . . . Nói đi, rốt cuộc em tìm anh có chuyện gì!』Phác Xán Liệt vui vẻ cười , quay trở về vấn đề chính .

"Em nhớ anh có nói qua với em , nếu như em muốn đi ra ngoài, thì phải thông báo cho anh , chỉ cần anh đồng ý , em có thể tùy ý đi ra ngoài phải hay không ?" Biện Bạch Hiền thận trọng hỏi, cũng không có nói mình muốn đi gặp hắn.

『 Em muốn đi ra ngoài? 』

"Đúng rồi , em đã ở chỗ này một tháng rồi , em cũng không phải là phạm nhân , thỉnh thoảng đi ra ngoài một chút chắc là không sao chứ ? Chẳng lẽ anh muốn xem em như phạm nhân mà nhốt em cả đời sao?"

『 Đó cũng là một ý kiến hay đó! 』 Phác Xán Liệt trêu ghẹo.

"Vậy không bằng anh giết chết em đi !" Biện Bạch Hiền tức giận.

『Ha ha ha. . . . . . Em muốn đi đâu ? 』

"Tùy tiện đi ra ngoài dạo một chút , mua ít đồ nữa , anh cũng biết Biện Bạch Hiền em là người cuồng mua sắm , hơn nữa bây giờ là dùng tiền của anh , đương nhiên là em cũng muốn hung hăng tiêu xài một khoản của anh !" Biện Bạch Hiền cũng bắt đầu trêu ghẹo.

『Được , anh rất thích để cho em mua sắm tiêu xài , nhưng em không thể đi ra ngoài một mình! 』

"Em sẽ dẫn theo Diệc Phàm , em sẽ không chạy trốn , hơn nữa hiện tại em cũng không có lý do để chạy trốn , thật sự em chỉ muốn đi ra ngoài dạo phố một chút thôi, xin anh tin tưởng em!" Biện Bạch Hiền vô cùng nghiêm túc nói .

『. . . . . . 』 Trong điện thoại Phác Xán Liệt ngẫm nghĩ mấy giây, sau đó mới nói『 Được rồi , anh để cho em đi ra ngoài , nhưng nhất định phải trở về nhà trước sáu giờ tối !』

"Được!" Biện Bạch Hiền vui vẻ đáp ứng.

Phác Xán Liệt vừa còn định nói thêm , nhưng cậu đột nhiên cúp điện thoại , cố ý không để cho hắn nói tiếp , sau đó đưa điện thoại di động trả lại cho Diệc Phàm nói "Điện hạ đại nhân mà cậu thích nhất đã đồng ý cho tôi đi ra ngoài rồi , hiện tại cậu có thể dẫn tôi đi được chưa?"

Diệc Phàm nhận lấy điện thoại di động , lập tức cúi đầu nhận lệnh mà nói "Dạ!"

Biện Bạch Hiền mỉm cười đắc ý , mà ở trong nụ cười của cậu mơ hồ lẫn lộn mùi vị nặng nề. . . . . .

※※※

Tập đoàn King

Phòng làm việc của tổng giám đốc

Phác Xán Liệt ngồi ở trên ghế lớn , hai mắt sững sờ nhìn phía trước, mà trong tay vẫn cầm điện thoại đang phát ra thanh âm "Tút tút ——"

Người con trai kia lại dám tự tiện cúp điện thoại của mình? Lời của mình đã nói xong đâu, đáng chết!

"Ai. . . . . ." Hắn thở dài , gương mặt mệt mỏi.

Đã hai ngày hai đêm chưa có trở về nhà rồi , đã hơn năm mươi canh giờ không nhìn thấy cậu , thật muốn nhanh nhanh về nhà , dùng hai cánh tay của mình ôm chặt lấy cậu , sử dụng môi của mình hôn đôi môi của cậu , nhưng bây giờ cũng đã gần tới giai đoạn cuối cùng , chỉ cần cố gắng nhịn mấy ngày nữa có thể hoàn thành , hắn vì muốn cưới cậu vào cửa , để cho cậu trở thành người yêu danh chính ngôn thuận của mình , hắn mới liều mạng , cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành cái công trình lớn này.

"Hơ. . . . . ." Hắn lại thở dài, sau đó cầm điện thoại trên bàn làm việc lên , bấm số của trợ lý ở ngoài cửa .

『Phác Tổng , xin hỏi ngài muốn phân phó chuyện gì ?』 trong điện thoại truyền đến thanh âm ngọt ngào của thư ký.

"Cô vào đây giúp tôi chỉnh sửa văn kiện một chút !" Phác Xán Liệt lạnh giọng ra lệnh.

『Dạ!』 Thư ký nghe lệnh trả lời, lập tức cúp điện thoại, sau đó cửa phòng bị gõ vang.

"Đông, đông, đông!"

"Vào!"

Cửa phòng mở ra, thư ký toàn thân là mặc một bộ đồ đỏ rực hấp dẫn giống như xà yêu đi vào thư phòng , cô trang điễm đậm hai mắt quyến rũ cúi đầu nghiêm túc nhìn văn kiện của Phác Xán Liệt , sau đó lại thấy văn kiện bay tán lạc trên mặt đất , vội vàng nhỏ giọng ngọt ngào kêu một tiếng "Phác Tổng!"

"Ừh! " Đầu Phác Xán Liệt cũng không có nâng lên, chỉ hơi hơi gật đầu.

Thư ký thấy hắn hoàn toàn không để ý đến cô, cô thất vọng nhíu mày , sau đó bước đi tới bàn làm việc , thân thể cố ý từ từ ngồi xổm xuống , đem eo dò tương đối thấp , lộ ra hơn nửa cầu phong mãn của mình , sau đó vừa nhặt văn kiện trên mặt đất , thỉnh thoảng ngước mắt nhìn mặt nghiêm túc của Phác Xán Liệt , còn vừa đem văn kiện xốc xếch phân loại chỉnh tề.

( Nửa cầu phong mãn = quả bưởi =))))))))))

Sau mười phút xắp sếp văn kiện , thư ký mới chậm rãi đứng lên, mà sao thời gian dài như thế hắn cũng không có liếc nhìn cô , trong mắt hắn hoàn toàn chỉ có công việc .

"Phác Tổng, nếu không có chuyện gì phân phó , tôi đi ra ngoài trước!" Cô nhẹ giọng nói , thất vọng đang muốn rời đi.

"Đợi đã nào...!" Phác Xán Liệt đột nhiên gọi cô lại , ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn về phía cô, mà khi vừa muốn mở miệng nói, cũng đột nhiên dừng lại, hai mắt quét qua người cô .

Thư ký mừng rỡ đứng tại chỗ, hai mắt bắt đầu nhìn trộm.

Nhưng Phác Xán Liệt chợt cau mày, lạnh giọng nói "Y phục màu đỏ không thích hợp với cô, ngày mai đổi màu khác đi!"

Sao?

Sắc mặc thư ký trong nháy mắt xanh mét!

Y phục?

Thì ra hắn nhìn y phục của cô?

"Dạ, tôi biết rồi !" Cô lúng túng trả lời.

"A, đúng rồi, sau khi ra ngoài , cô đem một ly cà phê tới đây cho tôi, tôi muốn cà phê đắng , không thêm bất kỳ cái gì!" Phác Xán Liệt vừa nói xong lập tức thu hồi tầm mắt ,mới vừa nãy thấy cô mặc một thân y phục màu đỏ , lại không tự chủ bắt đầu nhớ đến Biện Bạch Hiền , lại nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của cậu khi mặc y phục màu đỏ .

Thư ký thấy hắn hoàn toàn không có hứng thú với cô , lần nữa thất vọng âm thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi.

Mặc dù cô ở làm việc bên cạnh hắn thời gian cũng không lâu, nhưng cô nghe nói trước đây hắn cũng là một công tử phong lưu, hơn nữa mỗi tối cùng phụ nữ trôi qua đều bị hành hạ cả đêm , làm đến không biết mệt mỏi , nhưng sau khi hắn ở trong ngục bảy năm, bây giờ đối với phụ nữ một chút hứng thú cũng không có , thật sự là kỳ quái , chẳng lẽ hắn. . . . . . Không được nữa sao? ( Chị nhầm, Phác tổng của em còn dư thừa tinh lực lắm =)))))

. . . . . .

Mười phút sau

Thư ký đem cà phê vào cho hắn, thân hình lần nữa uốn éo giống như thủy xà đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc , nhưng chân vừa vặn dừng lại, thời điểm đang muốn đưa tay gõ cửa , sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm dồn dập của một người nào đó .

"Đợi chút. . . . . . Đợi đã nào...!"

Thư ký xoay người, nhìn về hướng cậu trai đang chạy tới , hai mắt nhìn chăm chú, liền nhận ra cậu chính là người con trai trước đây xuất hiện trên trang bìa tin tức của tạp chí Bát Quái , chính là nói cậu là vợ sắp cưới của Phác Tổng .

Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây ?

"Chào cậu !" Cậu vô cùng lễ phép nói, lập tức mỉm cười.

"Chào cô !" Biện Bạch Hiền lễ phép đáp lại, sau đó mỉm cười hỏi "Đây là cà phê cô muốn đưa vào cho Phác Xán Liệt sao?"

Phác Xán Liệt ?

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy có người gọi tên tuổi hoàn chỉnh của PhácTổng ra. Thật là một người to gan!

"Dạ, đây là cà phê của PhácTổng !" Cô trả lời.

Biện Bạch Hiền nhìn cà phê trong tay của cô , liếc mắt một cái liền nhận ra đây là cà phê đắng , hơn nữa mùi vị từ trong ly bay ra không mang theo chút vị ngọt nào , rất rõ ràng đây là dùng để định thần .

"Có thể đưa cho tôi không ? Tôi giúp cô đưa vào!"

"Việc này. . . . . ." Nữ thư ký bắt đầu do dự.

"Giao cho cậu ấy đi !" Diệc Phàm vẫn đi theo sau lưng Biện Bạch Hiền đột nhiên lạnh lùng mở miệng , thanh âm mang theo mùi vị ra lệnh.

Hai mắt của nữ thư ký nhìn về phía khuôn mặt lạnh như băng của Diệc Phàm , trong nháy mắt cảm thấy thất vọng đau khổ thấu xương, trái tim mơ hồ có chút thấp thỏm, bởi vì cậu biết rõ người đàn ông này là thuộc hạ đắc lực nhất của Phác tổng , cũng là nhân vật rất lợi hại trong giới hắc đạo.

"Dạ!" Cậu đáp trả , đem cà phê giao cho Biện Bạch Hiền, sau đó lập tức rời đi.

Biện Bạch Hiền bưng cà phê , mặt giảo hoạt cười nói "Phòng giải khát ở đâu thế?"

"Ở bên kia!" Diệc Phàm trả lời chỉ hướng bên phải.

"Được , tôi đi đổi ly khác !" Biện Bạch Hiền vui vẻ chạy về phía bên kia.

Diệc Phàm tiếp tục đi phía sau cậu .

. . . . . .

Năm phút đồng hồ trôi qua

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc

"Đông, đông, đông!" Cửa phòng chậm chạp gõ vang.

"Vào!" Phác Xán Liệt như cũ chăm chú nhìn văn kiện thật dày trong tay, thuận miệng ứng tiếng , cũng không có ngẩng đầu lên .

"Rắc rắc!" Cửa phòng làm việc mở ra, Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt đang ngồi làm việc , thấy mặt của hắn mệt mỏi ,thấy hai mắt của hắn nghiêm túc , khóe miệng không khỏi len lén cười, sau đó chậm rãi bước tới bên cạnh hắn , vừa đem cà phê để xuống, vừa nhỏ giọng nói "Phác Tổng, mời ngài dùng cà phê!"

"Ừh!" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ứng tiếng, sau đó đưa tay cầm lấy ly cà phê, đưa lên miệng uống một hớp.

Chất lỏng ấm ấm vừa mới đưa vào miệng , một cỗ nồng đậm mùi vị chocolate liền tràn đầy vị giác của hắn , hắn cau mày đem chocolate sữa nuốt xuống, sau đó để ly cà phê xuống , đột nhiên ngẩng đầu , vừa định mở miệng chất vấn, lại đột nhiên trợn to hai mắt của mình , cả người giật mình sửng sốt.

"Xin chào !" Biện Bạch Hiền mỉm cười chào hỏi hắn.

"Em. . . . . Em. . . . . ." Phác Xán Liệt đột nhiên vui mừng cười nói "Sao em lại tới đây?"

"Em tới xem anh rốt cuộc đang bận cậu ng việc gì a!" Biện Bạch Hiền trả lời.

"A. . . . . . Ha ha. . . . . ." Phác Xán Liệt lại đột nhiên cười , cười vô cùng vui vẻ , ngay cả khuôn mặt đang mệt mỏi trong nháy mắt cũng tiêu tan.

Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ , đột nhiên cau mày oán trách mà nói "Cái người này hai ngày nay cũng không có đi ngủ ? Anh xem đôi mắt thâm quầng của anh đi , có thể cùng gấu mèo ở vườn bách thú nhận họ hàng rồi, hơn nữa uống quá nhiều cà phê sẽ không tốt cho thân thể , nên uống chút chocolate là thích hợp nhất , còn điểm quan trọng nhất. . . . . ." Gương mặt cậu chợt nghiêm túc chất vấn nói "Hai ngày nay anh có ăn cơm đàng hoàng hay không ?"

Phác Xán Liệt để cây viết trong tay xuống, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cậu nói "Em đang lo lắng cho anh?"

Biện Bạch Hiền suy nghĩ , lần đầu tiên cậu vô cùng thẳng thắn nói "Không sai, đúng là em đang quan tâm đến anh , không được sao?"

Phác Xán Liệt hơi sửng sốt , sau đó cười cười trả lời "Được chứ , dĩ nhiên được, chẳng qua nếu em cho anh thêm một cái ôm nữa , anh nghĩ anh nhất định sẽ càng thêm vui vẻ!"

Ôm?

Cái người này thật tham lam .

Trên mặt của Biện Bạch Hiền một giây oán trách , sau đó vòng đi vòng qua bàn làm việc tới bên cạnh hắn, to gan ngồi ở trên hai chân của hắn, nhẹ nhàng dùng đôi tay ôm lấy thân thể của hắn , cuối cùng ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói "Như vậy anh đã hài lòng chưa?"

Hai tay của Phác Xán Liệt cũng ôm lấy thân thể cậu , cũng mệt mỏi tựa vào ngực cậu, nhẹ giọng nói "Hôm nay em thật kỳ quái a, tại sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy ? Chẳng lẽ hiện tại tất cả đều là do anh đang ảo tưởng ra sao? Là anh đang nằm mộng giữa ban ngày phải không ?"

"Dĩ nhiên không phải mộng!" Biện Bạch Hiền phản bác.

"Không phải là mộng thật ưh ? Vậy em có thể chứng minh cho anh xem không ?" Phác Xán Liệt ở trước ngực của cậu ngẩng đầu lên, xem chừng hai mắt của cậu .

Biện Bạch Hiền khẽ cúi đầu nhìn mặt của hắn, cười nói "Đương nhiên là không thành vấn đề!"

Cậu nói xong, liền đem môi của mình đến gần môi của hắn, sau đó nhẹ nhàng dán lên môi của hắn, vụng về hôn, muốn chứng minh cho hắn thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro