Chương 193: Dù anh là ma quỷ, em cũng không ngần ngại mà yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng ngâm fic ;____; Py bây giờ mới ngoi lên đây. Hôm nay bão chap, tăng tốc tăng tốc :)))))


Phác Xán Liệt khẽ ngửa đầu nhận lấy nụ hôn của cậu. Tất cả đều tới nhanh với mức độ chóng mặt khiến cho hắn nhất thời không quen được, cảm giác lâng lâng khó tả, tựa như mộng lại không phải là mộng, lại khiến hắn hơi khó thở. Nhưng cảm xúc chân thật còn vương trên môi, hắn có thể rõ ràng phân biệt được đây không phải là mơ, chỉ là tại sao. . . . . . Hôm nay cậu có thể nghe lời như vậy, chủ động như vậy?

Lưỡi dài hơi gấp gáp nóng nảy xông vào trong miệng của cậu, mang lửa tình kích thích cậu dây dưa cùng với hắn, bàn tay không tự chủ bắt đầu tán loạn ở trên người của cậu, cuối cùng hạ xuống tới cái eo mảnh khảnh của cậu, định hướng tới nơi mềm mại quyến rũ kia

Biện Bạch Hiền bất ngờ dừng lại, rời đi khỏi môi của hắn, đồng thời ngăn cản cái tay không chịu an phận kia, mỉm cười nói, "Hiện tại anh đã rất rõ ràng đây là không phải là mộng phải không?"

Phác Xán Liệt vẫn chưa thỏa mãn nhìn cậu, tham lam nói, "Mặc dù đã rõ ràng, nhưng nếu như có thể rõ ràng hơn. . . ."

"Anh thật đúng là được voi đòi tiên!" Biện Bạch Hiền quyết cự tuyệt sự tham lam của hắn, dùng sức hất tay của hắn ra.

Phác Xán Liệt mỉm cười ôm chặt lấy cậu lần nữa, vui vẻ nói, "Tại sao phải đột nhiên đến thăm anh? Không phải nói muốn đi ra ngoài đi bộ sao? Sao đi bộ đến chỗ của anh rồi hả? Nhớ tới anh như vậy sao?"

"Em chỉ là tới xác nhận xem anh còn sống hay đã chết mà thôi!" Biện Bạch Hiền cố ý nhạo báng hắn.

"Vậy kết quả như thế nào rồi?" Phác Xán Liệt hào hứng trêu đùa cậu

"Mặc dù không có chết, nhưng anh trông giống như mất đi nửa cái mạng vậy, anh nên đi ngủ thật tốt mới được!" Cậu nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, không khỏi có chút đau lòng.

Hai tay của Phác Xán Liệt dùng sức ôm chặt, để đầu của mình tựa vào bộ ngực mềm mại của cậu, sau đó nhắm mắt nói, "Vốn là anh không phải thiếu ngủ, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy em, vừa đụng đến thân thể của em, anh liền cảm thấy buồn ngủ quá, mắt mở không ra rồi, cho nên. . . . . Anh mới nhẫn nại ở lại làm xong việc rồi mới về, nhưng em lại tự động chạy tới tìm anh, thật là quá tệ, anh giống như thật không cách nào nhẫn nại nữa, ai. . . . . . Công việc của anh phải làm sao? Thôi, cứ để cho anh ôm em như vậy có được không?"

Biện Bạch Hiền nhìn mặt của hắn, không khỏi dùng hai tay của mình nhẹ nhàng ôm đầu của hắn, trong lòng tràn đầy khổ sở, cậu mỉm cười dịu dàng, "Tốt. . . . . Anh ngủ một chút đi!"

Phác Xán Liệt nghe thanh âm của cậu, cảm nhận được sự dịu dàng của cậu, khó nhọc kìm nén dục vọng, hắn đã hoàn toàn chống đỡ không nổi đại não mệt mỏi của mình rồi. Trước kia chịu phạt huấn luyện đặc biệt, hắn có thể mười ngày mười đêm không cần ngủ, nhưng hiện tại mới chỉ là hai ngày hai đêm mà thôi, chẳng lẽ là bởi vì thời gian quá dài không có rèn luyện thân thể của mình? Hay là bởi vì quá mức hạnh phúc cho nên bị mê hoặc rồi hả ?

A. . . . . . Thôi!

Như thế nào cũng không quan trọng , tóm lại hiện tại hắn cảm thấy thật hạnh phúc.

"Bạch Hiền. . . . . ." Hắn nhỏ giọng nỉ non mở miệng, sau đó nhẹ giọng nói, "Anh yêu em . . . . ."

Nghe được thanh âm của hắn, Biện Bạch Hiền đột nhiên cả kinh, hai mắt mỉm cười hạnh phúc nói, "Em cũng thế. . . . . . Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu . . . . ."

Phác Xán Liệt tiếp tục nhắm hai mắt, thật giống như vừa nói mớ, "Hôm nay em rốt cuộc là thế nào? Tại sao phải nghe lời như vậy? Khiến anh có chút bất an!"

"Bất an cái gì?" Biện Bạch Hiền hỏi.

"Bất an vì em sẽ rời bỏ anh mà đi!"

Biện Bạch Hiền đột nhiên hơi sửng sốt một giây, cậu vô cùng may mắn hắn hiện tại đang nhắm cả hai mắt, bằng không chỉ sợ hắn nhất định có thể phát hiện sự khác thường của cậu.

"Tại sao nói như vậy? Chẳng lẽ anh cho là em còn có thể chạy trốn sao?" Cậu hỏi ngược lại.

"Không. . . . . . Em không phải, chỉ là. . . . . ." Hắn hơi dừng lại, sau đó mệt mỏi mở mắt, nhìn khuôn mặt của cậu, dịu dàng nói: "Thông thường sau lưng hạnh phúc đột nhiên xuất hiện sẽ có âm mưu làm cho người ta thương tâm."

"Âm mưu?" Không ngờ rằng hắn lại nghi ngờ cậu, Biện Bạch Hiền tức giận nói, "Anh cho là em tới thăm anh là có âm mưu? Vậy cũng tốt, hiện tại em liền ngoan ngoãn trở về, không bước ra khỏi nhà nửa bước như một phạm nhân, như vậy mới đúng phải không? Dứt lời, cậu hung hăng kéo tay hắn ra, quyết định rời đi.

Phác Xán Liệt vội vàng ôm chặt cậu lần nữa, nói, "Anh cũng không phải ý này!"

"Vậy đâu mới là ý của anh?" Biện Bạch Hiền không nguôi lửa giận

"Anh chỉ là rất vui, cho nên sợ loại hạnh phúc này sớm tan biến mà thôi!" Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn được hạnh phúc như bây giờ. Mặc dù hai người đã bắt đầu thích nhau, nhưng sao hắn vẫn có cảm giác mơ hồ, lòng luôn âm thầm tự chất vấn mình: Loại người như hắn mà cũng có người yêu thương sao? Cũng có thể có hạnh phúc sao? Hai tay hắn dính đầy máu tươi, người đeo vô số nợ máu cũng có thể ở với cậu, một người con trai tốt bụng bên nhau hạnh phúc cả đời sao? Có thể sao?

"Em sẽ không rời bỏ anh!" Biện Bạch Hiền đột nhiên kiên định nói, "Em thừa nhận mình là một người rất cố chấp, chỉ cần duy nhất người mình yêu, không cần bất kỳ người nào khác. Cho nên anh có thể để tự mình tin tưởng rằng , cho đến lúc chết,em cũng chỉ sẽ là người của Phác Xán Liệt . Sống cũng là của anh, chết cũng sẽ là ma đi theo anh, thân thể và trái tim của em. . . . . . Đều chỉ thuộc về anh mà thôi!"

Phác Xán Liệt nghe cậu nói, tâm tình kích động nhìn đôi mắt cậu, sóng lòng sôi sục không thể kiềm chế dùng sức ôm lấy hông của cậu.

"Bạch Hiền. . . . . . Em có thể lặp lại lần nữa ? Anh còn muốn nghe!" Hắn tham lam yêu cầu

Biện Bạch Hiền mỉm cười nhìn hắn, "Em sẽ không rời xa anh. . . . . . Em là một người rất cố chấp, chỉ cần duy nhất người mình yêu, không cần đến người thứ hai . Cho nên anh có thể để tự mình tin tưởng rằng , cho đến lúc chết,em cũng chỉ sẽ là người của Phác Xán Liệt . Sống cũng là của anh, chết cũng sẽ là ma đi theo anh, thân thể và trái tim của em. . . . . . Đều chỉ thuộc về anh mà thôi! Đây chính là tình yêu của em. . . . . . Cho dù anh là ma là quỷ, em vẫn sẽ không muốn để ý tất cả lao đầu vào lửa như con thiêu thân. . . . Như vậy anh có thể yên tâm được không?"

Phác Xán Liệt thỏa mãn nghe lần thứ hai, mà mấy câu cuối cùng cậu thêm vào, càng khiến hắn thêm mừng rỡ như điên.

Dù anh là ma quỷ. . . . . .

Em cũng sẽ không cần để ý lao đầu vào lửa như con thiêu thân . . . .

"Bạch Hiền, hỏng bét, có chuyện lớn rồi!" gương mặt Phác Xán Liệt đột nhiên hốt hoảng.

"Thế nào?" Biện Bạch Hiền khẩn trương hỏi.

"Quá hạnh phúc, anh sắp chết vì hạnh phúc rồi!" Hắn vui vẻ nói xong, thân thể xụi lơ dựa vào cậu.

Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ nhìn hắn, khẽ oán trách mà nói, "Chớ có nói hươu nói vượn, anh thật là.... như con nít vậy!" Chợt nhớ lại thời điểm gặp hắn 7 năm trước, một Phác Xán Liệt lạnh lùng, kiêu ngạo khiến người khác khiếp sợ . Bảy năm sau gặp lại lần nữa, hắn vẫn tà ác, bá đạo như vậy. Nhưng hắn dường như thay đổi 180 độ, vừa dịu dàng lại vừa trẻ con. . . . . . Tính tình người đàn ông này thật khó đoán, nhưng không làm cho cậu cảm thấy bất an mà còn thỏa mãn . Anh như thế là vì cậu, cảm giác độc chiếm trái tim anh khiến cậu vô cùng hạnh phúc

"A. . . . . . Đúng rồi!"

Phác Xán Liệt nghi hoặc nhìn cậu : "Thế nào?"

"Em muốn hỏi anh một chuyện!" Gương mặt cậu thần thần bí bí

"Chuyện gì?"

"Ba mươi mấy năm trước, có phải có một sát thủ tên ' Ngọc Tường Vy ' hay không?" Cậu nhẹ giọng hỏi, giả bộ ra gương mặt bình tĩnh.

Ngọc Tường Vy?

Phác Xán Liệt rà soát trí nhớ xem có cái tên nào như vậy không.

"Đúng là có một người như thế, thế nào? Tại sao đột nhiên hỏi cô ta?" Hắn nghi ngờ hỏi ngược lại.

Quả nhiên có người này?

Biện Bạch Hiền không khỏi kinh hãi, thấp thỏm trong lòng, nhưng cậu tự trấn an mình, cố gắng bình tĩnh nói, "Không có gì, chỉ là gần đây đột nhiên hứng thú với chuyện hắc đạo, cho nên liền bắt đầu điều tra một chút tài liệu, phương thức giết người của cô ấy rất tàn nhẫn, thật tò mò tại sao cô ấy lại ra tay độc ác như vậy. Rõ ràng là hắc đạo cũng không phải lần đầu tiên có kẻ giết người một cách điên, chỉ cần một dao là lấy được mạng người khác là được, tại sao còn muốn làm bẩn tay giết người dã man như vậy. . . . . ." Cậu vừa nhận định, vừa cố ý kiểm chứng xem lời của Chung Khuê có thật hay không, nhưng lại hoảng sợ không cách nào mở lời được nữa.

Phác Xán Liệt nhìn trên mặt cậu có chút quái dị, càng lúc càng nghi ngờ

Tại sao cậu đột nhiên sẽ hỏi đề chuyện như vậy? Còn sinh ra hứng thú đối với chuyện hắc đạo? Chẳng lẽ là bởi vì hắn là người trong hắc đạo, mà cậu cũng sẽ phải trở thành thiếu phu nhân của thủ lĩnh hắc đạo, Cho nên mới phải tò mò đối với chuyện như vậy sao? Cậu là vì hắn sao? Cậu là vì thích ứng cuộc sống của hắn, muốn phối hợp hắn sao?

"Thật ra thì tổ chức hắc đạo cũng giống như là một công ty, cũng có rất nhiều bộ phận riêng biệt. Mỗi bộ phận có một chức năng khác nhau, tỷ như giết người, phóng hỏa, đe dọa, buôn lậu, buôn lậu thuốc phiện, bắt cóc, ...Hơn nữa mỗi người cũng sẽ không có cùng sở trường, đặc biệt giết người có , giày vò có , đe dọa cũng có, ....Cái này tùy thuộc vào ý muốn của người đi thuê ( cố chủ), nếu như hắn bỏ tiền chỉ cần người nào đó chết, chúng ta chỉ cần sử dụng phương pháp đơn giản nhất, cho hắn một đòn chí mạng là được. Nếu hắn muốn muốn hành hạ người kia cho đến chết,chúng ta phải dùng phương thức tàn nhẫn nhất, từ từ làm cho người đó sống không được mà chết cũng không xong. Dĩ nhiên đây chỉ là cậung việc của những sát thủ, nếu như là giao dịch, sẽ phải xem kỹ điều kiện gia dịch như thế nào rồi mới quyết định. . . . . Tóm lại nơi này rất phức tạp, không phải một ngày hay hai ngày là có thể hiểu!" Phác Xán Liệt đơn giản giải thích, chợt còn nói, "Thật ra thì em không cần quan tâm đến chuyện hắc đạo, bởi vì anh sẽ không để cho em trở thành người của hắc đạo!"

"Hả?" Biện Bạch Hiền nghi ngờ, "Tại sao?" Cậu hỏi.

"Bởi vì anh chỉ hy vọng em giống như bây giờ sống vui vẻ là tốt rồi, em chỉ cần giống như bây giờ là tốt rồi!"

"Nhưng là, nếu như mà chúng ta kết hôn, vậy em. . . . . ."

"Chuyện này em có thể yên tâm, anh có phương pháp của anh, sẽ xử lý thỏa đáng. Tóm lại em không nên tìm hiểu chuyện hắc đạo nữa , tất cả mọi chuyện hãy giao cho anh, em chỉ cần nghe anh là được!" Hắn vừa dịu dàng vừa bá đạo ngắt lời cậu, lần nữa hai mắt nhắm lại, mà lần này hắn thật sự là từ từ tiến vào trong giấc mộng, sau khi nỉ non lẩm bẩm , "Bạch Hiền. . . . . . Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. . . . . . Anh nhất định sẽ cho em. . . . . . cả thế giới. . . . . . vui sướng nhất. . . . . . Hạnh phúc lớn nhất. . . . . . Anh nhất định. . . . . . sẽ như vậy......"

Tiếng nói chậm rãi rơi xuống, hắn liền ngủ say đi vào giấc mộng.

Biện Bạch Hiền nghe lời của hắn, nhìn vẻ măt mệt mỏi , nhìn nụ cười trong khóe miệng, trong lòng hạnh phúc đã bắt đầu lan tràn.

Đôi tay nhẹ nhàng rời khỏi hắn, để lưng hắn dựa vào chiếc ghế lớn, để cho hắn thoải mái dựa vào, chậm rãi đến gần bên tai của hắn, nhẹ giọng nói, "Cám ơn!"

Cả đời này, cậu bị rất nhiều khổ, nếm rất nhiều đau, nhưng là cậu lại phải có người thân thương yêu cậu nhất Thế Huân, có người bạn tốt nhất Lộc Hàm, còn có cả người mình yêu nhất Phác Xán Liệt . . . . . . Thật quá hạnh phúc!

Quả nhiên ông trời đối với cậu không tệ, để cho cậu có nhiều như vậy.

Vậy là đủ rồi. . . . . .

Cuộc đời này không tiếc!

. . . . . . . . . . . .

. . . . . .

Ba giờ sau

Phác Xán Liệt nghiêng đầu tựa vào ghế, chợt, hắn chân mày hơi run rẩy mấy cái, sau đó từ từ mở mắt, mà ở lúc này, trên người của hắn chỉ có một cái mền màu trắng , Biện Bạch Hiền lại đã sớm không thấy.

Người đâu?

Hắn hốt hoảng đứng thẳng người, nhanh chóng quét mắt khắp phòng làm việc, trống rỗng không có một bóng người.

Thật chẳng lẽ chính là nằm mơ?

Không đúng!

Nếu là mơ, trên người của hắn tại sao có thể có cái mền? Nếu là mơ, trên thân thể của hắn làm sao có mùi thơm của cậu? Cậu đã tới, chỉ là sau khi hắn ngủ cậu đã rời đi.

Hơi có chút mất mác, hai mắt từ từ rũ xuống, lại thấy trên bàn làm việc có một mẩu giấy.

Hắn cầm lên nhìn phía hàng chữ xinh đẹp:

"Xem anh ngủ ngon như vậy, em không đành lòng quấy rầy anh, chẳng qua nếu như có thể, em hi vọng anh không ngủ cả ngày như thế, sức khỏe mới là quan trọng nhất, anh nhất định phải chăm sóc bản than thật tốt biết không? Đúng rồi, còn có một câu quên nói cho anh biết. . . . . . Em nhớ anh lắm!"

"A. . . . . ." Phác Xán Liệt nhìn bốn chữ cuối cùng, đột nhiên cười vui vẻ.

Cậu hôm nay thật sự là đặc biệt kỳ quái, hoàn toàn không giống trước kia, dịu dàng chăm sóc hắn, nói những lời ngọt ngào với hắn. Hắn kinh hỉ không thôi, cảm giác được sự toàn tâm toàn ý của cậu với hắn, vô cùng ấm áp.

"Anh cũng nhớ em rồi. . . . . ." Hắn nhẹ giọng nói xong, liền cười hôn dòng chữ trên tờ giấy một cái , trong lòng vô tận hạnh phúc không ngừng bồi hồi nhộn nhạo.

***

Bên trong xe

Diệc Phàm ngồi ở chỗ tài xế , vững vàng lái xe, Biện Bạch Hiền ngồi ở sau xe ngồi, hai mắt nhìn cảnh vật hai bên. Khóe miệng của cậu hơi nâng lên, duy trì mỉm cười thản nhiên, nhưng là trong đôi mắt cũng là mơ hồ có chút hơi nước, lộ ra một chút thương tâm.

Chợt!

Tay phải cậu đút vào túi quần, nắm chặt kim tiêm nho nhỏ trong đó.

"Diệc Phàm!" Cậu nhẹ giọng kêu lên.

"Vâng, thiếu phu nhân!" Diệc Phàm lập tức lên tiếng, nhìn cậu qua kính chiếu hậu

"Tôi muốn xuống xe mua chút đồ, anh đem dừng xe bên đường đợi ta được chứ!"

Cậu cố bình tĩnh nói lòng bàn tay năm kim tiêm hơi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Vâng!" Diệc Phàm vâng lời, dừng xe lại, lập tức từ ghế lái đi xuống, đi tới cửa sau xe mở ra. Anh hơi cúi đầu .

Biện Bạch Hiền một bước đi xuống xe, giả vờ bước không vững toàn thân chao đảo, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Diệc Phàm

"Thiếu phu nhân, cẩn thận!" Theo phản xạ, Diệc Phàm nhanh tay đỡ cậu.

Đang lúc này, Biện Bạch Hiền lấy vật đang kẹp ngón trỏ và ngón giữa đâm vào cánh tay hắn, kim tiêm nhỏ nhanh chóng xuyên qua tay áo hắn , đâm vào da thịt của hắn, cũng đem bên trong kia có chừng một giọt chất lỏng màu đỏ rót vào trong cơ thể hắn.

Diệc Phàm cảm nhận được cánh tay hơi đau đớn, trong nháy mắt chau chặt chân mày, kinh ngạc nhìn cậu nói, "Thiếu phu nhân, cậu . . . . ."

"Thật xin lỗi, tôi có chuyện rất quan trọng nhất định phải đi, giúp tôi nói với Phác Xán Liệt một tiếng, tôi không phải chạy trốn, đi một chút sẽ trở về ngay!" Biện Bạch Hiền khẩn trương nhìn hắn, đợi phản ứng của hắn.

Diệc Phàm không kịp nghe hết câu nói của cậu đã toàn thân vô lực, nhanh chóng rơi vào cơn mê. Có lẽ thuốc phát huy tác dụng quá nhanh

Biện Bạch Hiền vội vàng đỡ thân thể to lớn của hắn.

Đúng như dự đoán của cậu, Chung Khuê đưa cho cậu là thuốc mê. Chỉ là không biết được tác dụng của thuốc là trong bao lâu, tóm lại cậu phải nhanh lên một chút rời đi.

Cậu hốt hoảng đem Diệc Phàm dìu vào chỗ ngồi phía sau xe, để cho hắn nằm trên ghế , sau đó lên cửa trước nặng nề đóng cửa xe lại, cuối cùng vừa đi sang bên kia đường, vừa lấy điện thoại gọi cho Chung Khuê

『 nói thầm —— nói thầm —— nói thầm ——』( Mấy cái nhạc chuông điện thoại này chả biết nên dịch như nào nữa  :)))

Nhạc chờ kia vang lên được ba lần, lập tức đường dây được nối, giọng nói trong trẻo vang lên

『 Alo 』

"Tôi bây giờ đã đi ra, chúng ta gặp nhau ở đâu?"

『 Tới nhà tôi đi! 』

"Nhà ông?"

『Không sai, chờ một chút tôi sẽ cho cậu địa chỉ, hi vọng trong vòng mười phút cậu sẽ có mặt, con người tôi rất hâm mộ cách làm việc nhanh chóng của giới trẻ, ha ha ha. . . . . .}


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro