Chương 196: Bạch Hiền bị bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biến rồi ~~~Có biến rồi ~~~ =))))))))))))


Vũ Chi Húc?

Biện Bạch Hiền trợn to hai mắt nhìn người đàn ông ở trước mắt.

Hắn cao gần 1m9, vóc người cao ngất hơi gầy, trên mặt ngũ quan vô cùng rõ ràng, đôi môi không dày không mỏng nhàn nhạt nụ cười, lỗ mũi cao thẳng giống như hình tam giác nhỏ, một đôi tròng mắt trong suốt, con ngươi đen nhánh thâm thúy, khóe mắt hơi nheo lại, cả người nhìn qua vô cùng anh tuấn tiêu sái, nhưng toàn thân khẽ lộ ra hơi thở xấu xa.

"Anh để điện thoại trên xe thức ăn hay sao?" Biện Bạch Hiền lạnh lùng hỏi.

"Không phải của anh, nhưng cũng là anh!" Vũ Chi Húc mâu thuẫn trả lời, đôi môi hơi nhúc nhích, vẫn mím môi cười xấu xa.

"Có ý tứ gì?" Biện Bạch Hiền trấn định hỏi.

"Ý tứ là, điện thoại di động đặt ở xe thức ăn phía dưới không phải của anh, nhưng có tên anh cô ấy sao dám làm, có thể nói anh là chủ mưu phía sau!" Vũ Chi Húc giải thích cặn kẽ, duy trì nụ cười xấu xa.

"Không chỉ anh? Phác gia còn trong có gian tế khác?"

"Không, Phác gia căn bản không có kẻ nào là gian tế!"

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền dùng sức cau mày.

"Thật ra rất đơn giản, chỉ cần anh lấy tiền thu mua cô ta là được rồi, nếu như thu mua phải được, vậy tìm ra nhược điểm của cô ấy, uy hiếp cô ấy là được!"

"Anh thật hèn hạ!" Biện Bạch Hiền cắn răng nghiến lợi.

"Cám ơn em khích lệ, đối với hắc đạo mà nói, là ca ngợi cao nhất!" Vũ Chi Húc nhẹ giọng vui vẻ, đồng thời hơi gật đầu cảm tạ.

Biện Bạch Hiền hung hăng nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia tràn đầy nụ cười xấu xa.

Trong miệng hắn nói, phải là hầu gái dành riêng doanh nhân chứ? Như vậy hắn vào bằng cách nào? Chẳng lẽ cũng là thu mua hoặc uy hiếp người khác sao? Người đàn ông này đúng là sẽ lợi dụng sơ hở, nhưng dùng thủ đoạn hạ lưu này, hơn nữa còn bộ dáng đắc ý, thật làm cho người ta tức giận.

"Biện thiếu gia, nếu như em không có vấn đề khác, như vậy anh có thể mời em đi theo anh rồi sao?" Hắn vô cùng thân sĩ nói, nhưng giọng nói cùng vẻ mặt rõ ràng bất đồng.

"Muốn tôi đi với anh, vậy phải xem anh có bản lãnh kia hay không!" Biện Bạch Hiền vừa nói liền đứng lên, toàn thân cảnh giác nhìn hắn.

"Anh không có bản lãnh? Em là xem thường anh sao?" Hắn hỏi.

"Nếu như anh có bản lãnh, cứ tới đây a!" Biện Bạch Hiền khiêu khích.

Vũ Chi Húc khẽ nheo mắt, không nói hai lời đưa tay đánh cậu, Biện Bạch Hiền cũng đưa tay chặn lại tay của hắn, lại sử dụng một tay khác bắt cánh tay hắn, xoay người đem cánh tay hắn vác qua bả vai, muốn ném qua vai , nhưng hắn lại lập tức cố định trụ chân của mình, không cho cậu nâng thân thể của hắn. Biện Bạch Hiền lập tức buông cánh tay hắn, xoay người lần nữa đưa chân thon dài, muốn đá đầu hắn, mà lúc này, Vũ Chi Húc nhanh chóng từ bên hông mình lấy ra một khẩu súng chỉa về phía đầu cậu, nhưng Biện Bạch Hiền hoàn toàn không quản có nổ súng hay không, chân tiếp tục nhanh chóng đánh úp về mặt hắn, cuối cùng nặng nề đá trúng má phải.

Vũ Chi Húc bên trái dùng sức thay đổi, thân thể bị cậu mạnh mẽ đá một cước, cho nên hoảng hốt quay ngược lại mấy bước, mới vững vàng đứng lại, lúc này khóe miệng của hắn đã chảy ra một vết máu đỏ tươi, má phải cũng sưng đỏ một mảng lớn.

"A. . . . . ." Hắn giận quá hóa cười, vừa quay đầu, vừa lau vết máu ở khóe miệng, sau đó hai mắt vô cùng hưng phấn nhìn cậu, nói, "Làm sao em biết anh sẽ không nổ súng?"

"Anh sai lầm rồi, tôi không biết anh có thể nổ súng hay không, mà là tôi căn bản không quan tâm anh nổ súng!" Biện Bạch Hiền phách lối trả lời.

"A. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Vũ Chi Húc cười to, sau đó vui vẻ nói, "Thật là cuồng vọng, anh lần đầu tiên nhìn thấy người nào to gan như vậy, thật không hỗ là người Phác Xán Liệt chọn trúng, đủ cuồng, có gan, đủ cay. . . . . . Anh thích!"

Biện Bạch Hiền hai mắt bén nhọn nhìn hắn, trên mặt lạnh như băng, đem cậu vốn xinh đẹp càng thêm xinh đẹp, cậu hung hăng nói, "Anh tốt nhất nhanh một chút rời đi, nếu không chỉ cần tôi gọi, anh sẽ lập tức bị bắt lại."

"Anh khuyên em tốt nhất đừng gọi, bởi vì lúc anh tới nơi này, đã đặt bom bốn phía biệt thự, chỉ cần em vừa gọi, chỉ cần có người đến gần nơi này, anh sẽ đem bọn họ cùng nhau nổ chết!"

"Quả nhiên là tên tiểu nhân hèn hạ!" Biện Bạch Hiền tức giận mắng.

"Cám ơn em khích lệ, nhưng mà chúng ta trước không nói cái này, không bằng chúng ta chơi lần nữa, em đoán lần này anh có nổ súng không?" Hắn nói xong, liền đem súng trong tay chỉ hướng cậu.

"Anh sẽ!" Biện Bạch Hiền không chút nghĩ ngợi liền trả lời ngay.

Vũ Chi Húc hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi, "Làm sao em đoán được?"

"Trực giác!" Biện Bạch Hiền trả lời.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Vũ Chi Húc lần nữa cười to, "Em thật rất đặc biệt, có người đã nói với em, trên người em tản ra một loại mị lực hấp dẫn đàn ông, sẽ không tự giác giữ ánh mắt của đàn ông!"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền nhìn hắn, đầu tiên là trầm mặc mấy giây, sau đó hơi nhếch miệng, nói, "Là một người phụ nữ, lời anh mới nói coi như là một khen ngợi cao nhất, nhưng xin lỗi....tôi là con trai. Hơn nữa. đối với một người con trai đã có người yêu mà nói, những lời đó căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, hơn nữa có người đã nói với anh, trên người anh tản ra một loại hơi thở khiến người người chán ghét, sẽ không tự giác nâng lên xung động, muốn hung hăng đánh ngươi!"

Vũ Chi Húc càng ngày càng đối với nam nhân này có hứng thú, nếu không phải ông cụ ra lệnh nhất định phải tóm cậu trở về, như vậy hắn nhất định sẽ tóm cậu đến nhà, khoá chặt cậu, sau đó từ từ một mình thưởng thức. Tại sao Phác Xán Liệt có phúc khí như vậy, có thể tìm được người con trai tốt như vậy, mà hắn rõ ràng cùng hắn lớn lên, tuy nhiên lại không có loại này phúc khí này? Thật làm cho người ghen tỵ a, thật là làm cho người khí phẫn a. . . . . .

"Thật đáng tiếc. . . . . ." Hắn đột nhiên thất vọng nói, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, cả người thay đổi vô cùng lãnh khốc, ngón trỏ cầm súng từ từ bóp cò.

Biện Bạch Hiền tựa hồ đã sớm nghĩ tới mình sẽ có lúc như vậy, cho nên cũng không có bất kỳ sợ hãi, thậm chí vô cùng ngạo nghễ nhìn hắn, không trốn không tránh để súng trong tay hắn bắn trúng mình.

"Ừ. . . . . ." Cậu buồn buồn hừ một tiếng, bả vai một hồi đau đớn, tay cậu không tự chủ che vai trái của mình, ngón tay đột nhiên chạm được vật kỳ quái, cậu cúi đầu, nhìn kim tiêm nho nhỏ, bên trong chỉ có một giọt chất lỏng màu đỏ.

Đây không phải là thuốc mê Chung Khuê cho cậu sao?

Vừa bắt đầu đã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nguyên lai là như vậy!

"Súng mê!" Cậu cau mày nhẹ giọng nói, hai mắt bắt đầu mơ hồ, đầu cũng hơi ngất đi, thân thể chầm chậm bắt đầu vô lực.

Vũ Chi Húc nhìn cậu khẽ dao động thân thể, đột nhiên cau mày lại.

"Thật kỳ quái, người bình thường trúng thuốc mê chỉ cần hai giây sẽ té xỉu, nhưng em cư nhiên qua thời gian dài như vậy còn có thể giữ vững thanh tỉnh đứng đây, thân thể em rốt cuộc có vật chất đặc thù gì?" Hắn tò mò hỏi.

Tầm mắt Biện Bạch Hiền càng ngày càng mơ hồ, hơi sức cũng chầm chậm biến mất, hai chân có chút vô lực bắt đầu nhũn ra, nhưng cậu lại quật cường gượng chống ý chí của mình, nhìn chằm chằm phía trước, mơ hồ không rõ bóng dáng, chê cười mà nói, "Ha ha. . . . . . Thân thể tôi rất bình thường, phải xem là thuốc tê của anh có vấn đề, nếu không là kỹ thuật của anh có vấn đề, chỉ là có chuyện khiến anh thất vọng, tôi sẽ không đi theo anh , dù là. . . . . ." Cậu hơi dừng lại, tay vung lên làn tà áo trắng tinh, lấy trên đùi ra một con dao nhỏ, nhanh chóng rút lưỡi dao sắc bén ra, sau đó vừa nói, vừa dùng sức cắt đứt động mạch cổ, "Dù tôi chết, cũng sẽ không đi theo anh!"

"Không cần ——" Vũ Chi Húc rống to chạy tới ngăn lại, nhưng đã trễ

Cổ Biện Bạch Hiền máu trong nháy mắt phun ra, đem mặt đất nhuộm đỏ, ý thức của cậu cũng chống đỡ đến cuối cùng, cả người vô lực ngã xuống.

Vũ Chi Húc vội vàng giữ thân thể của cậu, dùng tay mạnh mẽ ngăn chận mạch máu cắt đứt. Vạn vạn cũng không nghĩ đến cậu trai này thế nhưng lại quật cường như vậy, lựa chọn tự sát, nguyên nhân là vì Phác Xán Liệt , vì tên đàn ông máu lạnh vô tình đó.

"Phác. . . . . . Xán Liệt . . . . .. . . . . . .Em. . . . . . Em. . . . . . Không thể. . . . . . Không thể bồi. . . . . . Bồi. . . . . ." Cũng chỉ thiếu chữ cuối cùng, cậu liền hoàn toàn mất đi ý thức, chết ngất trong ngực Vũ Chi Húc.

"Đáng chết!" Vũ Chi Húc mắng.

Ông cụ ngàn căn vạn dặn muốn hắn tuyệt đối không được thương tổn cậu, nhưng là bây giờ. . . . . .

Hắn hốt hoảng ôm lấy thân thể cậu, nhanh chóng từ cửa sổ trực tiếp nhảy xuống, rời khỏi căn phòng tràn đầy vết máu.

. . . . . .

Thư phòng lầu ba

Phác Thế Huân ngồi trên ghế sa lon bắt đầu nghe một vị lão sư thao thao bất tuyệt nói, Tuyết Lê ngồi bên cạnh hắn, hai mắt như cũ ngốc trệ, sững sờ nhìn phía trước, thân thể không có bất kỳ động tác gì. Phác Thế Huân thật sự nhàm chán đến muốn nổi điên, cuối cùng hắn bắt đầu đùa bỡn tóc Tuyết Lê, thắt cho cô rất nhiều bím tóc nhỏ, cuối cùng vẫn nhàm chán như cũ thở dài.

"Ai. . . . . ." Hắn bất đắc dĩ quay đầu, nhìn Mân Thạc nói, "Ta có thể nói một yêu cầu?"

"Tiểu thiếu gia xin mời ngài nói!" Mân Thạc khẽ cúi đầu.

"Có thể mời một ít giáo sư đại học đến giảng bài không? Những cái này trình thật sự quá nhàm chán, không phải tôi nói dối, hiện tại tôi cũng có thể dạy ngược lại hắn rồi !" Phác Thế Huân tự đại nói.

Mân Thạc lập tức hơi cúi đầu, tuân theo nói, "Dạ, ngày mai tôi sẽ thay ngài an bài!"

"Ok!" Phác Thế Huân hài lòng mỉm cười sau đó lập tức đứng lên nói, "Nếu đã quyết định an bài thế này rồi, như vậy hôm nay tới đây thôi, Tuyết Lê, chúng ta đi!"

Phác Thế Huân vừa dứt lời, Tuyết Lê lập tức từ trên ghế salon đứng lên, trên đầu thô thô tỉ mỉ bảy tám đuôi sam, có vẻ có một phong vị khác.

"Thiếu gia!" Mân Thạc hốt hoảng kêu.

Phác Thế Huân hoàn toàn không để ý tới thanh âm của hắn, dắt tay Tuyết Lê hướng cửa phòng, còn thật vui vẻ nói, "Chúng ta đi tìm cha, nơi này giao cho ngươi!"

Mân Thạc cau chặt chân mày, thật sâu than thở.

Lão sư đang giảng sững sờ nhìn bọn họ, một đầu mê hoặc.

Mân Thạc vội vàng cùng Lão sư nói đơn giản mấy câu, sau đó đuổi theo Phác Thế Huân, bỏ vào lầu hai.

. . . . . .

Lầu hai

Phòng ngủ chính

Diệc Phàm cả người toàn máu nằm trên mặt đất, bụng trúng một dao, dao còn cắm trên bụng, máu không ngừng từ trong thân thể chảy ra, mà trong máu tươi, để một viên kim cương nho nhỏ.

"A. . . . . ." Phác Thế Huân hít vào một hơi, trợn to hai mắt, lập tức ôm thân thể Tuyết Lê, bưng kín hai mắt cô, không để cho cô xem cảnh tượng trước mắt.

Mà Mân Thạc đi sau hắn thấy Diệc Phàm cả người là máu lập tức bước nhanh tới, trước tra xét hô hấp của hắn cùng nhịp tim, hoàn hảo còn có một hơi thở mỏng manh, hoàn hảo không rút dao ra, bằng không máu nhất định sẽ chảy gấp mấy lần, hắn cũng sớm chết rồi.

"Thiếu phu nhân!" Hắn khiếp sợ kêu, lập tức đứng lên vọt vào bên trong phòng. Bên trong cũng có một mảnh máu tươi đỏ thắm, nhưng cả gian phòng không thấy một bóng người. Mân Thạc cố ý nhìn kỹ vũng máu tươi kia, trong máu không có kim cương.

Hoàn hảo. . . . . .

Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, lập tức thở một hơi, mở miệng rống to nói, "Người tới, nhanh đi tìm bác sĩ!"

Chỉ chốc lát mấy người vội vội vàng vàng chạy tới, bọn họ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó hai người chạy đi kêu thầy thuốc, hai người lưu lại đem Diệc Phàm dưới đất thận trọng mang vào phòng khách bên cạnh.

Phác Thế Huân nhìn hình ảnh máu tanh trước mắt, trong óc chợt nhớ tới Tuyết Minh lúc chết, trái tim không khỏi có chút kinh hãi, nhưng không có sợ hãi như trước, chỉ là hắn hiện tại rất lo lắng, cha như thế nào? Cha bị người bắt đi rồi? Là ai? Hắn đối đãi cha thế nào?

Không tự chủ, tay khẽ dùng lực nắm chặt Tuyết Lê.

. . . . . .

Hai mươi phút sau

Phác Xán Liệt lại một lần vội vội vàng vàng từ công ty chạy về. Trong điện thoại hắn nghe Biện Bạch Hiền bị bắt đi, trái tim cũng khiếp sợ giống như từ thân thể nhảy ra, rõ ràng buổi sáng lúc hắn rời đi cậu còn ngủ say , nhưng chỉ qua một buổi, cậu liền mất tích, rốt cuộc là người nào dám xông vào Phác gia? Là ai vội vã muốn bắt cậu? Đáng chết. . . . . . Là ai?

Bước chân Phác Xán Liệt vừa đi vào đại sảnh lầu một, Mân Thạc lập tức nghênh đón, hai người vừa đi vừa nói.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Phác Xán Liệt lạnh lùng chất vấn.

"Tình huống cặn kẽ tôi cũng không rõ, nhưng lúc tôi theo tiểu thiếu gia tới cửa phòng phu nhân liền nhìn thấy Diệc Phàm bị trọng thương nằm trên mặt đất, bên trong phòng không có một bóng người, chỉ có trên đất lưu lại một vết máu, nên. . . . . . Là máu thiếu phu nhân!" Mân Thạc trả lời.

Chân mày Phác Xán Liệt trong nháy mắt sâu nhăn.

Máu Bạch Hiền?

Cậu bị thương?

Đáng chết! Là tên khốn kiếp nào dám để cho cậu bị thương? Hắn nhất định phải đem hắn chặt làm trăm mảnh.

"Biết là ai làm sao?" Hắn lại hỏi.

"Mặc dù tôi không nhìn thấy là ai làm, nhưng ở trong máu Diệc Phàm phát hiện cái này!" Mân Thạc vừa nói vừa lấy viên kim cương.

Hai mắt Phác Xán Liệt nhìn kim cương trong tay hắn, chân mày đột nhiên nhăn lại.

Đây là dấu hiệu của người kia, hắn thích giết người xong, đem một viên kim cương đặt trong máu đỏ tươi, điều này đại biểu hắn đã giết chết người kia, nhưng hắn tại sao muốn bắt Bạch Hiền? Là ai bỏ tiền thuê hắn sao?

"Diệc Phàm đâu? Đã chết rồi sao?" Hắn hỏi.

" Không có, chỉ là thương thế rất nghiêm trọng, vẫn còn cấp cứu ở trong!" Mân Thạc trả lời.

"Coi là mạng hắn lớn!" Người kia giết người cho tới bây giờ cũng không lưu lại người sống, mà Mân Thạc phát hiện viên kim cương này là đồ nhái, không phải thật, chẳng lẽ hắn cố ý lưu lại mạng Diệc Phàm? Không, theo tính cách của hắn, hơn phân nửa mục tiêu của hắn không phải Diệc Phàm, làm bị thương Diệc Phàm mới là mục đích chính, hắn có thể tổn thương hắn, có thể giết hắn, hơn nữa kim cương này nhất định là thật, hắn cố ý lưu lại, muốn cho bọn họ biết chuyện này là hắn làm, nhưng là Bạch Hiền đâu?

"Cũng chỉ có viên kim cương này sao?" Hắn lại hỏi.

"Dạ!"

Lòng Phác Xán Liệt đột nhiên hơi buông lỏng một chút, bởi vì chỉ cần không lưu lại kim cương, nói lên rằng không cần lo lắng mạng Bạch Hiền . Mà lúc này, bước chân của hắn đã đi tới phòng ngủ lầu hai. Đầu tiên đập vào tầm mắt chính là máu Diệc Phàm, hắn xoay người một cái, lần nữa đập vào mi mắt là máu của Biện Bạch Hiền .

Đáng chết!

Vẻ mặt hắn trong nháy mắt thay đổi tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm vũng máu Biện Bạch Hiền , dùng sức nắm chặt nắm tay.

Dám đả thương người hắn trân ái nhất, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Hắn muốn trả bằng máu.

"Lập tức phái người đi tìm cho ta, ta muốn tự mình điều tra bên trong biệt thự, xem là ai to gan như vậy dám để người đàn ông kia vào!" Hắn lạnh lùng ra lệnh, đôi tay nắm chặt thành quyền.

"Dạ!" Mân Thạc lĩnh mệnh, lập tức rời đi.

Sơ suất quá. . . . . .

Hắn chỉ cố công việc, mà bỏ quên cậu, rõ ràng biết ngày hôm qua cậu không thích hợp, nhưng hắn lại còn lựa chọn chỉ vội vàng công việc, bởi vì chỉ cần cậu ở nhà sẽ không sao, nếu như hắn dành nhiều thời gian đến cậu..., như vậy. . . . . .

Liền nhất định sẽ không như vậy!

Đáng chết!

Hắn đang mắng mình.

***

Chuông trạch

Một chiếc xe thể thao màu đỏ vô cùng dễ thấy chạy như bay đột nhiên dừng lại, vest trắng Vũ Chi Húc nhuộm đầy máu đỏ tươi của Biện Bạch Hiền , hắn hốt hoảng đem cậu từ sau xe ôm ra, cấp tốc chạy vào cửa chính.


Sáng mai bão chap sẽ tới :)))) Tối nay dừng ở đây thôi. Py đang bị bắt đi ngủ rồi TTvTT 

Các bạn ngủ ngon nha =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro