Chương 195: Tôi là người cậu cần tìm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuất hiện nhân vật mới =)))))) Chả biết đặt tên cho nhân vật này kiểu gì, thôi cứ giữ nguyên tên gốc nhá :))))) 


Giọng nói đầy khiêu khích của Biện Bạch Hiền khiến cho Chung Khuê trừng lớn hai mắt lửa giận sôi lên sung sục

Học được từ hắn?

Tiểu tử thối, dám khiêu khích hắn?

Đáng chết!

『 Những điều cần nói tôi đã nói xong. Hôm nay rất cảm ơn lời mời của ông, tôi thật vinh dự. Ha ha ha bái bai! 』

Biện Bạch Hiền nói xong cũng lập tức cúp điện thoại.

Chung Khuê tức giận đem điện thoại di động cầm trong tay ném mạnh vào cửa phòng đối diện, "Rầm——" một tiếng, pin rớt ra ngoài, chiếc điện thoại vỡ tung thành nhiều mảnh.

"Biện Bạch Hiền , ta nhất định bắt ngươi lần nữa, xem ngươi có bản lãnh trốn thoát được hay không!" Hắn hung tợn nhả từng tiếng , giống như kiên định đưa ra lời thề.

. . . . . .

Trong taxi

Biện Bạch Hiền ngồi ghế sau, vui vẻ dừng cuộc gọi.

Buổi trưa khi nhận điện thoại của hắn, cậu vô cùng chấn động cùng thống khổ. Nhưng sau một canh giờ đối mặt với hắn, cậu suy nghĩ rất nhiều, đầu tiên cậu biết đây nhất định là có âm mưu. Bởi vì đã bị hắn lừa gạt một lần, cho nên hắn rõ ràng không phải là người tốt. Muốn thoát ra khỏi nơi này, cậu tuyệt đối phải bình tĩnh tìm ra điểm yếu của hắn. Đối với hắn, cậu chẳng qua là con cờ, tất cả mọi thủ đoạn của hắn cũng chỉ vì một mục đích duy nhất: uy hiếp Phác Xán Liệt . Điểm quan trọng nhất,nguyên nhân cậu lần này đi tìm hắn, thật ra không phải nhất định phải từ miệng hắn nói ra chuyện ba mẹ cậu. Cậu chỉ muốn cho hắn biết rằng, Biện Bạch Hiền không phải là người dễ dàng bị khi dễ, mặc cho hắn có thể tùy ý đùa bỡn. Nếu cậu đã quyết định trở thành người của Phác Xán Liệt , tuyệt đối không tỏ ra khiếp sợ bất cứ thành phần nào trong hắc đạo, kể cả lão hồ ly chết tiệt kia . . . . . Với thân phận thủ lĩnh hắc đạo thiếu nhân, cậu phải tự mình thích ứng với thế giới ngầm đầy nguy hiểm này

Đột nhiên,tay cậu nắm chặt điện thoại, hai mắt lộ ra tự tin cùng thần sắc kiên định.

Bắt đầu từ hôm nay cậu phải học tự bảo vệ mình, cậu không thể trở thành gánh nặng cho Phác Xán Liệt , càng không thể trở thành điểm yếu để người khác lợi dụng uy hiếp anh, cậu muốn mình phải là hậu thuẫn vững chắc giúp anh tất cả mọi thứ

. . . . . .

Mười phút sau

Biện Bạch Hiền trở lại bên đường, đứng bên cạnh chiếc Bentley , nhìn như Diệc Phàm vẫn còn hôn mê. Khá ổn, hắn không có tỉnh lại, chỉ là đã qua gần ba giờ rồi, hắn sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu như không may hắn hôn mê một ngày một đêm, cậu không hề muốn đứng ở đây cả ngày đâu nha?

Chợt có chút lo lắng, nhưng không thể làm gì khác hơn là đứng đợi hắn tỉnh lại.

Mặt trời lặn!

Trời bắt đầu tối dần, thời điểm sáu giờ mà Phác Xán Liệt định ra đã sắp tới, chợt. . . . . .

Diệc Phàm đang nằm ở ghế sau, khẽ giật giật chân mày , hai mắt từ từ mở ra. Hắn ngồi bật dậy, sửng sốt nhìn xung quanh.

Thiếu phu nhân chạy trốn rồi!

"Cốc, cốc, cốc!"

Nghe tiếng gõ cửa xe, hắn lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, Biện Bạch Hiền mỉm cười nhìn hắn, còn giơ tay vẫy vẫy hắn.

Thiếu phu nhân?

Cậu vẫn còn ở đây?

Diệc Phàm khiếp sợ lần nữa, hơi sửng sốt, sau đó lập tức mở cửa xe đi xuống, cúi đầu lo sợ " Thiếu phu nhân"

"Chúng ta đi nhanh một chút đi, thời gian không còn nhiều!" Biện Bạch Hiền nói xong, liền lập tức chui vào xe, vội vội vàng vàng ngồi xuống.

Diệc Phàm nghi hoặc nhìn cậu muốn hỏi một chút, nhưng lời ra đến khóe miệng rồi lại lập tức nuốt xuống. Hắn nhíu mày, dùng sức đóng cửa xe, sau đó liếc mắt nhìn bầu trời bao la lúc hoàng hôn thật đẹp.

Mặt trời đã lặn rồi hả ?

Vậy hắn ít nhất cũng hôn mê bốn năm giờ, trong thời gian này, thiếu phu nhân đã đi đâu? Đã làm gì? Tại sao chuốc mê hắn? Tại sao rời đi lại trở về?

Hắn nên làm gì đây? Phải hỏi như thế nào?

Khuôn mặt nặng nề, Diệc Phàm ngồi trở lại ghế lái, khởi động máy và chạy thẳng về nhà

Bên trong xe

Biện Bạch Hiền đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.

" Anh nhất định tò mò muốn biết tôi đã đi đâu ,có đúng hay không?" Cậu hỏi.

"Vâng!" Diệc Phàm trả lời.

"Vậy sao ngay lúc đầu anh không hỏi? Hơn nữa tại sao một câu nói đều không nói?" Cậu lại hỏi.

"Bởi vì nếu như thiếu phu nhân muốn nhất định sẽ nói, còn nếu người không có ý định nói, tôi có hỏi cũng không có tác dụng gì cả. Với lại, trách nhiệm của tôi là bảo vệ thiếu phu nhân, đem tất cả mọi hành tung của người báo cáo với lão gia, tôi không có quyền chất vấn thiếu phu nhân." Một lần nữa, hắn lạnh giọng trả lời.

Biện Bạch Hiền nhìn sau lưng hắn, đầu tiên là hơi trầm mặc mấy giây, sau đó mới lên tiếng: "Anh sẽ đem chuyện ta mất tích tố cáo với Phác Xán Liệt ?"

"văng!"

"Nếu tôi thỉnh cầu anh đừng nói với anh ấy, anh có thể giúp tôi hay không?"

"Thật xin lỗi, tôi chỉ trung thành với thiếu gia!"

"Vậy ý của anh là, vô luận như thế nào anh cũng sẽ đem chuyện ta mất tích nói với Phác Xán Liệt , kể cả việc uy hiếp anh, đe dọa anh, bức bách anh, anh cũng sẽ không nghe lời của tôi, đúng không?"

"Vâng!" Diệc Phàm kiên định trả lời.

"Haizzzzaaa. . . . . ." Biện Bạch Hiền thở dài, buồn buồn nói, "Thật là một người cố chấp,nhưng biết sao được, anh muốn nói cứ việc nói, dù sao binh tới thì tướng đỡ, nước lên thì cát lấp, dù sao anh ấy vẫn không đến nỗi lấy mạng tôi?"

Diệc Phàm liếc nhìn cậu qua chiếu hậu, lòng không khỏi thầm than thở.

Tâm tư người con trai này thật rất khó đoán, đoán tới đoán lui cuối cùng cũng không thể nào hiểu được. Rốt cuộc. . . . . . trong mấy tiếng đồng hồ kia, cậu đã làm những thứ gì đây?

Haizzzzaaa. . . . . .

***

Biệt thự nhà họ Phác

Diệc Phàm đi theo sau Biện Bạch Hiền trở lại phòng ngủ, đứng trước cửa long mày cau lại, gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt .

『 Alo 』 trong điện thoại di động rất nhanh liền nghe tiếng Phác Xán Liệt

"Thưa đại ca!" Hắn trầm giọng gọi.

『 Thế nào? 』

"Chuyện là, thiếu phu nhân vừa mới rời khỏi tập đoàn King, đột nhiên xuống tay hạ độc dược khiến tôi hôn mê , cho nên trong bốn giờ đó, thiếu phu nhân đi nơi nào, đã làm gì, tôi tất cả đều không biết."

『 Mi nói cái gì? Thiếu phu nhân xuống tay với mi? 』

"Dạ!"

『 Cậu ấy bỏ trốn? 』

"Cũng không có, khi tôi tỉnh lại thiếu phu nhân vẫn còn ở trước mặt, nhưng trong lúc tôi hôn mê, hành tung thiếu phu nhân thế nào tôi không rõ"

『. . . . . . 』 trong điện thoại di động Phác Xán Liệt đột nhiên trầm mặc, gần một phút đồng hồ sau, hắn lạnh giọng mà nói, 『 Ta biết rồi, ta lập tức trở về, mi phái người đi điều tra cậu ấy bốn giờ đó đã làm gì, còn có. . . . . . Thuốc mê, là từ đâu tới! 』

"Dạ!"

Cuộc đối thoại kết thúc ngắn gọn, Diệc Phàm giữ nguyên nét mặt

Đây đã là lần thứ mấy rồi hả ? Hắn lúc nào cũng không hoàn thành nhiệm vụ như thế này, xem ra năng lực của hắn còn phải cải thiện mới được. . . . . .

. . . . . .

Sau buổi cơm tối

Phác Xán Liệt vội vội vàng vàng chạy về Phác gia, đến trước phòng ngủ thì đã thấy Biện Bạch Hiền đã sớm đi vào giấc mộng rồi

Hắn chậm rãi, bước nhẹ đến bên giường, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ kia.

"Đừng giả bộ ngủ, mau mở mắt ra cho anh!" Hắn lạnh lùng mở miệng ra lệnh.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền vẫn không nhúc nhích , cậu dường như đang ngủ say.

"Nếu không mở mắt, anh tuyệt đối không khách khí!"

Nghe lời đe dọa của hắn, Biện Bạch Hiền mê mê tỉnh tỉnh mở mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lung của Phác Xán Liệt , cậu lại ngồi bật dậy, rất nhanh sau đó nói thẳng, "Cái gì không nói, em sẽ nhất định không nói cho anh biết, có đánh chết cũng không, tuyệt đối không!"

Chân mày Phác Xán Liệt nhíu lại.

"Em cho rằng, anh là muốn em nói cái gì?" Hắn chợt hỏi.

"Ách. . . . . . Không phải là. . . . . . Xế chiều hôm nay em tại sao lại ra tay với Diệc Phàm, còn có đã đi nơi nào, làm cái gì. . . . . . Những chuyện này sao?" Cậu ấp úng nói xong, giống như một đứa nhỏ bị phát hiện làm chuyện xấu

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm mặt của cậu, nói, "Anh cũng không phải muốn hỏi chuyện này, chỉ muốn biết tại sao hôm nay kỳ quái như thế, đi tới chỗ anh, ngoan ngoãn nghe lời..., còn chủ động ôm anh, hôn anh, nói những lời ngon tiếng ngọt với anh. . . . . . Rốt cuộc tại sao?"

"Ách. . . . . . Cái này. . . . . ." Biện Bạch Hiền lúng túng không nói nên lời.

"Là bởi vì hôm nay em phải làm một việc nguy hiểm tới tính mạng, có đúng hay không?" Hắn đột nhiên hỏi.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền trong nháy mắt á khẩu.

"Bởi vì sợ sẽ xảy ra chuyện, không bảo đảm tính mạng để gặp lại anh , cho nên mới phải làm nhiều chuyện kỳ quái như vậy, có đúng hay không?" Phác Xán Liệt hỏi nữa.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền lại một lần trầm mặc.

"Trả lời anh!" Phác Xán Liệt đột nhiên gầm nhẹ.

Biện Bạch Hiền cúi đầu thật sâu, sau đó khe khẽ gật đầu.

Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy lo sợ, kinh hãi không thôi. Tim bắt đầu bùm bùm nhảy loạn.

Cậu trai này thật sự rất đáng giận, nhân lúc hắn bận rộn tối mặt mũi lại chạy loạn ra ngoài, biết bao là nguy hiểm rình rập ? Một mình cậu làm sao bảo đảm an toàn trở về? Nếu có chuyện không may xảy ra. . . . Như vậy hắn đời này. . . . . . Phải làm sao?

Hắn quỳ một chân xuống giường, sau đó đưa ra hai cánh tay ôm cậu vào trong ngực của mình, trầm muộn nói, "Anh có thể không hỏi hôm nay em đi nơi đâu, làm những gì, nhưng em phải hứa với anh, bắt đầu từ hôm nay đến ngày chúng ta kết hôn, em tuyệt đối không ra khỏi cửa Phác gia dù chỉ một bước, có được hay không?"

Biện Bạch Hiền tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, nghe lòng nhịp đập tim hắn, khuôn mặt ngạc nhiên không khỏi cảm thấy thực sự hạnh phúc, hơi nhẹ gật đầu nói, "Được, em nghe theo anh!"

Phác Xán Liệt khẽ buộc chặt hai tay của mình, càng thêm dùng sức ôm thân thể của cậu.

Hắn biết rõ, nếu hắn chất vấn cậu, cậu nhất định sẽ không nói, bởi vì cậu thực sự rất quật cường còn có thể là cực kỳ cứng đầu. Cho nên hắn chỉ có thể đổi phương thức để cho cậu ưng thuận đề nghị của hắn, sau đó sẽ phái người âm thầm điều tra. Hắn nghĩ, chuyện cậu vội vàng đi đến làm việc của người nào đó nhất định sẽ để lại rất nhiều dấu vết, nếu muốn hắn hoàn toàn có thể biết được.

"Thật là................ trong lúc anh công việc ngập đầu, em lại nhàn nhã ra ngoài gây họa., có phải em cố ý làm anh mệt chết có phải không ?" Hắn mệt mỏi nói xong, lại đột nhiên toàn thân vô lực, ôm cậu nằm lên giường

"Em đâu có gây họa!" Biện Bạch Hiền phản bác , "Em không phải trở về bình yên hay sao, có thể gây họa ở đâu được chứ? Chỉ là đi làm chuyện mình nên làm thôi!"

"Hả? Chuyện cần phải làm? Là chuyện gì?" Hắn nhân cơ hội hỏi.

"Không cho anh biết, Đừng có dụ dỗ em tiết lộ cho anh!"

"Ha ha ha. . . . . . Thông minh hơn rồi đấy!"

"Em vốn dĩ đã rất thông minh nha!"

Đúng đúng, anh thừa nhận, nhưng nếu đúng như lời em nói, không nên không biết, em bây giờ phải làm nhất chính là ngoan ngoãn ở nhà, chờ làm vợ của Phác Xán Liệt anh!"

"Em hiểu rõ rồi á..., em mới vừa đều đáp ứng anh sẽ không đi ra ngoài nữa, không phải sao?"

"Vậy sao? Vậy thì hãy thể hiện bằng hành động đi!"

"Thể hiện bằng hành động?"

"Hôn anh!"

"Anh đi chết đi!" Bạch Hiền đạp hắn một cước ngã xuống giường.

***

Sáng sớm hôm sau

Khi Biện Bạch Hiền thức dậy, Phác Xán Liệt đã không còn trên giường, không cần suy nghĩ cũng biết hắn nhất định đến công ty làm việc, cậu thật sự muốn biết, hắn rốt cuộc đều đang bận rộn những thứ gì.

"Haizzaaa. . . . . ."

Cậu thở dài rời giường, đi vào phòng tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt, hai mươi phút sau, cậu mặc một bộ áo đầm màu trắng đi ra khỏi cửa phòng.

"Thiếu phu nhân!" Diệc Phàm đứng ở cửa, cúi đầu chào

"Ừ!" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng trả lời, bước xuống lầu

. . . . . .

Lầu một phòng bếp

Biện Bạch Hiền đứng ở cửa phòng bếp cực lớn, nhìn người đi ra đi vào.

Chợt nhớ lại chuyện trước kia, trong phòng bếp nhất định có người động tay động chân, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, rốt cuộc người nào mới là kẻ đáng nghi đây?

"Diệc Phàm!" Cậu nhẹ giọng mở miệng.

"Dạ, vâng!" Diệc Phàm khẽ cúi đầu trả lời.

" Phòng bếp Phác gia có nhiều người như vậy, công việc của bọn họ phân chia như thế nào?" Hai mắt Biện Bạch Hiền vẫn chằm chằm vào những người trong phòng bếp, bắt đầu hỏi thăm.

"Đầu bếp phân ba loại, loại tốt nhất đương nhiên là dành riêng cho đại ca, thiếu phu nhân, cùng tiểu thiếu gia , tiếp theo là cho thuộc hạ thân cận giống chúng tôi, còn lại chính là cho những người làm và quản gia!" Diệc Phàm trả lời.

"Hả? Kia là người nấu cơm cho tôi hằng này?"

"Là hắn!" Diệc Phàm chỉ vào một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.

Biện Bạch Hiền nhìn người đàn ông trung niên đó không chớp mắt, bề ngoài hắn cực kỳ thành thật, hơn nữa nhìn cũng rất chất phác, hẳn không phải là người xấu,. Nhưng nhìn người, biết mặt nhưng không thể biết lòng, người xấu ở đâu mà chẳng có, vì vậy không lý do gì không thể nghi ngờ hắn.

"Vậy hắn làm xong cơm, sau đó sẽ giao cho ai?" Cậu lại hỏi.

"Sẽ giao cho người giúp việc riêng cho thiếu phu nhân!"

"Sao? Người giúp việc riêng cho tôi?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc giật mình nói, "Người hầu hạ tôi không phải là anh sao? Thì ra là người khác?"

Diệc Phàm đổ mồ hôi !©¸®!

"Thiếu phu nhân, tôi không phải như vậy, chỉ là người làm bất cứ chuyện gì đều muốn tự thân tự lực, cho nên cậu rất ít thấy cậu ấy mà thôi!"

"Ý của anh là, tôi cướp việc của người làm?"

"Không. . . . . . Tôi không phải ý này!" Diệc Phàm đột nhiên hốt hoảng.

"Tốt lắm tốt lắm, tôi cũng không có ý trách cứ anh, đi thôi, tôi muốn biết một chút về người hầu hạ tôi!" Biện Bạch Hiền mỉm cười nói xong, liền lập tức xoay người, rời đi cửa phòng bếp.

Diệc Phàm khẽ cau mày nhìn cậu. Cậu từ sáng sớm liền bắt đầu hỏi chuyện một cách kỳ quái, giống như đang điều tra một việc gì đó, hay là một người nào đó.

Cậu muốn làm cái gì đây? Cậu đang tìm ai đó?

. . . . . .

Tất cả buổi sáng, Biện Bạch Hiền đều ở đây tìm kiếm gian tế, nhưng cuối cùng một chút kết quả cũng không có, quả nhiên loại này giống như là truyện trinh thám, cậu hoàn toàn không thích hợp với việc dùng đầu óc phán đoán, sở trường của cậu là đánh nhau nha.

"haizzzaa . . . . ."

Cậu trở về phòng, nằm dang tay dang chân hình chữ đại lên giường, thở dài ngán ngẩm.

Rốt cuộc là ai đã làm việc đó? Rốt cuộc ai mới là gian tế đây? Rốt cuộc muốn dùng biện pháp gì mới có thể bắt được kẻ đó đây?

Phiền phiền phiền, phiền chết rồi !

"Cốc, cốc, cốc!"

Cửa phòng vừa vặn bị gõ vang lúc mười hai giờ trưa, Biện Bạch Hiền mệt mỏi nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, "Mời vào!"

"Cạch cạch!" Cửa phòng được mở ra, có người từ ngoài cửa đi vào bên trong gian phòng, nhưng không giống như thường ngày, cũng không có nghe được giọng nói máy móc của Diệc Phàm, mà là tiếng bước chân đặc biệt nhịp nhàng

Đột nhiên, Biện Bạch Hiền cảm thấy bất an, nhanh chóng mở hai mắt,ngồi dậy, đồng thời khiếp sợ nhìn người đàn ông đứng trước mặt

"Anh là ai?" Cậu lạnh giọng hỏi.

"Là người cậu muốn tìm , xin chào, tên tôi là Vũ Chi Húc, giải thích là. . . . . ." mưa trong nắng"!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro