Chương 29: Này chú đẹp trai! Can I help you? =))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi chuông rung vài giây, cửa phòng mới chậm rãi mở ra.

Một người đàn ông cao hơn hai thước từ trên cao nhìn hắn. ( Bốc phét cho anh Đại cao hơn hai thước =))) 

Chung Nhân nhìn khuôn mặt người đàn ông, hơi hơi ngạc nhiên.

- Kim tổng!

Không ngờ người ở trong phòng này, dĩ nhiên là tổng giám đốc của tập đoàn Kim King, mặc dù trước đó đã xem qua tài liệu nhưng trong tích tắc, hắn còn tưởng rằng......có thể là Phác Xán Liệt.

Quá nhạy cảm sao?

- Giám đốc Kim Chung Nhân? Sao anh lại tự mình tới đây? Có chuyện gì quan trọng sao? muốn vào rồi nói chuyện hay không? - Chung Đại vẻ mặt bình tĩnh, hào phóng mời hắn vào.

- A, không có gì, tôi chỉ đi ngang qua nơi này, nhìn thấy nhân viên phụ trách phòng này vội vội vàng vàng bỏ đi, lại nghĩ tới hôm nay nhận được thông báo thay đổi người cho nên muốn qua đây hỏi xem, có phải cậu ấy đã phạm sai lầm gì, có ảnh hưởng gì với anh không?

- Không! - Chung Đại lạnh lùng mở miệng nói: - Cũng không có ảnh hưởng gì, hơn nữa chuyện thay đổi người, vừa rồi cậu trai kia đã giải thích rõ ràng với tôi, tôi quyết định hủy bỏ.

- A, thế nhưng....

- Lỗi không phải của cậu ta, xin tổng giám đốc cũng đừng trách cứ gì cậu ta.- Chung Đại cắt lời của anh.

- A.....Là như vậy.

- Nếu không có chuyện gì, tôi trở về nghỉ.

- Được rồi, quấy rầy rồi!

- Không sao!

Chung Đại thản nhiên nói xong lập tức đóng cửa lại.

Chung Nhân ngơ ngẩn đứng ở cửa phòng, giữa đôi lông mày lại một lần nữa chậm rãi túc khởi, cuối cùng vẫn cảm thấy......là lạ.

...........

Toilet.

Biện Bạch Hiền đứng trước gương, cố gắng chịu đau dùng nước rửa sạch vết máu trên cổ, nhưng chiếc cổ trắng ngần in lại dấu răng, lại còn ở chỗ rất dễ thấy muốn che cũng không được.

- Ai.....- Cậu thở dài một hơi, đành phải dán hai cái băng lên vậy.

Người đàn ông kia, anh ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Phác Xán Liệt? Anh ta thực sự tìm đến đây?

Không thể!

Cứ nghĩ ngợi như vậy chắc chắn cậu sẽ điên, phải đi điều tra.

Nhanh chóng lau khô tay rồi lao nhanh ra khỏi toilet.

...........

Phòng nghỉ nhân viên.

Biện Bạch Hiền hùng hổ đẩy cửa ra, lôi Lộc Hàm đang nhàn nhã uống trà ra ngoài.

- Biện Bạch Hiền, cậu làm cái gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, làm sao phải động chân động tay thế? Trà ngon của tớ....- Lộc Hàm phàn nàn, đau lòng nhìn vài lá chè trong chén đã rớt mất một nửa.

- Tiểu Lộc - Biện Bạch Hiền nghiêm túc nói - Cậu có biết khách ở phòng VIP 001 là ai không?

- Tớ đương nhiên biết, chuyên môn của tớ là quản lí tư liệu mà, nhưng mà bí mật của khách hàng không thể tiết lộ ra ngoài, tớ không thể trả lời. - Cậu bày ra bộ dáng đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt viết: " Tới cầu xin tớ đi!"

- Làm ơn nói cho tớ biết đi! - Bạch Hiền chắp hai tay.

- Haha - Cậu vừa lòng trộm cười nói - Nể tình giao tình nhiều năm giữa chúng ta, tớ phá lệ nói cho cậu, nhưng phải bồi tớ một cân trà Long Tĩnh hảo hạng.

- Được rồi, tớ đồng ý!

Thật sao?

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn cậu.

Thế giới quả nhiên rất kì diệu, không ngờ vắt cổ chày ra nước cũng có ngày nhổ được lông.

- Anh ta chính là chủ tịch tập đoàn cao cấp Kim King, danh như ý nghĩa, gọi là King.

King?

 Biện Bạch Hiền hơi nhíu mày suy nghĩ.

Nếu như là tập đoàn Kim King, vậy không phải là Phác Xán Liệt. Bởi vì mấy năm gần đây tập đoàn KIm King là một công ty lớn có tiếng, chưa có lời đồn nào là có quan hệ với xã hội đen, hơn nữa bảy năm trước Phác Xán Liệt ở trong tù sao có thể vừa ra đã trở thành tổng giám đốc của một công ty? Anh ta là người đứng đầu xã hội đen mà. 

Hơi ....có chút an tâm!

- Này, cậu hỏi làm gì vậy? Không phải là....- Lộc Hàm chợt kéo dài thanh âm muốn nói nhưng lại thôi, đột nhiên vẻ mặt chuyển thành nghiêm trọng: - Bạch Hiền, cậu đã có một người " ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man" rồi, đừng thay đổi thất thường nữa.

- Ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man? Thay đổi thất thường? Cậu đang nói cái gì vậy? - Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

- Cậu không biết sao? Đây chính là một đoạn giai thoại mà mỗi người thế kỉ hai mươi mốt đều biết.

- Giai thoại?

- Đúng vậy, cái này có đầy sự thật về xã hội hiện tại, vừa muốn người vừa muốn xe, đó là tượng kỳ.....có nhà xinh đẹp, lại muốn có rất nhiều tiền, đó là ngân hàng.......bộ dạng tàn bạo lại muốn cảm giác an toàn, đó là đặc man, cho nên người đàn ông có sáu dạng đó chính là ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man.

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi! (︶︿︶|||)~ 

Đây là cái gì thế? 

Giai thoại này quả là kinh điển, nhưng đối với cậu mà nói....

- Cậu cứ yên tâm, đối với người ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man ấy tớ không có hứng thú, có điều loại áo đặc man như cậu, tớ lại cực kỳ lo lắng.

Lần này đến phiên Lộc Hàm nghi hoặc.

- Loại áo đặc man như tớ? Cậu có ý gì?

- Rất đơn giản, chính là.....- Biện Bạch Hiền vẻ mặt gian ác.

Chỉ vào bụng cậu nói:  Lõm

Chỉ vào ngực cậu nói: Lồi

Chỉ vào người cậu nói: Man!

Cuối cùng hai mắt liếc nhanh một lần toàn thân từ trên xuống dưới của Lộc Hàm, nói: 

- Lọai bất nam bất nữ " lồi lõm Man " như cậu, tớ còn có một chút.....hứng thú!

Bất nam bất nữ?

Lộc Hàm giận dữ.

- Biện Bạch Hiền, nha đầu chết tiệt cậu, cho dù tớ là Man, cũng Man hơn loại cọp mẹ tính tình hung dữ như cậu, tức chết tớ.....- Cậu đột nhiên xắn tay áo rồi giơ nắm đấm lên: - Cho dù là anh em tốt cũng sẽ phải tính sổ cho đàng hoàng, cậu dám sỉ nhục danh dự đàn ông của tớ, vậy thì giải quyết nhanh gọn, một mất một còn.....

Một mất một còn?

Biện Bạch Hiền thấy không ổn lập tức bỏ chạy.

- Đừng chạy, đứng lại, nộp mạng đi....

Chiến tranh thế giới bạo phát!!

**********

Một ngày trong nháy mắt lại trôi qua........

Khu nhà trọ cho thuê " Hạnh Phúc "

Sau khi Phác Thế Huân ăn xong bữa sáng liền ngoan ngoãn đến trường học, cả ngày hôm qua bé chờ suốt, chờ đến ông trời cũng cảm tạ mà vẫn đợi được người nào đó gọi tới.

Thực là khiến người ta bực mình, bé lại có thể tính sai một lần.

Vì sao không gọi điện thoại cho bé? Vì sao vì sao vì sao?

Chẳng lẽ cái chú cao hai thước kia không đưa thư cho người đó?

- Ai....buồn bực! - Bé khó chịu than thở.

Rõ ràng hôm nay không muốn học hay lại tới chỗ cây đại thụ kia chờ một ngày, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Ừ! Tâm động không bằng hành động, chân bé bước đi về phía trước đột nhiên xoay một trăm tám mươi độ, bỗng nhiên xoay người.

Một bóng người nháy mắt trốn vào trong đám đông.

- A! - Bé trừng lớn hai mắt. (⊙﹏⊙)~ 

Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn không tránh được mắt thần 2.0 của bé.

Trực giác đàn ông nói cho bé biết, có người đang theo dõi bé.

- Chẳng lẽ....- Bé thì thào tự nói.

Nếu đoán không sai, người kia hẳn là giống như, có lẽ, chắc là, bề ngoài giống như, là chú ngồi lái xe ngày đó.

Hì hì...

Vẻ mặt bé chuyển sắc, cười tà ác.

Không ngờ " thu hoạch ngoài ý muốn " của bé lại tự động tới cửa nhanh như vậy, thật sự rất Lucky rồi!

Cố ý làm ra vẻ không phát hiện, đầu tiên bé bước vào một cửa hàng, dùng tiền tiêu vặt mua gì đó, sau đó đi vào một tòa nhà lớn lên thẳng sân thượng ở tầng cao nhất.

Cửa vào sân thượng.

Diệc Phàm nhìn cửa sắt đóng chặt thì hơi nhíu mày.

Tiểu quỷ này đến đây làm gì? Chẳng lẽ hắn đã bị nó phát hiện?

Nhưng nơi này không có ai, đúng là thời cơ tốt để hành động, nhưng mà đại ca nói phải lấy trộm DNA, anh tùy tiện đi ra ngoài, chính là chống lại mệnh lệnh.

không được, vẫn là xem tình hình như thế nào rồi mới hành sự.

- A.....Cứu mạng a!!

Trên sân thượng truyền thẳng đến tiếng kêu của Phác Thế Huân, Diệc Phàm sốt ruột, bất giác vươn tay, nhanh chóng cầm lấy nắm đấm cửa, nhưng đồng thời tay hắn cũng bị dính vào, kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Tay nắm cửa này....vậy mà....nháy mắt đã dính chặt hai tay hắn.

- Hì hì....

Tiếng cười tà ác từ phía sau cánh cửa truyền đến, Phác Thế Huân chậm rãi mở cửa ra, tươi cười sáng lạn đối với hắn.

- Này, chú đẹp trai, Can I Help You?

Py đã đăng chap mới rồi đó. Mau thưởng đi nào =)))













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro