Chương 30: Không phải chú ngu ngốc mà là cháu rất thông minh =))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệc Phàm trừng mắt nhìn bé.

Hôm nay bé không có mang kính đen và mũ lưỡi trai, toàn bộ khuôn mặt bé đều hiện lên trước mắt hắn.

Thật sự rất giống! Quả thực chính là hình ảnh đại ca thu nhỏ.

- Này chú đẹp trai, sao chú không nói gì thế? Không hiểu tiếng Anh sao? Có cần cháu dịch giúp chú không?-  Phác Thế Huân vẻ mặt dương quan sáng lạn, nhưng ẩn dưới bề ngoài hồn nhiên ngây thơ ấy lại cất dấu vẻ tà ác không hợp với tuổi.

- Cậu đã sớm phát hiện ra tôi bám theo cậu?

- Đúng rồi! - Phác Thế Huân cười đáp!

- Cậu cố ý dẫn tôi tới nơi này?

- Mấu chốt rõ ràng như vậy, chú không phải muốn từng bước từng bước hỏi không dứt chứ, thực ngớ ngẩn!

Diệc Phàm bực mình!

Nhưng là Phác Thế Huân vẻ mặt lại vui vẻ và thích thú.

- Chú đẹp trai, không bằng để cháu hỏi vài vấn đề có tính triết lý được rồi, tại sao chú muốn theo dõi cháu? Chú muốn làm gì cháu? Là ai sai chú làm vậy?

Diệc Phàm trầm mặc không nói!

Phác Thế Huân vẫn vui vẻ cười như trước, hai mắt linh động theo dõi khuôn mặt hắn, dò xét tâm hắn.

- Chú không nói gì, vậy để cháu suy luận một chút ...-  Bé bày ra bộ dáng phúc nhĩ ma tư, chậm rãi nói: - Người có thể sai chú tới chỉ có người đàn ông tên Phác Xán Liệt, người đó muốn chú thần thần bí bí theo dõi cháu nhưng lại không thể gây tổn thương cháu, vậy là muốn lấy vật gì trên người cháu, hoặc là muốn bảo vệ cháu, cũng có thể là điều tra gì đó? Nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt chú, không có bất luận vẻ ngạc nhiên gì, vậy chứng minh chú đã sớm biết cháu là ai, cho nên tổng kết lại, cháu có thể hiểu rất rõ ràng, chú muốn từ trên người cháu lấy chứng cứ có quan hệ với người kia, cho nên chú theo dõi cháu mục đích chính là muốn lấy DNA của cháu đi kiểm tra... Cháu suy luận như vậy có đúng không? Chú đẹp trai? 

Ánh mắt Diệc Phàm trừng càng lớn.

Không ngờ thực sự bị bé đoán được, hơn nữa ánh mắt bé nhìn anh, nói chuyện có khẩu khí, vẻ mặt suy đoán thấu tình đạt lí đều cực kỳ giống đại ca, quả thực giống nhau như đúc.

Đây là gen di truyền sao?

- Cháu nói này chú đẹp trai, sao chú lại không nói? Chẳng lẽ bị trí thông minh của cháu dọa sợ rồi?-  Phác Thế Huân vẻ mặt đắc ý, cảm khái nói: - Đừng xem cháu tuổi còn nhỏ, nhưng ở phương diện chỉ số thông minh, cháu với chú đẳng cấp không hề giống nhau, kỳ thực không phải chú ngu ngốc chẳng qua là cháu quá thông minh thôi!

Bé đắc ý dương dương tự đắc, tràn đầy kiêu hãnh.

Gân xanh trên trán Diệc Phàm nổi hết cả lên.

Thằng quỷ này thực sự quá kiêu ngạo, ngay cả điểm này cũng giống đại ca y như đúc.

- Được rồi, đừng khó chịu nữa, ông trời cho chú "đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển" này, coi như là may mắn của chú, chú phải cảm tạ trời đất đi!-  Phác Thế Huân an ủi vỗ vỗ cánh tay hắn, tiếp tục nói:

 - Cha từng nói cho cháu: người ngốc có phúc của người ngốc, cha còn nói đời này cháu không thể kiêu ngạo như vậy, nhưng có điều người giống như chú, cũng là có thể không ngừng hưởng thụ, chú xem xem...-  Bé nói xong liền nhỏ một sợi tóc trên đầu xuống, bố thí đặt ở trong tay hắn.

- Đây là ngàn phán vạn phán, DNA mong nhớ ngày đêm, bổn thiếu gia cháu tặng cho chú!

Diệc Phàm kinh ngạc nhìn tóc trong tay.

Rốt cuộc tiểu quỷ này đang nghĩ cái gì? Cứ như vậy cho hắn?

Bố thí? Thương xót? Hay là... châm chọc?

Phác Thế Huân ngoạn cú liễu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Cậu vui vẻ bước qua người hắn, vừa bước xuống cầu thang bên cạnh vừa vẫy tay nói: 

- Chú đẹp trai, cám ơn chú đã chơi với cháu lâu như vậy, cháu rất vui, bye bye,... Nhớ thay cháu nói với bố một tiếng, chúc mừng bố ra tù.

Bố sao?

Sao thằng nhóc này dĩ nhiên gọi đại ca thoải mái bằng bố như vậy? Chẳng lẽ nhóc không biết nếu xác nhận nhóc là con của đại ca thì cuộc sống của nhóc sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhóc sẽ phải từ vầng thái dương tươi sáng xuống địa ngục đen tối.

Thằng nhóc chỉ có sáu tuổi mà trong đầu nó chứa những gì?

Diệc Phàm không nén nổi, nhíu mày thật sâu.

***************

Khách sạn Rich

Phòng VIP 001.

Lần thứ ba Biện Bạch Hiền đẩy toa ăn đứng trước cửa phòng, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt mà cau mày.

Hôm qua lớn tiếng mắng anh ta là đồ biến thái chết tiệt rành rành như vậy, còn nói muốn trả thù, thế nhưng anh ta tại sao lại hủy bỏ việc thay đổi người? Chẳng lẽ đây là trả thù trong truyền thuyết? Anh ta muốn hành hạ cậu bằng cách này??

Nhưng tại sao bản thân mình lại ngoan ngoãn đứng ở đây? Rõ ràng cậu cũng có thể xin thay đổi người, né tránh phiền phức không cần thiết này....thế nhưng...

Thực sự cậu vẫn còn muốn xác nhận lại một chút, người đàn ông kia.....rốt cuộc là ai?

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, thời điểm tất yếu để lấy dũng khí ra, dũng cảm thăm dò.

Cậu hít một hơi mạnh mẽ, giữ cho tim ổn định, nhấn chuông cửa.

" Leng keng, leng keng"

-...- Không có ai lên tiếng.

" Leng keng, leng keng"

-....- Vẫn không có ai.

" Leng keng, leng keng "

-...-

Biện Bạch Hiền đổ mồ hôi!!

Sự việc này sao giống như đã từng xảy ra?

Nếu đi sẽ không lấy được đồ, nếu ở lại sẽ không thống thống khoái khoái mà mở cửa, đây chính là nguyên tắc làm người cơ bản, a không đúng......Cậu hiểu rồi, anh ta căn bản không phải là người, anh ta là một con chó điên chỉ biết cắn người.

Kỳ vọng vào chó điên sẽ mở cửa là một hành vi sai lầm của nhân loại.

- Ai....- Thở dài một hơi, sau đó lấy chìa khóa, chần chừ mở phòng.

...........

Lần này phòng khách tràn ngập ánh sáng mặt trời, gọn gàng sạch sẽ, phòng tắm không truyền ra tiếng nước chảy, nhưng mà.....lại có một người đàn ông đang nằm dài trên ghế sofa.

Anh ta mặc quần tây màu đen, áo sơ mi màu trắng, chiếc thắt lưng đã được cởi xuống, cúc aó cũng đã mở ra, chỉ có khóa kéo là không tổn hao gì, dù ẩn dù hiện hơi gồ lên vật gì đó ( Trời để ý kĩ vậy cha nội?? ), mà phía trên anh ta, vạt áo sơ mi đã mở rộng, lộ ra nước da màu đồng cùng với cơ bắp và thân hình hoàn mỹ, cả người tỏa ra mị lực nam tính hấp dẫn, thế nhưng ở trong mắt Biện Bạch Hiền chỉ có hai chữ để đánh giá anh - hèn tiết!!

Kỳ quái?

Hai mắt trong veo của cậu nhìn phần đầu của anh.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn mái tóc đen của anh, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt anh, bởi vì, trên mặt anh là một tập văn kiện đang mở.

Là bởi vì làm việc nên mệt sao? Hay là anh ta cố tình che mặt mình?

Mặc kệ, lòng hiếu kỳ không ngừng quấy phá, thúc giục thân thể cậu tới gần bên người anh.

Chỉ cần hạ xuống một chút là được rồi, cậu muốn nhìn thấy mặt anh.

Muốn tận mắt xác nhận xem người đàn ông này có phải là người bảy năm trước kia không?

Tay chậm rãi tới gần anh, ngón tay đụng vào một góc của tập văn kiện, sau đó vô thanh vô tức siết chặt, chuẩn bị xốc lên.....

- Cậu muốn làm gì tôi? - Phác Xán Liệt đột nhiên mở miệng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro