Chương 33: Bảo bối, cha cho con đi.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh?

Trên mặt Phác Xán Liệt hiện lên lửa giận rõ ràng.

Tiểu quỷ cuồng vọng này dám cưỡi trên đầu anh, thật đúng là di truyền gan hùm mật gấu từ Biện Bạch Hiền, xem ra... phải dạy dỗ lại cho tốt mới được.

- Tiểu quỷ, ngươi mặc dù thông minh nhưng không được ăn nói hàm hồ nếu không sẽ đưa tới họa sát thân!

- Ôi ? Là như thế này sao? Bố tức giận rồi?

 Phác Thế Huân giả bộ kích động, ân hận nói:

- Con xin lỗi, bởi có thể nói chuyện với bố khiến con cực kỳ xúc động, cho nên muốn trước mặt bố khoe tài năng của mình một chút, con chỉ muốn thể hiện chút mà thôi, không ngờ lại... nhưng mà, mọi người đều nói trong bụng tể tướng chống thuyền, bố của con khoan dung độ lượng, đừng nói là thuyền, cho dù là tàu Titanic bị đắm cũng có thể khởi động lại, đúng không ạ?

Phác Xán Liệt càng ngày càng không chịu nổi lời nói thiên mã hành không của bé, giữa đôi lông mày sớm đã siết chặt lại.

- Những gì ngươi muốn nói đã nói xong chưa?

- Rồi ạ, đều nói xong rồi. Nhưng mà bố vẫn chưa trả lời vấn đề của con.

- Không sai, chính là điều ngươi đoán- Cho nên anh phải thay đổi kế hoạch, mau chóng lấy lại đồ vật kia mới được.

- Yes! Mình quả nhiên là thiên tài, hahaha... Gương kia ngự ở trên tường nói cho tôi biết, người đàn ông thông minh nhất trên thế giới này là ai?

Bé đột nhiên kháp cổ họng, đà thanh tự hỏi tự đáp: - Phác Thế Huân!! =)))

- Nếu vấn đề của ngươi đã hỏi xong, vậy cho ta hỏi một vấn đề!- Phác Xán Liệt vội cắt đứt tiết mục sắm vai của bé.

- Được, bố hỏi đi, con nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (Biết gì sẽ nói, đã nói là nói hết)

- Vậy thì... Có thể nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi dẫn ta tới khách sạn Rich chứ?

- À...- Phác Thế Huân chợt ngậm miệng.

- Nói mau, không phải ngươi nói rất nhiều sao?

 - À...

- Trả lời ta!

- À...

Phác Xán Liệt tức giận.

- Trời ơi, đại sự không ổn, tay của con không điều khiển được, không bằng chúng ta lần sau trò chuyện, bye bye bố~~!!

Phác Thế Huân nói xong nhanh chóng sử dụng kế thứ bốn mươi sáu – Trốn!

Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn điện thoại mất liên lạc, khó chịu nắm chặt tay, máu càng mãnh liệt chảy ra.

"Ong ong ong... Ong ong ong"

Di động chợt rung rung, truyền đến một tin thư.

Phác Xán Liệt nghi ngờ mở tin ra, nhìn vài chữ đơn giản phía trên

" Bố à, có thể nói chuyện phiếm với bố, con thực sự rất vui vẻ, hahaha...."

Không hiểu, ngay trái tim có cảm giác quái dị, ngứa, ấm áp, ngọt ngào...

Đây là chuyện gì?

- Đại ca!

Chung Đại đứng bên cạnh rốt cuộc mở miệng, nói: 

- Anh vẫn nên nhanh chóng băng bó lại vết thương.

- Không cần, cứ như vậy đi-  Anh lạnh lùng từ chối.

Có lẽ đau nhức, có thể che đi loại cảm giác quái dị này.

.......................

Khu nhà cho thuê Hạnh Phúc.

Phác Thế Huân sau khi gửi tin nhắn liền tắt điện thoại di động, vẻ mặt vui vẻ, không ngừng cười trộm.

Nhưng ngay lúc bé đang vui vẻ quên mình, cánh cửa đột nhiên mở ra, Biện Bạch Hiền vẫn mặc bộ đồng phục nhân viên sợ hãi đứng ở cửa.

Cậu thở hổn hển, sau đó lớn tiếng nói: 

- Bảo bối, lập tức dọn dẹp đồ đạc, chúng ta chuyển nhà!

Hả?

- Chuyển nhà? - Phác Thế Huân sửng sốt.

Sao đột nhiên nói muốn chuyển nhà?

Hơn nữa cha vẫn còn mặc đồng phục nhân viên lại vội vã chạy về, có việc lớn gì sao?

- Cha, làm sao vậy? Vì sao đột nhiên muốn chuyển nhà? - Bé nghi hoặc hỏi.

Biện Bạch Hiền vẫn còn kích động từ từ bước đến trước mặt bé, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

- Bảo bối, bố con tới bắt chúng ta!

- Bố? Vậy bố đâu?- Rõ ràng vừa mới nói chuyện điện thoại, sao có thể nhanh tới mức đến đây bắt người?

- Không... Mặc dù cha không khẳng định được người kia có đúng là bố con hay không, nhưng mà khi nói chuyện với anh ta cha có cảm giác, với những việc cha làm, cha cho rằng... có thể là anh ta, không, chính là anh ta! Cho nên chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt!

Cậu hoang mang nói, bắt lấy tay Phác Thế Huân, ngay cả đồ đạc cũng không muốn thu dọn, lập tức muốn đi!

- Cha!!

Phác Thế Huân lớn tiếng gọi cậu, đôi tay nho nhỏ dùng sức giữ chân cậu lại.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà người kia? Cái gì mà hình như là anh ta? Có thể là anh ta? Thật là anh ta? Cuối cùng là cha có gặp bố hay không?

- Cha không nhìn thấy khuôn mặt anh ta, nhưng mà...- Nhìn thấy người kia, lòng của cậu sẽ cực kỳ không yên, sẽ trực tiếp nghĩ đến Phác Xán Liệt.

- Cha, không phải là cha quá căng thẳng rồi chứ? Bố không biết cha là ai, sao có thể tìm đến cha chứ? Hơn nữa bố cũng không biết mình có đứa con trai này, cho nên càng không thể tới bắt chúng ta! Cha lại nghĩ nhiều nữa rồi, không sao đâu...- Phác Thế Huân bình tĩnh an ủi cậu cực kỳ giống một diễn viên chuyên nghiệp.

Thế nhưng sắc mặt Biện Bạch Hiền vẫn trắng bệch như cũ.

Cậu từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, giống hệt con trai, bị huấn luyện viên huấn luyện đến mức cơ thể muốn rã rời ra thành từng mảnh ngay cả một lần kêu đau cũng không có, nhưng mà từ khi có bé, cậu liền biến thành nhát gan, có lẽ bởi mất đi bố mẹ cho nên cậu sợ ngay cả cốt nhục duy nhất của mình cũng sẽ mất đi!

Nhưng nhiều năm như vậy, cậu luôn ghi tạc trong đầu rằng có một số chuyện không nên nói thẳng, nhưng mà hôm nay có lẽ phải nói ra...

- Thế Huân... -Bất ngờ cậu gọi tên bé.

- Dạ?- Phác Thế Huân nghi hoặc lên tiếng trả lời, cảm giác được không khí có phần thay đổi.

Biện Bạch Hiền nhíu mày, khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt khổ tâm nhìn bé nói:

- Thực ra con rất thích có bố... phải không? Thực ra con vẫn luôn đợi bố ra tù... phải không? Thực ra con vẫn luôn muốn ở bên cạnh bố... đúng không? Dù sao con với anh ta...

- Cha!! - Phác Thế Huân chợt cắt ngang lời của cậu.

Biện Bạch Hiền vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu bé, nước mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.

- Nhiều năm rồi, con làm mọi việc vì anh ta, cha đều biết, cha cũng thấy được... Mặc dù con chưa gặp bố, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng con thích bố đã vượt qua cả thích cha, cho nên nếu con muốn sống cùng bố, như vậy... cha để con đi tìm bố!

- Cha? Cha đang nói cái gì vậy? Cha không cần con nữa sao? - Phác Thế Huân gắt gao nhíu mày, vẻ mặt bi thương, tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo cậu.

- Cha sao có thể không cần con chứ? Con chính là đứa con trai bảo bối mà cha yêu nhất!

- Vậy lời vừa nãy của cha là có ý gì? Mặc dù con thực thích bố, nhưng còn càng thích cha hơn... chính là cha a!

Nháy mắt, nước mắt đã ngưng kết lại rồi biến mất...

Đồ bịp bợm!

Rõ ràng từng dạy bé rằng trẻ con không được nói dối, nhưng mà... cậu lại nói dối, trêu chọc bé gần chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro