Chương 34: Tại sao cậu lại quan tâm anh ta? Tại sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trực giác của nam nhân thật đáng sợ, lại có thể nhìn thấu chuẩn xác bí mật trong nội tâm người khác.

Đây rốt cuộc là cái loại suy luận gì vậy?

Phác Thế Huân giờ này khắc này mới biết được, một người lớn mật làm bậy như cha vì sao lại sợ bố, hóa ra là sợ mất đi bé.

- Cha, cha yên tâm đi, con đã gặp bố rồi!

Cái gì?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc mở lớn hai mắt, giống như thấy được sét đánh giữa trời quang.

- Con đã... gặp... anh ta?-

- Đúng vậy! Thật ra mấy ngày nay con không nghe lời trốn học, ngày nào cũng đứng chờ ở cửa nhà bố, nhưng con chỉ nhìn lén bố thôi, cho nên bố không phát hiện ra con, hơn nữa hôm nay con cũng thấy bố trở về lúc sáng, sau đó ở nguyên trong nhà, cho nên cha nhất định là nghĩ quá nhiều rồi, bố không thể phân thân làm sao có thể đi tìm cha chứ?- Bé nửa thật nửa giả nói, vô cùng nhuần nhuyễn phát huy tài ăn nói của mình.

Hy vọng lời nói dối này có thể kéo thêm được chút thời gian, ý muốn của bé cũng mau chóng được thực hiện.

Biện Bạch Hiền sửng sốt nhíu mày.

Anh ta cả ngày đều ở trong nhà?

Vậy người ở khách sạn Rich không phải anh ta? Người kia thực sự như anh ta đã nói, là tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn Kim King?

Là cậu... nghĩ quá nhiều sao?

- Cha? 

Phác Thế Huân thấy cậu im lặng không nói lời nào, lo lắng nắm chặt tay cậu nói: 

- Cha không tin con sao?

- Không! Không phải... Cha chỉ... không thể nào yên tâm!

- Cha nhất định là quá căng thẳng đấy, từ sau khi bố ra tù, ngày nào cha cũng mất ngủ, cha nghĩ xem, nếu một người ngày nào cũng trong trạng thái hoảng sợ, tất nhiên sẽ cho rằng nguy hiểm ngay bên cạnh mình, nhưng cha yên tâm, y học đã chứng minh: chỉ cần cha ăn ngon rồi lại ngủ một giấc thì sáng ngày mai sau khi thức dậy, cha nhất định sẽ lại phấn chấn, hoạt bát, hăng hái, nhanh nhẹn... à, không đúng, phi phi phi, đồng ngôn không cố kỵ... Tóm lại, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi, con sẽ không đi, cho dù bố có thực sự đến, con cũng sẽ bỏ trốn cùng cha, hơn nữa con thề với cha...-

Bé đột nhiên dừng lại, cánh tay ngắn ngủn trụ lấy cổ Bạch Hiền, đem trán mình dán vào trán cậu, ẩn tình nói: 

- Sơn vô lăng... Thiên địa hợp... Tài cảm... Dữ, quân, tuyệt! (Trời đất có hợp làm một mới dám đoạn tuyệt)

- Phụt!!

Biện Bạch Hiền cuối cùng nhịn không được mà cười lên tiếng.

- Ai nha, cha, cha phóng thí (trung tiện)- Phác Thế Huân bắt đầu trêu chọc.

- Tai con có vấn đề rồi sao? Đó là tiếng cười!!

- A? Vậy lại càng không tốt, tiếng cười của cha với tiếng thí rất giống nhau!

- Tiểu tử thối...

Không khí lại khôi phục như bình thường, nhưng nguy hiểm lại ngầm từng bước tới gần...

........................

Khách sạn Rich

Phòng VIP 001

Sau một đêm sửa sang, Phác Xán Liệt ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt nhìn về phía trước, không ngừng suy nghĩ!

Kim Chung Đại đứng bên cạnh anh, nhìn vết thương trên tay anh đã ngừng chảy máu, sau đó từ từ khô lại.

Trời dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng.

Đột nhiên, hai mắt lạnh như băng của Phác Xán Liệt ngước lên, nhìn ánh nắng chói mắt, cuối cùng đôi môi mím chặt cũng mở ra.

- Chung Đại!

- Có!

- Chờ khi nào Biện Bạch Hiền tới, cậu tìm cơ hội đánh ngất cậu ta, chúng ta lấy lại đồ vật kia

- Rõ!

Mười hai giờ trưa!

" Leng keng - Leng keng" 

Chuông cửa phòng vang lên, Kim Chung Đại nhanh chóng đến mở cửa ra.

Biện Bạch Hiền đứng ở ngoài cửa, vẫn nở nụ cười như trước, hơi cúi đầu nói:

- Kim tiên sinh, tôi mang cơm trưa tới cho anh.

- Vào đi- Kim Chung Đại tránh đường ra.

Nhìn vào phòng, Biện Bạch Hiền ngẩn người do dự.

Tuy Thế Huân nói người đàn ông này không phải Phác Xán Liệt nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an, hơn nữa những việc anh ta làm với cậu đều khiến cậu cảm thấy cực kỳ chán ghét. Không muốn dây dưa không rõ với anh ta nữa cho nên sáng sớm cậu đã vào văn phòng tổng giám đốc yêu cầu Chung Nhân thay đổi người, nhưng lại bị Chung Nhân một mực cự tuyệt.

Coi như là công tư phân minh nhưng không thể đối với người mình thích như vậy chứ?

Anh ta rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?

- Biện công tử, mời vào!- Kim Chung Đại thấy cậu ngây ngốc xuất thần, lớn tiếng nhắc nhở.

- Hả? Nga...- Biện Bạch Hiền bối rối trở lại bình thường.

Trái tim lại không yên bắt đầu nhảy lên, mà hai chân cũng trở nên nặng trĩu, chậm chạp đi vào.

...

Phòng khách.

Phác Xán Liệt đối mặt với cửa sổ, đưa lưng về phía cửa phòng, ngồi thẳng tắp trên ghế đại bàng.

Biện Bạch Hiền nhìn bóng lưng anh, trong mắt chợt một lần nữa xuất hiện ra khuôn mặt Phác Xán Liệt, cậu sợ hãi nhìn sang nơi khác, lặng lẽ nhanh chóng bày cơm trưa lên bàn, sau đó hướng tới bóng lưng anh khẽ nói:

- Mời hai vị dùng bữa!

Nói xong liền nhanh chóng xoay người rời khỏi.

- Biện công tử!- Phác Xán Liệt lên tiếng.

Hai chân Biện Bạch Hiền dừng lại, cả người cảm thấy vô cùng căng thẳng.

- Giúp tôi rót một ly rượu! - Giọng anh nhẹ nhàng nhưng tràn ngập hàm súc ra lệnh.

Biện Bạch Hiền nhíu mày, cực kỳ không tình nguyện xoay người cầm lấy chai rượu Pháp Lafite năm 82 chậm rãi rót chất lỏng màu đỏ vào ly đế cao, sau đó cầm ly đưa tới cho anh.

Phác Xán Liệt khóe miệng gợi lên tà tà, từ tốn vươn tay phải ra cầm lấy.

Cùng lúc, Kim Chung Đại ở phía sau im lặng từng bước tới gần, chuẩn bị đánh ngất cậu.

- A?

Biện Bạch Hiền sửng sốt thốt lên, hai người cũng cùng lúc giật mình.

Bị phát hiện?

Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm vết máu trên tay Phác Xán Liệt, nói:

- Anh bị thương? Sao không băng lại?

Phác Xán Liệt thở dài một hơi nói: 

- Vết thương nhỏ mà thôi, không cần để ý!

- Đây mà là vết thương nhỏ?

Cả bàn tay to có rất nhiều vết cắt nhỏ, hơn nữa trên miệng vết thương đã khô hình như còn giữ mảnh thủy tinh nhỏ, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy đau? Không có cảm giác sao?

- Anh chờ một chút!- Cậu nói xong lập tức xoay người, để ly đế cao xuống.

Phác Xán Liệt nhíu mày, tay phải giơ lên ý bảo Kim Chung Đại lui ra.

Kim Chung Đại nhìn thấy vậy liền cung kính cúi đầu, sau đó lui về sau tường.

Một phút sau....

Biện Bạch Hiền cầm theo dụng cụ y tế trở lại, mỉm cười nói:

 - Tôi giúp anh băng bó

- Cậu?- Phác Xán Liệt ngạc nhiên.

Vì sao cậu đột nhiên nhiệt tình như vậy?

Mà Biện Bạch Hiền cũng bị chính hành động của mình dọa.

Vì sao cậu lại quan tâm anh ta? Anh ta sống chết cùng cậu có quan hệ gì đâu?

Thế nhưng thân thể cậu, lòng cậu, miệng cậu, hành động của cậu, kể cả suy nghĩ của cậu... cấu kết với nhau, không nghe sai bảo, phản bội lại cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro