Chương 36: Chung Đại.....chúng ta đi cướp người!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì không muốn có thêm phiền toái nên Chung Nhân không đem Biện Bạch Hiền ra khỏi khách sạn mà trực tiếp tới phòng ở tầng bốn.

Thế nhưng lại không ngờ khi cửa thang máy mở ra đúng lúc đụng phải Lộc Hàm đang chờ thang máy.

- Cậu sao lại ở đây?- Chung Nhân kinh ngạc.

- Tôi? Hôm nay tôi tăng ca, thuận tiện kiểm tra phòng hộ đồng nghiệp, nhưng còn anh, đây là có chuyện gì? Thất Thất làm sao vậy?- Lộc Hàm lo lắng nhìn Biện Bạch Hiền hôn mê bất tỉnh

- Cậu ấy không có việc gì, chẳng qua là uống rượu say, tôi đưa cậu ấy qua phòng nghỉ ngơi!- Chung Nhân nói xong, hoảng hốt đi qua bên người cậu.

Lộc Hàm nghi ngờ nhíu mày.

Bạch Hiền uống say? Điều đó không có khả năng! Từ sau đêm hôm đó vào bảy năm trước, cậu ấy chưa từng khiến bản thân uống say.

Cái này rất lạ!

Cậu khẩn trương đuổi theo Chung Nhân, chắn trước mặt hắn cười nói: 

- Hay để tôi đưa cậu ấy về nhà, tiểu tử này chỉ thích ngủ ở giường của mình, nhận thức giường rất lợi hại, hơn nữa Thế Huân không gặp cậu ấy cũng sẽ lo lắng.

Cậu tìm một lý do, đưa tay muốn đoạt lại người.

- Cậu không phải là tăng ca sao? Cậu có thời gian đưa cậu ấy về sao?- Chung Nhân tránh tay cậu, lạnh lùng hỏi.

- À... Tôi...

- Tôi là bạn trai cậu ấy, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy, cậu cứ yên tâm, tí nữa tôi sẽ gọi cho Thế Huân.

Nói xong lập tức đi vào một căn phòng.

Lộc Hàm lo lắng đứng tại chỗ, chau mày!

...

Trong phòng.

Chung Nhân nhẹ nhàng đặt Biện Bạch Hiền đang hôn mê lên giường, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ của cậu, ngón tay khẽ đụng vào, giống như đang vuốt ve chí bảo vô thượng.

Bảy năm trước, bắt đầu từ cái khoảnh khắc cứu cậu, hắn cho rằng đây là lễ vật ông trời ban cho hắn, người con trai này đã định trước là cậu dâu tương lai của Chung Nhân, thế nhưng cậu lại là một mĩ hạc đứng ngạo nghễ trên hồ nước, lúc nào cũng nhìn lên bầu trời xanh lam, chưa từng quay đầu nhìn hắn.

- Hiền Hiền...- Hắn khẽ nỉ non, ngón tay chậm rãi trượt

Lướt qua môi cậu, lướt qua hàm dưới, lướt qua cái cổ mảnh khảnh, cuối cùng... dừng lại trên miếng băng!! OK.

Hắn nhớ rõ đây là vết thương hai ngày trước của cậu, hắn cũng nhớ rõ vẻ mặt hoảng hốt mà cậu cực lực muốn che giấu.

Sẽ là cái gì?

Hắn nghi hoặc bóc băng dán, hai mắt mở lớn nhìn dấu răng thật sâu.

Lửa giận chất chứa trong lòng nhất xúc tức phát.

- Chết tiệt! Tôi còn chưa từng chạm vào, là ai dám chạm?

Hắn mắng chửi, đưa tay tới trước ngực cậu, phẫn nộ kéo vạt áo của cậu.

Cảnh xuân... chợt hiện lên tầm mắt hắn.

**********

Một nơi khác.

Phòng VIP 001

Kim Chung Đại ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm ba máy tính giám thị nhất cử nhất động của Biện Bạch Hiền ở khách sạn Rich.

Y chứng kiến rõ ràng cậu gặp mặt Kim Chung Nhân, nhìn thấy cậu uống rượu, nhìn cậu té xỉu, cũng nhìn thấy cậu bị Chung Nhân ôm vào phòng.

Cảm giác bất an chợt nảy sinh, đôi lông mày gắt gao nhăn lại

- Đại ca!

Y đột nhiên đứng lên, xoay người nhìn Phác Xán Liệt ngồi uống rượu trước quầy rượu.

- Làm sao vậy?- Phác Xán Liệt hỏi.

- Kim Chung Nhân vừa mới ôm Biện công tử hôn mê, hiện tại đã đem cậu ấy vào bên trong phòng, hai người bọn họ là người yêu, tôi sợ nếu như Kim Chung Nhân làm gì với Biện công tử sẽ phát hiện gì đó trên hình xăm!

Hôn mê?

Phác Xán Liệt khẽ nhíu mi!

Nếu đã là người yêu, vì sao còn muốn làm điều thừa thãi như vậy?

Trầm mặc suy nghĩ, không nhanh không chậm uống xong rượu, đột nhiên... đôi mắt lãnh liệt buộc chặt, tản ra nồng đậm sát khí, khóe miệng cũng gợi lên tà tứ, bộc lộ sự tức giận.

- Người của tôi, anh ta cũng dám động... Đáng chết!

Chung Đại nghe được lời anh nói, lập tức cúi đầu đợi chỉ thị.

- Chung Đại!- Anh lớn tiếng.

- Có!

- Đi... Chúng ta đi cướp người!

- Vâng!

Phòng thuê tầng 4

Lộc Hàm không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng Chung Nhân vừa bước vào, càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp.

Cho dù Bạch Hiền thật sự uống say, thân là bạn trai vì sao hắn ta không đưa cậu ấy về nhà? Vì sao lại vào phòng thuê làm gì chứ?

Cô nam quả nam, cùng ở một phòng, chẳng lẽ hắn ta muốn... muốn...

Chợt nghĩ đến điều nguy hiểm nhất, cậu lập tức lo sợ xoay người vươn tay ấn chuông cửa.

- Tránh ra!

Thanh âm lãnh liệt truyền đến từ phía sau, cắt ngang động tác của cậu.

Ai?

Cậu nghi hoặc quay lại, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ nhìn Phác Xán Liệt trước mặt mình.

Anh ta... vì sao lại ở đây?

Hai mắt Phác Xán Liệt xuyên thấu Lộc Hàm, lạnh lùng nhìn cửa phòng sau cậu, mở miệng lần nữa, từng chữ lạnh như băng như cũ, "Tránh ra"

- Hả? A...-Lộc Hàm ngây ngốc, bất giác tránh đường.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, mi tâm nhíu lại.

- Chung Đại, mở cửa!- Anh ra lệnh.

- Vâng!!

Chung Đại cúi đầu lĩnh mệnh, tiến lên từng bước, bàn tay to lấy từ trong âu phục một cái súng lục màu đen, thuần thục lấy tiêu thanh ở nòng súng, sau đó hướng về phía cửa "Bang bang bang" liên khai lục thương.

Nhìn bên dưới cửa phòng vẫn y nguyên, thế nhưng khi Chung Đại dùng chân đạp, toàn bộ cửa phòng liền tách rời khuôn cửa, ngã xuống thật mạnh trên mặt đất.

Lộc Hàm kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Phác Xán Liệt bình tĩnh hé ra khuôn mặt lạnh, ngạo nghễ bước vào bên trong phòng.

Phòng ngủ.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng bị mở ra thô bạo.

Chung Nhân kinh ngạc quay đầu nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng ngủ.

Kim tổng? Phác Xán Liệt?

Hai người bọn họ tại sao lại ở đây? Quả nhiên người đàn ông khác ở phòng VIP 001 chính là anh ta. Bọn họ có quan hệ gì với nhau? Hơn nữa... vì sao lại tìm tới được chỗ này?

Phác Xán Liệt trầm mặc đứng ở cửa phòng, hai mắt sắc bén chụp được Biện Bạch Hiền hôn mê nằm trên giường.

Vạt áo của cậu đã bị kéo ra, để lộ nước da trắng nõn không thể nghi ngờ, hai khối tiểu anh đào sắc phấn hồng sa nhã sừng sững trước ngực, mà Chung Nhân ở trên thân thể cậu, cà vạt đã tháo, quần áo không ngay ngắn, không khó để nghĩ hắn ta đang làm những gì!

Chợt...

Đôi mắt Phác Xán Liệt buộc chặt, chân dài bước tới, đi nhanh đến bên giường, kéo Chung Nhân ra, tự cởi áo khoác tây trên người che cơ thể Biện Bạch Hiền, sau đó vươn hai tay ôm lấy cậu.

- Anh muốn làm gì? Không được chạm vào cậu ấy, buông cậu ấy ra!- Chung Nhân rống to.

- Tôi muốn làm gì?- Phác Xán Liệt chậm chạp nhắc lại, hai mắt liếc xéo nhìn về phía anh ta, lạnh lùng nói: - Anh không nhìn thấy sao? Đương nhiên là cướp người!

- Cậu ấy là bạn trai tôi, mời anh lập tức thả cậu ấy ra! - Chung Nhân ra lệnh.

- A...- Phác Xán Liệt giễu cợt, khinh thường nói: - Bạn trai là cái gì? Cậu ấy là người nam nhân của tôi, là cha của con tôi... Anh muốn cùng tôi tranh người yêu, đợi một trăm năm nữa.

Anh lạnh lùng nói, liền ôm Biện Bạch Hiền nhanh chóng ly khai.

- Anh đứng lại cho tôi, buông cậu ấy ra!-' Chung Nhân kích động bước xuống giường, lập tức đuổi theo.

Chung Đại đi nhanh tới chắn trước mặt anh, thân hình cao hai thước hoàn toàn che phủ anh.

- Tránh ra- Chung Nhân rống to.

- Tổng giám đốc Kim Chung Nhân! - Chung Đại cứng nhắc lên tiếng, lạnh nhạt nói: -Nếu giờ anh muốn đuổi theo, tôi không dám cam đoan đaị ca sẽ làm gì với anh, cho nên tôi khuyên anh nên quý trọng tính mạng của mình.

Cái gì? Đại ca?

Chung Nhân hết sức kinh hãi, hốt hoảng lùi về sau hai bước!

Thì ra... anh ta cũng là thủ hạ của Phác Xán Liệt, như vậy ông chủ thật sự của tập đoàn Kim King... là Phác Xán Liệt?

Người đàn ông kia rõ ràng ở trong ngục bảy năm, rốt cuộc anh ta đã làm gì ở trong đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro