Chương 37: Bố không thể làm bá vương ăn cơm....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền đang hôn mê không trở lại phòng mà đi thẳng tới bãi đỗ xe, chuẩn bị đưa cậu đi.

Nhưng mà chợt

" Linh linh linh... Linh linh linh..."

Di động trong túi quần bò Biện Bạch Hiền vang lên, Phác Xán Liệt không biểu cảm nhíu mày.

Đem cậu để vào trong xe, lấy điện thoại di động trong túi cậu ra, nhìn thấy màn hình hiện lên bốn chữ - con trai bảo bối!

Là Phác Thế Huân?

Khuôn mặt bỗng chốc giãn ra, ngón tay cái ấn vào phím kết nối, đưa di động đặt ở bên tai.

- Con nói này cha, từ lúc tan ca cho tới bây giờ đã năm tiếng đồng hồ, tốc độ của cha có thể kết nghĩa anh em với ốc sên rồi đó. Nói, cha đang ở đâu, địa điểm ở đâu, ở cùng với ai, đang làm những gì? Con nghiêm trọng cảnh cáo cha, thành thật khai, kháng cự trừng phạt nghiêm, giả vờ im lặng... mang ra ngoài - trảm!-

Phác Xán Liệt nghe bé nói liên thanh, tựa như chất vấn, đôi lông mày không nhịn được túc khởi.

- Cha ngươi hiện đang ở chỗ ta!

-...-Qua di động Phác Thế Huân kinh ngạc trầm mặc, năm giây sau: -Bố, là bố sao?

-Là ta!

-Bố sao lại ở cùng với cha? Sao bố lại tiếp điện thoại của cha? Bố muốn làm gì cha?

-Ta chưa làm gì cả!

-Hả? Vì sao lại chưa làm? Thật là... Mỹ nhân trong ngực, bố chẳng lẽ không biết cái gì gọi là 'Nên ra tay thì ra tay' sao?

Phác Xán Liệt đổ mồ hôi! (→﹏→|||)

Đây là lời một đứa con trai nên nói sao?

- Bố...-Thanh âm Phác Thế Huân chợt trầm ổn, còn thật nghiêm túc nói: -Thực ra con kiên quyết, mãnh liệt, nghiêm trọng, ủng hộ bố làm cái loại chuyện tình này với cha, nhưng mà con chỉ có một yêu cầu.

- Yêu cầu gì?-Phác Xán Liệt nghi hoặc.

- Đó chính là không thể làm Bá Vương ăn cơm!

- Bá Vương ăn cơm?

- Đúng vậy, lấy tư cách là một người đàn ông đội trời đạp đất chân chính, nếu đã ăn xong, sẽ chịu trách nhiệm, nếu không muốn chịu trách nhiệm thì không nên ăn, không nên đụng, không nên nhìn, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không được, cho nên bố à... Con tin tưởng, cũng tin chắc, càng tin tưởng vững chắc, bố nhất định sẽ không là một Bá Vương ăn cơm tiểu nhân bỉ ổi, đúng không ạ?

Phác Xán Liệt nghe lời bé nói, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tiểu quỷ này thật đúng là lợi hại, dĩ nhiên dùng phép khích tướng để bảo vệ cha mình.

Có chí!

-Không sai, lời ngươi vừa nói rất có đạo lý, nhưng mà ngươi lại quên ta là người như thế nào sao, ta không phải chính nhân quân tử gì đó, đối với những người trong hắc đạo chúng ta mà nói, nhược nhục cường chế, không từ thủ đoạn, tiên hạ thủ vi cường, đây mới là đạo lý.

-Vậy ý của bố là... thà làm tiểu nhân, cũng không làm trượng phu?

- A...-Phác Xán Liệt không giận, ngược lại cười thần bí nói: -Ngươi không phải rất thông minh sao? Vậy thử cân nhắc ý nghĩa trong lời ta vừa nói đi...

- Hả? Cái gì? Con...

Phác Thế Huân lời còn chưa nói hết, Phác Xán Liệt đã cắt đứt liên lạc, vừa vặn Chung Đại cũng tới trước mặt anh.

Chung Đại nhìn thấy miệng anh vẫn còn cười vui vẻ, biểu hiện trở nên sững sờ.

Đại ca đang vui vẻ sao?

- Chúng ta đi thôi!- Phác Xán Liệt nói xong, an vị ngồi phía sau xe.

- Đại ca, đưa Biện công tử về sao?-Chung Đại ngồi ghế lái xe, khởi động động cơ.

- Không, chúng ta tới chỗ khác!

-Chỗ khác?-Chung Đại nghi hoặc.

-Lái xe đi!

Phác Xán Liệt ra lệnh nhưng không có giải thích...

Khu chung cư Hạnh Phúc

Phác Thế Huân lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng nóng như lửa đốt.

Câu cuối cùng mà bố nói là có ý gì? Bố muốn làm gì cha? Chẳng lẽ bố thật sự định làm Bá Vương ăn cơm?

Không được, phải có cách để cứu cha, thế nhưng... cách nào?

-Ai...-Bé thở dài nặng nề, đầu cúi rụp xuống, chợt...

" Leng keng - Leng keng"

Chuông cửa thanh thúy vang lên, cắt đứt suy nghĩ lo phiền của bé.

Bên ngoài là ai a?

Bé gắt gao nhíu đôi lông mày, phiền muộn bước tới trước cửa phòng mở ra.

Hai mắt đen kịt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Phác Xán Liệt đứng ở cửa.

- Bố?-Phác Thế Huân bật ra tiếng gọi ngạc nhiên, hai mắt chuyển tới Biện Bạch Hiền trong ngực anh, kinh hoảng nói: -Cha? Cha làm sao vậy?

-Không có việc gì, chỉ cần ngủ một giấc là được.

Phác Xán Liệt lãnh nói xong liền ôm Biện Bạch Hiền bước vào trong phòng, hai mắt nhìn quét qua căn phòng vừa nhỏ vừa chật hẹp, chuẩn xác tìm được phòng ngủ, đem Biện Bạch Hiền đặt lên giường.

-Ha ha...-Phác Thế Huân ở phía sau anh mừng thầm.

Phác Xán Liệt xoay người nhìn bé.

- Bố, con biết bố nhất định là mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuy là bố thân ở trong hắc đạo, nhưng lại không bị nước bùn nhuộm, thánh khiết đứng ngạo nghễ bên trong vũng bùn dơ bẩn, con hiểu được nỗi khổ của bố, cũng biết trong lòng bố cất dấu một viên ôn nhu lương thiện lại chính trực, con rất sùng bái bố, bố quả thực là thần tượng của con, đối tượng con nôn mửa...

- Cái gì?

-A Sorry, thật không ý tứ, miệng con có thói quen hay tổn hại người, kỳ thực con muốn nói chính là, bố quả thực là thần tượng của con, là đối tượng để sùng bái, trong lòng con bố thật sự là nhất nhất nhất ... tồn tại đặc biệt nhất.

Phác Xán Liệt đối với việc bé thao thao bất tuyệt, ngoại trừ việc đổ mồ hôi ra thì không còn đánh giá khác, nhưng mà nhìn khuôn mặt bé, thật giống như thấy được bản thân mình khi còn nhỏ.

Đây là con trai Phác Xán Liệt anh?

Trong lòng... không khỏi xúc động!

-Tồn tại đặc biệt nhất?-Anh nghi ngờ lặp lại mấy chữ cuối cùng.

- Đúng rồi! Bố, trong lòng con bố chính là cái này, à... Nên hình dung như thế nào nhỉ? À... Bố chờ chút, con đưa ví dụ giải thích cho bố!

Phác Thế Huân gợi lên chút tà ý, lập tức vui vẻ chạy ra khỏi phòng ngủ.

Phác Xán Liệt nhìn bé ra ngoài, hai mắt chậm rãi chuyển đến Biện Bạch Hiền, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của cậu, mà ngoài ý muốn để lộ ra vẻ mặt ôn nhu trên mặt mình.

Một người nam nhân đã sinh cho anh một đứa con, cũng dưỡng dục con thành xuất sắc như vậy là dạng người như thế nào?

Không hiểu sao trái tim mơ hồ rung động, nhưng chỉ trong một chốc, anh hiểu phải có khoảng cách rõ ràng với người con trai này.

-Uh...

Biện Bạch Hiền đang mê man mơ hồ phát ra âm thanh, đôi lông mày gắt gao túc khởi, cánh môi phấn hồng run nhè nhẹ, nỉ non:

 -Phác... Phác... Xán... Liệt..

Con ngươi Phác Xán Liệt mở to.

Vì sao lại gọi tên của anh? Lại ở trong mộng?

Không nhịn được từng bước tiến lên...

- Bố -Phác Thế Huân đột nhiên vui vẻ chạy về phòng ngủ.

Phác Xán Liệt lập tức thu lại chân đã bước được một nửa, sửa lại vẻ mặt kinh ngạc của mình.

-Bố xem cái này!- Phác Thế Huân đem tờ giấy cho anh.

Phác Xán Liệt nghi hoặc tiếp nhận, cũng nghi ngờ nhìn một hàng dãy chữ phía trên:

"Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân

Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân

Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân

Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân

Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân"

- Đây là cái gì?- Anh nghi ngờ hỏi.

Phác Thế Huân vui vẻ nói: 

-Bố xem... Ở đây là trong biển người mênh mông, con liếc mắt một cái là tìm được bố, trong lòng con bố cũng chính là như vậy, riêng biệt, đặc biệt, nổi bật, lại tồn tại với phong cách khác người!

Cái này...

Lửa giận Phác Xán Liệt đại phát.

Thì ra trong lòng bé, anh chỉ là một... con lợn?


Huân Huân trêu chọc Xán nhi kìa !! Zui quá !!! =))

Thế là hai chap của ngày hôm nay xong rồi nha!! Có gì mai đăng tiếp. Dự kiến tối nay mất điện nên không thể đăng thêm chap nào nữa a~~~

Nhớ vote và c.m cho Py có động lực đăng chap mới nhanh chóng nha=))) Tốc độ gõ phím của Py đã lên đáng kể rùi đó!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro