Chương 39: Che giấu bí mật sau giờ G.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền khiếp sợ ngồi dậy.

Chín chín tám mươi mốt ngày?

"Mình... ngủ mê mệt như vậy?" Cậu không dám tin lẩm bẩm tự hỏi.

Bỗng nhiên...

Khuôn mặt đầy nước mắt của Phác Thế Huân biến mất, còn tươi cười sáng lạn.

Chỉ thấy bé vui vẻ xoay người, đi tới trước mặt Lộc Hàm, vươn tay nhỏ cậu bụ bẫm nói: "Cha nuôi Tiểu Lộc, con nói không sai chứ? Lấy chỉ số IQ của cha, nếu không trúng kế, vậy thì nhất định heo cha sẽ leo cây, cho nên cha thua, một ngàn... lấy tiền lấy tiền!"

Lộc Hàm lộ ra khuôn mặt cau có, không cam tâm lấy một ngàn đặt vào tay bé, cũng oán giận nói: "Tớ nói Bạch Hiền, cậu là người thông minh nhất giữa những người ngu ngốc, nhưng mà sự thực chứng minh... tớ sai rồi!"

Cậu hai mắt ướt át, vẻ mặt thất vọng!

Biện Bạch Hiền giận! (╰﹏╯)~

Bạn bè của cậu dĩ nhiên lại cùng đứa con bảo bối cùng nhau trêu chọc cậu?

Cái gì mà chín chín tám mươi mốt ngày, gặp quỷ mới tin!

Thình lình cậu nổi giận đùng đùng xuống giường, bước tới trước mặt hai người kia trừng mắt nhìn.

Nháy mắt, tim hai người kia bắt đầu lo lắng đập loạn lên, bầu không khí căng thẳng lan tràn.

"Cái kia... cha, cha đừng tức giận, chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi, chúng ta không phải thường xuyên như vậy sao? Cha hà tất phải nổi giận chứ? Hay là con kể một truyện cười cho cha bớt giận?" Bé nói xong, lập tức bắt đầu kể:

"Chuyện kể rằng... Có một cậu cậu tên Tiểu Minh kỳ thi toán bị điểm 0, ba ba tức giận nói: Ba cho con một cơ hội cuối cùng, còn bị điểm số như thế này, con đừng có gọi ba là ba ba! Ngày hôm sau, Tiểu Minh cầm thành tích ngữ văn về nhà, vẻ mặt áy náy nói với ba ba: Anh, em sai rồi!"

"Phốc" Lộc Hàm nhịn không được cười ra tiếng.

Biện Bạch Hiền cũng là dở khóc dở cười.

Đột nhiên, cậu thu hồi lại vẻ mặt nhăn nhó, thật nghiêm túc nói: "Hai người các ngươi đùa đủ chưa? Diễn trò thì dừng, nói đi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Muốn dùng cách này đánh lảng sao? Bọn họ tưởng cậu ngu dốt tới mức không thuốc nào chữa được chắc?

Cậu nhớ rõ ràng tối hôm qua uống phải mê dược của Chung Nhân trong cốc rượu, sau đó hôn mê, mà những chuyện sau đó, chắc chắn hai người bọn họ cực kỳ rõ. Bằng không cũng sẽ không ra sức che dấu như vậy.

"Cha, nói cho cha biết cũng không sao, nhưng mà cha muốn nghe nói thật, hay muốn nghe nói dối?" Phác Thế Huân hỏi.

"Vô nghĩa" Biện Bạch Hiền giận dữ.

"Xin lỗi, không cần phải chọn!" Phác Thế Huân bất đắc dĩ nhún vai.

"Phác Thế Huân, xú tiểu tử nhà ngươi, muốn bị đánh không?" Biện Bạch Hiền hung dữ nói, liền giơ lên thiết quyền của mình.

"Này, tớ nói Biện Bạch Hiền!"

Lộc Hàm che trước người Phác Thế Huân, ôm bất bình nói: "Cậu làm gì mà hô to gọi nhỏ với một đứa trẻ? Hơn nữa cậu xảy ra chuyện gì? Muốn đánh người sao? Tớ nói cho cậu: cậu sinh con không phải là để đánh đập, nhưng mà nếu đã muốn nói, vậy thì tớ nói cho cậu, chúng tớ cái gì cũng không nói cho cậu, đánh chết cũng không nói, có bản lĩnh cậu nghĩ đi, không có thì cậu sẽ chết, không ai ngăn cản, Thế Huân, chúng ta đi, đừng để ý đến gã điên này, để cho cậu ấy tự sinh tự diệt!"

"Vâng"

Phác Thế Huân cực kỳ ngoan ngoãn đồng ý, lập tức đi theo Lộc Hàm ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt sùng bái nhìn cậu.

"Cha Tiểu Lộc, cha quá tuyệt, con yêu cha chết mất!"

"Là sao? Tiểu KS!" Lộc Hàm đắc chí.

"Ha ha ha... Chỉ có điều, thật sự rất cám ơn cha, thay con giấu chuyện của bố!"

"Tiểu tử ngốc... Cảm tạ cái gì, nghe thật khách khí!"

"Ha ha..."

Trong phòng.

Biện Bạch Hiền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Nhưng, nửa giờ sau...

Biện Bạch Hiền thay quần áo xong xuôi vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp ra cửa khu nhà.

Mỗ nam cùng quả nam nào đó đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi nghi hoặc nhìn cậu.

"Bạch Hiền, cậu đi đâu vậy? Hôm nay là cuối tuần đâu phải đi làm!"

"Tớ không có đi làm!"

"Vậy đây là...?"

"Chính cái gọi là nhĩ hữu trương lương kế, ngã hữu quá kiều thê, Thượng Đế đã đóng của cậu một cánh cửa, nhất định sẽ vì cậu mở một cánh cửa khác, nhân sinh không có gì không qua được, cho nên... Hai người đã thà chết không chịu khuất phục, đánh chết không nhận tội, như vậy... Bản thân tớ cũng chỉ phải đi hỏi rõ ràng một chút!"

*Để nói trong nghịch cảnh đưa ra kỳ chiêu, cầu sinh tồn, không có điển cố chính xác. Trương Lương là quân sư số một của Hán cao tổ Lưu Bang, góp công lớn lập nên triều đại nhà Hán dài 400 năm. Trương Lương từng đưa ra rất nhiều kế sách, lần nào cũng thành công, vì thế "kế Trương Lương" trở thành danh từ để chỉ mưu kế tốt, xuất kỳ chế thắng. Thang trèo thành có khả năng là người đời sau lấy đó để nói mình còn cao minh hơn, so sánh với "kế Trương Lương" còn cao hơn một bậc vậy.

Tự mình?

Cậu ấy muốn đi tìm Chung Nhân?

Lộc Hàm cùng Phác Thế Huân sửng sốt.

Cái này chết chắc! Bọn họ sao có thể quên nhân vật quan trọng kia.

Làm sao bây giờ?

"Ta ra ngoài!" Biện Bạch Hiền cố tình nói lớn tiếng, mở cánh cửa nhà ra.

"Cha, chờ... chờ một chút, con có lời nói với cha!" Phác Thế Huân vội vàng gọi cậu lại.

"Tớ nữa!" Lộc Hàm phụ họa.

Hai người cùng khẩn trương chạy tới trước mặt cậu.

Biện Bạch Hiền trở nên kiêu ngạo, đắc ý cười nói: "Thực xin lỗi, hiện tại cho dù các ngươi muốn nói, ta cũng không có tâm tình nghe, cho nên tạm biệt..."

Nói xong, cậu đi nhanh ra khỏi nhà.

Lộc Hàm cùng Phác Thế Huân đứng ở cửa, cảm thấy nguy cơ từng đợt xông lên tim bọn họ.

Đại sự... không ổn!


*************

Khách sạn Rich

Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Biện Bạch Hiền không ngờ lần đầu tiên mặc quần áo thường đứng trước cánh cửa này. Nhưng vẻ mặt cậu lại cực kỳ bình tĩnh, tay phải thong dong vươn ra, nhẹ nhàng gõ ba cái lên cánh cửa.

"Cốc, cốc, cốc"

"Mời vào"

Âm thanh quen thuộc, đẩy cửa ra, hai chân trực tiếp đi thẳng tới bàn giấy, hai mắt cậu nhìn thẳng vào Chung Nhân, không hề giấu diếm mục đích tới đây lần này.

Chung Nhân ngồi trên ghế làm việc trầm mặc nhìn cậu.

Hai người bốn mắt đối lập nhau, trầm mặc hồi lâu...

Bỗng nhiên Chung Nhân chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói: "Anh còn nghĩ sau khi em bước vào đây sẽ trực tiếp đánh anh hai quyền!"

"Tôi rất muốn đánh anh!" Biện Bạch Hiền thành thực đáp.

"Vậy vì sao không động thủ?"

"Bởi vì anh là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người luôn chăm sóc tôi suốt bảy năm qua, nếu không có anh, tôi cũng không thể nuôi dưỡng Thế Huân khỏe mạnh lớn lên như hiện tại, cũng không thể yên ổn sống đến bây giờ, ân tình của anh đối với tôi, tôi vĩnh viễn đều ghi tạc trong lòng, cho nên cho dù anh làm chuyện tối hôm qua đối với tôi, căm ghét anh, tôi cũng sẽ không đánh anh, chỉ có điều..." Cậu ngừng lại, chuyển đến chủ đề chính, "Hôm nay tôi có thể bình tĩnh đứng trước mặt anh, là muốn hỏi anh một chuyện!"

"Chuyện gì?" Chung Nhân hỏi.

"Đêm qua, sau khi tôi hôn mê... anh đã làm gì tôi? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì? Xin anh thẳng thắn nói cho tôi biết!" Cậu hơi căng thẳng hỏi, hai tay nắm lại thành đấm, trong lòng bàn tay mơ hồ chảy mồ hôi.

Ở nhà, cậu đã kiểm tra tỉ mỉ thân thể mình, không có bất luận ấn ký gì, cũng không có đau nhức, cho nên hẳn là không có làm chuyện kia, thế nhưng Lộc Hàm và Thế Huân lại muốn che giấu cậu, cho nên cậu đoán nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó với cậu.

Sẽ là gì được? Cậu muốn biết!

Chung Nhân nghe câu hỏi của cậu, đôi lông mày nghi hoặc túc khởi.

"Anh ta không nói cho cậu sao?" Hắn đột nhiên hỏi lại.

"Cậu ta?" Biện Bạch Hiền khó hiểu. "Anh nói chính là Tiểu Lộc sao? Cậu ấy cũng không nói cho tôi biết, cho nên tôi mới có thể tới tìm anh."

Tiểu Lộc?

Chung Nhân kinh ngạc.

Tại sao cậu ấy lại nghĩ thành Lộc Hàm? Chẳng lẽ cậu ấy không biết Phác Xán Liệt đã tìm được cậu ấy?

Tại sao lại trở thành như thế này?

Nhưng mà...

"Nếu...." Hắn chợt thong thả mở miệng, giọng nói thanh nhẹ nghiêm túc: "Anh nói tối hôm qua anh đã cùng với em ở trên giường, em sẽ làm thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro