Chương 40: Ra vẻ lịch sự lại âm thầm nham hiểm....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền kinh hãi giật mình.

"Không... Điều đó không có khả năng, nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, tôi không thể không có cảm giác, anh lừa tôi!" Cậu kích động hét, ra sức phủ nhận.

Chung Nhân vẫn là vẻ mặt trầm mặc, hai mắt nhìn đăm đăm nhìn khuôn mặt cậu.

Bị nhìn như vậy, trái tim Biện Bạch Hiền bắt đầu lung lay...

Chẳng lẽ... Thật sự... Bị hắn ta...

Không!

"Anh gạt tôi, anh nhất định gạt tôi!" Cậu lặp lại lần nữa nhưng khó nén nổi sợ hãi của bản thân.

"Em thực sự để ý đến như vậy sao? Rõ ràng đồng ý làm bạn gái anh mà lại chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này sao? Hơn nữa... em thật sự chán ghét anh sao? Bảy năm qua, anh vì em làm bao nhiêu chuyện, ngoại trừ cảm kích ra, một chút cảm động em cũng không có sao? Em đối với anh... thật sự là cứng như đá như vậy sao?" Đôi lông mày Chung Nhân túc khởi thật sâu, nét ôn nhu trên mặt bỗng biến thành đau khổ.

Hắn lặng lẽ bảo vệ cậu bảy năm, cũng không dám làm những hành vi quá thân thiết hơn bằng hữu, vẫn lấy lễ đối đãi, vẫn luôn cẩn thận chậm rãi tiếp cận cậu, vẫn đợi cậu mở rộng lòng, nhưng khi Phác Xán Liệt ra tù đã khiến cho hắn không hiểu sao đứng ngồi không yên, làm cho hắn sợ hãi, rối loạn...

Suy nghĩ bất an không ngừng luẩn quẩn trong đầu hắn, cho nên hắn mới kích động làm ra chuyện như vậy, nhưng hắn không hề hối hận, bởi hắn cho rằng, nỗ lực của hắn là vì tình yêu của mình.

Biện Bạch Hiền nhìn nét mặt đau buồn của hắn chợt có chút đau lòng.

"Tôi không phải không cảm động, mà là không dám cảm động... Tình yêu của tôi, đã sớm chôn vùi cùng ba mẹ trên biển bảy năm trước rồi, tôi không tin đàn ông cũng sẽ không yêu, càng sẽ không gả cho bất cứ người đàn ông nào, trong lòng của tôi chỉ cần có Thế Huân, có Tiểu Lộc, cùng với những người bạn bình thường là đủ rồi... Tôi nói như vậy, anh có thể hiểu chứ?"

"Anh không hiểu!" Hắn lập tức trả lời.

Chẳng lẽ trong cuộc đời cậu ấy sẽ không thể có thêm hắn sao?

Hắn không thể chấp nhận câu trả lời như vậy...

"Cho dù anh không hiểu, tôi cũng không còn cách nào! Xem ra, tôi ở đây cũng sẽ không hỏi được cái gì, như vậy..." Cậu chợt ngừng lại, lấy ra một cái phong bì màu trắng nhẹ nhàng đặt trên bàn, nói: "Đây là đơn từ chức của tôi, cám ơn anh đã chiếu cố tôi nhiều năm như vậy."

"Em muốn từ chức? Anh không cho phép!" Chung Nhân kích động đứng bật dậy.

"Anh yên tâm, ước định một tháng vẫn còn hiệu lực, tôi sẽ tiếp tục làm bạn gái anh đến giây cuối cùng, nhưng mà cho phép tôi xin lỗi anh, cho dù đến ngày cuối cùng, tôi cũng sẽ không yêu anh!"

"Em thật nhẫn tâm!" Chung Nhân cực kỳ phẫn nộ nói, trái tim như đang chảy máu.

"Nhẫn tâm cũng được, đáng hận cũng được, tuyệt tình cũng được, cho dù anh nói tôi vong ân phụ nghĩa cũng được, thế nhưng... tôi thật sự không có cách nào dành tình cảm và cơ thể mình để báo đáp ân tình của anh, thật sự không thể chấp nhận được, hôm nay tôi tới đây chính là muốn nói hết tất cả với anh, như vậy... tạm biệt!" Biện Bạch Hiền lạnh lùng nói xong lập tức xoay người bước đi.

"Bạch Hiền..." Chung Nhân khẽ kêu tên cậu.

Biện Bạch Hiền không lưỡng lự, tiếp tục bước.

"Bạch Hiền..." Chung Nhân nâng cao thanh âm của mình.

Biện Bạch Hiền vẫn không có bất luận chần chờ gì, thò tay mở cánh cửa ra.

"Biện Bạch Hiền" Chung Nhân hét to.

Chỉ nghe...

"Ầm"

Cửa bị đóng lại thật mạnh.

Chung Nhân vẻ mặt đau xót muốn chết, lại chầm chậm nỉ non: "Bạch Hiền, đừng đi..."

*************************

Biện Bạch Hiền đi ra khỏi cửa chính trong suốt của khách sạn Rich, ngửa đầu nhìn trời xanh mênh mông vô bờ, tâm cậu không thể nào quang đãng được như bầu trời kia.

Chuyện đã xảy ra tối qua, cuối cùng vẫn không hỏi mà đi.

Nhưng, quên đi...

Cho dù cậu biết thì cũng để làm gì? Dù sao... cũng đã xảy ra.

Dùng sức hít sâu, giơ lên một nụ cười thật tươi với bầu trời xanh lam... Trong cuộc đời cậu, chỉ cần Thế Huân không xảy ra việc gì, Tiểu Lộc không có việc gì, tất cả những thứ còn lại đều không quan trọng.

Ừ... Không quan trọng... Không có gì đáng ngại...

Cậu tiếp tục đi nhanh về phía trước, còn lẩm bẩm nói: "Phải mau chóng tìm cậung việc mới mới được, nghĩ tới không được như ý sẽ không được như ý, nghỉ tới tương lai... Đúng vậy, cố lên, Biện Bạch Hiền..."

...

Khách sạn Rich

Một chiếc Porsche đỗ ở trước cửa.

Phác Xán Liệt ngồi phía sau xe, hai mắt nhìn Biện Bạch Hiền đi ra khỏi cánh cửa chính, nhìn nét mặt của cậu, nhìn cậu đi qua cạnh xe, đột nhiên... tầm mắt thu hồi, nhìn màn hình ghi lại trên đầu gối.

Chuyện vừa xảy ra anh đều thấy được tất cả, cũng nghe thấy bọn họ nói, như vậy tiếp theo...

Khóe miệng mơ hồ cười tà tứ.

"Chung Đại!"

"Có" Chung Đại ngồi ghế lái xe phía trước, theo thói quen hơi cúi đầu.

"Thay tôi làm một chuyện!"

Anh nói xong liền đưa máy tính cho anh ta.

Chung Đại nhận lấy máy tính, nhìn hình ảnh ở trên lập tức hiểu được ý của anh, cung kính cúi đầu trả lời: "Tôi nhất định sẽ làm tốt"

"Đi thôi" Phác Xán Liệt truyền lệnh.

"Vâng"

Chung Đại mở cửa xe, cầm máy tính bước xuống.

Phác Xán Liệt từ phía sau chuyển lên trên lái xe. Anh nhanh chóng khởi động xe, quay đầu đi theo phía sau Biện Bạch Hiền.

...

Chập tối

Sắc trời dần trở nên tối sầm, Biện Bạch Hiền uể oải trên đường với nét mặt chán nản.

Suốt một ngày hối hả ngược xuôi, vậy mà ngay cả một công việc cũng không tìm được, nghĩ lại, nếu bảy năm trước không phải Chung Nhân cho cậu làm công việc kia, cậu sẽ phải ôm Thế Huân đi hát ở Tây Bắc Phong... Không hiểu, trong lòng lại gia tăng phần mắc nợ anh ta.

"Ai..." Cậu nặng nề thở dài, xấu hổ cúi đầu, cho nên cũng không thể nhìn thấy một người đàn ông phía trước.

Toàn thân người đàn ông này được bao bởi âu phục màu trắng, cà vạt màu bạc, vô cùng sạch sẽ, ngũ quan tuấn mĩ, phía trên đeo một cái kính cận, trong tay cầm tập văn kiện màu lam, thấy rõ đây là một người lịch sự hào hoa phong nhã, nhưng mà...

Khi anh ta thấy Biện Bạch Hiền lại cố tình đụng trúng cậu, cũng cố tình ngã xuống đất, cầm tập văn kiện lật úp, để lộ ra vật gì đó bên trong.

"A!"

Biện Bạch Hiền kêu một tiếng sợ hãi, hoàn hồn trở lại, lúng túng nói: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tôi đang suy nghĩ cho nên không thấy đường, anh không sao chứ?"

"Tôi không sao!" Người đàn ông hòa ái cười, vừa đứng lên vừa nhặt văn kiện rơi trên mặt đất, cố tình vỗ vỗ tro bụi trên mặt giấy, cũng cố tình hiện nội dung bên trong ra trước mắt cậu.

"A?" Biện Bạch Hiền nhìn nội dung bên trong nói: "Đây là cái gì? Thông báo tuyển giúp việc? Giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, mỗi ngày làm bốn tiếng, từ 11 giờ trưa đến 3 giờ chiều, tiền lương mỗi giờ..." Cậu muốn nói lại thôi, khiếp sợ nhìn một chuỗi con số khổng lồ.

Quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống, không ngờ lại rơi trúng đầu cậu, có hơi... gặp may mắn quá mức.

"Xin hỏi, anh là người của công ty môi giới sao? Vậy công việc này đã có người tiếp nhận chưa?" Cậu kích động hỏi.

"Cậu trai, cậu muốn tìm việc sao?"

Anh ta vừa nói, thực hiện dáng tươi cười như mong muốn ẩn ẩn bên miệng.

Mấy chap sau sẽ thú vị lắm đấy =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro