Chương 4 : Không chơi nữa, chán muốn chết....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạch Hiền!! " Lộc Hàm kích động kêu to muốn ngăn cản. Thế nhưng đám người kia lại chặn đường.

"Cậu trai, sợ là đêm nay cậu phải ngủ lại bên phòng phía trên rồi. Chờ bạn của cậu cùng với giám đốc xong chuyện, tôi tự nhiên sẽ thả cậu ra." Người kia nói xong liền cầm tay cậu kéo vào gian phòng VIP.

"Ầm" một tiếng, người trước mặt cậu trong nháy mắt đóng chặt cửa lại.
...

Phòng VIP

Phác Xán Liệt đi tới chiếc giường rộng hai mét, hai tay chợt buông lỏng. Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng rơi trên giường, anh thuận thế đè cậu xuống.   

"Đợi một chút" Biện Bạch Hiền vươn tay chắn trước ngực anh.

Khoảng cách của hai người lúc đó cực kỳ gần.

"Thế nào? Hối hận à?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên không phải. Tôi chỉ là muốn nói..." Cậu cười quyến rũ có chút sợ sệt.

Rõ ràng khi nãy rất tự nhiên quyến rũ anh, thế nhưng tại sao khi vừa đi qua cánh cửa kia, nằm trên chiếc giường lớn này cậu lại cảm thấy căng thẳng.

"Cậu muốn nói gì?" Anh truy hỏi.

"Tôi muốn nói... Tôi muốn ở trên." Cậu tìm một cái cớ nhưng lại làm bản thân lâm vào khốn cảnh hơn nữa.

Hai mắt sắc bén của Phác Xán Liệt nhận thấy trong mắt cậu có chút sợ sệt, khóe miệng chợt nhếch lên nụ cười có như không.

"Được. Vậy để cho cậu ở trên."

Hai tay anh chợt nắm vai cậu bất thình lình xoay người. Hai người trong nháy mắt biến thành tư thế cưỡi ngựa, thụ ở trên công ở dưới.

"Bắt đầu đi" Anh lạnh lùng ra lệnh.

Biện Bạch Hiền ngồi trên người anh, vốn tưởng rằng rượu có thể tăng thêm can đảm cũng không bởi vì tư thế xấu hổ này, ngược lại còn làm tỉnh ra nhiều hơn.

Hai tay khẽ run duỗi ra trước ngực anh, chầm chậm cởi đi bộ âu phục. Dưới lớp áo sơ mi là nước da màu đồng, đường nét khêu gợi, còn có cơ bụng sáu múi...

Vóc người hoàn mỹ giống như Apollo, không hiểu sao khiến tim cậu đập nhanh gấp bội.

"Nhìn đủ chưa?"

Biện Bạch Hiền tự nhiên hoàn hồn trở lại, hai gò má bắt đầu nóng lên.

"Kỹ thuật cao siêu mà cậu nói chỉ thế này thôi sao?" Anh hỏi mang ý giễu cợt.

"Đương nhiên không phải" Biện Bạch Hiền kiên quyết phủ nhận.

"Nếu vậy thì tiếp tục đi...'

Phác Xán Liệt nằm dưới thân thể cậu, ánh mắt sắc bén thu hết tất cả biểu tình của cậu trong đáy mắt dường như muốn dò xét tâm tư của cậu.

Biện Bạch Hiền căng thẳng hít sâu một hơi. Trước ngày lễ tình nhân ba ngày, cậu đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị mọi thứ vì ngày hôm nay. Cái gì mà A|V, cái gì mà nhất cấp, nhị cấp, tam cấp, ngay cả tứ cấp cậu cũng đã xem qua. Cho nên cậu biết rõ kế tiếp phải làm gì.

Cố gắng nhắm hai mắt lại nhanh chóng dò xét phần thân bên dưới. Giai đoạn đầu là phải hôn môi thế nhưng không khí phía trước trụ lại thân thể, giương đôi mắt chống lại đôi mắt của anh.

Tim đập dồn dập lần thứ hai khiến cậu phải đột nhiên dừng lại.

"Không chơi nữa" Cậu đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Nhàm chán muốn chết, tôi không muốn chơi cùng anh nữa."

Cậu nói xong nhanh chóng rời khỏi.

Phác Xán Liệt tóm lấy tay cậu tà mị nói: "Tự tiện châm lửa người khác mà lại muốn phủi mông chạy lấy người sao?"

"Vậy anh muốn thế nào?" Cậu hỏi.

"Đương nhiên phải dập lửa rồi."

"Cái gì?"

Biện Bạch Hiền càng sửng sốt. Phác Xán Liệt một tay lôi kéo cậu về phía trước, thuận thế xoay người đem cậu đặt xuống dưới. Trên khuôn mặt lạnh như băng bỗng nhiên nở nụ cười tà ác, y hệt ma vương tự cao tự đại.

"Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu là xử nam phải không?

Rõ ràng là một nghi vấn nhưng trong miệng anh lại trở thành một câu khẳng định dị thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro