Chương 5 : Làm ơn đừng cử động, rất đau...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ rồi sao?

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn bộ dạng đã biết từ lâu của anh.

"Tôi đoán đúng sao?" Anh hỏi.

"Đúng, tôi là xử nam. Vậy thì sao? Anh có ý kiến gì?" Cậu hung hăng nói, kiềm chế tâm trạng kích động.

Hai mắt Phác Xán Liệt nheo lại, ánh mắt sắc bén như mũi tên đâm vào lòng của cậu nhìn thấu tâm gan cậu.

"Cậu sợ sao?"

"Không."

"Nếu đã sợ tại sao còn quyến rũ đàn ông lên giường với mình?"

"Tôi nói tôi không sợ. Có phải anh bị điếc không?"

"Chẳng lẽ..." Anh không đếm xỉa đến lời phủ nhận của cậu mà tự suy đoán "Có phải người yêu cậu cùng một người phụ nữ khác lên giường, đúng lúc bị cậu bắt gặp cho nên cậu đau lòng khiến mình say khướt, cam lòng tìm một người buông thả một đêm?"

"..."

Biện Bạch Hiền bỗng nhiên không nói được câu gì.

Người đàn ông này biết đọc nội tâm sao? Vì sao đều bị hắn nói đúng tất cả?

"Xem ra tôi lại đoán đúng" Anh nhẹ giọng nói, khóe miệng lạnh nhạt gợi lên một chút vui mừng.

Biện Bạch Hiền chợt nhíu mày, rồi bỗng nhiên cười nhạo.

"Anh trai à, tài hùng biện của anh đúng là bậc nhất, tôi đề nghị anh nên đổi nghề làm thần côn, nhất định phát huy tài năng."

"Vậy sao?" Anh cúi người đến gần.

"Đề nghị rất thú vị, tôi sẽ cân nhắc. Nhưng mà cậu gọi tôi như vậy... tôi rất không thích."

Anh nói xong, đột nhiên nắm hai cổ tay cậu, với tốc độ rất nhanh đã giữ chúng ở trên đỉnh đầu của cậu.

"Anh muốn làm gì?"

Biện Bạch Hiền sửng sốt dãy dụa, nhưng mà sức lực anh kinh người khiến cho tuyển thủ Hapkido chuyên nghiệp như cậu cũng không thể kháng cự.

"Buông" Cậu quát to.

Phác Xán Liệt dư ra một tay, dùng ngón trỏ cởi dần cúc áo của cậu ra.

"Xử nam... mặc dù rất phiền phức, nhưng mà..." Ngón trỏ anh chợt dừng lại ở chiếc cúc áo cuối cùng, thô bạo dùng tay giật áo của cậu lãnh ngạo nói: "Tôi chấp nhận."

Nói xong liền hôn lên trước ngực trắng bóng của cậu, dùng sức hấp thụ khiến cho hoa hồng nở rộ. Tay kia của anh cũng không hề rảnh rỗi, vuốt ve bên dưới thân thể cậu, rất nhanh kéo chiếc quần tây của mình và của cậu ra. Dùng chân ngăn hai chân cậu lại, không hề có lòng thương hại bất thình lình nhập vào, tấm màng trong nháy mắt vỡ tan.

"A..." Biện Bạch Hiền đột nhiên kêu to, "Đau... đau chết mất, anh mau ra ngoài"

"Sao có thể được, lúc này mới bắt đầu."

Anh nói xong lại một lần nữa dùng sức nhập vào.

"A... chờ, một tí... đừng nhúc nhích, làm ơn đừng cử động, thật sự rất đau." Nghe Lộc Hàm nói qua loại đau đớn này giống như củ hành tắc trong lỗ mũi.

Rất kinh khủng!

Phác Xán Liệt giờ phút này thưởng thức vẻ mặt thống khổ của cậu, long tâm đại duyệt nói: "Sao có thể dừng lại được? Cậu tốt nhất nên cắn răng lại cho tôi, từ từ mà hưởng thụ."

Anh nói xong liền mãnh liệt ra vào trong cơ thể cậu, không ngừng tăng tốc độ, không ngừng va chạm khiến cậu ngay cả thở cũng không thể, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên.

Một giờ sau, "chiến đấu" vẫn tiếp tục kéo dài.

"Làm ơn... dừng... bên dưới...a... xin...anh...a....a..." Cậu cầu xin nói ra từng chữ mơ hồ.

Loại điên cuồng hoan ái này không thể tiếp tục kéo dài nữa. Mỗi một lần anh tiến vào như muốn xé rách thân thể cậu ra. Mà anh vẫn bình tĩnh tiến công với vẻ mặt đầy hưởng thụ, dường như thể lực của anh là vô tận.

Còn muốn tiếp tục bao lâu đây?

Phác Xán Liệt nhìn thấy sương mù trong mắt cậu, nghe cậu nỉ non cầu xin, khóe miệng thỏa mãn tươi cười. Cuối cùng đem mình nhập vào chỗ sâu nhất của cậu, phát tiết hết vào trong cơ thể cậu.

"A..." Cơ thể Biện Bạch Hiền đột nhiên cứng lại, toàn thân run rẩy, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm, té xỉu dưới thân của anh.

Cuối cùng, cậu đã không còn là xử nam nữa.....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro