Chương 62: Kẻ nào dám hại hai người, Phác Thế Huân con sẽ không tha cho kẻ đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt nghe cậu mở miệng nói người nào đó, trong lòng mơ hồ cảm thấy có lỗi.

Quả thực, anh tựa hồ có chút ấn tượng, tựa hồ anh thật sự là có đè lên chân cậu, mà chuyện giày đế cao cũng là do anh cố ý trêu cợt cậu, bất quá, vết thương này có thể thành cớ sao? Cậu không phải vẫn còn một chân trái hoàn hảo sao? Thật sự không thể trốn sao? Hay là... Cậu căn bản không muốn trốn?

Quên đi, những việc này không quan trọng, có lẽ đây chính là ý trời đi, là trời cao cho cậu một lý do, để cậu ở lại bên cạnh anh.

"Nếu như vậy, vậy chúng ta cùng ở phòng này đi!" Anh mở miệng cười.

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc.

"Dù sao giường cũng khá lớn, cậu không cần khách sáo!" Phác Xán Liệt một bộ đắc ý.

"Ai khách sáo với anh, tôi mới không cần, hơn nữa phòng bệnh của tôi cũng đã chuẩn bị rồi, ở ngay cách vách!"

"Phải không? Ở cách vách?"

"Đúng vậy!"

"Tốt lắm..." Khuôn mặt Phác Xán Liệt đột nhiên trở nên lạnh như băng, có chút lên giọng nói,
"Khánh Thù!"

"Két!" Cửa phòng mở ra, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, người nọ chính là người đàn ông đã mang Phác Xán Liệt tới bệnh viện.

Anh ta đi tới bên giường, cung kính khom lưng chín mươi độ, sau đó máy móc mở miệng nói, "Đại ca, anh có việc gì phân phó?"

"Anh lập tức đi đem phòng bệnh cách vách trả lại, nói với bác sĩ, từ hôm nay trở đi Biện Bạch Hiền sẽ ở cùng phòng với tôi, đương nhiên, viện phí tôi sẽ trả gấp đôi!"

"Vâng, tôi lập tức đi làm ngay!"

"Đi đi"

 Độ Khánh Thù lập tức lui ra khỏi phòng, Biện Bạch Hiền trợn to hai mắt nhìn bọn họ kẻ xướng người họa.

Bọn họ như thế nào mà tự tiện quyết định chuyện của cậu?

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không ở cùng phòng bệnh với anh, nếu anh đem phòng bệnh của tôi trả lại, vậy thì tôi đi xin ở phòng bệnh bình thường, tóm lại... Tôi tuyệt đối sẽ không ở cùng một phòng bệnh với anh!" Cậu kiên định, kiên quyết thét lớn.

"Đây là thái độ cậu đối đãi với ân nhân cứu mạng của cậu sao?" Hai mắt Phác Xán Liệt sắc bén nhìn cậu.

Biện Bạch Hiền sửng sốt.

Ân nhân cứu mạng?

"Phải... Là anh không nên cứu tôi, tôi lại không cầu anh cứu tôi!" Cậu kiên trì đến cùng.

"A, tôi hiểu rồi, đây chính là 'vong ân phụ nghĩa' trong truyền thuyết!"

"Anh nói cái gì?"

"Tôi nói cậu vong ân phụ nghĩa a!"

"Tôi nào có!"

"Cậu không có sao? Tôi rõ ràng cứu cậu, nhưng mà cậu chẳng những mắng tôi là trứng thối, còn ngay cả việc ở lại phòng bệnh của tôi chiếu cố tôi một chút cũng không nguyện ý, đây không phải là vong ân phụ nghĩa thì là cái gì?"

"Chiếu... Chiếu cố anh? Tôi cũng là bệnh nhân!"

"Thì vết thương nhỏ này của cậu coi như là khuyết điểm?"

"Cái gì? Vết thương nhỏ? Anh thử làm gãy một chân của mình xem, xem có phải vết thương nhỏ hay không? Thật là, tôi nhịn đau ở trong phòng cấp cứu đứng sáu giờ với anh, anh lại còn nói tôi vong ân phụ nghĩa, tôi thấy anh mới là vong ân phụ nghĩa!" Biện Bạch Hiền tức giận oán hận, nhưng mà nhớ tới sáu giờ kia ở trong phòng cấp cứu, cậu thật không hề có chút ấn tượng về đau đớn gì cả, trong đầu chỉ đầy hình ảnh khuôn mặt trắng bệch của Phác Xán Liệt, còn có tiếng hít thở yếu ớt kia.

Sợ hãi làm cậu quên mất cả đau đớn, nhưng mà... Đau vẫn là đau, quả thực rất đau!

Mà Phác Xán Liệt nghe được cậu nói theo anh ở trong phòng cấp cứu sáu giờ, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Cậu nhịn đau ở trong phòng cấp cứu theo tôi sáu giờ? Cậu lo lắng tôi sẽ chết như vậy sao?" Anh lặp lại.

"Ách..." Chẳng biết tại sao Biện Bạch Hiền vậy mà cảm thấy có chút xấu hổ, xấu hổ nói, "Không có biện pháp a, ai kêu anh khóa tôi chung một chỗ, tôi không còn cách nào mới cùng anh vào phòng cấp cứu, tôi không phải bởi vì lo lắng cho anh mới nhịn đau sáu giờ, hơn nữa anh chết cũng đâu liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ mong sao anh chết ngay lập tức!"

Cậu nói xong câu đó, cậu bỗng nhiên có suy nghĩ xúc động, thái độ kích động này căn bản chẳng phải là chưa đánh đã khai sao, cậu đây là làm sao vậy? Ở trước mặt anh kích động cái gì? Xấu hổ cái gì? Khẩn trương cái gì?

"Ha ha..." Phác Xán Liệt nhẹ giọng cười.

"Anh cười cái gì, tôi đã nói không phải vì tôi lo lắng cho anh đâu!"

"Tốt tốt tốt, tôi đã biết, cậu không cần giải thích, tôi hiểu... Tôi đều hiểu..."

"Anh... Anh..." Khuôn mặt Biện Bạch Hiền đỏ bừng.

Anh hiểu được cái gì? Anh rõ ràng cũng đã nhận ra cậu lo lắng cho anh, mặc dù thật sự cậu lo lắng không sai, nhưng mà... Nhưng mà... Cậu cũng không muốn cho anh biết!

"Ha ha..." Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục cười, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

"Đừng cười nữa!" Biện Bạch Hiền tức giận.

"Tôi cười một cái cũng không được sao?"

"Không được! Không cho phép! Nín!"

"Làm sao mà cậu còn ngang ngược hơn tôi vậy?"

"Hừ...?"

Bỗng nhiên...

Hai người đang tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, nhưng lần này là từ từ từng chút từng chút mở ra, bóng dáng nho nhỏ của Phác Thế Huân trong khe cửa cũng từ từ ló ra, cúi đầu không dám nhìn thẳng bọn họ.

Biện Bạch Hiền thấy bé lập tức nghi hoặc nói, "Bảo bối, con sao vậy? Mau vào đi, bố con đã tỉnh lại rồi!"

"..."

Lần đầu tiên, Phác Thế Huân trầm mặc không nói bất kỳ lời nào, đầu vẫn cúi thấp, hoàn toàn không dám ngước lên, hơn nữa bóng dáng hình như cũng từ từ lui về phía sau, giống như đang sợ cái gì đó.

"Vào đi, ta cũng đang có chuyện muốn nói với con!" Phác Xán Liệt đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

Thân thể Phác Thế Huân rõ ràng chấn động nhưng lại thật nghe lời đi nhẹ nhàng vào phòng, sau đó từng bước từng bước chậm chạp đến bên giường, đầu vẫn cúi thấp, bất quá, lại mở miệng nhẹ giọng kêu một tiếng: "Bố, cha..."

Biện Bạch Hiền nhìn bộ dạng của bé lúc này, không khỏi nhíu mày.

Bé làm sao vậy? Lần đầu tiên thấy bộ dạng im lặng này của bé, có chút đáng sợ...

Phác Xán Liệt đầu chuyển hướng nhìn bé cúi đầu thật thấp, lạnh lùng nói, "Ngẩng đầu lên!"

Phác Thế Huân có chút chần chừ nhưng vẫn ngẩng đầu lên.

"Xin lỗi..." Bé đột nhiên nói xin lỗi.

"Tại sao lại xin lỗi?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Bởi vì... Đều là lỗi của con..."

"Con làm gì sai?"

"..." Phác Thế Huân trầm mặc, hồi lâu sau mới chậm chạp nói, "Cũng bởi vì con, nếu con không trêu cợt cha cũng sẽ không gặp chuyện như vậy, hai người cũng sẽ không trở thành như bây giờ, cũng sẽ không bị thương, cho nên... Toàn bộ đều là lỗi của con, là con hại hai người!"

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nghe bé nói, vậy mà không nghĩ tới bé cùng cậu nghĩ giống nhau, cậu cũng vẫn cho rằng là mình sai, đồng thời cũng bởi vì chính mình kích động, hoàn toàn quên mất cảm thụ của bé.

Cậu vừa định mở miệng, Phác Xán Liệt liền giành trước một bước...

"Ai cũng không đoán được chuyện này, cũng không phải lỗi của con!"

"Nhưng mà, nếu con không có..."

"Không có nhưng mà!" Phác Xán Liệt cắt đứt lời của bé, nói "Chuyện cũng đã xảy ra, con hối hận cũng không thay đổi được, hơn nữa con là con trai Phác Xán Liệt ta, con phải biết, cũng phải nhớ kĩ cho ta... Cho dù thật sự là con phạm lỗi, con cũng tuyệt đối không được cúi đầu, phải ngẩng đầu dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình, tuyệt đối không thể khúm núm lùi bước!"

Nghe Phác Xán Liệt nói, hai mắt ảm đạm của Phác Thế Huân trong nháy mắt liền sáng lên, chân mày rủ xuống cũng đồng thời nhô lên, mà Biện Bạch Hiền ngồi bên cạnh, hai mắt nhìn khuôn mặt Phác Xán Liệt, thật không nghĩ đến, anh cũng có thể là một ông bố tốt, sơ sơ... Nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

"Biết rồi bố, chuyện lần này là nhất thời con ham chơi gây họa, toàn bộ đều là lỗi của con, con xin lỗi, xin hai người tha thứ cho con, lần sau con nhất định sẽ chú ý thời gian, địa điểm, cùng hoàn cảnh xung quanh, nhất định sẽ xác định không có dưới bất kỳ tình huống nguy hiểm nào mới trêu cợt hai người, bởi vì cái gọi là ngã một lần, lần này sai lầm tuyệt đối sẽ không phát sinh ở lần sau, hơn nữa..." Phác Thế Huân khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ thơ đột nhiên lộ ra ngọn lửa rừng rực, tức giận nói, "Nếu con biết là ai dám làm bị thương hai người, Phác Thế Huân con nhất định sẽ làm cho hắn chịu không nổi..."

Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền nhìn biểu tình đột nhiên chuyển biến của bé, không khỏi có chút hoài nghi, bộ dạng áy náy hồi nãy kia có phải là giả vờ? Bất quá, đứa nhỏ này quả nhiên vẫn là như vậy tương đối có thể làm cho người khác an tâm.

"Bảo bối..." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng kêu bé, đột nhiên tới gần, hôn lên má bé, sau đó cười nói, "Cha cũng muốn nói xin lỗi với con!"

"Dạ?" Phác Thế Huân nghi hoặc.

Biện Bạch Hiền thần bí cười một tiếng, "Con hiểu mà, phải không?"

Ánh mắt linh hoạt của Phác Thế Huân đảo qua một vòng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, "Dạ, con hiểu, con không sao, con tha lỗi cho cha!"

"Cảm ơn con!" Biện Bạch Hiền nói xong lại một lần nữa hôn lên hai gò má đô đô của bé.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm biểu tình thần bí của hai người bọn họ, chân mày không khỏi khẽ chau lên.

"Hai người đang nói cái gì?" Anh hỏi.

Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân cùng quay đầu nhìn anh, hai người vô cùng ăn ý lắc đầu.

"Không, nói, cho, anh!"

"Không, nói, cho, bố!"

Phác Xán Liệt giận!

Bọn họ đây là đang khi dễ anh hiện tại không thể đứng lên dùng vũ lực uy hiếp bọn họ có phải hay không? Dám ở trước mặt anh làm trò thần bí.

"Nói cho ta!" Anh lạnh lùng gầm nhẹ.

"Không nói!"

"Không nói!"

Hai người trăm miệng một lời.

Phác Xán Liệt nhíu mày tức giận.

Đáng chết, chờ anh thương thế hồi phục, nhất định phải bắt bọn họ khai ra rõ ràng.

Biện Bạch Hiền vui vẻ nhìn khuôn mặt tức giận kia của anh.

Nếu có thể... Cậu hy vọng bí mật không thể nói này, vĩnh viễn sẽ không thể bị vạch trần.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ của hai người kia, mặc dù hai người bọn họ đều đang cười, hơn nữa còn cười vô cùng vui vẻ, nhưng mà trong mắt anh lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của bọn họ cũng không phải là vui vẻ phát ra từ nội tâm.

Rốt cuộc, bí mật của bọn họ... Là cái gì?

"Đúng rồi bố, bố có đói bụng không, ngủ lâu như vậy cũng chưa ăn cái gì, nhất định đói bụng? Con đi gọi người mua cho bố ít đồ ăn, bố chờ a!" Phác Thế Huân không muốn để anh dây dưa không rõ chuyện của cha và mình, lập tức nói sang chuyện khác, cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, nhưng mà không khí cũng không phải là ấm áp như vừa rồi, mà là càng lúc càng xấu hổ.

"Cái kia... Anh tỉnh rồi, tôi cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi!" Biện Bạch Hiền nói xong liền đứng lên.

Phác Xán Liệt rất nhanh bắt lấy tay cậu, ngang ngược nói, "Đây chính là phòng của cậu!"

"Không cần, tôi thích ở một mình..."

"Ở lại!" Phác Xán Liệt trực tiếp cắt lời cậu.

Biện Bạch Hiền nhìn anh, chỉ thấy khóe miệng nhàn nhạt cười, có chút mất tự nhiên nói, "Cùng tôi nói chuyện..."

Biện Bạch Hiền kinh ngạc, hai mắt trợn to.

Không nghĩ tới anh còn có thể cười như vậy, hơn nữa có hơi... Có chút đẹp trai, cũng hơi... Có chút mê người!

"Anh... Muốn nói cái gì?"

"Tôi muốn nghe kể về cuộc sống trong bảy năm qua của cậu và Thế Huân, nói tôi nghe đi, làm bố, tôi có nghĩa vụ nên biết!" Nhưng kì thật anh chỉ muốn tìm cớ để cậu ở lại với anh.

"Được rồi..."

Biện Bạch Hiền đồng ý ngồi lại chỗ, hơi suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu nói đến ngày Thế Huân vừa chào đời...

***
Sáng sớm ngày hôm sau

Biện Bạch Hiền ngủ say trên giường, bởi vì ngày hôm qua cùng Phác Xán Liệt nói chuyện của Phác Thế Huân, nói xong không biết khi nào mà ngủ thiếp đi... Có thể bởi vì mệt nhọc quá sức, cũng có thể là vì yên tâm, cũng có thể là vì Phác Xán Liệt bị thương nên không thể đụng vào cậu, cho nên cậu ngủ rất say, đặc biệt ngon...

Ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh!

Biện Bạch Hiền xoa hai tròng mắt rồi mở ra, tầm mắt vừa mới nhìn rõ Phác Xán Liệt nửa nằm ở trên giường, tay trái cầm một bàn vẽ, tay phải cầm cây bút chì 4B, tập trung chăm chú vẽ gì đó.

"Sao anh lại ngồi dậy? Vết thương sau lưng không sao chứ?" Cậu nói xong, hai mắt lo lắng xem xét phía sau lưng anh, sợ vết thương của anh sẽ vỡ ra.

Mà hai mắt Phác Xán Liệt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm bàn vẽ, nhẹ giọng trả lời, "Tôi không sao!"

Biện Bạch Hiền nhíu mày, hai mắt chuyển dời đến bàn vẽ trong tay anh.

Rốt cuộc là đang vẽ cái gì? Chăm chú như vậy? Ngay cả vết thương của mình cũng không để ý?

Từ từ tới gần bên cạnh anh, duỗi thẳng cổ của mình, nhìn hình chữ nhật màu đen bên trong bàn vẽ.

"Đây là..." Cậu kinh ngạc nói, "Là quả bom kia!"

"Đúng vậy!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng trả lời.

"Anh vẽ cái này làm gì?"

"Đương nhiên là phải tìm cho ra người chế tạo vật này!"

"Hả?" Biện Bạch Hiền khó hiểu.

Tay Phác Xán Liệt một bên thuần thục vẽ, một bên giải thích nói, "Quả bom này rất đặc biệt, từ trước cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua, nên muốn đem bức tranh này cho người đi điều tra thăm dò xem ai là người chế tạo."

"Điều tra?" Biện Bạch Hiền nhìn mặt anh nói: "Nếu tra được rồi, anh định làm gì với người kia?"

Tay Phác Xán Liệt đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu, lạnh lùng hỏi lại, "Cậu cho là tôi sẽ làm gì hắn?"

Biện Bạch Hiền đột nhiên sửng sốt.

Anh là người đứng đầu hắc đạo, nếu bắt được người muốn giết anh, như vậy kết quả nhất định sẽ là...

"Anh muốn giết hắn?" Cậu nhẹ giọng hỏi.

"..." Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn cậu, không trả lời.

Không khí càng ngày càng khẩn trương, tay Biện Bạch Hiền nắm chặt cái chăn, lại một lần nữa mở miệng nói, "Anh... Thật sự muốn giết hắn sao?"

"..." Phác Xán Liệt vẫn trầm mặc.

"Anh... Trước kia... Từng giết người sao?" Biện Bạch Hiền do dự tiếp tục truy vấn.

Phác Xán Liệt mở miệng nói, "Nếu tôi nói 'Đúng vậy', cậu sẽ thế nào? Sợ tôi sao? Tính trốn tôi sao?"

"..." Lần này đến lượt Biện Bạch Hiền im lặng.

Mặc dù biết anh là hắc đạo, cũng rất rõ ràng anh sẽ là dạng người gì, càng thêm biết anh thuộc thế giới nào, nhưng mà... Cậu vẫn không cách nào tưởng tượng được bộ dạng giết người của anh.

Anh thật sự từng giết người sao? Đôi tay đang vẽ này của anh thật sự từng nhuốm máu người sao?

Tâm... Không khỏi có chút run sợ, nhưng mà...

"Tôi không sợ!" Cậu buột miệng nói ra.

Hai mắt sáng tỏ nhìn thẳng mắt anh, cực kỳ kiên định, quật cường nhìn, hơn nữa còn một lần nữa nhắc lại, "Tôi không sợ, cho dù anh thật sự giết người, tôi cũng không sợ anh, một chút cũng không sợ!"

Phác Xán Liệt có chút ngây ngốc nhìn cậu.

Người con trai này lá gan thật sự là quá lớn rồi, sao có thể gặp một kẻ sát nhân mà lại nói lời dễ thương như thế, nếu không phải trên người bị thương anh đã sớm đem cậu đè xuống giường.

"A..." Anh cười khẽ, đột nhiên nói, "Biện Bạch Hiền, để tôi hôn cậu một cái đi!"

"Cái gì?" Biện Bạch Hiền kinh hãi "Anh... Anh anh anh anh anh anh anh anh... Anh bị đổ nước sôi vào đầu à, nói hươi nói vượn cái gì đấy? Ai để anh hôn!"

"Yên tâm, tôi chỉ hôn một cái thôi!"

"Không được, anh đừng có tới đây, anh mà tới gần tôi liền không khách khí với anh!"

"Được, cậu muốn đánh thì cứ đánh đi, bất quá tôi phải nhắc nhở cậu, hiện tại tôi là một bệnh nhân, hơn nửa thân bị thương, cậu quả thực muốn động thủ, nhất định hãy thủ hạ lưu tình nha..." Anh nói xong, hai cánh tay liền trụ ở trên giường, đem thân thể của cậu vây quanh, cũng từ từ đè xuống.

"Anh đê tiện, còn lấy cái đó uy hiếp tôi!" Biện Bạch Hiền kinh hoảng không ngừng lùi về sau.

"Tôi không có uy hiếp cậu, cậu có thể đẩy tôi ra, dù sao tôi hiện tại cũng không đánh lại em!"

"Nhưng, anh... anh.. ưm..."

Lời của Biện Bạch Hiền còn chưa nói hết, môi Phác Xán Liệt đã áp lên môi cậu.

Phía sau lưng bắt đầu càng lúc càng đau đớn, nhưng mà so sánh bên dưới có thể hôn cậu, lại càng làm cho anh vui vẻ hơn, mà lời vừa rồi cậu nói còn vương bên tai anh. Vốn tưởng rằng cậu sẽ sợ, sẽ run rẩy, sẽ bị hù chạy, nhưng lại không nghĩ tới cậu vậy mà lại dùng ánh mắt kiên định trong suốt như vậy nhìn anh, nhìn anh toàn thân này đều nhuốm đầy máu tươi dơ bẩn, người cả đời đều sống trong bóng tối...

Ánh mắt kia, giống như một chùm ánh sáng chói mắt, trực tiếp bắn thẳng vào đáy lòng anh...

Ấm áp...

Biện Bạch Hiền bị anh áp đảo trên giường, thân thể hai người dán chặt vào nhau, cậu không dám giãy dụa, không dám phản kháng, không dám nhúc nhích, sợ một động tác rất nhỏ của mình sẽ là đau vết thương phía sau lưng anh, cho nên cuối cùng, cậu chỉ có thể bối rối dùng hai tay nắm chặt lấy vạt áo anh, tùy ý để anh không ngừng hôn, tùy ý cho cái lưỡi của anh xâm nhập, tùy ý cho anh từng ngụm từng ngụm hút, sau đó từ từ... từ từ... cậu vậy mà cũng ỡm ờ phối hợp với nụ hôn của anh.

"Cốc cốc cốc" Cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vang, Biện Bạch Hiền khiếp sợ trừng lớn hai mắt, kinh hoảng buông vạt áo anh ra, tay giương nanh múa vuốt ở trên không hoạt động, tận lực không đụng vào thân thể anh.

"Ô ô ô... ô ô... ô ô ô ô..."

Cậu muốn mở miệng nói chuyện nhưng mà Phác Xán Liệt lại cố ý lấp kín miệng cậu, làm cho cậu phát không ra âm thanh.

Làm sao bây giờ?

Biện Bạch Hiền gấp gáp.

"Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa liên tục không ngừng vang lên, Phác Xán Liệt tuy nghe thấy nhưng vẫn đắm chìm như trước, chính là không chịu buông tha cho cậu, hơn nữa hai bàn tay cũng bắt đầu càng ngày càng càng không thành thật, không ngừng chạy loạn trên người cậu.

Trứng thối!

Biện Bạch Hiền trong lòng thầm mắng.

Tên trứng thối này càng lúc càng được voi đòi tiên, rõ ràng phía sau lưng có vết thương lớn như vậy, anh lại còn nghĩ làm loại chuyện này, hơn nữa còn dùng thân thể bị thương uy hiếp cậu, làm cậu căn bản không thể phản kháng.

Đáng giận —

Đột nhiên , một ý niệm tà ác hiện lên trong đầu cậu.

Hai mắt cậu đột nhiên thu lại, thừa dịp cái lưỡi của anh còn trong miệng cậu thì cậu thình lình khép răng lại, cắn lấy lưỡi anh.

Phác Xán Liệt nhíu mày!

"ương át ản... i uống!" (Vương bát đản... đi xuống) Cậu cắn đầu lưỡi của anh, không rõ ràng nói.

Phác Xán Liệt trước mắt không thể làm gì.

"Uh!" Anh nhẹ nhàng đáp.

Hô...

Biện Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, hàm răng căn lưỡi anh cũng buông ra.

Phác Xán Liệt cau mày nhìn chằm chằm cậu, cái lưỡi ẩn ẩn đau.

Biện Bạch Hiền cười đắc ý, hướng về phía cánh cửa lớn tiếng nói "Vào đi!"

Cửa phòng bị mở ra, chỉ thấy Chung Đại thân hình cao hai thước đột nhiên đi tới trước mặt bọn họ.

Anh ta làm gì ở đây?

Biện Bạch Hiền không khỏi kinh ngạc, ngửa đầu nhìn mặt anh ta.

"Đại ca!" Chung Đại đi đến bên giường, khom lưng cung kính.

Chân mày Phác Xán Liệt cau chặt như cũ, không vui nói, "Chuyện tôi nhờ anh điều tra, đã điều tra được rồi?"

"Vâng, đã tra ra tin tức từ chỗ Kim Vân Sơn truyền ra, nhưng hắn không chỉ nói cho một người, mà là trong một buổi tối đem tin tức nói cho bảy người khác nhau, cho nên bây giờ còn chưa thể xác định được chuyện này rốt cuộc ai mới là chủ mưu!"

Chung Đại đem tất cả mọi chuyện nói ra, Biện Bạch Hiền ngồi ở một bên khiếp sợ.

Anh ta vừa nói Kim Vân Sơn?

Là bố của Chung Nhân??

-------Py-------

Py đã trở lại rồi đây. Hic vì tình hình học tập và sức khỏe của Py không được ổn định nên mỗi ngày chỉ có thể ra 2 chap thôi nhé, có thể chỉ có 1 chap thôi nhưng sẽ cố gắng đăng đều. Các pạn đều đang hóng mà ~ing! =))) Py sẽ không phụ lòng mọi người đâu. Nhớ đọc và vote cho Py kẻo tội cho Py nha =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro